Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh đoạt cố hương

Tiểu thuyết gốc · 3790 chữ

Nhắc đến dừa không phải nói ngoa hay khoa trương gì ở đây. Tìm khắp bổn Quốc sẽ không tìm được nơi nào tốt như ở thành Lâm Bình có thể trồng được dừa và cho trái. Tuy rằng khắp bổn Quốc đều trồng được dừa chỉ ra hoa nhưng không cho trái, lượng dừa bán ra ở trên thị trường lại quý hơn vàng. Có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Người dân ở thành Lâm Bình phần lớn đều dựa vào cây dừa sinh sống và phát triển, nhờ có cây dừa khiến người dân ở đây có cuộc sống no đủ.

"Bay lên hái đi." Nàng thúc giục hắn.

Hắn liếc nhìn nàng, còn tay kia vẫn nắm lấy ống tay áo của nàng.

Hắn vung ống tay áo, từ trong ống tay áo mũi phi tiêu hình ngôi sao năm cánh bay vút cắm vào buồng dừa, và một loạt tiếng lộp bộp rơi xuống đất.

Nàng há miệng vì thủ pháp nhanh nhẹn của hắn, không cần trèo chỉ cần vung tay trái dừa liền rớt xuống cứ như hắn có phép thuật. Căn bản nàng không nhìn thấy ám khí vừa phóng đi nên cứ cho rằng hắn có phép thuật.

Nhìn đôi mắt nàng bái phục, tâm tình hắn càng trở nên thoải mái hơn thường ngày.

"Đi." Hắn lôi nàng đi.

"Còn dừa... dừa à..." Nàng ngoái đầu chỉ chỉ.

"Bọ họ tự đem đi."

"Ngươi lợi hại thật, dạy ta đi."

"Không." Hắn không nhìn nàng mà trả lời dứt khoát.

"Ta chỉ cần ngươi dạy cho chiêu mà ngươi vừa phóng ra í." Nàng học theo điệu bộ của hắn.

"Ta nói rằng không." Hắn bực mình đáp.

"Keo kiệt vừa thôi, không dạy thì không dạy việc gì phải khó chịu trả lời ta như thế."

"Ha ha ha..." Tiếng cười ở phía trước vọng tới, tiếng cười chưa dứt thì lão nhân xuất hiện ngay trước mặt nàng.

"Nếu ngươi muốn học tuyệt kĩ gia truyền của hắn có hai sự lựa chọn. Thứ nhất nhận hắn làm sư phụ, thứ hai chịu khó làm đồ nhi của hắn." Lão nhân mở miệng, gọng nói sang sảng vang lên, câu nói của lão đúng là rất hại não.

Khóe môi của bọn thuộc hạ giật giật khi nghe lời lão nhân vừa mới thốt lên, họ không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả.

Nàng chớp chớp mắt nhìn lão nhân đầu bạc, lão nhân có tám đến chín phần giống Nguyệt Minh Thần chỉ có điều lão nhân ở ngay trước mắt có phần giảo quyệt hơn phụ thân của nàng, lão rất nhanh nhẹn hoạt bát.

Lão nhân bị nàng nhìn chằm chằm, xong cũng nhìn lại.

"Không cần nhìn, lão biết mình rất phong lưu anh tuấn." Lão không nói thì thôi nói ra khiến mọi người không kịp ói.

Lão vuốt chòn râu lưa thưa vài cọng, thầm đánh giá. Lão lại ngạc nhiên khi màu tóc của nàng xoắn xuýt lại với nhau.

Vẻ ngoài nàng giả trang là nam tử, dáng vẻ nhỏ con giống như một tên hài tử tinh nghịch hiếu động. Bộ y phục rộng rãi khiến con người của nàng trở nên nhỏ bé hơn.

"Ngươi không phải người ở Quốc này... cũng không phải, nhìn ngươi không giống bọn ngoại Quốc, mắt xanh mũi khoằm." Lão liếc lên liếc xuống để đánh giá.

Lão lại liếc nhìn tay hắn, lão trợn mắt chỉ chỉ khi thấy hắn vẫn nắm lấy ống tay áo của nàng. Đồ đệ yêu quý của lão, một tay lão nuôi nấng từ nhỏ lão coi hắn như con đẻ, tính khí của hắn ra sao lão đều hiểu rất rõ.

Hắn nhìn sư phụ, biết sư phụ hiểu lầm rằng hắn thích nam tử bèn đẩy nàng lên phía trước.

"Còn không mau thỉnh an bá bá của ngươi."

"Bá bá!" Lão gãi cằm gẩy râu, suy nghĩ. Xong lại nhìn nàng, hỏi "Ngươi thuộc chi thứ mấy? Xuất ngọc bội ta coi.

Trong gia tộc họ Nguyệt, mỗi một chi trong họ đều có ngọc bội riêng, trên ngọc bội có khắc chi, thứ của dòng họ. Chỉ có dòng họ chính trong tộc sử dụng ngọc bội khắc rồng hoặc là phượng.

"Khoan khoan khoan..." Lão nói ra ba tiếng liên tiếp, còn tay dơ ra như là vẫy mà cũng giống như xua đi hoặc là níu lại. "Ngươi nói, tiểu tử này kêu ta bá bá?"

"Là vậy!" Hắn gật đầu.

Không đúng, nếu xét về một phương diện trong gia tộc rất nhiều người kêu lão là bá bá, nhưng gia tộc có quy định con cháu trong các chi phả phải kêu bậc tiền bối. Trong gia tộc không có quy định trưởng nam sẽ là tộc trưởng của cả dòng họ, người nắm giữ lệnh bài Kim Long mới được coi là tộc trưởng của gia tộc. Lão thì không có hứng thú, lão đệ của lão lại càng không, năm đó lão chạy trân trối mới thoát khỏi sự nghiệp cai quản, vậy là phụ thân đem cái chết ra dồn ép lão đệ cuối cùng lão đệ đành nhận. Từ đó hai huynh đệ lão đánh đánh đấm đấm cho đến tận bây giờ.

Lão mâm mê râu, người kêu lão là bá bá chỉ có hài tử của lão đệ mới được phép kêu nhưng lão đệ chưa thành thân thì lôi đâu ra hài tử chứ, vậy thì là ai nhỉ? Lão đang mải suy nghĩ thì giọng nói của hắn vang lên rõ rành mạch chẳng khác gì bom nổ.

"Nàng là nữ nhi của sư thúc Nguyệt Minh Thần."

"CÁI GÌ?" Lão hét thất thanh khiến đàn bồ câu đang đậu trên nóc nhà bay loạn xạ, có con ở gần bị âm thanh của lão bức tử liền rơi xuống đầu nàng.

Nàng ngước nhìn, đưa tay lên đầu lôi con bồ câu xấu số xuống, khóe miệng chim bồ câu rỉ máu đôi mắt mở trừng trừng nhìn nàng.

"Lợi hại" nàng nhủ thầm, cổ nhân có thể dùng âm để công, đi săn bắn chim chỉ cần hét lên lần lượt chim to chim nhỏ rơi như trái cây rụng.

"Ngươi là hài tử của tên tiểu tử thối kia." Lão nhảy đến bên nàng, xoay nàng mòng mòng.

Hắn ra tay cản lại khi lão muốn tìm kiếm thứ gì đó trên người nàng.

"Sư phụ, nàng là nữ nhân." Hắn kéo nàng về phía sau che trở.

"Nữ nhân... mau mau nói cho ta, có thực ngươi là nữ nhi của tên tiểu tử thối kia không?"

Nhìn lão gấp đến độ muốn vồ vào nàng cào cấu, nàng gật gật đầu nhận cho xong chuyện.

"Bằng chứng đâu mau đưa ra."

Bằng chứng? Nàng chợt nhớ ra miếng ngọc bội Nguyệt Minh Thần đã đưa cho, liền lấy từ trên cổ xuống đeo bên hông bất tiện lại phô ra quá mức vì thế nàng biến nó thành chiếc vòng cổ, vừa kín đáo lại có thể che dấu được.

Miếng ngọc đỏ chói được đưa ra, dưới ánh mặt trời càng trở nên sống động, lấp lánh ánh hào quang. Lão nhìn chằm chằm vào miếng ngọc, đôi mắt già nua trở nên rưng rưng xúc động.

Lão lại nhìn nàng, ánh mắt cổ quái săm soi nhìn nàng từ đầu đến chân.

"Ngươi thực là nữ nhi của Nguyệt Minh Thần."

"Tất nhiên rồi." Từ trên không trung bỗng vang lên một giọng nói, lời chưa dứt người đã xuất hiện.

Nguyệt Minh Thần xuất hiện trong bộ y phục màu tía, tóc tai được bới gọn không xùm xòe như lúc đầu nàng gặp.

"Bảo bối, phụ thân đến rồi đây." Nguyệt Minh Thần quay sang Nguyệt Lạc Dương - Đường Hoa Tuyệt. "Lão đầu, có ta ở đây ngươi đừng hòng ức hiếp bảo bối của ta."

"Tiểu tử thối, ngươi khi nào thì có nữ nhi, ngươi cả gan dám dấu không cho ta hay. Ta chưa đánh ngươi là may rồi đấy."

"Đó là chuyện của ta mắc mớ gì cho ngươi biết."

"Ngươi... khiến ta tức chết." Nguyệt Lạc Dương tức giận, lão quay sang nàng dùng chiêu thức dụ dỗ, " Tiểu điệt nhi mau qua đây với bá bá, bá bá cho ngươi vật này."

"Bảo bối đi theo phụ thân...".

Một bên nàng bị Nguyệt Minh Thần nắm lấy tay, tay kia Nguyệt Lạc Dương hai người đều giằng qua xé lại.

Xoạt... xoạt...

"Dừng... dừng lại. Làm ơn dừng lại." Nàng lớn tiếng hất tay hai người ra.

Nàng chỉ chỉ vào ống tay áo bị đứt đường chỉ.

"Đấy, đây là tác hại của việc giằng co, con không theo ai hết. Việc bây giờ là con muốn ăn, con đói."

"Vậy còn không mau đi." Hắn nắm lấy tay nàng lôi đi.

Hai lão già nhìn nhau, không ai bảo ai đều "hư" một tiếng phất tay rời đi. Ba tên thủ vệ lau mồ hôi, trên trán.

Người thứ nhất nói: "Cung chủ dường như đã thay đổi."

Người thứ hai tiếp lời: "Còn dường như gì nữa, thay đổi thực sự, huynh coi, cung chủ rất để tâm đến cô nương ấy."

Người thứ ba xen vào: "Đúng vậy, hai huynh không thấy cung chủ rất thích ăn dừa, coi dừa như bảo vật hai ngày mới ăn một trái cảm thấy còn tiếc vậy mà với cô nương ấy vung tay một cái xuống liền một đống." Y vừa nói vừa vỗ vào quả dừa đang ôm trên tay.

"Tương lai, cô nương ấy sẽ là chủ nhân của chúng ta." Người thứ ba khẳng định.

Ba người họ nhìn nhau, không ai bảo ai liền im lặng, rảo bước thật nhanh.

Một bàn tiệc rượu đã bày ra sẵn có rất nhiều món ăn ngon, lạ mắt. Đôi mắt nàng đảo một lượt liền nhảy vào ghế ngồi xuống. Từ bên ngoài hai lão già phi thân tới, cả hai võ công đều nhanh nhẹn, ngang sức không ai chịu nhường ai khi tranh giành chỗ ngồi.

Nguyệt Minh Thần muốn ngồi cạnh nàng để to nhỏ trao đổi, còn Nguyệt Lạc Dương cũng muốn ngồi cạnh điệt nhi của lão để hỏi han hoặc là dụ dỗ hoặc là để truy tìm bí mật của lão đệ. Cả hai đều có mục đích vì vậy mới tay chân múa tít để giành giật chỗ ngồi, vì một bên đã được hắn chiếm.

"Hai vị tiền bối xin dừng tay." Lâm Bình Nam cất tiếng.

Hai lão già không nghe cứ mải luyện võ với nhau, hắn hất hàm ra hiệu, Lâm Bình Nam ngồi xuống bên cạnh nàng.

Nàng mặc kệ hai người họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không liên quan, trong phim nàng vẫn thấy có cảnh này, hai huynh đệ ngoài nhìn như xích mích nhau lắm nhưng thực ra tình cảm của họ rất tốt.

Nàng xé lấy đùi gà cắn ăn, thịt gà ở hiện đại không ngon bằng ở cổ đại. Ở cổ đại gà được chăn nuôi thả tự nhiên nên chắc thịt, thịt thơm ngon và ngọt, không như gà ở hiện đại thịt nhão ăn như bột.

"Phụ thân cố lên cố lên..." Nàng vừa ăn vừa cổ vũ.

Ăn đã có người phục vụ không những vậy còn được xem phim kiếm hiệp, cuộc sống sung sướng như vậy còn mơ gì hơn.

Hắn liếc mắt nhìn nàng, miệng nhai nhồm nhoàm dính đầy mỡ, tay kia cầm đùi gà khua khoắng trong không khí, thỉnh thoảng lại học theo một vài chiêu, xỉa ngang xỉa dọc lại chọc vào ngực hắn. Hắn có thể né nhưng hắn đã không né, nàng quay sang bên nhe miệng ngậm đầy thịt gà cười dùng tay kia xoa xoa ngực hắn.

"Xin lỗi."

"Ngươi cố ý?" Hắn túm lấy tay nàng.

"Hở... ha ha ha... quên quên... sự cố kĩ thuật thông cảm ha." Nàng nhìn bàn tay bóng lọng đầy mỡ quẹt lên áo của hắn. Nàng nhìn lại, cười cười.

"Áo ngươi màu đen, không lộ."

"Người đâu." Lâm Bình Nam lớn tiếng gọi.

"Khỏi." Hắn cản lại khi Lâm Bình Nam gọi người đem y phục đến cho hắn.

Hắn nhấc lấy bình rượu rót ra chiếc ly bằng ngọc, nàng liền cầm lấy.

"Cảm ơn nhá!" Nàng đưa lên miệng uống cạn hà một hơi.

Hắn há hốc miệng nhìn nàng, tử tuyết sương rất nặng, đối với người kém tửu lượng khi uống tửu tuyết sương có thể say ba ngày, nàng là nữ tử liệu say mấy ngày.

Nàng chẹp miệng, mùi rượu mát lạnh thơm ngát có hương vị rất khó tả, nàng chỉ biết là ngon không hề thua kém cố hương. Chỉ có điều cố hương có hương vị thơm dịu, hương thơm của rượu thoang thoảng rất lâu...

"Rượu ngon." Nàng đặt ly xuống lại nhấm nháp thịt gà.

Thấy hắn nhìn nàng chằm chằm không ngớt, nàng trừng mắt nhìn lại "Chưa nhìn thấy nữ nhi uống rượu bao giờ hả?"

Hắn với lấy bình rượu, rót ra ly cầm trên tay nhìn vào ly rượu, nói:

"Tửu tuyết sương khi uống vào say sẽ rất lâu." Hắn chậm rãi nói.

"Vậy hả, ta uống rượu chưa bao giờ biết say là gì?" Nàng nói thật chứ không phải nói dối, từ năm nàng bị sét đánh khi tỉnh dậy khát nước vô cùng lại thấy thèm uống rượu, nàng liền uống rất nhiều mà vẫn không say.

"Vậy sao?" Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, một tay đặt trên thành ghế phía sau lưng nàng gõ theo nhịp.

"Ngươi không tin vậy có dám cá cược với ta không?" Nàng hất hàm hỏi.

"Rượu ngon" Nguyệt Lạc Dương ngửi thấy mùi rượu thơm, dừng tay so chiêu liền nhào tới giật lấy bình rượu trên tay hắn ngửa cổ tu cạn một hơi.

"Ha ha... rượu ngon, rượu ngon..." Lão gật gù, dùng ống tay áo lau miệng, lão ngồi xuống ghế quên mất chuyện giành giật vừa rồi.

"Lão đầu, rượu đấy có ngon bằng rượu này không." Nguyệt Minh Thần lôi từ ống tay áo ra một chiếc bình hồ lô, lắc lắc bên tay.

"Cố... cố hương." Nguyệt Lạc Dương mắt sáng rực, ném bình tửu tuyết sang một bên phi thân tới bên Nguyệt Minh Thần.

Một bên thiên hạ gọi là thần, một bên thiên hạ kêu sát hai người lại tiếp tục phân chia cao thấp, lần này quyết liệt hơn.

Đồ đạc trong phòng cứ thế mà đổ vỡ, hai bóng người lúc bay lên bay xuống. Chiêu tiếp chiêu, chưởng tiếp chưởng cứ như vậy mà phát ra.

Rầm... mái ngói bị hai bóng người lao vút lên thủng một lỗ, ngói rơi xuống lộp bộp, bụi bay mịt mù.

Nàng tròn mắt nhìn cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim, nuốt mau miếng thịt gà còn ở trong miệng chỉ tay nói.

"Mau mau... dẫn ta bay đi xem họ đánh nhau."

Hắn vung tay, khăn trùm đầu lại che kín chỉ để lộ đôi mắt, ôm lấy eo nàng phi thân vọt lên chỗ hổng rồi hạ xuống nóc nhà cao nhất ở gần đấy.

Nàng nhìn hai người họ nhảy qua nhảy lại chóng cả mặt. Một trắng, một tía lúc hòa vào nhau xoay chuyển như chong chóng, lúc bắn ra như tên, nhảy đến mái nhà này lại đến mái nhà khác.

Bên ngoài Lâm phủ người đi đường dừng lại chứng kiến cảnh hai huynh đệ họ Nguyệt phân tài cao thấp. Quả không uổng công một chuyến khi họ tới đây tham dự lễ hội lần này, đường phố chẳng mấy chốc mà chật cứng người xem.

Lúc đầu nàng còn hứng thú khi xem hai người tỉ thí nhưng lúc này trận đấu lại diễn ra quyết liệt khiến nàng trở nên lo lắng.

"Hai người bọn họ liệu có đánh nhau tới chết không?" Nàng giật nhẹ ống tay áo hỏi hắn, còn mắt vẫn không rời khỏi hai người họ.

"Hai người bọn họ tuy rằng xuất chiêu đều những chiêu hiểm độc nhưng họ biết chừng mực sẽ không làm tổn thương đến đối phương." Hắn chậm rãi nói cho nàng, "Ta rất muốn biết loại rượu cố hương có hương vị như thế nào mà khiến sư phụ bán mạng thế kia."

"Rượu do ta cất, tất nhiên phải có hương vị đặc biệt rồi." Miệng thì nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi hai người đang tung lên tung xuống bầu rượu để giành giật.

Hắn quay lại nhìn nàng, trong đôi mắt lộ rõ sự ngạc nhiên. Khuôn mặt nàng ở dưới nắng mà trở nên đỏ ửng, thông thường khi nàng đã uống tửu tuyết sương sẽ say nhưng hiện tại nàng rất tỉnh.

Nàng liếc nhìn hắn, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn ngươi cho rằng ta nói dối, đợi vài bữa nữa ta cho ngươi uống thử." Nói xong nàng lại quay đi.

"Tại sao không phải là bây giờ." Hắn rất mong đợi để nếm thử tư vị mà khiến sư phụ thất điên bán đảo để có được.

"Phụ thân ta lấy đi hết rồi." Nhắc đến rượu nàng lại thở dài vì bị cướp sạch.

Đúng lúc ấy tiếng cười lanh lảnh của Nguyệt Lạc Dương cất lên khi cướp được bầu rượu, lão liền ngửa cổ dốc ngược uống nhưng không còn giọt nào. Nguyệt Minh Thần lúc này lại cười to, đưa bầu rượu khác ra ngửa cổ uống một hơi.

"Tiểu tử thối, dám lừa ta." Nguyệt Lạc Dương ném bầu rượu về phía Nguyệt Minh Thần rồi lao lên.

"Lão thối, không đùa cùng ngươi nữa, bắt lấy." Nguyệt Minh Thần ném bầu rượu về phía Nguyệt Lạc Dương.

Lão bắt lấy, lắc lắc thấy vẫn còn rượu liền tu một hơi.

Nhìn hai người họ uống rượu như uống nước lã, nàng thở dài lắc đầu "Đúng là hai con sâu rượu."

Lúc nàng ngước nhìn mới hay, từ lúc nào trên tay hắn có cây dù màu đen đang cầm che nắng cho nàng, hèn chi nàng thấy mát mát.

Trên bầu trời trong xanh, một con chim đại bàng đang lượn bay một vòng tròn. Hắn ngẩng đầu nhìn, đưa tay lên miệng huýt sáo. Nghe tiếng sáo, chim đại lượn vòng tròn rồi bay vụt xuống như một mũi tên, hắn đưa tay ra con chim lớn màu vàng đậu trên tay.

Nàng nhìn mỏ của chim sắc bén như dao chỉ cần nó mổ cho một cái đời cũng về âm phủ, đôi mắt vàng nhạt sắc bén nhìn nàng đầy cảnh giác.

"Đây là Phong Điểu..." Hắn vuốt ve lông chim nhẹ nhàng như thể đang chạm vào bảo bối quý giá dễ vỡ.

"Cái gì cơ, Phong đểu á." Nàng phì cười.

"Phong điểu." Hắn liếc nàng rồi nhắc lại, nàng cố ý đọc sai nhưng mà quả thực nếu nghe không kĩ cũng dễ bị nhầm.

Hắn lấy ống trúc nhỏ được buộc ở chân chim, vuốt nhẹ lông chim rồi tung con chim lên. Chim đại bàng vỗ cánh bay lượn một vòng rồi lao vút lên bầu trời xanh thẳm cất tiếng kêu chói tai rồi mất hút trên bầu trời rộng lớn. Nàng khâm phục, Phong điểu thật hợp với loài chim này, đến như gió mà đi cũng như gió không hề để lại dấu vết.

Nàng cảm thấy mình giống như xuyên vào một thế giới, thế giới trong sách do một người có trí tưởng tượng phong phú viết ra. Những sự kiện mà nàng thấy thường được xuất hiện trong những cuốn tiểu thuyết, thần bí và ma quái.

Ở hiện đại thông tin cho nhau chỉ cần một cú điện thoại, ở đây người ta dùng chim để liên lạc.

Hắn mở mảnh giấy ra đọc, trên mảnh giấy viết gọn "Nhị vương gia tới Lâm Bình Phủ, cẩn thận hắc khuyển" hắn vò tờ giấy rồi thả, mảnh giấy ban đầu còn nguyên vẹn nay hóa thành tro tàn bay lả tả trong không khí.

Nàng tròn xoe đôi mắt nhìn, miệng không ngừng thốt ra hai chữ "lợi hại".

Hắn ôm eo nàng phi thân tới chòi vọng lâu. Nàng thật khâm phục kinh công của hắn di chuyển chỉ trong nháy mắt.

Hắn bước tới bên bàn đá ngồi xuống ghế, chiếc bàn vừa nãy bị Nguyệt Lạc Dương làm vỡ nay được thay vào bàn đá mới.

"Cung chủ." Lâm Bình Nam từ đâu xuất hiện, y mặc bộ y phục dạ hành giống như vừa đi đâu đó về.

"Về rồi à!" Hắn nhàn nhạt hỏi.

Lâm Bình Nam tháo khăn che mặt xuống. Chắp tay nói: "Thuộc hạ đã cho người tung tin đồn."

"Tốt. Ta vừa nhận được tin tức của ân nhân, được biết nhị vương gia cũng tới đây còn đem theo hắc khuyển."

"Hắc khuyển, nếu nhị vương gia tới mà đem theo hắc khuyển quả thực là điều bất lợi rất lớn, nếu như..." Y bỏ lửng lời nói.

"Ta sẽ ra ngoài, nơi ta ở cho người xử lý sạch sẽ đừng để lại dấu vết."

"Thuộc hạ hiểu."

"Này, hai người các ngươi là đang nói chuyện gì đấy, lôi ta tới đây cũng nên cho ta biết chứ nhỉ, nếu không ta vì tò mò mà dẫn đến chết." Nàng ngồi xuống đối diện hắn.

"Ngươi muốn biết chuyện gì?" Hắn rót trà ra chén.

Nhìn thấy nước nàng mới nhớ tới dừa bèn hỏi: "Dừa của ta đâu?"

Hắn nhìn Lâm Bình Nam, y hiểu ý liền phi thân rời đi.

"Oa... khinh công lợi hại." Nàng lại tán dương.

"Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy."

"Thật không?" Mắt nàng long lanh nhìn.

"Ừm!"

"Ôi, cảm ơn sư phụ. Yêu người chết mất!" Nàng nhào tới ôm cổ hắn từ phía sau lắc lắc vài cái.

"Nếu còn kêu ta một tiếng sư phụ, ngươi đừng nghĩ đến việc học." Hắn lạnh nhạt phun ra.

Nàng buông tay khỏi cổ hắn về vị trí cũ hỏi: "Vì sao, nhiều người mong còn không được..."

"Không vì sao cả, vì ta không thích ngươi hiểu vậy là đủ." Hắn cắt ngang lời.

Nàng trề môi với hắn, sau đó nằm gục xuống bàn nhìn như kẻ không có xương.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.