Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bay lên hái dừa

Tiểu thuyết gốc · 4521 chữ

Chòi vọng lâu, từ vị trí này có thể bao quát toàn bộ vùng lân cận nhưng người ở dưới lại không thể nhìn thấy người đứng ở phía trên.

Cơn gió nhẹ thổi qua đem theo hơi nóng của mùa hạ cùng mùi ẩm ướt thoang thoảng ở cánh rừng phía trước.

Nhìn xa xa hắn giống hệt một bức tượng bằng ngọc, tinh tế và hoàn mỹ.

Phía dưới chân thành, dòng người tới ngày càng một đông.

"Cung chủ." Lâm Bình Nam đứng phía sau hắn nhìn xuống đoàn người đang đi lại.

"Ừm..." Hắn hờ hững đáp, chậm rãi xoay người lại đối diện y, hỏi: " Sao rồi, đã biết là kẻ nào làm chưa?"

"Kẻ tung tin đồn đã bắt được, hắn là người của Cổ Hàm Lâu."

Ngón tay dấu dưới ống tay áo khẽ xiết lại, hàm răng hắn nghiến chặt vào nhau.

"Hay cho cái tên Mạc Kim Kinh." Hắn nghiến răng nói ra ba chữ Mạc Kim Kinh đầy căm phẫn.

"Cung chủ, nhân sĩ trong giang hồ tới một lúc một đông nếu hôm đó không mở ra U Lam Vụ e là..."

"Ta cũng nghĩ tới điều đó, Mạc Kim Kinh cố gắng tung tin đồn để gây sự tò mò cho nhân sĩ trong giang hồ, mục đích của hắn cũng rất rõ ràng." Hắn nhìn về phía xa thở dài rồi nói tiếp; "Nếu không mở ra sẽ gây bất lợi, lễ tạ thần sẽ trở thành một bãi huyết nhục."

"Nhưng mở ra sẽ gặp vạn lần nguy hiểm, việc này phải có sự đồng ý của thần nữ và được thần nữ trợ giúp nhưng thần nữ thực sự còn chưa xuất hiện làm sao có thể mở ra." y lo lắng cũng chả kém gì.

"Việc này ngươi yên tâm, ta tự có dự tính của mình."

Lâm Bình Nam hơi nhíu mày nhưng chợt hiểu ra, ánh mắt y sáng ngời: "Cung chủ, không lẽ Nguyệt tiểu thư..."

"Ừ, nàng ấy mới chính là thần nữ nhưng ta lại cảm thấy lo lắng, một khi thần nữ thực sự xuất hiện U Lam Vụ sẽ có những biến đổi lớn, nàng sẽ trở thành mục tiêu bị truy đổi của các thế lực cường đại, ngươi cũng biết một khi U Lam Vụ mở ra thế sự hỗn loạn với ta không việc gì nhưng nàng sẽ bị cuốn vào vòng tranh đoạt. Thần nữ chính là địa vị tối cao nhất sẽ không ít người dùng mọi thủ đoạn để được thần nữ hỗ trợ, nếu không dụ dỗ được bọn chúng sẽ hợp lực tiêu diệt nàng."

Một cơn gió mạnh thổi qua làm tung bay mái tóc màu bạch kim, hắn hơi nghiêng người tránh sang một bên. Một bóng trắng đáp xuống bên cạnh.

"Đồ nhi xin thỉnh an sư phụ." Hắn chắp tay thi lễ.

Lâm Bình Nam ngẩng đầu nhìn lão nhân vừa xuất hiện hắn từng nhắc tới sư phụ hôm nay mới có dịp diện kiến, lời đồn quả nhiên không sai.

Lão nhân một thân màu trắng tinh khiết, vừa rồi vì xuất hiện vội vàng khiến mái tóc màu bạc trắng rối tung, châm gỗ cài tóc bị lệch sang một bên. Lão ước trừng hơn sáu mươi tuổi nhưng thực ra đã gần ba trăm tuổi, da dẻ hồng hào, đôi mắt chim ưng sắc bén vẫn còn linh hoạt sắc sảo vì là người tu luyện nên mới còn trẻ như thế. Dáng người lão không cao mà cũng không lớn, tầm trung trung cũng không béo mà cũng không gầy. Thoạt nhìn lão như một vị thượng tiên cao cao tại thượng, khí chất thoát tục hạ phàm. Nhưng khi nhìn lại khiến người ta cảm thấy chướng mắt, khôi hài khi ở trên vành tai lão có cài một bông hoa hải đường màu đỏ. Bên hông lão có đeo miếng ngọc bội hình thoi màu đỏ rực, đường vân trên miếng ngọc đan chéo nhau thành nhiều hình thù kỳ quái, nhìn vào như một tấm bản đồ lại vừa giống một mê cung chứa đựng bí mật. Miếng ngọc tạo cho người ta nhìn vào có một cảm giác thần bí mà kỳ dị... bên hông lão có đeo một bầu rượu hình quả hồ lô, dây buộc bầu rượu được kết bằng những sợi tơ màu vàng óng rất đẹp, bền chắc. Khi lão di chuyển ngọc bội va chạm vào bầu rượu kêu leng keng thật vui tai.

Lâm Bình Nam quan sát lão một hồi, rồi nhìn bông hoa cài trên vành tai của lão, lão đây là Nguyệt Lạc Dương sư phụ của Vực Phong. Trên giang hồ gọi lão là Đường Tuyệt Hoa. Sở dĩ lão có cái tên như vậy có hai nguyên do;

Nguyên do thứ nhất: lão thích hoa hải đường.

Nguyên do thứ hai: trong trốn giang hồ những ân oán cá nhân thường được giải quyết với nhau bằng việc báo thù, ta sống thì ngươi chết và ngược lại. Lão cũng vậy thời trai trẻ tranh bá hào hùng, khi hành tẩu giang hồ không thể tránh khỏi những hiểm khích. Một lần lão đang nằm nghỉ ngơi dưới cây hoa hải đường mà lão yêu thích liền bị một nhóm người tới phá vỡ giấc mộng, lúc đó thân hình lão giống một con bệnh ốm hom hem đến độ cơn gió nhẹ thổi qua sẽ lung lay đổ ngã. Nhóm người cậy đông hiếp yếu đã ra tay đánh lão, bị phá rối giấc ngủ lại bị đánh vô cớ, lão nổi giận dùng cánh hoa hải đường chỉ trong một chiêu diệt gọn năm tên từ đó lão được giang hồ gọi cái tên Đường Hoa Tuyệt.

Lúc này Lâm Bình Nam mới tiến lên một bước chắp tay cung kính với lão.

"Nghe danh lão tiền bối đã lâu hôm nay vãn sinh mới có dịp diện kiến, vãn sinh họ Nguyễn tên Khiêm Vũ xin thỉnh an lão tiền bối."

Đối với người ngoài y cao cao tại thượng nhưng đối với hắn y một mực cung kính, người khiến y cam tâm tình nguyện cúi đầu chỉ có một mình hắn.

Đứng trước người ngoài thân phận y vẫn lớn hơn, dù gì y cũng là một mệnh quan của triều đình, lập được nhiều công lớn nên được hoàng đế ban thưởng, phong hào ban đất. Hoàng đế là một vị vua anh minh công tư phân minh rõ ràng, phạm tội thì trừng phạt có công thì ban thưởng...

"Hề... hề... hề... nào dám, nào dám Lâm đại nhân hà cớ phải khách sáo, lão không dám nhận đại lễ của Lâm đại nhân. Lâm đại nhân không trách lão tự ý xông vào Lâm phủ lão đã cảm kích lắm rồi." Miệng lão nói ra những lời tỏ ra rất khách sáo, nhưng hành động của lão lại trái ngược hoàn toàn.

Lão nhảy tót lên ghế ngồi khi chủ nhà chưa cho phép, tự ý rót trà ngửa cổ uống một hơi cạn thoạt nhìn vào dễ khiến người khác hiểu nhầm. Họ nghĩ hai người đang đứng phía sau lão tới tìm lão để bàn chuyện nhưng lại bị lão khinh dễ, làm khó...

Lão đưa tay lên vuốt râu, vài sợi râu thưa lếch thếch còn bị xén ngổn ngang, lão trừng mắt phì phò nghiến răng ken két.

"Sư phụ, chòm râu..." Hắn kinh ngạc đến độ muốn rớt hai con ngươi ra khỏi vị trí.

Nguyệt Lạc Dương xưa nay yêu quý bộ râu còn hơn yêu quý sinh mạng của mình, như thế nào bộ râu đẹp mà lão tự hào nay chỉ còn lác đác vài sợi lại còn bị cắt xén giống như chuột gặm nhìn rất thảm hại.

Bộp...

Lão một chưởng vỗ mạnh lên bàn, bàn đá không chịu được lực mạnh tác động nên đã hóa thành cát bụi.

"Mối thù này ta tất báo, nếu không ta không phải là Nguyệt Lạc Dương." Lão lại trợn mắt nghiến răng, thở phì phò làm mấy sợi râu trên môi bay lật phật.

"Sư phụ hẳn là cùng sư thúc tỷ võ?"

"Phi phi phi..." Lão nhổ ra ba miếng nước bọt "Tiểu tử thối có khi nào thì thắng nổi ta, toàn chơi đánh lén, lần này chẳng qua là..." Nói tới đây lão nuốt một ngụm nước bọn xuống cổ họng.

Lão sờ sờ vào bình rượu, mở nắp bình lắc lắc rồi dốc lên, từ trong hồ lô một giọt rượu chảy xuống cái miệng đang thèm khát của lão. Mùi rượu từ trong bình lan tỏa trong không khí một mùi hương thơm dịu mang theo mùi thảo dược, mùi thơm dễ chịu giống như mùi thơm ở cơ thể mỹ nhân chưa thấy đã mê. Mùi thơm của rượu lan tỏa ví như kẻ đó uống phải một liều xuân dược mạnh mẽ như đang cùng nữ nhân hoan ái, khiến người ta đam mê, khiến người ta quyến luyến, khiến người ta không thể rời chỉ vùi mình trong cơn mê say.

"Sư phụ người lại đi trộm rượu của sư thúc?" Đối với lão, hắn không biết nói gì hơn là cảm thông. Mặc dù sư phụ của lão rất có nhiều rượu ngon nhưng không hiểu sao lão rất thích đi trộm rượu của lão đệ.

"Hề hề..." Nhắc đến rượu bộ dạng của lão đang hừng hực sôi giận bỗng biến mất khiến hắn hoài nghi đôi mắt hắn có vấn đề.

Lão liếm mép để nhớ lại hương vị dư âm còn đọng lại.

"Đồ nhi ngoan, đồ nhi tới xin hắn một vò rượu cố hương đi dù gì hắn cũng yêu quý ngươi mà!" Lão chân chó nhảy tới bên đấm đấm vào lưng hắn nhưng thể đang tẩm quất.

"Cố hương." Hắn nhắc lại hai từ này.

"Đúng đúng... chính là cố hương, tiểu tử đó kiếm ở đâu ra được năm vò cố hương tuyệt hảo, ta xin lão mới cho nửa bình khiến ta uống mà cảm thấy thèm đến khó chịu, ta chưa từng thử qua rượu nào uống vào cảm thấy thư thái, sảng khoái đến vậy."

Nói tới đây lão liếc nhìn hắn sau đó đến bên ghế ngồi phẩy tay, nói tiếp: "Nửa đêm ta lẻn vào trộm rượu ai ngờ bị hắn đánh cho một trận, hê hê... ta thà mất bộ râu còn hơn mất một bình rượu."

Hắn gãi gãi thái dương, khóe môi giật một cách lợi hại, hắn cạn lời để nói luôn. Một vò rượu đổi lấy bộ râu mà lão coi trọng hơn sinh mệnh, nếu dùng rượu đổi lấy mạng sống hẳn là lão cũng vui vẻ bằng lòng.

"Lão tiền bối." Đứng ở một bên nghe cuộc đối thoại từ lúc nãy đến giờ, Lâm Bình Nam giờ mới cất tiếng.

"Ở chỗ vãn sinh còn có vài vò rượu quý ủ lâu năm dưới hầm tuyết không biết lão tiền bối có hứng thú với tửu tuyết sương không?"

"Tốt tốt tốt." Lão gật đầu luôn miệng phát ra ba chữ tốt liên tiếp nhau.

"Người đâu chuẩn bị tiệc rượu." Lâm Bình Nam cất cao giọng đầy uy quyền.

"Lão tiền bối, mời!" Y làm tư thế thỉnh xuống dưới lầu.

Lão vui vẻ cười thoải mái nhưng con người thì thật nóng vội, lão không đi cầu thang mà trực tiếp dùng khinh công tuyệt đỉnh phi thân rời đi.

"Cung chủ." Y khom lưng với hắn thật khác xa với bộ dáng cao ngạo khi nói chuyện với người khác.

"Ừm..." Hắn chậm rãi bước xuống dưới lầu.

Trong khi đó, nàng - Nguyệt Tử Đàn trong lòng rất bực bội muốn phát tiết nhưng chưa tìm thấy thứ gì để đập phá cho cơn tức giận trong lòng tiêu tan.

Liếc mắt bên phải, đảo mắt bên trái, phía trước, phía sau đều có ba người mặc đồ đen tay ôm kiếm bước theo sau. Khi nàng đi một bước họ cũng bước theo một bước, khi dừng lại họ cũng dừng, mặc cho nàng mắng quát thế nào họ vẫn im lặng làm ngơ giả điếc.

Khi nàng hỏi thì gật đầu rồi lại lắc đầu rất giống một con rô bốt được cài đặt sẵn chế độ.

Chung Tình nhìn trước ngó sau, an ủi nàng: "Tiểu thư à có gì mà phải tức giận chứ..."

"Làm sao mà không tức chứ, hắn nghĩ ta là tù binh của hắn rồi cho người quản thúc à. Ta tức, ta giận sắp chết đến nơi rồi đây này. Ngươi nghĩ xem có ai như hắn không, đối đáp với ân nhân như vậy nếu biết trước ta để hắn chết cho rồi." Không đợi để y nói hết câu nàng đã cướp lời y liến thoắng luôn một hồi.

"Tiểu thư..."

"Còn nữa, hắn tưởng mình là vua là chúa muốn chỉ tay năm ngón ra lệnh cho ta ưm..."

Nàng đang trong cơn cao trào liền bị y bịt miệng lại, y ngó trước nhìn sau nói khẽ.

"Tiểu thư chớ ăn nói hàm hồ người khác nghe thấy coi chừng sẽ mất mạng."

Nàng kéo tay bịt miệng của y ra khỏi miệng mình, nói lớn hơn: "Sợ cái gì chứ, lẽ nào ta nói sai hả? Ta nói cho ngươi hay ta đặc biệt ghét cay ghét đắng kẻ nào dám ra lệnh cho ta rồi bắt ta làm thế này thế kia."

Đi lòng vòng một hồi dưới thời tiết nóng như thiêu như đốt, da mặt của nàng trở nên ửng hồng. Mồ hôi chảy ướt đẫm trên vầng chán trơn bóng, nàng dùng ống tay áo lau mồ hôi ngửa đầu nhìn bức tường Lâm phủ cao vút.

"Ước chừng cao hơn mười thước mộc." Chung Tình nhìn lên bức tường, nói.

Nàng quay sang nhìn y, rồi lại nhìn lên bức tường. Thước mộc tính như thế nào nàng không rõ nhưng nàng nhìn bức tường ước chừng nó cao bằng một ngôi nhà ba tầng, cửa trong cửa ngoài đều canh phòng nghiêm mật con ruồi còn không qua lọt chứ đừng nói tới nàng. Nàng lại thở dài thầm ước, giá như có kinh công thì tốt rồi tới lúc đó bức tường này chẳng là gì cả.

Nàng bước vào đình tránh nắng, Lâm Phủ rộng lớn thật đấy nhưng có vẻ thiếu sức sống, đảo mắt cũng có thể đếm được trong phủ có bao nhiêu cây cối. Hoa viên duy nhất chỉ có một, ngoài ra bãi cỏ xanh mượt để cho đàn thỏ lăn lộn, nàng lại dị ứng với lông thỏ nên không thể tới gần chúng mà ôm cục bông tròn tròn nghịch ngợm.

Nàng mới để ý trong phủ nuôi rất nhiều thỏ, không nghĩ Lâm đại nhân này lại yêu thích cục bông đến vậy, rồi nàng lại nghĩ hay là hắn thích ăn thịt thỏ.

"Nghe nói lần này U Lam Vụ sẽ được mở ra, ta thật muốn tới đó một lần để tìm kiếm vận may."

Hai bóng nha hoàn tay bưng bê mâm đồ ăn còn bốc khói nghi ngút tiến về phía nàng, hai người họ vừa đi vừa thảo luận.

"Ta cũng muốn tới nơi để xem, biết đâu lại tìm được bảo vật."

Hai nha hoàn gần đi tới phía nàng liền rẽ sang một lối khác.

"Này, lễ tạ thần là như thế nào rất quan trọng sao?" Nàng hất hàm hỏi rồi ngồi trên lang can đung đưa chân.

Khi nàng hỏi tới chủ đề mà lúc nãy Y muốn nói, Y vui vẻ giải thích.

"Tiểu thư vài ngày nữa lễ hội chính thức sẽ tiến hành."

"Rồi như thế nào nữa?" Nàng vân vê sợi tóc, chân vẫn đung đưa theo nhịp.

"Từng có người đi vào trong U Lam Vụ nói là cảnh sắc trong đó vô cùng tuyệt đẹp..."

"Chán phèo!" Nàng xoay người suýt thì ngã xuống hồ may mắn bám kịp vào cột.

"Nhưng mà tiểu thư à ngài không nên bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một, không phải ai muốn cũng có thể đi vào U Lam Vụ. Bởi ở trong đó trùng trùng lớp lớp đều nguy hiểm, chỉ có những kẻ có võ công thâm hậu mới đặt chân vào được. Còn nữa, ta nghe được ở U Lam Vụ có thiên mã xuất hiện..."

"Xùy... Nhàm chán, không có hứng thú, thiên mã gì gì đó chẳng phải là một con ngựa tốt hơn các con ngựa khác một chút ngoài ra cũng chả có gì đặc biệt." Nàng bĩu môi không hứng thú với chuyện này.

Chậc... Nàng tặc lưỡi khi nhìn thấy thần mã Nghịch Phá đang cọ mông vào cây gãi ngứa, nó chính là một bằng chứng sống thần mã quái đản nhất. Nếu Nghịch Phá là ngựa thần thì chắc rằng dân tình trong thiên hạ đều khốn đốn vì nó.

"Công tử." Một tì nữ đi đến trước mặt nàng thi lễ "Lâm đại nhân mời công tử tới Cát Tâm dùng bữa."

À, nói tới ăn giờ nàng mới nhớ đã đói gần chết, ước lượng cũng gần một giờ chiều.

Nếu không ra khỏi đây được chi bằng nghỉ dưỡng vài hôm, ở đây có người phục vụ tận nơi ăn uống thỏa thích, nằm ngủ trong phòng mát. Ờ, nói tới phòng mát nàng mới nhớ ra và rất tò mò muốn biết vì sao căn phòng của hắn mát rượi như ở trong phòng có điều hòa.

Một phần cũng nhờ Nghịch Phá tè trong phòng vì vậy hắn mới chịu nhường phòng mát cho nàng ở, tuy rằng mùi nước tiểu của Nghịch Phá hơi nặng một chút nhưng đối với nàng quá bình thường bởi quá quen với mùi khai khai của đàn trâu.

Nàng chậm rãi bước theo sau nha hoàn, nha hoàn đi trước dẫn đường lắt léo một hồi tới một hoa viên rồi dừng lại. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, hóa ra phía sau còn có một tòa nhà, tòa nhà khá rộng lớn với bốn tầng lầu xung quanh được trồng rất nhiều cây, phần lớn được trồng dừa. Hàng dừa xanh thẳng tắp, đung đưa trái trên cây.

"Hộ vệ đại ca!" Nàng quay sang phía thủ vệ áo đen cười cười.

"Tiểu thư có gì chỉ bảo." Một người trong số ba người bọn họ chắp tay nói.

"Nè, bay lên hái cho ta hai quả, à không ba quả... năm quả đi." Nàng dơ bàn tay lên.

Nắng nóng như vậy uống nước dừa còn gì bằng, đáng tiếc không có đá lạnh.

"Tiểu thư là muốn..." Y nhìn nàng rồi nhìn lên cây dừa.

"Đừng nói cây dừa thấp lè tè thế kia ngươi không bay lên được nhé!" Nàng chỉ lên cây dừa cao ít ra cũng hơn tám mét.

"Bay ạ!"

"Là dùng khinh công của ngươi nhảy lên cây đạp dừa rơi xuống như thế gọi là bay, cần ta giải thích rõ như vậy không?" Nàng khua tay múa chân.

"Việc hái dừa không khó nhưng có điều là cung chủ..." Y lấp liếm với vẻ mặt khó xử.

"Tên đó ăn thịt các ngươi hả, yên tâm cứ bay lên hái tội đâu ta chịu, đi đi." Từ "tội đâu ta chịu" nàng vỗ tay vào trước ngực mình tuyên bố, xong nàng liền đẩy y đến bên cây dừa.

"Xin tiểu thư thứ tội." Cả ba người đồng thời quỳ xuống.

"Các ngươi là muốn ta chui vào quan tài sớm có đúng không? Ta chưa chết quỳ cái quái gì, đứng hết lên cho ta." Nàng chống hông quát lớn, dáng vẻ chống hông nhìn rất đánh đá giống như gà mẹ xù lông bảo vệ đàn con khỏi kẻ thù.

Ba người bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại cúi xuống với vẻ mặt khó xử. Trong lòng họ thầm than, vị tiểu thư này thực khó mà hầu hạ.

Lời của nàng vừa nói, chỉ tính ở đây không nói đi đâu xa. Bọn họ mỗi khi gặp chủ nhân đều quỳ tỉnh an, há chẳng phải mong chủ nhân chui vào quan tài cho sớm.

"Có chuyện gì?" Một giọng nói đầy uy quyền vọng tới.

"Cung chủ!" Cả ba vội hô, sau đó ba người họ lén lút liếc nhìn nhau.

"Ngươi tới thật đúng lúc, bọn họ không bay, ngươi bay lên hái xuống cho ta." Nàng chỉ lên cây dừa.

"Ngươi hái xuống muốn làm gì?" Hắn nhìn lên cây dừa, sau đó lại nhìn vào nàng rồi hỏi.

"Vậy dừa được trồng để làm gì?" Nàng không trả lời mà hỏi lại hắn.

Nhìn thấy khuôn mặt dương dương tự đắc kia của nàng, trong tâm hắn chợt nổi hứng thú muốn trêu đùa.

"Ta hái xuống cũng được, chỉ có điều sẽ tốn một chút sức lực vậy ít ra phải có gì trao đổi." Hắn chắp tay phía sau lưng chậm rãi tiến về phía nàng.

Nàng khoanh tay trước ngực nhìn hắn, nhìn từ trên xuống dưới rồi nhìn từ dưới lên trên.

"Lẽ ra ta chỉ tính hái có năm quả nhưng nhìn ngươi như vậy ta phải hái thêm."

"Vì sao?" Hắn cũng khoanh tay trước ngực nhìn.

Một cao một thấp, một cúi một ngước nhìn, bốn mắt nhìn nhau.

"Vì sao à!" Nàng vươn tay giật nhẹ ống tay áo của hắn. "Ta nhìn thấy ngươi ăn mặc kín mít chỉ để lộ đôi mắt cũng đủ ta cảm thấy nóng muốn chết luôn. Làn da ngươi đã đen che đến mấy có trắng lên được ít nào đâu."

"Ngươi..." Hắn trừng mắt lộ rõ sự uy quyền.

"Ngươi cái gì mà ngươi, ta hỏi lại một câu có hái hay không?"

"Như ta đã nói phải có điều kiện trao đổi."

"Đừng nói tới tiền nha, ngươi còn nợ ta hơn một vạn lượng hoàng kim đấy, ta còn chưa đòi ngươi, cớ gì còn đòi đặt điều kiện với ta."

Nhìn thấy hắn bị kín mít khiến nàng cảm thấy khó chịu, đang thèm cốc nước dừa mát lạnh vậy mà hắn lại làm khó.

Còn ba tên thủ vệ nuốt khan nước miếng, khó khăn lắm mới nuốt trôi xuống, lời nàng vừa nói liệu họ có nghe nhầm chăng? Trước nay chỉ có người ta nợ cung chủ chứ cung chủ chưa nợ ai. Đối với cung chủ một vạn lượng hoàng kim chẳng là gì nhưng đáng nói ở đây nhất chính là cung chủ nợ nàng. Ba người bọn họ kín đáo liếc nhìn nhau, người nhìn ta, ta nhìn người để nhận được câu trả lời của đối phương nhưng câu trả lời họ nhận được chỉ là cái lắc nhẹ đầu kín đáo.

"Ba rương châu báu vừa rồi ngươi cảm thấy thế nào?" Đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào nàng không hề bỏ sót một cử chỉ.

Hắn chính là đang thăm dò nàng, hắn muốn biết một kẻ yêu tiền như nàng khi nhắc tới số châu báu quý hiếm sẽ phản ứng như thế nào. Hắn nghĩ, hẳn là nàng sẽ nhảy cẫng lên vì vui mừng.

Nàng gãi cằm vẻ suy nghĩ sau đó vươn bàn tay chọc chọc vào ngực hắn, nói.

"Ta không ngu mà nhận, thứ nhất ngồi trên đống châu báu đó ta sẽ bị đoản mệnh. Thứ hai, số châu báu này không biết ngươi có được liệu có hợp pháp hay không, hay là đi cướp mới có được, lỡ chủ nhân của số châu báu đột nhiên xuất hiện nghi cho ta là kẻ cướp bóc họ còn chưa chém chết ta sao, ta vẫn thích ngân phiếu hơn."

"Ngươi..." Hắn trừng mắt, dí trán nàng thật mạnh, "Nha đầu thối, nhìn ta giống mấy tên thổ phỉ lắn hả?"

Ba tên thủ vệ cúi đầu, môi mím lại, lần đầu ba người họ nhìn thấy cung chủ tỏ ra bất lực trước nàng hơn nữa hành động lại rất khác thường ngày.

"Nếu không cướp bóc thì ngươi lấy đâu ra nhiều tiền vàng châu báu đến thế."

"Là ta... chấm dứt việc hái dừa ở đây." Hắn tức giận.

Số châu báu là của tổ tiên bao nhiêu đời tích lũy để lại mới có được. Phong Nguyệt Đàn ngoài là địa phương bí hiểm, còn sản sinh ra rất nhiều châu báu như mỏ vàng, bạc... ngọc được khai thác ở Phong Nguyệt Đàn có độ bóng, màu sắc, độ trong suốt rất khác biệt nhìn thấy chỉ có bị mê hoặc. Trong trận vây quét mấy trăm năm về trước, số châu báu bị cướp đi cũng rất nhiều, trên mỗi bảo vật đều có một kí hiệu rất nhỏ.

"Ế..." Nàng vọt lên chặn lại, ôm lấy cánh tay hắn, đôi mắt tròn lung linh nhìn hắn "Phong đại ca..."

"Ta không phải đại ca của ngươi." Hắn nổi giận nhưng vẫn mặc kệ nàng ôm cánh tay lắc như một đứa trẻ nịnh ca ca của mình mua kẹo.

"Vậy... Phong đại hiệp..."

Hắn trừng mắt cảnh cáo, nàng vội ngậm miệng, không ngoan dừa không được uống thì nguy. Nhìn thấy dáng vẻ của nàng ngoan ngoãn, hắn hài lòng cất cao giọng.

"Được rồi, ta sẽ hái cho."

"Woa... yêu ngươi quá à!" Nàng ôm lấy hông hắn lắc lắc.

Lần trước nàng cũng vui mừng kích động mà ôm từng người một ở tiệm cầm đồ, lần này cũng vậy nếu có người nào đứng cạnh hẳn là nàng cũng chạy đến ôm để thể hiện niềm vui. Khi nàng buông ra hắn túm lấy ống tay áo nàng nghĩ rằng nàng sẽ chạy đi ôm người khác. Hắn thầm nghĩ, nha đầu này cần phải dạy bảo thêm đừng có tùy tiện ôm lung tung. Ôm kẻ tử tế thì không sao nếu ôm phải kẻ lưu manh háo sắc thì rất nguy hiểm.

"Cung chủ, để thuộc hạ hái xuống." Một người trong số ba người cất tiếng.

"Để ta tự lấy xuống."

Ba người họ lại nhìn nhau, lặng lẽ cúi đầu. Cung chủ của họ rất thích dừa, dừa được trồng trong Lâm Phủ rất khác biệt so với dừa được trồng ở bên ngoài Lâm Phủ. Dừa được trồng trong Lâm Phủ, vỏ mỏng cùi dày, nước cốt trong tinh khiết, thơm ngon... còn dừa được trồng bên ngoài, vỏ dày, cùi mỏng nước có màu ngả vàng uống vào rất nhạt, không có mùi thơm, độ béo ngậy ít.

Hàng năm, tuần phủ Lâm Bình Nam được sự cho phép của hắn mới dâng lên cho nhà vua năm mươi trái, một số lượng rất có hạn.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.