Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngự tỷ và Tomboy

Tiểu thuyết gốc · 1009 chữ

Sau khi giải quyết xong bầy tang thi, Triệu Kinh mệt bã cả người.

Hắn chỉ muốn nằm luôn xuống đám xác chết này mà thở một phen nhưng cảm giác quan ít ỏi còn sót lại đã ngăn hắn bằng cơn buồn nôn.

Triệu Kinh nhìn hai bên đường, suy nghĩ một chút, hắn gõ cửa kính của cửa hiệu quần áo ban nãy

"Tôi biết các cô có bên trong." Triệu Kinh khô khốc nói "Mở cửa cho tôi được không, tôi cần chút nước"

Cả không gian đều im lặng.

Triệu Kinh nhìn thấy trong một góc cửa hàng, mấy người phụ nữ đó có vẻ vẫn còn hoảng sợ, suy nghĩ chút hắn nói tiếp, "Tôi không có ý xấu.", nếu có hắn đã tự phá cửa kính rồi, tuy là sẽ lại mất thêm chút sức.

Hắn nói xong, trong góc có một người phụ nữ đi ra.

Cô ta mặc một bộ quần áo thể thao, tóc đen buộc đuôi ngựa, ngũ quan sắc sảo theo kiểu ngự tỷ nhưng lại không trang điểm cầu kỳ. Thân cô ta khá cao, dáng người dong dỏng. Nhìn bước đi vững chắc của cô ta, Triệu Kinh âm thầm tán thưởng một phen.

Người có thể nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy mà có thể trấn tĩnh được, đủ mạnh mẽ.

Cô ta không bước tới mở cửa ngay cho hắn mà đi vào phía trong cửa hàng. Một lúc sau, bình nước dung tích 2 lít được đưa cho Triệu Kinh qua khe cửa nhỏ, kèm theo đó là một gói bánh quy.

Ngay sau đó, cánh cửa lại được khóa.

Triệu Kinh cầm vật phẩm trên tay, biết người ta không muốn hắn lưu lại, liền uống chút nước, bẻ miếng bánh quy ăn rồi lại mau chóng băng qua khu phố.

Hắn tính toán chút, chỉ cần đi qua khu phố này và băng thêm hai hẻm nhỏ nữa là tới tiệm tạp hóa kia. Hiển nhiên cũng có thể đi bằng một đường lớn nhưng dự là nhóm tang thi tụ tập trên đường không ít hơn khu phố này bởi đó là đường đi bộ dọc với quảng trường thành phố.

Lần này thần may mắn đã mỉm cười nhẹ với Triệu Kinh, hắn đi qua hai con hẻm chỉ gặp một con tang thi trẻ con. Nhẹ nhàng giải quyết, Triệu Kinh đã tới được đích.

Tiệm tạp hóa nhìn từ xa có vẻ không có ai cả.

Nhưng hắn biết trong tiệm luôn có một nhân viên trực làm bán thời gian. Nếu từ bên ngoài không nhìn thấy người thì có ba khả năng, một, người đó biến thành tang thi, vẫn ở trong cửa hàng hoặc lởn vởn quanh đây; hai, người đó không biến thành tang thi và đã bỏ chạy ra bên ngoài; ba, người đó không biến thành tang thi, nhưng núp ở trong cửa hàng.

Triệu Kinh cần vào cửa tiệm nhưng hắn không thể đánh cược mình vào tình huống bị động không biết quân địch ở đâu.

Mà đúng lúc này, hắn nhìn thấy một cái đầu nhỏ đột nhiên trồi lên từ chỗ ăn nhanh của tiệm, sau đó có một cánh tay khác đè xuống.

Triệu Kinh nở nụ cười hiếm hoi từ lúc tỉnh dậy, đáp lại nữ thần may mắn.

Hắn gói lại bánh quy và bình nước cẩn thận rồi xốc một cái thùng rác lên, đổ hết rác ra ngoài rồi ném vào đó. Nếu hắn gặp chuyện có thể trông cậy vào nó, còn không, hẳn có thể giúp một ai đó may mắn.

Sửa sang lại quần áo và mặt mũi, Triệu Kinh như trở lại thời làm sinh viên, đẩy cửa tiệm tạp hóa.

"Có ai ở đây không? Bác Kính?" Bác Kính là chủ tiệm này, hắn vào thời sinh viên đã làm bán thời gian cho tiệm gần một năm, được bác coi như nửa con trai mà dạy dỗ.

Đúng như hắn đoán, hắn nhìn quanh không thấy ai hết.

Triệu Kinh bước vào quầy thu ngân, nhìn thấy máy tính tiền có dính vệt máu, hắn nhíu mày một chút rồi bước ra ngoài. Bảng điện tử kết nối với camera của tiệm tối đen, hắn bật không lên, có lẽ đã bị phá đường dây.

Lại nhìn xung quanh một chút, sàn nhà đều sạch bóng không có chút dấu vết, nụ cười trên môi Triệu Kinh lại đậm thêm.

"Góc tiệm đối diện, mấy người ra được rồi"

Lục đục một chút, hắn gặp được hai người. Có vẻ hai người họ đều là sinh viên, một nam một nữ. Nam thấp nữ cao, người mặc áo sơ mi người mặc hoodie, người tóc đen người tóc đỏ, người mặt lo sợ người thì cảnh giác.

Hai bên trầm mặc một hồi, cuối cùng nữ nhân duy nhất trong phòng lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ quái này, "Chào, tôi tên Khuyết Đao, hắn là Nam Sinh. Đằng ấy?"

"Triệu Kinh"

Nhìn ánh mắt thưởng thức của Triệu Kinh, thấy hắn có vẻ không tính mở miệng tiếp chuyện, Khuyết Đao nhíu mày không tình nguyện mà tiếp tục câu thông, "Anh biết chúng tôi, vậy giờ tính sao?"

"Lưu lại"

"Bao lâu?"

"Không biết"

"Không hoan nghênh"

"Chắc?"

"Không."

Đại khái bị kiểu đối thoại cụt lủn này làm cho tức cười, Triệu Kinh cũng không nghĩ trêu cô gái này nữa. Hắn bước về phía Nam cửa hàng tìm một hộp sữa ngồi uống. Nhìn thấy Khuyết Đao vẫn giữ vẻ mặt tôi - rất - nghiêm - túc phối với gu thời trang của cô nàng, hắn lại phải kiềm chế không sặc sữa.

Thư giãn chút thôi.

Lời tác giả: vietsub của đoạn đối thoại trên =))

"Tôi muốn lưu lại"

"Anh tính ở bao lâu?"

"Không biết"

"Chúng tôi không hoan nghênh anh"

"Cô chắc chứ? Cô nghĩ hai người các cô có thể cản tôi không?"

"Không" =)))))))

Bạn đang đọc Lỗi sáng tác bởi tiendainhan

Truyện Lỗi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiendainhan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.