Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 56

Phiên bản Dịch · 1101 chữ

Trước đôi mắt của người anh trai nuôi của mình Duyên cũng có phần sợ hãi vì chưa thấy anh nhìn mình với đôi mắt như vậy, đúng là khi yêu thì mọi chuyện sẽ khóc, cô cười rồi nói một cách nhẹ nhàng:

- Cậu tên Trúc Nhân, tên đẹp đó, tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Dương Mỹ Duyên là em gái của người cậu yêu là Dương Tử, tôi và anh ấy là anh em với nhau nên dĩ nhiên là không có chuyện anh Tử là chồng sắp cưới của tôi, còn chuyện cậu nghe và thấy hôm bữa thì chỉ là một màn kịch được tôi tự biên và nhờ anh Tử diễn dùm để chọc tức chồng sắp cưới của tôi, vì tôi và chồng tôi có một chút rắc rối. Chỉ là hiểu lầm thôi mong cậu tha thứ cho anh ấy, chứ tôi thấy khi mọi chuyện đổ bể anh Tử rơi vào hoàn cảnh tội nghiệp, tôi luôn dằn vật về chuyện này.

- Em thấy đó anh đâu có nói dối em đâu – Tử chen vào liền khi Duyên kết thúc câu chuyện của mình.

- Em… – cậu bị đơ cả người.

- Đừng giận anh ấy nữa nha, tôi thấy anh mình yêu cậu dữ lắm, phải chi thằng chồng tôi được một phần như anh ấy thì tôi mừng biết mấy – cô than vãn.

- Ai nói anh không yêu em – Kevin từ đâu xuất hiện.

- Anh tìm tôi làm gì, tôi đã nói với anh rồi sao, biến cho tôi – Duyên la làng.

Nhưng cô không để ý phía sau Kevin là 1 người phụ nữ đẹp ngời ngợi, bà ta cắt giọng lảnh lót của mình:

- Con gái.

- Mẹ….. – cô hoảng hốt.

- Mẹ đâu có làm gì con mà nghe giọng con hoảng hốt dữ vậy, trốn dữ hả, dám tự ý bỏ đám cưới mà chạy về đây, mẹ chưa tính sổ với con – bà nói nhìn Duyên nữa con mắt.

- Mẹ đừng trách vợ con, lỗi cũng tại con hết – Kevin bênh vợ của mình.

Bỏ mặt 2 vợ chồng trẻ, bà đến bên cạnh con trai và chàng dâu tương lai của mình, bà nói nhỏ nhẹ:

- Con khỏe chưa, mẹ thấy con có vẻ còn mệt – quay qua Tử bà nạt – mày làm gì mà khiến chàng dâu của mẹ khóc bù lu bù lo vậy – rồi nhìn cậu cười.

Bà cười nụ cười dành cho cậu, nó thật đẹp, còn cậu thì không biết nói gì hết cách xưng hô mới như thế này, hoàn toàn bất ngờ, chợt nước mắt cậu rơi. Nước mắt của sự hạnh phúc. Bà hiểu ý liền quay qua nói với 2 vợ chồng của Duyên và Kevin:

- Hai đứa ra ngoài đợi mẹ, mẹ có chuyện riêng muốn nói với chàng dâu của mình, Duyên còn đừng hồng trốn tránh nữa, mẹ sẽ xử con sao.

Giờ trong phòng chỉ còn lại 3 người, bà cười với cậu:

- Chuyện tình cảm của 2 đứa giờ mẹ muốn cấm đoán thì chưa chắc được, mẹ cũng không quá cổ hủ trong mấy chuyện này, con trai mẹ hạnh phúc là mẹ vui rồi, mẹ tin con có thể mang lại hạnh phúc cho nó. Mẹ sẽ về thuyết phục ba thằng Tử.

- Mẹ – anh nhìn mẹ với đôi mắt long lanh vô cùng yêu thương bà.

- Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi là tôi không thích rồi đó, mới hôm qua còn nạt nộ lớn tiếng với tôi vậy mà hôm nay….con với chả cái – bà trách anh.

- Đâu có, mẹ nói quá – anh cười cười vì lời buộc tội của bà.

- Tôi không điếm xỉa tới anh nữa – quay sang cậu – giờ con hãy gọi ta là mẹ đi cho thân mật, kêu trước cho quen để mai mốt khỏi mất công gượng miệng.

- Mẹ…. – cậu gọi với sự hơi ngượng ngùng.

- Ngoan, giờ con thấy sau rồi, mẹ thấy con còn mệt đó, nghĩ ngơi nhiều vào, thằng Tử có ăn hiếp con cứ việc nói với mẹ mẹ xử nó liền, muốn ăn hay thèm thứ gì thì nói mẹ mẹ làm cho, sức khỏe con bây giờ là quan trọng, Tử gán tẩm bổ cho dâu mẹ nghe không, cháu mẹ có gì là không xong đâu đấy – bà cười.

- Con cảm ơn mẹ – cậu ôm lấy bà.

- Thôi mẹ đi đây, tối quay lại, nhớ những gì mẹ nói đó.

Bà rời khỏi, anh bấy giờ đến ôm cậu từ phía sao rồi nói giọng hơi trách móc:

- Em đó đáng bị quýnh đòn ghê, không hỏi đầu đuôi chuyện gì hết mà bỏ anh đi mấy hôm làm anh như thằng điên đi khắp nơi tìm em.

- Em xin lỗi, em sai rồi – cậu nói giọng hói lỗi.

- Em không sai và anh cũng không đúng, đáng lẽ ra anh nên nói trước với em, giờ thì không sao rồi có em bên cạnh là mọi chuyện ok hết – anh hôn vào má cậu 1 cái ngọt liệm.

- Em ….. – cậu nghẹn ngào.

- Anh thấy em có vẻ chưa được khỏe cho lắm thôi để anh đưa em về giường nghĩ ngơi, sức khỏe em là quan trọng nhất.

- Có anh ôm và bên cạnh thì em hạnh phúc rồi, em không sao hết.

Nói xong cậu quay lại chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn và anh cũng đáp trả. Một nụ hôn của sự khao khát yêu thương và cháy bỏng như tình cảm của cả hai vậy, cậu không ngừng kích thích sự ham muốn của anh, tay anh thì bắt đầu tiếng thẳng vào vùng trong của lớp áo để sờ soạn, 1 vài chiếc nút của áo anh đã được tháo ra. cả hai vừa hôn vừa di chuyển tới giường. Như nhớ đến điều gì anh liền ngăn cậu lại:

- Không được em còn yếu lắm, khi nào em khỏe rồi chúng ta tiếp tục – anh kiềm chế bản thân mình.

- Nhưng em muốn, em nhớ anh – cậu nhõng nhẽo.

- Ngon đi cục cưng, sức khỏe không ổn định làm vậy ảnh hưởng tới con của chúng ta – anh nói.

- Con của chúng ta??? – cậu hỏi lại.

Bạn đang đọc Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng của Hoàng Nhất Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.