Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngân Tuyết Thành

Phiên bản Dịch · 2471 chữ

Hạ Ngôn nghe được lời nói của gã hộ vệ cấm địa kia, không khỏi khẽ lắc đầu cười, nếu mình muốn bỏ rơi bọn họ, chỉ sợ ngay cả thời gian một cái nháy mắt cũng không tới. Hơn nữa, cho dù mình không sử dụng Đại Na Di Thuật mà chi sử đựng thuấn di, với thực lực của bọn họ cũng căn bản là không đủ sức ngăn cản

- À! Mấy người các ngươi đi phía trước; đừng để Hạ Ngôn này chạy mất!

Gã đội trưởng hộ vệ nhướng mày, rồi phân phó cho tên hộ vệ cấm địa kia.

- Dạ!

Tên hộ vệ cấm địa đó vội vàng lên tiếng trả lời, mang theo bốn năm hộ vệ cấm địa, vượt qua Hạ Ngôn đi phía trước dẫn đường Phi hành.

Sau thời gian ước chừng tàn một nén nhang mọi người Phi hành đến một khu vực không gian u ám, tầng mây rất thấp, ánh mắt nhìn tới có thể nhìn thấy trong tầng mây xám có rất nhiều tỉa chộp.

- Mọi người cẩn thận một chút, cành giác linh thú tập kích!

Gã đội trưởng hộ vệ hạ giọng nhắc nhở, ánh mắt nhìn quét bốn phía, thật cẩn thận dè chừng.

Mà mười mấy hộ vệ cấm địa kia, cũng đều hết sức cảnh giác cảm ứng động tĩnh ở chung quanh.

“Xem ra địa vực Thần Châu này, dã thú nhiều hơn so với Tây Vực.” Hạ Ngôn nhìn quanh bốn phía thầm nghĩ.

“Grào!”

Đội trưởng hộ vệ vừa mới bảo mọi người thận trọng cẩn thận, liền nghe truyền đến một tiếng rốọg rung trời.

Ngay sau đó, một thân ảnh to lớn như một ngọn núi nhỏ xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đây là một con dã thú màu đen, toàn thân như phù một lợp sơn đen nhánh, tuy nhiên lại chợp lóe sáng bóng. Khiến cho người ta sợ hãi nhất, là dã thú này có hai cái đầu, bốn vó tráng kiện, không ngừng đạp bước trên không trung, nhưng tốc độ Phi hành cũng không nhanh lắm.

- Là hổ ma hai đầu, mọi người tránh đi!

Đám hộ vệ cấm địa, nhìn thấy con đã thú này đều biến sắc. Gã đội trưởng hộ vệ vội vàng nhắc nhở các hộ vệ kia. Kỳ thật cho dù hắn không nói, các hộ vệ cấm địa kia cũng đã sớm chạy xa về phía sau rồi.

Hạ Ngôn thì lại tò mò nhìn con dã thú này, ở Tây Vực hắn cũng không có nhìn thấy qua dã thú như vậy. Không ngờ mọc hai cái đầu, mà ngoại hình nhìn qua giống như một con lão hổ, chì khác nhau màu sắc, hổ ma này là lớp da đen xì.

- Lần này không ngờ đụng phải hổ ma hai đầu trưởng thành. Tuy nhiên may mà, tốc độ Phi hành của nó không nhanh, không đuổi kịp chúng ta

Gã đội trưởng hộ vệ Phi hành lui về phía sau, thấp giọng nói.

- Đội trưởng! Tên Hạ Ngôn kia không tránh hổ ma với chúng ta!

Trong đó một nữ hộ vệ cấm địa cao gầy, thấy Hạ Ngôn cũng không cùng tránh né với bọn họ, vội vàng lo lắng kêu lên với đội trưởng hộ vệ.

- Cái gì?

Đội trưởng hộ vệ sửng sốt, lúc này mới nhìn lại Hạ Ngôn, không ngờ hắn vẫn còn đứng đổi mặt với hổ ma hai đầu không có tránh đi. Hổ ma hai đầu đang chạy tới chỗ hắn.

- Chết tiệt!

Đội trưởng hộ vệ nhíu mày, khẽ quát một tiếng.

- Đội trưởng! Dù sao chúng ta cũng không biết người đó, hắn chết thì chết! Đúng là khờ gặp phải hổ ma hai đầu mà không biết né tránh.

Một gã hộ vệ cấm địa không quan tâm nói.

- Vậy sao được? Chúng ta là hộ vệ cấm địa, chẳng lẽ nhìn hắn chết ở trước mặt chúng ta?

Nữ hộ vệ cấm địa kia lập tức lo lắng nói.

- Thái Anh! Không nên nóng vội.

Gã đội trưởng hộ vệ nhìn nữ hộ vệ kia, trầm tư một lúc rồi nói tiếp:

- Đây là một con hổ ma hai đầu trường thành, không phải thực lực của mấy người chúng ta có thể ngay mặt đối phó với nó, làm sao bây giờ?

- Hiện tại yêu cầu trợ giúp, cũng không kịp!

Một gã hộ vệ Khác gật đầu nói.

-À... tốc độ của hổ ma hai đầu không nhanh, hay là chúng ta dụ nó rời đi?

Thái Anh chợp chớp mắt, thử thăm dò nói với các hộ vệ khác.

- Cũng Chỉ có biện pháp này, dù sao cũng không thể nhìn tên ngốc kia chết ở trước mặt chúng ta. Nếu bị cấp trên biết cũng phải chịu trách phạt

Gã đội trưởng hộ vệ ngẫm nghĩ, rồi gật đầu nói.

Lúc này, hổ ma hai đầu đã tới gần chỗ Hạ Ngôn đứng.

“Grào!”

Nó hướng về phía Hạ Ngôn giơ cao lợi trảo, rống giận liên tục, nhưng không ngờ không có phát động công kích Hạ Ngôn. Bốn mắt to như tẩm thớt nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn, không ngờ trong ánh mắt đó có một tia sợ hãi.

Hổ ma hai đầu này, nếu dựa theo phân chia thực lực của dã thú ở tứ vực, hẳn được xem như cấp bậc linh thú. Hơn nữa cũng rất dễ dàng nhìn ra được, hố ma hai đầu này là có được một phần trí tuệ

- Hừ!

Hạ Ngôn “hừ” một tiếng, khóe miệng mang theo ý cười, hai tay chắp sau lưng, nhìn hổ ma hai đầu.

- Hạ Ngôn! Đó là linh thú rất lợi hại, ngươi mau tránh ra! Chúng ta tới hấp dẫn lực chú ý của nó, dẫn nó ra xa

Đội trưởng hộ vệ ở xa xạ, cao giọng nói với Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn nghiêng người, nhìn thấy đám người đội trưởng hộ vệ đi mà quay lại, trong lòng cũng cảm động, theo sau cười nói:

- Không cần, con linh thú này cũng không đáng sợ!

ở trong mắt Hạ Ngôn, hổ ma hai đầu này đương nhiên không đáng sợ, thực lực của nó nhiều lắm cũng chỉ tương đương với tu luyện giả nhân loại cảnh giới Tạo Hóa bình thường. Hơn nữa tốc độ còn rất chậm, ngay cả tu luyện giả nhân loại cảnh giới Thiên Thần cao cấp cũng không bằng.

- Ta cho ngươi một cơ hội không chết, hiện tại liền lập tức rời đi nơi này!

Hạ Ngôn lại xoay người đối mặt hổ ma hai đầu, lên tiếng nói.

“Grào!”

Lợi trảo của hổ ma hai đầu, hung hăng quơ quào trên không trung một lát, rồi sau đó không ngờ xoay mình chạy nhanh về hướng xa xa Nhìn thấy hổ ma hai đầu đã quay đầu chạy đi. Cả một đám mười mấy hộ vệ cấm địa đều có chút trợn mắt há hốc mồm.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

- Con hổ ma hai đầu kia không ngờ cứ như vậy bỏ đi, không có công kích Hạ Ngôn?

- Ta có phải nhìn lầm hay không? Đi tuần tra ở cấm địa thời gian lâu như vậy, ta còn là lần đầu tiên thấy hổ ma hai đầu không có phát động công kích mà chủ động lui đi.

Cả đám hộ vệ cấm địa, đều Giật mình kinh sợ lẩm bẩm, không biết vì sao lại thấ

- Hạ Ngôn! Vừa rồi là chuyện gì xảy ra, ngươi sử dụng biện pháp gì làm cho hổ ma hai đầu bỏ đi vậy?

Thái Anh bay đến chỗ Hạ Ngôn, kinh ngạc dò hỏi.

- Kỳ thật cũng không khó, linh thú này có trí tuệ, ngươi làm cho nó sợ hãi ngươi, nó tự nhiên cũng không dám công kích ngươi.

Hạ Ngôn cười nói với Thái Anh.

Đạo lý này là đơn giản nhất, cho dù là dã thú không có trí tu4 ở thời điểm đụng tới nguy hiểm thường thường đều sẽ phản xạ có điều kiện là chạy trốn, càng đừng nói là linh thú có được trí tuệ

- Nhưng... làm sao mới có thể làm cho hổ ma hai đầu kia sợ hãi chứ?

Thái Anh có chút mờ mịt nhìn Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu không có nói thêm gì nữa.

- Thật là nhìn không ra, Hạ Ngôn ngươi còn có bản lãnh như vậy, chiêu thức ấy ngươi như thế nào học được?

Thái độ của đội trưởng hộ vệ đối với Hạ Ngôn cũng đã xảy ra một ít biến đổi, lúc này không còn giọng nói lạnh như băng và kiều quát lớn chất vấn nữa

- Ha ha! Ta cũng là tu luyện thời gian rất lâu mà thôi!

Hạ Ngôn cười nói một câu hai ý nghĩa.

- Hạ Ngôn! Ngươi vì sao lại đi vào khu vực cấm địa này vậy?

Thái Anh lấy làm lạ hỏi, tu luyện giả của Thần Châu hẳn đều phải biết không thể tùy tiện đi vào cấm địa.

- Ta cũng không rõ ràng lắm, trong lúc vô ý liền xâm nhập nơi này, rồi lạc ở trong nảy không đi ra ngoài được.

Hạ Ngôn cau mày, lắc đầu nói làm như vô tội.

- Ta trước kia, đều rất ít tiếp xúc cùng người khác, gần như đều là sống cuộc sống đơn độc, cho nên đối với rất nhiều thứ này nọ đều không biết nhiều lắm.

Tiếp theo Hạ Ngôn lại nói một câu.

- Vậy là ai dạy ngươi tu luyện?

Đội trưởng hộ vệ kinh ngạc hỏi.

- Trước kia có một vị tiền bối dạy ta tu luyện, tuy nhiên sau này không biết vị tiền bối đó đi đâu mất.

Hạ Ngôn lắc đầu, nhìn về phía xa xa

- Thì ra như thế!

Đội trưởng hộ vệ nhìn Hạ Ngôn nói:

- Nơi này ở gần khu biên giới Thân Châu, các đại nhân vật cấp trêu lo lắng có người trong lúc vô ý đi vào thông đạo Phong Sào, cho nên đã ra lệnh cho nơi này trở thành cấm địa, tu luyện giả không được đi vào cấm địa Mà chúng ta đều là hộ vệ cấm địa, phụ trách trông coi cấm địa này. Hôm nay chúng ta đi tuần tra đến đây thì gặp ngươi.

- ồ?

Hạ Ngôn làm ra vẻ như giật mình cả kinh giờ mới hiểu được.

- Hạ Ngôn! Ngươi theo chúng ta cùng nhau rời cấm địa đi! Nơi này dù sao cũng không an toàn lắm. Ngươi thật đúng là vận khí tốt, đi lạc ở trong cấm địa cũng không có gặp phải nguy hiểm. Nếu là chúng ta, một mình cũng không ai dám đi vào cấm địa, nơi này dã thú, linh thú rất nhiều. Như hổ ma hai đầu vừa rồi chúng ta đụng phải, cũng xem như là linh thú thực lực tương đối bình thường. Nếu gặp phải linh thú rất cường đại, chúng ta đã nguy hiểm tới tính mạng rồi Mỗi năm đều có một số hộ vệ cấm địa chết trong cấm địa.

- Ta hiểu rồi, về sau không tới nơi này nữa. Đa tạ các ngươi!

Hạ Ngôn gật gật đầu nói với mọi người.

- Ừ! Chúng ta đi thôi.

Đội trưởng hộ vệ nhìn về phía những người khác nói

Mọi người, lại rất nhanh Phi hành về phía trước, lộ trình kế tiếp khá thuận lợi, những hộ vệ cấm địa này cũng đều chọn lộ tuyến an toàn mà đi, những khu vực nguy hiểm bọn họ không tùy tiện đi qua.

Đại khái sau ba canh giò, mọi người ra khỏi khu vực cấm địa. Hạ Ngôn tập trung ánh mắt nhìn tới, thấy một tòa thành thị màu trắng bạc

- Hạ Ngôn! Đó chính là Ngân Tuyết Thành, chúng ta đều là sinh sống tại nơi đó

Thái Anh này dọc theo đường đi, thỉnh thoảng nói chuyện cùng Hạ Ngôn, dần dần quen thuộc cùng Hạ Ngôn, lúc này nàng chỉ vào thành thị màu trắng bạc xa xa giải thích cho Hạ Ngôn.

- Ngân Tuyết Thành?

Hạ Ngôn nhìn thành thị màu trắng bạc lẩm bẩm.

- Đúng vậy, Ngân Tuyết Thành là một tòa thành nhỏ, tuy nhiên Thành chủ đại nhân của chúng ta, thực lực Phi thường cường đại. Trưởng lão trong thành cũng đều rất lợi hại

Thái Anh cười giải thích:

- Hạ Ngôn! Ngươi lần đầu tiên đến Ngân Tuyết Thành chúng ta thi phải?

- Ừ! Trước kia ta cũng không có đi vào thành thị nào.

Hạ Ngôn gật đầu.

- Ha ha! Đi, chúng ta vào thành! Đúng rồi Hạ Ngôn, một lát nữa, gặp trưởng lão đại nhân, nhất định phải cung kính, nếu đắc tội với trưởng lão đại nhân, là chuyện rất kinh khủng đó!

Thái Anh đặn dò Hạ Ngôn.

- Được!

Hạ Ngôn gật đầu đáp.

“Đi vào thành thị, có thể biết được nhiều thêm một số tình huống, cũng Không biết Ngân Tuyết Thành này có vương tộc hay không. Nêu ta sử dụng linh lực màu vàng, những người này có thể nhận ra hay không đây? Cũng không biết... thân phận Vương tộc rốt cuộc có tác dụng hay không?” Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.

Tuỵ rằng Thần chủ Cung Minh nói vương tộc linh lực màu vàng rất cao quý, nhưng Hạ Ngôn lần đầu tiên đi vào Thần Châu, trong lòng đúng là cũng không yên.

‘Thực lực của thành chủ thành nhỏ này, không biết như thế nào. Những hộ vệ này đều là Thiên Thần cao cấp, vậy thành chủ và trưởng lão...” Hạ Ngôn hơi híp mắt suy nghĩ.

‘Trước cứ vào thành tính sau!” Hạ Ngôn thầm nghĩ.

Rất nhanh, đám người Hạ Ngôn tiến vào Ngân Tuyết Thành. Trong thành, các kiến trúc đều là màu trắng bạc, nhìn qua Phi thường xinh đẹp. Trên đường phố không ít tu luyện giả ổi lại, Hạ Ngôn chú ý nhìn, phần lớn cũng đều là thực lực Linh Hoàng và cảnh giới Thiên Thần, có một số ít bộ phận là cảnh giới Tạo Hóa, tuy nhiên tuổi cũng đều rất cao.

Tiến vào Ngân Tuyết Thành này, làm cho Hạ Ngôn liên tưởng tới Quang Ly Phân thế giới, không khỏi có chút cảm thán thế sự đổi dời.

Bạn đang đọc Linh La Giới của Dạ Thuỷ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.