Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Tương Pha chết

Phiên bản Dịch · 1621 chữ

Bạch Hoa nghe tiếng vội từ chỗ ngồi đứng dậy. Nghe được sẽ tiêu diệt hai đại gia tộc, Bạch Hoa trước đó cũng không biết được, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn muốn đưa ra một phương án quả thật rất khó.

Bạch Hoa sau khi đứng lên, trầm ngâm một lát mới lên tiếng nói:

- Hiện tại tôi có một bản dự thảo, tuy nhiên có thể còn chưa thực sự hoàn thiện. Các vị đại nhân, trước tiên ta nói những điều trong bản dự thảo này một chút, sau đó chúng ta cùng nhau thảo luận, cố gắng hoàn thiện bản dự thảo này!

- Cũng được!

Bao gồm cả Tộc trưởng Tề gia và Tộc trưởng Đổng gia trong đó, tất cả mọi người nhìn về phía Bạch Hoa gật đầu.

"Quản sự Hạ gia cũng không biết có thể có phương án gì tốt, trước nghe xem hắn nói cái gì đã! Nếu là quá kém, vậy nhất định phải vứt bò."

Tộc trưởng Đổng gia và Tộc trưởng Tề gia liếc mắt nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu ý, trong lòng thầm nghĩ.

Bọn họ quả thật rất tôn trọng Hạ Ngôn, nhưng tôn trọng Hạ gia hoàn toàn là bởi vì có Hạ Ngôn ở đây. Nếu không phải có Hạ Ngôn, bọn họ là những gia tộc chủ thành, căn bản không có khả năng để ý tới một gia tộc quận thành.

Bạch Hoa đưa ra bản dự thảo bọn họ cũng không có quá nhiều tin tưởng, điều này cũng không thể trách bọn họ, chỉ sợ đặt ở trên bất cứ người nào trong lòng cũng sẽ nghĩ như vậy.

Bạch Hoa thoáng sắp xếp lại thứ tự bản dự thảo mới nghĩ ra ở trong lòng một chút, lên tiếng nói:

- Lục gia cùng Tống gia hiện tại thiếu hàng hóa thương phẩm, chúng ta có thể từ nhúng tay vào từ phương diện này. Sau đó từ từ thâm thấu...

Bạch Hoa chậm rãi nói ra bản dự thảo của mình, tất cả mọi người đều nhập tâm nghe nói, đều không kìm nổi gật đầu tán thường. Nhất là Tộc trưởng Tề gia và Tộc trưởng Đổng gia, trong lòng lại càng kinh ngạc không thôi. Bọn họ không thể tưởng được một tổng quản ngoại viện của một gia tộc quận thành lại lợi hại như thế.

Đại khái qua thời gian một nén nhang, Bạch Hoa mới nói xong bản kế hoạch mình mới nghĩ ra trong lòng. Đương nhiên, trong ý tưởng của Bạch Hoa cũng không có đề cập đến phương điện tiền tài, bởi vì hắn cũng chưa hiểu rõ lắm tài lực của những gia tộc chủ thành.

- Các vị đại nhân! Các ngài cảm thấy bản dự thảo này thế nào?

Bạch Hoa đưa mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, trên mặt mang theo một nụ cười tự tin, quay lại nhìn về phía những người khác cười hỏi.

- Rất tuyệt vời, phi thường lợi hại!

Tộc trưởng Tề gia vỗ tay tán thưởng nói.

- Ha ha! Khó có thể tin được trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sau khi kế hoạch này được tiến hành, nếu là không có bất ngờ gì xảy ra, Lục gia và Tống gia nhiều nhất có thể kiên trì được ba tháng.

Tộc trưởng Đổng gia ánh mắt lấp lóe, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lời nói mang theo ý thán phục và ngạc nhiên.

Hạ Ngôn cũng vừa lòng gật đầu, năng lực kinh doanh của Bạch Hoa quả thật phi thường xuất chúng.

- Tuy nhiên, thành Tử Diệp còn có một số nhân tố mà Bạch Hoa tiên sinh cũng chưa có suy nghĩ đến. Ha ha! Tiếp theo chúng ta liền bàn luận về những nhân tố đó đi!

Trong phòng khách của Thánh điện, những người liên quan tập trung cùng một chỗ kỹ càng tỉ mỉ thảo luận về kế hoạch Bạch Hoa đưa ra, không ngừng hoàn thiện nó.

Đêm tối ánh trăng như nước, trên những con phố đèn đuốc sáng trưng, một mảnh náo nhiệt phồn vinh đang diễn ra.

Một đạo bóng đen chớp động trong con phố nhỏ hẹp tối đen, rất nhanh lại biến mất tại chỗ, phảng phất giống như u linh khiến người khác sợ hãi. Lặng yên không một tiếng động. Lúc này nếu có người nhìn thấy, khẳng định sẽ nghĩ rằng do mình sinh ra ảo giác.

Xung quanh phủ viện Lục gia có một đội hộ vệ đang tuần tra bên cạnh.

- Mọi người tỉnh táo một chút, tộc trưởng cùng các vị trưởng lão mấy ngày nay đều rất tức giận đó.

Hộ vệ cầm đầu thoáng dừng lại, lớn tiếng quát đám hộ vệ phía sau.

- Rõ!

Mấy người lên tiếng trả lời, ngực ưỡn thẳng ra.

Ngay bên cạnh những người này, một bóng đen quỷ dị thoáng chớp động một cái. Những hộ vệ đó căn bản không có bất cứ phát hiện gì.

Hậu viện Lục gia, đa số con cháu đều chưa có nghỉ ngơi.

Tiểu viện của Tộc trưởng Lục Tương Pha ở ngay hàng đầu tiên nơi hậu viện, rất dễ dàng có thể phân biệt ra.

- Nếu còn tìm không ra biện pháp giải quyết, kho hàng dự trữ của gia tộc chỉ sợ ngay cả hai tháng cũng không kiên trì nổi.

Không được!

Nhất định sẽ tìm được biện pháp! Chắn chắn tìm được!

Một mình Lục Tương Pha ở trong phòng mình. Trong lòng đang vắt trán suy nghĩ đối sách, bàn tay hung hăng nắm thành quyền. Mầy ngày gần đây, sinh ý của Lục gia bởi vì thiếu hụt hàng hóa mà giảm xuống ước chừng còn một phần năm. Thân là Tộc trưởng Lục gia, Lục Tương Pha đương nhiên sốt ruột.

Mà trên hội nghị trưởng lão hội hôm nay cũng không có đưa ra được một biện pháp nào có thể giải quyết. Duy nhất có thể làm chính là co rút những phần sinh ý ở những vùng đất bên ngoài, bất kể như thế nào cũng phải cam đoan sinh ý ở thành Từ Diệp vận chuyển bình thường.

Lục Tương Pha gãi gãi tóc, trong phòng cũng không có đốt đèn, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, trên chiếc bàn trước mặt đặt một chén trà màu trắng.

Lục Tương Pha ngồi trong phòng suốt hơn một canh giờ.

"Vù"

Một tiếng động rất nhỏ từ bên ngoài truyền vào.

"Phốc"

Khi tiếng thứ nhất vang lên, Lục Tương Pha vẫn chưa chú ý tới, tiếng động thứ hai vang lên, Lục Tương Pha mới nhíu mày nhìn ra phía ngoài cửa đang khép hờ kia.

- Ai ở bên ngoài đó?

Lục Tương Pha hỏi một câu, hắn cũng không có đứng lên, chỉ dùng ánh mắt để nhìn ra cửa.

Tình hình bên ngoài căn bản không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh trăng chiếu vào.

"Cạch"

Chiếc cửa gỗ của phòng phát ra một tiếng vang trầm thấp, rồi sau đó dần dần bị đẩy ra, một bóng đen mờ ảo dưới ánh trăng tiến vào trong phòng.

- Là ai?

Lục Tương Pha có chút tức giận:

- Không phải ta đã nói không được quầy nhiễu ta sao?

Lục Tương Pha nhìn bóng đen, hắn cảm giác được không khí dường như có chút ngưng kết, dường như người này không phải người Lục gia.

Tuy rằng hắn lên tiếng hỏi hai lần, nhưng bóng đen cũng không có trả lời hắn.

- Ngươi là Lục Tương Pha?

Thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn vang lên trong phòng, thanh âm này phi thường đặc biệt, cái loại cảm giác này rất khó nói thành lời.

Lục Tương Pha trong lòng cả kinh. Lúc này hắn đã có thể khẳng định người trước mắt này tuyệt đối không phải người Lục gia. Nếu là người Lục gia không có khả năng gọi thẳng tên Tộc trưởng hắn.

Lục Tương Pha vận chuyển linh lực toàn thân, cẩn thận đề phòng đáp:

- Ta chính là Lục Tương Pha, ngươi là ai? Vào bằng cách nào?

Lục Tương Pha nghi hoặc hỏi hắn có cảm giác nguy cơ đang đến.

"Vù"

-Hự!

Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, sau đó là một tiếng rên truyền ra, bóng người trong bóng đêm chớp động mấy cái, một cỗ linh lực sắc bén từ trong phòng kích động mà ra. Lục Tương Pha chỉ cảm giác được một cỗ lực lượng không thể ngăn cản dường như đang xé rách bản thân mình, vội vàng vận chuyển linh lực ngăn cản nhưng hắn vừa mới vận chuyển linh lực ra đến bàn tay chuẩn bị chém ra, liền cảm giác được yết hầu đột nhiên hơi lành lạnh.

"Phụt"

Một dòng máu đỏ từ trong đêm tối phun ra, máu tươi thản nhiên rất nhanh tản mát tràn ngập trong không khí.

Ánh mắt Lục Tương Pha trợn lớn., hắn chỉ nhìn thấy một người mặc áo choàng đen.

Không thể thở được nữa!

"Bịch"

Cánh tay Lục Tương Pha kịch liệt vẫy vẫy một lúc, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Bóng đen sau khi xác định Lục Tương Pha đã chết, mới chớp động một cái liền biến mất khỏi trong phòng. Ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào, chiếu lên thi thể của Lục Tương Pha. Trên nền phòng một vũng máu màu đỏ càng lúc càng lớn.

Bạn đang đọc Linh La Giới của Dạ Thuỷ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.