Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ của Hạ Gia

Phiên bản Dịch · 2298 chữ

Từng tấm kim phiếu vàng rực rỡ không ngừng được đếm trên tay Hạ Ngôn. Tuy hắn không quá coi trọng tiền tài, nhưng cảm giác đếm tiền này lại không tồi.

Hơn nữa, từ khi Hạ Ngôn biết để có thể tạo ra được Thần cấp binh khí cần có kim lực nhất định, sự coi trọng đối với tiền tài của hắn đã tăng lên không ít.

Tạo ra Thần khí không chỉ cần đòi hỏi phải dung hợp Thần Thạch, còn cần thu lấy kim nguyên tố trong kim tệ, cũng chính là kim lực. Hiện tại Hạ Ngôn còn chưa biết để tạo một thanh thần kiếm cần bao nhiều kim tệ mới thu đủ kim lực, nhưng hắn cảm thấy được, đó tuyệt đối là một con số không nhỏ.

Cho nên Hạ Ngôn có ý định tích lũy tài phú cho mình.

Trong bọc hành lý của Hạ Ngôn có kim phiếu trị giá hơn sáu trăm sáu mươi vạn, còn những thứ vụn vặt khác thì Hạ Ngôn không nhớ rõ.

- Ba trăm vạn.

- Ba trăm tám mươi vạn, ba trăm tám mươi sáu vạn.

Kiểm kê tấm kim phiếu cuối cùng, Hạ Ngôn thở ra một hơi. Huyết Lang cảnh giới Linh Tông này không ngờ lại mang theo kim phiếu giá trị kếch xù như vậy trên người. Hơn ba trăm sáu mươi vạn đều là kim phiếu một vạn.

Về phần một ít kim tệ và vài thứ vụn vặt khác thì không nhiều.

Trong lúc Huyết Lang lưu lạc giữa các thành thị, tất nhiên là đồ đạc của hắn phải mang theo tùy thân. Mà kim phiếu tất nhiên phải là mệnh giá lớn nhất để tiện mang theo bên mình, về phần những thứ lặt vặt khác thì không nhiều, có mấy trăm kim tệ là đủ sử dụng.

Tiểu Thanh đứng một bên nhìn Hạ Ngôn kiểm kê kim phiếu mệnh giá cao thì há hốc miệng, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.

Tiểu Thanh chưa bao giờ thấy qua nhiều kim phiếu như vậy. Mỗi một tấm đều là một vạn, tùy tiện lấy ra một tấm đã đủ cho người thường chỉ tiêu cả đời rồi.

“Ba trăm tám mươi vạn, thêm sáu trăm sáu mươi vạn nữa, hiện giờ ta đã có hơn ngàn vạn kim tệ rồi. Trở về thành Ngọc Thủy muốn thu thập một Tịch gia nhỏ bé chẳng phải dễ dàng sao?” Hạ Ngôn thầm nghĩ, khóe miệng tươi cười.

Thu hồi kim phiếu, Hạ Ngôn nhìn các vật phẩm khác.

“Hộp ngọc đan dược!” Hạ Ngôn Cầm lên một hộp ngọc màu sắc khác biệt trong thùng xe.” Viên đan dược này chắc là Hồi Xuân Đan, thất phẩm hoặc bát phẩm.”

“Viên này là Ngưng Thần Đan, thất phẩm hoặc bát phẩm!”

“Viên cuối cùng.”

Hạ Ngôn nhíu mày nhìn, nhưng nhất thời không đoán ra khỏa đan dược này là gì. Hạ Ngôn không đoán được, vậy thì có thể là đan dược đặc biệt.

Tám mươi mốt loại đan dược được đại lục công nhận, đan dược nhất phẩm thì Hạ Ngôn đều đã tự tay luyện qua, tất nhiên có thể nhận ra. Tuy rằng cấp độ và phẩm chất đan dược khác nhau, tỉ lệ cũng khác, nhưng mùi hương và nhan sắc thì cũng có chỗ tương tự. Cho dù dùng dược liệu khác đi thì vẫn có chỗ giống.

Phân biệt một lúc, Hạ Ngôn vẫn không thể phân biệt được.

“Khỏa đan dược này màu hồng lại mang theo màu tím nhạt, hơn nữa mùi hương nhạt như nước, sáng bóng đẹp như ngọc, nhất định không phải vật phàm. Chờ có cơ hội thì đi điều tra một chút.”

Hạ Ngôn khẽ gật đầu, cất ba khóa đan dược đi.

“Còn mấy khối lệnh bài, bảo thạch.”

Kiểm tra một chút, cũng không có gì đặc biệt nữa, Hạ Ngôn thu hết những thứ loạn thất bát tao này về, về phần những bảo thạch linh tinh không có giá trị thực tế, trở về thành Ngọc Thủy thì để cho gia tộc nghĩ cách xử lý.

- Hạ Ngôn ca, người kia vì sao mang theo nhiều tiền như vậy?

Tiêu Thanh khẽ mở đôi môi đỏ thắm, tò mò hỏi.

- Huynh cũng không rõ lắm, tuy nhiên hắn càng mang nhiều thì huynh càng hoan nghênh, hắc hắc. Hiện giờ số tiền đó đều là của ta rồi.

Hạ Ngôn cười nói.

-Ừ!

Tiểu Thanh gật mạnh một cái, ánh mắt sáng ngời, lập tức lại có chút khẩn trương.

- Nhưng người nó thật là hung dữ, thoạt nhìn cũng rất lợi hại, xe ngựa đã bị hắn đánh hỏng rồi.

Tiểu Thanh không phải người tu luyện, không biết Huyết Lang kia thực lực mạnh yếu thế nào. Tuy nhiên lúc ấy cát bay đá chạy, ngay cả thùng xe ngựa cũng bị phá hủy cho nên Tiểu Thanh cũng hiểu Huyết Lang kia thực lực khó lường.

- Ha ha, người nọ có lợi hại hon thì cũng đã bị ta giết rồi. Tiểu Thanh, đừng lo lắng.

Hạ Ngôn nhìn Tiểu Thanh trấn an.

- Vâng.

Tiểu Thanh gật đầu.

Trong tiểu viện Hạ gia nghị sự đường!

Tộc trưởng Hạ Phi Long, Đại trưởng lão Hạ Lai, tam trưởng lão Hạ Trường Hà và những trưởng lão khác đều tụ tập.

Yên tĩnh!

Trong đại sảnh, một hồi lâu cũng không có người mở miệng nói, trên mặt mỗi người đều có vẻ dị thường ngưng trọng, dường nhu ngay cả không khí cũng phải đông lại, mỗi người như rối gỗ, không hề nhúc nhích.

“Xì xào.”

Đột nhiên, bên ngoài cửa có tiếng bước chân rõ ràng và nhanh chóng, tiếp theo, một quản sự ngoại viện Hạ gia tiến vào nghị sự đường, trên mặt có chút hoảng hốt.

- Hộc hộc.

Quản sự này liên tục thở hổn hển, ngực phập phồng, tuy rằng thời tiết có chút rét lạnh, nhưng mặt hắn lại ướt đẫm mồ hôi, thân thể hơi run run.

- Tình huống ra sao? Có thể lấy được hàng hóa của chúng ta từ cửa hàng Tụ Tài không?

Hạ Phi Long trầm giọng hỏi.

Quản sự kia cắn môi, lắc đầu.

- Tộc trưởng, cửa hàng Tụ Tài không chịu trả hàng hóa cho chúng ta, bọn họ nói...

Quản sự dùng một chút.

- Bọn họ nói, hàng hóa chúng ta cần, Tịch gia đều đã mua hết, họ sẽ không bán cho chúng ta.

Hai tháng trước, con đường nhập hàng của Hạ gia đột nhiên bị đứt một cách khó hiểu. Mới đầu Hạ gia còn tường chỉ là ngẫu nhiên, nhưng thời gian trôi qua, họ dần phát hiện là có người âm thầm động tay động chân.

Hạ gia phái người tra xét, phát hiện Tịch gia và Vương gia kết phường giở trò quỷ.

Tuy nhiên Hạ Phi Long và vài vị trưởng lão đều cảm thấy thật nghi hoặc. Tịch gia và Vương gia làm sao lại có kinh tế khổng lồ như vậy duy trì?

Phải biết rằng, những người đã cùng hợp tác làm ăn rất lâu với Hạ gia không ngờ đều đóng cửa không tiếp với Hạ gia.

Như vậy khiến cho phường thị Hạ gia dần dần giảm bớt lượng lưu thông hàng hóa. Ngay cả những thương nhân cho Hạ gia thuê cửa hàng cũng không được cung cấp đủ hàng hóa.

Không đến một tháng mà thương nhân phường thị Hạ gia giảm mất một nửa. Toàn bộ đều quay sang Tịch gia và Vương gia.

Mà tới hôm nay, phường thị Hạ gia đã gần như không thể duy trì nổi nữa. Không ít phường thị trong các thành trấn ở dưới đều phải đóng cửa, Hạ gia không thể không bán đi một phần phường thị.

Phương thức bán ra cuối cùng không ngờ đều lọt vào tay Tịch gia và Vương gia một cách khó hiểu.

Sau đó, hàng hóa mà Hạ gia buôn bán tuy giá cả không biến động nhiều, nhưng người mua bán lại đột nhiên không còn một ai. Thì ra trên phường thị Tịch gia, hàng hóa giống thế đều được bán thấp hơn một ít. Như vậy, Hạ gia nhất định cũng phải hạ giá, nếu không thì phường thị Hạ gia ở thành Ngọc Thủy cũng buộc phải đóng cửa.

Nguồn hàng bị ảnh hưởng, giá cả bị nâng lên, thương phẩm bị ép giá, cứ như vậy, nguy cơ của Hạ gia càng ngày càng nặng.

Không lâu trước đây, Vương gia đột nhiên từ bỏ họp tác với Tịch gia, hơn nữa còn trả lại hết các phường thị lại cho Hạ gia. Đương nhiên, Hạ gia cần trả lại một lượng kim tệ nhất định. Tuy nhiên, tộc trưởng Vương gia nói chuyện lại thực khách khí, nói có thể trả lại đúng số kim tệ mà Vương gia đã mua những phường thị này.

Tuy Hạ gia không biết vì sao Vương gia chợt chuyển biến thái độ, nhưng không thể nghi ngờ rằng đây là một tin tốt.

Nhưng dù vậy, Hạ gia cũng không kiên trì được bao lâu nữa. Trên phường thị, rất nhiều thương hộ đều đã phải đóng cửa, khách hàng lại ít đến đáng thương.

- Cửa hàng Tụ Tài đóng cửa với chúng ta!

Hạ Phi Long cười lạnh.

Hạ Phi Long đứng dậy, hung hăng vỗ mạnh lên bàn.

- Vong ân phụ nghĩa! Cửa hàng Tụ Tài nếu không được Hạ gia ta chống đỡ thì đã không còn từ lâu rồi. Hiện giờ Hạ gia có khó khăn, không ngờ bọn chúng lại làm chuyện như vậy! Bọn chúng dám bỏ đá xuống giếng!

Hạ Phi Long cắn răng, sắc mặt tức giận đến xanh mét.

- Cửa hàng Tụ Tài khốn kiếp!

- Lão bất tử vong ân phụ nghĩa!

Mấy trưởng lão đều tức giận không nhỏ. Trước kia cửa hàng Tụ Tài và Hạ gia có quan hệ phi thượng tốt. Cửa hàng Tụ Tài từng gặp một thời gian khốn khó là Hạ gia đã đưa họ ra khỏi khốn cảnh. Mà hiện tại bọn họ lại làm ra chuyện như vậy, cũng khó trách Hạ gia lại tức giận.

- Hiện giờ có nói cũng chẳng tác dụng gì, chúng ta vẫn phải nghĩ biện pháp làm sao để ứng đối. Hạ gia ta hiện nay đã hoàn toàn không còn hàng tồn kho nữa. Nếu không thể nhập được thêm hàng thì chúng ta chỉ có thể đóng cửa phường thị.

- Sau khi đóng cửa phường thị thì Hạ gia cũng không thể sống yên trong thành Ngọc Thủy được nữa, rất có khả năng bị bức phải xuống thành trấn sinh sống.

Tam trưởng lão Hạ Trường Hà hít sâu một hơi, ánh mắt xoay chuyển nhìn các vị trưởng lão và tộc trưởng nói.

- Nếu bị buộc phải dời về thành trấn thì bọn họ càng dễ đối phó với chúng ta.

Những lời của tam trưởng lão khiến tất cả mọi người biến sắc.

Cửa hàng Tụ Tài đóng cửa không tiếp Hạ gia, có nổi giận cũng vô dụng, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Hiện giờ phải nghĩ được biện pháp nhập hàng về, về phần một số con đường nhập hàng từ thành Tử Diệp thì sớm bị cắt đứt rồi.

- Tịch Phá Thiên, thực độc!

Hạ Phi Long thở dài một hơi.

- Không biết là ai chống lưng Tịch gia, không ngờ lại có tài lực hùng hậu như vậy!

Phải biết rằng, muốn bức bách Hạ gia đến tình cảnh này sợ cũng phải cần ít nhất vài trăm vạn kim tệ đổ vào. Nếu không thì những thương nhân này cũng không từ chối thẳng thừng sinh ý với Hạ gia như vậy.

Thương nhân, tuy rằng lấy lợi ích làm trọng, nhưng quan hệ nhiều năm thì bình thường cũng có tác dụng nhất định. Có thể khiến cho những thương nhân đó hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Hạ gia thì số tiền Tịch gia đổ vào phải lớn đến mức những thương nhân đều đạt được ích lợi cực lớn, do đó không còn cần sinh ý từ Hạ gia nữa.

Mà chỉ dựa vào Tịch gia thì còn chưa có năng lực ấy, sau lưng họ nhất định phải có một thế lực khổng lồ hơn. Hơn nữa, thế lực này hiện tại chính là muốn cho Hạ gia xong đời, đuổi Hạ gia khỏi thành Ngọc Thủy.

- Tộc trưởng, phường thị cần phải đóng cửa. Hiện tại có mở hay đóng cũng chẳng khác gì nữa cả.

Một trưởng lão bất đắc dĩ nói.

- Không được!

Đại trưởng lão lớn tiếng nói.

- Nếu đóng cửa phường thị thành Ngọc Thủy thì chúng ta không còn cách nào mở lại được nữa!

Đại trưởng lão Hạ Lai nói đúng, một khi phường thị tuyên bố đóng cửa thì muốn mở lại là vạn phần khó khăn.

- Vậy làm sao giờ? Gia tộc ta đã không còn chút thu nhập nào nữa!

Trưởng lão kia hỏi lại.

Gia tộc hiện tại chỉ dựa vào sản xuất của vài quận thành phía dưới, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ chỉ tiêu thiết yếu hàng ngày.

Nhưng muốn đầu tư phường thị thì hiển nhiên là đã lực bất tông tâm. Hơn nữa, cho dù có thể cắn răng bỏ vào mười vạn, hai mươi vạn kim tệ thì cũng là vô dụng.

Bạn đang đọc Linh La Giới của Dạ Thuỷ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.