Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Ngôn tức giận

Phiên bản Dịch · 2565 chữ

Trong giây lát, từ trên đường lại truyền ra một tiếng quát trầm thấp.

Tiểu Thanh thấy hai tên béo phì này, không ngờ thật sự dám ở khu phường thị làm ác, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã trắng bệch, nàng cũng chỉ là một tiểu tỳ nữ chưa thấy qua cái gọi là mặt trái của cảnh đời, lúc này không bị dọa khóc thét lên, đã coi như không tệ rồi.

Tiểu Thanh nghe một tiếng quát lớn như thế, thân thể mềm mại của nàng bỗng chốc run rẩy một hồi. Tuy nhiên lập tức nàng liền biết người phát ra tiếng la này là bảo hai tên ác ôn kia dừng tay.

- Ồ!?

Từ Dương Thủy chuyển ánh mắt nhìn người phát ra tiếng quát, thấy là một người tu luyện hông đeo vũ khí, liền không khỏi khách sáo hơn một chút nói:

- Tụ Tiên Lâu phía trước, chính là Mã ca khai mở, tốt hơn là ngươi không nên xen vào chuyện của người khác!

Từ Dương Thủy quay sang người tu luyện kia chỉ chỉ Tụ Tiên Lâu, nghiêm mặt chậm rãi nói.

Người tu luyện kia hơi thoáng sửng sốt, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tụ Tiên Lâu. Tụ Tiên Lâu, là tửu lâu gần bằng với Tụ Phúc Lâu ở thành Ngọc Thủy, tự nhiên to lớn đồ sộ.

Có thể mở ra được một tửu lâu quy mô lớn như vậy, có thể thấy được thế lực cùng lực lượng phía sau của chủ nhân. Đương nhiên Tụ Phúc Lâu này là do phụ thân của Mã Tang khởi đầu, cùng bản thân Mã Tang không có quan hệ chút nào.

Nhưng, nếu đứa con đi ra ngoài xảy ra chuyện, phụ thân có thể không đứng ra xuất lực hay sao?

Sắc mặt người tu luyện này liên tục biến đổi mấy lần, hắn muốn chen vào chuyện này, cũng phải suy nghĩ cân nhắc. Bằng không chẳng những không cứu được người, mà cái mạng nhỏ của mình cũng phải giao ra.

Ánh mắt đảo qua đảo lại, hắn phát hiện không hề ít người tu luyện đều là tư thế xem náo nhiệt, đứng ở xa xa nhìn xem, không có ý định tiến lên can thiệp. Mà đám người dân thường, lại từ xa xa đã đi vòng đường khác tránh. Có thể thấy được, hai tên mập mạp như quả cầu thịt này, thế lực quả thật phi thường lớn.

- Hừ!

Mấy tên hộ vệ thân thủ không tầm thường kia, lúc này cũng chuyển ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía người tu luyện này.

- Ôi!

Người tu luyện bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn lão thái bà và Tiểu Thanh, ôm quyền nói:

- Thật sự bất lực! Tiểu thư, đại nương! Các ngươi tự cầu xin nhiều may mắn đi!

Nói xong hắn xoay người một cái, nhanh chóng bước theo đường phố hướng tây, rất nhanh liền biến mất ở trong đám người.

Tiểu Thanh vốn tưởng rằng có cứu tinh, rồi lại rơi vào trong tuyệt vọng, nàng bất đắc dĩ nhìn người nọ càng lúc càng xa.

- Ha ha ha!

Từ Dương Thủy và Mã Tang, hai người nhìn nhau, cười ha hả vô cùng đắc ý.

Da thịt đầy mỡ trên mặt, không ngừng lắc lư, bụng phệ nhô cao, so với phụ nữ có thai tám tháng còn muốn lớn hơn không ít.

- Cô nương! Đừng sợ, có ta ở đây, bọn chúng hại không được ngươi!

Lão thái bà lại vô cùng kiên định, nắm bàn tay nhỏ bé mát lạnh của Tiểu Thanh, an ủi nói.

Tiểu Thanh hoang mang lo sợ, trong lòng sớm đã rối loạn, chỉ có thể trông chờ hộ vệ Hạ gia ở phường thị có thể xuất hiện.

- Bà già kia! Ta bảo ngươi tránh ra, ngươi nghe không?

Từ Dương Thủy giơ ngón tay hung hăng chỉ vào lão thái bà, mắng:

- Chẳng lẽ ngươi còn trông chờ thứ không biết sống chết gì đó tới cứu các ngươi? Nằm mơ đi! Ở nơi này, Mã ca chính là Ông trời!

Mã Tang ở một bên vô cùng đắc ý nheo hai mắt, quan sát Tiểu Thanh. Tiểu Thanh bị ánh mắt này nhìn mình, đầu cũng không dám ngẩng lên.

- Chết tiệt! Bà già này thật đúng là không biết sống chết!

Từ Dương Thủy thấy lão thái bà vẫn không nhúc nhích, lập tức giận dữ, chợt vươn tay kéo lão thái bà qua một bên, sau đó hất mạnh một cái, lão thái bà bị ném bay ra ngoài.

- Lão nhân gia!

Tiểu Thanh thấy lão thái bà la “ái” một tiếng bị ném bay ra ngoài, lập tức chạy tới khẩn trương kêu ra tiếng.

- Ồ?

Mã Tang hơi hơi sửng sốt:

- Hóa ra không phải cháu gái của bà già! Bà già này rõ là xen vào chuyện của người khác!

- Mã ca! Ta giúp ngài mang cô bé mọng nước phơi phới này về!

Từ Dương Thủy cười hắc hắc, liền bước nhanh tới hướng Tiểu Thanh.

Bàn tay mập như heo không chút do dự chộp tới thân hình mảnh mai của Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh đột nhiên biến sắc, cố giơ tay đẩy mạnh ra, dùng hết khí lực toàn thân, bàn tay nhỏ bé trắng như ngọc chạm vào ngực Từ Dương Thủy.

Nhưng, khí lực toàn thân nàng vận hết lên cũng không có bao nhiêu.

Từ Dương Thủy chỉ bị đẩy về phía sau một bước, mà Tiểu Thanh thì lại liên tiếp thối lui năm sáu bước, thiếu chút nữa té lăn trên mặt đất.

- Ha ha! Thật hứng thú!

Mã Tang nhìn thấy cảnh này, tự mình cũng bước lên vài bước, miệng cười ha ha nói, trong ánh mắt chớp động hào quang khiến cho người ta sợ hãi.

- Con bà nó! Dám đẩy ta, muốn chết!

Từ Dương Thủy bị đẩy lui, cảm thấy thật mất mặt, lập tức nổi giận, trợn trừng mắt nhìn Tiểu Thanh, bước mấy bước tới trước mặt Tiểu Thanh, hung hăng tung ra một cước.

Một cước này đá ngay vào bụng Tiểu Thanh, thân hình mảnh mai của Tiểu Thanh lập tức bị đá văng ra, ngã thật mạnh trên mặt đất.

Một tiểu cô nương làm sao có thể chịu đựng cú đá mạnh như vậy?

Tiểu Thanh té lăn trên mặt đất, không đứng lên nổi, ôm bụng run rẩy kịch liệt.

- Súc sinh! Các ngươi là hai tên súc sinh a!

Lão thái bà kia vừa mới bị ném bay ra ngoài, một chân cũng bị gãy xương đầy máu đỏ, lúc này chửi ầm lên, bà ta không sợ chết!

Lúc này những người vây xem xa xa, cũng không đành lòng nhìn, đều chuyển ánh mắt hướng chỗ khác. Trong lòng tuy rằng vô cùng phẫn nộ, nhưng không dám lên tiếng, bằng không sẽ dẫn tới họa sát thân. Mà những người tu luyện đó tuy rằng trong số có mấy tay cao thủ, nhưng tâm tính người tu luyện, bình thường sẽ không xen vào việc của người khác. Nhất là một số dong binh, càng sẽ không đi đắc tội với bọn rắn độc đầu sỏ ở địa phương như vậy.

Mã Tang đi đến trước người Tiểu Thanh, giơ tay túm lấy mái tóc đen nhánh trên đầu Tiểu Thanh.

- Xú nha đầu! Ngoan ngoãn đi về với bổn thiếu gia đi, đỡ phải chịu đau khổ!

Mã Tang cười dâm đãng giơ bàn tay mập như heo sờ sờ trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Thanh:

- Ồ!? Không ngờ còn không có khóc?

Bình thường, các thiếu nữ rơi vào cảnh ngộ như vậy, chỉ sợ sớm đã rơi lệ khóc thét lên, nhưng Tiểu Thanh chỉ là trợn đôi mắt phẫn nộ nhìn Mã Tang cùng Từ Dương Thủy, hoàn toàn không có chảy ra một giọt nước mắt.

Mã Tang thấy ánh mắt của Tiểu Thanh như vậy, trong lòng đương nhiên không thoải mái, trực tiếp tát một cái thật mạnh lên mặt Tiểu Thanh.

- Mẹ nó! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Mã Tang, phun ra một ngụm nước miếng, hung tợn nói.

- Mã ca! Một hồi nhất định phải cho nữ nhân này chịu chút đau khổ cho biết đá biết vàng!

Ánh mắt lấp lóe, Từ Dương Thủy âm hiểm cười nói.

Mã Tang có vẻ hiểu ý, hai người liếc nhìn nhau đồng thời cười hắc hắc.

- - - - - - - - - -

Hạ Ngôn mang theo Thổ Cẩu, rất nhanh đã tới trên đường phường thị Hạ gia, ngay cả hộ vệ phường thị cũng chưa kinh động.

“Tiểu Thanh rốt cuộc đi đâu?” Hạ Ngôn đã chuyển qua mấy đường phố, vẫn chưa phát hiện Tiểu Thanh: “Nơi đó như thế nào có người nhiều tụ tập như vậy?”

Trong đầu ý niệm vừa động, thân hình Hạ Ngôn liền rất nhanh chạy tới.

Thổ Cẩu cũng gấu gấu hai tiếng, tăng tốc độ chạy theo sau Hạ Ngôn.

- Tiểu Thanh?

Thời điểm Hạ Ngôn nhìn thấy tình hình tại chỗ, lập tức mắt hắn như muốn nứt ra!

Quát to một tiếng, Hạ Ngôn rất nhanh phi thân lướt qua đỉnh đầu mọi người, chỉ chốc lát liền rơi xuống mặt đất giữa hiện trường.

Hạ Ngôn nhìn thấy Tiểu Thanh đang bị một tên mập mạp ghê tởm khiến người ta buồn nôn, túm lấy mái tóc của nàng kéo đi về phía trước.

Tên mập mạp kia khi đi ngang qua bên cạnh một lão thái bà, còn thuận thế tung một cước đá lão thái bà kia văng qua một bên.

Thấy một màn như vậy, Hạ Ngôn chỉ cảm giác trong lồng ngực bốc lên một luồng sát khí:

- Bọn khốn này! Vậy mà dám ở khu phường thị Hạ gia này khi nhục Tiểu Thanh? Cả đám hộ vệ Hạ gia phường thị, chẳng lẽ đều chết hết rồi sao?

Tiếng gầm của Hạ Ngôn lập tức truyền ra ngoài. Lúc này Hạ Ngôn, đã bị chìm trong cơn thịnh nộ!

Hạ Ngôn vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều chiếu trên người Hạ Ngôn.

- Ồ!?

Mã Tang cùng Từ Dương Thủy cũng đưa mắt nhìn xem, thấy lại là một người tu luyện trẻ tuổi, bên cạnh còn đi theo một con chó hoang gầy trơ xương, lập tức trầm tĩnh lại.

- Hôm nay thật đúng là không thuận lợi! Không ngờ lại toát ra một tên thích xen vào việc của người khác!

Mã Tang có chút căm tức.

Hắn thấy Hạ Ngôn mặc toàn thân áo trắng bình thường, cho rằng Hạ Ngôn chỉ là một người tu luyện tầm thường, tự nhiên hắn cũng không muốn phí nhiều tâm tư quan tâm tới.

Tiểu Thanh nhìn thấy Hạ Ngôn xuất hiện, lập tức vui mừng đứng lên, tuy nhiên lúc này nàng căn bản nói không ra lời, chỉ có thể chớp chớp mắt vài cái.

- Các ngươi đuổi hắn đi cho ta!

Mã Tang quay sang mấy tên hộ vệ của mình phất tay, lớn tiếng nói.

Mấy tên hộ vệ “dạ” một tiếng trả lời, sau đó liền hùng hổ vọt tới hướng Hạ Ngôn. Loại sự tình này, bọn chúng đi theo Mã Tang cùng Từ Dương Thủy cũng làm không ít lần. Dù sao bất kể xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng đều là hai vị thiếu gia gánh chịu, bọn chúng chỉ một mực phụng mệnh làm việc.

Toàn bộ thành Ngọc Thủy có mấy chục vạn cư dân, mà khu phường thị Hạ gia, cũng có tới mấy trăm cửa hàng. Trong đó, phần đông mọi người đương nhiên là không nhận biết Hạ Ngôn, cho dù rất nhiều người nghe nói qua cái tên Hạ Ngôn là người được đề cử làm tộc trưởng Hạ gia, nhưng đều chưa từng thấy qua mặt mũi Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn, bình thường rất ít đi ra ngoài. Cho dù là đến phường thị, cũng sẽ không kinh động những người khác.

Cho nên, mãi đến lúc này, chung quanh cũng không có người nào nhận ra Hạ Ngôn!

Đám người vây xem cũng đều cho rằng Hạ Ngôn kia thật xui xẻo, bị mấy tên hộ vệ hung thần ác sát kia vây công, không chết cũng phải tàn phế đây! Vì thế đều lắc đầu thở dài.

Mấy tên tên hộ vệ cười nanh ác, phóng vọt tới Hạ Ngôn, lập tức triển khai quyền cước, công kích vào Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng, trong mắt chợt lóe tinh quang, đột nhiên từ trên mặt đất phi thân bay lên không trung, rồi sau đó cấp tốc rơi xuống, trực tiếp tung ra một chưởng mãnh liệt, chưởng pháp xé gió hướng tới mấy tên hộ vệ.

Mấy tên hộ vệ chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, liền mất đi bóng dáng Hạ Ngôn, rồi sau đó liền cảm giác được trên không trung một bóng đen rơi xuống, bóng chưởng còn chưa tới, chưởng phong đã nhập thể chúng!

“Rắc rắc...”

“Rốp rốp...”

“Ai...”

Liên tiếp tiếng vang giòn tan, mấy tên hộ vệ kia lập tức gào lên thảm thiết, bị đánh bay trên mặt đất, trong nháy mắt toàn bộ cánh tay bọn chúng liền dập nát!

“Gấu...”

Thổ Cẩu, lập tức liền xông ra ngoài, chớp mắt một cái đã tới trước mặt Mã Tang, há miệng cắn một phát vào cánh tay Mã Tang. Chó này cũng không phải là con chó bình thường, nó là Huyễn Ảnh Lang nha.

Sau một tiếng “rốp” giòn tan, Mã Tang chỉ cảm giác toàn thân đau đớn như xé nát tim gan.

“Phù...”

Một luồng máu tươi phun ra từ cánh tay gãy của Mã Tang bắn tung tóe trên mặt đất. Chỉ một nhát cắn cả một cánh tay của Mã Tang đã bị Thổ Cẩu cắn đứt rời rơi xuống đất.

Trong ánh mắt xanh sâu kín của nó đầy vẻ hung ác trừng trừng nhìn Mã Tang. Lúc này Mã Tang đã bất chấp mọi thứ, ôm cánh tay thống khổ kêu rên thảm khốc.

Từ Dương Thủy đứng một bên, sớm đã sợ tới mức xanh cả mặt, không nói nên lời.

Hết thảy chuyện xảy ra quá nhanh, thời gian chỉ mới hai lần hô hấp liền đã xong rồi, hắn cũng chưa kịp báo ra tên của thiếu gia Mã Tang là nhà khai mở Tụ Tiên Lâu!

Mọi người đều chấn động nhìn vào một người một chó xuất hiện bất thình lình này. Quả thực, rất khó có thể làm người ta tin được!

- Hạ Ngôn ca!

Tiểu Thanh mềm nhũn té trên mặt đất, trong ánh mắt đầy vẻ mừng rỡ, thì thào kêu lên.

Hạ Ngôn bước nhanh tới, vạt áo phiêu động, trong phút chốc liền tới bên người Tiểu Thanh, đưa tay đỡ Tiểu Thanh đứng lên.

- Thổ Cẩu! Lưu lại tính mạng hắn!

Hạ Ngôn chuyển ánh mắt nhìn Thổ Cẩu kêu lên!

Bạn đang đọc Linh La Giới của Dạ Thuỷ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.