Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Thanh bị sỉ nhục

Phiên bản Dịch · 2744 chữ

Hạ Ngôn dẫn điểm sáng linh lực kỳ dị phủ kín nội lực chậm rãi chạy trong kinh mạch một vòng, liền cảm giác được cơ thịt, huyết mạch, xương cốt toàn thân đều sục sôi bước phát triển lực lượng mới.

“Linh lực của Linh Sư bình thường, tuy rằng cũng có công hiệu chữa thương với một mức độ nào đó, nhưng khẳng định sẽ không bằng linh lực của ta hiện tại! Tụ Linh huyệt lột xác này, không ngờ có thể mang đến nguồn linh lực thần bí khó lường như thế!” Hạ Ngôn từ trên giường nhẹ nhàng nhảy lên, thân ảnh ở trên không trung hình thành một đường cong tao nhã, rơi xuống trước cửa phòng: “Qua bốn ngày nữa, đó là ngày Phòng đấu giá cử hành hội đấu giá, đến lúc đó ta nhất định phải mua cho được Huyết Lăng Thảo, liền có thể cho Thánh Hoàng gia gia dạy ta cách phối chế ra dược phẩm thúc đẩy tăng lớn Tụ Linh huyệt.”

“Còn có nửa tháng là tới tháng 9 là ngày Học Viện Tử Diệp khảo hạch tuyển nhận học viên.” Mắt Hạ Ngôn lóe sáng, khóe miệng xuất hiện một nụ cười rạng rỡ!

Cửa phòng mở rộng, ánh mặt trời đỏ phía chân trời, chiếu rọi ánh sáng trên người Hạ Ngôn. Hạ Ngôn sừng sững đứng đó một thân áo dài trắng như tuyết!

“Ồ? Tiểu Thanh đi đã lâu như vậy, như thế nào còn chưa trở về?”

Đột nhiên, Hạ Ngôn nhíu mày nhìn sương phòng hai bên trái phải.

Từ phủ viện Hạ gia đến phường thị, cho dù là bước chân của nữ nhân bình thường, vừa đi vừa về nhiều lắm cũng chỉ cần thời gian tàn một nén nhang, hơn nữa Tiểu Thanh rời phủ viện Hạ gia, vẫn thường đi cửa sau, cũng không cần phải qua tiền viện rộng lớn kia nên càng nhanh hơn.

Tiểu viện của Hạ Ngôn này, cửa sau cách phủ viện rất gần.

“Từ lúc Tiểu Thanh rời đi đến giờ, cũng có tới nửa canh giờ rồi? Không đúng! Hẳn sớm trở về đến nơi mới phải!” Hạ Ngôn sốt ruột mặt mày nhăn nhó, ánh mắt nhìn thoáng qua Thổ Cẩu trong sương phòng.

Thổ Cẩu thấy ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía mình, liền thè lưỡi, cụp đuôi khua chân chạy vội ra ngoài. Ánh mắt nó đầy vẻ thân thiết, há miệng, toàn thân vặn vẹo lắc lư không ngừng, một bộ dáng làm như nhu thuận lắm vậy.

“Được rồi! Ta cũng đi phường thị thử xem, vừa lúc, cũng có tới hơn nửa tháng không đi phường thị rồi!” Hạ Ngôn nhìn nhìn ngoài cửa tiểu viện, thân thể đột nhiên bộc phát ra một tràng tiếng kêu rất nhỏ “lốp bốp”.

Buổi trưa hôm nay ở Hội trường Cực Hạn Thiêu Chiến đã bị thương. Lúc này đã tốt hơn bảy tám phần, nội lực tiêu hao cũng khôi phục được hơn phân nửa.

Tại Phường thị Hạ gia người đi lại tấp nập!

- Ồ!? Kỳ quái! Mã ca! Tiểu nương tử xinh đẹp kia như thế nào chỉ chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu?

Ở cách một tòa tửu lâu ba tầng ở phường thị không xa, hai gã thanh niên thân thể mập mạp mặc hoa phục. Trong đó một gã mắt hí răng hô đảo cặp mắt láo liêng nói với vẻ tức giận.

Cách hai người đó không xa, còn có mấy tên hắc y hộ vệ vẻ mặt trang nghiêm, thân thủ vững vàng, vừa thấy liền biết là hộ vệ của hai người mặc hoa phục này.

Đám thiếu gia công tử con nhà phú hộ, khi ra ngoài đều thích mang theo hộ vệ trong nhà, một là ra vẻ ta đây có khí thế, hai là cũng vì an toàn. Đương nhiên, còn có điều thứ ba đó chính là có thể dựa vào nắm tay của hộ vệ khi dễ người khác!

Những tên con cháu nhà giàu ăn chơi trác táng này phần nhiều đều là hạng người không học vấn không nghề nghiệp. Cho dù là một người tu luyện bình thường, đa số bọn họ cũng khó là đối thủ. Cho nên, bọn họ muốn khi dễ người khác, chỉ có thể mang theo hộ vệ thực lực không tầm thường.

Các hộ vệ này phần lớn là họ tốn nhiều tiền thuê dong binh tới, cầm thù lao của bọn họ cung cấp đương nhiên phải ra sức làm việc cho bọn họ. Có đôi khi cho dù là làm một số chuyện thương thiên hại lí, bọn họ cũng không thể không chiếu theo phân phó mà làm. Cũng có một số hộ vệ là kẻ tâm phúc trong nhà được bọn họ bồi dưỡng nhiều năm, người như vậy lại càng trung thành hơn.

Hai tên thanh niên mặc hoa phục dáng người mập mạp đứng ở giữa đường, chung quanh bốn phía đường phố liền không còn đường đi.

Nguyên vốn đường phố ồn ào náo nhiệt, lập tức liền trở nên im lặng không ít.

Rất nhiều người hiển nhiên đều nhận ra hai người kia, hơn nữa nhìn thấy bọn họ cứ giống như nhìn thấy hổ lang vội vàng né tránh từ xa.

- Tiểu nương tử này, chạy trốn thật nhanh! Ca ca mới vừa từ lầu hai xuống, đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu.

Gã Mã ca kia tức giận vung vẫy tay áo. Trên gương mặt phì nộn run run, trong mắt lóe lên hung quang, hiển nhiên rất không vừa lòng.

Vừa rồi hai người bọn họ, đang ở trên lầu hai tửu lâu ngồi kế bên cửa sổ uống rượu, đột nhiên nhìn thấy trên đường một thiếu nữ trẻ tuổi, bộ dáng thật xinh đẹp đi ngang qua dãy phố dưới lầu. Hai người liền lập tức từ trên lầu tửu lâu chạy xuống, nhưng đuổi tới ngã tư đường, cũng không thấy bóng dáng tiểu nương tử kia.

Hai người này một người tên là Mã Tang, một kêu là Từ Dương Thủy, đều là thiếu gia con nhà phú hộ ở thành Ngọc Thủy. Bình thường làm chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt cưỡng bức các thiếu nữ xinh đẹp không ít. Mặc dù làm nhiều chuyện ác như vậy, nhưng chẳng qua cũng chỉ tốn một mớ tiền là dàn xếp êm xuôi, cũng không có chuyện gì ghê gớm. Cho nên hai người này càng to gan lớn mật, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp liền nảy sinh ra tà ý muốn chiếm đoạt.

Tụ Tiên Lâu cách chỗ bọn họ không đến trăm thước. Đó là sản nghiệp của Mã gia. Ở trong tửu lâu này Mã Tang chính là thiếu chưởng quầy.

Mã gia tài sản giàu có, chỉ riêng một cái Tụ Tiên Lâu đã trị giá mười vạn kim tệ, hơn nữa phụ thân của Mã Tang cùng mấy vị trưởng lão Hạ gia đều qua lại thân thiết với nhau. Tụ Tiên Lâu này, ở thành Ngọc Thủy cũng gần bằng với Tụ Phúc Lâu của Vương gia, thường ngày buôn bán rất đắt khách.

Đương nhiên, mỗi một năm tiền thuê giao cho Hạ gia cũng không thiếu. Cũng chính vì nguyên nhân như thế, nên Mã Tang này làm một số chuyện xấu không hợp quy củ ở phường thị, hộ vệ phường thị cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt ngoảnh mặt làm ngơ.

Chỉ cần không làm ra động tĩnh quá lớn, bọn họ cũng sẽ không can thiệp tới.

- Mã ca! Quên đi, hay là chúng ta trở về tiếp tục uống rượu đi. Coi như tiểu nương tử này không có duyên phận đi!

Từ Dương Thủy há miệng chìa hàm răng hô cười hề hề hai tiếng, cúi người làm một bộ dáng nịnh bợ thái quá.

- Đáng giận!

Hung quang trong mắt Mã Tang vẫn đang dò nhìn quanh bốn phía, hắn nghiến răng nghiến lợi:

- Thật mất hứng! Dương Thủy! Một hồi ngươi đi dò xét kỹ cho ta. Tìm bắt tiểu nương tử đó mang về cho ta.

- Hắc hắc! Mã ca yên tâm tiểu đệ nhất định bắt mang đến!

Từ Dương Thủy cười nịnh nói:

- Tiểu nương tử đó trông thực tươi mát mọng nước. Nếu nàng ta đến Phường thị khu Bắc này mua sắm, thì chỗ trú ngụ nhất định ở cách nơi này không xa, ta chỉ cần phái người tới từng nhà, thế nào cũng tìm ra nàng.

Mã Tang lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn quét một vòng, rồi mới thu hồi lại.

- Cô nương! Cô nương! Đừng đi tới phía trước! Mau quay lại đi thôi.

Cách hai người khoảng hơn một trăm thước, trên đường phố phía đông, một lão thái bà hơn sáu mươi tuổi đang lo lắng ngăn cản một thiếu nữ trẻ tuổi. Thiếu nữ này cầm trên tay một cái giỏ tre tinh xảo màu lam, bên trong là một ít rau dưa cùng thịt tươi vừa mới mua.

Không phải là ai khác, chính là Tiểu Thanh vừa mới từ phủ viện Hạ gia đến phường thị. Một thân mặc váy dài màu xanh nhạt, thân mình uyển chuyển, vừa nhìn thoáng qua một cái, liền cảm thấy được vẻ tươi đẹp thoát tục. Hơn nữa dung mạo xinh đẹp của nàng lại khiến cho người ta cầm lòng không được tâm động.

- Ồ!?

Tiểu Thanh nghe tiếng nói, thoáng dừng chân lại, đôi mắt to trong veo như nước nhìn lão thái bà kia, không hiểu vì sao lại thế nàng cất giọng giòn tan hỏi:

- Lão nhân gia, vì sao vậy?

Nàng vẫn chưa nhìn thấy Mã Tang cùng Từ Dương Thủy ở ngoài một trăm thước phía trước, mà cho dù có nhìn thấy, Tiểu Thanh cũng không biết hai người kia. Từ khi Tiểu Thanh làm tỳ nữ cho Hạ Ngôn tới nay, tổng cộng đi tới phường thị Hạ gia cũng chỉ ba bốn lần mà thôi, căn bản là chưa từng gặp mặt hai người kia.

- Cô nương! Cô còn không biết, có hai tên ác ôn phía trước, dung mạo cô xinh đẹp như vậy nếu để bị bọn chúng nhìn thấy được, khẳng định phải bĩ bọn chúng làm nhục!

Lão thái bà thân thể run rẩy mang theo hận ý nói.

Lão thái bà cũng không biết giọng nói của mình khá lớn, có thể bởi vì già cả tai nghễnh ngãng, cho nên khi nói chuyện tự nhiên lên giọng lớn sợ người ta không nghe được như mình.

- Thiếu gia! Lão thái bà kia đang nói sỉ nhục ngài!

Một gã hộ vệ của Mã Tang, ánh mắt chợt lóe sáng, rất nhanh đi tới bên cạnh thấp giọng nói với Mã Tang, lúc này hắn đang chuẩn bị quay về tửu lâu uống rượu tiếp.

Tên hộ vệ này cách gần chỗ Tiểu Thanh, hơn nữa tiếng nói của lão thái bà hơi lớn, cho nên nói chuyện đã bị hắn nghe được. Tên hộ vệ cũng là một tên quen vỗ mông ngựa nịnh bợ, nên lập tức chạy tới nói chuyện này cho thiếu gia nhà mình.

Hơn nữa hắn cũng trông thấy Tiểu Thanh, nghĩ rằng thực rất hợp khẩu vị của thiếu gia nhà mình, nên ở trong lòng hắn không khỏi đắc ý.

- Hà!?

- Còn có bên kia... còn có cô nương trẻ tuổi! Thuộc hạ thấy rất đẹp!

Trong mắt gã hộ vệ chợt lóe lên vẻ dâm tà, cười hắc hắc thấp giọng nói.

Mã Tang nghe nói có người dám sỉ nhục mắng hắn. Lập tức mắt trợn tròn, một bộ dáng hung thần ác sát. Vén ống tay áo lộ ra cánh tay đầy mỡ.

- A? Hai người kia là người xấu sao?

Tiểu Thanh hơi kinh hãi, trong ánh mắt có vẻ hoảng sợ.

- Đúng vậy, bọn chúng đúng là bọn xấu! Hai tên này là hai tên ác ôn nhất ở Phường thị khu Bắc!

Lão thái bà còn đang nói, bà cùng Tiểu Thanh đều hồn nhiên không biết tên ác ôn trong miệng họ đang dùng ánh mắt hung ác nhìn lại đây.

- Con bà nó! Dám chửi Mã ca!

Từ Dương Thủy ưỡn cái bụng tròn xoe của mình, hung hăng giậm chân một cái, làm bộ như định xông tới:

- Mã ca! Xem ta đi dạy cho lão thái bà kia một bài học!

- Chờ một chút!

Mã Tang đột nhiên giơ tay ngăn Từ Dương Thủy lại.

- Mã ca! Làm gì vậy?

Từ Dương Thủy sửng sốt, có hơi khó hiểu hỏi.

- Hắc hắc! Ngươi nhìn lại thiếu nữ bên cạnh lão thái bà kia xem, so với người vừa rồi chúng ta nhìn thấy còn muốn xinh đẹp hơn gấp mấy lần nha! Hơn nữa, còn tươi mát hơn!

Hai mắt Mã Tang lóe ra tia nhìn dâm tà, hưng phấn xoa xoa hai bàn tay mập mạp.

- Nguy rồi, hai tên ác ôn kia nhìn thấy ngươi rồi! Ngươi chạy mau đi! Ngàn vạn lần đừng để cho bọn chúng đuổi kịp!

Lão thái bà vừa chuyển mắt nhìn thấy hai tên Mã Tang cùng Từ Dương Thủy đang bắn ra ánh mắt như lang sói nhìn họ, lập tức thôi thúc Tiểu Thanh để Tiểu Thanh mau mau chạy khỏi chỗ này.

Nhưng lúc này có muốn chạy đã không kịp! Tiểu Thanh làm sao chạy thoát khỏi bọn chúng?

Tiểu Thanh lắc đầu:

- Ta cũng không tin, ở phường thị Hạ gia bọn chúng dám làm càn. Phường thị Hạ gia cũng có hộ vệ mà!

Tiểu Thanh là tỳ nữ của Hạ gia, bình thường cũng có thể nghe nói một ít chuyện về phường thị, biết hộ vệ chính là giữ gìn an toàn nơi phường thị. Lúc này trên đường phố lại có đông người như vậy, cho nên nàng vẫn không có ý thức được chuyện nghiêm trọng.

- Ôi!

Lão thái bà thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, chợt đưa tay nắm tay Tiểu Thanh, kéo Tiểu Thanh ra phía sau mình.

- Hắc hắc!

Lúc này, Mã Tang cùng Từ Dương Thủy đã dẫn theo mấy tên hộ vệ đi tới phía Tiểu Thanh bên này.

Người trong các cửa hàng hai bên đường, đều cuống quít dời ánh mắt sang chỗ khác.

Tiểu Thanh nhìn thấy một màn này, trong lòng nàng mới bắt đầu có chút sợ hãi, ánh mắt nhìn hai tên béo phì càng lúc càng tới gần, hai bàn tay ngọc của nàng nắm chặt lấy nhau, trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

- Cô nương đừng sợ! Ta liều cái mạng già này cùng bọn chúng cũng không để bọn chúng chà đạp ngươi!

Lão thái bà lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mát lạnh của Tiểu Thanh, kiên định cả giận móm mém nói.

- Lão thái bà! Vừa rồi bà mắng chúng ta cái gì?

Từ Dương Thủy cười lạnh nhìn lão thái bà, miệng nói sặc giọng hung tợn.

- Ta chửi các ngươi? Ta chửi các ngươi cái gì?

Lão thái bà nhướng mắt, không định thừa nhận.

Lão thái bà cũng không nghĩ tới, mình nói chuyện lại bị tên hộ vệ kia nghe được.

- Hừ! Không chịu nhận?

Từ Dương Thủy cười lạnh:

- Không chịu nhận cũng không sao! Dù sao, chúng ta cũng biết rồi. Bà già này, dám cả gan mắng Mã ca, chán sống rồi hay sao?

- Hừ! Tuy nhiên, nhìn bà cũng không còn sống mấy ngày nữa, cho bà một cơ hội, Tiểu cô nương phía sau bà kia, là cháu gái bà phải không? Bà già này xem như thật có phúc! Mau tránh ra, Mã ca nhìn trúng nàng, để chúng ta mang nàng đi. Tội bà mắng Mã ca cũng coi như xong.

Từ Dương Thủy chỉ vào Tiểu Thanh sau lưng bà lão, nói với giọng the thé nam không ra nam, nữ không ra nữ

Bạn đang đọc Linh La Giới của Dạ Thuỷ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.