Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim phiếu kếch xù

Phiên bản Dịch · 2547 chữ

Trên đại lục vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về bí điển đặc biệt. Bí điển trong truyền thuyết đó lại được xưng là bí điển thượng cổ. Tuy nhiên uy lực của nó thật ra chưa chắc là mạnh hơn so với bí điển Thần cấp.

Bất kể là bí điển Thần cấp, bí điển Thiên cấp, bí điển Nhân cấp hay là các loại bí điển Bất nhập lưu đều là từ cường giả nhân loại sáng chế ra, đồng thời lưu truyền cho tới nay. Mà bí điển thượng cổ lại không phải như thế! Không có ai biết bí điển thượng cổ rốt cuộc xuất xứ từ địa phương nào, tuy nhiên nó lại thực sự tồn tại.

Đương nhiên bí điển thượng cổ rất chi là hiếm hoi, trên cơ bản có thể nói là sừng lân lông phụng.

An Quát đảm nhiệm Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy đã hơn mười năm, bao gồm cả thời gian trước khi đảm nhiệm Đường chủ, hắn cũng chưa bao giờ nghe nói qua có người có được bí điển đặc biệt thời thượng cổ.

Hạ Ngôn cười khẽ hai tiếng, dừng một chút, sau đó cất giọng trầm thấp khàn khàn nói:

- Kỳ thật ta có nói ra chân tướng, Đường chủ cùng các vị Chấp sự cũng không thể tin tưởng lắm. Lúc ấy ta bị Tây Xuyên tiên sinh đánh một trảo bay ra sau, nội lực toàn thân tan rả. Nhưng lại không biết vì sao đột nhiên từ trong Tụ Linh huyệt tràn ra một chút linh lực, rồi sau đó ở trong đầu liền hiện lên kiếm kỹ kia. Hiện tại ta hồi tưởng lại cũng hoàn toàn không nhớ được chút gì về kiếm kỹ đó. Ta nói đều là lời nói thật! Tuyệt không có giả dối.

An Quát cùng đám người Lý Thiên Luân nghe Hạ Ngôn nói thế, thân hình đều hơi hơi chấn động.

Mấy người đưa mắt nhìn lẫn nhau, biểu tình ngưng trọng hiện rõ trong mắt. Đôi chân mày cũng thoáng hơi run run, hiển nhiên là trong lòng đều đang suy nghĩ không biết lời Hạ Ngôn nói là thực hay giả.

Tuy nhiên nghe giọng điệu của Hạ Ngôn thì dường như không giống là nói dối.

Sau một lúc lâu, Đường chủ An Quát mới vuốt vuốt chòm râu cười nói:

- Xem ra Linh La tiên sinh là ở thời điểm nguy cấp bộc phát ra tiềm năng trong cơ thể rồi! Chuyện như vậy trước kia ta cũng đã từng gặp phải. Ha ha! Linh La tiên sinh quả nhiên là thiên phú hơn người! Lại nói đến trải qua tiềm năng bộc phát ra lần này, đúng là thực lực sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Ở thời khắc nguy cấp sinh mệnh bị uy hiếp hoặc là ở thời điểm bị kích thích thật lớn, có một số người lúc đó sẽ bị kích phát ra tiềm lực ẩn sâu trong cơ thể. Chuyện như vậy tuy rằng hiếm thấy, nhưng thật ra cũng không phải không có, ví dụ như lần này. Người như vậy thường thường sau khi tiềm lực bị kích phát, thực lực đều tăng mạnh lên.

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Đám người Lý Thiên Luân cũng đều lóe sáng ánh mắt, tươi cười nhìn về phía Hạ Ngôn biểu lộ đồng tình.

- Hy vọng như thế!

Hạ Ngôn gật đầu cười nói, trong lòng cũng thầm kinh ngạc: “Ứng phó với các lão già này, quả thật khiến cho người ta đau đầu.”

- Linh La tiên sinh!

Ngoài cửa chợt lóe lên một bóng người, Nhã Phân từ bên ngoài đi vào.

Lúc này dĩ nhiên Nhã Phân khôi phục lại thần thái bình thường, trên mặt mang theo nụ cười say đắm lòng người, rảo bước sen uyển chuyển đi vào, một mùi hương thơm thanh nhã thoang thoảng ập vào chóp mũi mọi người.

Mấy người An Quát nhìn thấy Nhã Phân vừa tiến vào liền tươi cười mở miệng nói:

- Linh La tiên sinh! Chúng ta đây cáo từ đi trước! Hy vọng Linh La tiên sinh có thể vẫn ở lại thành Ngọc Thủy. Chờ qua mấy ngày này chức vị Chấp sự Thánh đường có lẽ sẽ có một ghế trống. Đến lúc đó hoan nghênh Linh La tiên sinh gia nhập Thánh đường chúng ta!

Cuối cùng khi An Quát Linh La trịnh trọng nói ra lời nói này. Câu nói từ trong miệng hắn nói ra kia chẳng khác nào là mời Linh La làm Chấp sự Thánh đường. Địa vị Chấp sự Thánh đường chỉ dưới một người Đường chủ Thánh đường mà thôi, vô cùng được tôn sùng ở toàn bộ các quận thành.

Trong lòng Hạ Ngôn sửng sốt: “Chấp sự Thánh đường.”

Hắn đảo mắt cười nói:

- Đa tạ Đường chủ đại nhân!

- Linh La tiên sinh! Đây là kim phiếu của ngài, tổng cộng là năm mươi tám vạn bốn ngàn kim tệ.

Nhã Phân cầm trong tay một xấp kim phiếu ánh vàng chói mắt, nhẹ nhàng đưa xấp kim phiếu đến trước mặt Hạ Ngôn.

Thân thể mềm mại hơi lay động, đôi gò bồng đảo khẽ phập phồng, hai mắt chớp chớp lóe ra hào quang kỳ lạ.

Mới vừa rồi ở trên lôi đài khiêu chiến, trái tim trong lòng ngực của nàng mấy lần cơ hồ như sắp ngừng đập. Mãi đến lúc trận so tài khiêu chiến chấm dứt, Nhã Phân mới biết được trong lòng mình có bao nhiêu phần quan tâm tới thiếu niên thiên tài mười lăm tuổi này.

Sau khi trận so tài khiêu chiến kết thúc, Nhã Phân luôn luôn nghĩ tới mình rốt cuộc nên làm thế nào. Dù sao nàng đã hai mươi lăm tuổi mà Linh La cũng chính là Hạ Ngôn mới mười lăm tuổi, hai người chênh lệch nhau tới mười tuổi.

- Ồ! Cảm ơn Nhã Phân tiểu thư!

Hạ Ngôn tiếp nhận kim phiếu cũng không thèm nhìn tới liền toàn bộ cho vào vạt áo. Trong lòng thầm kinh ngạc: “Nhã Phân tiểu thư, như thế nào dùng loại ánh mắt này nhìn ta.”

Hạ Ngôn nhìn thấy Nhã Phân chớp chớp mắt đồng tử sáng ngời, không ngờ trái tim hắn đập nhanh hơn.

Ở trước mặt Nhã Phân ngay cả Hạ Ngôn cũng không thể khống chế tim đập rộn ràng.

- Hì hì! Không có gì! Linh La tiên sinh! Chẳng lẽ ngài cũng không kiểm kê xem kim phiếu đủ thiếu hay sao? Không sợ ta lấy bớt kim phiếu của ngài sao? Rời khỏi hội trường rồi ta không chịu trách nhiệm nha.

Nhã Phân cười quyến rũ nói.

Hạ Ngôn vội vàng lắc lắc đầu:

- Ta tin tưởng Nhã Phân tiểu thư!

- Thời gian không còn sớm, ta cũng cần phải trở về.

Ổn định lại tâm tình xao động trong lòng, Hạ Ngôn vội vàng chuyển ánh mắt hướng nơi khác.

“Linh La này, vì sao thời điểm ta nhìn hắn luôn luôn có cảm giác như rất quen thuộc vậy.”

Hạ Phi Long vẫn nhíu mày trầm ngâm.

Nhất là vừa rồi khi ở trong phòng tuyển thủ nghỉ ngơi, Linh La ở trước mặt, ông lại cảm thấy rất quen thuộc. Chỉ là Linh La đeo mặt nạ nên ông nhìn không rõ bộ mặt.

“Nhất định là ta đã thấy qua người này, hơn nữa không phải gặp qua một lần.” Hạ Phi Long thầm nghĩ.

Trong các vị Chấp sự Thánh đường, có một số người là đặt cược Linh La thắng, còn lại mấy người khác là đặt Tây Xuyên. Đặt Linh La thắng tự nhiên thu hoạch thật phong phú, mà đặt cửa Tây Xuyên, thì đương nhiên cụt vốn méo mặt.

Tộc trưởng Tịch gia Tịch Phá Thiên lúc này đây lại mất đi mười vạn kim tệ. Tuy rằng Tịch gia giàu có nứt vách, nhưng tiền cược cũng không phải số lượng nhỏ cho nên mặt mày Tịch Phá Thiên méo xệch.

Ở hội trường khiêu chiến các vị Chấp sự cung kính nhìn theo Đường chủ Thánh đường rời đi, lúc này mới đều tự tán đi. Đường chủ Thánh đường An Quát cũng là đặt một vạn kim tệ vào cửa Linh La thắng. Kỳ thật thời điểm bắt đầu hắn cũng không nghĩ rằng Linh La sẽ thắng, sở dĩ hắn đặt cửa cũng chính là tùy ý hứng thú mà thôi, bằng không sẽ không chỉ đặt một vạn kim tệ, hơn nữa là thời điểm cuối cùng đặt cửa sắp chấm dứt hắn mới đặt.

“Linh La chết tiệt này, không ngờ thực lực mạnh như thế!”

Trên đường về sắc mặt Tịch Phá Thiên xanh mét, luôn thầm mắng trong lòng.

Mới vừa rồi ở trước mặt Đường chủ hắn còn che dấu cơn phẫn nộ trong lòng mình, hiện tại hoàn toàn phải bộc phát ra ngoài.

“Hừ! Tên hỗn đản Hạ Phi Long! Vừa rồi khi hắn lấy kim phiếu, dáng vẻ đắc ý. Lúc này đây Hạ gia bọn chúng lại thắng hai mươi vạn kim tệ, thật đáng giận mà!”

Thân hình Tịch Phá Thiên không ngừng rung động, có thể thấy được hắn tức giận đến mức nào.

“Hừ! Ngươi cũng đắc ý không được bao lâu đâu! Hãy chờ tộc trưởng hậu tuyển của Hạ gia ngươi chết non, để xem ngươi còn có thể cao hứng nữa hay không? Ta thật muốn khiến Hạ gia không gượng dậy nổi!” Đột nhiên trên mặt Tịch Phá Thiên lại thay đổi, ánh mắt bắn ra một loại biểu tình hung ác nham hiểm.

Vù.

Vù.

Hạ Ngôn rời hội trường Cực Hạn Thiêu Chiến, sau đó liền thúc động toàn bộ nội lực vừa mới khôi phục trong cơ thể, bằng tốc độ nhanh nhất bắn về phía một đường hẻm nhỏ hẻo lánh.

Đồng thời cũng mở cả năm giác quan đề cao cảnh giác, phát hiện phía sau không có ai theo dõi.

Hạ Ngôn tự tin vào năm giác quan của mình, thời điểm khai mở cho dù là chính Đường chủ Thánh đường theo dõi mình, chỉ cần khoảng cách không xa hơn trăm thước hắn đều có thể phát hiện được.

“Không có ai!” Trong lòng Hạ Ngôn buông lỏng, thả chậm cước bộ dừng lại ở một chỗ hẻo lánh trong hẻm, rất nhanh cởi mặt nạ, đồng thời cởi bộ áo choàng xanh bên ngoài, lộ ra một thân áo dài trắng như tuyết.

Áo dài này cũng là Tiểu Thanh mua cho hắn. Hạ Ngôn tự mua áo dài cho mình đều là màu xanh hoặc là màu xám. Mà Tiểu Thanh mua cho Hạ Ngôn mấy bộ áo dài màu trắng đều là phục sức bình dân bình thường, chừng mấy ngân tệ là có thể mua được một bộ.

Lần trước Hạ Ngôn đưa cho Tiểu Thanh một kim tệ, đến nay Tiểu Thanh còn chưa có dùng hết. Nàng mua cho mình một ít son phấn căn bản là tiêu phí không bao nhiêu tiền.

Khẽ vuốt ngón tay trên vạt áo trắng tinh, trong lòng Hạ Ngôn cũng cảm thấy hơi ấm áp.

“Vừa rồi ở trận khiêu chiến so tài, lúc cận kề nguy hiểm chết người đó vì sao lại có cảm giác dường như nhẫn Linh La cùng Tụ Linh huyệt liên kết với nhau nhỉ?” Ở trong đường tắt, Hạ Ngôn chậm rãi đi tới, đồng thời nhíu mày suy nghĩ.

Loại tương liên giữa nhẫn Linh La cùng Tụ Linh huyệt lúc đó là lần đầu tiên Hạ Ngôn nảy sinh ra cảm giác như vậy.

“Tụ Linh huyệt hoàn toàn lột xác. Tuy rằng thể tích không có tăng lớn, nhưng so sánh với Tụ Linh huyệt duệ biến, khi ta khống chế linh lực tăng mạnh lên thập bội, tuy rằng linh lực là không nhiều lắm nhưng trong nháy mắt đó liền có thể chạy tới khắp mọi ngõ ngách trong một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Điều này trước kia là còn lâu không thể đạt tới được.” Chuyển hướng về phủ viện Hạ gia, trong đầu Hạ Ngôn không lúc nào ngừng suy nghĩ.

“Thánh Hoàng gia gia...” Hạ Ngôn thầm kêu trong lòng một tiếng định hỏi, nhưng ánh mắt hắn chợt lóe sáng: “Ôi! Quên đi! Tốt hơn là đi về nhà trước nói sau.”

- Hạ Ngôn thiếu gia!

Hạ Ngôn đang đi tới đột nhiên nghe có người gọi, nhìn lại thấy một người trẻ tuổi lưng đeo trường kiếm, hắn không khỏi nhíu nhíu mày hắn chưa bao giờ gặp qua người này. Nhìn cách ăn mặc cũng không phải con cháu Hạ gia.

- Ngươi là...

Hạ Ngôn không khỏi hỏi.

- Hạ Ngôn thiếu gia! Ta là Lưu Cổ Phong Lưu gia. A! Cha ta là Lưu Hỉ Lai. Nhà ta mở cửa hàng trang phục ngay tại phường thị Hạ gia đấy.

Gã nam nhân trẻ tuổi đó cười ha hả nói.

Hạ Ngôn nghe vậy biết Lưu Cổ Phong này lại là tới muốn lôi kéo quan hệ, hắn không khỏi cười khổ một cái.

- Ha ha! Thì ra là Lưu công tử đây!

Hạ Ngôn ôm quyền cười nói.

- Hạ Ngôn thiếu gia! Ha ha! Ngài đây là đi đâu? Không nghĩ tới ở nơi này có thể gặp mặt ngài, không bằng ta làm ông chủ chúng ta đi uống mấy chén.

Lúc này hai mắt Lưu Cổ Phong tỏa sáng, hai má cũng hồng nhuận hẳn lên, xem ra trong lòng hắn kích động không ít.

Hạ Ngôn khẽ nhíu mày nhìn lên sắc trời, ngược lại nói:

- À! Hiện tại ta đang vội quay về Hạ gia, không bằng để lần khác, thế nào?

Lưu Cổ Phong biết Hạ Ngôn từ chối khéo, sắc mặt hắn buồn bã, tuy nhiên chợt lại khôi phục bình thường. Hạ Ngôn tuy rằng lần này khước từ lời mời của hắn, tuy nhiên lại không có cự tuyệt thẳng thừng. Lần sau vẫn còn có cơ hội.

Lập tức hắn cười nói:

- Không có gì! Lần sau nhất định phải cấp mặt mũi cho tiểu đệ nha!

Hạ Ngôn vội vàng cười nói:

- Nhất định! Nhất định rồi!

Sau nửa canh giờ Hạ Ngôn trở về tới phủ viện Hạ gia. Lúc này hắn theo cửa sau trở lại tiểu viện của mình.

“Xem ra là phải nắm chắc đi trước thành Tử Diệp nếu không về sau cũng không dám đi lại trên đường phố. Gặp phải người như Lưu Cổ Phong sẽ giằng co mất thời gian, nhưng thật ra còn đỡ hơn đám người quần là áo lụa Trương Vận như vậy.” Hạ Ngôn phiền não lắc lắc đầu đẩy cửa bước vào tiểu viện.

“Tụ Linh huyệt của ta cùng nhẫn Linh La còn có chiêu kiếm cuối cùng kia xuất ra thật kỳ diệu khó hiểu.”

Rốt cuộc...

Hạ Ngôn khẽ lắc lắc đầu bước vào sân.

Bạn đang đọc Linh La Giới của Dạ Thuỷ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.