Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh giành sơn lâm

Phiên bản Dịch · 13153 chữ

Ứng Mặc vẫn không nói lời nào, ngón tay gõ lên bàn càng nhẹ nhàng.

“nữ nhân tộc trưởng các ngươi thích chết trên tay tộc Thất Phá, nếu tộc Thất Phá không diệt, chuyện này vẫn sẽ ở trong lòng hắn, thường xuyên lấy ra suy nghĩ một chút, mà nguyên nhân ban đầu là ngươi ngăn cản không để hắn đi cứu người.”

Ngón tay Ứng Mặc dừng một lát ở giữa không trung, lập tức hạ xuống.

Tạ Nhất nhấp một ngụm nước, làm như cái gì cũng chưa thấy, “Nhưng chỉ cần diệt tộc Thất Phá, Ứng Đan tự nhiên sẽ dần dần quên chuyện này.”

“Chuyện này, ta đáp ứng cũng vô dụng, chuyện trong tộc chúng ta đều là tộc trưởng quyết định.” Ứng Mặc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tạ Nhất.

Tạ Nhất khóe miệng mang theo y cười, “Đương nhiên, ngươi có thể trở về nói cùng Ứng Đan, ta chờ tin tức của ngươi.”

Tạ Nhất vừa tiễn bước Ứng Mặc không lâu, Khách Đồ liền màng theo một cỗ hàn khí vào phòng, “Thế nào, hắn có đồng ý không?”

“Còn chưa, bất quá vấn đề không lớn, ” Tạ Nhất đối với chuyện này đã nắm chắc chín phần, “Ngươi bên kia tiến hành ra sao rồi?”

“Qua Tang vừa mang theo tộc nhân của hắn qua đào, chúng ta trở về ăn cơm trước.” Khách Đồ đem canh thịt vẫn đun trên lửa múc ra một ít, thừa dịp còn nóng ăn vào.

Bởi vì Bán Nguyệt quen thuộc bố trí vốn có trong tộc, cho nên Tạ Nhất thương lượng với bọn họ quyết định ở bên ngoài chiến hào cũ lại thêm một cái mương, hơn nữa ở trên đường an toàn vốn có treo lên tấm chông gỗ, chỉ cần có người đi qua chỗ đó, vấp té dây mảnh giấu ở trong bụi cỏ—— bất quá cạm bẫy này giết không được vài người, chỉ nổi lên tác dụng chấn nhiếp mà thôi.

Khách Đồ nhanh chóng ăn xong, kéo Tạ Nhất qua hôn một cái, “Cũng không biết tộc Thất Phá lúc nào tới, ta dẫn người đi phía sau nhìn.”

“Ừ, đi thôi.” Tạ Nhất nới lỏng y phục da thú buộc chặt của hắn, “Ta đi vào động đá vôi xem một chút đám người Quả Lệ làm ra sao.”

Người của tộc Thất Phá quá nhiều, cứng đối cứng khẳng định là không được, cho nên bọn Tạ Nhất để người trong tộc đem thức ăn và đồ dùng hàng ngày đều chuyển vào trong động đá vôi, khi song phương đánh nhau phụ nữ và trẻ con có thể trốn ở bên trong.

Đường vào động đá vôi đã mở rộng hơn nhiều, đi xuống vài cái cầu thang gồ ghề chính là một con đường khúc chiết, Tạ Nhất giơ đuốc đi một đoạn, liền thấy bên trong cửa động đầu tiên lộ ra ánh lửa cùng bóng người lắc lư.

Khách Mộc đã thu thập xong, đang nghiên cứu niêm phong bằng bùn trên bình rượu nho, Hôi Mao trên vai nhẹ nhàng mổ cánh tay hắn, ngẩng đầu liền thấy Tạ Nhất đứng ở trước mắt, “Tạ Nhất ca ca.”

“Ừ, muốn uống rượu nho?”

Khi Rượu nho vừa ủ xong Tạ Nhất mở một vò, bất quá rượu nho thuần không thêm đường cũng không quá dễ uống, ít nhất Khách Mộc không thích, bất quá Khách Đồ, bọn A Thanh vẫn rất thích uống.

“Không phải, Hôi Mao nó cứ đứng ở đây, ta mới tới xem.” Khách Mộc kéo kéo móng trái của Hôi Mao, đều là ngươi không thành thật.

Được rồi, vừa quên một điều, từ lần trước Khách Mộc đem rượu của mình trở thành nước cho Hôi Mao uống, nó sẽ luôn vào lúc mọi người uống rượu vọng tưởng chia một chén canh.

“Nếu Hôi Mao lần này có thể thay chúng ta điều tra hướng đi của tộc Thất Phá, ta có thể mỗi ngày cho nó uống một chút rượu.” Tạ Nhất duỗi tay chụp Hôi Mao, lại bị nó linh hoạt tránh đi —— Hôi Mao hiện tại chỉ nghe một mình Khách Mộc, “Thế nào?”

“Được.” Khách Mộc vội gật đầu không ngừng, hắn tuyệt không muốn đứng ở trong động đá vôi đen tuyền, không có rượu cũng sẽ đi, “Chúng ta lúc nào đi?”

“Ngày mai cùng ca ca ngươi đến phía sau núi, để Hôi Mao tìm hiểu một chút.”

“Không có vấn đề!”

Tạ Nhất quay người lại đi tìm Quả Lệ, động đá vôi tuy khá lớn, thế nhưng người của tộc Casa và tộc Hồng Thổ đều đứng ở bên trong, có vẻ hơi chen lấn, bất quá, Quả Lệ lớn giọng vẫn rất dễ định vị.

“A ma, thế nào, có gặp vấn đề gì không?”

Quả Lệ nhanh nhẹn chỉnh lý thứ trên tay, “Không chuyện gì, chỉ là đám Khả Khả muốn cùng Khách Đồ đi giết tộc Thất Phá.”

Bên này nói, bên kia Khả Khả tìm tới, “Tạ Nhất, ta cũng muốn cùng các ngươi đi giết tộc Thất Phá.”

“chuyện giết người có đàn ông lo, các ngươi ở đây làm thêm một ít mũi tên, đợi khi đánh nhau thứ này càng nhiều càng tốt.” Tạ Nhất không định liều mạng, tự nhiên cũng sẽ không để nữ nhân đi làm chuyện nguy hiểm.

“Ta săn thú rất lợi hại, hơn nữa tộc Thất Phá giết tỷ tỷ cùng a phụ của ta, ta nhất định phải tự tay giết vài tên mới được.” Khả Khả thấy Tạ Nhất lắc đầu chuẩn bị rời đi, nổi giận đùng đùng đi theo phía sau, “Nếu ngươi không để ta đi, ta liền vụng trộm chuồn đi.”

Tạ Nhất biết cô nương này nói được làm được, bất đắc dĩ dừng lại cước bộ, “Ngươi muốn ra bên ngoài cũng được, ta bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, tuyệt đối không thể một mình chạy loạn.”

“Được, ta nhất định nghe lời ngươi nói.”

“Ngươi tụ lại nữ nhân trong tộc muốn ra đánh với tộc Thất Phá, đến lúc đó ta nói cho các ngươi phải làm sao.”

Tạ Nhất lại ở trong động đá vôi dạo qua một vòng, cảm thấy không có vấn đề gì liền ra cửa động, nhìn cửa động đen tuyền khác kéo dài đến bên trong—— từ lần trước đến, bên trong sơn động bọn họ đều chưa đi qua, hi vọng sẽ không có mãnh thú nghỉ lại bên trong.

Ừ, loại khả năng này rất nhỏ, chung quy bọn họ đã ở trong này vận khoáng đồng rất lâu, trừ một ít rắn độc linh tinh, không hề nhìn thấy mãnh thú khác. Tạ Nhất đứng một hồi, xoay người rời đi.

Buổi chiều, Ứng Đan cùng Ứng Mặc tới, tìm Tạ Nhất nói chuyện liên hợp đối kháng tộc Thất Phá. Tuy rằng hắn cũng rất muốn diệt tộc Thất Phá, thế nhưng thực lực hai tộc chênh lệch quá lớn —— thêm tộc Casa và tộc Hồng Thổ trăm người tới, cũng không quá hai trăm người, mà tộc Thất Phá hơn ba trăm người vẫn còn chưa tính tới nô lệ.

Tạ Nhất vẽ một phần bản đồ địa hình trên mặt đất cho hắn, sau đó đem kế hoạch tác chiến đơn giản của mình nói cho hắn, “Các ngươi thấy sao?”

“Nghe quả thật rất tốt, ” Ứng Mặc lại tinh tế suy nghĩ một lần, muốn từ bên trong tìm ra chỗ không thỏa đáng, nhưng cuối cùng cũng không tìm được, hắn không thể không gật đầu, “Ít nhất ta cảm thấy vẫn rất có khả năng thắng tộc Thất Phá.”

“Ta muốn không phải thắng, mà là diệt bọn hắn.” Tạ Nhất ném nhánh cây đi, ngữ khí tràn đầy tin tưởng, “Lưu lại hậu hoạn là chuyện rất phiền toái.”

“Được, ta đáp ứng ngươi, hai tộc liên hợp diệt tộc Thất Phá.” Ứng Đan có chút kích động, từ khi biết nàng chết, hắn không có lúc nào là không muốn diệt tộc Thất Phá, mà một ngày này, rốt cục đã đến.

“Được, vậy ngươi mang theo tộc nhân của ngươi mau chóng bố trí một chút, ở trên ngọn núi này…” Tạ Nhất mỉm cười, bắt đầu nói an bài chi tiết cho bọn hắn.

Hôi Mao làm công tác trạm gác cũng không tệ, sau khi nó thông tri một đám lợn rừng cho mọi người, lần tiếp theo rốt cuộc mang đến tin tức tộc Thất Phá tập kích.

Tin tức xác định, nhưng người đang đào mương lập tức đem vật che đậy trước đó chuẩn bị tốt che lại, sau đó rút lui đến cách đó không xa, nhìn trăm người cao tráng của tộc Thất Phá giơ vũ khí đi tới bên này.

Khách Đồ từ sau một cái cây lớn ló đầu ra, có hơi kỳ quái “Di” một tiếng.

“Làm sao?”

“phía trước bọn họ tựa hồ không phải người của tộc Thất Phá, nhìn có chút giống… Nô lệ, đáng chết!” Khách Đồ ảo não chửi nhỏ một tiếng, bọn họ quả nhiên bố trí biết trong tộc, thậm chí chuyên môn mang theo nô lệ đến dò đường.

Tạ Nhất ở sau một cái cây khác thăm dò, “Cự ly không xa, Khách Đồ, ngươi có thể bắn trúng người đi ở giữa, mặc da gấu xám kia không?”

Khách Đồ đánh giá một chút, “Có thể.”

“Bắn vào yết hầu hắn.” Bọn họ lần này mang đều là tên gỗ, tuy rằng có tuốt qua, nhưng vẫn kém tên đồng, chỉ đành chọn chỗ mềm mại xuống tay.

Người của tộc Thất Phá tuy rằng thấy cung tên Bán Nguyệt mang đến, nhưng cách bọn hắn bắn không chính xác, cho nên căn bản không nghĩ đến ở nơi nhìn qua không có vết chân người, sẽ đột nhiên bay ra đến một tên trí mạng.

Chờ khi tiểu đầu lĩnh của bọn hắn ôm yết hầu ngã xuống, bọn họ mới ý thức được trong rừng cây này đã giấu sẵn địch nhân đáng sợ, bên trong đội ngũ cũng không thể tránh xuất hiện một trận rối loạn, có người tiến lên muốn nâng người nằm trên mặt đất dậy, có người vội vàng quát lớn quay đầu nhìn nô lệ, có người cầm trường mâu trường thương cảnh giới bốn phía.

“Toàn bộ câm miệng cho ta!”Trong hỗn loạn, một âm thanh nổi giận đùng đùng đột nhiên vang lên, khiến đội ngũ vốn ồn ào lại an tĩnh lại, người kia đi qua đá đá người bị bắn trúng, “Không cần quản hắn, tiếp tục đi về phía trước.”

Tạ Nhất thấy đội ngũ lại khôi phục bình thường, thế nhưng càng thêm cẩn thận, “Bên trái một thân thuần trắng.”

Vừa dứt lời, tên trong tay Khách Đồ liền rời cung mà đi.

Bất quá, người nọ đã có cảnh giác, lúc này nhìn thấy trước mắt một bóng dáng mơ hồ bay tới, lập tức kéo nô lệ phía trước tới trước người để chắn, mũi tên bắn vào trên vai nô lệ, dẫn tới một tiếng thét lớn.

Tên này qua đi, tốc độ của tộc Thất Phá lập tức chậm lại, bọn họ đều tận lực đem mình giấu ở phía sau nô lệ, để tránh bị mũi tên không biết từ nơi nào tới bắn vào.

Khách Đồ vẫn giơ cung ngắm, chỉ cần có người đem lộ ra chỗ yếu hại, liền lập tức bắn một mũi tên ra.

“Bùm” “Nha nha” “A ”

Đột nhiên, có người rơi vào trong mương, tiếng kêu thảm thiết vang lên, coi đây là tín hiệu, Tạ Nhất cùng những người khác toàn bộ từ sau cây đứng dậy, kéo cung bắn tên, mũi tên như mưa bắn về phía đối diện.

Nô lệ rơi vào trong mương căn bản không có người quan tâm, những người khác vừa huy động trường mâu ngăn tên gỗ, vừa từ chỗ các nô lệ đạp ra an toàn vọt tới bên này.

Các nô lệ vẫn bị xua đuổi ở phía trước, thỉnh thoảng có người nằm xuống, sau đó bị người phía sau đạp lên thi thể xông qua.

Bọn Khách Đồ phóng xong một loạt tên, lập tức thối lui đến phía sau chiến hào thứ hai.

Sau một trận này, người của tộc Thất Phá thương vong cũng không nhiều, ngược lại nô lệ bọn họ mang đến không còn mấy, mà tộc Thất Phá thiếu người làm tấm chắn sống, bộ pháp đi trước cũng mang theo điểm chần chờ, bọn họ thật cẩn thận đi tới đường đi duy nhất có thể đi qua Bán Nguyệt nói, đến khi người đầu tiên đạp lên thực địa, toàn bộ đội ngũ đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, muốn nhất cổ tác khí vọt tới tộc Casa.

Người ngã ở phía trước cảm thấy mình hình như đạp trúng gì đó, bất quá hắn chỉ tưởng là dây leo, chờ hắn nghe được tiếng kinh hô phía sau quay đầu nhìn lên, mới phát hiện một ván gỗ cắm đinh gỗ sắc nhọn từ trên trời giáng xuống, đang nện ở giữa đám người —— chỗ đó là chỗ nhiều người nhất.

Hắn nhìn huyết nhục bay tứ tung phía sau, theo bản năng sờ sờ cổ mình, không đợi hắn ý thức được đây là cạm bẫy của địch nhân, một tên trúc bỗng nhiên bay tới, xuyên thấu bàn tay hắn đặt ở trên cổ.

Đám người Tạ Nhất lấy ván gỗ đinh rơi xuống đất làm tín hiệu, khi người của tộc Thất Phá đang hoảng sợ, đột nhiên phát động tập kích, mỗi người phía sau đều chuẩn bị ba túi đầy tên trúc, mưa tên dày đặc căn bản không cho tộc Thất Phá cơ hội thở dốc.

Tiễn pháp của Khách Đồ tinh chuẩn, mỗi một tên của hắn đều chọn góc độ xảo quyệt, từng mũi thấy máu.

Người mặc da thú thuần trắng của tộc Thất Phá để tộc nhân hướng về phía trước trùng kích vài lần, nhưng mỗi lần đều bị cản trở về, trên cánh tay hắn cũng trúng một tên, mắt thấy thương vong càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cắn răng, “Trước tiên lui trở về.”

Khách Đồ mang theo tộc nhân truy kích một khoảng, đem bọn họ đuổi ra khỏi chiến hào thứ hai liền ngừng lại —— vốn hắn còn tưởng nhân cơ hội giết thêm vài địch nhân, thế nhưng bị Tạ Nhất cản lại.

Tạ Nhất lưu hai người cùng Hôi Mao cảnh giới, để tránh tộc Thất Phá sát hồi mã thương, còn chừa người thanh lý chiến trường, đem tên trúc còn tốt nhổ xuống tiếp tục dùng, thi thể kéo đến cùng nhau chôn xuống —— hắn không muốn mấy thứ này hấp dẫn một đám mãnh thú tới, vạn nhất có con không có mắt chạy vào trong tộc khiêu khích liền phiền toái.

Đương nhiên, nếu ai coi trọng áo da trên xác chết, có thể lột xuống mang đi. Mà ván gỗ đinh đổi vị trí một lần nữa treo lên.

Tộc Thất Phá vừa lui lại đến buổi tối cũng không xuất hiện, Tạ Nhất đoán bọn họ lui về thương lượng đối sách, liền lưu một đội người ở gần cảnh giới, những người khác đi về nghỉ ngơi trước, tối nay thay ca.

“Người của tộc Thất Phá rất không biết đánh đi, ta ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy, đã rút về.” Qua Tang mang theo tộc nhân ở địa điểm mai phục khác, đợi nửa ngày.

“người bọn họ đến không nhiều, hẳn là thăm dò tình huống chúng ta. Lần này làm cho bọn họ ăn khổ, lần sau sẽ không dễ đối phó như vậy.” Sớm biết vậy khi bắn tên để tộc Vân Thủy ra, để bọn họ vọt tới phía sau giết hết mới tốt. Tạ Nhất có chút hối hận, không nghĩ tới nhóm người này ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, đánh nhau cũng rất mượt.

“Ngày mai liên hệ với người của tộc Phu Sơn, để bọn họ mấy ngày này cũng ở gần đi, người của tộc Thất Phá tùy thời đều có thể quay lại.” Khách Đồ rất không hài lòng với chiến tích hôm nay, “ người của tộc Thất Phá đều để nô lệ đi ở phía trước, như vậy chúng ta giết đều là nô lệ, căn bản không có mấy người của tộc Thất Phá.”

“Đám nô lệ cũng không nguyện ý đi chết thay người của tộc Thất Phá, bọn họ sao lại không biết chạy trốn?” Qua Tang chưa thấy qua nô lệ, nhưng điều này không ảnh hưởng hắn biểu đạt bất mãn đối với hành vi ngu xuẩn của bọn họ.

“Ừ, tối nay tộc Thất Phá khẳng định đang thương lượng làm sao đối phó chúng ta, không có thời gian tới tập kích, ” Tạ Nhất nhíu mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười, “Vừa lúc có thể đi thăm dò tộc bọn họ.”

Khách Đồ vừa thấy này biểu tình liền biết hắn lại có chủ ý gì, “Ta và ngươi cùng đi.”

Hắn vốn cho rằng Tạ Nhất sẽ cự tuyệt, còn chuẩn bị biểu đạt kiên quyết của mình, thấy Tạ Nhất gật gật đầu, lên tiếng “Được”, nhất thời có chút không quen sửng sốt.

Tạ Nhất đã quen đi làm một ít chuyện nguy hiểm cùng Khách Đồ, cho nên lưu loát đáp ứng yêu cầu của Khách Đồ, sau đó dặn Qua Tang, “Ngày mai chúng ta phỏng chừng cũng chưa về, ngươi và A Thanh dựa theo phương pháp đã nói canh cho kĩ là được.”

Qua Tang nhíu mày, “Ngươi đi tộc Thất Phá làm gì, vạn nhất bị phát hiện thì sao, rất nguy hiểm.”

Phản ứng này có điểm giống Khách Đồ trước kia. Tạ Nhất quay đầu thấy mặt Khách Đồ đầy biểu tình quả thật như thế nhưng ta khuyên không được đành phải đi cùng, độ cong khóe miệng lại lớn hơn.

Hắn vỗ vỗ vai Qua Tang, “Yên tâm đi, không có việc gì, ngươi ở chỗ này chờ tin tức của chúng ta.”

Tạ Nhất và Khách Đồ cất mã tấu, dưới y phục da thú nhìn không khác thường buộc vài ống thuốc nổ —— đây là vì để phòng vạn nhất, ở trong tộc Thất Phá có thể tạo ra hỗn loạn, chỉ cần ra khỏi tộc Thất Phá, bọn họ liền an toàn.

Bọn họ tuy rằng mang theo bật lửa, thế nhưng lại không có châm lửa, chỉ tranh thủ ánh trăng thanh lãnh ở trong rừng nhanh chóng tiến lên.

Tuy rằng hai tộc bắt đầu đánh nhau, thế nhưng tộc Thất Phá cũng không đề cao cảnh giới, chăc là cảm thấy không có bộ tộc nào dám cả gan đến đánh lén bọn họ.

Tạ Nhất và Khách Đồ cẩn thận tránh đi vài người tuần tra của tộc Thất Phá, đi vòng đến tường cao phía Tây Bắc, bọn họ ở bên ngoài tìm một vòng, có chút tiếc nuối phát hiện này bức tường đắp vừa cao vừa vững chắc, không thể leo lên cũng tìm không thấy có thể chỗ đào lỗ, chỉ có thể tìm chỗ khác.

Bọn họ vừa tránh thủ vệ, vừa vòng quanh tường vây của tộc Thất Phá, rốt cuộc tìm được một chỗ tường thấp tương đối im lặng. Vóc dáng Khách Đồ cao hơn, hắn đu người trên tường thấp nhìn vào bên trong, xác định bốn phía tĩnh lặng không người mới leo lên tường thấp, Tạ Nhất đuổi theo sau.

Hai người động tác nhẹ nhàng nhảy xuống tường đá, sau đó dọc theo chân tường lần mò tới chỗ các nô lệ ở.

Phòng ngự trong tộc Thất phá càng thêm rời rạc, Tạ Nhất và Khách Đồ một đường bình an, chỉ ở ngoài lều nô lệ thấy vài người cầm vũ khí của tộc Thất Phá, phỏng chừng canh chỗ này cũng rất nhàm chán, bọn họ đang tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

“Nghe nói hôm nay tộc trưởng bị chọc tức, nô lệ bọn họ mang đi không có một ai còn sống trở về.”

“Ta mà là tộc trưởng ta cũng giận, nhiều người như vậy cư nhiên nga một bộ tộc nho nhỏ cũng đánh không lại, tộc trưởng hôm nay thiếu chút nữa giết Hùng Nhị.”

Có người thấp giọng hừ một tiếng, “Hùng Nhị cũng không làm gì sai, muốn ta nói, đều là nữ nhân kia gây chuyện, nàng đến đây trong tộc liền không an tâm.”

“Phanh” một tiếng, chắc là có người đá người nọ một cước, “Nhỏ giọng chút, bị tộc trưởng biết ngươi sẽ không dễ chịu.”

“Bất quá cái kia nữ nhân thật là dễ nhìn, ” một lát sau, có người nhịn không được mở miệng, “Ta ngày đó canh giữ ở bên ngoài, chậc chậc, cũng khó trách tộc trưởng thích nàng như vậy, nếu ta a…”

“Phi, không xem thử bộ dáng của ngươi, có thể so cùng tộc trưởng sao?”

Vài người oanh một tiếng cười phá lên, người kia nhỏ giọng biện giải, “Ta chỉ nói…”

Tạ Nhất đứng dán vào vách tường một gian nhà gỗ, nhìn mấy người kia trò chuyện náo nhiệt, căn bản không chú ý chung quanh, hắn vỗ vỗ vai Khách Đồ, sau đó hai người nương bóng tường khom lưng nhanh chóng lăn mình vọt tới phía sau lều gần nhất, động tác nhất khí a thành.

“Thứ gì?”

“Làm sao?”

“Ta vừa rồi hình như nhìn thấy có bóng đen chợt lóe, cũng không biết là thứ gì.”

Mấy người nói chuyện phiếm cảnh giác, bọn họ cầm vũ khí tản ra, di chuyển ở gần lại không phát hiện cái gì.

“Có thể là ta nhìn nhầm.” Người lên tiếng kia có chút không xác định nói.

“Đúng vậy, nô lệ đều cột lại, nơi này cũng không có người tới, ngươi khẳng định là nhìn lầm, ” có người cười hì hì tiếp lời, “Nha, mới nói đến đâu, đúng rồi, nữ nhân Bán Nguyệt kia a…”

Tạ Nhất và Khách Đồ liếc nhau, hai người một hướng bên trái, một hướng bên phải, đều chui vào trong lều gần nhất.

Trong lều một mảnh tối đen, Tạ Nhất đứng ở cửa lều nhắm mắt lại mở, cũng chỉ có thể thấy một ít hình dáng mơ hồ, hắn nghĩ nghĩ, dứt khoát đem mành lều vén lên, nương ánh trăng mới nhìn rõ vài nô lệ nằm chen với nhau bên trong, bọn họ đem tất cả thứ có thể giữ ấm đều che ở trên người, ở trong gió lạnh từ cửa lều còn dùng sức rụt lui vào bên trong, bất quá không ai tỉnh.

Tạ Nhất lay tỉnh một người bên ngoài cùng, trước khi hắn phát ra âm thanh bưng kín miệng của hắn, “Không được nói, ta cởi dây thừng cho ngươi, một hồi ta mang bọn ngươi chạy khỏi tộc Thất Phá.”

Người nọ sửng sốt một chút, sau đó chần chờ gật gật đầu.

Tạ Nhất dùng đao lưu loát chém đứt dây thừng buộc chặt cổ tay và cổ chân hắn, sau đó đi gọi một người khác. Người kia lại ngồi đờ người ở trong đống da thú một hòi, mới bắt đầu giúp Tạ Nhất giải dây thừng cho những người khác.

Đợi người trong lều toàn bộ cởi bỏ dây thừng, Tạ Nhất để bọn họ trước tiên cứ đứng ở bên trong, không được nói, chờ một lát hắn phát tín hiệu trở ra.

Nhóm người kia tụ cùng một chỗ, tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt đều ẩn ẩn lộ ra hưng phấn.

Tạ Nhất thấy bọn họ coi như nghe lời, liền vào một lều khác bên cạnh, tiến hành chuyện giống vừa rồi.

Đám nô lệ hẳn là chưa từng nghĩ tới còn có cơ hội đào tẩu khỏi tộc Thất Phá, mỗi người đều có chút nhảy nhót, có người chỉ ngốc lăng ngồi tại chỗ không biết nghĩ cái gì, có người lại có thể lập tức phản ứng lại cùng Tạ Nhất giúp người khác cởi dây thừng, cũng có người nhỏ giọng hướng Tạ Nhất tỏ vẻ muốn đi theo bộ tộc của hắn …

Đi một vòng, Tạ Nhất phát hiện nô lệ của tộc Thất Phá thật đúng là không ít, tính cả Khách Đồ bên kia, dự tính có cả trăm người, may mắn có mấy người khá thông minh, giúp không ít Tạ Nhất, không thì riêng là cởi dây thừng cũng quá sức.

Tạ Nhất xử lí xong bên này, trở lại lều ban đầu, một lát sau liền thấy Khách Đồ khom lưng đi tới.

Khách Đồ đối với Tạ Nhất gật đầu một cái, tỏ vẻ mình bên này không có vấn đề, toàn bộ giải quyết.

Tạ Nhất dựa vào tường, hai người nhanh chóng xê dịch đến bên kia, sau đó Tạ Nhất tùy tay nhặt lên một khối đá nhỏ, ném vào đám người sắp ngủ.

“A, ai đánh ta?” Một người trong đó đột nhiên đứng thẳng, có chút mất hứng hỏi.

Những người khác bị một tiếng này của hắn cũng xóa đi buồn ngủ, có người than thở một tiếng, “Đừng là nằm mơ đi.”

Người nọ sờ sờ trán còn có chút đau, “Không biết, chúng ta vẫn nên đi quanh một chút, hai ngày nay tộc trưởng đang giận, đừng xảy ra vấn đề gì.”

“Được rồi.” Mấy người đáp ứng, cầm vũ khí tản ra.

Tạ Nhất và Khách Đồ lặng lẽ lẻn đến sau lưng người đi một mình, trước bọn họ phản ứng lại che miệng cắt cổ, lưu loát giải quyết ba người —— Khách Đồ một Tạ Nhất hai.

Lúc này, còn lại ba người đã trở lại vị trí ban đầu vừa dậm chân vừa nói chuyện phiếm, Tạ Nhất tính toán một chút xác suất lặng yên không một tiếng động xử lý vài người này, cảm thấy vẫn cần đi đường cong cứu quốc.

Hắn lột quần áo từ trên người người vừa giết chết bọc ở trên người mình, sau đó xõa tóc, bóp cổ họng thay đổi âm thanh, “A, ai tới giúp ta xem, đây là thứ gì, ”

Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể khiến ba người bên kia nghe thấy.

Có nam nhân cao tráng cùng hai người khác nói đùa một câu, sau đó lắc lắc lắc lắc đi tới góc hẻo lánh bên này, “Nơi này một ngày đi quanh vài lần, có gì dễ nhìn a.”

Hắn nhìn đồng bạn quay lưng lại, toàn bộ thân mình đều ẩn trong bóng tối, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, “Nhìn cái gì…” Hắn đột nhiên mở to hai mắt, âm cuối bị bịt miệng rốt cuộc không thế phát ra, máu tươi trên yết hầu mịch mịch chảy xuống, một hồi thân mình liền mềm đi.

Khách Đồ đem người đẩy xuống đất, lấy quần áo mặc vào, học Tạ Nhất dùng một chút tóc đem mặt che đi phân nửa, sau đó hai người cùng nhau đi tới chỗ hai người kia.

Lúc này đại đa số người đều đang mơ ngủ, vài người canh nửa đêm mệt mỏi, nhấc mí mắt thấy hai đồng bạn trở về cũng chỉ tùy ý chào hỏi, thẳng đến khi lưỡi dao băng lạnh xẹt qua cổ, bọn họ trợn to hai mắt ý thức được hai người này đúng là không biết, đáng tiếc đã chậm.

Tạ Nhất đặt thi thể mấy người ở dựa vào nhau, để Khách Đồ gọi nô lệ trong lều đến, trăm người rón ra rón rén dọc theo chân tường đến chỗ tường thấp, sau đó một đám trèo qua.

Tạ Nhất và Khách Đồ treo ra cuối cùng, mang theo đám nô lệ vào trong rừng mới ngừng lại, “Các ngươi có thể đi, cách tộc Thất Phá càng xa càng tốt.”

Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, một hồi có người chần chờ mở miệng, “bộ tộc của ta đã bị tộc Thất Phá diệt, có thể gia nhập bộ tộc các ngươi không?”

Khách Đồ thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, “Chúng ta đang đánh nhau cùng tộc Thất Phá, sở dĩ tới cứu các ngươi chỉ vì không muốn để các ngươi chịu chết che chắn cho tộc Thất Phá, các ngươi muốn gia nhập bộ tộc của ta thì phải chuẩn bị đánh với tộc Thất Phá.”

“Ta gia nhập, tộc Thất Phá giết bạn lữ của ta, nếu có thể giết lại một người của tộc Thất Phá, ta chết cũng nguyện ý.” Một thanh niên nam nhân ở trong một mảnh trầm mặc dẫn đầu đáp lại.

“Ta cũng gia nhập, con gái ta chết ở trong tay tộc Thất Phá.”

“Ta cũng gia nhập.”

Còn có một bộ phận người nhỏ thủy chung bảo trì trầm mặc, bọn họ ăn đủ đau khổ trong tay tộc Thất Phá, căn bản không muốn đến gần nơi này, chỉ e lại một lần nữa rơi vào trong tay tộc Thất Phá, lại chịu một lần tra tấn không ra con người.

“Ta là tộc trưởng tộc Casa, người muốn gia nhập tộc Casa đứng ở bên cạnh ta, người không muốn gia nhập liền nhanh chóng rời đi, để tránh bị tộc Thất Phá tìm được.”

Tiếng của Khách Đồ rơi xuống, lục tục có người đứng ở bên cạnh, mà người không muốn gia nhập cũng có hai mươi mấy người, bọn họ nhìn nhìn lẫn nhau, cùng nhau tìm hướng đi.

Tạ Nhất đứng ở sau lưng Khách Đồ, lúc này mới đi đến trước mắt mọi người, “tộc quy tộc Casa, các ngươi nhất định phải nhớ rõ, ” hắn nhìn quanh một vòng, “người Phản bội tộc Casa, chết; người khi đánh nhau chạy trốn, chết.”

Hắn rút mã tấu ra, xoẹt một cái đâm vào thân cây, “Bây giờ người còn muốn đi liền đi mau, về sau sẽ không còn cơ hội.”

Trong đám người một mảnh lặng im, không ai nói chuyện, nhưng cũng không ai rời đi.

Tạ Nhất rút mã tấu ra một lần nữa nhét vào bên hông, sau đó gật gật đầu với Khách Đồ, “Chúng ta có thể đi.”

Khách Đồ mang theo mọi người đi ở phía trước, hắn tới gần Tạ Nhất, “Chúng ta có tộc quy lúc nào, ta không hề biết.”

“Vừa định, ” Tạ Nhất nghiêng đầu, “Làm sao, cảm thấy có chỗ nào không tốt sao?”

“Không có, rất tốt.” Khách Đồ dán vào càng gần, “Ngươi vừa nói chuyện rất dễ nhìn, ta muốn làm.”

Tay Tạ Nhất bị hắn kéo cách quần áo cọ qua bộ vị nổi lên dưới bụng, không khỏi hắc tuyến, “Chúng ta đang đào mệnh…”

“Ta biết, chúng ta trở về làm đi.”

Cùng lúc đó, vài người tộc Thất Phá lần lượt đi ra từ trong nhà gỗ, ngáp ngủ tụ cùng một chỗ, đi về phía lều nô lệ, chỉ chốc lát liền thấy được mấy người ngồi dưới đất dựa vào nhau ngủ.

“Lửa đã tắt hết, các ngươi ngủ không lạnh sao, đứng lên đi.” Một người kéo vũ khí ra phía trước, một cước đá vào trên đùi một người trong đó, kỳ quái nhìn người nọ thân thể lắc lắc lắc lắc, sau đó ngã xuống, ngay sau đó, những người khác cũng lần lượt ngã xuống.

Hắn ngồi xuống, đi lay người ngã xuống bên chân, “Ngủ như chết… A!”

“Làm sao?” Mấy người khác kỳ quái nhìn, cũng tụ lại đây.

“Hắn chết… Không phải ta, ta chỉ đá một cước.”

Có người kéo người nọ ra lật qua thi thể nhìn vết máu khô nâu dính vào trên quần áo, “Các ngươi đi xem nô lệ, ta đi nói cho tộc trưởng.”

Khách Đồ và Tạ Nhất dẫn theo một đám người mới thoát ly thân phận nô lệ, người người xanh xao vàng vọt, hữu khí vô lực, nếu gặp phải truy binh của tộc Thất Phá, một đêm cố gắng liền uổng phí. Con đường gần nhất của bọn họ là từ bên cạnh núi vòng qua, may mà trước khi trời đã sáng lại về tới tộc.

Khách Đồ để Quả Lệ dàn xếp cho 63 người mang về, để đám nữ nhân làm chút đồ ăn cho bọn hắn, sau đó đi tìm A Thanh, “Hôm nay thế nào?”

“Tộc Thất Phá đến đây, bất quá chưa đánh nhau, bọn họ đã chạy.” A Thanh suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra, “Tộc trưởng, ta cảm thấy có hơi kỳ quái.”

“Hử?”

“Thế nhưng ta cũng không biết là sao?”

Khách Đồ nhịn không được muốn trắng mắt, vậy không phải đều vô nghĩa sao, “Thôi, mặc kệ hắn. Buổi tối thêm những người này gác đêm, bảo bọn họ nhất định phải đề cao cảnh giác.”

Từ lúc hắn và Tạ Nhất đơn giản giết vài người của tộc Thất Phá, Khách Đồ nghĩ đến thủ bị trong tộc trước kia liền đổ mồ hôi lạnh, may mắn không có người giống Tạ Nhất, ừm, thông minh, không thì rất nguy hiểm.

Trong tộc lập tức thêm hơn sáu mươi người, động đá vôi vốn không lớn căn bản không đủ ở, Tạ Nhất dẫn một bộ phận người mang theo đồ đến ở trong sơn động thứ hai—— hiện tại bọn họ toàn diện chuẩn bị chiến tranh, đã ngừng chế tạo vũ khí đồng.

Qua Tang và Ứng Đan đối với chuyện bọn họ ra ngoài một ngày liền mang về nhiều tộc nhân như vậy biểu đạt một chút hâm mộ và ghen tị, đương nhiên, bọn họ nói tương đối uyển chuyển.

Ứng Đan chỉ đứng ở cửa động nhìn bên trong bận rộn, sau đó nói với Tạ Nhất muốn nhắm mắt ngủ, “Ta hiện tại càng ngày càng tin tưởng chúng ta có thể đánh bại tộc Thất Phá.”

Ứng Mặc ở bên cạnh nói tiếp, “Nếu ngươi sớm mang nô lệ về, chúng ta đã sớm kết minh.”

Qua Tang lại nửa ngồi xổm trên mặt đất, vừa vuốt ve sói nhỏ vừa nói, “Trước kia tộc Hồng Thổ của ta cũng là bộ tộc lớn số một số hai, hiện tại cư nhiên biến thành như vậy.”

Tạ Nhất chỉ đáp lại một câu với bọn họ, “Ta muốn đi ngủ, toàn bộ ra ngoài cho ta!”

Một ngày một đêm không ngủ, còn mệt chết mệt sống chạy một ngày đường, Tạ Nhất nhanh nhẹn đem những người này đuổi ra ngoài, kéo mành lều ôm Khách Đồ ngủ, đơn thuần ngủ.

Ngày hôm sau, tộc Thất Phá không tới.

Ngày thứ ba, tộc Thất Phá vẫn không tới.

Tạ Nhất nhổ tên đồng từ trên người một con cáo xuống, đưa tay tiếp một mảnh màu trắng trong suốt từ trên trời đột nhiên bay xuống, “Tuyết rơi.”

“Đã bảy ngày, tộc Thất Phá làm sao thế, vẫn không xuất hiện, sẽ không phải là vòng đến chỗ khác muốn đánh lén chúng ta chứ.” Khách Đồ có chút không yên lòng, hắn hai ngày nay trong đầu tất cả đều suy nghĩ chuyện tộc Thất Phá.

“Đừng nghĩ, chúng ta không có nhiều người có thể đem bốn phía cảnh giới toàn diện, hơn nữa Bán Nguyệt cũng không biết vị trí sơn động, không có việc gì, ngươi cứ an tâm chờ xem.”

Tạ Nhất đối với chuyện này lại không lo lắng, dù sao mấy cái cạm bẫy phía sau núi tộc Thất Phá đã thấy qua một lần, lại đến cũng không thêm cái tác dụng gì, bất quá bọn họ bây giờ còn chưa xuất hiện, cũng chứng minh tộc trưởng tộc Thất Phá không phải ngu ngốc.

Tạ Nhất thấy hoa tuyết thiên không trung càng ngày càng dày, hơi cười một thoáng, kế tiếp, chính là một hồi ác chiến.

Trận tuyết này liên tục rơi ba ngày, Tạ Nhất đem những người khác tụ lại, thương lượng thay đổi kế hoạch tác chiến.

Đầu tiên, bọn họ cần phải chủ động, đem tộc Thất Phá từ trong tường thành dụ đến, bất quá cứ như vậy, muốn ở dưới truy kích của tộc Thất Phá vượt qua vài ngọn núi, đem bọn họ dẫn tới dưới núi đã chuẩn bị sẵn sàng có chút khó khăn.

Nhánh cây trong tay Tạ Nhất chỉ vào bản đồ giản yếu trên mặt đất, chỉ chỉ ngọn núi bên cạnh cao ngất trong mây, “Chúng ta đem bọn họ dẫn đến nơi đây, như vậy sẽ gần hơn nhiều.”

“Giới sơn?” Ứng Mặc nhíu nhíu mày, “Như vậy quả thật gần hơn, nhưng là bên trong trừ mãnh thú cái gì cũng không có, chúng ta không thể vừa đánh cùng tộc Thất Phá, vừa còn phải đề phòng mãnh thú tập kích.”

“Thông Thiên… bên kia Giới sơn mãnh thú rất nhiều, thế nhưng bên này không có mãnh thú gì a.” Qua Tang cũng cầm một nhánh cây ngồi xổm một bên, nghe Ứng Mặc nói nhịn không được phản bác.

Từ khi ngươi vượt qua Giới sơn về sau liền dẫn theo một đám ác lang, mãnh thú bình thường tất cả đều đi đường vòng được không.

Trong lòng Tạ Nhất âm thầm thổ tào, bất quá cũng không nói ra, hắn bỏ thêm một phần bản đồ ở giữa Giới sơn và tộc Thất Phá lại, “Đem tộc Thất Phá dẫn đến, chúng ta vượt qua một ngọn núi, sau đó cần thông qua một sơn đạo, sơn đạo này rất hẹp, hai bên đều là núi cao, ” hắn ngẩng đầu nhìn người nghe nghiêm túc chung quanh, “Chúng ta có thể đem tộc Thất Phá đến đây đánh một hồi.”

“Từ con đường này qua không xa, liền đến chân núi Giới sơn.” Tạ Nhất quay đầu nhìn Khách Đồ bên cạnh, “Chúng ta coi như quen thuộc với nơi này, ở trong có thể dựa vào cung tên đánh với tộc Thất Phá.”

“Sau đó thì sao, ” Ứng Đan không thấy biện pháp này là tốt, “Người của tộc Thất Phá nhiều lắm, chờ khi chúng ta dùng hết tên cũng chỉ có thể cầm trường mâu đánh cùng bọn hắn, như vậy tộc nhân của chúng ta sẽ chết rất nhiều.”

Tạ Nhất quay đầu nhìn Khách Đồ, “Chúng ta lần trước vượt qua Giới sơn, bên cạnh nó có ngọn núi tuyết, phía trên quanh năm tuyết đọng, ngươi còn nhớ không?”

“Ừ, ngươi còn nói phải tránh chỗ đó, vạn nhất tuyết lở bị chôn ở bên trong, nhất định sẽ chết.” Khách Đồ thuật lại lời Tạ Nhất nói lúc ấy.

Tạ Nhất vừa lòng gật đầu, “Chúng ta sẽ đem người của tộc Thất Phá dẫn tới bên dưới nơi này, sau đó tạo ra một trận tuyết lở, vậy không cần phải cứng đối cứng cùng tộc Thất Phá.”

“Tuyết lở?” Qua Tang đã quen Tạ Nhất tùy thời nói ra mấy từ mạc danh kỳ diệu, không hiểu liền hỏi.

“Chính là khiến tuyết đọng trên núi sụp xuống, chôn vùi toàn bộ thứ phía dưới, người ở bên trong một lúc sau sẽ chết.”

“Tuyết Thần tức giận,” Ứng Mặc sáng tỏ gật đầu, “Nhưng ngươi làm sao biết lúc nào tuyết sẽ lở, chúng ta ở đây lâu như vậy, chưa nghe nói qua chuyện này.”

“chấn động âm thanh, ” Tạ Nhất thấy ba người mặt đầy mê mang, quyết định vẫn đành buông tay phổ cập khoa học, “Chỉ cần có âm thanh đủ lớn, đại lượng tuyết đọng trên núi có thể trượt xuống, tạo thành tuyết lở.”

“ âm thanh đủ lớn …” ngón tay Ứng Mặc gõ nhẹ, “Tất cả chúng ta ở bên dưới hô to? Nếu không được, đến lúc đó chết chính là chúng ta …”

“Chuyện này giao cho ta giải quyết.” Tạ Nhất dùng một nhánh cây gõ gõ mặt đất, “Các ngươi cảm thấy phương pháp này thế nào?”

“Rất tốt.” Khách Đồ vô điều kiện ủng hộ Tạ Nhất.

“Quả thật không tệ.” Qua Tang cũng gật gật đầu.

Ứng Đan đơn thuần liếc mắt nhìn Ứng Mặc, thấy hắn cũng gật đầu, mới nói, “Vậy cứ ấn theo cách này mà làm đi.”

Người ba tộc được phân thành hai nhóm, Tạ Nhất và Khách Đồ chọn gần một trăm người, tất cả đều là thể lực tốt, cước trình nhanh, trùng trùng điệp điệp đi đến gần tộc Thất Phá.

Người thủ vệ bên ngoài tộc Thất Phá đã tăng đến hơn hai mươi, kín hơn so với phòng bị lần trước, Khách Đồ mang theo sáu mươi cung thủ canh chừng lúc đám người lục tục chạy ra, Tạ Nhất mang theo một nhóm khác đi vòng đến ngoài tường thấp.

Bọn họ tất cả đều giơ đuốc bọc da thú trên tay, đuốc còn mang theo da thú tẩm mỡ đốt cực dễ. Tạ Nhất một tay nhảy lên tường thấp, đem đuốc ném tới bên trên một căn nhà gỗ, tức thì ánh lửa nổi lên —— tộc Thất Phá cần lao giúp rất lớn, bọn họ đã thanh lý tuyết đọng không sai biệt lắm.

Những người khác cũng tìm đúng vị trí, cầm đuốc trong tay ném vào, một hồi liền thấy bên trong dấy lên đại hỏa hừng hực, phỏng chừng là cây đuốc nào đó vừa vặn ném lên đống củi.

Tạ Nhất nghe cước bộ hỗn độn cùng tiếng rống giận dữ bên trong, vung tay lên, mọi người nhanh chóng rút lui.

Khách Đồ bên này không có nhiều người, chỉ dựa vào vài túi đầy tên sau lưng mới có thể miễn cưỡng ngăn cản người càng ngày càng nhiều, chờ hắn nhìn thấy nhóm người kia vừa trào ra đột nhiên lại chạy về, mới hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau một trận mưa tên dày đặc, Khách Đồ mang theo những người khác bắt đầu rút lui về hướng nơi đã thương định, hội hợp cùng Tạ Nhất.

Đám người Tạ Nhất đã sớm cầm cung tên canh giữ ở chỗ đó, nhìn thấy Khách Đồ, ném cho hắn một túi chứa đầy tên, để những người khác đi bổ sung mũi tên.

Hắn một tên bắn ngã người xông vào trước nhất, sau đó hơi kinh ngạc nhìn người của tộc Thất Phá phát hiện bọn họ cư nhiên quay đầu rút lui.

“Chúng ta có đuổi theo không?” Cung tên của Khách Đồ có tầm bắn xa nhất, nhưng rất nhanh, tên của hắn cũng bắn không tới người của tộc Thất Phá.

Tạ Nhất thấy nhóm người kia thối lui đến ngoài tầm bắn, phát hiện phía sau không còn có tên trúc bay tới mới chậm rãi ngừng lại, hắn lắc đầu, “Không cần, bọn họ hẳn là đang đợi người khác chạy tới, vừa vặn chúng ta đỡ phải lại đi dụ địch.”

Khách Đồ phân một đội người đi ra quan sát động tĩnh đối diện, sau đó để người khác tại chỗ nghỉ ngơi, bổ sung thể lực.

Quả nhiên, một lát sau trong rừng cây liền truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Dát Gia mang theo người của tộc Thất Phá chạy tới.

Tộc Thất Phá của hắn ở đây vẫn là cường đại nhất, chưa từng có bộ tộc nào dám công nhiên phản kháng, mà nay, này bộ tộc mới tới cư nhiên dám thả nô lệ của hắn, đốt phòng của tộc nhân, hắn nhất định phải giết chết toàn bộ bộ tộc không biết sống chết này, không lưu một ai.

Dát gia lớn bước đi tới, một cước đá văng người che tầm mắt phía trước, nhìn cái bộ tộc kia rối loạn thu thập đồ chuẩn bị chạy trốn.

“Bọn họ có bao nhiêu người?”

“khoảng một trăm, ” một người ở phía sau thật cẩn thận trả lời, hắn thuộc đám đối chiến cùng tộc Casa sớm nhất.

“Trừ phụ nữ và trẻ con, chắc là toàn bộ đều ở đây.” Trong mắt Dát Gia chợt lóe quang mang thị huyết, “Đuổi theo bọn họ, một người cũng không lưu, toàn bộ giết chết.” Bán Nguyệt nói cho hắn, người của tộc Casa và tộc Hồng Thổ cộng lại cũng mới hơn một trăm.

Hắn mấy ngày nay đã để người phỏng theo cung tên Bán Nguyệt mang tới, vừa dứt lời, liền có một đám người nhanh chóng vọt tới phía trước, giơ cung tên vọt tới đối diện.

Khách Đồ nhìn mũi tên phân tán cách đó không xa sửng sốt một chút, rốt cuộc hiểu tộc Thất Phá biến mất vài ngày là để làm gì, bất quá xem ra cung tên bọn họ làm cũng không được tốt lắm a, ôi, ngươi xem, ngay cả góc áo cũng không bắn tới.

Kết quả như vậy khiến Dát Gia cũng đen mặt, hắn lạnh giọng phân phó, “Tiến lên.”

Bọn Khách Đồ lại không bốc đồng như vừa rồi, mưa tên chậm rãi thưa thớt lại, vừa lui vừa đánh, chỉ cùng tộc Thất Phá duy trì cự ly không xa không gần, chậm rãi, bọn họ đã có thể nhìn thấy con đường hẹp kẹp ở giữa hai ngọn núi.

“Dừng bắn tên, xông qua sơn đạo.” Khách Đồ ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người nhanh chóng thu hồi cung tên, ra sức chạy về phía sơn đạo.

Dát Gia đánh giá bốn phía, không phát hiện mãnh thú nguy hiểm, nghi hoặc trong mắt hắn lướt qua chớp mắt, rất nhanh bị áp đi xuống, “Cùng qua, giết!”

Đám Qua Tang ở trên núi thấy rõ ràng, cảm thấy tình huống tựa hồ có chút không đúng, “Tộc Thất Phá không phải chỉ có hơn ba trăm người sao, sao lại nhiều thế này?”

“Hình như, bọn họ tìm người tộc khác tới, ” Ứng Đan nhìn đám người đông nghìn nghịt xông vào sơn đạo, “Nghe nói tộc Thất Phá nguyện ý nói phương pháp chế tác vũ khí cho bộ tộc hỗ trợ.”

“Chỉ không nghĩ tới thật sự có tộc trưởng ngốc như vậy, hợp tác cùng tộc Thất Phá, kết quả cuối cùng không phải là bị diệt sao.” Ứng Mặc thăm dò nhìn, cười lạnh.

“Vậy thì không có cách nào, hôm nay đến bao nhiêu người liền giết bấy nhiêu.” Qua Tang nhìn đội ngũ truy kích đã sắp đi hết vào đường hẹp giữa hai núi, khóe miệng giơ lên, tay phải vung lên, “Đẩy!”

Người canh giữ ở trên núi từ phía sau đá đứng lên, đẩy đá đã đặt ở bên cạnh lăn xuống, cùng với tiếng đá rầm rầm rơi xuống đất, còn có tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Dát Gia quay đầu trong một mảnh tiếng kêu thê thảm, từ xa thấy trên núi không ngừng đổ xuống những khối đá lớn nhỏ, nghĩ cũng biết trong sơn đạo phát sinh chuyện gì, trường mâu trong tay hắn đột nhiên bay ra, gim sao vào một cây đại thụ bên người.

“Tộc trưởng, chúng ta, còn đuổi không?” Một người sau lưng hắn nuốt nuốt nước miếng, nói chuyện cũng có chút không lưu loát. Bọn họ bây giờ còn chưa giết một người của đối phương, nhưng tộc nhân của mình đã chết không ít, này thật sự đáng sợ.

“Đuổi, vì sao không đuổi! Đại bộ phận chết ở phía sau đều là người tộc khác, ta muốn bắt sống Tạ Nhất, lột da hắn xuống đặt ở trên ghế của ta.” Dát Gia đem trường mâu nhổ lên, “Đuổi cho ta!”

Qua Tang vỗ vỗ tay, làm như không thấy một mảnh đỏ trắng giao nhau phía dưới, “Chúng ta xuống núi, hiện tại chỉ cần đi theo phía sau tộc Thất Phá, làm cho bọn họ không có đường lui là được.”

Tạ Nhất và Khách Đồ dẫn người đi phía trước, bọn họ vĩnh viễn duy trì khoảng cách nhất định với tộc Thất Phá, tộc Thất Phá đi, bọn họ cũng đi, tộc Thất Phá nghỉ ngơi, bọn họ cũng có thể ngồi dưới đất tùy tiện ăn một chút gì đó.

Trải qua chuyện sơn đạo, Dát Gia không thể không đánh giá lại bộ tộc mới tới một lần nữa, hắn bắt đầu cảm thấy không thích hợp, do dự có nên lui về tộc không, mà khi hắn quay đầu, mới phát hiện người của tộc Phu Sơn cư nhiên theo ở phía sau.

Đợi song phương giao tay, hắn mới biết tộc Phu Sơn cũng không phải yếu ớt như trong nhận thức của mình lúc trước, cũng không rõ bọn họ từ lúc nào học được cách ngự thú, cư nhiên có bầy sói ở bên cạnh giúp bọn họ.

Dát Gia nổi giận đùng đùng để tộc nhân lui trở về, kiểm kê qua thương vong quyết định tiếp tục truy kích tộc Casa —— bọn họ ít người, hơn nữa cung tên sẽ có lúc dùng hết, đợi diệt tộc Casa lại nghĩ biện pháp đối phó tộc Phu Sơn phía sau.

Cứ như vậy vừa đuổi vừa chạy, hai ngày sau đám người Tạ Nhất rốt cuộc tới dưới tòa núi tuyết kia, ăn không ngon ngủ không tốt, mọi người tinh thần thể lực trên cơ bản cũng tới cực hạn.

“Đến phía trên bên khe núi bên phải có sơn động nhỏ, bên trong có tộc nhân chuẩn bị thức ăn ngon cho chúng ta, chúng ta có thể hảo hảo ngủ một giấc.” Khách Đồ một câu phấn chấn mọi người, tốc độ leo núi rõ ràng nhanh hơn.

Bọn họ rất nhanh đến nơi chuẩn bị tốt từ trước, Tạ Nhất xì xụp uống một chén canh nóng, nhìn người của tộc Thất Phá phía dưới bò quá nửa sườn núi, châm chỉ gai tẩm qua mỡ heo.

Ngọn lửa thật nhỏ ở trong tuyết một đường lan tràn, sau đó “Oành oành” tiếng nổ mạnh ở trong sơn cốc ầm ầm vang lên. Tạ Nhất vừa xem tình huống bên ngoài, vừa yên lặng đếm, sau đó mặt mày ngưng trọng, “Không đúng, còn có ba chỗ không nổ.”

Trên ngọn núi tuyết đọng thật dày đã bắt đầu xuất hiện vết rạn, nhìn qua tùy thời đều có khả năng sụp xuống, nhưng là thiếu ba trận nổ tình trước này, nơi tràn ngập nguy cơ vẫn sẽ an toàn.

Tạ Nhất thấy Dát Gia cách đó không xa bị tiếng nổ làm cho kinh sợ, đang do dự có nên lui về không, lại quét mắt nhìn ba ống thuốc nổ lộ rõ trong tuyết, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Có thể là khi đặt thuốc nổ không có chú ý, sợi dẫn nổ mở ra, Tạ Nhất dùng bật lửa nhanh chóng châm ba ống thuốc nổ đặt gần, khi xoay người trong nháy mắt nghe được tiếng nổ mạnh phía sau.

Không được, không kịp trở về.

Hắn thả người phóng xuống, sau đó ngay lăn mình tại chỗ, trốn ở phía sau một khối nham thạch, không đợi hắn thở ra một hơi, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng đen quen thuộc phóng tới, dùng tư thế bảo hộ đặt hắn ở dưới thân.

Oanh long long…

Tạ Nhất ở một khắc cuối cùng ôm lấy đầu Khách Đồ, hai người úp trán xuống phía dưới, tận lực chừa ra không gian hô hấp.

Tiếng tuyết đọng gầm rú sụp xuống rất nhanh liền biến mất trong băng tuyết thật dày, bất quá trong nháy mắt, trước mắt bọn họ một mảnh hắc ám, chỉ có thể cảm thấy một chỗ ấm áp dán trên da, còn có băng lạnh vô tận bốn phía.

“Hướng lên trên.” Tạ Nhất biết chôn ở trong tuyết thời gian càng dài lại càng nguy hiểm, hơn nữa chỉ vài phút sau khi tuyết lở dừng lại, toái tuyết sẽ chậm rãi ngưng tụ thành băng, đến lúc đó tay chân ngay cả hoạt động cũng sẽ khó khăn.

Hai chữ này đã là cực hạn của hắn, may mà Khách Đồ nghe được rõ ràng hơn nữa cũng hiểu ý của hắn, bắt đầu cố gắng hướng lên trên.

Lần tuyết lở này giống như hắn đoán trước, tuyết đọng quanh năm suốt tháng đã sắp đạt tới một cực hạn, lúc này bị hắn cho nổ toàn bộ chấn xuống, vùi lấp chừng mấy mét dưới tuyết.

Chỗ bọn họ có tảng đá che trở, so với nơi khác có thể sẽ hơi tốt một chút, Tạ Nhất và Khách Đồ cùng nhau di chuyển lên trên, chậm rãi đạp tuyết đọng dưới chân, chỉ là động tác của Khách Đồ càng ngày càng chậm, dần dần có dấu hiệu ngừng lại.

Tạ Nhất gấp gáp, dưới tình huống như vậy, nếu dừng lại vậy chờ đợi bọn họ chỉ có tử vong, hắn gian nan chuyển đầu, kề sát Khách Đồ.

Khách Đồ vốn có chút thần trí mơ hồ lại bắt đầu ra sức giãy dụa hướng lên trên—— Tạ Nhất còn ở nơi này, nhất định phải để hắn ra ngoài, sống ra ngoài.

Cũng không biết qua bao lâu, Tạ Nhất cảm thấy mỗi một động tác đều trở nên vô cùng cứng ngắc, mới rốt cuộc nghe được cách tầng tuyết truyền đến âm thanh phiêu miểu, “Chính là nơi này, nhanh đào lên …”

Quá tốt, cùng nhau… Được cứu …

Tạ Nhất tỉnh lại trong đau đớn, còn có thể cảm thấy có một đôi tay nhỏ ấm áp nhẹ nhàng mát xa trên đùi, hắn giật giật ngón tay, cảm thấy da thú mềm mại dưới thân, lại không có độ ấm của người kia.

Hắn cố gắng há miệng thở dốc, từ trong cổ họng gian nan phát ra âm thanh khàn khàn mỏng manh, “Khách… Đồ…”

“Tạ Nhất ca ca, ngươi tỉnh!” Hắn cảm thấy bàn tay nhu ấn trên người dừng một lát, sau đó một thân mình gầy yếu đánh tới, “Làm ta sợ muốn chết, ô ô ô…”

“Khách Đồ?” Lần này nói chuyện lưu loát hơn vừa rồi, nhưng âm thanh quá nhỏ vẫn là bị lấp trong tiếng khóc của Khách Mộc.

“A, ” Khách Mộc nâng cái đầu nhỏ của từ trước ngực Tạ Nhất, vẫn thút tha thút thít, “Tạ Nhất… Ca ca ngươi nói, nói cái gì?”

Mành lều đột nhiên bị xốc lên, vu tư bước tới, một phen ném Khách Mộc ghé vào trên người Tạ Nhất sang một bên, “Tạ Nhất, ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Theo như ngươi từng nói cho ta, ta để người lấy tay xoa bóp cho các ngươi, lửa cũng chưa dám đốt, không ngờ thật sự hữu dụng, nhanh nói cho ta biết kế tiếp phải làm sao?”

Thật vất vả đợi vu tư ngừng lại, Tạ Nhất chậm chậm mà rõ ràng mở miệng, “Khách Đồ đâu?”

“Hắn cũng vừa tỉnh, ở trong lều bên cạnh, không cần lo cho hắn, ” vu tư nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Ngươi nói cho ta biết kế tiếp phải làm sao trước?”

Tạ Nhất thấy thái độ của hắn thì biết Khách Đồ cũng không có trở ngại gì, lúc này mới yên lòng, nói cho vu tư biện pháp xử lý tổn thương do giá rét, “Ngâm nước ấm, Khách Mộc lại đây xoa cánh tay cho ta.”

Khách Mộc bị ném ở một bên vui vẻ chạy tới, huých vu tư ngồi ở bên Tạ Nhất, làm nóng hai tay, sau đó dán lên cánh tay Tạ Nhất bắt đầu chầm chập xoa bóp.

“Ngâm nước ấm? Chúng ta hiện đang ở Giới sơn, ta bảo bọn họ lập tức đi làm thùng gỗ, ” vu tư nhíu nhíu mi, “Ta tìm người xoa bóp cho ngươi trước đã.”

“Ừ, ” Tạ Nhất thở ra, hắn cảm thấy thân thể mình chậm rãi khôi phục tri giác, “Lại đun chút nước ấm, ta lấy vải lau một chút.”

Một lát sau, Bạch Diêm bưng một chậu đất tiến vào, Tạ Nhất để Khách Mộc thử độ ấm trong nước.

“Có hơi nóng.”

“Ừ, thêm chút nước lạnh.”

“À, lại có hơi lạnh.”

“Vậy vừa đủ, ” người tổn thương do giá rét ban đầu không thể tiếp xúc với nước nhiệt độ cao, tốt nhất hơi lớn hơn nhiệt độ cơ thể một chút, Tạ Nhất chậm rãi ngồi dậy, nhận vải mềm trên tay Bạch Diêm, “Các ngươi cũng cầm chút nước cho Khách Đồ, cũng ấm thế này là được.”

Hai người ra ngoài, Tạ Nhất nhúng ướt vải, sau đó nhẹ nhàng đắp lên làn da đau đớn —— cho dù Khách Mộc sờ vào là nước lạnh, dán lên da vẫn thấy nóng.

Tạ Nhất mặt không thay đổi đem lau thân thể một lần, tay chân rón rén mặc quần áo, sau đó đến lều của Khách Đồ.

Khách Đồ cũng đang lau thân thể, thấy hắn tiến vào, trong mắt mang theo mỉm cười, “Vu tư không để ta đi tìm ngươi, nói là ngươi dặn.”

Sự thật là, Khách Đồ vừa tỉnh lại liền nhất định phải đi xem Tạ Nhất, vu tư ngăn không được, chỉ có thể giả truyền thánh chỉ của Tạ Nhất khiến hắn an tĩnh lại, hảo hảo mà phối hợp trị thương.

Tạ Nhất không nói gì, đi lên trước nhận vải mềm trong tay hắn, một lần nữa tẩm ướt nước ấm lau lưng cho hắn, thong thả chà lau từng chút một.

Không khí trầm mặc khiến Khách Đồ có chút thấp thỏm, “Tạ Nhất…”

“Hử?”

“Ta có phải rất vô dụng không, vẫn không bảo hộ được ngươi, lần này cũng thế, khiến ngươi đông lạnh ở trong tuyết lâu như vậy…”

“Nói cái gì ngốc vậy, nếu không phải ngươi cùng với ta, nói không chừng ta đã không có khí lực đi ra.” Tạ Nhất từ sau lưng ôm lấy Khách Đồ, nghiêng đầu hôn vành tai hắn, “Ngươi bảo hộ ta rất khá.”

Qua Tang nghe nói Tạ Nhất tỉnh liền lập tức chạy tới, bất quá đợi trong lều của hắn một hồi lâu, mới nhìn thấy Tạ Nhất và Khách Đồ cùng nhau từ bên ngoài vào.

Hắn nhìn hai người kề cận bên nhau, biểu tình nháy mắt hoảng hốt, bất quá rất nhanh biến thành khuôn mặt tươi cười, “Hai người các ngươi mới đào từ trong tuyết ra, sao còn dám chạy loạn khắp nơi.”

“Trừ một chút tổn thương nhỏ do giá rét, không có trở ngại gì.” Thời gian bọn họ vùi ở trong tuyết cũng không dài, không thì nào có thoải mái như hiện tại, Tạ Nhất mỉm cười, “Lần này nhờ có ngươi, nếu không phải ngươi trước tìm được chúng ta, nói không chừng đã thật sự chết ở trong tuyết.”

Hắn nghe rất rõ, âm thanh trước khi hôn mê, là Qua Tang.

“Ta cũng là, trùng hợp.” Tươi cười trên mặt Qua Tang không thay đổi, “Ngược lại là ngươi, ta không ngờ ngươi cũng sẽ đem mình đưa vào tình huống nguy hiểm như vậy, nhìn thấy ngươi bị vùi chúng ta đều sợ hãi.”

“Lần này là ngoài ý muốn, ” Tạ Nhất đơn giản nói cho qua, “Tộc Thất Phá thế nào?”

“Lần tuyết lở này bọn họ một người cũng không chạy thoát, Ứng Đan đã dẫn người đi bắt người còn thừa ở tộc Thất Phá, ta lưu lại nơi này đào thi thể tộc trưởng tộc Thất Phá, thuận tiện chiếu khán các ngươi.”

“Đào thi thể, dùng làm gì?” Khách Đồ nghi hoặc.

Qua Tang cởi bỏ y phục da thú, lật ra hai mặt phẳng sáng màu xám may bên trong y phục, “Ứng Mặc nói trên người hắn chắc sẽ có thứ này, bảo chúng ta tìm, bất quá hắn cũng chưa nói có lợi gì.”

Tạ Nhất liếc mắt nhìn, mày nhướn lên, bất quá cũng không nói gì.

Khách Đồ lại có hứng thú, “Bọn họ cũng có thứ này, vậy thì nhanh đào ra, về sau hỏi Ứng Mặc dùng làm gì, còn phải thần bí như vậy.”

“Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.” Qua Tang chỉnh lại quần áo, đứng lên, “Các ngươi không có chuyện gì thì ta an tâm, ta còn phải qua bên kia xem bọn hắn đào ra sao.”

Hắn ra lều, đi không quá hai bước liền thấy Thanh Thủy do do dự dự đứng ở một bên, “Ngươi muốn gặp Tạ Nhất sao, hắn cùng Khách Đồ ở trong lều.”

“A, ừ.” Thanh Thủy rõ ràng cả kinh, khi ngẩng đầu nhìn thấy là Qua Tang biểu tình trên mặt buông lỏng, “Tạ Nhất, cùng tộc trưởng, bọn họ thế nào?”

“Không có vấn đề gì lớn, trừ một chút tổn thương do giá rét.” Qua Tang chỉ chỉ cửa lều, “Ngươi không vào xem.”

“À, ta không đi, không có việc gì thì tốt.” Thanh Thủy nói, xoay người liền muốn rời đi, đi hai bước lại nghĩ tới gì đó, quay đầu nói với Qua Tang, “Chân của ngươi không có việc gì chứ, muốn ta tìm vu tư xem một chút cho ngươi không.”

“Ngươi nói cái gì?” Qua Tang nghiêng đầu, khóe miệng tự kiều chưa kiều, tựa hồ đang cười nàng hồ ngôn loạn ngữ.

“Ta thấy được, ” Thanh Thủy nhìn hắn, trên mặt đều là nghiêm túc, “khi Tạ Nhất đi châm thuốc nổ ngươi cũng muốn cùng qua, chẳng qua cách quá xa, khi tuyết lở ngươi ngã một chút, lại đứng lên chân liền bị chôn ở trong tuyết, vu tư nói như vậy rất dễ bị tổn thương, ngươi tốt nhất để hắn xem một chút.”

“Ngươi làm sao biết, ” Qua Tang cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc ấy, hắn để tộc nhân ở chỗ an toàn nghỉ ngơi, sau đó một mình đến phía trên tìm Tạ Nhất, ai ngờ vừa nhấc đầu liền thấy Tạ Nhất đi làm chuyện nguy hiểm, nhất thời dưới tình thế cấp bách, lại bị tuyết lở trùng kích ngã sấp xuống, nếu hết thảy bị người nhìn thấy, trừ phi, “Ngươi lúc ấy co ra khỏi trong sơn động, là cũng muốn đến chỗ Tạ Nhất à?”

Hắn khẽ cười cười, “A, hai chúng ta đều đủ ngốc.”

Lúc ấy trong lòng hắn tất cả đều là Tạ Nhất bị vùi lấp thì sao, căn bản không lưu ý tình huống của mình, giãy dụa bò ra từ trong tuyết, liền chạy đến chỗ cuối cùng nhìn thấy Tạ Nhất bắt đầu đào tuyết.

May mắn, mình không nhớ lầm chỗ.

“Ê, ngươi!” Thanh Thủy ném thứ trong tay, một bước vọt tới, đỡ lấy Qua Tang lung lay sắp đổ, “Ngươi làm sao vậy?”

“Hình như bị ngươi nói trúng, chân của ta hiện tại vừa đau vừa ngứa, đứng hơi không vững.”

Cứu Tạ Nhất và Khách Đồ ra, hắn dẫn người đem các nàng về, liền lập tức trở về tìm thi thể Dát Gia, thẳng đến khi vừa rồi ngồi một hồi trong lều, mới cảm thấy hai chân vẫn lạnh cứng khôi phục cảm giác, tê ngứa khó nhịn, đành phải vội vàng đi ra khỏi lều.

“Ngươi vào trong lều nghỉ ngơi trước, ta đi tìm vu tư.” Thanh Thủy tùy tay vén một cửa lều lên, nâng Qua Tang vào, trải da thú để hắn nằm xuống.

Vu tư tới rất nhanh, hắn đơn giản nhìn chân Qua Tang, xoa nóng hai tay xoa nhẹ vài cái ở phía trên, không nhìn Qua Tang nhíu chặt mày, quay đầu nói với Thanh Thủy, “ xoa chân cho hắn như ta vừa rồi rồi dùng nước ấm để lau.”

“Ta xoa cho hắn?” Thanh Thủy kinh ngạc chỉ vào mình.

“Đúng vậy, không phải ngươi chẳng lẽ là ta? Ta hiện đang vội, nhanh, tối nay không cẩn thận chân hắn sẽ bị phế.”

Thanh Thủy thấy lều chỉ có ba người, hơi không tình nguyện xoa xoa tay, sau đó lòng bàn tay dán lên đùi Qua Tang …

Vu tư ra khỏi lều, quyết định bảo bọn họ hôm nay lại làm thêm một thùng gỗ —— này không, lại thêm một bệnh nhân.

Thi thể Dát Gia cuối cùng cũng bị đào đi ra, Thái Nhất lật hết toàn thân hắn, rốt cuộc ở trong y phục da thú tìm được mặt phẳng sáng màu xám theo lời Qua Tang, hơn nữa còn tìm được ba tấm.

Ứng Mặc gọi mọi người tụ lại, cũng lấy ra một mặt phẳng có bề ngoài tương tự từ trên người, đem bốn tấm đặt chung một chỗ, sau đó lắc lắc nhìn Qua Tang.

Qua Tang nhướn mày, từ bên trong áo vải lấy hai mặt phẳng xuống, cũng đặt tới trên bàn.

Sáu tấm màu xám bạc đặt chung một chỗ, hình thành một tấm hình hoàn chỉnh, bất quá mỗi tấm nhìn qua đều không khác lắm, cho nên vị trí mỗi tấm đặt thế nào là tiêu điểm tranh chấp của Ứng Mặc cùng Qua Tang.

Tạ Nhất dựa vào Khách Đồ nhìn một hồi chán đến chết, sau đó ở trên bàn tùy ý di động vị trí mấy mặt phẳng, “Được.”

Qua Tang và Ứng Mặc đồng thời cấm thanh, cẩn thận chăm chú nhìn hình trên bàn một trận, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nhất, “Ngươi làm sao biết là đặt như vậy.”

“Trước nói xem đây là dùng làm gì đã.” Tạ Nhất gõ gõ bàn, nhắc nhở Ứng Mặc.

“Đây nghe nói là thần ban ân, tập hợp tất cả mảnh nhỏ là có thể mở ra nơi ở của thần, có được tất cả những thứ ngươi muốn.” Ứng Mặc nhìn chằm chằm hình hợp lại trên bàn, hai mắt hơi phát sáng.

Chìa khóa sao? Tạ Nhất do dự sờ sờ túi vải trên áo da thú, bên trong là một tấm giấy thiếc bị vo lại, hình phía trên mười phần tương tự với hình trên bàn, chẳng lẽ suy đoán ban đầu của mình là đúng ——tấm giấy thiếc này quả nhiên là nguyên nhân mình đi đến nơi này, vậy còn cần điều kiện gì khác mới có thể xuyên việt?

“Thật sao? Chúng ta liền thử một lần.” Nghe Ứng Mặc nói, Qua Tang lập tức nhìn thứ trên bàn như bảo bối, “Nói đi, cần ta làm gì.”

“Hiện tại không được, ” Ứng Mặc không thể không hắt một bát nước lạnh cho Qua Tang hưng trí tăng vọt, “Chúng ta phải vượt qua Giới sơn, tìm được tế đài mới có thể mở ra nơi thần ở.”

Qua Tang có rút khóe miệng, “Ta mang theo tộc nhân rất vất vả tới đây, bây giờ còn phải trở về? Hơn nữa ta chưa từng nghe nói chỗ đó có tế đài gì.”

“Tế đài? Ta lại biết một cái, bất quá không biết có phải cái Ứng Mặc nói không.” Khách Đồ mở miệng, “tộc Casa khi tế tự đều sẽ dùng đến.”

“Chỉ cần cầm tấm hình này, thấy tế đài kia sẽ biết.” Ứng Mặc cười tủm tỉm đem đồ thu về, “Chúng ta lúc nào thì đi?”

Lời vừa nói ra, bốn phía nháy mắt trầm mặc.

Ứng Đan lấy Ứng Mặc ý kiến làm chuẩn, Khách Đồ và Qua Tang lại cùng nghĩ một chuyện, bọn họ vừa có được phương pháp chế đồ đồng, nếu trở lại chỗ trước chỗ, đi đâu tìm được quặng đồng để làm vũ khí.

“Tuy rằng không biết có thể từ chỗ thần có được thứ gì, thế nhưng ta nghĩ so với thứ tộc Thất Phá lưu lại khẳng định sẽ tốt hơn nhiều.” Đối với phản ứng này Ứng Mặc cũng không ngoài ý muốn, hắn cũng do dự đã lâu mới đưa ra quyết định này, “Dù không được, chúng ta còn có thể trở về.”

Hắn phân mảnh nhỏ thành ba phần, tự mình cầm một phần, “Các ngươi có thể suy nghĩ, nếu quyết định muốn đi phải nói cho ta biết.”

Qua Tang nhìn hắn và Ứng Đan đứng lên ra ngoài, sau đó xoay người nhìn về phía Tạ Nhất, “Ngươi cảm thấy chuyện Ứng Mặc nói thế nào?”

“Ngươi muốn trở về ư?” Tạ Nhất đổi một tư thế thoải mái tựa vào trên người Khách Đồ.

“Nếu nơi này không có quặng đồng, ta đã sớm mang tộc nhân trở về.” Đối với Tạ Nhất, Qua Tang cũng không có gì phải kiêng dè.

Mà Tạ Nhất cũng hiểu ý của hắn, tiện đà quay đầu nhìn về phía Khách Đồ, “Ngươi thì?”

“Ta cảm thấy nơi nào đều cũng nhau, bất quá vu tư mấy hôm trước nói với ta năm sau cần tiến hành tế tự, ở đây thần khắc nặc không thu được tế phẩm của tộc Casa, sẽ không phù hộ tộc Casa.”

“Tế tự? Ta chưa từng thấy qua.”

“Ừ, chuyện này đều là vu tư tính, bình thường là, ” Khách Đồ nghiêm túc chuyển hoán một chút, “Ba năm một lần.”

“Vậy thì trở về đi.” Tạ Nhất có cũng được mà không có cũng chẳng sao, “Trong thời gian này để người đào quặng nung thành dạng lỏng, đến lúc đó mang khối đồng về, cũng không biết bên kia đến cùng có thể tìm được quặng sắt không.”

Vấn đề hai tộc trưởng lo lắng nhất được giải quyết, trở lại Giới sơn rất nhanh nhất trí, ba tộc rất nhanh chóng nghị định, đợi thu hoạch xong tiểu mạch, cùng nhau di dời.

Qua Tang và Thạch Đầu dẫn người ngày đêm thay phiên, làm khối đồng số lượng lớn, đến khi cần mang đi thì phát sầu —— rất nặng, cõng thứ này vượt núi nhất định sẽ mệt chết người.

Tạ Nhất thử làm xe cút kít thô sơ, đặt khối đồng ở trên, một người đẩy, hai người đỡ ở bên cạnh, nếu thấy nơi đặc biệt dốc đứng, có thể trước đem đồ chuyển lên rồi đi. Qua Tang và Ứng Đan nhìn thấy, dứt khoát ở lại vài ngày, làm một ra một đống.

Trên đường trở về tương đối thuận lợi, trên cơ bản không gặp được mãnh thú lớn nào, đây không khỏi liên can tới bầy sói vẫn theo sau từ xa.

Tộc Casa và tộc Hồng Thổ vẫn về chỗ cũ, tộc nhân rất thuần thục bắt đầu đào đất làm gạch xây phòng, chặt cây làm cỏ trồng ngô, một mảnh bận rộn.

Tộc Phu Sơn thuộc về hộ ngoại lai, dưới đề nghị của hai tộc trưởng khác, định cư ở chỗ cách hai tộc không xa không gần, ba tộc ẩn ẩn hình thành một thế tam giác.

Vu tư bói ra ngày tế tự, người ba tộc săn bắt một lượng lớn động vật làm tế phẩm, đều vào cùng một ngày chạy tới tế đài ở trên núi.

Đây là lần đầu tiên Tạ Nhất nhìn thấy tế đài trong truyền thuyết, nó là một khối đá hoàn chỉnh, cơ hồ vươn ra toàn bộ đỉnh núi, trơn nhẵn như được mài tỉ mỉ, ở trên còn khắc một ít hoa ngân nhợt nhạt.

Tầm mắt Tạ Nhất từ một vết khắc gần nhất hướng về phía trước, liền thấy một lỗ hình dạng bất quy tắc ở trung tâm tế đài, vu tư đang quỳ bên cạnh cúi đầu lẩm bẩm, sau lưng hắn là một đám tế phẩm bị trói chặt.

Tầm mắt hắn rời đi, dọc theo khác vết khắc nhớ lại ——đồ án này nhìn qua rất quen, tựa hồ là một ký hiệu trên giấy thiếc, ừ, cũng giống hình trên mảnh nhỏ nào đó.

Hắn nghiêng đầu nhìn Khách Đồ bên cạnh, lại chuyển hai bước hướng ra phía ngoài, sau đó liền thấy được ngọn núi cùng ngọn núi này gắt gao tương liên, luôn tràn ngập sương khói mỏng manh.

“Núi Sương Mù sao lại ở cạnh nơi này?” Hắn chuyển trở về, thấp giọng hỏi Khách Đồ.

“Thì sao? Núi Sương Mù không phải vẫn luôn ở đó sao?” Khách Đồ kỳ quái nhìn qua hướng kia, giống trước kia như đúc, không có gì đặc biệt khác.

Núi Sương Mù —— ôn tuyền —— trên vách động ôn tuyền có khắc tự phù kỳ quái, tế đài ——tự phù khắc trên tế đài, núi Sương Mù kề bên tế đài, khẳng định có liên hệ giữa hai thứ này, nhưng là làm sao mới liên hệ chúng lại.

Sẽ là cái gì, tự phù này đến cùng là có nghĩa gì?

“Tạ Nhất, Tạ Nhất.” Khách Đồ nhẹ nhàng gọi Tạ Nhất vẫn sững sờ, lại không thấy có bất cứ tiếng đáp nào, liền đưa tay kéo kéo ống tay áo hắn.

“A, làm sao thế?” Tạ Nhất hồi thần, liền thấy một mảnh người đông đảo quỳ xuống bên cạnh, chỉ có mình còn đứng, nhìn qua rất đặc biệt.

“Vu tư bắt đầu hiến tế, chúng ta đều phải quỳ ” Khách Đồ thấp giọng giải thích.

Tạ Nhất nhíu mày, có hơi không tình nguyện quỳ ở bên cạnh Khách Đồ.

Vu tư tha một con nai qua từ phía sau, dùng kiếm đồng xanh lưu loát cắt đứt yết hầu nó, từ trong thân thể nó trào ra rất nhiều máu tươi, dọc theo câu ngân trên tế đài chảy xuống.

Đợi máu chảy ra của nó bắt đầu giảm bớt, vu tư lại tha một con sơn dương, cũng là một kiếm cắt đứt yết hầu…

Tạ Nhất thấy thì ngạc nhiên, không ngời vu tư một bó to tuổi, thể lực lại không tệ lắm, liên tục kéo làm thịt vài chục con thú to nhỏ, vậy mà không không chút thở dốc.

Bất quá, nhiều máu dã thú như vậy, cũng không biết chảy tới nơi nào, cư nhiên không tràn ra từ trên tế đài, xem ra chỗ này thật đúng là có chút kỳ diệu.

Đợi đã, máu chảy đến nơi nào?

Tạ Nhất nhìn chằm chằm lỗ tròn bất quy tắc giữa tế đài, đột nhiên nhớ tới khi mình đào thạch cao, Khách Mộc tìm được một tiểu sơn động, phía trên có thể nhìn thấy rõ ràng các vết khắc ký hiệu, mà mấy vết khắc kia còn kéo dài lên trên, nếu núi Sương Mù liên thông với nơi này …

Chẳng lẽ, suy nghĩ của mình trước kia là sai, quan trọng nhất trên giấy thiếc không phải mấy ký hiệu kỳ kỳ quái quái kia, mà là thiển ngân cơ hồ nhìn không ra, lại nối tiếp các ký hiệu phía trên.

Tạ Nhất nghĩ, vội vàng muốn lấy ra tấm giấy thiếc kia từ trong túi da thú.

“Oa!”

“Nhìn kia, phát sáng!”

Một mảnh sợ hãi khẽ than, Tạ Nhất kỳ quái quay đầu, liếc mắt nhìn liền thấy ban đầu sáu mảnh nhỏ bị đặt ở bên cạnh tế đài hiện đang hơi phát ra ánh sáng, sau đó lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt chậm rãi dung hợp, dần dần dung hợp thành một tấm hình hoàn chỉnh.

Qua Tang và Ứng Mặc cách gần nhất, bọn họ cũng là người nhìn thấy mảnh nhỏ phát sinh biến hóa trước hết, lúc này đã tụ qua.

Tạ Nhất kéo Khách Đồ cũng muốn qua lại, ngữ khí dồn dập, “Dừng lại, để vu tư dừng lại!”

“Không được, tế tự đã bắt đầu thì không thể dừng lại, thần sẽ tức giận.” Khách Đồ thấy Tạ Nhất sốt ruột, cũng hơi sợ, “ sao thế?”

Tạ Nhất nhíu chặt mày, căn bản không có tâm tình trả lời câu hỏi của Khách Đồ, trong đầu hắn chỉ càng không ngừng chuyển vài chữ, không thể dừng lại, không thể dừng lại…

Đúng rồi, ném nó đi, ném nó ra xa!

Hắn buông tay Khách Đồ đang cầm chặt, vừa lấy giấy thiếc từ trong lòng, vừa chạy tới bên cạnh tế đài.

“Tạ Nhất, làm sao? Tạ Nhất!” Khách Đồ sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần Tạ Nhất đã chạy xa, hắn vừa đuổi vừa kêu, muốn gọi Tạ Nhất dừng lại.

Động tĩnh lớn như vậy, trừ vu tư trên tế đài lù lù bất động, đám Qua Tang cũng đều kỳ quái quay đầu qua, khi hắn nhìn thấy Tạ Nhất điên cuồng chạy tới, không khỏi buông lỏng tay cầm mặt phẳng phát sáng, đi hai bước về bên này.

Tạ Nhất đã lấy giấy thiếc ra, rối rít vo thành một đoàn, chuẩn bị ném ra xem.

Nhưng, không còn kịp rồi!

Đây là ý niệm cuối cùng của hắn.

“Tạ Nhất!” Khách Đồ trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn Tạ Nhất đột nhiên biến mất từ trước mắt, hắn đi hai bước đến vách đá, muốn ở trong sương khói mờ mịt tìm thân ảnh của Tạ Nhất.

Chỉ là cuối cùng, hắn chỉ có thể nhìn thấy ngọn núi Sương Mù như ẩn như hiện ở trong mây mù mờ mịt, gần như chấp niệm ở trong một mảnh trống rỗng trước mắt, kêu đến tê tâm liệt phế, “Tạ Nhất, Tạ Nhất!”

Khi yết hầu hắn dần dần khàn đi, một chỗ khác trên tế đài cũng lâm vào một mảnh hỗn loạn, trừ Tạ Nhất, biến mất còn có Ứng Mặc lúc ấy cầm mặt phẳng.

Bạn đang đọc Lính Đánh Thuê Sinh Tồn Ở Nguyên Thủy của Thuỳ Gia Lão Tam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NesVer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.