Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thể Hiện Kinh Hồn

Tiểu thuyết gốc · 1881 chữ

“Lớn mạnh thì huênh hoang.

Nhỏ bé thì dựa hơi”.

Nó luôn là một định lý sáng ngời của mọi kẻ thông minh, có tư duy sáng suốt.

Hiện tại, Bạch Phong chỉ có hai bàn tay trắng nên để nhanh chóng cứu giúp em gái mình không bị gả đi, hắn phải đi kiếm nơi để dựa.

Ủa, sao không dựa ngay chính Bạch gia của hắn ấy? Thôi, thôi, bọn này cổ hủ lắm, một khi họ đã biết hắn có thiên phú phế phẩm dựa vào đạo cụ kiểm nghiệm thiên phú, tin rằng cả đời hắn không thể đạt đến Chiến cảnh thì hắn dù có thể hiện bản lĩnh cỡ nào đi chăng nữa, họ cũng chỉ cho hắn vài khúc xương để gặm qua ngày mà thôi, hắn sống không nỗi với họ.

Nếu có vài miếng thịt béo bở thì hẳn là những phần thưởng hấp dẫn trong cuộc đại tỷ võ của gia tộc vào đúng ba ngày tới, hắn tất sẽ tham gia.

Còn bây giờ hắn phải ra ngoài kia, tìm vài cỗ thế lực chưa biết thiên phú của hắn để thể hiện, cho họ thấy bản lĩnh của hắn, đạt lấy cơ hội được làm chó dựa hơi.

Lúc này, khi đang trên đường rời khỏi Bạch gia, hắn bỗng nhiên gặp một nhóm thiếu niên ba nam, hai nữ, cũng là tộc nhân Bạch gia nhưng thuộc nhánh mạch thứ nhất.

Năm người họ thấy hắn thì ngại ánh mắt, không muốn nhìn hay nói chuyện với hắn vì trong mắt họ, hắn chẳng khác gì một đống cực nên họ ngại bẩn. Nhưng còn hắn thì…

-Hêy, các vị thiên tài có thể dừng lại đôi chút, cùng ta làm vài ván cược không nào?

Ba nam, hai nữ dường như không nghe thấy lời hắn nói, họ cứ tiếp tục trao đổi vài vấn đề có liên quan đến cuộc đại tỷ võ ba ngày sau, chuẩn bị rẻ trái, đi đường khác để tránh mặt hắn.

Hắn vội vã lấy ra một chiếc lọ nhỏ, bên trong có chứa mười viên Tụ Khí Đan là quà tết mười năm mà Bạch gia tặng cho một tên phế nhân như hắn, giơ lên cao. Hắn lớn giọng.

-Nếu thắng, 10 viên Tụ Khí Đan này là của các ngươi.

Ba nam, hai nữ nghe xong thì lập tức dừng lại bước chân vì sự hấp dẫn đến từ Tụ Khí Đan.

Tụ Khí Đan là loại đan dược có thể giúp cho người phục dụng tăng gấp hai lần tốc độ hấp thụ linh khí trong một canh giờ. Năm người họ dù là thiên tài có thiên phú màu đồng nhưng một tháng cũng chỉ được gia tộc cấp cho hai viên, nay tự dưng lại có mười viên đang nằm trong tay tên phế vật, chờ họ đi đến hốt thì họ ngu gì mà không đứng lại.

Lần đầu tiên họ dùng ánh mắt nghiêm chỉnh, lại mang thêm vẻ cười khinh thường nhìn đến hắn.

Bạch Vân Quy 15 tuổi, thiên phú màu đồng, là một thiên tài có tiếng trong Bạch gia với tu vi Binh cảnh 6 tinh, nói theo kiểu móc họng Bạch Phong.

-Đúng là cha phế, con phẩm. Cha ngươi ngu ngốc đi cược với người ta, thua mất em gái ngươi. Ngươi giờ cũng lấy tài sản tích góp mười năm đem ra cược với chúng ta mà không biết rằng, chúng ta không cần cá cược với ngươi thì vẫn sẽ lấy được mười viên Tụ Khí Đan trên tay ngươi một cách dễ dàng. Đúng là thứ bại não, ngu dốt, ha ha ha ha!

-Ha ha ha ha ha!

-Hi hi hi hi!

Bạch Nhật Thuần, Bạch Văn Lang, Bạch Yến Nhi, Bạch Ngọc Hân đều đồng thiên phú, cùng tu vi với Bạch Vân Quy cũng cười vang lên.

Lời Bạch Vân Quy nói quá đúng rồi. Ở Bạch gia, nhất là đối với tầng lớp thiếu niên, những trụ cột tương lai của Bạch gia thì luôn tồn tại một quy tắc “con cháu nào mạnh, con cháu đó tất sẽ có quyền ức hiếp con cháu khác, trưởng bối không thể can thiệp” để khuyến khích con cháu không lười biếng trong tu luyện, vì sợ xấu hổ, sợ bị bắt nạt mà ngày đêm nổ lực, cố gắng hơn nữa để tu luyện, nhanh chóng tăng trưởng tu vi.

Cho nên hành động khoe khoan “mười viên Tụ Khí Đan” của Bạch Phong, nó không phải là đang kêu gọi “mấy anh chị ơi, mấy anh chị đến hiếp em đi, cưỡng em đi, đánh đập em đi, em cho mười viên Tụ Khí Đan nè”?

Bị mắng bại não, ngu ngốc là đúng quá rồi.

Bạch Nhật Thuần lớn giọng.

-Phế vật, khôn hồn thì mau đưa Tụ Khí Đan ra đây. Nếu không ngay lúc này, ngươi chỉ có thể lết về nhà.

Đồng thời năm người cũng nhanh chóng tiến đến, áp sát về hướng Bạch Phong.

Bạch Phong nhìn năm người hành động, trên môi bỗng nở nụ cười của một thằng ngáo cần, dường như còn chả hiểu chuyện tồi tệ gì đang chờ đợi hắn ở phía trước.

Hắn chớp chớp mắt.

“Đù, vì anh thấy tội các em nên mới tính dụ các em bằng vụ cá cược vô vị rồi lấy hết tài sản trên người của các em mà không cần phải đánh đập các em, bất quá nếu các em đã muốn nhanh gọn theo kiểu bạo lực này thì anh sẽ tuân lệnh, cho các em được nhanh gọn. Ở Binh cảnh, sức mạnh được thể hiện ở cơ bắp, cũng nghĩa là ở đánh đấm tay, chân, vũ khí, mà loại đánh đấm theo kiểu như vậy lại chính là nghề nghiệp của anh đây. Nào là Triệt Quyền Đạo, Vịnh Xuân Quyền, Karatedo, rồi các kiểu con đà điểu khác, anh nắm trùm mấy môn võ này”.

“Chưa kể, hằng ngày các em có chăm chú, tập trung hấp thụ linh khí thì cũng chỉ được hai, ba canh giờ là não sẽ bắt đầu mệt, khiến các em không thể tập trung được nữa, buộc phải dừng tu luyện để nghỉ ngơi. Còn anh không những sở hữu thiên phú siêu nhân, việc hấp thụ linh khí lại diễn ra 24/24, thế các em nghĩ thử, các em có tu vi Binh cảnh 6 tinh thì anh sẽ có tu vi ở bậc nào?”

Hắn bỏ lọ dược trở lại vào ngực, nói khích.

-Trong người anh này, các em có giỏi thì đến đây mà lấy. Lêu lêu.

Năm người Bạch Nhật Thuần dĩ nhiên tức giận với lời khiêu khích và vẻ mặt muốn ăn đấm của hắn.

Họ tiến lên vài bước chân, đang định bao vây mọi đường thoát của hắn thì…

Bạch Phong kiểm tra xung quanh không có ai dòm ngó, hắn liền nhìn hai thiếu nữ, nói thẳng mặt.

-Là gái xấu nên anh sẽ tha vì anh rất sợ hai bàn tay vàng của anh sẽ khiến hai em càng xấu thêm. Còn ba em trai này, ba em sẽ là những vì sao sáng chói nhất hôm nay khi bị anh, một kẻ được xưng là phế vật chà đạp không thương tiếc.

Vụt!

Vừa dứt lời thì cũng là lúc hắn lao lên như gió.

Với khoảng cách chưa đến 10m, cộng với đó là chênh lệch về tu vi, sức mạnh và cả tốc độ. Bạch Nhật Thuần còn kịp á ứ, chê cười tên phế nhân ảo tưởng sức mạnh thì đã thấy một bóng đen ngay trước mặt, rồi…

Vù! Bốp!

Ăn ngay một đấm quá mạnh vào mặt, nhận thức của Bạch Nhật Thuần liền chìm vào bóng tối cùng với vài ba cái răng vụn trong mồm, sống mũi gãy vụn.

Tiếp đó, Bạch Vân Quy và Bạch Văn Lang bên cạnh Bạch Nhật Thuần đang còn chưa kịp phản ứng với chuyện quỷ dị vừa xảy ra thì họ cũng giống Bạch Nhật Thuần, thấy một bóng đen tiến công đến.

Hự!

Một cú knock out từ dưới cằm tẩm lên, đánh cho Bạch Vân Quy đưa hai chân rời khỏi mặt đất rồi bay về phía sau nửa mét, nằm bất động với máu đang rỉ ra từ miệng.

-Quà chá!

Tiếng kêu dị thường của bóng đen vang lên, Bạch Văn Lang liền bị một cú đá cao, quật thằng vào má trái, đánh hạ hắn bất tỉnh ngay lập tức.

-Hú hú hú hù hù hú!!!

Bạch Phong thi hành xong ba chiêu, giải quyết nhanh gọn ba người thì liền đứng cứng trên đất, tay, chân, vai, cổ, mặt nổi lên từng đường cơ thịt săn chắc, đôi mắt sắc bén như hổ nhìn ba người Bạch Vân Quy nằm dài trên đất mà hú dài để sao cho giống với tổ sư sáng tạo nên Triệt Quyền Đạo, thể hiện lòng tôn trọng của hắn đối với một huyền thoại.

Bạch Yến Nhi và Bạch Ngọc Hân nhìn thấy hết một màn kinh tâm động phách vửa xảy ra, cả hai hoàn toàn đứng lặng mà trợn mắt, bất giác đưa hai tay lên che miệng thể hiện cho sự cực độ khó tin của mình.

Cái… cái gì đây? Đây… đây thật sự là phế nhân không tu luyện Bạch Phong?

Sức mạnh, tốc độ, khả năng chiến đấu kinh người này là… là như thế nào vậy?

-Phù…

Hú dài hơn năm giây, Bạch Phong mới thu lại thế công. Sau đó hắn cũng không cần nhìn mặt Bạch Yến Nhi và Bạch Ngọc Hân đang nhìn hắn với ánh mắt ngây ngốc, hắn nhanh chóng cúi người, thu lượm xong toàn bộ tài sản trên thân ba người Bạch Nhật Thuần thì biến gấp, mất tiêu ở một ngã rẽ phía trước.

Không biến đi, để người khác, nhất là cha, chú của ba người Bạch Nhật Thuần thấy, bắt quả tan là do chính hắn ra tay thì nát. Bạch gia đúng là có quy định trưởng bối không được xen vào chuyện của bọn trẻ, nhưng nếu họ chụp đầu hắn, đem đi chỗ tối hành hung thì quy định của Bạch gia chỉ là rác.

Giờ chạy đi, không để trưởng bối nào thấy sự tình, năm người Bạch Nhật Thuần có chỉ vào mặt hắn, khai hắn là thủ phạm với bậc cha, chú thì ai sẽ tin?

Phế vật biết đánh người, lại còn đánh bại Binh cảnh 6 tinh chỉ với một đòn á? Hư cấu à con trai, con có nhớ lầm người không thế?

Đó là còn chưa kể việc bị kẻ có danh xưng phế vật hạ gục, nó là cả một nỗi nhục khó rửa, ba người Bạch Nhật Thuần có dám khai hắn ra hay không còn là một chuyện để ba người phải bận tâm. Nhưng dĩ nhiên, hai người Bạch Yến Nhi và Bạch Ngọc Hân với tính chất bà tám của phận nữ nhi, chuyện này tất sẽ được họ lan tin khắp toàn bộ Bạch gia.

Bạn đang đọc Anh Là Vô Địch sáng tác bởi meobachan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meobachan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.