Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúc Mừng Tân Nương

Phiên bản Dịch · 2233 chữ

Những dải mây mỏng vắn ngang bầu trời xanh, những hàng cỏ vàng héo úa phủ dài trên mặt đất, bị gió thu phất nhẹ qua làm bấn lạnh rung cầm cầm

Thấp thoáng phía xa một con lừa già màu đen thân hình gầy guộc đang lung la lung lay từng bước trên con đường nhỏ phía trước, con đường xen lẫn những luống hoa màu cần giuộc, cách không xa còn có vài cây táo bị sâu đục héo, úa trơ trọi đứng hay bên hàng

 Keng, keng, keng ! tiếng con lắc đồng hồ giao động vang xa tới những đám đất ruộng

  

Một vị thiếu niên ngồi nghiêng trên lưng lừa, đầu lắc nhịp theo từng bước chân lừa . Tay trái anh ta gát trên chiếc hồ lô đặt bên hông, tay phải cầm một quyển sách ố vàng.

  

Đôi mắt Vị thiếu niên nhắm lại, quyển sách trên tay cũng không đọc.

  

"Khô Đằng, Lão Thụ , hôn quạ."

"Cầu nhỏ... Ách..."

  

Anh ta vừa ngồi vừa vỗ con lừa để đi đúng hướng , ngâm nga : 

“Cầu nhỏ gió tây lừa gầy”

“ Mặt trời chiều lặn phương tây,

“Người đứt ruột ở phương trời.

Ngâm ra bốn câu thơ, vị thiếu niên vẫn ngồi trên lưng lừa ngâm đi ngâm lại, như đang đắm chìm trong những vần thơ

“ Rào Rào …. Xào Xào.” Bất chợt vang vọng lại những âm thanh náo loạn, làm vị thiếu niên cả kinh nhíu hàng chân mày. Dư Đạo quay đầu nhìn lại xem là âm thanh gì, chỉ thấy một bao đất nhỏ và hàng loạt người từ đám đất lái xe trở ra.

   “Te tò te te ! “ tiếng kèn Xô-na vụt hứng vang lên những âm phách đến chói tai, làm những cọng cỏ rợn cả thân hình.

Hóa ra là đón dâu trong làng, thổi kèn Xô-na , thổi tiêu. Tân nương mặc bộ y phục màu đỏ rực rỡ đang nhẹ nhàng nắm chặt vành ghế hai người hai bên nhấc bổng chiếc ghế được làm bằng mây , thân thể dựa theo chiếc ghế lúc ẩn lúc hiện đi vút.

Lúc đó trời đang tối dẫn, sợ lỡ canh giờ , đoàn người đón dâu chân bước như bay, giẫm lên những luống hoa màu, tranh thu chạy thật nhanh về hướng thôn làng.

  

Dư Đạo quay đầu nhìn qua cảm thấy càng cổ có chút đau đau, quay đầu lại đá đá vào con lừa, muốn nó chạy nhanh một chút, nhưng con lừa này chở anh ta một bước đi một bước không có cảm giác chạy thì phải.

  

Dư Đạo đá 2 cú vào mông nó rồi cũng không muốn thúc giục nữa, nằm dài trên lưng lừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đợi lúc Dư Đạo đến làng, tân nương đã sớm tới nhà chồng rồi, người trong thôn tụ tập trong khuôn viên , nhộn nhiệp ăn mừng.

  “

“Te tò te !” ken xô na và kèn loa đồng cùng hòa tấu liên tục không ngừng.

"Mời Vào , Mời Vào!" Một lão nông thấp gầy đứng trong sân, vội vàng bắt tay với những người được mời đến tham gia tiệc rượu.

Dư Đạo vẫn nằm trên lưng con lừa gầy ngủ gà ngủ gật. chờ anh ta ngước đầu dậy con lừa đã đưa anh ta đến sân nhà của tân nương rồi

Anh ta vừa mở mắt, nhăn mặt, liền thấy sắc mặt vui mừng của lão đang nhìn anh ấy.

“ Tiểu Đạo trưởng tỉnh rồi à! Nhanh, nhanh nhanh mời ngồi!"

Lão nông cũng không để ý Dư Đạo là người ngoài, dùng tay áo chà qua chà lại gần hết một băng ghế dài, vội vàng mời Dư Đạo ngồi xuống.

"Đa tạ lão trượng ."

  

Dư Đạo không hề khách sáo, anh ta từ lưng con lừa nhảy xuống, tiến hai bước đến băng ghế dài phía trước, con lừa bị hắn bỏ rơi sau lưng một mình gặm mớ cỏ ứa vàng bên góc từơng

  

Dư Đạo ngồi trên ghế, tay áo phất lên rớt xuống những miếng lớn nhỏ như nắm tay của đứa hài nhi mới sinh ,anh ta dùng sợi dây tơ màu đỏ sâu 5 đồng tiền lại thành hoa mai.

  

Đây là tiền phước lành, các ngôi miếu,đền thờ, chùa chiền thường làm dùng để tặng cho khách hành hương.

"Lão trượng, cho bình rượu."

"Đến liền!"

Lão nông thu được một chút lễ vật mừng hôn lễ, vui mừng rạo rực hướng về khuôn viên hô lớn:” đem bình rượu cho Tiểu Đạo Trưởng!’

Tử bà đang ở bên cảnh rót rượu cho khách mới thì liền vội vàng dảo tới hướng Dư Đạo ngồi nâng chiếc ấm sành rót đầy một ly hoàng đục hồn rượu.

Dư Đạo liền nhấc chén sành lên miệng một hơi cạn sạch chén, hương ngọt vị cay, mùi vị này lập tức sâm nhập vào lục phủ ngũ tạng

  

“ Tân nương tiến vào cửa rồi! “ âm thanh náo loạn vang lên, những đứa trẻ trong xóm tụ tập quay quần quanh khuân viên ồn ào không ngừng.

"Tân nương tử đến rồi...!" bầu không khí của bữa tiệc nhiệt liệt, hồ hởi hẳn ra .

  

Dư Đạo gương mắt nhìn, tân nương mặt chiếc áo đỏ rực rỡ, trên đầu phủ lên một chiếc khăn che mặt được bà mai từ từ dìu đỡ bước qua vạch cửa của khuôn viên.

  

“ Tân Nương Tử! Tân Nương Tử!” những đứa trẻ vây quanh bên cạnh tân nương, nắm lấy tay, không ngừng hô hét vang lên.

 

Tử bà bên cạnh tân nương lúc này từ trong túi quần rút ra vài đồng tiền xu nhẹ nhẹ làm rớt về hướng các đứa trẻ

“ken ken!” bọn đứa trẻ lập tức ngồi xổm xuống tìm nhặt những đồng xu, chen lấn đến nổi tân nương một bước cũng khó đi.

  Thời điểm tân nương dừng bước, có người lớn tiếng hô:” tân lang vào cổng!”

Kèn Xô- na và kèn đồng cùng nhau thổi lên, cùng với âm thanh đốt pháo, bầu không khí đến thời điểm vô cùng nhiệt liệt. Lão bà lớn tuổi mặc bộ trang phục mới từ trong bức tường khuôn viên quay người trở ra, nét mặt vô cùng vui vẻ bước đến bên cạnh tân nương và sánh vai cùng tân nương.

Lẽ ra phải có tân lang nhưng không thấy xuất hiện, bổng dưng lão bà cuối đầu xuống ôm một con gà trống trong lòng ngực

  

Gà trống được gắng một sợi dây nơ màu đỏ, chiếc mào đội nón đỏ, chân của nó bị trói chặt, nó đầu quay lại, tròng mắt phản chiếu đến những khách mời trong khuôn viên

“ mời Tân Lang , Tân Nương bái đường.” bà mối trên mặt bôi một lớp phấn hồng dày đặt kêu lên chói tai

  

Toàn bộ không khí trong khuôn viên lại lần nữa đạt độ cao trào.

  Dư Đạo ngồi ở trên ghế, lẳng lặng nhìn xem màn này.

Sự việc tiếp theo diễn ra rất logic, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái. Đặc biệt là thời điểm phu thê giao bái, gà trống co duỗi cái đầu, biểu hiện ra cực kỳ phối hợp.

  

Dư Đạo quay đầu nhìn xem những người khách xung quanh, phát hiện tất cả mọi người trong bộ dạng vui mừng , không có một chút cảm thấy kinh hãi.

"La Gia tiểu thư thua thiệt lớn rồi!"

  

“ Cuối tháng chạp mới có thể gấp gáp trở về, cũng chỉ có thể như thế này thôi.”

  

Vượt quá dự đoán của Dư Đạo, hắn nghe được người bên cạnh nói mấy câu , phát hiện hôm nay là đón dâu chứ không phải minh hôn. Minh hôn chính là thành hôn cho người chết , thường thường dùng con gà trống lớn thay thế chú rể, nhưng lúc chú rể không về được cũng có thể như vậy làm.

Nhưng anh ta cũng không biểu hiện ra điều gì, chỉ là ngồi ở vị trí trên từng đữa từng đũa gắp món ăn.

Mấy ngày nay anh ta phải làm một việc, bất luận là minh hôn hay là dương hôn, anh ta đếu có thể làm cho người nhà hạnh phúc, để cho bản thân them phước đức.

  

Sau khi Bái đường, toàn bộ khách mời nhanh chóng cắm đầu xuống bàn ăn và uống rượu

Chính thời điểm này , một tên thô tục điên cuồn đột nhiên hô to : “ bái đường xong tại sao không dẫn vào động phòng chứ?”

Lời nói vừa dứt, toàn bộ khuôn viên đều yên lặng hẳn lại.

  

Mọi người giơ tay xoa xoa gãi đầu, chỉ thấy một người đàn ông chân lùn cao to vạm vợ râu quai nón (Oải Cước Hán) ngăn ở của ra vào khuôn viên, sau lưng hắn còn đứng mấy người đệ tử ngăn sau lưng khuôn viên.

  

Lão nông gặp phải tên này, vội vàng gong lưng chạy đến trước mặt tên Oải Cước Hán, cuối thấp đầu cười nói: “ VƯƠNG QUẢN SỰ, đứa con của ta đang đi lính , nào có quay về đâu ya!

Đại Hán Chân Lùn đá văng lão nông, phía sau hắn phái đến một đội người đứng giữa sân.

  

“ La Lão Đầu, lá gan ngươi lớn lắm, làm lễ cưới, người giám không mời ta.”

  

"Cái này, Vương Quản Sự..." Lão nông đầu cuối thấp xuống đất

  Các vị khách đều không giám ngẩn đầu , không giám trực diện dùng mắt nhìn Oải Cước Hán, thức ăn trên bàn cũng không giám ăn.

Chỉ có Dư Đạo ung dung dùng đũa gắp đậu phộng ăn.

Oải Cước Hán nhìn lướt những người chung quanh khuôn viên, xem qua màn này anh ta thật đắt ý, đến lượt bắt gặp Dư Đạo , hắn ta nhíu mày, nhưng phát hiện Dư Đạo là đạo sĩ lạ mặt, cũng không cần để ý.

Lúc này ở phía sau có 4 người đù đệ bước đến bên cạnh bạn tiệc rượu, tôn lên sự uy phong sát khí cho hắn.

  

Oải Cước Hán dương mắt nhìn lão nông, “ La Lão Đầu, ngươi có tin ta sẽ tịch thu toàn bộ ruộng đất nhà người.”

Lão nông đổ mồ hôi hột phủi phủi đứng dậy, “Vương Quản Sự, đùng đừng, cái này….”

Oải Cước Hán cười lớn, “ haha ha, ở nơi đây vài hộ làm tiệc cưới , những hộ đó ta đây không giúp gì, ta đây cũng không thể coi nặng bên này coi nhẹ bên kia.

Hắn nói ra, mấy hộ người nhà trong khuôn viến sắc mặt đều trắng bệnh đặc biệt , trong đó là mấy cô gái trẻ tuổi.

“ Chớ Vội , ta đến thay đứa con của ngươi nếm chén súp! “ Oải Cước Hán bước chân đi thẳng đến lễ đường

“ đừng, đừng!” lão nông gào thảm một tiếng ,rồi nhào tới ôm chặt đùi OẢI CƯỚC HÁN

  

“Vương Quản Sự, Vương Quản Sự, con trai của ta trong quân ngũ, buông tha , buông tha được không?”

Đùi của Oải cước hán bị ôm chần , hừ lạnh một tiếng, một cước ước lượng hướng lão nông.

  

“ làm trong quân ngũ có thể diện gì to tác! Chết đi“ hắn một cước đá không văng, phát tiết lên, nắm lấy chiếc bình sành đạp tới đạp lui trên đầu lão nông

  “đừng !” lão nương đứng bên cạnh tân nương chạy nhào tới

  

“cục ta cục tác!” gà trống được buông xuống, dương cánh chạy tán loạn.

“ rắc rắc!” hắn lấy thêm miếng bình gốm mẻ gắng sữc đập trên cánh tay lão nông

   “ Để lão tử bắt tân nương đi nếm xong nương vị, các ngươi cũng có phần nếm thử!” Oải Cước Hán chưa gặp phải gia đình nào giám phản khán, ánh mắt càng trở nên hung ác

  

Bốn tên đồ đề nghe hắn nói như vậy, đều trừng mắt lên , mặt phát ra tiếng cười hách hách từ phía lễ đường rồi bắt giải tân nương đi

  

Lúc này mọi người trong khuôn viên đều ôm đầu , không một ai giám lên tiếng.

Dư Đạo đang cắn trong miệng hạt đậu phộng, kiếp trước từng nghe nói ở Phương Tây có cái gọi là đêm động phòng, không nghĩ tới đời này cũng có tình huống tương tự .

  

Có điều ở thế hệ này, cũng không có gì đáng ngạc nhiên

  

Hiện trường lạnh băng cùng với sự kêu rên thảm thiết . Không ai dám đứng ra bảo vệ tân nương, thân thể tân nương phát run cầm cập dùng dằn, chiếc khăn màu đỏ trên đầu tân nương cũng đã sớm mất.

  

“ haha ha ha! Náo lộn động phòng rồi!" những đứa trẻ không giám phát ra tiếng, tên đạo tặc kêu gào.

Dư Đạo vừa uống xong nửa rượu.

"keng!" Hắn buông bát rượu, thanh âm lanh lảnh văng lên.

Trong chốt lác mọi người đều bị sự thu hút của Dư Đạo, Dư Đạo phất mạnh tay áo bào.

“ Lão Trượng, lên rượu.”

Người dịch: HANGYUAN

truyenyy.com

Bạn đang đọc Liêu Trai Cầu Đạo (Dịch) của CHỬ THỦY GIÁO

Truyện Liêu Trai Cầu Đạo (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HANGYUAN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2001

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.