Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 4 - Chương 4: Không điên không được

Phiên bản Dịch · 2253 chữ

Edit: Cá voi lùn tham ăn

Tốc độ của thợ săn rất nhanh.

Cho dù là tốc độ của một thợ săn vì tội giết người mà bị bắt giam vào ngục vẫn rất nhanh. Trong ngục chỉ hạn chế người chơi PK mà không giảm thuộc tính người chơi nên khi bị Lưu Niên đè xuống nàng liền theo phản xạ công kích.

Chỉ là, dù thế nào đi chăng nữa Lưu Niên luôn nhanh hơn nàng một nhịp.

Nàng muốn nâng chân trái lên đạp Lưu Niên đã bị đùi phải của hắn chặn lại, muốn nâng chân phải lên đạp cũng bị đùi trái hắn chặn trước. Muốn dùng hai tay đẩy hắn ra thì Lưu Niên đã sớm gắt gao đè hai tay nàng xuống trước. Mà điểm quan trọng là hai người chênh nhau chỉ có hai cấp nên sức lực chỉ ngang nhau, Diệp Từ giãy giụa mãi không ra thầm rủa rốt cuộc Lưu Niên đeo thêm cái trang bị gì tăng lực lớn như vậy. Không tình nguyện bị hắn đè xuống đất.

Thực ra Lưu Niên cũng chẳng tốt hơn bao, cấp bậc hai người đều không hơn kém nhau bao nhiêu, trang bị hai người cũng vậy. Đè được Diệp Từ xuống là hắn dựa vào bao cổ tay tăng sức mạnh nhưng cũng cần rất nhiều sức lực bản thân.

Cho nên, hai người một bên giãy giụa một bên đè xuống đều cùng thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa.

“Em biết mục đích của tôi mà?” Lưu Niên nhíu mày, đôi mắt hắn sắc bén nhìn thẳng vào mắt Diệp Từ nhưng mà Diệp Từ căn bản không chịu nghe hắn nói, chăm chăm giãy giụa muốn thoát khỏi kìm kẹp của hắn.

Nàng càng giãy mặt Lưu Niên càng đen, mồ hôi chảy một mảng lớn còn rơi xuống mặt Diệp Từ nhưng hai người đều đầm đìa mồ hôi nên Diệp Từ cũng không nhận ra, chỉ không ngừng kêu gào “Tên lưu manh chết tiệt nhà ngươi, thả ta ra! Buông tay!”

“Đừng động.” Lưu Niên chậm chạp cảnh cáo đối phương.

Nhưng là hai người không có cùng sóng não, Lưu Niên cảnh cáo cũng chẳng khiến Diệp Từ dừng chống cự và kêu gào.

Lưu Niên cảm thấy nếu nữ nhân này còn không dừng lại một giây nữa thôi hắn liền mất kiểm soát mất. Vì thế hắn đem hai tay Diệp Từ kéo lên dùng tay trái hắn giữ lại để tay phải hắn có thể hoạt động. Nắm lấy cằm Diệp Từ ép buộc nàng nhìn mình, hắn nói “Tôi nói, đừng động.”

“Anh buông tay tôi đương nhiên sẽ không động!” Diệp Từ không chịu thua trước trò này của Lưu Niên, mặc dù hiện tại nhìn hắn rất đáng sợ nhưng còn không bằng tình huống bị hắn đè của nàng ban nãy.

Mày Lưu Niên nhíu lại lần hai, nhắm hai mắt lại tức giận thấp giọng mắng vài tiếng rồi bỗng nhiên mở to mắt trừng Diệp Từ hung dữ nói “Đây là tự em chuốc lấy” Dứt lời, môi hắn nóng nảy khoá lấy môi Diệp Từ, công thành chiếm đất. (aka nấu cháo lưỡi)

Diệp Từ vốn dĩ bị Lưu Niên đè xuống mặt ửng hồng nay bị hắn hôn tới, cả mặt nóng tới mức có thể bị thiêu cháy.

Diệp Từ nàng.

Trọng sinh.

Trước đó, dù là thanh danh thanh danh không tốt, dù là ngàn người khinh bỉ nhưng nàng cũng đã sống hai mươi tám năm. Sau đó, nàng một mình phấn đấu nỗ lực sửa chữa lại cũng đã qua thêm một năm.

Cũng là nói, Diệp Từ nàng tính cả hai kiếp đã sống được gần ba mươi năm.

Với tư duy của một nữ nhân gần ba mươi, dù là chưa từng trải qua cái gì cũng biết nhưng cái gì nên biết nàng đều biết một chút cũng không thiếu. Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy bao giờ sao?

Theo lý đó thì khi bị Lưu Niên cưỡng hôn đến da đầu tê dại nàng đã hiểu ý hắn là gì. Nàng không phải Bạch Liên Hoa cũng chẳng phải thiếu nữ ngây thơ gì cả. Loại tư thế này nàng biết rõ, với cả khi nàng không nhúc nhích được vì bị Lưu Niên áp bách đại biểu cho cái gì nàng làm sao lại không biết được.

Thế nhưng Diệp Từ chưa từng trải qua tình huống này.

Với cả, loại tình huống này không cho phép nàng bình tĩnh dùng lý trí suy nghĩ, việc duy nhất nàng làm được là hành động theo bản năng.

Tuy rằng trước đây Diệp Từ không cho rằng nữ nhân kém nam nhân càng không cho rằng có việc gì con trai làm được mà con gái thì không. Nhưng ở tình huống này nàng không thể không thừa nhận, có một số việc nàng cố mấy cũng không làm được, tuy chỉ là ở trong trò chơi, Lưu Niên có thể khiến nàng hết hy vọng.

Thân thể hắn nóng, môi hắn còn nóng hơn. Hắn mạnh mẽ tiến công là Diệp Từ chống đỡ không được liên tiếp lui về sau.

Cái hôn này so với lúc ở vườn hoa Tử Đằng không giống nhau. Hắn như muốn trừng phạt, cái hôn đầy dã man, mang tính hung dữ tàn bạo của nam nhân, tức giận của mình hướng nàng áp bách, càng tiến tới làm nàng không có chỗ trốn. Nàng liều chết chống cự nhưng quân lính lại tan rã.

Toàn thân như mất hết sức lực, nàng không động nữa chỉ thở từng ngụm hổn hển.

Lưu Niên hình như cảm giác được động thái của nàng vì thế không dùng sức nữa, ôn nhu mà hôn dài với nàng. Hắn tinh tế ngọt ngào dừng ở môi nàng, hai lưỡi mềm mại cùng nhau dây dưa.

Hơn nữa, tình huống bất chợt này khiến cô không có đủ thời gian và lý trí để suy nghĩ, điều duy nhất cô có thể làm đó chính là dựa vào bản năng chống cự hết mức có thể.

Mặc dù, từ trước tới giờ Diệp Từ là nữ mà không thua kém phái nam, cũng không cho rằng có những chuyện nam làm được mà nữ không làm được. Thế nhưng, dưới tình huống này, cô không thể không thừa nhận, có một số việc là cô mạnh hơn đi nữa cũng không thể làm chủ được, mặc dù đây chỉ là game, nhưng là, bây giờ Lưu Niên lại khiến cô cảm nhận được sự vô vọng sâu sắc.

Thân thể của anh nóng bỏng như vậy, môi của anh như lửa, sức của anh mạnh như vậy, khiến Diệp Từ không chống đỡ nổi, liên tiếp lui về phía sau.

Nụ hôn này không giống nụ hôn trong vườn hoa tử đằng, anh mang theo trừng phạt, cuồng dã, mang theo sự hung hãn bá đạo thuộc về đàn ông, càng mang khí tức chèn ép chỉ thuộc về Lưu Niên, ép tới cô, khiến cô không còn chỗ để trốn. Cô liều chết chống cự, thế nhưng quân lính vẫn tan rã.

Tất cả khí lực trên người đã hao hết, Diệp Từ không giãy dụa nữa, chỉ dừng lại, thở dốc từng hồi từng hồi.

Lưu Niên tựa hồ cũng cảm giác được Diệp Từ không giãy dụa nữa, vì vậy anh không dùng sức khống chế Diệp Từ, lực đạo trên môi cũng nhẹ dần, trở nên ôn nhu triền miên, môi anh tỉ mỉ dịu dàng rơi lên môi Diệp Từ, dùng ,ưỡi của mình dây dưa với cái lưỡi mềm nhũn của cô.

Không thể chống cự nổi, nụ hôn mị hoặc như vậy, giống như một loại thuốc kích thích trí mạng. Bất kể Diệp Từ mới vừa rồi còn đang suy nghĩ gì, sau đó suy nghĩ những gì, giờ khắc này, cô thừa nhận cô đã bị cám dỗ rồi. Dưới sự tấn công của Lưu Niên, cô tựa hồ có chút không cam lòng. Chưa bao giờ cô cam lòng khuất phục trước Lưu Niên, bất kỳ chuyện đều là như vậy. Vì vậy, cô bắt đầu thử, vươn đầu lưỡi của mình, nhẹ nhàng chạm vào Lưu Niên một chút.

Hành động này, khiến Lưu Niên ngẩn người, anh dừng lại, không có động tác nào khác, anh cứ thếdừng lại, cho rằng cảm giác vừa rồi là ảo giác của mình. Mà Diệp Từ thì vì anh đột ngột dừng lại lại giống như được khích lệ, càng chủ động hướng về phía anh tìm kiếm.

Lưu Niên hơi ngẩng đầu lên, rời khỏi môi Diệp Từ, cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy khuôn mặt vốn tái nhợt của cô bây giờ phủ một tầng mây đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt ác liệt kia đã bị đôi mi dài che khuất, trong lúc khép hờ mang theo quang mang say lòng người. Khóe môi cô khẽ cong, cánh môi như cánh hoa vì bị anh ngấu nghiến mà sưng đỏ. Vào giờ phút này, cô tựa hồ có chút không cam lòng khi Lưu Niên nhấc người lên, hơi nhíu mi, mở mắt, ánh mắt nhìn Lưu Niên diêm dúa mỹ lệ.

Bên miệng Lưu Niên lộ ra một nụ cười thấu hiểu, càng thêm ôn nhu gần sát cô, cùng cô dùng sức triền miên.

Không biết qua bao lâu, môi tách ra, vươn tay, nhẹ nhàng vén lên mái tóc dài của Diệp Từ, nhìn những sợi tóc bạc của cô cùng những sợi tóc bạc của mình dây dưa cùng một chỗ, không phân biệt được sợi nào của ai. Môi của anh hé ra một tia gần như than thở, trầm thấp nói: "Tôi muốn như vậy, từ rất lâu rồi."

"muốn gì?" Diệp Từ híp mắt, ánh mắt mê ly, giọng nói của cô không còn thanh lãnh như mọi khi, ngược lại có thêm chút khàn khàn trộn vào giọng nói của cô, tiên mỹ như rượu.

"Em hỏi tôi, tôi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Lưu Niên cười khẽ, "Tôi thật ra chỉ muốn..." Anh hơi dừng lại một chút, chợt môi lại cô lên môi cô. Tựa như môi cô là loại mật ngọt nhất thế gian, khiến cho anh si mê , ở một khắc cuối cùng, âm thanh say lòng người của anh từ khóe môi khẽ thốt lên: "Muốn em làm cô gái của anh."

Đầu óc Diệp Từ rất loạn, lý trí vô cùng loạn, suy nghĩ cực ký loạn.

Cô chỉ cảm thấy hiện tại cả người mình như đang chìm đắm trong một quầng sáng ấm áp, từ tứ chi bách hài đến ba mươi sáu ngàn lỗ chân lông nhất loạt đều thoải mái, không có chút bào không thích. Loại cảm giác này thật là kỳ quái, cô chưa từng trải qua bao giờ.

Cô đã qua hai đời, những tưởng mình đã nhìn thấu yêu ghét, lại càng tưởng rằng mình đã nếm đủ ngọt bùi cay đắng, nhưng là, loại cảm giác này lại xa lạ đến vậy. Bất quá, loại cảm giác này lại không bởi vì nó xa lạ mà khiến Diệp Từ chán ghét, thậm chí còn khiến cho cô có một loại xúc động muốn chìm đắm trong đó không tỉnh lại.

Có lẽ sau này khi hổi tưởng lại thời khắc này cô sẽ nghĩ mình chắc bị điên rồi. Bất quá, thây kệ chứ?

Không thể không điên.

Đang khi miệng lưỡi hai người đnag ra sức triền miên, bỗng nhiên có một âm thanh bén nhọn vang lên: "Trong phòng giam không cho phép đánh nhau! Trong phòng giam phải duy trì hòa bình!"

Thanh âm này thật là rất sát phong cảnh a.Cứng rắn bắt 2 kẻ đang triền miên tách ra, Lưu Niên quay đầu lại nhìn, giữa hành lang có một cai ngục đang trừng mắt hung tợn nhìn bọn họ, một bộ hưng sư vấn tội. Anh có chút 囧, trong lúc nhất thời không biết đối phó sao với loại tình huống này, chỉ có thể nói: "Chúng tôi không có đánh nhau..."

"Lại còn cãi là không đánh nhau! Đánh thành 1 đoàn trên đất rồi, lại còn không phải đang đánh nhau! Nếu không phải là đang đánh nhau, vậy anh nói cho tôi, các người đang làm gì!" Cai ngục tỏ ra vô cùng phẫn nộ trước lời biện bạch của Lưu Niên, miệng thở phì phì.

"Chúng tôi đang..." Lưu Niên chưa nói xong, bỗng dưng thấy hông của mình bị ai đó hung hăng nhéo một cái, đau điếng người, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Từ đã ngồi dậy, cúi đầu, mặt đỏ như gấc, mặc dù không nhìn thấy biểu tình nhưng cũng biết là đang xấu hổ. Anh không nhịn được cười khẽ, chỉ đành phải nói với cai ngục: "Chúng tôi sai rồi, chúng tôi sẽ sống chung hòa bình, không đánh nhau nữa."

Cai ngục kia thấy Lưu Niên nhận sai, một người khác thì "Cúi đầu nhận sai" cũng hài lòng, hừ một tiếng lại cảnh cáo một hồi liền dương dương đắc ý rời đi.

Chỉ còn lại hai người lẳng lặng ngồi trên đất, tương đối trầm mặc.

Bạn đang đọc Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới của Na Thì Yên Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rhythme
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật amycola
Lượt thích 2
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.