Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 74: Bạch Dương chi tai

Phiên bản Dịch · 1626 chữ

Mặt trời rực rỡ, gió thoang thoảng mơn man.

Chín người cưỡi ngựa trên từ thượng du thảo nguyên tiến tới, Hy Bình nhân vì tâm tình sảng khoái, rất muốn hát thật to một bài thảo nguyên tình ca, nhưng bị chúng nhân từ chối bài hát miễn phí của chàng.

Hoa Tiểu Ba cố ý tiếp cận Tiểu Nguyệt, không ngừng buông lời chòng ghẹo, nhanh chóng biểu lộ tâm ý ái mộ, nhưng Tiểu Nguyệt đến một nụ cười cũng không biểu lộ.

Đỗ Manh Manh nói: “Tiểu Ba, ngươi không biết chủ ý của Tiểu Nguyệt rồi, trong chúng ta, Tiểu Nguyệt là không ưa ngươi nhất.”

Hoa Tiểu Ba tranh biện: “Hoa Tiểu Ba ta anh tuấn, phong lưu tiêu sái ngời ngời, Tiểu Nguyệt vốn là danh hoa không chủ, chẳng phải kiêng dè gì, sao lại không thích ta chứ?”

Đỗ Manh Manh cười nói: “Ngươi đúng là xú mỹ nhất, Tiểu Nguyệt của bọn ta vốn là danh hoa có chủ rồi.”

Hoa Tiểu Ba nói: “Sao ta lại không biết nhỉ? Ai da, xem ra ta phải tìm mục tiêu khác rồi. Tiểu Nguyệt, khi nào thì giới thiệu nam nhân của nàng cho chúng ta?”

Tiểu Nguyệt vô ý nhìn Hy Bình một cái, má ửng hồng nói: “Nguyệt nhi không cùng người nói chuyện.”

Hy Bình bị Tiểu Nguyệt trừng mắt một cái, cực kỳ không tự nhiên, mở miệng nói: “Tiểu Ba, Bạch Dương tộc chính là thiên đường của ngươi.”

Tứ Cẩu cười nói: “Đương nhiên cũng là thiên đường của ta!”

Triệu Tử Uy kêu lớn: “Chúng ta mau tăng tốc lên, tiến tới thiên đường của chúng ta!”

Chiến cỗ chiến mã phóng nhanh như gió trên thảo nguyên.

Bình minh hôm sao, đã đến được doanh trại của đại quân Bạch Dương.

Bạch Hùng và Bạch Tử lĩnh xuất tướng lĩnh ra nghênh đón.

Bạch tử cười nói: “Bọn ngươi cuối cùng cũng quay lại, tối mai chúng ta sẽ lại được ở nhà ôm vợ rồi. Nương ơi, tại đây, toàn kiến và đàn ông, muốn chết quá!”

Triệu Tử Uy nói: “Bạch huynh, có mời ta về phủ không vậy?”

Ai, thật là không tưởng nổi, Triệu Tử Uy có khả năng nói đến chuyện ngủ với vợ người khác tự nhiên đến vậy, có thể hiểu lời của hắn là: “Huynh có thể mời ta về ngủ với vợ huynh được không?”

“Đương nhiên! Huynh được hoanh nghênh!” Bạch Tử trả lời cũng hết sức tự nhiên, rồi lại nói tiếp: “Triệu huynh, hai nữ nhân kia thế nào rồi?”

Triệu Tử Uy ca thán: “Ai, việc xảy ra rồi, không thể nào làm được gì nữa. Bất quá, bọn họ sau khi quay về đối với Bạch huynh lúc nào cũng tưởng nhớ, Bạch huynh đúng là có mỵ lực không nhỏ nha!”

Nguyên lai không chỉ có Độc Cô Minh có thể nói hay, Triệu Tử Uy cũng là một nhân vật vô cùng lợi hại, thật không ngạc nhiên khi hắn cùng với Độc Cô Minh tranh nhau Mộng Hương, chẳng ai thắng nổi ai.

Nam nhân nào được người khác khen về phương diện đối phó với nữ nhân đều hoan hỉ vô cùng, Bạch Tử đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, hắn mở lòng, cười nói: “Quá khen rồi, Triệu huynh cũng uy mãnh không kém Bạch Tử ta!”

Điều này là hiển nhiên rồi, nếu không tại sao lại gọi là Triệu Tử Uy?

Bạch Hùng nói: “Khi quay lại Bạch Dương tộc, bọn ngươi sẽ đến trướng bồng của ta, thưởng thức tao vị của 15 bà vợ của ta, để cho các ngươi biết sự khác biệt! “

Đám nam nhân đều cười lớn, làm Tiểu Nguyệt và Đỗ Manh Manh cũng cảm thấy vô cùng bối rối.

Sau khi vui vui vẻ vẻ tiến hành đánh chén bữa tối, Hy Bình và bọn Lôi Long đến trướng bồng lúc này đã ghép lại của Bạch Tử, Bạch Hùng, chín nam nhân tại trướng bồng rộng rãi ngồi bàn chuyện trên trời, dưới đất, dĩ nhiên không ngoài chuyện đàn bà.

Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt cùng ngủ chung trong một trướng bồng.

Tiểu Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Manh Manh, sau khi tỷ cùng Nguyên Na ra sau, đã phát hiện ra sự việc gì?”

Trong lòng thị vốn còn nghi vấn, chỉ chờ đến lúc còn có hai người liền lập tức hỏi.

Đỗ Manh Manh u oán nói: “ Nam nhân đó chính là đại ca.”

Tiểu Nguyệt kinh hãi: “Cái gì? Đại ca? Làm sao huynh ấy có thể làm việc này?”

Đỗ Manh Manh thở dài: “Kỳ thật đại ca tịnh không biết, Nguyên Na nói, lúc đó huynh ấy đang hôn mê.”

Tiểu Nguyệt nhìn Đỗ Manh Manh nói: “Tỷ không muốn để đại ca biết?”

Đỗ Manh Manh nói: “Sư muội, muội không được cho đại ca biết đó, ta sợ là huynh áy sẽ khó xử. Lần đầu của ta dâng hiến cho đại ca, ta quả là rất hạnh phúc, nếu quả đại ca đòi hỏi Manh Manh, Manh Manh cũng sẽ không từ chối huynh ấy. “

Tiểu Nguyệt nói: “Tại sao tỷ lại vẫn lấy nhị ca?”

Đỗ Manh Manh nói: “Bởi vì ta yêu Đại Hải, ta chỉ muốn hoan hỉ với đại ca thôi. Ta vốn yêu cả hai bọn họ, nếu Manh Manh phải chọn, đương nhiên chọn người ta yêu nhất.”

Tiểu Nguyệt nói: “Sư tỷ, tỷ có kể chuyện với đại ca cho nhị ca?”

Đỗ Manh Manh nói: “Ta sẽ không nói với huynh ấy, nếu ta nói ra, huynh ấy tất nhiên sẽ không bằng lòng, nhất định nhượng ta cho đại ca, bởi vì huynh ấy biết ta yêu đại ca.”

Tiểu Nguyệt thở dài nói: “Ta sẽ giúp tỷ giữ bí mật này. “

Đỗ Manh Manh nói: “Sư muội, ngươi cũng nên nghĩ cho huynh ấy, muội và đại ca chính là thân huynh muội, không thể nào ở với nhau được đâu.”

Tiểu Nguyệt nhãn thần tối sầm, ưu oán nói: “Ta và đại ca vốn đã phân ly từ nhỏ, tình cảm giữa huynh muội là rất ngắn, gặp lại huynh ấy, làm sao trong lòng ta có thể đối xử với huynh ấy như đại ca được. Đại ca là đàn ông của Nguyệt nhi ta, người đàn ông duy nhất!”

Đỗ Manh Manh nói: “Muội không nghĩ đến người khác?”

Tiểu Nguyệt kiên định nói: “Từ khi muội biết yêu, đã không biết hối hận, không quả muội và huynh ấy đến đâu, Nguyệt nhi quyết không hối hận vì đã yêu huynh ấy.”

Đỗ Manh Manh u óan thở dài, nói: “Ta cũng yêu đại ca rất nhiều.”

Tiểu Nguyệt nói: “Sau này gặp lại phụ mẫu, ta sẽ hỏi tại sao họ lại không phản đối ta và đại ca đến với nhau, trong thiên hạ này, cha nương cho phép con cái luyến ái nhau, tất phải có nguyên nhân.”

Đỗ Manh Manh nói: “Ta cũng nghĩ thế.”

Tiểu Nguyệt đột nhiên nói: “Sư tỷ, tỷ và đại ca làm chuyện đó, cảm giác thế nào?”

Đỗ Manh Manh giận dữ một cách đáng yêu: “Sao muội lại hỏi ta về chuyện đó? Chẳng biết xấu hổ gì cả!”

Tiểu Nguyệt chẳng ngại nói: “Lúc trước tỷ nhìn ta và đại ca hoan hảo, bây giờ bảo tỷ kể chuyện của tỷ thì tỷ không nói? Thật là bất công, sư tỷ, tỷ nói đi!”

Đỗ Manh Manh bắt bẻ không được thị, chỉ biết xấu hổ ngồi xuống bên cạnh, hồi ức thuật lại chuyện với Hy Bình, ngắn ngủi nhưng đầy khoái lạc, cả đời không thể quên được.

---

Bạch Tư đi đến, chúng nhân quả không lường nổi.

Hy Bình cùng chúng nhân nói chuyện xong, đang ngủ, bị tiếng người nói làm tỉnh lại.

Nguyên lai chính là Bạch Tư.

Bạch Hùng cười nói: “Tư nhi, nàng tưởng nhớ đến ta à?”

Bạch Tư lạnh lùng nói: “Khi nào? Ngươi đang nói chuyện tiếu lâm đấy à?”

Bạch Tử nhìn nhìn thần thái khác lạ thường ngày của Bạch Tư, hơn nữa lại còn đến vào lúc nửa đêm, tất phải có chuyện quan trọng, vội hỏi: “Muội tử, phát sinh sự việc gì à?”

Bạch Tư nói: “Pháp nan đại vu sư nghiên cứu chế tạo ra 37 cương thi, nhưng không thể khống chế, đang giết hại rất nhiều người của bộ tộc, đại vu sư cùng tộc trưởng đã bị sát hại, Bạch Liên đã bị thụ thương.”

Chúng nhân sắc mặt đại biến, Bạch Hùng khóc rống lên.

Hy Bình nói: “Lập tức động thân!”

Liền đó, sau khi khẩn cấp thương thảo, sau cùng Bạch Tử sẽ lưu lại thống lịch đại quân Bạch Dương quay lại Bạch Dương tộc, Bạch Hùng và bọn Hy Bình lập tức mau chóng quay về.

Chẳng biết làm thế nào, phải về đến Bạch Dương tộc đã!

Càng nhanh càng tốt!

Muộn một phút, là có biết bao người bị giết.

Trên đường, Hy Bình hỏi: “Bạch Tư, Liên nhi thương thế như thế nào?”

Bạch Tư nói: “Ả bị trúng chưởng phong của ở vai phải, thương thế không quá nặng, nhưng hành động cực bất tiện.”

Hy Bình trong lòng như trút được một khối đại thạch, dần dần cảm thấy thư thái hơn.

Dù sao thì Bạch Liên cũng danh chính ngôn thuận là vợ của chàng, sự an nguy của ả đối với chàng là cực kỳ quan trọng.

Phải nhanh chóng quay lại, tuyệt diệt đám cương thi!

Bạn đang đọc Liệp Diễm Giang Hồ Mộng của Trần Khổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 244

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.