Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất xúc tức phát

Phiên bản Dịch · 4297 chữ

Mùi máu bốc lên trong long thành, cuối cùng cũng tan hết, mọi người cuối cùng cũng tỉnh dậy từ ác mộng.

Hy Bình tức thì tỉnh dậy, nằm trên mặt đất. Đêm qua hắn thực sự là ngủ trên đất, nhưng không thực sự là ngủ, La Mĩ Mĩ đang nằm trên mình hắn mà ngủ.

Thân thể hắn động đậy, La Mĩ Mĩ liền tỉnh giấc, nàng hỏi: “Chàng đã tỉnh rồi à? Thiếp đè ép chàng cả đêm, không mệt sao?”

Hy Bình nói: “Ta trong mộng thấy một quả núi nặng đè lên người ta...”

La Mĩ Mĩ đánh nhẹ hắn, hắn liền nắm lấy tay nàng, nói:”Chúng ta đi nào! Có cần ta giúp không?”

“A, chàng cùng với thiếp quay lại Đại Địa Minh tìm phụ mẫu thiếp!”

“Mĩ Mĩ, không phải thế chứ? Chẳng lẽ nàng bắt ta gặp phụ mẫu nàng? Nàng quên là ta đã vô lễ với bà ta ra sao à?” Hy Bình kinh hãi nói, bốn nữ nhân trên giường cũng đã tỉnh giấc, nhìn họ một cái, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

La Mĩ Mĩ đứng lên, nói: “Đó là do chàng mà.”

Hy Bình cười khổ đứng dậy, La Mĩ Mĩ giúp hắn mặc y phục, chàng nói: “Da mặt ta thực sự là mỏng, nàng xem việc ta gặp mặt phụ mẫu nàng là tốt hay xấu?”

“Không nói nữa, nhất định phải gặp mặt, nhất định phải để mẫu thân thiếp chửi mắng chàng một trận!”

“Nàng chưa bao giờ tự động giúp ta phục y, nay lại làm việc này, ta đã tưởng là nàng đối tốt với ta, hóa ra lại chỉ vì việc này.”

La Mĩ Mĩ chuyển thân, tay nàng để lên đũng quần chàng, lẻo mép nói: “Đâu phải thế, là người ta thực sự tốt mà. Thiếp muốn chàng gặp mặt mẫu thân thiếp, cũng là vì chàng quan hệ với nhi nữ của bà, chẳng lẽ lại không muốn gặp bà ấy?”

Hy Bình vừa mặc quần vừa ôm eo nàng, ngửa mặt nói: “Có thể, nhưng nàng nên biết, ta và mẹ nàng có mối quan hệ ám muội, gặp gỡ bà ta làm ta cảm thấy xấu hổ. “

La Mĩ Mĩ đang mặc yếm vào, vừa nghe hắn nói xong,liền đưa ta chỉ vào hắn, cáu yếm của nàng cũng rơi xuống, để lộ bộ ngực trắng như tuyết, nhân vì bị kích động với chuyện đó, đôi tuyết nhũ no tròn không ngừng rung rinh, nàng nói: “nói bậy, mẫu thân thiếp với chàng làm sao lại quan hệ ám muội được, chàng coi mẫu thân thiếp là hạng nữ nhân gì?”

Hy Bình mặc quần vào, ác tâm lại nổi lên, nói: “Là nữ nhân bình thường!” rồi nhìn thân thể đẹp đẽ của La Mĩ Mĩ, bổ sung: “...bây giờ ta lại thành lão công của nàng, bà ấy làm sao muốn chứ!”

“A! Hoàng Hy Bình, chàng nói là muốn cùng mẫu thân thiếp làm chuyện đó? Thiếp đánh chết chàng !” Nàng phi vào trong lòng Hy Bình, đấm thùm thụp vào ngực Hy Bình.

Hoàng Hy Bình chuyển mình đưa tay vào chỗ riêng tư của nàng, vuốt ve, nói: “Mĩ Mĩ, xem ra nàng lại muốn ăn sáng nữa phải không?”

“Ồ....không.” La Mĩ Mĩ nhảy lùi lại, chăm chú nhìn Hy Bình, buồn bực nói: “...Thiếp bây giờ không cho phép “

Hy Bình lắc lắc vai, ngừng cười hỏi: “Tại sao?”

Đôi má xinh đẹp của La Mĩ Mĩ ửng hồng lên, nhỏ giọng nói: “Người ta sợ chẳng còn chút khí lực nào cả để đi dạo...”

“Ha ha...” Hy Bình cười to nói: “Ta vốn dĩ tưởng nàng không biết sợ ta. Mĩ Mĩ, mặc quần áo vào nhanh! Ta và nàng đi thăm nhạc mẫu quyến rũ nào. Giải thích rõ ràng quan hệ của ta và nàng, ta phải đem chuyện lớn nhỏ ra nói hết.”

Dứt lời, hắn tinh quái nhìn Âu Dương Đình Đình đang nằm trên giường. Âu Dương Đình Đình tiện tay ném ra một cái gối, chợt cảm giác đau đớn dưới hạ thể, bất giác duyên dáng kêu lên: “Ai da! Đau quá”

Hy Bình cùng La Mĩ Mĩ đi ra khỏi phòng, liền gặp Đỗ Quyên. Đỗ Quyên mở mồm định nói, Hy Bình ra dấu cho nàng không nên nói.

Khi Đỗ Quyên đến gần, Hy Bình nói: “Có gì thế?”

Đỗ Quyên nhìn sang La Mĩ Mĩ, song nhãn có phần phức tạp, nói: “Không vấn đề gì.”

Hy Bình ôm một bên vai nàng nàng, nói: “Tiểu điểu nhi, cùng với ta đi ra ngoài một chút.”

“Ừm.” Đỗ Quyên nói nhẹ, cúi đầu xuống, kéo cánh tay ra khỏi vòng tay khỏe mạnh của Hy Bình, run run sờ vào La Mĩ Mĩ.

“Đỗ Quyên, tỷ bị làm sao thế? Tại sao hành động của tỷ hôm nay khác hẳn mọi hôm, sao lại run rẩy sờ ta như vậy?” La Mĩ Mĩ nghi hoặc kêu lên.

Đỗ Quyên nói: “Đó là ... Ồ, chúng ta đi ra ngoài đại sảnh đi! Mọi người đang ở đó. Đường Tư phải quay lại Đại Địa Minh, chúng ta đang cản trở lại. Chúng ta không hiểu tại sao Đường Tư lại khẩn trương quay lại Đại Địa Minh như vậy.”

La Mĩ Mĩ nói: “Chẳng phải Đại Địa Minh có chiến sự gì chứ?”

“Tối hôm qua đích thị có chuyện...”

Ba người đi đến đại sảnh, mọi việc liền được sáng tỏ.

La Mĩ Mĩ nhận được tin chấn động. Phụ thân nàng chết còn mẫu thân nàng bị bắt đi. Nàng không chấp nhận nổi sự thật, trước mặt chín người gào khóc. Bọn họ phải đi đến Đại Địa Minh, nhưng vì người của Tứ đại võ lâm thế gia giữ lại, khó mà bỏ đi được.

Người của bốn nhà u mê không hiểu vì sao bọn họ lại khẩn trương cho vợ chồng La Niên và Quyền Khuynh Quốc. Nếu quả thật ba tiểu thiếp vì La Tùng mà khẩn trương thì không có gì. Nhưng còn những người nữ nhân khác, họ với ba người này chẳng có mối liên hệ nào? Tại sao lại giống như vừa mới chết người thân vậy.

Hy Bình lau nước mắt cho La Mĩ Mĩ, hỏi: “Tin đó truyền đến khi nào?”

Hoa Tiểu Ba nói: “Toàn thành đã biết rồi, hơn nữa ... xác của phụ thân Mĩ Mĩ ... ai da!”

“Ra sao? Nói ra đi!” Hy Bình gào lên.

Triệu Tử Uy nói: “Đại Địa Minh đã phái người đưa đến cho bọn ta.”

“Thả ta ra, ta muốn gặp phụ thân ta!” La Mĩ Mĩ nhằm tay của Hy Bình điên cuồng cắn xé bật ra cả một thịt, đưa tay lên lau máu ở mồm, khóc thảm.

Hy Bình nói: “Mân Côi, nàng đưa Mĩ Mĩ đi!”

Rồi thả La Mĩ Mĩ ra, để Mai Côi và Độc Cô Thi đỡ lấy nàng, rồi đưa đi.

Hy Bình nhìn theo ba nàng, nói: “Đỗ Quyên, Thủy Tiên, bọn nàng cùng đi chăm sóc, động viên Mĩ Mĩ đi!”

“Ca, chúng ta có thể chăm sóc Mĩ Mĩ tỷ tỷ. Chàng nhất định vì tỷ ấy mà báo cừu nha!”

“Ta sẽ.” Hy Bình lạnh lùng nói.

Hai nàng liền lập tức đuổi theo La Mĩ Mĩ.

Hy Bình nói: “Bọn họ xác định chính là do Ngọc Xà Môn gây ra?”

Hoàng Đại Hải nói: “Đại ca, Đại Địa Minh ngày hôm qua đã cùng Ngọc Xà Môn huyết chiến, Đại Địa Minh đã mất rất nhiều người...”

Hy Bình lầm rầm nói: “Thật vô lý, ai chết lại không chết, tại sao lại là nhạc phụ ta. Đại Địa Minh thế nhưng lại còn không bảo vệ được Quyền Khuynh Quốc? Trong chuyện này nhất định có vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Mồm miệng Hoa Tiểu Ba luôn nổi tiếng là nhanh.

Hy Bình không trả lời hắn, chỉ bước chầm chậm về phía trước, đến bên cạnh Bảo Nguyệt nói: “Bảo Nguyệt, nàng giải huyệt đạo cho Đường Tư đi.”

Chúng nhân cùng biết hắn vốn chẳng biết loại công phu điểm huyệt cũng như giải huyệt. Bảo Nguyệt giải khai huyệt đạo cho Quyền Hành. Quyền Hành vừa được giải huyệt, liền muốn chạy ra ngoài. Hy Bình nhanh chóng vươn cánh tay dài ra tóm lại, ôm nàng lại, khóa chặt hai tay.

“Thả thiếp ra, thiếp phải đi xem ca ca thiếp ...” Quyền Hành cựa quậy liên hồi.

Hy Bình nói: “Nàng hãy bình tĩnh, ca ca của ngươi không có tại Đại Địa Minh, vậy nàng định đi tìm hắn ở đâu?”

Chúng nhân ngạc nhiên. Phỉ Sa giải thích tóm lược một hồi. Chúng nhân cuối cùng cũng hiểu rằng chín nữ nhân này kỳ thật là chín người Quyền Hành. Hóa ra họ biến mất là vì họ đã biến thành nữ nhân. Chúng nhân tự nhiên nghĩ tên của Quyền Hành thực sự không hợp chút nào, liền không gọi Quyền Hành nữa mà gọi là Đường Tư.

“Ta biết, ca ca nàng chưa chết. Tin ta đi, ta sẽ cứu hắn về.”

Đường Tư mặt đầy nước mắt, nói: “Chàng nói thật chứ?”

Hy Bình nói: “Nàng đã là nữ nhân của ta. Đối với vấn đề này, ta không thể lừa dối nàng được.”

Đường Tư ngầng lên nhìn hắn, nghe theo: “Thiếp tin lời chàng...Chàng giải huyệt cho bọn họ. Thiếp cùng bọn họ muốn đến xem La Niên, được không?”

“Được chứ.” Hy Bình nói: “Tiểu Ba, ngươi đưa bọn họ đi!”

Hoa Tiểu Ba liền cùng bọn Đường Tư đi ra.

Hy Bình nói: “Có ai biết Ngọc Xà Môn ở đâu không?”

Chẳng ai hồi đáp, chứng tỏ chẳng có ai biết.

Phỉ Sa nói: “Theo ta việc này và Đại Đại Minh chắc chắn có quan hệ.”

Tứ Cẩu chửi đổng: “Mẹ nó chứ, đương nhiên là có quan hệ. Bá phụ chính là khách nhân của Đại Địa Minh. Người của Đại Địa Minh đâu có muốn liên lụy chứ, sao bá phụ lại chết dễ dàng như vậy được? “

Triệu Tử Hào nói: “Võ công của La Niên không kém. Thập đại đệ tử của Đại Địa Minh ai cũng an toàn. Tại sao chỉ có người có võ công mạnh nhất lại chết? Có điều này ta thực sự không hiểu, nếu Liễu Niên hôm qua tử chiến rất nhanh, thì tại sao mười người bọn họ lại vẫn còn sống?”

Triệu Tử Uy nói: “Đại ca, nói đúng lắm, ta vốn là không thuận mắt với tiểu tử Lạc Thiên đó, đích thị là việc này là do hắn đứng sau.”

Từ Phiêu Nhiên nói: “Việc này cần tra xét đã, chúng ta tịnh không thể đấu lại Đạ Địa Minh. Hôm qua Lạc Hùng đột nhiên ly khai khỏi Đại Địa Minh, ta không biết vì việc gì nữa. Mấy ngày trước, Đại Địa Minh từ từ rút lui khỏi Long Thành, ta đã rất chú ý. Ta còn nghĩ đó là chiến thuật của họ để làm mệt mỏi Ngọc Xà Môn, nhưng dường như hiện tại, tịnh không phải là để đối phó với Ngọc Xà Môn.”

“Từ lão đầu....hơ hơ, nhạc phụ!” Hy Bình kêu lên bất thuận.

Từ Phiêu Nhiên bị hắn kêu lên một tiếng, cũng cảm thấy nghịch tai. Từ lúc Hoàng Hy Bình ra khỏi phòng của nữ nhi lão, thân phận của đã thay đổi, dù có muốn hận hắn cũng không thể. Thật khó nói, ngoại tôn lão lại là con của thằng Hoàng Hy Bình đáng chết này với nữ nhi của lão. Lại nghĩ đến nhi tử của Hoàng Hy Bình gọi lão là ngoại công, đầu lão suy nghĩ lại. Nhưng lại chợt nghĩ lại, sau này khi Hoàng Hy Bình hát, lão phải ngồi gõ bàn, đập ghế hay đại loại như thế, lão chỉ muốn đưa dao lên cổ chém cho một phát.

Song nhãn lão trợn trừng lên một cái, nhìn Hy Bình mà như không nhìn, nói: “Ai có ý kiến gì, cứ nói đi.”

Oài, lão Từ Phiêu Nhiên này, quả là hùng hổ! Hy Bình nghĩ thầm, quả là không ngờ nhạc phụ lại quá khích vậy, bất thời đưa mắt nhìn hai con gái lão một cái, họ vốn đã giơ hai nắm đấm lên với gã.

“Hơ hơ, nhạc phụ, người nói bọn ta không đánh lại Lạc Thiên?” Hy Bình ngang ngạnh nói.

Ai da, chúng nhân đại thán, cái máu quyền vương của hắn lại nổi lên rồi.

Từ Bạch Lộ chửi: “Hỗn đãn, phụ thân thiếp không có ý đó. Phụ thân thiếp nói thế lực của chúng ta là không đủ so với sự chống cự của Đại Địa Minh, chứ không nói chúng ta không đánh lại được. Chàng mà còn bất lễ với phụ thân thiếp nữa, đừng trách thiếp không khách khí.”

Hy Bình ngượng ngùng nói: “Ta vốn lấy kính mà đối với lão...hơ hơ,thật sự là cung kính mà.”

Mộng Tình đột nhiên nói: “Chúng ta ở đây thương lượng về sự tình này. Ta đột nhiên ngộ ra, La Niên võ công nhất định cao. dù cho Ngọc Xà Môn đánh lén, lão đã không dễ chết thế. Chà, cái chết này của lão quả là không đơn giản.”

Bà nói xong, Hy Bình liền cảm thấy khó thở, bình tĩnh lắng nghe, A Mật Y nói: “Mộng...Mộng Tình...”

“Gọi nương đi!” Hy Bình ở bên cạnh nhắc nhở khẽ.

A Mật Y ngượng ngập nói: “Hy Bình, thiếp... thiếp nói ra được!”

Nàng cảm thấy quá xấu hổ ư? Nàng nguyên cùng Mộng Tình là nhất đại mỹ nữ, vốn coi Mộng Tình như tình địch, bây giờ ở vào vị thế phải gọi Mộng Tình là “Nương”?

Mộng Tình cười nói: “A Mật Y, đừng nghe lời nó nói, nó không phải nhi tử của ta. Nó gọi ta là nương, nhưng ta không chấp nhận.”

A Mật Y cảm kích nói: “Đa tạ tỷ!”

Hy Bình nói: “Nương, làm sao có thể thế. Con gọi người là nương, nghĩa là người là nương của con. A Mật Y là lão bà của con, đương nhiên gọi người là nương luôn chứ. Nếu gọi thẳng tên người, không phải loạn quá sao?”

Mộng Tình cười nói: “Ngươi quả có tài làm loạn mà.”

Mộng Hương nghe vậy nói: “Sư phụ, hắn vốn dĩ làm loạn hết luân thường đạo lý. Vô luận mẹ con cũng như sư đồ, hắn đều không phân biệt. Chỉ cần là nữ nhân, hắn liền thu nạp.”

Hy Bình gào to: “Mộng xú khí, ta dù sao trên danh nghĩa cũng là đại ca của ngươi. Ngươi không lưu lại cho ta chút thể diện nào cả, làm cho ta cảm thấy rất bất nhẫn. Được rồi ngươi nói đấy nhé, grừ, sau này ta sẽ thu nạp ngươi.”

Mộng Hương cười lạnh nói: “Ngươi đừng nên vọng tưởng.”

“Đúng đó! Mộng Hương cô nương sẽ không bao giờ xuất giá.” Triệu Tử Uy rồi đến Độc Cô Minh, cùng nhau nói đồng thanh.

Hy Bình nói: “Đại Hải, đệ tìm hiểu xem Ngọc Xà môn địch thị ở đâu. Ta muốn gặp mặt Thiên Diệp Bội càng nhanh, càng tốt.”

“Oa, Thiên Diệp Bội?” L nam nhân hô lên cùng lúc.

Độc Cô Minh nói: “Đại Hải, ta nên đi tìm cùng đệ.”

Hoàng Đại Hải nói: “Đại ca, huynh xác định Thiên Diệp Bội là người của Ngọc Xà Môn?”

“Nàng chính là môn chủ của Ngọc Xà Môn. Ta gặp nàng ngày hôm qua, ta nghĩ nàng đã tổn thất nặng nề tối qua. Đệ cố gắng tìm, nếu không ta sẽ tìm người để hỏi. Lúc này, ta không muốn làm phiền người khác.” Hy Bình nghĩ đến Vân Tuyết, hắn không thể khẳng định Vân Tuyết và Thiên Diệp Bội có quan hệ. Thậm chí nếu gặp lại Vân Tuyết, ả nhất định sẽ không nói Ngọc Xà Môn ở đâu.

Triệu Tử Uy kinh hãi nói: “Thiên Diệp Bội tiểu cô nương là môn chủ của Ngọc Xà Môn phải không? Ồ, ta quả là vỡ giấc mộng đẹp rồi, ta đêm nào cũng nằm mơ thấy nàng, vốn tưởng nàng là cô gái thuần khiết nhất thiên hạ, không tưởng nổi thị là môn chủ dâm đãng của Ngọc Xà Môn”

Tứ Cẩu nói: “Hoa Tiểu Ba nói thị đích thì là xử nữ.”

“Cái gì? Ngọc Xà Môn môn chủ còn là xử nữ? Tứ Cẩu, ngươi tưởng ả là thần tiên chắc?” Triệu Tử Uy ngoạc mồm ra chửi.

Hoàng Đại Hải nói: “Đại ca, ta sẽ cùng người khác đi tìm.”

Triệu Tử Uy nói: “Đại Hải, ta cũng sẽ đi.”

Tứ Cẩu nhìn bóng ba người nói: “Thật ngu ngốc ta thật chẳng mong đó là Thiên Diệp Bội. Thôi ta đành tập trung vào Mộng Hương ... “

Triệu Tử Uy đột nhiên quay đầu chửi: “Tử Cẩu, tốt nhất là ngươi nên quay đầu lại.”

“Một điểm cũng không quay lại, ngươi nghĩ ngươi là Thiên Diệp Bội, quay đầu là làm cho mọi người rụng ngã hết hay sao? Đừng tự đại”

Triệu Tử Thanh nói: “Tứ Cẩu, thiếp không cho phép chàng cùng nhị ca thóa mạ nhau đâu.”

Tứ Cẩu nhìn Triệu Tử Thanh, nói: “Không dám, ta chỉ mượn lời hắn để xuất ra si tình dạng của ta thôi. Trong lòng quả thật không thư thái. “

Triệu Tử Thanh nói: “Nhà ngươi lại còn dám đa tình?”

“Ta...ta,he he, Thanh Thanh, chúng ta không nên nói về chủ đề này nữa.”

Triệu Tử Hào nói: “Tứ Cẩu, ngươi cùng anh em tìm hiểu xem việc gì đã xảy ra trong thành đêm qua, ta vốn không thể nào tin được Đại Địa Minh.”

Tứ Cẩu đứng dậy đi, nói: “Được, ta lập tức ra ngoài an bài.”

Triệu Tử Thanh cùng chúng nữ cũng đi ra ngoài...

Sau cùng, sau một hồi thương lượng, Hy Bình kiên quyết cho rằng Lạc Thiên có liên quan, rất nhiều người cùng quan điểm với hắn, rất ít người phản đối, chúng nhân đồng ý sẽ điều tra về sự việc này sau đó nói sau.

Cuối cùng, Hy Bình nói: “Ta phải đi hỏi Lạc U Nhi.”

Mộng Hương cười nói: “Lạc U Nhi chính là người của Đại Địa Minh, ngươi hỏi hắn liệu có hữu dụng?”

Hy Bình nói: “Mẹ ơi, Mộng xú khí, ngươi dám khinh thường ta? Lạc U Nhi không phải là muội muội thực sự của Lạc Hùng, mà ta là nam nhân của nàng ta...”

Mộng Tình kinh hãi hỏi: “Hy Bình, con và U Nhi đã phát sinh quan hệ?”

Hy Bình cúi đầu nói: “Mẹ, trong bụng của nàng có hài tử của con.”

Mộng Tình kinh hãi không nói thành lời, đứa con này của bà, sở hữu cả hai cựu tình địch của bà, cuối cùng là cưới nàng ấy thành thê tử?

Mộng Hương nói: “Ta thật không tưởng nổi làm sao ngươi có khả năng đó.”

“Về vấn đề này, ta quả thật rất có khả năng, không tin à? Nếu nàng không tin, ta có thể thử, ha ha”

Mộng Tình nói: “Hai ngươi đừng chí chóe nữa.”

Mộng Hương nói: “Nhưng, sư phụ, hắn thực là làm con không thể nhẫn nhịn được!”

Mộng Tình cười nói: “Hương Hương, hắn là đại ca của con, con cũng nên nhường nhịn hắn!”

“Hắn không phải.” Mộng Hương quả quyết nói: “Hắn là người gì của sư phụ, con không quản, nhưng con tuyệt không thừa nhận hắn là đại ca, con không muốn hắn làm đại ca của con.”

Hy Bình nói: “Ta đích thực là đại ca của nàng, nàng đừng có kỳ kèo nữa.”

Bảo Nguyệt buồn buồn trừng mắt nhìn Hy Bình, nói: “Chàng không phải là đại ca của tiểu thư. Chàng vốn chẳng có lý gì mà làm đại ca cả!”

Hy Bình nói: “Ấy là...”

“Không tốt rồi, Đường Tư cùng La Mĩ Mĩ bọn họ đến Đại Địa Minh rồi.” Hoa Tiểu Ba từ xa nói vọng tới, vừa dứt lời đã chạy đến, vừa thở vừa nói: “Ta không thể cản bọn họ, chỉ có thể chạy về đây, Mân Côi bọn họ bị Đường Tư điểm huyệt hết.”

Hy Bình đứng dậy, quát: “Chúng ta đến Đại Địa Minh!”

Đường Tư cùng La Mĩ Mĩ bất chấp chạy như cuồng đến Đại Địa Minh. La Mĩ Mĩ chạy không ngừng, Đường Tư cũng chẳng hề kém La Mĩ Mĩ, nhưng khi đến cửa Đại Địa Minh, thì thấy cửa đã đóng chặt.

Đường Tư quát to: “Mở cửa!”

Người giữ cửa tuy nhận được Mộng Cơ và La Mĩ Mĩ, nhưng lại không nhận ra nàng nói: “Ngươi là ai?”

Đường Tư tiến thẳng qua cửa, gã giữ cửa bị song chưởng của nàng đánh bay đi, nàng kêu to: “Kêu Lạc Hùng ra đây gặp ta!”

Đại Địa Minh lập tức hỗn loạn, hàng trăm đệ tử vây lấy chúng nữ, lại có cả những võ lâm chánh phái nhân sĩ đang ở Đại Địa Minh xuất hiện.

Đường Tư nói: “Bọn ngươi định tạo phản à?”

Mục Thu nói: “Tiểu thư, bình tĩnh lại.”

Đường Tư nhìn Mục Thu một cái, bình tĩnh lại.

Mộng Cơ nói: “Mọi người lùi lại.”

Mộng Cơ vốn là tiểu thiếp của minh chủ, ai mà chẳng biết. Nhưng mà, nhiều người biết Mộng Cơ và Hy Bình có quan hệ bất chính, Lạc minh chủ đã tuyên bố cùng chúng nhân là Mộng Cơ không phải nữ nhân của hắn nữa.

Đệ tử của Đại Địa Minh nhất thời chẳng biết nên làm thế nào. Đường Tư cùng chúng nữ cứ tiến một bước, bọn họ lại lùi lại một bước.

“Ai dám gây náo nhiệt ở đây?” Âm thanh của Lạc Thiên truyền lại.

Chúng nhân Đại Địa Minh lập tức mở đường, Lạc Thiên lĩnh suất tam đại hộ pháp và chín đại đệ tử xuất hiện.

Đường Tư nhìn Lạc Thiên, kêu lên: “Lạc Thiên, Lạc Hùng đâu?”

Lạc Thiên nói: “Không biết cô nương là ai?”

Đường Tư nói: “Ngươi không cần biết ta là ai, ta hỏi ngươi, ngươi phải nói!”

Thái độ của nàng đích thị làm đệ tử của Đại Địa Minh tức giận, đám đại đệ tử chỉ trực xông vào, Lạc Thiên ra dấu cản lại, ra dáng phong độ nói: “Cô nương, phụ thân ta tạm thời không có mặt tại Long Thành.”

La Mĩ Mĩ khóc nói: “Lạc Thiên, tại sao bọn ngươi lại giết hại phụ thân ta?”

Lạc Thiên nói: “La cô nương, về việc của phụ thân nàng, chúng ta quả thật thấy rất đau lòng! Ngọc Xà Môn coi thường đạo lý, phụ thân ta vừa ly khai Đại Địa Minh, bọn chúng liền xuất hiện. Chúng ta không đề phòng bị bọn chúng giết hại, trong nói hỗn loạn, không chỉ phụ thân nàng hi sinh mà mẫu thân nàng và Quyền đại ca bị bọn chúng bắt giữ. Lạc Thiên ta tại đây xin thề, nhất định tập hợp chúng nhân đến cứu hai người họ, kêu gọi võ lâm chánh đạo, loại trừ Ngọc Xà môn ra khỏi võ lâm. “

Đường Tư cười lạnh nói: “Lạc Thiên, ngươi nói như hát nghe thật sướng tai. Phụ tử ngươi là loại người gì, ta quả thật không biết nổi?”

Lạc Thiên trong bụng kinh nghi, từ lời Đường Tư nói, xem ra nàng rất am hiểu bọn họ, nhưng hắn lại không thể biết Đường Tư là ai, hắn hỏi lại lần nữa: “Cô nương là ai?”

Đường Tư nói: “Ngươi không cần phải biết, cũng chẳng biết để làm gì. Ta chỉ muốn nói với ngươi, nếu trong vòng ba ngày không giao ra hai người họ, Đại Địa Minh bọn người sẽ chẳng ai còn được sống.”

Lạc Thủy nói: “Cô nương, mong cô nương thông cảm hoàn cảnh hiện tại của bọn ta.”

Mộng Cơ dùng tiếng Trung Nguyên nói: “Lạc Thủy... câm miệng!”

Lạc Thủy mặt mũi khó nhìn, quay đầu nhìn Lạc Thiên, cho dù đối phương không còn là tiểu thiếp Mộng Cơ của Lạc Hùng, nhưng vẫn phải nhường nhịn, chỉ biết nhường lại cho Lạc Thiên xử lý.

Lạc Thiên lạnh lùng nhìn Mộng Cơ, nói: “Mộng Cơ, ngươi là đồ nữ nhân hạ tiện, vốn đã bị phụ thân ta đuổi đi, được quyền gì nói ở đây. Việc của ngươi với Hoàng Hy Bình, chúng ta không muốn hỏi đến nữa, ngươi lại còn dám quay lại Đại Địa Minh với nhóm người này để làm loạn à?”

Mộng Cơ bị hỏi lại, không biết nói gì, Đường Tư nói: “Lạc Thiên, Mộng Cơ quay lại, là do đi cùng ta! Lão rùa đen Lạc Hùng, khi xưa bảo Mộng Cơ câu dẫn ...”

“Loạn ngôn! Giết nữ nhân này cho ta!” Lạc Thiên nghe biết Đường Tư chính là muốn nói đến chuyện Lạc Hùng dùng Mộng Cơ câu dẫn Hoàng Hy Bình, không thể lộ ra được, liền tức giận kêu lên, làm ngắt đoạn lời nói của Đường Tư, ra lệnh cho đệ tử Đại Địa Minh giết mấy bọn người Đường Tư.

Nghe xong mệnh lệnh, chín đại đệ tử của Đại Địa Minh lập tức phi thân hướng tới Đường Tư...

Bạn đang đọc Liệp Diễm Giang Hồ Mộng của Trần Khổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 215

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.