Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt Thượng Sao Đầu

Phiên bản Dịch · 3875 chữ

Mộng Tình muốn ly khai. Lúc bà sắp đi, Bảo Nguyệt đột nhiên nói muốn đợi ở đây một lúc nữa. Mộng Tình cười cười đáp ứng. Mộng Hương lập tức nói với sư phụ nàng cũng lưu lại bồi tiếp Bão Nguyệt. Mộng Tình đi một mình.

“Mẹ! Mẹ đã khóc rồi!” Tiểu Nguyệt đến gần bên Xuân Yến, giơ tay lau nước mắt cho bà.

Xuân Yến nói: “Vừa rồi gió thổi tới, nhãn tình có chút không thích ứng kịp. Ài, người già rồi, nhãn tình không thế nào còn tốt được nữa!”

Tiểu Nguyệt giận dỗi nói: “Mẹ không già chút nào, mẹ vẫn như tiểu mỹ nhân mười tám tuổi ý, hi hi!”

Xuân Yến cười mắng yêu: “Con làm sao có thể đùa cợt mẹ như vậy?”

“Ai đùa cợt người vậy, mẹ?” Hy Bình ôm Độc Cô Thi xuất hiện trước cửa đại sảnh.

Tiểu Nguyệt kinh hãi kêu lên: “Đại ca, không phải là Nguyệt Nhi làm đâu!”

Hy Bình vừa đi đến vừa cười nói: “Ta không tin! Mẹ, có phải Nguyệt nhi trêu đùa mẹ không? Xem con đánh vào mông muội ấy đây!”

Xuân Yến nói: “Con không được chọc ghẹo nó. Chẳng lẽ con khi phụ nó còn chưa đủ sao?”

Hy Bình nói: “Muội ấy cứ nhất định tới chết cũng muốn để cho con khi phụ đấy, ai bảo muội ấy là muội muội của con?” Hy Bình buông Độc Cô Thi ra, đỡ lấy Xuân Yến, khẽ khàng nói bên tai bà: “Mẹ, con đem về cho mẹ ba con dâu, mẹ có thích không?”

Xuân Yến kinh ngạc nói: “Ở đâu ra đến ba người? Không phải là hai sao?”

Hy Bình đột nhiên quay người ôm lấy Bão Nguyệt, bỏ khăn che mặt của nàng ra, hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng.

Bảo Nguyệt nhận một cái hôn ngoài ý liệu của chàng, tức giận nói: “Ngươi cái tên xấu xa này!”

Xuân Yến nhìn rõ Bão Nguyệt, cảm thấy nàng có vài phần giống Tiểu Nguyệt, càng thêm thích thú. Bước lại nói: “Ngươi gọi là Bảo Nguyệt à?”

Bảo Nguyệt gật gật đầu, sắc mặt hơi ửng hồng.

Hy Bình nói: “Bão Nguyệt, gọi mẹ đi.”

Mộng Hương đột nhiên nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi có phải hơi quá rồi không? Ta có nói gả Bảo Nguyệt cho ngươi đâu? Không được sự cho phép của ta, Bảo Nguyệt không thể gả cho bất cứ nam nhân nào. Đó là quy định của Minh Nguyệt phong.”

Xuân Yến sắc mặt ảm đạm. Bà biết những lời Mộng Hương nói là sự thật. Bà xuất thân là người của Minh Nguyệt phong, bà biết chắc chắn một điểm - người của Minh Nguyệt phong muốn ly khai Minh Nguyệt phong để tìm phu tướng nhất định phải được sự đồng ý của Nguyệt nữ. Mộng Hương là nhất đại Nguyệt nữ, nàng cũng có quyền lực đó.

Hy Bình bật cười nói: “Rất nhiều chuyện không cần sự cho phép của nàng nhưng ta vẫn cứ làm. Nàng chỉ nói không cho phép gả Bảo Nguyệt cho ta nhưng không có nói ta không thể cưới Bão Nguyệt. Hắc, nàng có lớn hơn nữa, cũng không quản được lão tử, há há! Bão Nguyệt, lại đây hôn thêm vài cái nữa.” Hắn lại tiếp tục ôm hôn Bão Nguyệt.

Nhãn thần mơ mộng của Mộng Hương chợt lóe lên. Bước đến gần, thanh âm lạnh lùng như đã nằm mơ gặp một giấc mộng băng giá, cất tiếng nói: “Ta cho người một chút thời gian nữa. Hi vọng ngươi mau chóng tránh xa Bảo Nguyệt một chút. Tính nhẫn nại của ta chỉ có hạn thôi.”

Hy Bình lặng lẽ nháy mắt với Bão Nguyệt, đẩy nàng sang bên cạnh Mộng Hương, đồng thời nói: “Được rồi, ta trả Bảo Nguyệt lại cho nàng nhưng nàng đừng có hối hận đấy!”

“Hứ!” Mộng Hương chưa hừ dứt lời, lại đổi thành tiếng kêu kinh hãi: “Hoàng Hy Bình, ngươi dám khinh bạc đối với ta?”

Nguyên lai Hy Bình đẩy Bảo Nguyệt vào lòng Mộng Hương chỉ là cái cớ. Đúng lúc đó hai tay hắn luồn qua Bảo Nguyệt đổi lại thành ra ôm lấy Mộng Hương. Đúng là Mộng Hương không may mắn, bị hắn ôm cả vào lòng. Nàng muốn vùng vẫy nhưng đã quá muộn. Cho dù võ công của nàng rất cao nhưng lúc này sử dụng trên người hắn cũng vô dụng. Nàng không sao hiểu được, sức lực của tên nam nhân bị quyền đánh bay này lại mạnh như vậy. Dưới sự khống chế của hai tay hắn, nàng căn bản không thể cử động.

Lúc đó tại đại sảnh, nữ nhân có cảm thụ giống nhau cũng rất nhiều, nhưng rõ ràng nhất phải kể đến Vưu Túy. Nàng cũng là nữ nhân có võ công cực cao, bình thường cũng có thể túy tiện tung một chân đá bay Hy Bình đi rất xa. Nhưng khi nàng bị hắn ôm chặt, nàng lại hoàn toàn vô kế khả thi.

Bảo Nguyệt ở bên cạnh kinh hãi kêu: “Hy Bình, chàng muốn làm gì hả?”

“Bỏ ta ra, đồ vô sỉ nhà ngươi. Ta phải giết ngươi!” Mộng Hương bị ép đến nghẹn thở trong lòng hắn, vùng vẫy kêu.

Hy Bình cười nói: “Bão Nguyệt, tiểu thư của nàng thật là thúi. Việc tốt gì khác không chịu quản, hàng ngày cứ quản lão tử muốn lấy ai! Uy, Mộng xú thí, đừng nói ta không cho nàng cơ hội. Nàng chỉ cần đáp ứng để Bảo Nguyệt gả cho ta, ta lập tức thả nàng ra. Nếu không, hắc hắc, chúng ta cứ tiếp tục như thế này, tốt chứ!”

Triệu Tử Uy sắc mặt xám xanh bước đến bên hai người, nói: “Hoàng Hy Bình, xin ngươi hãy thả Mộng Hương cô nương ra!”

Trên đường đến đây, hắn đã trò chuyện cùng Mộng Hương rất cởi mở và dựa vào sự si tình nhất mực của hắn đối với Mộng Hương, há lại có thể chịu được hành vi của Hy Bình lúc này?

Hai mắt Hy Bình lóe lên ánh tà dị, nghiêng mặt nhìn chòng chọc vào Triệu Tử Uy, chậm rãi nói: “Ngươi rất yêu nàng ta đúng không?”

Triệu Tử Uy không đáp, chỉ rút hai thanh đao từ sau lưng hắn ra. Bầu không khí ở đại sảnh bắt đầu trở nên quỷ dị. Kiếm của Vưu Túy cũng đã xuất ra khỏi vỏ.

Hy Bình bình tĩnh nói: “Ta hiện đang ôm nàng. Ngươi có thể hỏi nàng là có yêu ngươi giống như ngươi yêu nàng không? Nếu nàng nói yêu ngươi, ta lập tức thả ra. Còn nếu nói không, xin lỗi, tuy ta cũng rất không muốn nhưng ta cũng sẽ nói không với ngươi!”

Song nhãn của Triệu Tử Uy chuyển sang nhìn chăm chú vào cặp mắt xinh đẹp như mộng của Mộng Hương lúc này có chút hoảng loạn, há mồm muốn hỏi, cuối cùng lại không thể hỏi được.

“Mộng xú thí, nàng có yêu Triệu nhị công tử của chúng ta không?” Hy Bình hỏi giúp Triệu Tử Uy.

Đôi má Triệu Tử Uy đột nhiên đỏ bừng, khuôn mặt trở nên căng thẳng, hai tay thả xuống, song đao lại rơi vào bao đựng đao sau lưng hắn. “Ngươi không cần hỏi, ta không muốn biết đáp án. Ta chỉ muốn biết đến khi nào ngươi mới chịu thả nàng ra. Ta là người theo đuổi nàng, cũng là huynh đệ của ngươi. Ta vì nàng mà bạt đao, lại vì ngươi mà thu đao. Ngươi có hiểu tâm ý của ta không?”

Hy Bình quay mặt nhìn vào hai mắt Mộng Hương, rồi lại nói với Triệu Tử Uy: “Ta nghĩ ngươi sẽ hối hận vì đã để ta thả nàng ra. Cái này ta cũng hiểu.”

Hắn buông lỏng hai tay đang ôm chặt lấy Mộng Hương. Trong chớp mắt, trước mắt mọi người chợt hoa lên. Thân thể to lớn của hắn bắn tung ra đằng sau, làm vỡ vụn vài cái ghế cao và làm một mảng tường cũng bị xuyên thủng.

Khi chúng nhân đã hồi tỉnh trở lại, trước mắt đã không còn thấy bóng dáng Mộng Hương và Hy Bình nữa. Cả hai người bọn họ đều đang ở trong gian phòng đằng sau lưng bức tường bị phá. Từ gian phòng đó phát ra tiếng đánh đập ầm ầm. Cùng với những tiếng đó là tiếng chửi rủa phẫn nộ của Mộng Hương xen lẫn tiếng gào thét thống khổ của Hy Bình.

Vưu Túy là người đầu tiên lao qua lỗ hổng trên tường. Nhưng khi nàng vừa chui qua bức tường bị phá, lập tức phát ra thanh âm đụng độ cực lớn. Tiếp đó nàng lại bay trở về, sắc mặt nhợt nhạt, miệng thở hổn hển, và ngăn cản những người khác tiến nhập vào.

“Đừng có qua, nữ nhân đó đã phát điên. Võ công của nàng ta cực mạnh, đến ta cũng không thể địch nổi. Các người ở đây không ai có thể đối chọi với nàng ta. Nàng đang trong tối, chúng ta rất bất lợi. Triệu Tử Uy, nếu Hy Bình gặp chuyện gì, ta tuyệt không bỏ qua cho ngươi!”

Chúng nhân vô cùng khẩn trương. Tất cả nữ nhân đều lo lắng đến rơi lệ. Tiểu Nguyệt định ngang nhiên chạy qua nhưng bị Hoàng Đại Hải ôm chặt lấy. Hắn biết, võ công của Vưu Túy còn cao hơn hắn nhưng rõ ràng lại bị một chưởng trong bóng tối của Mộng Hương chấn lui. Tiểu Nguyệt nếu qua đó, sẽ chết chắc không nghi ngờ gì nữa.

Dù vậy cũng có rất nhiều người hướng đến chỗ bức tường bị thủng bước qua. Xem ra không có mấy người nguyện ý nghe theo lời khuyên của Vưu Túy. Bản thân nàng cũng đã tiến qua một lần nữa, trong tay đã nắm chặt một thanh kiếm.

“Các người lùi lại, để ta vào!” Triệu Tử Uy vượt qua mọi người, bước nhanh đến bức tường bị phá, hai tay nắm chặt song đao.

Bảo Nguyệt đột nhiên gào khóc: “Tiểu thư, tỷ đừng đánh hắn nữa. Bảo Nguyệt xin đáp ứng với tỷ sau này sẽ không lý đến hắn nữa, sẽ nghe lời tỷ không gả cho hắn nữa. Tiểu thư, tỷ tha cho hắn đi! Đánh nữa hắn sẽ mất mạng đó. Bây giờ Bảo Nguyệt cầu xin tỷ mà, có được không?”

Khi Triệu Tử Uy vừa chạy đến bức tường thủng thì thanh âm trong đó đột nhiên im bặt. Trong lòng mọi người đều khẩn trương. Triệu Tử Uy cũng dừng bước lại. Lát sau bọn họ thấy Mộng Hương từ trong phòng đi ra. Bọn họ giơ vũ khí lên tiến lên bao vây. Chỉ có Triệu Tử Uy là ngoại lệ, hắn lùi lại. Nếu hắn không lùi lại, Mộng Hương sẽ không thể đi ra.

Mộng Hương không thèm để ý đến ánh mắt thù địch của chúng nhân. Nàng chỉ nói với Bão Nguyệt: “Đó là quyết định của ngươi à?”

Bảo Nguyệt lau sạch nước mắt, nói: “Tiểu thư, chúng ta đi thôi!”

Hoàng Đại Hải nói: “Muốn đi à, đâu có dễ dàng như vậy. Ngươi sẽ phải trả giá rất trầm trọng cho hành vi của mình. Ta bất kể ngươi là ai. Nếu đại ca ta không thể sống ra khỏi căn phòng kia thì ngươi cũng đừng mong sống mà ra khỏi đây.”

Thần thái trong cặp mắt như mộng của Mộng Hương đã bình thường. Thay vào đó là một loại tựa hồ hàn quang lãnh đạm. Lợi kiếm trong tay phát tán ra quang hoa mờ nhạt.

Bảo Nguyệt chạy đến đứng sánh vai với nàng, nước mắt còn đầy trên mặt. Tuy vậy nàng lại nuốt lệ kiên định nói: “Ta sẽ không để các người làm thương tổn đến tiểu thư.”

Lôi Long than thở nói: “Ai cũng không muốn tổn thương đến người khác nhưng sự việc đã đến nước này, mọi người đều phải có lập trường của mình. Bão Nguyệt, chúng ta không trách nàng, chỉ là rất tiếc, chúng ta không có sự lựa chọn.”

Vưu Túy nói: “Ta cũng không có sự lựa chọn. Ta phải vì phụ thân của hài tử mình mà báo cừu.”

Xuân Yến vẫn còn lưu nước mắt tiến đến trước mặt Mộng Hương nói: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì Bình nhi rồi?”

Mộng Hương không đáp, lạnh lùng nhìn Xuân Yến.

Xuân Yến nói: “Nếu Bình nhi chết đi, ngươi sẽ hoàn toàn bị cô lập. Sẽ không ai có thể giúp ngươi. Ngay cả đến sư phụ của ngươi, bà ta cũng sẽ không đến truy hỏi chúng ta thật sự thi triển thủ đoạn báo phục gì đối với ngươi. Ta đã mất đi nhiều cảm xúc, sẽ dùng phương thức này để truy hỏi nhà ngươi. Ta đã rất nhiều năm không động võ, ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ, lần động võ trở lại, đối thủ lại là ngươi!”

Bà xoay người bước đến trước mặt Đỗ Quyên, nhận lấy trường kiếm trong tay Đỗ Quyên, rồi lại quay người đối mặt với Mộng Hương. Cặp mắt bức xạ ra hàn mang, trường kiếm trong tay tán xạ ra một loại quang mang màu trắng nhàn nhạt, ôm kiếm đứng yên, mũi kiếm ngang bằng với chân mày. Trong khoảnh khắc, từ mũi kiếm của bà một luồng khói trắng tròn như quầng trăng không ngớt xoay vần.

Bảo Nguyệt kinh hãi nói: “Nguyệt Mãn Sao Đầu ?!”

Nhãn thần của Mộng Hương nhanh chóng biến đổi, cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”

Xuân Yến nói: “Sư phụ của các ngươi đã từng nhắc đến Chân Yến với các ngươi chưa?”

“Chân Yến sư cô?” Bảo Nguyệt lại kinh hô.

Mộng Hương đột nhiên thu kiếm vào bao, hai mắt nhắm lại, than thở nói: “Người nói không sai. Ta đã hoàn toàn bị cô lập. Bởi vì đúng là Hoàng Hy Bình đã mệnh tới hoàng tuyền. Ta tịnh không hối hận đã giết chết hắn. Ta ghê tởm hắn, thậm chí nếu là đồng quy vu tẫn, ta cũng không hối tiếc. Ta tịnh không muốn gây thêm sát nghiệt nữa! Bão Nguyệt, hãy về nói với sư phụ một tiếng. Nói rằng Hương Hương xin lỗi người, đã khiến cho người thương tâm.”

“Hương Hương, nhũ danh thật mĩ vị làm sao. Thật muốn lại được hôn nàng.” Đó là một thanh âm rất quen thuộc.

Chúng nhân nhất tề quay đầu, kinh ngạc: “Hy Bình?!”

“Ngươi chưa chết à?” Mộng Hương kinh ngạc hỏi.

Hy Bình bước ra từ bức tường bị phá, toàn thân trần trụi, thân thể cường tráng đầy nam tính hiện rõ dưới ánh sáng ban ngày thô ráp đến choáng ngợp. Trên thân thể hắn toàn là vết thương, quyền thương có, cước thương có, kiếm thương có. Thương tích nặng nhất là một vết kiếm ở ngực nhưng máu đã ngừng chảy.

Hắn cười khổ nói với mọi người: “Thật xin lỗi, toàn bộ y phục đã bị nàng lão hổ mẫu kia xé nát. Ta cũng không tìm được mảnh vải hoàn chỉnh nào có thể dùng. Triệu Tử Uy, cởi y phục vứt cho ta!”

Triệu Tử Uy cởi áo khoác ngoài đưa cho hắn.

Hy Bình đón lấy rồi quấn vào hạ bộ của mình. Sau đó dưới ánh mắt chấn kinh của chúng nhân, bước đến trước mặt Mộng Hương, hỏi: “Nàng thấy rất kì quái là ta vẫn còn sống phải không?”

Mộng Hương đã tĩnh lặng trở lại, nói: “Ngươi là kẻ đáng sợ nhất ta đã từng gặp! Ta chỉ muốn hỏi ngươi, sao phải giả chết?”

Hy Bình cười nói: “Không có nguyên nhân. Ta từ trước đến giờ đều thích giả chết. Có rất nhiều người biết, chỉ có nàng là không biết. Mộng xú thí, biết ta sắp sửa làm gì nàng không?”

Mộng Hương hồi phục lại vẻ ôn nhu như mộng của nàng trước kia, bình tĩnh nói: “Muốn giết Mộng Hương thì hãy động thủ đi!”

“Hy Bình!” Bảo Nguyệt vừa định nói, liền bị Hy Bình đưa tay ngăn lại.

Hắn chuyển sang nói với Mộng Hương: “Ta rất muốn giết nàng nhưng có rất nhiều người không đồng ý. Có điều có thể khẳng định một điều, suốt cuộc đời này nàng không thể đào thoát khỏi sự báo phục của ta!”

Mộng Hương nói: “Ta tin ngươi có năng lực đó nhưng ta tịnh không sợ hãi. Dù vậy sự cường hãn của ngươi đã đạt đến cảnh giới đáng sợ.”

Tà mang từ hai mắt Hy Bình chiếu vào nhãn tình của nàng, trên mặt lướt qua nụ cười tà ác, nói: “Có lẽ, nàng thích sự báo phục của ta. Bão Nguyệt, theo tiểu thư của nàng trở về đi. Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến nàng ta không thể ngăn trở hảo sự của chúng ta.”

Mộng Hương nói: “Ta sẽ không cảm tạ ngươi đâu!”

Hy Bình nói: “Nàng đã làm rồi. Từ trong nhãn tình của nàng ta đã thấy điều đó. Mặc dù nhãn tình của nàng khiến cho người ta có cảm giác mê man như trong giấc mộng nhưng lần này, trực giác của ta mách bảo trong lòng nàng tồn tại một điểm cảm kích. Mộng xú thí, chúng ta lần này còn chưa đánh xong, hãy nhớ lấy, ta vẫn chưa thua đâu!”

Ài, cái tên này, đến lúc này rồi, dù chết cũng phải thắng, thật sự không biết làm sao mới có thể làm cho đầu óc hắn biến chuyển đây?

Chúng nhân thở dài một lượt, sau đó nhìn hai nữ nhân Minh Nguyệt phong rời khỏi Phong Nhân viện.

Tiểu Nguyệt và Độc Cô Thi lao vào lòng Hy Bình òa khóc.

Triệu Tử Uy đi qua, lúng túng nói: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”

Hy Bình cười nói: “Tất nhiên là có sao, bất quá là chưa chết thôi. Ài, hôm nay đánh ba trận, trận này ta bất lợi nhất. Mộng xú thí này không biết cái gì gọi là hạ thủ lưu tình.”

Triệu Tử Uy áy náy nói: “Ta không phải muốn ngươi thả nàng đâu.”

“Bây giờ nói như vậy còn tác dụng gì nữa?” Hy Bình nổi giận lôi đình, quát lớn: “Ngươi cho rằng võ công của Mộng xú thí kém cỏi lắm sao? Nàng ta chỉ là bị ta ôm chặt, không thể thi triển ra. Cái bình dấm tràn ngập thiên địa nhà ngươi lại chạy đến kêu ta thả nàng, ta đã làm! Nếu ta bị nàng ta đưa đến quỷ môn quan, lão tử ta làm quỷ cũng tìm ngươi tính toán.”

Triệu Tử Uy cúi đầu, hắn biết Hy Bình mặc dù mở miệng thóa mạ hắn như vậy nhưng không nghi ngờ gì nữa đã bỏ qua cho hắn. Hắn còn có thể nói gì được?

Hy Bình khẽ đẩy hai nàng ra, vỗ bồm bộp lên vai Triệu Tử Uy, nói: “Còn muốn theo đuổi nàng ta nữa à?”

Triệu Tử Uy ngẩng đầu, ngưng thị nhìn Hy Bình nói: “Đã biết trước không có kết quả, ta sao lại không thể bỏ cuộc.”

Hy Bình bật cười nói: “Ta sẽ giúp đỡ ngươi. Nhưng lần tới, lúc ta ôm Mộng xú thí, ngươi cũng phải giúp ta. Đừng có mẹ nó rút đao mà đối đầu với ta nữa. Ngươi cũng biết, luận về dùng đao, ta giỏi hơn ngươi. Nếu là trước đây, thanh đao của ngươi sẽ không an lành trở về vỏ của nó đâu nhưng hiện tại, ngươi đã là huynh đệ của ta, do vậy ta đành phải chọn việc thả Mộng xú thí ra. Ta đã nói, ngươi sẽ hối hận, ta nói tịnh không sai chứ?”

Triệu Tử Uy cũng cười nói: “Ta thực có chút hối hận. Bất quá, mạng ngươi rất cứng. Hơn nữa ngươi vẫn sống khỏe nên ta cũng không hối hận nữa.”

Hy Bình nói: “Đương nhiên là cứng rồi. Nếu không sau khi ta đâm vào tường sao có thể kêu lớn như vậy? Sở dĩ ta kêu lớn thế là muốn thông báo cho mọi người, Hoàng Hy Bình ta vẫn còn sinh long hoạt hổ, không cần lo lắng vì ta. Ngươi tưởng ta vì đau mà rống lên thế sao? Lão tử ta là quyền vương, làm sao có thể dễ dàng bị nỗi đau đớn đánh bại được? Tuyệt đối không kêu đau!”

“Mẹ nó, tới chết cũng muốn giữ thể diện đây mà!”

Triệu Tử Uy cười phá lên, những nam nhân khác cũng cười lớn. Chỉ có những nữ nhân trong tiếng cười khẽ có pha chút oán trách.

Vưu Túy oán trách nói: “Xem ngươi còn dám ôm loạn nữ nhân nữa không?”

Hy Bình đã chạy đến ôm Dã Mân Côi và Đỗ Quyên, cười nói: “Lần này ta không phải cũng ôm hay sao? Túy tỷ, nàng muốn để ta ôm hay không?”

Vưu Túy yêu kiều nổi giận nói: “Không thèm lý đến ngươi nữa!”

Xuân Yến trả kiếm lại cho Đỗ Quyên, nói: “Bình nhi, con không về thay y phục à?”

Hy Bình ngượng ngùng nói: “Mẹ, con về thay bây giờ.”

Hắn buông hai nữ nhân ra, đến trước mặt Thi Nhu Vân lúc này nước mắt còn chưa khô, khẽ đỡ lấy nàng, nhu mì nói: “Cùng ta đi về. Thay y phục cho ta nhé?”

Thi Nhu Vân gật gật đầu, vùi đầu vào ngực hắn, khe khẽ nghẹn ngào nói: “Ngươi với ta không phải có cừu hận sâu đậm sao?”

Hy Bình khẽ vuốt mái tóc tuyệt đẹp của nàng, nói: “Người trên thế gian đâu chỉ có cừu hận! Nhu Vân, sau này không bận tâm đến cừu hận nữa được không? Tâm tính của nàng rất đơn thuần, không cần phải giữ mãi một điểm cừu hận đó. Ta tịnh không sợ nàng báo thù. Ta chỉ không muốn nàng không nhận được khoái lạc.”

Vương Ngọc Phân nói: “Ngươi hãy trở về thay bộ y phục của ngươi đi, đừng có nói chuyện ở đây nữa. Chẳng lẽ ngươi không biết bây giờ ngươi phơi bày cả mông đít ra hay sao?”

“Ngươi không cảm thấy mông đít trần trụi của ta rất dễ coi sao?” Hy Bình nói xong, liền ôm Thi Nhu Vân chạy như điên. Đỗ Quyên và Độc Cô Thi đuổi theo phía đằng sau.

“Hoàng Hy Bình, ngươi dám nói với ta như vậy hả?” Vương Ngọc Phân quát lên.

Thật là gan mật trùm cả trời đất!

Chúng nữ sắc mặt đều đỏ bừng. Sắc hồng tươi thắm trên gương mặt của hai nữ nhân Vương Ngọc Phân và Bích Nhu là đáng yêu nhất.

Bạn đang đọc Liệp Diễm Giang Hồ Mộng của Trần Khổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 192

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.