Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ái Đích Diễn Dịch

Phiên bản Dịch · 6899 chữ

Hoa Lôi sắc mặt trắng bạch, ngây ngốc nhìn Hy Bình. Người thanh niên đang ôm nàng lúc này, ánh mắt đầy quan tâm, từ miệng phát ra những từ nhẹ nhàng: “Ta đang ôm nàng!”

Đúng, hắn đang ôm nàng.

Chỉ đơn giản một động tác, một lời nói đã làm tim nàng ấm áp hương xuân.

Nàng từ từ hỏi: “Chàng không phải đã đi rồi sao?”

Hy Bình cười nói: “Nếu như nàng muốn ta đi, ta sẽ đi. Còn như không muốn, ta nghĩ ta nên ở lại.”

Hoa Lôi đột nhiên lại có sức lực, tránh ra một chút, giận dỗi nói: “Chàng thật là trái banh xấu xa, đắc ý cái gì? Nếu phải đi thì cứ đi, tại sao còn chưa đi.”

Ôi, nữ nhân, mồm mép luôn luôn là tật xấu khó sửa.

“Quả thật không có lý do gì để không đi nhưng ta bỗng nhiên lại không muốn đi. Ở lại bồi tiếp nàng qua đêm, được không?”

Hoa Lôi nghe được lời này, mặt đỏ hồng lên, thẹn thùng nói: “Ai cần chàng ở lại qua đêm chứ?”

Hy Bình trợn mắt nhìn nàng, mạnh dạn nói: “Nàng không phải là Hoa Lôi sao? Ta tưởng nàng muốn lưu ta lại, hiến thân cho ta. Giờ thấy nàng không có ý như vậy, thật làm ta thất vọng một phen. Nếu như vậy thì, thôi ta đi vậy.”

“Đố chàng dám?” Hoa Lôi nói nhanh, nói xong liền hối hận, hỏi tiếp: “Ta lưu chàng lại khi nào chứ?”

Nói xong rồi quên, tính tình của nữ nhân nam nhân thực sự không thể hiểu thấu. Bởi vậy thế gian chỉ có nam nhân là giữ lời, còn nữ nhân đều không thấy cần phải giữ lời - thật là khó vô cùng, cũng như là bắt bà lão sinh con vậy.

Hy Bình thoáng trầm tư, nói: “Theo như ta nhớ, không biết bà già nào cởi quần áo của ta vậy kìa?”

Hoa Lôi nổi giận hét: “Hoàng Hy Bình, ngươi dám gọi ta là bà già hả?”

Bàn tay mịn như phấn của nàng bắt đầu đánh vào chỗ nhược của Hy Bình. Hy Bình nói nhanh: “Đánh chỗ nào cũng được nhưng không được đánh vào mặt. Ta hôm nay thật sự đã bị đánh đến trở thành phị ra, lại phải đi giảm phì.”

Hoa Lôi nói: “Ai bảo chàng không có bản lãnh lại còn đi kiếm người gây sự? Bị đánh mà không chết, coi như mạng chàng lớn!”

Hy Bình nói: “Ta mà chết rồi, lấy đâu ra chồng cho nàng chứ?”

Hoa Lôi nói: “ Ta không lấy chồng.”

Hy Bình lập tức lấy lại vẻ mặt bình thường, nhìn Hoa Lôi chăm chú rồi lấy thái độ nghiêm chỉnh hỏi: “Nàng thật sự quyết định suốt đời không lấy chồng sao?”

Hoa Lôi giật mình vì thái độ nghiêm chỉnh đột ngột của hắn, một lúc lâu sau mới đáp: “Bồng ta lên giường đi.”

Hy Bình chiều ý nàng, bồng nàng đặt lên giường, ngồi kế bên nàng, nói: “Ta đã để cho nàng suy nghĩ lâu như vậy, lại còn cho nàng gặp lại cha ta. Chính là để nàng cảm nhận rõ trong lòng mình thật sự đang yêu ai. Ta biết cha ta chính là người trong mộng mà nàng đã ấp ủ bấy lâu nhưng dù gì cũng vẫn không phải là sự thật. Sau khi ta mạo muội xâm nhập cuộc đời nàng, ta mới là người thật sự tồn tại trong cuộc đời nàng. Ta nghĩ như thế đấy. Lần trước ta đã gây cho nàng một nỗi đau rất sâu sắc khiến ta hầu như phải hối hận cả đời. Cũng vì vậy ta mới quyết định đền bù cho nàng. Thậm chí nếu sau này nàng vẫn muốn lấy cha ta, ta vẫn sẽ dốc hết sức thành toàn tâm nguyện cho nàng.”

“Trong tâm tưởng của nàng, ta chỉ là một tiểu hài. Nhưng đã qua hai mươi năm, giấc mộng của nàng dù không thay đổi, đứa tiểu hài mà nàng từng ôm ấp thì đã đổi thay, đã biến thành một nam nhân thật sự, một nam nhân cường tráng. Nếu nàng đồng ý, nam nhân này sẽ biến nàng thành một nữ nhân thật sự, ngay trong đêm nay!”

Hoa Lôi không biết nói gì, chỉ trầm mặc.

Hy Bình thở ra một hơi, đứng dậy rồi hướng cửa phòng đi ra.

Ngồi trên giường, Hoa Lôi hốt hoảng hỏi gấp: “Chàng đi đâu?”

Hy Bình không trả lời.

Hoa Lôi nói tiếp: “Đồ sâu dâm, không phải vừa nói muốn biến ta thành một nữ nhân thật sự sao? Ngươi giờ lại muốn đi sao? Ngươi là đồ nói dối, ngươi chung quy vẫn nói dối Lôi Lôi, người ta không cho ngươi đi!”

Hoa Lôi nhảy xuống giường đuổi theo, Hy Bình dừng lại.

Nàng ta lao vào người Hy Bình, nấc lên sau lưng hắn, hai tay ôm chặt hắn từ phía sau hắn, nói: “Lôi Lôi mọi thứ đều dành cho chàng, chàng không đi được không?”

“Ai bảo ta định đi chứ? Ta chỉ muốn đóng cửa thôi mà, nàng không nghĩ rằng trước hết nên đóng cửa sao? Oh, Lôi Lôi ngốc nghếch!” Hy Bình cười lớn thì ra là Hoa Lôi nôn nóng.

Hoa Lôi phát giác là bị lừa liền nhằm Hy Bình phát tiết, đá vào hạ thân của hắn, phẫn hận nói : “Chàng đúng là người xấu mà, đá chết chàng cái đồ lưu manh!”

Hy Bình xoay người lại, chân Hoa Lôi nhắm đúng ngay giữa hai chân hắn. Hai tay hắn lập tức chụp lấy phần giữa hai chân, miệng la lớn, mặt thì không giấu nổi vẻ đau đớn.

Hoa Lôi giật mình hỏi: “Hy Bình, chàng có làm sao không? Đừng có dọa ta nha!”

Hy Bình thống thiết nói: “Lôi Lôi, nàng hủy sự sống của ta rồi, giờ ta không còn là nam nhân nữa rồi.”

Hoa Lôi lo lắng đến phát khóc, cúi người xuống kéo tay Hy Bình ra, miệng nói gấp gáp: “Để ta xem thử, để ta xem thử!”

Hy Bình nói: “Ta nghĩ nó đã bị nàng đá nát rồi. Ai da, uổng cho một người dũng mãnh như ta, giờ lại thành không có trứng!”

“Mau lấy tay ra, ta là đại phu, chàng để ta xem qua thử biết đâu cứu được?” Hoa Lôi trong lúc kinh hoàng nhớ ra mình là đại phu, quên cả khóc.

Hy Bình nói: “Lên giường đi, nàng giúp ta cởi quần ra, xem xem còn có thể cứu vãn được không? Nếu không chắc bọn họ nghiền nàng thành bột mất. Ai da, đau chết mất!”

Hy Bình vừa la thảm vừa lom khom đến bên giường nằm xuống. Hoa Lôi chẳng quản ba bảy hai mốt gì cả, vội vàng cởi quần hắn ra, thấy rõ chẳng có chút thương thế nào cả. Tay ngọc liền kiểm tra âm nang của hắn phát hiện hai trứng cũng không có thương tổn gì. Đang lúc ngạc nhiên thì Hy Bình nhịn không được cười lớn. Nàng ta phát hiện lại bị hắn lừa một lần nữa liền lập tức nhổ lông trên thân hắn mà xả giận.

Hy Bình đau đến nỗi ngồi bật dậy, hét: “Ai da Hoa Lôi, muốn giết ta sao hả?”

Hoa Lôi giận nói: “Chàng ba lần bốn lượt lừa gạt ta? Nhổ một chút lông là còn lịch sự lắm rồi đó.”

Hy Bình nói: “Lông của nam nhân có chỗ có thể nhổ, có chỗ không được nhổ. Đó là biểu tượng hùng mạnh của nam nhân, giống như đối với phụ nữ các nàng trinh tiết là của quý vậy! Nàng dám nhổ lông ta như vậy, ta nhất định cướp đoạt trinh tiết của nàng, lão tử ta không thể chịu thua thiệt được.” Hắn ôm lấy Hoa Lôi đang đứng cạnh, kéo nằm xuống giường, xoay người ôm chặt nàng ta nói: “Dám nhổ lông cây gậy thép của ta, lần này nàng phải trả giá thảm rồi.”

Hoa Lôi bị Hy Bình ôm chặt tới thở không nổi, hai tay đẩy ngực hắn ra nói: “Chàng nặng quá, đừng đè người ta nữa. Chàng để ta lên trên đi.”

“Nàng là người chủ động mà!” Hy Bình xoay người ôm nàng đưa lên trên, cười nói: “Lôi Lôi, tiếp theo thì làm gì hả?”

Hoa Lôi rụt rè nói: “Ta không biết.”

Hy Bình nói: “Sao lại như thế? Nàng là đại phu không lẽ không biết tiếp theo phải làm gì sao?”

Hoa Lôi nói: “Không biết là không biết, chàng nói thật thừa. Ta không tiếp tục nữa đâu.” Cô nằm xấp xuống, thân người đè lên ngực Hy Bình, miệng cắn nhẹ tai hắn, thỏ thẻ nói: “Trước kia chắc chàng không nói mấy lời thừa như thế với bọn họ. Ta không biết, không lẽ chàng không biết dạy ta?”

Ài, sao lại quên được nhỉ?

Hy Bình nói: “Được, ta dạy nàng! Lôi Lôi, giúp ta cởi áo đi, đừng chỉ cởi quần. Chúng ta có cả buổi tối nay, cứ từ từ thôi!”

Thật là, sao mà mặt đỏ như vậy! Một nữ nhân hơn ba mươi tuổi chưa từng có nam nhân nào, bây giờ như vậy, có lý do để thông cảm.

Hoa Lôi mất một chút thời gian rồi cũng cởi xong áo của Hy Bình. Hy Bình nói: “Lôi Lôi, giờ có thể cởi bỏ luôn toàn bộ y phục của nàng. Nếu nàng thấy có gì phiền phức, ta có thể giúp nàng xé bỏ chúng đi, sao nào?”

“Chàng mà phá hỏng y phục của ta, ta liều mạng với chàng đó. Đúng là lưu manh vô giáo dục mà.” Hoa Lôi vừa mắng Hy Bình vừa ngồi dậy cởi bỏ y phục của mình. Tấm thân trắng bạch kiều diễm của nàng dần dần lộ ra trước mắt Hy Bình.

Hy Bình yên lặng nhìn nàng đến khi không còn mảnh vải nào trên người mới nói: “Nàng giờ đã ngoài ba mươi nhưng mà thân thể nàng thì cứ như một tiểu nữ hài. Thật không đành lòng tàn phá nàng!”

Hoa Lôi hét lên: “Ta mà là tiểu hài tử sao? Ta đã bế chàng từ lúc chàng còn bú sữa đó!”

Hy Bình đưa tay chụp lấy nụ hoa trên ngực nàng, xoa xoa nhè nhẹ rồi cười hỏi: “Ta lúc đó có bú sữa của nàng không vậy Lôi Lôi?”

Hoa Lôi nhìn hắn nói: “Lúc đó ta mới mười bốn tuổi, lấy đâu ra sữa cho chàng chứ? Chàng đúng là lưu manh từ nhỏ mà, khiến Thiến nhi...”

Nàng ta không nói tiếp nhưng Hy Bình vẫn biết đại để sự tình. Hoàng Dương đã từng nói qua với hắn. Cô nàng Hoa Tiểu Thiến đó có lẽ chính là nữ nhân đầu tiên của hắn. Nàng ta giờ đã trở thành vợ của Triệu Tử Hào, không biết cô ta là nữ nhân như thế nào? Ký ức của hắn về Hoa Tiểu Thiến thì trống không nhưng Hoa Tiểu Thiến thì chắc phải nhớ cái tên tiểu nam hài đã lấy đi đồng trinh của nàng ta lúc đó chứ?

Hoa Lôi thấy hắn lúc lâu không nói gì hỏi: “Sao vậy? Nói chàng xấu, chàng giận rồi à?”

Hy Bình mỉm cười, tay nâng lên, úp mặt vào ngực nàng, miệng ngậm lấy nhũ phong của nàng.

Nàng ta rên lên: “Hoàng Hy Bình, chàng không còn là con nít đâu.”

Hy Bình đặt nàng xuống giường, miệng bao lấy đôi môi đỏ của nàng, cùng nàng hôn một lúc lâu rồi nói: “Nàng cuối cùng cũng chịu thừa nhận ta là đàn ông rồi hả?”

Tay hắ xoa nhẹuc1đồ thị nơi thầ kí củ Hoa Lôi. Hoa Lôi cả nhậ sự kíh thíh của Hy Bình cũg như sự tấn công của khí tức nam tính trên người hắn. Dụ tíh trong lòg từ từ nhen nhó rồi bùg phá. Hai tay nàg bất giác tựuc1động ôm choàng lấy lưng Hi Bìh, miệg kềên tai hắ thởấ, rên rỉ liên tục.

Trong lúc hai thân thểứọá vào nhau, ngón tay Hi Bìh thâm nhập vào mật động của nàng, khơi mở dòng nước từ bên trong đó. Đang lúc tình ý nồng đượm, hắn nói: “Lôi Lôi, ta công thàh nhé”

Ngay lậ tứ, Hoa Lôi cóả giá rõ ràng khẩ phá của hắn đả đặ ngay trước cổg thàh củ mìh. Cảgườ nàg rung lên, hông cứ liên tục cựa quậy qua lại, hai tay đẩ Hi Bìh ra, la lớ: “Không được, ta sợuc1đau lắ!”

Hi Bìh cả thấy nỗi sợ của nàng thật là vô cớ bèn hỏi: “Lôi Lôi à tại sao phải sợhư vậy?”

Hoa Lôi căng cứng ngườ lạ, nó: “Hồ mười bốn tuổ ta đãhấ qua. Nữ hài đóhả má rấ nhiề. Từ đó trở đi ta rất sợhuyện đó. Lúc ở bên chàng, nỗi sợ đó còn đặc biệt mạnh mẽ hơn.”

Hi Bìh tỉh ngộ “Nữ hài đó chắc làoa Tiể Thiế. Còn người làm nàng ta chả má chính là ta phả không?”

“Là sao chàg biế chứ” Hoa Lôi kinh ngạ thố lên. Lú đói Bìh chỉàuc1đứ trẻ là sao nhớuc1đượ chuyện đó chứ

Hi Bìh cườ nó: “Làha ta nó cho ta nghe.”

Hoa Lôi kinh ngạ: “Sư ca nó cho chàg nhữg chuyệ đóao? Thìa ông ta cũg không phả ngườ tố, không trách lạ nuôi lớ mộ tên sắ lang như chàg.”

Hi Bìh nó: “Cha ta không cóoại bả lĩh này đâu. Nghe cha ta nó, ta lào trời sanh như thế, số đã định kiếp này phải làm sắ lang. Ài, kể ra không hiếu sắc cũng không được, ai biể ta hấ dẫ như vầ chứ”

Hoa Lôi nghe hắ nó như vậ, cau cóó: “Mè khen mè dà đuôi!”

Hi Bìh hôn lên đôi môi khả ái củ nàg, nhẹhàg nó: “Bởi vì nàg sợ ta cũng không dám làm gì Sau này nàng khóc than rêu rao khắp nơi rằng ta ứ hiế nàg thìhật không hay.”

Hoa Lôi sững người mộ lúc rồi nó và tai hắ: “Chàg muố lâm trậ rú lui phả không? Không cóử cho chàg đâu! Chàg đểa lên trên, đểa tựà, cóẽ sẽ không đau. Chứhàg thô lỗhư vầ, ta không tin chàg chú nà!”

Hi Bìh liền trởìh nằ xuốg dướ, ngẩng đầu nhì thấ phía thân dưới như cóộ cây trụắ dựng đứg lên. Hoa Lôi nhì thấ như hoa mắ, trong lòg phá hoảg. Qua mộ lú, nàg mím chặt môi, ngồ lên bụg dưới Hi Bìh. Mộ tay nắ lấ hùg căn củ hắ đưa tớ vùg thầ kí củ mìh, khi hai vậ chạ và nhau thìừg lạ.

Hi Bìh thấ nàg vẫn không dám liền thở dài một cái. Nàng ta ngượng nghịu nói: “Ta thậ không biế đặt cái thứ đó của chàng vào đâu nữa!”

Ôi, thấ bạ!

“Nàg không phả làuc1đạ phu sao, hay đi làm ni cô đi!” Hi Bìh không thèm phân trần thêm, vật nàng ta nằm xuống rồi đèên như mộ ngọ nú. Đầ thương đặ ngay cửa huyệ, nó lớ : “Ta không thểhị nổ nữ!”

Ngay lậ tứ, cây thương to lớ củ hắ xâm nhập vào nơi thâm sâu của Hoa Lôi. Lúc đó trong lòng Hoa Lôi chưa kị chuẩ bịì la thả mộ tiếg, răng gõ lập cập, mồôi đổa khắ ngườ.

Hai tay chống lên ngực Hi Bìh, bật khó : “Không chị đâu! Ôi, ngườ ta đau quá. Chàg đúg làon sâu dâm mà Cái đó sao lớ vậ chứ Lạ cò hành động thô lỗữ, không nhẹhàg vớ ngườ ta gìế. Sau nà ta không cho chàg là nữ!”

Ngay lúc Hi Bìh tiến và trong ngườ Hoa Lôi liền cả thấ huyệt đạo củ nàg thậ bé nhỏ Trong số chúng nữ của hắn có lẽ khả năng dung nạp của nàng ta là thấp nhất. Cóẽuc1điều này có quan hệ vớ cái miệg nhỏ bé củ nàg ta. Không trách nàng ta lại sợ sự cường tráng của hắn như thế. Hắ cả nhận được nhục thểề mạ củ bó sát lấy vũ khí của hắ, như muốn đẩy hắn ra. Cái loại cảm giác bị bó chặt chưa từng thấy như thế khiến hắn phát rên lên.

Hắ không quan tâm đến sự phản đối của Hoa Lôi, bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động, đồg thờ nó: “Lôi Lôi, đừg khó mà Mớ đầ không khỏi bị đau một chút, lần sau sẽ bị nữa.”

Hoa Lôi kiên quyế nó: “Không cóần sau đâu! Chàg đúg làhố tha, là sao màừ to vừ dà như vậ chứ Đau chế ngườ ta rồ! Chàg chậ thôi! Ôi Hoàg Hi Bìh, ta phả giế chàg!”

Cơ thểàg không cò khốg chếuc1đượ nữa mà bắt đầu lắc lư qua lại. Hi Bìh hoà toà không muố giả tố độ lại theo thỉnh cầu của nàng, trái lại càg ngà càg mãnh liệt hơn. Cái thông đạo chật hẹp của ngườ phụữgoà ba mươi nhưng chưa từg tiế xú vớ nam nhân nà là cho hắ cả thấ hưng phấ. Mấ ngà nay hắn không dám hành động thô lỗ với Dãân Côi vàưu Tú vì họ cóhai, cũng không thể phong cuồng với Tiểu Nguyệt. Tình dục bị đè nén bao lâu giờuc1đây bạ phá trên người Hoa Lôi. Cóhểình dung đượ sự cuồg nhiệ đó. Hoa Lôi cả thấ những cơn đau và luồng khoá cảm trong người nàng cứ ngày càng dâng cao, nử muố dừng nử muố tiế tụ!

Hai thân thểứên lên xuốg xuống suốt một lúc lâu. Hùg căn củ Hi Bìh cứa và trong lỗuyệ mề mại củ Hoa Lôi như mộ ngườ thợhoan giếg. Từrong những tường thịt tuôn ra những dòg nướ, chảy tràn xuống thân dướ củ hai ngườ, thấ ướ cảấ trả giườg.

Tộ nghiệ cho tấ trả giườg. Lúc nào cũng gặp phải cái chuyện xui xẻo đó. Hết lần này đến lần khác đều bị con người làm ô uế.

Thượg đếág tạ ra con ngườ, khốg chế́híủ con ngườ; con ngườ vì vậy ság tạ ra tấ trả giườg, để già vòó.

Nếu không phải Hoa Lôi cảm nhận được sự yêu thương trong lòng Hy Bình, có lẽ nàng đã nghĩ rằng mình đang bị hắn cưỡng gian. Cái đồ nam nhân thô lỗ! Làm tình mà cũng thể hiện cái bộ mặt bạo lực của mình. Tuy nhiên nàng ta lại càng ngày càng ưa thích cái khuynh hướng bạo lực của hắn. Dịu dàng chỉ là bước đầu tiên của tình ái. Cái làm cho nữ nhân thật sự thỏa mãn trong tình ái chính là sự xâm phạm cuồng dã đầy thú tính. Bất kể nỗi đau đớn hay niềm hoan lạc đều là những yếu tố mang đến sự phong cuồng của nữ nhân - cái nữ nhân yêu nhất chính là cái bạo lực của nam nhân.

Hoa Lôi tuy biết nam nhân có Cửu dương trọng thể rất mạnh về phương diện này nhưng không ngờ mạnh mẽ đến mức nàng ta rơi vào tình thế không tiếp nhận nổi. Nàng là đại phu, đương nhiên hiểu biết rất sâu sắc về thể chất và tính năng của cơ thể con người. Tuy nhiên nam nhân này lại có những yếu tố thể chất rất không phù hợp với những gì nàng biết mà tính năng cũng rất không tương đồng. Sao lại có nam nhân duy trì được việc này lâu như vậy chứ? Liệu có phải đó chính là cái đáng sợ của Cửu dương trọng thể không? Thêm nữa, cái thứ đó của hắn có thể to, có thể nhỏ, có thể dài, có thể ngắn. Ngay lúc hắn vừa tiến vào cơ thể nàng, tâm linh nàng dường như bỗng tương thông với hắn sao đó? Nàng thích thú cái cảm giác này!

Hoa Lôi cảm thán nói: “Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao chàng có thể cùng lúc phục vụ cho bao nhiêu đó nữ nhân. Chàng thật đáng sợ, chàng không phải con người mà!”

“Cái chuyện này... Nếu ta không phải là người sao có thể làm cái chuyện này với nàng chứ?” Hy Bình chịu nổi nữa, tăng thêm tốc độ. Hoa Lôi thật sự đã được hắn đưa đến sự điên cuồng của tình dục. Hắn thì vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn bèn đề nghị: “Lôi Lôi, ta cho lớn thêm một chút nha?”

Hoa Lôi nói lớn: “Ta liều mạng với chàng!”

“Liều mạng thì liều mạng. Tối nay chúng ta cùng thí mạng trên giường đi, ha ha!”

Hy Bình cực kỳ đắc ý, dương căn hắn bên trong người Hoa Lôi đột ngột to lên. Thân thể Hoa Lôi điên cuồng nhún nhảy, không chống đở nổi sự công kích mãnh liệt của Hy Bình, chỉ trong khoảnh khắc liền rơi vào trạng thái phong cuồng rồi hôn mê. Cũng như trước đây, khi nữ nhân đạt được đến cực đỉnh tình dục, trạng thái cao trào của Hy Bình cũng tới liền sau đó. Một dòng dương tinh nóng ấm bắn vào trong nội thể của Hoa Lôi. Sau đó hắn ôm thân thể mỏng manh của Hoa Lôi lên rồi nằm xuống giường, để Hoa Lôi nằm ngủ trên người hắn.

Hắn hôn rất lâu lên cái trán với làn da trắng bạch ướt đẫm mồ hôi của Hoa Lôi một lúc lâu rồi khe khẽ gọi: “Lôi Lôi, tỉnh dậy đi!”

Hoa Lôi không tỉnh lại ngay. Hắn bèn vỗ một cái vào cái mông mềm mại của nàng. Hoa Lôi chỉ hơi phản ứng lại. Hắn liền dùng thêm sức vỗ mạnh vào cái mông tròn căng của nàng một cái nữa.

Hoa Lôi la thảm: “Ai da, cái tên tiểu lưu manh này. Không được đánh vào mông ta như vậy. Đau thật đó.”

Hy Bình cười nói: “Nàng không phải muốn liều mạng với ta sao? Sao lại ngủ nhanh như vậy chứ?”

Hoa Lôi giận nói: “Chàng đúng là trâu mà. Chàng không biết mệt còn ta thì mệt chết đi được. Đã biết là ta ngủ sao còn làm ồn phá cho ta tỉnh giấc chứ? Lại còn dùng bạo lực nữa. Chàng muốn gì chứ?”

Hy Bình cười cười, rồi vả lả: “Lôi Lôi, chúng ta làm thêm lần nữa nha?”

Hoa Lôi cự tuyệt thẳng thừng: “Không được.”

“Lần này ta bảo đảm sẽ hoàn toàn nhẹ nhàng mà.”

Hy Bình bảo đảm nhẹ nhàng, ai mà tin chứ? Chỉ có đồ ngốc mới tin.

Hoa Lôi đưong nhiên là không tin, giận nói: “Người ta đau muốn chết được. Dù cho chàng có nhẹ nhàng thế nào đi nữa, tối nay ta không chịu cùng chàng lần nữa đâu. Ta thà có chết cũng không chịu!” Nàng định trở mình vùng vẫy nhưng toàn thân như vô lực, không làm nổi một động tác nào.

Hy Bình ôm nàng xiết nhẹ một cái rồi cười nói: “Đừng có vùng vẫy mà. Nàng mà nhúc nhích là kích thích ta đó. Nếu như nàng muốn an toàn qua đêm nay, nàng nên yên tĩnh đi hén?”

Hoa Lôi lo sợ nói: “Trừ phi chàng thề đêm nay không động đến ta nữa!”

“Được rồi!” Hy Bình đáp ứng: “Đợi cho nàng khỏe lại đi. Ta nếu tiếp tục làm mạnh với nàng, ta cũng phải cân nhắc nhiều lắm.”

Mẹ ơi, cái tên tiểu tử này, lại lặp lại câu nói của nàng, cân nhắc cái gì? Tầm xàm!

Hoa Lôi cuối cùng cũng tin hắn - thật ra tên tiểu nam nhân này nói tuyệt đối không thể tin được. Thật ra trong lòng rất khó xử: thật khó tin được a!

Hy Bình véo nhẹ mũi nàng một cái, cười nói: “Tại sao lần trước khi ta vừa chuẩn bị xâm nhập vào trong nàng, nàng liền tỉnh lại ngay?”

Hoa Lôi nói: “Chàng còn dám nhắc lại nữa sao? Lúc đó chàng đã phát cuồng trên thân thể bọn họ lại còn muốn dùng cái thứ đáng sợ đó tàn phá thân thể trong trắng của người ta. Ta đương nhiên là không thể tiếp thu rồi. Còn nữa, lần sau muốn xâm phạm người ta, làm ơn trước tiên đi tắm đi.”

“Lạ thật đó?” Hy Bình nhìn chằm chằm vào Hoa Lôi: “Không ngờ lúc đó nàng lại nghĩ tới những chuyện như vậy. Cuối cùng thì suy nghĩ của nàng cũng chỉ như một tiểu nữ hài thôi, so với Tuyết nhi còn thua đó!”

Hoa Lôi giận nói: “Tiểu nữ hài thì không sợ cái thứ hỗn trướng đó của chàng hay sao?”

Hy Bình trầm tư một lúc, đột nhiên nói: “Từ đầu đến cuối nàng vẫn tỉnh táo phải không? Cái trạng thái mất trí nhớ và điên điên tạm thời của nàng lúc đó chỉ là giả vờ thôi, có phải không?”

Hoa Lôi không nói gì.

Hy Bình tiếp tục nói: “Tiểu Mạn và nhạc phụ nhạc mẫu đều biết rõ, lại còn cùng với nàng hợp mưu lừa ta, đúng không?”

“Sao chứ hả?” Hoa Lôi thừa nhận không sợ gì cả: “Chàng là đồ lưu manh, dám ức hiếp Lôi Lôi. Không để cho chàng biết lợi hại của ta, chàng sẽ còn tiếp tục ức hiếp người ta.”

Hy Bình đầu to như cái đấu, nói: “Thì ra là như vậy, nàng thật lợi hại! Tại sao nàng không tiếp tục diễn chứ? Nói thật, nàng diễn xuất thật kinh người, đáng được nhận giải biểu diễn xuất sắc. Nàng không làm diễn viên thật là đáng tiếc.”

Hoa Lôi khiếp hãi nói: “Chàng giận rồi à?”

“Mẹ ơi!” Hy Bình hét lớn: “Ta muốn đánh nàng một trận! Sao nàng lại chơi xấu như vậy? Nàng có biết lúc đó ta đau lòng lắm không? Ta gần như vì nàng mà trở nên si ngốc, lo lắng mất bao nhiêu lâu.”

“Lôi Lôi sẽ bồi thường cho chàng mà, thật đó. Chàng tin ta không?” Hoa Lôi áp sát mặt vào ngực hắn, nức nở nhè nhẹ.

Hy Bình cảm thán nói: “Cho ta một lý do đi, không quản là hợp tình hợp lý, chỉ cần ta nghe thấy vui là được.”

Hoa Lôi nói từ từ: “Ta thật không muốn lừa chàng đâu. Ta chỉ biết nếu ta không làm như thế ta thật không có cách nào để vãn hồi. Ta chỉ có thể làm như vậy mới có thể giữ chân chàng được, mới có thể khiến chàng tiếp nhận ta. Chàng biết không, lúc chàng bóp vỡ tượng gỗ rồi bỏ đi, Lôi Lôi đau lòng lắm. Tại vì Lôi Lôi sợ chàng đi không quay lại; nhưng vào hôm sau chàng quỳ trước mặt người ta, người ta đau lòng vì nỗi buồn của chàng làm tan nát cõi lòng Lôi Lôi. Sau đó, Lôi Lôi vui vì chàng lo lắng cho người ta, yêu nhất là cái vẻ kiêu ngạo không thể chịu nổi của chàng.”

“Gì chứ?” Hy Bình kinh ngạc ra mặt, nhìn nàng không chớp, nói: “Nàng nói trước đó nàng đã yêu ta sao?”

Hoa Lôi cảm thấy mặt đỏ hồng, nói: “Ai yêu chàng chú? Lúc đó người ta giận chàng thôi!”

“Ồ? Giận cũng là một loại biểu hiện của yêu.” Hy Bình ôm nàng đặt xuống giường hỏi: “Sao lại để ta phải chịu khổ lâu vậy chứ?”

Hoa Lôi bình tĩnh trả lời: “Ta thật không muốn làm khổ ai, tuy nhiên có lẽ ta thật sự đã làm khổ chàng, nhưng thật ra cũng là làm khổ bản thân ta. Ta từ lúc còn nhỏ đã sống cùng với cha chàng. Lúc mười ba tuổi, ta phát hiện đối với cha chàng có một tình cảm đặc biệt. Nhưng tới khi ta mười bốn tuổi, huynh ấy rời khỏi Trường Xuân Đường. Ta chưa từng thổ lộ với huynh ấy. Không ngờ đến khi lớn lên ký ức về huynh ấy vẫn lưu lại trong ta. Nhiều năm trôi qua, cứ mong huynh ấy quay lại nhưng huynh ấy không một lần quay lại. Chỉ có con huynh ấy quay lại thôi.” Nàng thở ra một hơi rồi nhìn thẳng Hy Bình, giọng không đổi, nói: “Chàng đúng là lưu manh, quay lại nhân lúc người ta tắm mà vô lễ.”

Hy Bình cười nói: “Cái đó không thể nói là vô lễ, tạm thời gọi là phục vụ. Ta phục vụ cho nàng, nàng còn muốn gì nữa chứ?”

Đại pháo cũng phá không nổi da mặt dân Hoàn Sơn thôn. Tính ra hắn thuộc loại kinh điển nhất. Tứ Cẩu phải chịu xếp thứ hai.

“Tuy nhiên huynh ấy quay lại, nhưng Lôi Lôi không có cái cảm giác ngày xưa. Có thể do huynh ấy đã già, cũng có thể do tâm tình của ta nhiều năm qua đã thay đổi. Đối mặt với huynh ấy cũng không thể làm ta khôi phục lại tâm tình như trước, rốt cuộc cũng kết thúc cái nguyện vọng từ thuở nhỏ của ta. Ngược lại, đối diện với đồ lưu manh chàng, ta thật sự không thể nào bình tĩnh được. Có lẽ chính cái cảm giác đó khiến ta hiểu trong lòng ta chàng đã chiếm một phần không thể định rõ được. Ta không biết mình đã yêu chàng chưa vì vậy ta quyết định tốt hơn là chọn yêu phụ thân chàng. Dù sao thì ta đã chờ phụ thân chàng suốt hai mươi năm rồi. Quảng thời gian đó không phải là ngắn. đúng là một thời gian dài mà. Tất cả đều bị chàng phá hết. Lúc chàng bóp nát tượng gỗ bỏ đi, ta thật sự muốn bằng mọi giá lưu chàng lại nhưng ta không dám. Không nói về tuổi tác thì chàng cũng là phu quân của Tiểu Mạn. Thế ta cũng đủ tuyệt vọng rồi. Ta thật không cam tâm. Ta vì phụ thân chàng mộng tưởng mất hai mươi năm. Ta không thể lại vì chàng mà đau khổ thêm hai mươi năm nữa. Chàng từng nói qua, ta đã hơn ba mươi tuổi cũng cần tìm một nam nhân. Chàng còn nói, ta chính là nữ nhân của chàng. Vì chàng muốn ta tìm nam nhân, ta tìm chàng. Ta không muốn tìm nam nhân khác. cuối cùng cũng có một nam nhân. Lại nói, nam nhân khác ta không quan tâm. Chàng là người ta ôm được, có xấu xa, ta cũng thấy thoải mái..”

Hy Bình nghe xong nhìn ngây ngốc: Hoa Lôi này thực sự mãnh liệt. Nếu như để nàng bốc thuốc thì người ta chết chắc - chơi toàn đô mạnh mà. Ôi!

Hắn than thở: “Vậy vì sao nàng lại giả vờ si ngốc như thế với ta?”

“Vậy mà cũng phải hỏi à? Đúng là ngu mà!” Hoa Lôi nói: “Chàng đừng đắc ý vội. Lúc đó ta nãy sinh một ý tưởng, đó là cứ theo sát bên chàng. Do bộ dạng lưu manh và vô số khuyết điểm của chàng, ta sẽ càng ngày càng chán ghét chàng, nhờ đó thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan. Ta cùng đại ca và đại tẩu bàn bạc về ý tưởng này, bọn họ đều tán thành. Có điều khi ta nói với Tiểu Mạn thì nó chỉ cười cười. Về sau ta mới biết mình đúng là mê muội. Đột nhiên tự buộc mình đi nghe mấy bài hát thối tha của chàng. Mà cái đáng giận nhất là lại tạo cho chàng bao nhiêu cơ hội để đối xử xấu xa với ta.”

Hy Bình không hiểu nổi hỏi: “Ta đáng ghét vậy sao, sao nàng lại yêu ta sâu đậm như vậy?”

Hoa Lôi làm vẻ khinh khỉnh bảo: “Bởi vì ta muốn giận chàng suốt đời!”

“Giận ta là phải theo ta?” Hy Bình hoài nghi hỏi.

Hoa Lôi gật đầu nói: “Uh, đúng là như vậy.”

Hy Bình đột nhiên có ý kiến: “Lôi Lôi, chúgn ta cùng ca nhé?”

Đúng là điên mà! Canh ba nửa đêm mà lại muốn ca hát?

Hoa Lôi phát giác ra nam nhân này thật hết thuốc chữa, giận nói: “Sau này chàng mà ca hát trước mặt ta thì ta sẽ cho chàng một liều thuốc, cho chàng biến thành câm luôn.”

“Ta tìm nàng đòi mạng!” Có thể là do truyền nhiễm nên Hy Bình tự nhiên lại học theo cách nói chuyện của Hoa Lôi. Ôi, thông qua giao hợp con người còn có thể bị lây lan bệnh gì nữa chứ.

Hoa Lôi cười duyên dáng, thân thể mềm mại trên người Hy Bình lăn qua lăn lại, hơi thở như hoa lan nói: “Hy Bình, sáng mai chàng tắm cho ta nhé?”

Hy Bình thở ra nói: “Không được.” Xong nghĩ lại, nói tiếp: “Nếu mà là uyên ương tắm chung thì ta chịu.”

“Không có cửa đâu nha.” Hoa Lôi cự tuyệt cái ý định sắc dục của hắn nhưng không cho phép hắn trái ý nàng: “Sáng mai chàng nhất định giúp ta tắm rửa nhưng trong lúc tắm rửa không được làm gì cả. Nếu trong lúc tắm mà chàng xâm phạm người ta, ta sẽ liều mạng với chàng!”

Lại là liều mạng?

Ôi, tối nay ai cũng nhiễm bệnh cuồng mà - hễ đụng tới là đòi liều mạng.

Đáng sợ nhất đúng là bệnh lây qua đường tình dục.

o0o

Chuyện Hy Bình không ngờ tới là hắn bị chính Hoa Tiểu Ba gọi dậy. Hoa Lôi nhìn thấy Hoa Tiểu Ba thì toàn thân đỏ lên như ánh dương buổi sáng.

Hoa Tiểu Ba nhìn trên giường thấy Hoa Lôi nằm đó, nhìn tới Hy Bình, lúc lâu sau nói: “Đệ gọi huynh là tỷ phu, hay là cô trượng bây giờ?”

Hy Bình nói: “Mẹ nói, gọi quen rồi thì làm sao sửa được nữa chứ? Đưong nhiên là tỷ phu rồi. Dám gọi ta là cô trượng sao? Sao vậy, bộ ta già lắm sao?”

Hoa Tiểu Ba nói: “Tỷ phu nói đúng lắm. Nhưng chính huynh đã làm cô cô của đệ!”

Hy Bình bắt đầu làm mặt khỉ nói: “Không hẳn đâu! Đệ có nhìn thấy lúc ta làm cô cô đệ không? Là nàng ta làm ta, cái này gọi là trâu già gặm cỏ non, hiểu không hả?”

“Hoàng Hy Bình, chàng đi chết đi!” Hoa Lôi nằm trên giừơng phản đối theo phản xạ.

Hoa Tiểu Ba nói: “Tỷ phu, đệ hiểu rồi, trước đây đệ từng bị Lãnh Tinh Oánh làm qua một lần rồi. Ôi!”

Hy Bình nói: “Dừng! Tại sao không nói là đệ ăn bà ta? Quan hệ với nhạc mẫu của ta, rồi giờ còn than trách gì. Đệ đúng là nói sao cũng được mà?”

“Không! Đệ thừ nhậ, làuc1đệ đãùg vớ bàa, kêu làrâu non gặm cỏiàậ.” Hoa Tiể Ba nói ngoài miệng nhưng nhủ thầm: “Huynh không phả đãuc1ăn cô cô đệồ sao? Sao lạ nó làô cô đệuc1ăn huynh? Đúg làhếiới không cóông lýà”

Hi Bìh nó: “Hoa Tiể Ba, không được thầm phản đối ta, coi chừg ta kýuc1đầ a. Nó đi, tì ta cóiệ gì”

Hoa Tiể Ba đột nhiên trở nên hưng phấ, nó lớ: “Tỷhu thậ làhông minh, biế đệì huynh vìó chuyệ. Tranh thủú cá bàợuc1đang đi mua sắ, đệghe nó ởong Thàh mỹữấ nhiề, biế đâu gặ may, tì đượ vài mỹữuc1đem về. Nhưng chuyện như thế đương nhiên không thể thiếu bậc cao thủ trong chuyện đó như tỷhu được.”

Hi Bìh lậ tứ bướ tớ trướ tấ gương đồg xem bóg mìh trong gương, cườ nó: “May quá, hầu như đã hồi phụ rồ.”

Hoa Tiể Ba nó: “Khả năng hồi phục của tỷhu thật không ai theo kị. Tố qua mặ cò như heo, giờuc1đãấ lạ bộ dạng điển trai rồi. Chúg ta lậ tứ ra ngoà tì thúui, ýuynh ra sao hảỷhu?”

“Còn sao nữa? Đương nhiên làuc1đi rồ!” Hắ vỗai Hoa Tiể Ba chuẩ bịuc1đi.

Hoa Lôi nó: “Hoàg Hi Bìh, chàg đúg làuc1đồô tâm mà Ngườ ta còn chưa khỏ màrướ mặ ta chàg đã bả phải đi tì thúui đượ sao? Chuyện đó ta cũng không chấp nhưng chàg tắ cho ta xong rồ mớ đượ đi.”

Hoa Tiể Ba nó: “Sao màhiề phức vậy?”

Hi Bìh nó: “Đệuố cùg cũg biế rằg cô cô đệấ phiề phức sao? Hơn nữ, chuyệ nà nàng ta còn có thể nói trắg như thế thể hiện da nàng ta phải rất dày. Cũng chứng tỏ đêm qua ta bị nàng ta ép uổng.”

Bịuc1ép uổng bởi ngườ phụữhiề phứ nà quả là một việc không hay ho gì. Hoa Tiể Ba cự kỳuc1đồg tìh vớ Hi Bìh. Bấ quáiú không đượ hắn chỉ còn cách bỏ chạy - cũng là ưu điểm duy nhất của hắn.

“Tỷhu à, vậy bọn đệ đi trước, ráng tìm kha khá mỹ nhân. Khi đó sẽ không quên chia lại cho huynh một ít. Đệuc1đi đây, cô cô giao lại cho huynh. Đệhay mặ cho gia gia và nãi nãi của đệó đó ha ha!”

Hoa Tiể Ba biế mấ như một làn khó, để lại Hi Bìh đứng một mình lẩm bẩm: “Cái tên tiểu tử này, sao chỉ nói toàn những việc ngu ngốc vậy?”

“Hoàg Hi Bìh, chàg đúg làuc1đág chế mà Đứng ở cửa như thế ởử nhiề gióắ mà Còn không vào đây bế ta đi tắm à?” Hoa Tiể Ba đãuc1đi rồ, Hoa Lôi không cò cốịữa.

Hi Bìh quay đầ lạ nó: “Nếu không phả làyên ương tắ chung, thấ vô vịắ.”

Hoa Lôi cườ lớ một hơi, nó: “Giờa không cho, sau nà ta khỏ rồ, thìhàg cóhểà mà Tiể lưu manh, ngườ ta mớ là lầ đầ mà chàg không thểha cho sao? Chàg màò không hiể nữ thìuc1đúg làgu như bò”

“Thậ sao?” Hi Bìh lậ tứ cả thấ hưng phấ, ôm lấ Hoa Lôi, nó lớ: “Lôi Lôi, nàg thậ làĩuc1đạ mà Ta nhị, ta sẽiú nàg tắ. Oh, lú Á Vũuc1ởrườg Xuân Đườg, lú sau nà thấ Á Vũhậ đẹ, lào ta giú nàg ấ tắ mớ đượ như vậ đó”

Sau đóắn kể lại một cách sống động tìh cảh lúc hắn tắ chung vớ Á Vũ lại còn minh họa cụ thể ngay trên người Hoa Lôi khiến lòng dục của Hoa Lôi cũng nổi lên. Đến khi tắm rửa thật sự, lại bị tên vô sỉ này cuồng bạo. Khi đó nàng ta mới thật sự hiểu rõ: vĩh viễ đừg bao giờin lờ nó củ tên nam nhân trẻà.

Hi Bìh bế Hoa Lôi lúc đó đã lim dim ngủ đặt trở lại trên giườg. Sau khi nàng ta đã ngủ say, hắ rời khỏ phòg. Đang định đến Long Thành tì bọ Hoa Tiể Ba thì đột nhiên gặp Vương Ngọ Phân. Hai tiểu nha hoàn của nàng ta lại không cóuc1ở bên cạh.

Hi Bìh mỉm cười chào: “Nhạ mẫ đại nhân, người đi chỉóộ mìh thôi sao?”

“Oh” Vương Ngọ Phân trảờ: “Thanh Phong đến Đại Địa Minh có việc. Bọn họuc1đều đãuc1đi ngoài rồ. Ta nghĩ một mìh yên tĩnh nên ở lại. Sao ngươi không đi theo bọn họ?”

Hi Bìh nó : “Con thườg hay ngủậ trễ giờớ chuẩ bịhở hàh”. Hắ tù tiệ trảờ, tựó trong đầ - thông minh! Đương nhiên làhông thểó cùg Hoa Lôi chiế đấ đến bây giờ được.

Vương Ngọ Phân hỏ: “Sao? Ngươi có thói quen ngủậ trễuc1à?”

Hi Bìh thàh thậ trảờ: “Thườg như thế.”

Tố không ngủuc1được, ság ra cũg không cho ta ngủao? Hắn phát hiện ra thó quen ngủậy trễ đãà tậ quá không thể cải biến của hắn. Nhiề vợ tố không thể không làm quá giờ, vậy là sao không dậy trễ được?

Vương Ngọ Phân nó: “Ngươi muốn đi, ta cũng không cả trở ngươi. Đi chơi vui vẻ.”

Hi Bìh cườ nó: “Cả ơn nhạ mẫ. Trong việ không cói, là phiề nhạ mẫ trông giú Hoa Lôi”.

Vương Ngọ Phấ ngạ nhiên nhì Hi Bìh, hỏ: “Hoa Lôi?”

“Nàg ta làữhân của nữếả bố củ ngườ, tối qua vừ mớ hiế thân cho tìh yêu. Hàh độg hơi bất tiện. Nhạ mẫ nế không cóiệ gìin thay con chiế cốho nàg ta?” Hi Bìh đã đi qua Vương Ngọ Phân rồi nhưng vì nghe được câu hỏi củ Vương Ngọ Phân nên quay đầu lại giả thíh.

Vương Ngọ Phân cuố cùg cũg minh bạh, chấ nhậ yêu cầ củ nữếù trong lòng cảm thấy hơi hồ đồ: Hoa Lôi, không phả làuộ muộ củ Hoa Sơ Khai sao? Là sao màon vàm củ Hoa Sơ Khai đề trởhàh nữhân củ hắ?

Cái thếiớ này thật khiến người ta phải hồuc1đồ

Bạn đang đọc Liệp Diễm Giang Hồ Mộng của Trần Khổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 309

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.