Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các vi ngẫu tượng

Phiên bản Dịch · 4304 chữ

Hoa Tiểu Ba đã khá lâu chưa dậy sớm như vậy.

Hắn vì sáng sớm hôm nay nên tối hôm qua kiên quyết không chạm đến đám nữ nhân của hắn, lấy cớ hắn đã bị bọn họ ép kiệt sức. Chúng nữ thấy hắn thường ngày đích xác là liều cả cái mạng hầu hạ bọn họ nên cũng đặc biệt cho phép hắn nghỉ một đêm. Hoa Tiểu Ba cực kỳ vui mừng, đầu óc chỉ nghĩ đến Bảo Nguyệt rồi ngủ. Trong giấc mơ hắn toàn lực thi triển tài hoa tán gái phi thường!

Khi Hoa Tiểu Ba đến gian phòng của Mộng Hương và Bão Nguyệt, lưỡng nữ vẫn chưa đi ra, hắn liền đứng ngoài cửa yên lặng chờ đợi. Tên Hoa Tiểu Ba này về phương diện này cũng giỏi như năng lực chạy trốn của hắn. Nhớ hồi đó khi Hy Bình thay Bạch Thị tỷ muội liệu thương, hắn với Độc Cô Minh đều có thể ở ngoài trướng chờ lâu như vậy, hà huống là hiện tại?

Chẳng biết đã qua bao lâu thì cửa mở, người đi ra chính là Bảo Nguyệt mà hắn chờ đợi đã lâu, hắn liền nở một nụ cười rực rỡ.

Bảo Nguyệt không ngờ mới sáng sớm mà Hoa Tiểu Ba đã đứng thủ ngoài cửa. Mấy ngày gần đây, Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh luôn thừa cơ tiếp cận nàng, ít nhiều nàng cũng đoán ra bọn chúng muốn làm làm gì, chỉ là cái kiểu bất thanh bất hưởng chờ ngoài cửa này đúng là dọa nàng hết hồn.

Nàng nói: “Hoa Tiểu Ba, ngươi ở đây làm gì đó?”

Hoa Tiểu Ba vẫn tươi cười bởi vì hắn tự cảm thấy dương quang tiếu ý của mê nhân, sở dĩ tận lực ở trước mặt nữ nhân cười thật lâu. Bất quá mọi người đều nói cái kiểu cười hề hề của hắn có chút thần kinh, ài!

Hắn nói: “Bảo Nguyệt tỷ tỷ, đệ ở đây chờ tỷ đó.”

Bảo Nguyệt bực mình nói: “Có việc gì?”

Hoa Tiểu Ba cười nói: “Kì thật cũng không có gì, chỉ là muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện một lát, chẳng biết tiểu đệ có vinh hạnh này hay không?

“Ngươi đối ta chẳng có chút hảo cảm, không muốn nói với ngươi nữa”. Bảo Nguyệt tiếp tục đi về phía trước.

Hoa Tiểu Ba ngó vào trong phòng thấy không có độnh tĩnh, biết Mộng Hương không đi cùng, đảm sắc đại tăng, ngoảnh đầu đuổi theo Bão Nguyệt, vẫn giữ cái kiểu mặt cười cười đó nói: “Bảo Nguyệt tỷ tỷ, vấn đề hảo cảm đó cần phải có thời gian bồi dưỡng, chỉ cần tỷ cho đệ tiếp cận tỷ, tỷ sẽ biết đệ kì thật là nam tử không tệ.”

Bảo Nguyệt nói: “Cái đó quan hệ gì với ta?”

Hoa Tiểu Ba kích động nói: “Đương nhiên có quan hệ chớ, chẳng nhẽ tỷ không muốn gả cho hảo nam tử sao?” Nói xong hắn tự cảm thấy không đúng, sao lại có thể bộc lộ mục đích nhanh vậy được? Hắn liền chữa lại: “Ý của đệ muốn nói là tỷ không phải muốn kết giao bằng hữu với hảo nam tử sao?”

Bảo Nguyệt đưa nhãn thần trong veo trừng mắt lườm hắn, nói: “Ta đặc biệt ghét bọn người Trường Xuân Đường các ngươi, tuyệt đối không cùng các ngươi kết giao bằng hữu.”

Hoa Tiểu Ba trong lòng kêu oan ức: đều là do lỗi tỷ phu.

Hắn nói: “Bảo Nguyệt tỷ tỷ, cái đó không thể trách Trường Xuân Đường bọn đệ, là tỷ phu có lỗi với các tỷ, đệ xin thay tỷ phu nhận lỗi.”

Bảo Nguyệt cười nhạt nói: “Phải vậy không? Khi cái tên hỗn đản đó vô lễ với ta, là ai ở bên vỗ tay kêu gào ‘Tỷ phu hôn lên cái miệng nhỏ dễ thương của nàng’ hả?”

Hoa Tiểu Ba đầu ủ rũ, nhụt chí nói: “Cái đó là do lúc đó đệ vô tâm, đệ kì thật sao lại cam lòng để cái miệng nhỏ của tỷ bị tỷ phu hôn chứ? Đệ hận không thể tự mình đến hôn…..” Hắn bỗng nhiên dừng một lát, đổi giọng nói: “Đệ hận không thể tự mình ngăn tỷ phu vô lễ với Bảo Nguyệt tỷ tỷ, nhưng đệ rất sợ tỷ phu của đệ, hắn mười phần là một tên dã man!”

Bảo Nguyệt hất mặt nói: “Ngươi đừng có đi theo ta, phiền quá.”

Hoa Tiểu Ba bị kích động bất chấp hậu quả nói: “Ta sao lại không thể đi cùng nàng? Tỷ là nữ nhân ta lúc nào nằm mơ cũng muốn làm.”

Oa, Hoa Tiểu Ba xứng đáng là Hoa Tiểu Ba, nói đúng là con mẹ nó rất dứt khoát, có chí khí!

Hắn tự cảm thấy có một chút vui mừng, đủ năng lực nói ra những lời như vậy, trên thế giới này trừ Hy Bình và Tứ Cẩu cũng còn có Hoa Tiểu Ba hắn nữa!

Tưởng chừng như là một động vật quý hiếm, nên được xếp vào quốc bảo, được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp và bảo hộ của quốc gia.

Chẳng ngờ lại nhận được một cái tát từ Bão Nguyệt, đánh thẳng vào mặt hắn, phát ra một tiếng kinh điển “Chát”!

Hoa Tiểu Ba xoa bên má bị đánh đau, không dám tin nói: “Nàng đánh ta?”

Đúng nha! Ta Hoa Tiểu Ba mặt mày anh tuấn thế này, mà nàng nỡ hạ thủ?

Bảo Nguyệt tức giận nói: “Là ngươi muốn bị đánh!”

Nàng không biết vì sao từ lúc gặp mặt Hy Bình xong, tính khí của nàng trở nên nóng nảy, động một chút là tức giận, nàng hồi trước đâu có như vậy! Dù gì nàng cũng không hề hối hận đã tát cái tên Hoa Tiểu Ba này.

Hoa Tiểu Ba tuy trong lòng còn tích một bụng điểu khí, nhưng không dám biểu hiện ra, hắn nói: “Bảo Nguyệt tỷ tỷ, đệ chỉ bất quá là nói ra suy nghĩ chân thực trong lòng, nói ra ảo tưởng của đệ với tỷ, đồng thời hi vọng có thể theo đuổi tỷ, vì sao tỷ lại vô duyên vô cớ tát đệ? Tỷ không thích đệ thì thôi, bất tất phải tát người ta! Nhìn không ra người ôn nhu như tỷ có lúc lại dùng chiêu thối của mấy con mụ đanh đá, đệ Hoa Tiểu Ba có điểm nào đối với tỷ không phải?

Bảo Nguyệt cũng cảm thấy có chút áy náy, nhưng sắc mặt vẫn không hòa nhã, lạnh lẽo nói: “Ngươi sợ bị đánh thì tránh xa một chút, lần sau ta sẽ rút kiếm đó.” Nói xong, nghênh ngang bước đi.

Hoa Tiểu Ba cũng không đuổi theo, hắn nhìn bóng Bảo Nguyệt đi xa dần, căm tức nói: “Ta nhất định phải kích động tỷ phu, kêu tỷ phu lại đối phó ngươi! Mẹ con tiểu nữ nhân, nhất định phải cho ngươi nếm thử hỏa lực của nam nhân! Lão tử thật sự phát hỏa rồi!”

Phát hỏa thì kêu tỷ phu lại làm đạn pháo, hắc hắc, Hoa Tiểu Ba quả nhiên vẫn còn có chỗ dựa này.

Bảo Nguyệt tuyệt không biết mà cũng chẳng quản cái chỗ dựa nàycủa hắn, chỉ tiếp tục đi, nàng muốn đi tìm những đệ tử Minh Nguyệt Phong khác, bởi vì bọn họ ngày mai chuẩn bị đến Đại Địa Minh để giúp đỡ chống lại sự xâm nhập của Thái Âm giáo. Mộng Hương để nàng thu xếp hành trình, nhưng nàng không đoán được ngay sau đó lại gặp phải tên nan huynh nan đệ của Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh.

Gã Độc Cô công tử này hai tay ôm một bó hoa tươi chẳng biết hái ở đâu, rồi từ một xó xỉnh nào đó nhảy đến, dọa cho nàng xuýt nữa phải rút kiếm ra.

Nàng nói: “Độc Cô công tử, huynh dọa Bảo Nguyệt à.”

Độc Cô Minh rất có phong độ liền xin lỗi: “Xin lỗi, Bảo Nguyệt cô nương, ta không nghĩ nàng ở đây, xém chút nữa đụng phải cô nương, Độc Cô Minh xin nhận tội với nàng, đóa hoa này là khiểm ý của ta với cô nương, xin nàng thu nhận lấy!”

Nhãn tình trong suốt của Bảo Nguyệt lộ ra tia tiếu ý, nói: “Kì thật cũng không có gì, đa tạ hoa của huynh, Bảo Nguyệt xin nhận.” Nàng tiếp đóa hoa trong tay Độc Cô Minh, đưa lên trước mặt, qua lớp diện sa khẽ ngưởi, lòng thầm tán thưởng: “Hoa này thật là thơm!”

Độc Cô Minh cười tiêu sái, nói: “Hương hoa phối minh nguyệt, nhân thế diệc phân phương!”

Bảo Nguyệt cơ hồ bị mĩ ngôn của hắn làm cho lung lay, nói: “Ân, Độc Cô công tử đúng là phong nhã chi sĩ, Bảo Nguyệt nghĩ Độc Cô công tử là nam nhân phong độ nhất trong tứ đại vũ lâm thế gia, Bảo Nguyệt không ghét huynh đâu! Độc Cô công tử, Bảo Nguyệt còn có việc phải làm, không thể lưu lại đây được. Đúng rồi, huynh muốn đi đâu vậy?”

Độc Cô Minh nói: “Ta vốn ở hoa viên thưởng hoa, nhìn thấy mấy bông hoa này thấy đẹp nên tiện tay hái, định khi về sẽ tặng các nàng. Vừa lúc đó thì chạm phải cô nương, ta liền nghĩ hoa này phải để cho với cô nương mới thích hợp. Hiện giờ ta cũng không có việc gì, cô nương còn phải làm việc gì? Có thể tại hạ giúp được gì cho cô nương.”

Bảo Nguyệt cảm kích nói: “Không cần làm phiền công tử, chỉ là việc nội vụ của Minh Nguyệt Phong chúng ta, không tiện để ngoại nhân nhúng tay vào. Ta đi đây, tái kiến, Độc Cô công tử.”

“Không làm phiền không làm phiền, tái kiến, Bảo Nguyệt cô nương!”

Câu “tái kiến” này thật ra không phải là lời nguyện ý của Độc Cô Minh, chỉ là Bảo Nguyệt đã đi xa, hắn không nói tái kiến sao được?”

Ai! Hắn cũng giống Hoa Tiểu Ba cố dậy thật sớm, không phải là vì Bảo Nguyệt sao? Vậy mà nàng lại không hiểu cho khổ tâm của hắn?

Không sai, cái bang quả là có một tòa hoa viên không phải nhỏ, nhưng ở đó có khi nào thấy được hoa đâu? Đã sớm bị lũ khất cái trẻ tuổi lén lút hái mang tặng cho mấy ả gái điếm nào rồi, làm gì đến lượt Độc Cô Minh hắn thưởng hoa rồi hái hoa tươi?

Tuy như vậy, khi Bảo Nguyệt đi xa rồi hắn vẫn nhảy nhót múa may để chúc mừng cái tiền đồ của hắn thêm sáng lạn.

Bảo Nguyệt nếu thấy được cái kiểu nhảy múa của hắn, sợ sẽ sớm ném đóa hoa trên tay xuống đất rồi giẫm đạp lên không chừng? Cũng may là nàng không thấy, vẫn đang vui sướng ngửi mùi hoa thơm.

Khi Bảo Nguyệt đang ngửa đầu ngửi hoa thì nàng thấy Hy Bình đang đâm đầu đi tới, trong lòng bắt đầu rối loạn, nàng cho rằng Hy Bình vẫn sẽ như cái kiểu hồi xưa trêu chọc nàng, nhưng mà không phải, Hy Bình làm như không nhìn thấy nàng, bước đến sát vai mà hắn cũng không thèm chào hỏi một tiếng.

Bảo Nguyệt cảm thấy trong lòng đầy chua xót, quay đầu chạy nhanh theo hắn mấy bước rồi đứng chặn trước mặt Hy Bình quát: “Hoàng Hy Bình ngươi mù hay sao mà không nhìn thấy ta?”

Hy Bình cười cười lách qua nàng rồi tiếp tục đi tới.

Bảo Nguyệt lại chặn hắn lần nữa, hai mắt trong veo của nàng nhuộm một thần sắc thống khổ, u buồn nói: “Tại sao không lí gì đến Bão Nguyệt?”

Hy Bình dừng mắt nhìn nàng, nói: “Có thể tránh ra không? Ta không muốn va chạm gì với nàng nữa, nàng biết chứ.”

Bảo Nguyệt hét lớn: “Ta không, tuyệt không tránh ra! Ngươi là tên hỗn đản, mấy ngày nay nhìn thấy nhân gia cũng không nói một tiếng, nhân gia giận ngươi, hôm nay ngươi thế nào cũng phải giải thích rõ cho ta!”

Hy Bình cười nói: “Hoa nàng cầm trong tay không tệ, là ai đã tặng vậy?”

Bảo Nguyệt ngẩn ra, nói: “Là Độc Cô công tử tặng, ngươi đừng có chuyển đề tài.”

Hy Bình nói: “ Độc Cô Minh lại bắt đầu theo đuổi nàng lần nữa? Ân, hắn là nam nhân không tệ, chí ít cũng không giống cái kiểu thô lỗ như ta, nàng đã tiếp nhận hoa của hắn đương nhiên cũng tiếp nhận cả hắn.”

“Ta không tiếp nhận nữa!” Bảo Nguyệt ném hoa sang một bên, ngẩng đầu nói: “Ngươi nói đi, tại sao lại khi phụ Bão Nguyệt?”

Hy Bình kêu oan: “Ta đâu có khi phụ nàng.”

Bảo Nguyệt giậm chân giận dữ nói: “Ngươi có!”

Hy Bình buông thõng tay, nhún vai nói: “Hảo, cho dù ta có thì cũng là trước kia, từ lần giúp nàng khoe mặt ra, sau đó ta đã bảo đảm với nàng là sẽ không khi phụ nàng nữa, giữa ta với nàng giờ cũng đâu có phát sinh việc gì, sở dĩ ta cũng không muốn lại có thêm chuyện gì, gặp mặt tốt nhất cũng không muốn có gì.”

Bảo Nguyệt nhào vào lòng Hy Bình, đấm thùm thụp vào ngực hắn nói: “Ta không muốn kiểu bảo đảm này của ngươi, ngươi chỉ biết khi phụ ta, ngươi là tên xấu xa, ta chưa có kêu ngươi thay ta đeo lại diện sa, chuyện giữa ta và ngươi vẫn chưa có xong! Ngươi không lí gì đến gia nhân, tên đại sắc ma ngươi, ngươi nói gỡ diện sa của gia nhân xuống rồi phải hôn gia nhân nữa mới đủ, nhưng mà ngươi chưa có làm xong, lời ngươi nói không tính! Ngươi đeo diện sa của nhân gia lên lại, còn nói nhảm nhí một trận làm cho ngươi ta vô pháp chịu đựng, ta muốn ngươi phải thu hồi lại toàn bộ!”

Hy Bình nắm lấy hai vai nàng, nói: “Chậm đã, nàng không biết nàng đang nói gì hả?”

Bảo Nguyệt uất ức nói: “Ta không biết, ta chỉ biết ngươi không lí gì đến nhân gia thôi.”

Hy Bình cười khổ nói: “Ta sao còn dám trêu ghẹo nàng? Khi có người chạy đến tát ta, ta vẫn còn mặt mũi gì sao? Da mặt ta tuy dày, nhưng cũng không thể để người khác tùy tiện đánh được.”

Bảo Nguyệt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng đâu phải là ta đánh ngươi!”

Hy Bình nói: “Lúc đó nếu không phải nàng kêu réo vùng vẫy loạn cả lên thì ta đâu có bị đánh? Đúng rồi, ta còn nhớ nàng còn rút cả kiếm muốn giết ta nữa.”

Bảo Nguyệt xấu hổ nói: “Ai kêu ngươi lúc đó phi lễ với ta?”

Hy Bình kêu oa oa nói: “Ta khi đó phi lễ với nàng? Chẳng nhẽ nàng hiện tại không sợ bị ta phi lễ sao? Ta mà gặp phải nữ nhân xinh đẹp thế nào cũng làm bậy, sở dĩ mới phát thệ không chạm đến nàng nữa. Lời hứa này ta rất tuân thủ, đã phát thệ thì tuyệt đối giữ lời.

Bảo Nguyệt nói: “Ngươi bây giờ đã chạm đến ta rồi. Lời hứa của ngươi bị phế bỏ.”

Hy Bình nói: “Cái này không tính, là nàng tự làm.”

Bảo Nguyệt nói: “Vậy ngươi buông ta ra, ngươi nắm vai ta đau quá, đồ man ngưu!”

Hy Bình y lời buông nàng ra.

Nhưng trong phút chốc, nàng lại ôm sát lấy người Hy Bình, gục đầu vào ngực hắn, xúc động nói: “Ngươi biết không? Lúc trước Bảo Nguyệt thật sự là tức ngươi lắm, khi ở Vũ Đấu Môn , ngươi trước bao nhiêu người vô lễ bắt Bảo Nguyệt phải nhường chỗ cho ngươi, gia nhân lúc đó thật là muốn đánh ngươi đó! Ngươi ở Thần Đao Môn cưỡng hônBão Nguyệt, không biết chút xấu hổ, người thật là xấu xa! Ngươi bây giờ lại ôm ta, ngươi còn nói là không khi phụ ta? Ngươi phải chăng còn muốn kéo diện sa nhân gia xuống nữa?

“Ta ôm nàng? Ai! Đúng là đầu heo (đầu to), phải, ta ôm nàng, ta thừa nhận, nhưng nàng cuối cùng muốn ta sao đây?” Hy Bình hai tay ôm đầu nói.

Bảo Nguyệt buồn bã nói: “Ngươi sau này đến Minh Nguyệt Phong chúng ta, được không? Sư phụ ta nói ngươi là thân nhân của người, bảo ta với sư tỷ đưa ngươi đến gặp người, lúc đó chắc người sẽ tác chủ cho Bão Nguyệt.”

Hy Bình còn chưa nghe hết câu, chỉ nghe nàng nói xong câu thứ nhất trong lòng hắn liền chấn kinh: “Ta là thân nhân của sư phụ nàng?”

Bảo Nguyệt không thấy hắn trả lời, vội nói: “Ngươi không đáp ứng nhân gia chuyện này được sao?”

Hy Bình thở dài một tiếng, rồi lại nhìn chăm chú vào nàng, bình tĩnh nói: “Cho dù không phải vì nàng, ta cũng sẽ đến Minh Nguyệt Phong gặp sư phụ nàng. Trong lòng ta có nhiều việc không được minh bạch, biết đâu sư phụ nàng có thể giải đáp.”

Bảo Nguyệt bỏ tay ra khỏi eo lưng Hy Bình, khẽ ngẩng mặt vén mở diện sa, lộ ra chiếc cằm nhỏ nhắn trắng tinh cùng với đôi môi hồng nhạt, nói: “Hôn ta!”

Hy Bình ngây người ra, hắn đã từng cường hôn qua thiếu nữ mĩ lệ này, song hắn cũng không đoán được lúc này nàng lại chủ động đòi hắn hôn. Hắn nhìn khuôn mặt đang ngẩng lên rồi từ từ cúi đầu xuống hôn lên đôi môi nàng.

Nụ hôn này, dường như đã hôn đi tất cả sự thanh khiết trong nhân thế. Trong đôi mắt trong veo của Bảo Nguyệt dâng lên những cơn sóng tình vô hạn, trái tim bình lặng bao năm giờ cũng giống như đôi mắt nàng, bởi vì nam nhân đang ôm nàng đây như đang trút xuống toàn bộ sự hân hoan và kích động.

“Hoàng Hy Bình, ngươi hôn đủ chưa?” Thanh âm như mơ của Mộng Hương xộc đến chỗ hai người đang hôn nhau, tịnh không làm người ta cảm thấy giật mình.

Bảo Nguyệt đẩy Hy Bình ra, diện sa tự nhiên đã buông xuống che lấy khuôn mặt thẹn thùng của nàng, đôi song nhãn không dám nhìn Mộng Hương.

Hy Bình mặt cười cười nghênh đón Mộng Hương, nói: “Có vài người đúng là không biết làm người, biết rõ người khác đang làm việc mà vẫn cố ý xen ngang, hay là tự coi mình là xú thí (rắm thối).”

Mộng Hương nhãn tình không hề biến đổi, chỉ nhìn sang Bão Nguyệt, nói: “Bão Nguyệt, muội cho hắn hôn?”

“Vâng, tiểu thư.” Thanh âm Bảo Nguyệt mảnh như là tóc của nàng.

Hy Bình cực kỳ đắc ý, khoa tay múa chân nói: “Nghe Bảo Nguyệt của ta nói chưa? Ngươi còn muốn lấy cớ gì để tát ta hả? Ta hôn Bảo Nguyệt của ta, với Mộng Hương xú thí ngươi chút quan hệ cũng không có, ngươi còn không nhanh đi đi! Đừng làm trở ngại bọn ta thân mật. Bất quá! Dù ngươi có ở trước mặt ta, ta vẫn dám cùng với Bảo Nguyệt thân mật đó.”

Bảo Nguyệt tức giận nói: “Ai là Bảo Nguyệt của ngươi? Ngươi còn nói mấy lời khinh bạc này, sau này ta không lí đến ngươi nữa.”

Hy Bình nói: “Bão Nguyệt, những gì ta nói đều là sự thật.”

Mộng Hương nói: “Bảo Nguyệt là người của ta, không có sự đồng ý của ta, muội ấy không được cùng bất cứ nam nhân nào thân mật, ngươi nói ta có thể không quản được sao?

Hy Bình đi vòng vòng quanh Mộng Hương, nhìn tỉ mỉ một lượt, cười nói: “Nếu nàng cũng trở thành nữ nhân của ta, Bảo Nguyệt sẽ phải thuộc về ta rồi?”

Thân ảnh chớp lên, “Chát, chát” hai tiếng vang lên, hai bên mặt Hy Bình đều in dấu bàn tay.

Hắn phẫn nộ: “Mộng Hương, bà nương thối này, lão tử không đánh ngươi thì không phải là quyền vương.”

Hắn toàn lực bổ nhào về phía Mộng Hương, ai ngờ lại nhào vào không khí, thân thể không khống chế nổi loạng choạng chạy tới trước vài bước, hắn đứng vững lại rồi quay đầu nhìn thấy Mộng Hương vẫn đứng nguyên đó, nhưng giờ đã quay mặt về phía hắn.

Hắn lắc đầu, không dám tin lẩm bẩm nói: “Lão tử rõ ràng một quyền đả hôn địa kiệt, sao lại ôm không nổi một nữ nhân?Uy, cái đồ nhìn không thấy ánh sáng kia, có gan thì lấy cứng chọi cứng, né né tránh tránh là có ý chết tiệt gì?

Mông Hương coi thường nhìn hắn một lúc lâu, cười khẩy nói: “Cái loại như ngươi, ta thật không hiểu nổi sao có thể thành tân thủ lĩnh của Tứ đại vũ lâm thế gia? Về sau ta mới nghĩ thông, ngươi không phải dựa vào thực lực, chỉ biết bám váy đàn bà, thân pháp kẻ khác còn không rõ, lại còn muốn tìm người đánh nhau? Ngươi sống lâu được như vậy, ta thấy toàn là hạnh vận, ngoài điểm này ra ngươi cái gì cũng không phải.”

Hy Bình cũng không tức giận, mặt cười hì hì nói: “Lão tử chí ít cũng là nam nhân, ngươi tin hay không tin?

Mộng Hương quay đầu không thèm nhìn hắn, tên nam nhân trước mặt nàng quả thật đần độn.

Bên tai nàng vẫn vang lại giọng nói của Hy Bình: “Nếu không tin, ta lập tức cởi quần ra cho ngươi kiểm chứng, tuyệt đối chính phẩm nam nhân, nếu giả thì đổi lại!”

Nàng nhìn chòng chọc vào hắn nói: “Ngươi có thể nói lại một lần, vì ta nghĩ ngươi nói cũng trúng điểm yếu.”

Hy Bình cười nói: “Đương nhiên, lão tử có thể để ngươi làm cái việc nằm sấp của nam nhân, tuyệt đối đó!”

Hắn còn chưa dứt lời, bụng đã bị Mộng Hương đá một cước, bay ra xa mười bộ, rồi nghe Mộng Hương nói: “Ta cũng có thể tùy tiện biến ngươi thành nữ nhân đó! Bão Nguyệt, đi theo ta!”

Bảo Nguyệt xót xa đưa hai mắt nhìn tên quyền vương đang nằm dưới đất, thở dài trong lòng rồi lặng lẽ đi theo Mộng Hương.

Hy Bình lồm cồm bò dậy, chỉ vào bối ảnh Mộng Hương, gào to: “Xú nương ngươi, có giỏi thì đến đây đánh lại! Thừa dịp lão tử không chú ý thì xuất chiêu, ta phải tính sổ với ngươi! Wei, ngươi có quay lại hay không? Mẹ nó, rồi có ngày lão tử làm ngươi phải chết trên giường!”

“Tỷ phu thực anh minh thần vũ!” Hoa Tiểu Ba từ sau lưng Hy Bình chợt xuất hiện.

Hy Bình nói: “Ngươi đến từ khi nào?”

Hoa Tiểu Ba cười nói: “Ngay lúc tỷ phu bị đá bay ra ngoài đó!”

Hy Bình giận dữ nói: “Đã như vậy tại sao không ra cổ vũ cho ta?”

Hoa Tiểu Ba bối rối nói: “Tỷ phu, huynh biết mà, gặp đánh nhau là đệ chạy nhanh hơn ai hết còn lo cổ vũ cho huynh thế nào được?”

“Đao của ta?” Hy Bình cuối cùng nhớ đến đao của hắn.

Hoa Tiểu Ba dơ hai tay ra, nói: “Ở bên dưới giường.”

Hy Bình điên tiết hét: “Ngươi lại dám vứt đao của ta xuống gầm giường?”

Hoa Tiểu Ba sợ hãi nói: “Tỷ phu, giờ đệ vào lấy cho huynh ngay.”

Hy Bình nói: “Còn có ích gì nữa? Người thì đã đi không thấy bóng rồi, lần sau nhớ phải xuất hiện đúng lúc. Tên tiểu tử ngươi làm gì cũng chậm trễ, con mẹ nó lúc đánh nhau thì thích về sớm bận một chút cũng giúp không được.

Hoa Tiểu Ba cong lưng cười nói: “Được được, đệ nhớ rồi. Tỷ phu, đệ nghĩ mang đao đánh thắng bọn họ cũng không có gì ghê gớm. Tốt nhất là làm cho bọn họ phảimụcở trên giường, cái đó mới biểu hiện mị lực vĩ đại của tỷ phu.”

Hy Bình ra vẻ trầm tư, nói: “Chủ ý của ngươi không tệ, chỉ sợ là Mộng Hương kém hơn cả Trư Bát Giới.”

Hoa Tiểu Ba nói: “Vậy trước tiên phải tán Bảo Nguyệt xong đã”

Hy Bình mỉm cười: “Bảo Nguyệt đã là nữ nhân của ta, không cần phải tán.”

“Cái gì?” Hoa Tiểu Ba kinh ngạc nói: “Bảo Nguyệt thành nữ nhân của tỷ phu khi nào?”

“Mới đây.” Hy Bình không dấu được vẻ kiêu ngạo.

Hoa Tiểu Ba khen ngợi: “Tỷ phu quả thực lợi hại, xem ra đệ phải còn học tập nhiều.”

Hy Bình đối với ‘rắm ngựa’ của hắn tỏ ra rất hài lòng, lớn tiếng tuyên bố: “Mộng Hương đại xú thí nhìn không thấy ánh sáng này. Lão tử phát thệ phải cưỡng dâm ngươi một vạn lần rồi lại một vạn lần!”

Hoa Tiểu Ba nhãn thần ngưng tụ rồi kết thành hai chữ hoàng kim thật lớn: Thần tượng!

Bạn đang đọc Liệp Diễm Giang Hồ Mộng của Trần Khổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 232

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.