Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân nhân truyện xướng

Phiên bản Dịch · 4356 chữ

Hy Bình và đám thê tử đang đùa giỡn trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra thấy Xuân Yến: “Mẹ vào đi!”

Xuân Yến đáp: “Ta không vào đâu. Bình Nhi cha con sang chỗ Hoa Lôi rồi đến bây giờ còn chưa về. Con qua đó coi sao, đừng để lão làm ra chuyện hồ đồ gì.”

“Chuyện này! Hắc.” Hy Bình gãi gãi đầu. Mẹ nói hắn canh ba nữa đêm đi bắt gian, Hoàng Hy Bình hắn là loại người này sao?

Xuân Yến đáp: “Con phải đáp ứng ta, con mà không đi ta sẽ khóc đó.”

Hy Bình đầu hàng: “Được rồi con sang bên đó gọi cha về, con trai đi bắt gian cha mình, cũng chưa từng thấy qua chuyện như vậy.”

Xuân Yến mỉm cười: “Ta cũng biết Bình nhi nghe lời mẹ nhất mà, ta qua coi Nguyệt Nhi thế nào, con nhất định phải đi đó.”

Hy Bình nhìn Xuân Yến vào phòng Nguyệt Nhi, nói với bọn thê tử mấy câu, rồi ra khỏi Nhạc Hoa Viên, đi đền Mộc Nhân Cư. Đến trước cửa phòng Hoa Lôi, rồi chần chừ quay đầu bước ra. Hắn dù sao cũng không thể mặt dày mày dạn đi phá đám cha già cùng tiểu tình nhân tâm sự! Nghĩ ngợi mãi bèn nảy ra một ý, sao không hát nhỉ!

Thật tuyệt!

Thế là, nửa đêm tiếng hát tại Mộc Nhân Cư nổi lên.

Hoa trong phòng xông ra quát lớn: “Hoàng Hy Bình, ngươi canh ba nữa đêm chạy đến đây hát hò gì thế?”

Hy Bình cười đáp: “Nàng cùng cha ta lâu ngày hội ngộ, không có âm nhạc lãng mạn thì làm sao hay được? Ta đặc biệt trình bày ca khúc kinh điển của ta để hai người tăng thêm một phần tình tứ.” Nói xong, lại tiếp tục hát, bao nhiêu lãng mạng tình tứ tốt đẹp đều bị tiếng hát như sói tru của hắn phá hỏng hết.

“Con trai ngoan nào đừng hát nưã.” Hoàng Dương từ trong phòng bước ra cản không cho hắn hát.

Hy Bình nói: “Hây, cha, sao cha ra sớm vậy, mẹ sốt ruột quá bắt con đến đây mời cha về.”

“Lôi Lôi, sư ca không thể ở đây nữa, phải về trước.”

Hoàng Dương đi đến bên Hy Bình nói nhỏ: “Con trai, mẹ con có nổi giận không? Nếu như có cơ hội, con cứ chiếm đoạt Lôi Lôi. Cha con không được rồi. Cha tin tưởng con không làm cha thất vọng.”

Hắc, thế giới gì thế này? Cha me cùng nói hắn chiếm đoạt Hoa Lôi?

Hắn nhìn Hoàng Dương đi khỏi Mộc Nhân Cư, rồi nhìn Hoa Lôi đang phẫn nộ nói: “Nàng nên quay về ngủ đi.”

Hoa Lôi sẵng giọng: “Tiểu sắc ma, ngươi thực cố ý đến đây phá ta?”

Hy Bình đáp: “Ai kêu nàng câu dẫn cha ta.”

“Ngươi, ngươi, ngươi …..” Hoa Lôi giận dữ không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Hy Bình đi đến trước mặt nàng, cúi đầu ép sát vào mặt nàng nhìn trừng trừng nói: “Ta làm sao nào? Ta vui sướng phá hỏng việc tốt của nàng thì sao nào? Ta đã từng nói qua, phải làm nàng thành nữ nhân của ta, nàng nhớ không? Nàng tuổi không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm một nam nhân, đừng ở chỗ này hồ tư loạn tưởng.”

Hoa Lôi nói: “Ngươi cút đi, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi, ngươi còn không đi ta la lên đó.”

Hi Bìng bước tới một bước, một tay ôm lấy Hoa Lôi đang lùi lại nói: “La đi! Nàng la lên đi! Sao lại không la thế?”

Hoa Lôi cố sức vùng vẫy nhưng vẫn bị Hy Bình ôm lại đưa vào phòng, đè nàng lên giường, nàng kinh hãi la lên: “Tiểu sắc ma, ngươi dám khi dễ ta, ta sẽ ….. huhu!”

Hy Bình tưởng nàng sẽ nói một hai câu ngang bướng, ai ngờ nàng lại khóc?!

Hắn vội ôm lấy nàng ngồi dậy, ôm nàng torng lòng an ủi: “Đừng khóc nữa, ta sẽ không làm gì nàng hết. Nàng xem, hiện tại không phải ta đã thả nàng ra rồi sao?”

“Ngươi không có, ngươi vẫn còn ôm ta!” Hoa Lôi đấm liên tục vào ngực hắn giọng giận dỗi.

Hy Bình giải thích: “Nàng đúng là không cho ta ôm, mà ôm thì có sao! Trước đây nàng trần trụi để cho ta ôm cũng không có chuyện gì, huống hồ là bây giờ còn mặc y phục?”

Hoa Lôi kiên quyết: “Ta dù sao cũng không cho ngươi ôm!”

Hy Bình thở dài: “Nếu như ôm nàng là cha ta, nàng thực sẽ không nói câu đó. Ký thực, nàng với cha ta đúng là hữu duyên vô phận. Lúc trước ta hôn nàng, nàng nói ta phá vỡ giấc mộng đã giữ gìn bao năm của nàng. Ta biết đó là nụ hôn đầu đời của nàng, nàng định để dành trao cho cha ta đúng không? Có lúc ta quả thực muốn thành toàn cho nàng với cha ta, có đều ta cũng yêu nàng lắm, nàng biết không? Nàng phải làm nữ nhân của ta, ta nói thật lòng đó.”

Hoa lôi đẩy hắn một cái, tức giận: “Ta cũng nói rất thực lòng, tiểu tử đái dầm ngươi. Hoa Lôi ta cả đời dù không có ai cũng không gả cho ngươi, ngươi thả ta ra.”

“Hóa ra nàng còn để bụng chuyện lúc nhỏ ta đái dầm lên mình nàng. Cha ta đã nói với ta rồi, nếu không ta không biết nữ nhân nàng lại thù dai như vậy. Bất quá lúc nhỏ ta cũng chỉ đái dầm lên mình nàng một lần, sao nàng lại ghét ta như vậy? Nàng lúc đó không được sự cho phép của ta đã ôm ta, tính hết lời lãi, ta phải ôm nàng thật lâu, nếu không ta sẽ lỗ to, kì thực, hiện tại ta tính ra vẫn còn đang lỗ, nàng ngồi trong lòng ta đương nhiên rất dễ chịu còn ta thì mệt mỏi.”

“Vậy sao ngươi ôm ta chặt quá vậy? Ngươi buông ta ra, tên tiểu sắc ma này, ta phải đi ngủ rồi.” Hoa Lôi lại bắt đầu giãy dụa, một kiểu giãy dụa vô vọng.

Hy Bình cất giọng dụ hoặc: “Cô Cô, ta coi cho cô ngủ, có được không?”

Hoa Lôi ngồi yên, quay mặt qua một bên, dáng vẻ giận dữ bừng bừng.

Hy Bình quay mặt nàng lại, hôn lên môi nàng, đầu lưỡi xuyên qua hàm răng ngậm chặt của nàng. Tiến vào trêu đùa cái lưỡi thơm tho ẩm ướt của nàng. Thân thể mềm mại của Hoa Lôi trong lòng hắn rúng động không ngừng, hai bàn tay ngọc cố đẩy ngực hắn nhưng một chút sức lực cũng không có. Đến khi môi Hy Bình rời môi nàn, nàng cũng chỉ có thể cố gắng thở mà thôi.

Hy Bình nhìn khuôn mặt đượm hồng dưới ánh đèn của nàng nói:

“Vì sao mỗi lần ta gọi nàng là cô cô nàng cũng đặc biệt nổi giận? Nàng nếu thực sự không thích ta, vì sao không cắn đứt lưỡi ta? Nàng luôn nghĩ bản thân yêu cha ta, thực ra nàng lầm rồi! Cha ta chỉ có một giấc mộng cố chấp của nàng. Hiện tại ta la người chân chánh xâm nhập tâm linh nàng, thành trì của nàng nhất định sẽ có một ngày bị ta công hạ!”

“Ngươi đừng có mơ, ngươi dám hôn ta nữa ta sẽ cắn đứt lưỡi ngưoi.” Hoa Lôi một chút cũng không lưu tình đáp.

Hy Bình nhìn nàng tà ác: “Thật không, dù sao ta cũng không tin đâu?”

Hai tay hắn nâng mặt Hoa Lôi lên rồi hôn lên môi. Thấy răng nàng cắn chặt lại, lưỡi hắn lại đẩy răng nàng ra, tiến vào cái miệng thơm tho của nàng. Chợt thấy đau đầu lưỡi, tay hắn bóp mạnh hai hàm Hoa Lôi, rút lưỡi ra khỏi miệng Hoa Lôi nâng mặt nàng lên nhìn giận dữ.

Hoa Lôi dùng nhãn thần thách thức nhìn hắn không nói một lời.

Hy Bình cười lạnh: “Nữ nhân nhà ngươi, thực sự cắn ta?”

Hoa Lôi nhìn Hy Bình, trong mắt xuất hiện tia khiếp ý. Nam nhân này lúc còn nhỏ nàng đã từng bế hắn. Nàng từ đó đến đây cũng không thể xem hắn như một nam nhân. Nhưng vào thời khắc này, nàng nhận ra đứa bé năm xưa bây giờ đã trưởng thành rồi, cũng đã trở thành một nam nhân đáng sợ!

Hoa Lôi đáp: “Là ngươi ép ta.” Đột nhiên cảm thấy oan uổng, nước mắt lại trào ra.

Hy Bình lạnh giọng: “Có lẽ, nàng nói đúng rồi. Ta ép nàng, ai cho ta ép nàng đây? Nàng muốn tìm ai là chuyện của nàng, ta không quản được. ta bây giờ đã ép nàng một lần, vậy sẽ không ép nàng lần nữa. Nữ nhân của ta rất đông, chẳng có lý do nào ta phải đi cưỡng bách nàng. Bọn họ còn đang đợi ta, ta sao phải khổ sở ở đây lãng phí thời gian với nàng chứ? Nàng có thể lãng phí thời gian mấy chục năm chờ đợi một nam nhân nhưng ta thì tuyệt không thể vì nàng lãng phí thời gian của thê tử ta.”

Hắn để Hoa Lôi xuống một bên, cương quyết đứng dậy, lại phát hiện y phục mình bị Hoa Lôi giữ chặt. Hắn quay lại nhìn nàng, nàng vẫn cúi đầu làm thinh.

“Nàng đang nắm y phục của ta đó, nàng không biết sao?”

Hoa Lôi buông tay ôm mặt khóc.

Hy Bình đi về phía bàn, mỗi tay cầm lên một mộc nhân nói: “Giữ lại còn ích gì? Mộng của nàng sớm đã tan vỡ từ khi nàng tạo ra nó.” Hai tay đột nhiên chập lại, hai mộc nhân tức thì đập vào nhau, nát thành bụi phấn, từ trong tay hắn lững lờ rơi xuống mặt đất.

Hắn quay lại nhìn Hoa Lôi, nàng đang đứng cạn giường, nhãn thần si ngốc, trong miệng lảm nhảm: “Mộng của ta, vỡ rồi à?”

Hy Bình trong lòng đau nhói, nén nỗi đau trong lòng bước ra khỏi phòng, còn nghe tiếng khóc của Hoa Lôi: “Ngươi trả mộng cho ta, ngươi trả Lôi Lôi!”

Hắn không quay lại, một mạch đi khỏi Mộc Nhân Cư, trở về Nhạc Hoa Viên.

Bạch Liên hỏi: “Lão công, chàng sao đi lâu quá vậy. Liên nhi còn nghĩ đêm nay chàng không quay lại!”

Hy Bình nhìn lướt qua bọn kiều thê, liền đem Hoa Lôi cùng thất ý với Hoa Lôi ném ra khỏi đầu, mỉm cười nói: “Sao ta lại không quay lại, ta làm sa bỏ các nàng ở bên ngoài hứng gió đêm chứ? Liên nhi, lão công đêm nay không yêu nàng không được rồi.”

Hắn lên giường lớn. Phỉ nhi cùng Ngẫu nhi trái phải cởi y phúc cho hắn. Hai tay hắn đưa ra xoa nắn thân trên lưỡng nữ, làm lưỡng nữ cùng mỉm cười rên rỉ.

Hy Bình nói: “Đêm nay ta làm bụng hai nàng to ra có được không?”

Phỉ nhi đáp: “Không được, bọn thiếp nếu đều có mang thì ban đêm lấy ai bồi tiếp cô gia. Các vị tỉ tỉ sinh hài tử xong, bọn thiếp hai người sẽ vì cô gia sinh hài tử.”

Hi Bìng cười cười: “Cũng là nàng lo cho người khác.”

Phỉ nhi đáp: “Kỳ thực bọn thiếp đã sớm nghĩ đến việc vì cô gia sinh hài tử nhưng Lãnh tỉ tỉ nói, như quả có lúc không ai tiếp cô gia, chàng không biết sẽ ra ngoài kiếm bao nhiêu nữ nhân nữa.”

“A! Ta cứ tưởng là vì lo cho ta, thực ra là lo cho bản thân các nàng” Hắn trần truồng đến bên mình Lãnh Như Băng, ngồi xuống, vuốt ve nàng rồi nhìn khuông mặt tuyệt mỹ băng sương như trước kia nói: “Cho dù nàng với mọi người mọi chuyện đều lạnh băng băng nhưng cũng vì ta mà ăn nhiều dấm lắm rồi. Đầu tiên là ăn dấm của Phương nhi, bây giờ là ăn dấm của nữ nhân trong thiên hạ. Đừng nghĩ nam nhân của các nàng hễ cứ thấy nữ nhân là thích. Ta chỉ hứng thú với nữ nhân yêu thương ta thôi. Lần này ra ngoài, so với người khác ta đưa về ít nữ nhân hơn nhiều. Thực sự làm tổn hại đệ nhị đại danh Tình Thánh của ta đó.”

Lãnh Như Băng giận dữ nói: “Chàng không phải cũng đem về bốn người sao?”

Hy Bình đáp: “Tuy nói là đưa về bốn ngươi, bất quá bọn họ không ở lại Nhạc Hoa Viên, đủ chứng minh bọn họ tạm thời không phải nữ nhân của ta.”

“Cũng đâu khác nhau.” Bạch Liên đền sau lưng hắn, cắn vành tai hắn nói: “Lão công, thiếp tin chắc bọn họ sẽ trở thành con mồi của chàng. Chàng là thợ săn cường tráng nhất thế gian, bao nhiêu nữ nhân torng lòng chàng đều có thể thỏa mãn.”

Hy Bình đáp không biết ngượng miệng: “Ta cũng biết vậy, nếu không nàng đã không nguyện chỉ cần vô lại không cần anh hùng rồi.”

Lãnh Như Băng giận dỗi: “Vì đã chọn vô lại rồi, sao có thể chọn anh hùng? Nhưng chàng sau này có lúc so với anh hùng cũng là anh hùng. Băng Băng cũng là yêu chàng điểm này.”

Hy Bình phản đối: “ai nói ta không có hùng tâm chí tráng chứ? Ta đánh nhau về sau không thể thua được. Một nam nhân sao có thể thua về tay kẻ khác chứ? Không đánh ngã đối thủ, không phải là rất mất thể diện sao? Không đánh cái đầu heo bọn chúng, không phải là không giữ được danh xưng quyền vương ta sao? Ngoài ra, cùng nữ nhân đại chiến trên giường ta cũng không thể không thắng, bọn nàng ai muốn đấu trước với ta?”

Lãnh Như Băng đột nhiên chạy trốn khỏi vòng tay Hy Bình, hoảng hốt: “Chàng đừng tìm ta, ta phải bảo vệ hình tượng trước mặt bọn họ. Đến khi bọn ho tất cả không giữ được hình tượng nữa, ta mới cho chàng làm xấu với ta.Như vậy bọn họ mới không cười nhạo Băng Băng được.”

Hy Bình ôm Bạch Chỉ nằm kế bên nói: “Tiểu Bạch chỉ, nàng không phải thích làm mẫu sao? Nàng có muốn tiên phong cho bọn họ không?”

Bạch Chỉ cả mặt thẹn thùng, nhẹ giọng: “Đại phôi đản, chàng phải nhẹ nhàng đó, trong bụng người ta đã có tiểu phôi đản rồi.”

Hy Bình ha hả cười lớn nói: “Đương nhiên rồi, ta nói không biết bao nhiêu lần là ta rất giữ lời. Đối với các nàng ta sẽ rất ôn nhu, rất là ôn nhu. Chỉ lưu giữ tất cả thô bạo để đối phó hai tiểu ny tử muốn giam giữ ta, để bọn họ cũng chạy theo ta tìm nữ nhân khác, hắc hắc!” Đoạn hướng về Phỉ nhi cùng Ngẫu nhi cười âu yếm.

Miệng hai nàng đồng thanh: “Ai sợ ai chứ?”

o0o

“Đại ca, đại ca!” Tiểu Nguyệt ở trước cửa gọi rất gấp

Hy Bình đang thẳng cẳng ngủ say, nghe tiếng la của Tiểu Nguyệt tỉnh dậy, lay nhẹ tấm thân trần của Hoa Tiểu Man đang ngủ trên người hắn nói: “Tiểu Mạn, Nguyệt nhi gọi ta, chắc có chuyện gấp.”

Hoa Tiểu Mạn thức dậy, bò sang ngồi một bên hòi: “Chuyện gấp gì vậy?”

“Tạm thời còn chưa biết.” Hắn thức dậy, Phỉ nhi cùng Ngẫu nhi cố gắng bò dậy, mặc quần áo cho hắn. Hắn xuống giường đi giầy vào, mở cửa hỏi: “Nguyệt nhi, tìm đại ca gấp như vậy, có phải có chuyện gì rồi không?”

Tiểu Nguyệt kéo tay hắn chạy, vừa chạy vừa nói: “Sáng nay người đưa thức ăn tới, thấy Lôi di ngồi ngây ngốc dưới đất, giống như mất hồn vậy. Ai cũng không nhận ra, cha nói muội chạy gấp đến gọi đại ca qua.”

Hy Bình đột nhiên rụt tay khỏi tay Tiểu Nguyệt, chạy như bay đến Mộc nhân Cư.

Lúc này người đã đứng đầy Mộc nhân Cư.

Hy Bình tiến vào phòng Hoa Lôi, Hoàng dương lập tức tra hỏi hắn: “Bình nhi đêm qua con đối với Lôi Lôi như thế nào?”

Hy Bình không trả lời, hiện tại không phải lúc giải thích, hắn nhìn Hoa Lôi ngồi trên đất.

Mặt nàng mê man, hai tay nâng nắm bụi gỗ, trong miệng chỉ lảm nhảm liên tục hai câu: “Chàng trả mộng cho ta, chàng trả Lôi Lôi.”

Hai bình quỳ xuống trước mặt nàng, hai tay run rẩy nâng khuông mặt nàng.

Nhãn thần nàng đột nhiên rừ mê muội trở nên trong sáng, như ánh mắt thuần chân của trẻ thơ, nàng hưng phấn la lên: “Ca ca, huynh đến rồi. Mộng của Lôi Lôi vỡ rồi, huynh phải trả mộng cho Lôi Lôi, huynh trả Lôi lôi!” Thần thái như một tiểu tử hài bảy tám tuổi.

Tim Hy Bình như vỡ ra, cặp mắt hổ ngấn lệ trong suốt, cắn răng đáp: “Trả, ta trả nàng, trả nàng!”

Hoàng Dương sau lưng hắn quát lớn: “Bình nhi con cuối cùng đã làm ra chuyện gì? Vì cái gì mà Lôi Lôi bị đã kích lớn như vậy?”

Hy Bình gáy nổi gân xanh vùng đứng dậy, sắc mặt đầy đau khổ, hét cuồng: “Tất cả ra ngoài, ra ngoài!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thở dài, đi ra khỏi phòng.

Hoa Lôi ngây thơ nói: “Ca ca huynh dữ quá à, bọn họ bị huynh dọa chạy hết rồi. Ca ca bọn họ là ai vậy? Vì sao Lôi Lôi không nhận ra bọn họ?”

Hy Bình thống khổ nói: “không cần để ý bọn họ, muội nhận ra ca ca là được. Lôi Lôi, muôi một đêm chưa ngủ rồi, ca ca ru muội ngủ, được không?”

Hoa Lôi vỗ tay đáp: “Hay quá! Ca ca ru Lôi Lôi ngủ.”

Hy Bình ôm nàng nằm lên giường, âu yếm nói: “Là ta hại nàng, nàng muốn ta làm gì để bồi thường cũng được. Ta đền nàng một giấc mộng, sau này nàng cũng theo cạnh ta, ai phản đối cũng không được.”

Hoa Lôi trở mình nằm úp lên người hắn nói: “Ca ca, sau này Lôi Lôi chỉ ở bên cạnh huynh thôi. Lô Lôi chỉ biết ca ca thôi. Lôi Lôi sợ bọn họ.”

Hy Bình nhìn khuôn mặt thành thục với thần thái ngây thơ. Cái miệng đặc biệt nhỏ của nàng thốt ra lời lẽ của tiểu hài. Hắn nhẹ thở dài: “Lôi Lôi không cần sợ bọn họ, sau này muội sẽ thích họ thôi, bọn họ đều rất thích Lôi Lôi.”

Hoa Lôi nói: “Hay quá Lôi lôi nghe lời ca ca sau này không sợ họ nữa.”

Hy Bình âu yếm hôn lên đôi môi nhỏ của nàng nói: “Vậy là ngoan lắn, ngủ đi!”

Hoa lôi cao hứng hôn lại Hy Bình một cái, ngoan ngoãn nằm lên ngực hắn, nhắm mắt lại, mỉm cười hạnh phúc. Không lâu sau đã từ từ chìm vào giấc mộng.

“Lôi Lôi, Lôi Lôi!” Hy Bình gọi nhỏ vài tiếng, biết chắc nàng đã quá buồn ngủ, lúc này đã ngủ say. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng đặt nằm xuống, đoạn xuống giường, ra khỏi phòng, khép nhẹ cửa lại, đi khỏi Mộc Nhân Cư.

Bước vào đại sảnh, tất cả mọi người đều ở đó, nhìn Hy Bình với ánh mắt dò hỏi.

Hoàng Dương đến bên hắn hỏi: “Bình nhi Lôi Lôi sao rồi?”

Hy Bình tìm một chỗ ngồi xuống, nói: “Nàng ta ngủ rồi, bây giờ ta muốn tuyên bố một chuyện. Lôi Lôi về sau là nữ nhân của ta.”

Xuân Yến noi: “Bình nhi Hoa Lôi vì sao lại trở nên thế này?”

Hy Bình đem sự việc từ đầu đến cuối thuật lãi một lượt, không kìm nổi nói: “Ta cũng không biết vì sao lại trở nên như thế này. Hi vọng nàng ta có thể hồi phục như xưa. Bất kể nàng ta trở thàng thế nào, cả cuộc đời nay vẫn chiếu cố nàng.”

Mọi người nghe xong tuy thấy kì lạ, vẫn không thể không tin.

Xuân Yến thở dài: “ Có lẽ nó bị kích động quá lơn. Dù sao cũng là giấc mộng gìn giữ hơn hai mươi năm, đột nhiên biến mất tất cả, làm sao nó chịu nổi mất mát này? Nếu biết trước như vậy ta đã để lão đầu lấy nó. Nó là loại nữ nhân quá si tình, chúng ta đều đã làm tổn thương đến nó.”

Hoàng Dương vô lực ngồi phịch xuống ghế. Lão biết lúc này không cách nào trách ocn trai được bèn nói: “Bình nhi, là ta không phải với muội ấy. Hi vọng con có thể cùng với muội ấy, chiếu cố tốt cho muôi ấy. Có điều muội ấy là trưởng bối của Tiểu Mạn ….. Nhưng tình cảnh bây giờ, muôi ấy cũng chỉ có thể nhận ra con, cũng chỉ có thể để muội ấy theo con.”

Hy Bình bình tĩnh nói: “Con không quan tâm nàng là ai hay là người thế nào, con chỉ biết nàng là nữ nhân của con ai cũng không thể ngăn cản. Các người tố nhất không nên phản đối, nếu không với ai ta cũng không khách khí.”

Mọi người ngạc nhiên. Kỳ thực trong lòng bọn họ ít nhiều thấy việc Hy Bình thu nạp Hoa Lôi có chút không bình thường, nhưng Hoa Lôi như thế này cả nhà cũng đã thấy. Hy Bình phải chiếu cố nàng một đời, chắc chắn là xuất phát từ tâm lý ôm thẹn mà chuộc tội.

Hy Bình lại nói: “Tiểu Mạn, nàng đi coi Lôi Lôi. Ta sợ nàng ta sau khi tỉnh dậy không thấy ta, lại có chuyện nữa.”

Hoa Tiểu Mạn y lời đi ra. Nàng không phản đồi Hy Bình thu nạp Hoa Lôi. Nhiều khi nàng cũng đồng tình với vị cô cô này. Nàng nghe bọn họ kể chuyện cô cô như vậy, sớm đã muốn đến thăm. Bây giờ Hy Bình đã đi ra còn nói nàng đến chăm sóc, nàng tự nhiên nguyện ý.

Mọi người tại đại sảnh nhất thời không biết nói gì. Mãi đến giờ ăn khi đã nạp tí rượu vào người mới nói to thoải mái vài câu.

Sau bữa ăn, Triệu gia huynh đệ cáo từ trở về thấn đao môn. Hoàng Dương phu phụ cùng Hoàng Đại Hải cũng chuẩn bị khởi hành đi Bích Lục Kiếm trang

Lúc chia tay Xuân Yến kéo Hy Bình ram ột bên nói: “Bình nhi, Nguyệt nhi đêm qua đã nói với ta. Trong lòng nó chỉ có đại ca con thôi, con đừng để nó thất vọng thương tâm. Trái tim nữ nhân mềm yếu lắm.”

Hy Bình nói: “Con là người nữ nhân nào cũng dám yêu, sao lại sợ có thêm một muội muội. Người ngoài muốn nói gì thì nói, có đều đừng để con nghe được là tôt rồi. Mẹ, mẹ đừng lo lắng con không để Nguyệt nhi thất vọng đâu. Con là người cái gì cũng dám làm, con sợ lấy muội muội sao?”

Xuân Yến thở dài: “Khổ cho con rồi Bình nhi!”

Hy Bình ôm Xuân Yến, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ cũng rất khổ đó, mẹ trong lòng phải gìn giữ bí mật quá lớn.”

Xuân Yến toàn thân run bắn, ngây người lập tức. Hy Bình buông bà ra, đến chỗ mọi người.

Hoàng Dương ôm Hy Bình nói: “Lôi Lôi giao cho con, nếu sư huynh trở về phản đối, con ức cho cha biết, cha tìm ông ta nói chuyện. Cha giờ phải đi tìm Đỗ Thanh Phong tính toán tổng số. Mong là lúc trở về, con có thể cho cha thấy một Lôi Lôi hoàn hảo như trước, hạnh phúc vô bì. Cha tin tưởng con sẽ làm được, con là nhi tử đáng kiêu hãnh nhất của cha.”

Hy Bình đáp: “Cha! Bất kể Lôi Lôi như thế nào con cũng sẽ chiếu cố tốt cho nàng, khiến nàng vui vẻ.”

Hoàng Dương buông hắn ra, vỗ vỗ vai hắn nói: “vậy mới được chứ.”

Triệu Tử Hào ôm Hy Bình, cười nói: “ Triệu Tử Hào ta một đời bội phục không nhiều người nhưng ta thực lòng bội phục ngươi. Mặc dù ngươi sau này nhiều lúc vô lại thậm chí vô sỉ nhưng trên người ngươi có một mị lực bất khả kháng cự, khiến người ta cam tâm phục tùng ngươi! Ngươi trời sinh là một nam nhân đầy bá khí.”

Hắn đột nhiên nói nhỏ: “Bất quá ta thích tên vô lại ngươi, cái kiểu của ngươi vừa tức cười vừa khả ái. Mong rằng ngươi đừng vì chuyện gì đó mà đánh mất tính cách này. Sau này nếu có cần đến ta xin cứ nói một tiếng. Ta hân hạnh được cùng ngươi kề vai tác chiến, giờ ta phải về trước lo vợ con, tái kiến!”

Hy Bình cười đáp: “Ngày nào ta đi cua gái sẽ kêu ngươi cùng đi, chúng ta cùng kề vai tác chiến!”

Triệu Tử Hào không đáp, lão đệ hắn lại đáp: “Thiên vạn đừng quên chúng ta!”

Mọi người đột nhiên cười lớn, tiếng cười vang trăm dặm.

Tiếng cười trong đời, buồn buồn vui vui, chuyện trong chớp mắt.

Bạn đang đọc Liệp Diễm Giang Hồ Mộng của Trần Khổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 242

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.