Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy Cơ Tứ Phía

7996 chữ

Giang Tiểu Lâu vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm, bất vi sở động.

Tần Tư hơi nhướng mày, Giang Tiểu Lâu xưa nay là một nữ tử ôn nhu dịu dàng, hơn nữa tính tình thập phần yếu đuối, chỉ cần chính mình nói thâm tình cùng cuồng dại, nàng rất nhanh có thể hiểu được. Nương theo tình trạng Giang gia hiện tại, phụ huynh Giang Tiểu Lâu đều qua đời, nàng một mình lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa, cũng không có cách nào ở đây đứng vững gót chân. Nếu như nàng thông minh, thì phải biết nên dựa vào hắn mới thỏa đáng. Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn quét về phía hành lang bên ngoài nhã gian, vài hộ vệ trung thành và tận tâm canh gác , có lẽ Giang Thừa Thiên trước khi chết thật là ẩn dấu một ít tài phú, cho nên Giang Tiểu Lâu nay mới có thể cẩm y hoa phục, tiền hô hậu ủng. Bất quá phụ tử Giang gia giao du rộng lớn, có là một vài người âm thầm vì tình nghĩa hỗ trợ cũng nên ………………….

Tần Tư để ý không phải số tài phú đó, mà là có thể có được Giang Tiểu Lâu hay không. Hắn tới gần đối phương, thần sắc càng thêm ôn nhu nói: “Tiểu Lâu, ta muốn biết mấy ngày nay nàng sống thế nào, và ở nơi nào, người nào chiếu cố nàng?”

Giang Tiểu Lâu giương mắt nhìn hắn, khóe môi chứa ý cười không giảm: “Ta nói cho ngươi, ngươi lại muốn hướng ai đi mật báo?”

Trên mặt Tần Tư cười khổ: “Mật báo? Hiện tại ta mật báo còn có giá trị gì.”

Xác thực, Tử Y hầu sớm buông tha cho Giang Tiểu Lâu, Lương Khánh cũng đã chết, trên người Giang Tiểu Lâu không phạm án mạng, lại không có quan thẩm án, Tần Tư có lý do nào trói buộc tự do của nàng? Cho nên hắn không thể không biể lộ thâm tình cảm hóa người, tìm cách đả động tâm Giang Tiểu Lâu, hắn tin tưởng bằng vào chính mình cùng Giang Tiểu Lâu nhiều năm tích lũy cảm tình, hết thảy cũng không khó thực hiện.

Giang Tiểu Lâu cong khóe môi, càng thêm sấn người mặt thắng hoa: “Ta nay ở nơi nào, ngươi tốt nhất không cần biết.”

Trên mặt Tần Tư ý cười càng đậm “Mặc kệ nàng che giấu thế nào, ta đều sẽ tra được.”

Giang Tiểu Lâu híp mắt lại ẩn ẩn lóe lên tia sắc nhọn: “Tra được thì thế nào?”

Trong mắt Tần Tư lại dần dần nổi lên nhu tình mật ý: “Ta chỉ là muốn ngẫu nhiên tới cửa thăm nàng.”

“Xin hỏi Tần công tử muốn dùng thân phận nào đến thăm ta?” ngữ khí Giang Tiểu Lâu cực kỳ châm chọc, con mắt sáng lại giống như hình trăng lưỡi liềm, cong cong , làm lòng người rung động.

Tần Tư ngạc nhiên nhìn nàng, Giang Tiểu Lâu lúc trước sẽ không xuất hiện lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, đương nhiên nàng cũng không có thần thái xinh đẹp rung động lòng người như lúc này. Hắn nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ thế nào, nàng và ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tuy rằng không phải là vị hôn phu – vị hôn thê, rốt cuộc vẫn là bằng hữu.”

Trong lòng Giang Tiểu Lâu xẹt qua một tia trào phúng, trên mặt bất động thanh sắc.

Tần Tư cũng không phải người tầm thường, mặc kệ Giang Tiểu Lâu lãnh đạm ra sao, thái độ hắn đều là áy náy cùng lời nói hàm chứa thâm tình, nhất là một đôi mắt lòe lòe tinh quang: “Tiểu Lâu, trên đời này ai không phạm sai lầm chứ? Ta biết mình cô phụ nàng, hiện tại ta đang tìm một cơi hội có thể bù đắp. Nay bá phụ cùng đại ca đều mất, nàng thân là nữ hài tử sống nhờ nơi khác cũng không thỏa đáng. Nếu nàng nguyện ý, ta có thể tìm một tòa nhà sạch sẽ, thu mua một vài tỳ nữ cùng ma ma tới chiếu cố nàng, cho nàng cuộc sống an ổn thoải mái, không bị quấy nhiễu, không còn khổ sở, không nơi để ở.”

Giang Tiểu Lâu nghe xong lời hắn, rõ ràng là có ý định kim ốc tàng kiều, nàng không khỏi cười nói: “Năm đó ta ở lại Tần gia, nguyên nhân quan trọng nhất là vâng theo mệnh phụ thân, khi đó phụ thân hướng ta nói, nếu đã muốn cùng đại công tử Tần gia đính hôn, tương lai chính là người một nhà, đại ca xuất môn bên ngoài không thể thường thường chiếu cố ta, càng thêm không thể mang ta theo bên người, Tần gia chính là một nơi yên thân gởi phận. Hắn tin tưởng bá phụ bá mẫu, còn có vị hôn phu là ngươi sẽ chiếu cố ta thật tốt. Lúc ấy ta cũng nghĩ như vậy , nhưng ngờ không lâu sau ngươi đỗ đạt danh hiệu Thám Hoa Lang, lại cưới Lưu Yên. Vốn ta luôn coi Tần gia là nơi tin cậy cả đời, sau đó lại biến thành địa ngục? Các ngươi mặt mũi hiền lành, người nhà ôn nhu dễ thân, sau đó lại biến thành Diêm Vương đòi mạng, ác quỷ lấy mạng?”

Giang Tiểu Lâu ngôn từ cực kỳ lãnh khốc, trong đôi mắt phóng xạ ra hận ý mãnh liệt, Tần Tư cũng không có bị cảm xúc của nàng đến, trái lại, vẻ mặt hắn càng thêm nhu hòa: “Tiểu Lâu, việc này đều đã trôi qua, chẳng lẽ nàng chỉ nhớ rõ thống khổ, lại không nhớ rõ lúc trước Tần gia đối đãi nàng thế nào, ta quan tâm chiếu cố nàng thế nào sao?”

Thân thể hắn còn chưa tới gần Giang Tiểu Lâu, Tiểu Điệp đứng ở sau lưng nhanh chóng ngăn đón ở trước mặt hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Vị công tử này, mong ngươi không nênvô cớ tới gần tiểu thư nhà ta, làm ra hành vi thất lễ!” Thanh âm của nàng leng keng hữu lực, ngữ điệu lại thập phần kiên định.

Tần Tư khẽ cau mày, ánh mắt ở trên người Tiểu Điệp dạo qua một vòng, tỳ nữ này mặt mũi có vài phần tú lệ, nhưng hành vi lại thập phần thô lỗ, tính tình Giang Tiểu Lâu ôn nhu uyển chuyển hàm xúc có vẻ không hợp nhau lắm, hắn hơi sa sầm mặt nói: “Các chủ tử đang nói chuyện, nơi nào có chỗ cho nô tỳ xen mồm vào, chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi không có dạy ngươi quy củ sao?”

Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói: “Quy củ, cái gì gọi là quy củ? Quy củ Tần gia các ngươi, ta rời khỏi còn phải tuân thủ sao? Tần công tử ngươi không khỏi quá mức xem trọng bản thân rồi.”

Sắc mặt Tần Tư rốt cục thay đổi, vừa muốn mở miệng, ngoài cửa tùy tùng lại bước nhanh đến, cúi người ở bên tai hắn nói hai câu, Tần Tư nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn về phía Giang Tiểu Lâu miễn cưỡng cười nói: “Tiểu Lâu, có hiểu lầm hay oán hận nàng đều có thể hướng ta nói rõ, ta tuyệt sẽ không trách nàng, trăm ngàn đừng tức giận. Chỉ là hôm nay ta còn chút việc gấp cần phải xử lý, ngày khác ta sẽ tự mình đi tìm nàng, nàng chờ ta.”

Giang Tiểu Lâu không hề phản ứng, hắn im lặng ngồi một lát, chăm chú nhìn nàng, nửa ngày sau mới mang theo tùy tùng lặng lẽ rời đi, sắp chia tay còn quay đầu lại tràn ngập quyến luyến nhìn Giang Tiểu Lâu.

Tiểu Điệp nhìn Tần Tư rời đi, không khỏi có một chút kinh ngạc nói: “Tiểu thư, vừa rồi hắn giống như da trâu dính sát, sao giờ lại bỏ đi?”

Giang Tiểu Lâu cười lạnh nói: “Đó là bởi vì hắn vừa mới chiếm được tin tức, Tần thiếu phu nhân lập tức sẽ đến.”

Tiểu Điệp hiểu được, cười hắc hắc: “Xem ra tên hộ vệ kia cước bộ không chậm tý nào, nô tỳ tính canh giờ còn phải đợi lát nữa, ai ngờ nhanh như vậy đã tới.”

Giang Tiểu Lâu đứng dậy đi đến cửa sổ hướng phía đông nhìn xuống dưới, người đến người đi tấp nập trên đường, đỉnh đầu cỗ kiệu thập phần hoa lệ đứng ở cửa tửu lâu, tỳ nữ vừa muốn vén rèm lên, Tần Tư bước nhanh đi ra tửu lâu vẫy lui nàng, lại không biết hướng người trong kiệu nói gì, đỉnh cỗ kiệu lại một lần nữa nâng lên, thay đổi phương hướng rời đi. Tần Tư vừa muốn ly khai, lại theo bản năng nhìn thoáng qua cửa sổ lầu hai, ánh mắt tràn ngập quyến luyến cùng không nỡ.

Tiểu Điệp nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, ngài thỉnh Tần thiếu phu nhân đến, vì muốn thoát khỏi dây dưa của Tần Tư?”

Khóe miệng Giang Tiểu Lâu nhếch lên một độ cong: “Lưu Yên người này mặt ngoài hiền lành ôn nhu, tâm tính lại thập phần không tốt, hơn nữa còn luôn đố kỵ. Tần Tư sau khi cưới nàng ta, ta liền hướng đại ca viết một phong thơ để hắn nhanh chóng tìm ta, ai ngờ Lưu Yên lại lặng lẽ giam ta cùng giữ lấy thư tín, thậm chí quăng ta vào phòng hạ nhân sống một cuộc đời ti tiện, làm hại ta gần chết đói, nhận hết tra tấn. Vú nuôi giúp ta đào tẩu lại bị bọn họ bắt lại, còn chết ở trên tay nàng. Mà nàng ngày thường luôn thích bày ra một bộ dáng tiểu thư khuê các, cao quý lại rộng lượng, thật sự là làm người cười chê. Huống chi —— trên đường hoàng tuyền một mình Tần Tư khó tránh khỏi tịch mịch , chung quy phải có người làm bạn mới tốt.” Giang Tiểu Lâu rũ mắt cười nói, quang mang trong mắt cũng là làm người ta không rét mà run.

Tiểu Điệp nở nụ cười, trong miệng đáp: “Tiểu thư là nói, trên đường hoàng tuyền muốn có bạn mới không còn cô đơn.”

Tần Tư hộ tống cỗ kiệu một đường hồi phủ, trong lòng nghĩ muốn tìm biện pháp đem Giang Tiểu Lâu kim ốc tàng kiều. Cẩn thận ngẫm lại, Giang Tiểu Lâu vị hôn thê lúc trước phong thái quyến rũ động lòng người, có thể làm cho hắn trong khoảng cách hóa thành dòng chảy, vì nàng điên đảo, chỉ điểm này, mặc cho mười Lưu Yên cũng so ra kém, trong phủ nữ nhân khác lại kém xa xa không bằng. Chờ về tới Tần phủ, Lưu Yên hạ cỗ kiệu, lập tức bước nhanh vọt vào phòng ngủ. Tần Tư phân phó tỳ nữ lui ra, thế này mới đi theo.

Lưu Yên giờ phút này tim phổi sớm nổ tung, nàng thật không ngờ Tần Tư lại sau lưng nàng tư lén lút tư tình, tuy rằng không biết nàng kia là ai, nhưng nó lại nói rõ vấn đề, mắt thấy Tần Tư tiến vào, nàng liền giương tay quăng ngã một ly trà, chén trà lập tức ở dưới chân Tần Tư vỡ thành mảnh nhỏ, Lưu Yên xưa nay luôn biết giữ thân phận, tuy là người tính tình không tốt nhưng chưa bao giờ thất thố, nay vô cùng tức giận, ngay cả việc mà nàng ngày xưa luôn khinh thường đều làm ra.

Lưu Yên hé ra gương mặt đoan trang nay trở nên vô cùng oán giận mà vặn vẹo, sắc mặt xanh trắng nói: “Tần Tư, ngươi vuốt ngực suy nghĩ một chút còn có lương tâm hay không? Ngươi trước mặt chiêu một tỳ nữ thu phòng, nhưng ta cũng đem nó vứt sau đầu, thủy chung không cùng ngươi phát tác, lòng tràn đầy hi vọng ngươi sẽ dừng tay, không nghĩ tới mới qua vài ngày lại càng không biết xấu hổ, lại từ chỗ nào tìm đến một người không ra gì ở tửu lâu tư tình! Ngươi cũng quá bừa bãi , đem Lưu Yên ta đặt ở chỗ nào?”

Tần Tư ôn nhu tận xương, đưa tới vô số nữ tử ái mộ, tình yêu chưa bao giờ chấm đứt, Lưu Yên trời sanh bản tính đố kỵ, sao có thể nhẫn nại?

smiley_936

Trên mặt Tần Tư chỉ có thản nhiên cười lạnh: “Lưu Yên, ngươi muốn có vị trí chính thê, ta đã cho ngươi, hiện tại ngươi còn muốn cái gì? Hôm nay ta chỉ ở tửu lâu cùng bằng hữu tụ hội, vừa uống hai chén trà, ngươi liền nổi giận đùng đùng đến đây, đến tột cùng là ai không có đạo lý? Đây là cách Lưu phủ giáo dưỡng ngươi sao?”

“Cùng bằng hữu tụ hội?” Lưu Yên đột nhiên thẳng lưng, thẳng tắp vọt tới trước mặt hắn, tờ giấy trên tay run run, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch: “Ngươi nhìn xem, đây là cùng bằng hữu tụ hội sao?”

Trên tờ giấy là người gác cổng đưa tới, thời gian địa điểm một chữ không thiếu.

Tần Tư chỉ thấy được trên tờ giấy viết địa điểm hắn cùng với Giang Tiểu Lâu gặp mặt, hắn nhẹ nhàng nhíu mày, trong lòng đối với ý tưởng của Giang Tiểu Lâu có ba phần hiểu. Thân là nữ tử, Giang Tiểu Lâu căm hận nhất không phải Tần Tư, phải là Lưu Yên, cho nên hắn mới có thể cố tình làm cho trong lòng Lưu Yên không thoải mái. Trong nháy mắt, trong lòng Tần Tư ngược lại dấy lên hy vọng lớn hơn, nếu vô tình hữu ý, vì sao phải cố ý kích thích Lưu Yên? (thằng cha này ăn một đống dưa bở rồi >_<)

Trên mặt hắn xẹt qua ý cười không dễ phát hiện, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có vẻ phá lệ động lòng người, trong miệng lại nói: “Ngươi đều đã biết, ta cũng không giấu diếm, hôm nay thật là ta không phải.”

Lưu Yên thấy bộ dáng thản hiên của hắn, tựa như đánh vào không khí, ngay cả hô hấp đều hỗn loạn: “Ta có phải quấy nhiễu ngươi cùng tình nhân hẹn hò, hẳn là ta hướng ngươi chịu tội mới phải! Tần công tử, Tần đại thiếu gia, ngươi đã quên chính mình là xuất thân gì sao, ngươi đã quên phụ thân ta đề bạt ngươi ra sao, ngươi đã quên thời điểm ta vào cửa đã nói với ta thế nào , từng chuyện từng chuyện ta đều nhớ kỹ trong đầu, nếu ngươi đã quên, ta có thể nhắc nhở ngươi!”

Lưu Yên dung mạo tú lệ, ngày thường đoan trang ôn hòa, có vài phần cao quý,nhưng hiện tại tức giận bừng bừng, không tự chủ được bại lộ khuyết điểm trên dung mạo. Tần Tư bất động thanh sắc, trong lòng dâng lên càng nhiều tức giận cùng phiền chán. Hắn lòng tự trọng rất cao, chưa bao giờ cho phép bất luận kẻ nào giẫm lên, cho dù Giang Tiểu Lâu tài hoa rất cao, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, lại chưa bao giờ ở trước mặt hắn khoe khoang. Thậm chí trái lại, nàng đem tất cả nhu tình, tài hoa đều dùng tới chiếu cố vị hôn phu là hắn, cố gắng làm hắn vui vẻ. Cùng so sánh với, Lưu Yên tuy thân phận cao quý nhưng lại phá lệ kém cỏi. Nếu nói dung mạo chỉ kém một ít cũng liền thôi, nàng động một tý lại nhắc tới Lưu ngự sử đề bạt chính mình, cũng không ngẫm lại nay hắn đã không hề cần Ngự sử phủ ……………….

Lưu Yên thấy trên nét mặt đối phương hờ hững, tựa hồ đã phát giác ra cái gì, không khỏi ngưng mắt nói: “Ngươi vì sao nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”

Tần Tư mỉm cười, bên trong vẻ mặt có vô hạn lạnh lùng cùng hờ hững: “Ngươi nói không sai, nếu không có Lưu ngự sử dìu dắt, đến bây giờ ta vẫn là một Thám hoa không có thực quyền, nói không chính xác sớm đã bị ngoại nhân cho nhậm chức quan nhỏ không tiếng tăm. Ta có hôm nay tất cả đều do nhạc phụ đại nhân đề bạt, cho dù thế nào ta đều không quên.” Tần Tư cười cười, lại tiếp tục nói, “Lúc trước nhạc phụ đại nhân giúp ta, điều kiện duy nhất chính là cưới ngươi, ta đã làm theo , hiện tại ta còn thiếu nợ Lưu gia điều gì?”

Lưu Yên nhất thời bị nghẹn họng, mặt trướng đỏ bừng, nàng thật không ngờ Tần Tư không chút nào che dấu phiền chán đối với nàng, không lưu tình chọc thủng chân tướng cửa hôn sự này. Phải, nàng đối với hắn nhất kiến chung tình, bất chấp thân phận gả cho hắn, mà khi đó hắn cũng tỏ vẻ ôn nhu dịu dàng, cam tâm tình nguyện làm rể hiền Lưu phủ. Nay vận thế lên cao, hắn dám đối đãi nàng như vậy!

Sắc mặt Lưu Yên càng ngày trắng bệch, thái dương ẩn ẩn gân xanh nổi đầy, nhịn xuống cơn giận dữ nói: “Ngươi đem lời vừa nói lặp lại lần nữa!”

Tần Tư lãnh đạm cười, động tác xoay người như mây bay nước chảy, chỉ bỏ lại một câu: “Thái tử điện hạ phân phó không ít chuyện cho ta làm, ta bề bộn nhiều việc, không có chuyện quan trọng đừng đến quấy nhiễu ta.”

Hắn vừa ra khỏi cửa, Lưu Yên hoàn toàn đứng không nổi , nàng hổn hển đem toàn bộ đồ dùng trong phòng đập vỡ, nhóm tỳ nữ vừa mới vào cửa nhìn thấy, một đám đều là hai mặt nhìn nhau, thập phần hoảng sợ. Nhưng các nàng rất rõ ràng, thiếu phu nhân mặt ngoài hiền hoà, nhưng tính tình lại trái ngược, ai cũng không dám khuyên can một câu. Lưu Yên không muốn lại ở lại Tần gia, chỉ nói đau đầu, cơm trưa cũng không dùng, liền ngồi lên kiệu thẳng huớng đến Ngự sử phủ.

Lưu phu nhân thấy nàng trở về, không khỏi hoảng sợ, vội vàng đi lên nói: “Yên nhi, ngươi sao lại trở về?”

Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nếu không phải tình huống đặc thù không có khả năng tùy tiện về nhà thăm phụ mẫu , Ngự sử phu nhân tự nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái. Lưu cũng không phải là người hay sinh khí , nàng đỡ lấy cái trán của mình, đầy mặt cáu giận: “Nương, người đừng nói thêm lời nào, ta cảm thấy thân mình không thoải mái.”

Lưu phu nhân vẫy lui tỳ nữ trong phòng, vội vàng đỡ lấy nàng: “Đau đầu sao, có phải Tần Tư chọc cho ngươi tức giận hay không?”

Vừa mới dứt lời, Lưu ngự sử một cước bước vào trong phòng, hắn lạnh lùng tiếp lời nói: “Cái gì kêu Tần Tư chọc nàng sinh khí? Phu nhân, ngươi dạy dỗ nữ nhi như vậy sao!”

Lưu Yên thấy phụ thân, nhất thời nhịn không được nói: ” Phụ thân, sao mỗi lần đều nói như vậy, không biết còn tưởng rằng Tần Tư mới là nhi tử thân sinh của người, nữ nhi như ta tám phần là người ôm trở về , một chút cũng không đau lòng.”

Lưu ngự sử vừa nghe, sắc mặt nhất thời chuyển xanh nói: “Phu nhân, nhìn ngươi giáo dưỡng nữ nhi xem? Nhi tử đã thế, nữ nhi cũng vậy, các ngươi đây là rõ ràng muốn tức chết ta!”

Lưu phu nhân biến sắc, nhịn không được sinh khí: “Chuyện Diệu nhi đã qua lâu như vậy , kẻ làm phụ thân như ngươi không giúp hắn truy tìm hung thủ, ngược lại trách ta sẽ không giáo dục tốt con cái. Dưỡng bất giáo, phụ chi quá [ 1 ], những lời này ngươi không có nghe qua sao? Sao có thể toàn bộ đổ lên trên người ta!”

[ 1 ] Nuôi con mà chẳng dạy dỗ, là lỗi của người cha

Lưu ngự sử hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho là Diệu nhi chết ta không đau lòng sao? Ngươi không ngẫm lại xem trong kiệu là ai, đó là Thái tử phi! Tên súc sinh này vô cớ chạy tới vô lễ với Thái tử phi, không có liên lụy ta Lưu gia đã muốn là may mắn trong bất hạnh, ngươi còn dám nói vì hắn lấy lại công đạo, đừng si tâm vọng tưởng. Thái tử là loại người nào, thái tử phi lại tôn quý cỡ nào? Quấy nhiễu con dâu hoàng gia, Lưu gia ngay cả có mười cái đầu cũng không đủ trảm. Ngươi hẳn nên may mắn nghiệt tử kia đã sớm chết ở dưới tay Thái tử phi, bằng không ta sẽ tự mình đưa hắn đến Kim Loan điện, để bệ hạ đem hắn thiên đao vạn quả!” Nhắc đến Lưu Diệu, tâm tình Lưu ngự sử vô cùng phẫn uất cùng ai oán.

Lưu Diệu là nhi tử hắn vô cùng yêu thương, nhưng đứa nhi tử này quá mức không nên thân, làm ra chuyện không thể tha thứ. Hắn có thể cưỡi ngựa rong chơi, có thể không học vấn không nghề nghiệp, cũng có thể tầm hoa vấn liễu, cũng không phải người phù hợp làm đại sự, Ngự sử phủ có thể thay hắn giải quyết. Nhưng hắn lại cả gan quấy nhiễu xe ngựa hoàng gia, thậm chí ý đồ đùa giỡn Thái tử phi! Nếu không phải Thái tử hiền đức đồng ý buông tha Lưu gia, trận tại họa ngập đầu này còn không biết phải hóa giải thế nào, giờ phút này nhìn thấy nữ nhi lại khóc sướt mướt trở về nhà mẹ đẻ, Lưu ngự sử sao có thể không phiền lòng. Hắn trừng mắt nhìn nàng nói: “Ta mặc kệ lý do ngươi trở về, lập tức chuẩn bị cỗ kiệu quay về cho ta, về sau nếukhông có con rể hộ tống, ngươi không thể tùy tiện trở lại Ngự sử phủ, nếu không ngươi không cần gọi ta là phụ thân!”

Lưu Yên vừa nghe, nhanh chóng đứng lên, lửa giận bừng bừng: “Ở trong lòng của phụ thân chỉ có Lưu gia, chỉ có quan chức, làm sao có chỗ cho nữ nhân chúng ta! Đệ đệ bị chết thảm, người thầm nghĩ tìm cách thoát tội, cũng không chịu nghe chúng ta nói. Tính tình hắn ta hiểu rõ nhất, sao dám đi quấy rối xe ngựa Thái tử phi, là điên rồi phải không? Rõ ràng là có người cố ý thiết hạ cạm bẫy hại hắn! Nhưng người không hỏi trắng đen, chỉ biết mắng chửi nương ta không quản giáo tốt con cái, người vì sao không chịu thay ta chúng ta suy nghĩ một chút?” Nói xong nàng khóc lên, ngay cả hơi thở cũng run run.

Lưu phu nhân lập tức bước lên phía trước ôm lấy nữ nhi: “Yên nhi, nương biết Tần Tư khi dễ ngươi , đều do nương lúc trước không có kiên trì, nếu như kiên quyết không đồng ý gả ngươi cho hắn, cũng không đến mức để ngươi chịu ủy khuất lớn như vậy. Muốn khóc cứ khóc, đừng nghẹn ở trong lòng, không cần để ý tới phụ thân ngươi, khóc ra tự nhiên sẽ đỡ hơn.”

smiley_936

Nghe mẫu thân nói như vậy, Lưu Yên đầy mặt hờn giận, khóc nỉ non không ngừng. Lưu phu nhân ôm nữ nhi vừa xoa vừa dỗ, một bên quay đầu hướng về phía Lưu ngự sử nói: “Lúc trước ta đã nói, Tần gia chỉ là thương hộ, làm sao xứng đôi với nữ nhi thiên kiều bá mị của ta, nhưng ngươi lại xem trúng hắn, nói cái gì tài trí hơn người, nhân phẩm chính trực, lại nói cái ánh mắt gì nhìn xa trông rộng, tiền đồ vô lượng, kết quả làm nữ nhi tìm phải một kẻ vong ân phụ nghĩa! Ta thật là mệnh khổ, thật vất vả sinh ba đứa con, một nữ nhi bị ngươi đưa vào trong cung thủy chung không thấy mặt, nhi tử thì chết không minh bạch, nữ nhi còn lại gả cho tên phụ bạc, sau này phải sống thế nào?”

Lưu ngự sử nhìn đến phu nhân tức giận, không khỏi sắc mặt cũng hòa hoãn, hắn trầm giọng nói: “Phu nhân, lúc trước cửa hôn sự này thật là ta cho phép , sự thật cũng chứng minh ánh mắt ta không có sai, Tần Tư là một người trẻ tuổi có tài hoa, nếu không phải hắn cũng sẽ không được Thái tử điện hạ trọng dụng. Nay không biết bao nhiêu quan to quý nhân đang âm thầm hâm mộ ta, tìm được một con rể tài hoa. Ngươi cũng không ngẫm lại, Lưu Diệu gây ra tai họa lớn, chỉ dựa vào một mình Lệ tần làm sao có thể chuyển mình, nếu không có hắn ở giữa chu toàn, Lưu gia chúng ta sớm đã suy sụp.”

Lưu phu nhân cũng mặc kệ, nàng lớn tiếng nói: “Nhưng Tần Tư tiểu súc sinh này đã làm gì nữ nhi của ta, cũng không đối đãi tốt với nàng, còn làm nàng ba ngày hai bữa khóc sưng cả mắt, ta cũng mặc kệ thái tử hay không , ta muốn đi tìm Tần gia lý luận, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì, Ngự sử phủ lại có chỗ nào không xứng với hắn!”

Nghe nói như thế, Lưu Yên lập tức từ trong lòng nàng tránh ra, nước mắt nước mũi hồ vẻ mặt, giống nhau có một ngàn điều, vạn điều ủy khuất giấu ở trong lòng. Nàng kìm lòng không đậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Nay hắn coi thường Ngự sử phủ ta, ngay cả chuyện đệ đệ, nói cái gì thiếu nợ nhân tình Lưu gia sớm đã không còn , hắn căn bản chưa bao giờ muốn cưới ta.”

Những lời này hắn cũng dám nói, sắc mặt Lưu phu nhân càng thêm khó coi, chạy nhanh ôm Lưu Yên liên thanh an ủi: “Tiểu súc sinh, ông trời thật không có mắt, cũng không sợ bị thiên lôi đánh xuống!”

Lưu ngự sử thấy màn mẫu tử đối với Tần Tư mắng chửi không ngừng, đành phải lắc lắc đầu, nữ nhân chính là tóc dài kiến thức ngắn, hắn cũng không cho rằng Tần Tư có chỗ nào làm không đúng, quan to quý nhân trong kinh thành, mỗi người đều nạp thông phòng, cưới thiếp thất, Tần Tư cho tới bây giờ chẳng qua chỉ thu lưu một tỳ nữ, mà nữ nhi lại náo loạn tìm cái chết, thật sự là rất không có quy củ. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nói: “Yên nhi, ngươi cũng không nên trách phụ thân nói nhiều, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là chuyện thường trên đời, đừng nói phụ thân ngươi chỉ là một Ngự sử, ngay cả ngươi là công chúa cũng phải rộng lượng thay phò mã nạp thiếp. Cho nên ta khuyên ngươi vẫn nên phóng khoáng một chút, không cần đi so đo nhiều như vậy, Tần Tư tương lai nói không chừng có thể trở thành trụ cột trong triều, đến lúc đó phú quý của ngươi là không thể đếm.”

Lưu Yên cười lạnh một tiếng: “Cái gì không thể đếm, ta phải chờ tới chừng nào, chỉ sợ còn không đợi hắn phong quan tiến chức, đã sớm bị hắn làm tức chết rồi.”

Thần sắc Lưu ngự sử bình tĩnh phân tích nói: “Yên nhi, mở rộng lòng một chút, đừng nói Tần Tư muốn cưới tiểu thiếp, mặc kệ hắn cưới bao nhiêu, cũng chỉ là thiếp mà thôi, ai cũng không sánh bằng ngươi! Ngươi là chính thê, chính nhi bát kinh [ 2 ] dùng cỗ kiệu nâng vào Tần gia , còn là thiên kim Ngự sử phủ, trong nhà thân phận như thế cao quý con dâu liền ngươi một cái.”

[ 2 ] nghiêm túc, đứng đắn.

Lưu phu nhân thấy Lưu Yên lộ ra vẻ mặt có điều suy nghĩ, lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Có phụ thân thay ngươi làm chỗ dựa, ngươi không phải sợ , trực tiếp ưỡn ngực thẳng lưng, ngày sau Tần Tư lại dám khi dễ ngươi, ta liền tự mình tới cửa cùng Tần gia nháo long trời lở đất.”

Lưu ngự sử nghe nàng càng nói càng không phải, sắc mặt thoạt nhìn càng khó coi, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngu không ai bằng, ngu không ai bằng!” Nói xong một câu, hắn liền dậm chân xoay người rời đi. Lưu phu nhân nhìn bóng dáng hắn, phun một ngụm: ” Lão già vô dụng, ngay cả thù của nhi tử mình cũng không dám báo!” Theo sau nàng cúi đầu, chủ động mà thương tiếc thay nữ nhi lau nước mắt nói: ” Khuê nữ ngoan của ta, đừng khóc nữa, ngươi lại khóc làm tâm nương xót xa.”

Lưu Yên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lưu phu nhân nói: “Nương, ta có một dự cảm không tốt, lúc này có chút không đúng! Ta nhất định phải tra ra tiểu tiện nhân kia rốt cuộc là ai.”

Lưu phu nhân nhướng mày, lập tức nói: “Ngươi đừng có gấp, chuyện này nương tự nhiên sẽ thay ngươi hỏi thăm rõ ràng, chờ thu được tin tức xác thực, xem ta có đem tiểu tiện nhân kia xé nát hay không!”

Lưu Yên thế này mới gật gật đầu, thần sắc khôi phục trấn định, nàng đứng lên, chậm rãi vuốt phẳng nếp váy, trên mặt cũng khôi phục vẻ đoan trang ngày xưa: “Nữ nhi về trước , nếu có tin tức ta sẽ thông tri cho nương.”

Lưu phu nhân thở dài nói: “Chúng ta đã đến tuổi trung niên, chỉ có ba đứa nhỏ các ngươi, hiện tại tỷ tỷ ngươi ở trong cung, mà đệ đệ ngươi đã không còn………………….. Còn lại chỉ là lão già thứ xuất kia, cùng ta nửa điểm quan hệ cũng không có, bên cạnh ta chỉ còn lại mình ngươi, vô luận như thế nào cẩn thận vẫn hơn, cái khác không cần để ở trong lòng. Nếu có người dám khiêu chiến địa vị của ngươi, không cần lưu tình phá hủy nàng! Bất quá, trăm ngàn lần chớ làm loạn, ngươi là đồ sứ tinh mỹ, chớ để những kẻ không ra gì chạm vào làm hỏng!”

Một ngày này, Tạ phủ giăng đèn kết hoa, tràn ngập vui sướng.

Nhị thiếu gia Tạ gia Tạ Ỷ Chu từ thư viện trở về nhà, hắn dáng người cao ngất, mày kiếm phong độ, ánh mắt sáng ngời, tuy rằng hắn cùng Tạ Liên Thành là huynh đệ, nhưng cũng không cùng mẫu thân sở sinh, mẫu thân Tạ Ỷ Chu là Vương Bảo Trân. Tạ Liên Thành thân là trưởng tử cùng phụ thân đảm nhiệm sự nghiệp gia đình, chưa bao giờ tham gia khoa khảo mà là trực tiếp đi lên con đường kinh thương, nhị thiếu gia Tạ Ỷ Chu cùng tam thiếu gia Tạ Tiếu Gia là bằng vào Tạ gia kiên cố chống đỡ tĩnh tâm khổ luyện đọc sách. Hai người đều là ở Lư Sơn thư viện ở huyện Sâm Châu học tập, ngày thường cũng không về nhà , cho nên Tạ nhị thiếu trở về hiển nhiên khó có được.

Tạ Ỷ Chu vào cửa đầu tiên bái kiến phụ mẫu, Tạ Khang Hà nhìn thấy con thứ hai trở về nhà thập phần cao hứng, hỏi hắn tình huống ở thư viện đọc sách, bên cạnh Vương Bảo Trân cõi lòng đầy ôn nhu nhìn nhi tử, còn lại các tiểu thư Tạ gia đều đầy mặt vui mừng. Ánh mắt Tạ Ỷ Chu dạo qua một vòng, mở miệng hỏi nói: “Sao không thấy tam muội muội, nàng đi đâu?”

Hắn nói tam muội tất nhiên là tam tiểu thư Tạ Hương dưới sự của giận dữ Tạ Khang Hà đã bị cấm túc trong phòng, Vương Bảo Trân sắc mặt hơi cứng lại, tùy thời cười nói: “Tam muội muội của ngươi nhiễm chút phong hàn, đã nhiều ngày ở trong sân dưỡng bệnh, không tiện gặp khách, ngươi vẫn là không nên đi quấy nhiễu nàng nghĩ ngơi, chờ ngươi hồi thư (thư hồi âm) , tới thăm hỏi một chút là được rồi.”

Tạ Ỷ Chu sâu sắc phát giác vẻ mặt Vương di nương không đúng, ngại mọi người ở đây không tiện hỏi nhiều.

Ngũ tiểu thư Tạ Xuân nhìn thấy nhị ca trở về thập phần vui mừng, tích cách nàng vốn nhiệt tình hoạt bát, có nàng ở đây luôn tràn ngập tiếng cười, quanh thân phong phi điệp vũ (gió nay bướm múa) , làm cho người ta tâm tình không tự chủ được hào hứng. Nhị thiếu gia Tạ Ỷ Chu một bên nghe ngũ muội ríu ra ríu rít nói chuyện, một bên chú ý thần sắc biến hóa của mỗi người. Một vòng dạo quanh, hắn chỉ cảm thấy trên người Tạ Du có chút biến hóa, Tạ Du ngày xưa thanh cao lãnh ngạo, luôn có vài phần tịch mịch cùng vắng lặng, giống như mưa xuân Giang Nam, mang theo ba phần ưu sầu, nhưng hôm nay tựa hồ so với ngày xưa còn trầm mặc ít lời hơn, gầy yếu mỏng manh. Hắn không khỏi nói: “Nhiều ngày không thấy, tứ muội muội sao càng tiều tụy hơn?”

Tạ Du như là không có nghe thấy lời hắn, chính là rũ đầu xuống, Tạ Khang Hà nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thần sắc trấn định như thường, cười ngắt lời nói: “Ngươi vừa trở về, còn có một người muốn giới thiệu cho ngươi quen biết.” Nói xong hắn chuyển hướng về phía Vương Bảo Trân, thần sắc mang theo ý hỏi.

Vương Bảo Trân tự nhiên nói: “Giang tiểu thư hôm nay đã ra ngoài.”

Trên mặt Tạ Khang Hà dẫn theo một tia kinh ngạc, chính là gật gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, kia dùng bữa thời điểm nói sau, ta đem nàng chính thức giới thiệu cho ngươi.”

Vương Bảo Trân nghe nói như thế, sắc mặt không tự chủ được hơi trầm xuống, ban đầu hắn muốn đem Giang Tiểu Lâu phối với trưởng tử, không có thành công nay lại đánh chủ ý lên đầu Tạ Ỷ Chu. Lại nói tiếp, Tạ Ỷ Chu cùng Giang Tiểu Lâu tuổi cũng xấp xỉ nhau, tựa hồ càng thêm xứng đôi, Tạ Khang Hà xem ở trong mắt, trên mặt không khỏi nở nụ cười, làm Vương Bảo Trân nhìn xem trong lòng run sợ. Nàng không hy vọng con mình văn thao vũ lược, tiền đồ vô lượng cưới một nữ tử lai lịch không rõ, huống chi Giang Tiểu Lâu lại không có tiền đồ bối cảnh giúp Tạ Ỷ Chu. Càng không có tài lực hùng hậu, nữ tử như vậy làm sao có thể trở thành thê tử của Tạ Ỷ Chu. Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười nói: “Lão gia, ngài xem! Nhị thiếu gia vừa mới về nhà, không bằng để hắn nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì hẳn nói sau.”

Tạ Ỷ Chu cười hướng mọi người cáo từ, hắn chuẩn bị trở về đem hành trang sửa sang lại một chút, ai ngờ vừa mới đi ra đại sảnh đến hoa viên, lại nghe thấy thanh âm tinh tế uyển chuyển truyền đến, xoay người đập vào mắt là một nữ tử trẻ tuổi.

Giống như có gió xuân thổi qua, Tạ Ỷ Chu mở to hai mắt, nữ tử trước mắt một đường đi tới, y phục phiêu phiêu chao lượn phảng phất như thần nữ hạ phàm, tiên tử chuyển thế, thật sự là quyến rũ vô cùng, thật xinh đẹp! Này gọi là gì, thiên tư quốc sắc? Tuyệt đại giai nhân? Không! Cũng không đủ, hắn cảm thấy tài văn chương của mình giờ phút này đều không dùng được. Tạ Ỷ Chu cảm thán thập phần hiếm thấy, phải biết rằng nữ tử Tạ gia đều là hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp hơn nữa cũng có, tuyệt không giống nhau, thời gian dài hắn đã gặp vô số nữ tử, sớm đã nhìn quen sắc đẹp nhường này, chẳng sợ cô nương đó xinh đẹp xuất trần , hắn cũng không dậy nổi hưng trí, chưa từng có kích động cùng bức thiết như hiện nay. Giờ phút này, hắn không tự chủ đối với nữ tử tuổi trẻ ngẩn người, nữ tử chú ý tới hắn, hơi mỉm cười, nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh hắn. Hai mắt hắn tỏa sáng nhìn chằm chằm đối phương không ngừng, mở miệng nói: “Vị tiểu thư này, xin dừng bước.”

Giang Tiểu Lâu cước bộ hơi chậm, xoay người lại. Tạ Ỷ Chu sợ nàng rời đi, vội vàng bước nhanh đến gần: “Tiểu thư, là họ Giang sao?”

Giang Tiểu Lâu gật gật đầu, ánh mắt bình thản: “Đúng vậy, ta họ Giang, không biết vị công tử này là?”

Trên mặt Tạ Ỷ Chu hơn vài phần vui sướng, hắn tự giới thiệu nói: “Ta là Tạ Ỷ Chu, hôm nay phụ thân vừa mới cùng ta nói muốn giới thiệu một vị khách quý cho ta quen, nghĩ đến hắn nói chính là ngươi.” Kỳ thật Tạ Khang Hà cũng không có nói là ai, chẳng qua vừa mới tiến vào cửa, Vương Bảo Trân đã tìm người căn dặn quá hắn phải cách Giang Tiểu Lâu xa một chút. Nếu là phụ thân tìm hắn nói chuyện về Giang Tiểu Lâu, cũng nhất định phải tránh nặng tìm nhẹ, tuyệt đối không thể dễ dàng nhận lời. Khi đó hắn còn tưởng rằng Giang Tiểu Lâu là một nữ tử làm người ta chán ghét, cũng không ngờ nàng xinh đẹo mỹ lệ, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết phải làm gì.

Giang Tiểu Lâu nghe vậy chỉ cười nhẹ: “Nhị công tử, hạnh ngộ”. Nói xong câu đó, nàng thập phần lễ phép hướng hắn gật gật đầu, liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng hình xinh đẹp của đối phương càng lúc càng xa, Tạ Ỷ Chu đứng yên một chỗ, vẫn không nhúc nhích. Lúc này Hồng ma ma một đường tiến lại: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia sao lại đứng ở chỗ này? Vương di nương đang chờ ngài, đừng để nàng đợi lâu!”

Tạ Ỷ Chu thật sâu nhíu mi: ” Hồng ma ma được rồi, lỗ tai của ta đều bị ngươi ầm ỹ. Nói nhiều như vậy ta đã biết, lập tức phải đi gặp nương.”

Một đôi mẫu tử, trước mặt người khác luôn biểu hiện thản nhiên, Vương Bảo Trân cũng cũng không để Tạ Ỷ Chu gọi nàng một tiếng nương. Hồng ma ma là thân tín của Vương di nương, tự nhiên không cần cố kỵ.

Tạ Ỷ Chu cùng Hồng ma ma một trước một sau tiến vào viện của Vương di nương, Vương di nương thấy hắn đến thì bất chấp chuyện khác, cầm tay hắn, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, đầy mặt đều là ý cười: “Trở về là tốt rồi, ta còn lo lắng khí trời mấy ngày nay giá rét sai người chuẩn bị xiêm y cho ngươi. Hiện tại ngươi trở về, ta cũng tiết kiệm một chuyến đi.”

Tạ Ỷ Chu ừ một tiếng, bộ dáng hắn mất hồn mất vía, giống như nghe lại như không nghe, Vương di nương khôn khéo cỡ nào, liếc mắt một cái liền nhìn ra, nàng theo dõi hắn nói: “Làm sao vậy, vừa rồi nhìn thấy người nào sao?”

Tạ Ỷ Chu nói: “Ta gặp được vị cô nương Giang Tiểu Lâu, tướng mạo thực xuất sắc.”

Vương Bảo Trân kinh ngạc: “Thật sự?”

smiley_936

Tạ Ỷ Chu nhịn không được cong lên khóe miệng: “Phải, xác thực so với tỷ muội trong nhà đều xuất chúng hơn nhiều, khó trách phụ thân còn trịnh trọng đem người giới thiệu cho ta.”

Vương Bảo Trân sa sầm mặt, Hồng ma ma lập tức hiểu ý, mang theo tỳ nữ lui xuống. Vương Bảo Trân theo dõi hắn nói: “Ỷ Chu, ngươi đây là nói đùa sao?”

Tạ Ỷ Chu sửng sốt nói: “Nương, ta chỉ là khen dung mạo của nàng xinh đẹp, đây chính là sự thật.”

Sắc mặt Vương Bảo Trân không tốt nói: “Nhi tử ngoan của ta, Giang Tiểu Lâu lai lịch không rõ, ngay cả lão gia thích nàng, ta cũng tuyệt đối không đồng ý cho ngươi cưới một nữ tử như vậy vào cửa , ngươi sớm chết tâm đi.”

Quả nhiên là mẫu tử, nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư Tạ Ỷ Chu. Trong lòng Tạ Ỷ Chu vừa động, mỉm cười nói: “Nương, ngươi nghĩ đi đâu , nàng là mỹ nhân, ta chỉ thưởng thức mà thôi, chưa từng có ý định lấy về nhà, nương không nên hiểu lầm.”

Vương Bảo Trân hừ lạnh một tiếng nói: “Ngay cả ngươi có, chỉ sợ cũng không có khả năng thành công.” Tạ Ỷ Chu nghi hoặc nói: “Vì sao?” Vương Bảo Trân vì đoạn tuyệt tâm tư của hắn, không chút do dự nói: “Nàng đã có chủ.” Tạ Ỷ Chu thập phần kỳ quái, không có nghe thấy phụ thân nhắc tới đem Giang Tiểu Lâu hứa hôn cho ai, không khỏi nhìn chằm chằm Vương Bảo Trân không nói lời nào.

“Ngươi nhìn không ra sao? Phụ thân ngươi có ý định để Giang Tiểu Lâu làm con dâu Tạ gia, nhưng hắn muốn phối hôn nàng với đại ca ngươi.”Tạ Ỷ Chu nhất thời không nói gì, tay không tự chủ được siết chặt ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn sau lưng, thật lâu sau không nói gì. Vương Bảo Trân nhắc nhở hắn nói: “Trong nhà này, ngươi muốn làm gì đều có thể, chính là không thể cùng đại thiếu gia phát sinh xung đột. Ngươi nên biết, phụ thân ngươi rất yêu thích như tử này.”

Nghe xong một câu, sắc mặt Tạ Ỷ Chu đã u ám vô cùng. Vương Bảo Trân nhìn thấy tình hình này, ngược lại an ủi hắn nói: ” Cô nương xinh đẹp rất nhiều, chỉ cần ngươi cố gắng đọc sách, tương lai đỗ đạt công danh, đến lúc đó mặc cho ngươi xem trúng người nào, nương đều nghĩ biện pháp thay ngươi cưới về.”

Tạ Ỷ Chu đột nhiên đứng lên, sắc mặt không tốt nói: “Nương chớ quên, ta là thứ xuất, vô luận như thế nào cũng so ra kém đại ca, phụ thân muốn đem Giang Tiểu Lâu hứa gả cho đại ca, quan trọng nhất vì hắn là con trai trưởng, mà ta được xem là cái gì?”

Vương Bảo Trân nhất thời sắc mặt xanh trắng , có vẻ phá lệ khó coi. Nàng nhìn nhi tử chính mình, lã chã chực khóc nói: “Ngươi đây là trách ta? Chẳng lẽ đem ngươi sinh hạ chính là sai lầm sao?”

Nhìn thấy bộ dáng Vương Bảo Trân thương tâm muốn chết, Tạ Ỷ Chu vội vàng hòa hoãn ngữ khí nói: “Nương, ta không có ý này, nương không cần nghĩ nhiều.” Nói xong hắn liền ôn nhu an ủi Vương Bảo Trân, nhưng trong lòng hắn lại cấp tốc chuyển động nổi lên ý niệm trong đầu, đại ca muốn điều gì, hắn càng phải đi trước một bước chiếm lấy!

Bảy ngày sau, Tạ Liên Thành tự mình đến viện Giang Tiểu Lâu, đem hộp ngân phiếu đưa cho nàng, mở miệng nói: “Sự tình tiến triển thập phần thuận lợi, vốn tưởng rằng cần một tháng, trên thực tế bảy ngày cũng đã hoàn toàn bán hết. Số cá chình đều bán đi , hơn nữa giá cả cũng không thấp, ta nghĩ số tiền này cũng đủ cho Giang tiểu thư đi làm chuyện muốn làm.”

Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua chiếc hộp, mỉm cười mở miệng nói: ” Cảm tạ ngươi đã giúp ta, nếu không có Tạ gia, sự tình sẽ không tiến triển thuận lợi.”

Tạ Liên Thành bật cười: “Nếu lúc trước không có Giang bá phụ, có lẽ ta hiện tại cũng chỉ là con của ngư dân. Giang tiểu thư Ngươi đã nhờ ta hỗ trợ, ta sẽ tận tâm tận lực.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, nghĩ đến bộ dáng Tạ Liên Thành quăng lưới đánh cá, không khỏi nở nụ cười, lúc này đây nàng cười hết sức chân thành, cùng bộ dáng thường ngày khác xa. Tạ Liên Thành nhất thời ngây người, thật lâu sau mới nói: “Ta rất ít thấy Giang tiểu thư cười, ngày thường nụ cười của Giang tiểu thư luôn không tự chủ được làm người ta cảm thấy sợ hãi.”

Giang Tiểu Lâu sửng sốt, lập tức nói: “Sợ hãi, vì sao sợ hãi?”

Tạ Liên Thành hơi giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: “Phải, bởi vì cảm thấy sẽ bị Giang tiểu thư bán đi.”

Vốn là vui đùa, Giang Tiểu Lâu cũng không tự giác ngừng cười, ngữ khí mang theo kiên định: “Ta sẽ bán người khác, cũng không bán ngươi, cũng sẽ không bán bá phụ, điểm này vô luận như thế nào cũng không thay đổi, mong ngươi tin tưởng ta.” Giang Tiểu Lâu nói lời hứa hẹn cũng không dễ dàng, Tạ Liên Thành nghe hiểu hàm nghĩa lời này, vẻ mặt trở nên trịnh trọng: “Ta sẽ nhớ kỹ lời này, đồng thời cũng cam đoan với Giang tiểu thư, Tạ gia sẽ không cô phụ tín nhiệm của Giang tiểu thư.”

Lời Giang Tiểu Lâu cùng Tạ Liên Thành một chữ không rơi vào trong tai Tiểu Điệp, nàng trong chốc lát nhìn tiểu thư, chốc lát lại nhìn Tạ đại thiếu gia, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy hai người thập phần xứng đôi, trong lòng không khỏi vui mừng, nàng thậm chí dưới đáy lòng âm thầm nghĩ, nếu tiểu thư có thể gả cho Tạ đại thiếu gia, các nàng từ nay về sau có thể an tâm ở lại Tạ gia, không bao giờ lang bạc kỳ hồ [ 3 ], rốt cuộc không cần nơi nơi bôn ba, cả đời tiểu thư có thể sống an ổn, thật là tốt đẹp biết bao nhiêu ——

[ 3 ] sống đầu đường xó chợ

Mà giờ phút này, Tiểu Điệp tuyệt đối không thể tưởng tượng được, nguy cơ đã theo bốn phương tám hướng dần dần tiếp cận các nàng………………………………….

Truyện Dịch

Bạn đang đọc Xướng Môn Nữ Hầu của Tần Giản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhVũChiếnTôn
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.