Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Mạch Song Sinh

Phiên bản Dịch · 5010 chữ

Avril kinh ngạc ngẩng đầu lên:

- Sư bá, người muốn làm gì?

Ziege xua xua tay:

- Các người không cần xen vào, Senna, muội trước tiên ra lệnh cho Thomas đem giải dược băng độc cho ta, ta ngay đêm nay sẽ rời khỏi Kinh Ức Cốc!

Nắm lấy hai tay Senna, ông cắn răng nuốt lệ nói:

- Mặc kệ việc thành bại, trong nửa tháng ta nhất định trở về với các ngươi, Senna, nhất định phải kiên trì nửa tháng!

Senna từ trong chiếc gương nhỏ ở đầu giường nhìn thấy sắc mặt không chút máu của mình, cười khổ nói:

- Đại ca yên tâm, Nhị muội cố gắng gượng chút hơi tàn, cũng đợi người được nửa tháng!

Ngay đêm đó, Ziege từ mật đạo rời khỏi Kinh Ức Cốc, không thể không nói, mật đạo của Kinh Ức Cốc có hơn mười cái, có điều là trong trận chiến hôm trước đại đa số đã lộ ra, bị Ted hạ lệnh hủy diệt, chỉ giữ lại ba cái để đề phòng dùng khi vạn nhất, chẳng qua những mật đạo này và cửa lớn dưới vách núi không thể so sánh, chỉ có thể dung nạp một cánh quân nhỏ đi qua, không đủ để đại di dân của hai mươi vạn người Kinh Ức Cốc.

Hơn nữa, bây giờ Đỗ Đức đem quân chủ lực đồn trú ngoài thành Kinh Ức, nhưng không hề buông lỏng giới bị với Đại Tuyết Sơn bên ngoài, hiện này chỉ có cực ít cao thủ như Ziege mới có thể từ trong sự phong tỏa trùng trùng này yên ổn thoát thân, nếu muốn ngầm từ mật đạo vận binh đánh lén Đỗ Đức, thật sự là... không thực tế.

Ngay cả là Ziege, từ cửa mật đạo Tuyết Sơn đi ra cũng gặp phải chút phiên phức, nguyên lai Đỗ Đức đang dẫn binh tuần tra Trát La Thần Hoàng, hắn hắc giáp thiết diện, đứng thẳng hứng gió trên đỉnh cao nhất của Tuyết Sơn, suốt nửa đêm, luôn nhìn chằm chằm vào mộ Thần Hoàng và vách núi phía dưới, không biết đang nghĩ cái gì...

Đỗ Đức ở bên ngoài, Đỗ Trần lại luôn không nhúng tay vào quân vụ. Cả quân doanh liền để Adams làm chủ, quản lý tất quả quân vụ. Giữa đêm, Bairu ôm mấy chiếc bình rất cũ đi tới quân trướng của Adams!

- Adams tướng quân đang bận sao?

Bairu vừa vào cửa đã mỉm cười thân thiết bắt chuyện.

- Hôm trước tướng quân là người đầu tiên tấn công vào Kinh Ức Cốc, thật sự là kỳ công cái thế, Bairu không có gì tỏ lòng, chỉ mấy bình rượu ngon nho nhỏ thay cho sự khen thưởng của giáo hoàng bệ hạ!

Adams từ trong đống giấy má công vụ ngẩng đầu lên. Lạnh lùng nhìn Bairu một cái, cả mặt đầy lệ khí làm người ta nhìn thấy cảm giác vô cùng không thoải mái!

- Quân lệnh của Đỗ Đức tướng quân, trong thời gian đại chiến quân doanh cấm rượu!

Nói rồi, hắn lại vùi đầu vào bàn, lát sau lại ngẩng đầu lên không vui nói:

- Ta còn có quân vụ, ngươi còn chưa đi sao?

Lời này mặc dù nói rất không khách khí, nhưng Bairu cười chỉ khan hai tiếng không hề phát tác. Hắn biết tính cách của Adams, trong mắt tên thổ phỉ ngày xưa này chỉ có ân công Francis, sợ rằng cho dù có là giáo hoàng tới cũng không thấy được sắc mặt tử tế của hắn!

Bairu đặt vò rượu xuống, sau đó mặt dày cười nói:

- Chớ vội, chớ vội! Tướng quân, Bairu chỉ có vài câu muốn nói với ngươi, về Đỗ công!

Adams cuối cùng sắc mặt khá hơn vài phần:

- Nói đi, ta vẫn nghe đây!

- Tướng quân có biết ý nghĩa trận chiến này đối với Đỗ công chăng?

- Ân công muốn ta đánh, ta liền diệt Kinh Ức Cốc, biết những thứ thừa thãi làm cái gì?

Adams lạnh lùng hừ một cái, phất tay muốn đuổi khách.

Bairu vội vàng cười nói:

- Vậy ta nói cho tướng quân ngài một chút, lần này, Đỗ công nếu tiêu diệt Kinh Ức Cốc, năm tháng sau trên Luân Minh hội sẽ thu vào tay vị trí Đại nguyên soái của Thần Thánh Liên Minh, tướng quân biết điều này ý nghĩa gì không? Tài phú, thanh danh, quyền lực. Ân công của ngươi trở thành đại nhân vật dưới một người, trên vạn vạn người trong thiên hạ!

Ánh mắt Adams sáng lên, thứ khác hắn có thể mặc kệ, nhưng ân công có thể có được những lợi ích lớn, đó chính là ý nghĩa sinh tồn của hắn!

Nghĩ tới đây, trên mặt Adams thêm vài phần tươi cười rất không quen:

- Nói rất hay, đại nhân nhà ta lẽ tất nhiên phải là đại nhân vật như vậy!

Bairu cười nói:

- Nhưng điều kiện tiên quyết của hết thảy...chính là Đỗ công có thể tiêu diệt triệt để Kinh Ức Cốc, không lưu lại một người sống, không phải sao?

Adams gãi gãi đầu:

- Có rắm thì đánh đi! Ta nghe không hiểu ý tứ của ngươi!

- Bairu chỉ muốn nói! A, Đỗ công có đôi khi quá mềm lòng nương tay! Kinh Ức Cốc là địa phương nào tướng quân ắt hẳn rõ ràng hơn bất luận kẻ nào đều, đơn giản là một nhóm ác nhân tội phạm, có cần phần thương sót cho bọn chúng không?

Adams gật đầu.

- Cho nên ta kiến nghị với tướng quân, có cơ hội nói với Đỗ công một chuyến, đối với Kinh Ức Cốc không cần phải mềm lòng nương tay, đáng giết liền giết, giết nhiều càng tốt, tương lai cái lợi của Đỗ công cũng càng nhiều hơn! Tiền, danh, quyền... Tướng quân, ân công của nhà ngươi nếu muốn những thử này, chỉ có một chữ - giết!

Lời này Adams nghe thấy thích hợp, chỉ cần Đỗ Trần có thể kiếm được lợi ích! Giết người? Adams không để tâm, năm xưa khi làm cường đạo, giết chóc cướp phá có chuyện gì hắn chưa từng làm qua?

Thấy Adams có chút động lòng, Bairu nở nụ cười, lại nói:

- Ta với ngươi mặc dù thân phận khác biệt, nhưng đều làm người thuộc hạ cho người, đôi khi có những việc chủ tử không nghĩ tới, những thần tử chúng ta cần thay chủ nhân lo lắng, người nói đúng hay không? Hiện nay Đỗ Đức tướng quân không có mặt, ngài là thống soái đại quân, mà Đỗ công luôn không nhúng tay vào quân vụ... có những việc, thuộc hạ chúng ta có thể làm, chớ để chủ tử phải nhọc lòng, chẳng lẽ chẳng phải thế này sao?

Adams gật đầu cười nói:

- Lời này nghe thuận tai, vậy mấy vò rượu này để lại cho ta!

Bairu mỉm cười cáo từ, ra khỏi doanh trướng, sắc mặt của hắn tức khắc trở thành âm trầm, trốn trong một trướng bồng gần đó. Một lúc lâu sau nhìn thấy Adams đi về phía chiến phu doanh, Bairu mỉm cười đắc ý hài lòng!

- Francis, bây giờ chúng ta chính là minh mữu cùng trên một chiếc thuyền, ngươi có tâm tư thôn tính Kinh Ức Cốc, khuyếch trương thực lực, vì thế mà bỏ qua những tù binh này. Nhưng tương lai, giáo hoàng truy cứu Bairu ta cũng phải gánh chịu trách nhiệm cùng với ngươi! Cho dù ta không sợ trừng phạt của bệ hạ, cũng không thể ngồi nhìn ngươi thôn tính Kinh Ức Cốc, khuyếch trương thực lực của Đỗ Trần thần giáo…

Nụ cười của Bairu càng thêm đắc ý:

- Ngươi không giết tù binh, ta để Adams đi giết! Đợi tới khi Adams giết hơn một nghìn tù binh hỗn tạp quân nhân và bình dân, ngươi và Kinh Ức Cốc chính là huyết hải thâm thù không chết không thôi! Tới lúc đó, dù ngươi có bản lĩnh lên trời xuống đất, cũng chớ có mơ tưởng thu phục người Kinh Ức đã hận ngươi nhập cốt. Ha ha, ngoan ngoãn cùng ta giết sạch Kinh Ức Cốc, sau đó trên Luân Minh hội làm đại nguyên soái, đại nghị trưởng đi!

- Francis, đợi ngươi phát hiện là ta đứng sau lưng xúi giục việc này... vậy có làm sao? Bairu ta là đại biểu của giáo hoàng, ngươi dám trở mặt với ta sao? Mọi người đều là những kẻ thông minh, hòa hòa khí khí kiếm lợi chẳng tốt hơn? Thương xót cho nhưng tên tù binh đáng chết làm cái gì?

Bairu càng nghĩ càng đắc ý, lặng lẽ theo sau Adams tiên vào chiến phu doanh.

Một ngàn sáu trăm tù binh bị chia ra nhốt trong nhà tù cắm rào bốn phía. Trên người kẻ khỏe mạnh còn đeo thêm khóa sắt những người già yếu bệnh tật được miễn cái khổ gông cùm. Adams dẫn đội đi tới trước mặt bọn họ, tiện tay chỉ một nhà lao:

- Dẫn bọn chúng ra!

Đám tù binh nhất thời kinh hãi, đêm hôm khuya khoắt, đại tướng phe địch đột nhiên lấy ra ngoài một nhóm tù binh... Chỉ cần không ngu, hoặc là bị dọa đến ngố rồi, đều biết sắp xảy ra chuyện gì!

- Không, đại nhân, người không thể! Chúng ta đã buông vũ khí đầu hàng rồi!

- Đại nhân, chúng ta chỉ là bình dân, không phải quân nhân!

Nô quân thú tộc giống như lang hổ căn bản không nghe bọn họ giải thích, quân lệnh vừa hạ xuống, một đội đao thủ phủ tiến về phía phòng tù. Tiến lên lôi kéo những tù binh không chịu động chân tay, mỗi tên binh sĩ đều như lang như hổ, không, bọn chúng vốn chính là thú tộc nô quân, căn bản chính là hổ nhân, lang nhân!

- Đại nhân, cầu xin ngài, đừng giết cháu, cháu, cháu gái ta nó mới sáu tuổi! Một vị lão nhân muốn đoạt lại một đứa bé bị đao phủ nắm lấy.

Một tráng hán giơ tay lên nói:

- Đúng, ta năm nay ba mươi tuổi, là lao động khỏe mạnh, ta có thể làm nô lệ lao động!

Adams cười lạnh quét mắt qua chiến phu doanh. Trên mặt không nhìn thấy một tia thương xót nào:

- Tăng tốc độ lên, nhóm này xử quyết ở bình nguyên phía nam, chớ để người trên tường thành Kinh Ức Cốc nhìn thấy sẽ kích thích chiến tâm của bọn chúng! Hừ. Để ân công có thể có được vị trí cao, giết chút tù binh có đáng gì?

- Mẹ nó! Không thể chờ chết được! Chúng ta liều mạng thôi!

Có người vung tay hô to, lập tức khiến cho trại giam bốn phía đồng thời hưởng ứng, những tù binh này khi cầm vũ khí còn đánh không thắng, huống chi bây giờ trên người còn mang thêm gông xích? Rầm, rầm rầm! Tù binh trong trại khác cũng điên cuồng phẫn nộ đánh vào hàng rào, nhưng đám tù binh bị Adams chỉ định vẫn bị mạnh mẽ lôi ra, đao phủ ra tay, tay kéo chân đá, các binh sĩ hò hét áp giải tù binh tới bình nguyên phía nam xử quyết, dám phản kháng? Xin lỗi, một đao chém chết tại chỗ, giết ngươi máu thịt tung tóe.

Tiếng gào khóc trong chiến phu doanh không ngớt bên tai.

Nhưng Adams lại nở một nụ cười dữ tợn, mắt nhìn binh sĩ lại đem một tù bình dám phản khác chém thành thịt băm, hắn càng cười điên cuồng! Nói tới cùng, Adams bản chất vốn là một thổ phỉ, chỉ có phá phách máu tươi mới có thể kích thích một mặt sung sướng nhất nhất trong lòng hắn.

Nhưng tới lúc này, một người rảo bước chạy tới bên người Adams, hung hăng đánh vào mặt hắn một quyền, làm cho tiếng cười của hắn ngưng bặt:

- Adams, ngươi muốn làm gì?

Adams sửng sốt, nhìn rõ người đến, xoa mặt cả giận nói:

- Ariza, ngươi muốn làm gì?

Ariza là hậu quân đại tướng, doanh trại ngay ở bên cạnh doanh tù binh, hắn vừa nghe tiếng kêu khóc của tù binh liên vội chạy tới, chắn ngang tại cửa trại tù, giận dữ nói:

- Ta đây không cho phép ngươi giết người.

Adams đẩy Ariza ra, khinh thường nói:

- Ta làm vì tiền đồ của ân công, một tên ngu ngốc như ngươi thì hiểu cái gì? Người đâu, tốc độ nhanh lên, nửa giờ sau xử quyết một nhóm nữa!

- Ta đây, ta đây ngốc, nhưng ta đây không cho phép ngươi giết trẻ nhỏ!

Ariza vặn tay một binh sĩ đang tiến đến một cô bé, ôm chặt vào lòng, vỗ ngực, nói không ra cái đạo lý gì, tuy nhiên hung hăng nhìn chằm chằm vào Adams - Ta đây không cho ngươi giết!

Nói rồi, hắn xoay người quát lui binh sĩ, mở cửa hàng rào:

- Quay lại, quay lại hết cho ta!

Những chiến phu như gặp được đại xá, hoảng loạn chạy trở về hàng rào, nhưng không ai ngu tới mức nghĩ việc này kết thúc rồi, bọn hỏ run rẩy nhìn Adams, hắc giáp tướng quân kia như tử thần trong bóng đêm đang giơ cao liêm đao, lúc nào cũng có thể từ sau lưng đặt liêm đao lên cổ bọn họ, khe khẽ nhấc một cái... Phựt, đầu người rơi xuống đất!

Adams thốt nhiên đại nộ, tiến lên nắm lấy cổ chiến giáp của Ariza, hiện nay Ariza đã hai mươi tuổi, chiều cao hơn hai mét không tăng trưởng bao nhiêu, nhưng bắp thịt eo bụng ngực ba tầng hùng tráng, nhìn qua lưng hùm vai gấu, giống như một Bỉ Mông hung mãnh trên đại thảo nguyên, bất quá khí chất ngốc nghếch và non nớt trên mặt không biến hóa bao nhiêu!

Ariza trợn mắt từ trên nhìn xuống Adams:

- Hả? Ngươi còn muốn đánh ta đây?

- Ariza, ta không cần tên ngu ngốc nhà ngươi hiểu được, nhưng ngươi nhớ kỹ cho Adams ta! Giết những tù binh này, sau này lại giết sạch Kinh Ức Cốc, ân công liền có thể một bước tới trời, ngươi bất quá là một tên gia nô của ân công, vì ân công, con mẹ ngươi tránh ra cho ta!

Ariza cố chấp lắc đầu:

- Không được, ta đây không cho phép ngươi giết trẻ nhỏ!

Adams giận dữ, hắn là một tên thổ phỉ trong mắt chỉ có Đỗ Trần, người bên ngoài hắn chẳng đặt trong lòng:

- Không tránh ra! Tức khắc lăn ra cho lão tử! Một quyền hung hăng đánh vào mặt Ariza.

- Ngươi, ngươi dám đánh ta đây? Hãy xem hoàng kim bất diệt thể của ta đây!

Trên da của Ariza đột nhiên nổi lên một tầng kim quang. Nhìn cẩn thận, da lông của hắn đã ngưng kết thành lớp vỏ kim chúc dầy dặn, cự phủ sau lưng xuất thủ, trộn vào đấu khí cửu cấp đỉnh phong của mình bổ thẳng về phía Adams!

Sau khi Thiên Đao vì cứu Đỗ Trần mà chết, Đỗ Trần chưa hề đem chân tướng nói cho Ariza. Chỉ nói lão Fuye sức khỏe không tốt, tới một địa phương rất xa nghỉ ngơi - hài tử ngốc này đương nhiên là tin tưởng rồi!

Bất quá sau đó Đỗ Trần, cảm ân Thiên Đao, dốc sức chiếu cố cho Ariza, hiện nay cái tên thật sự là kẻ có tốc độ tấn cấp nhanh nhất dưới tinh không này đạt được cửu cấp đỉnh phong, Đỗ Trần hết sức làm ra một thánh khí phủ cửu cấp, hơn nữa khi mật hội với Bi Ca Tử Sĩ, tìm Roland lấy được toàn bộ bí kíp Thiên Đao, đem hết tất cả truyền cho Ariza. Lại không tiếc liên hoa nguyên thần dùng thánh quang chăm nuôi cho vị huynh đệ này, hi vọng kỳ tích đột nhiên tấn cấp năm đó lại xảy ra!

Cho nên giờ phút này Ariza cầm trong tay cửu cấp thánh khí, đã tới rất gần cảnh giới phong hào đấu thần, một phủ này của hắn, khí thế rộng lớn. Phủ còn chưa tới, gió mạnh đã chấn bay mấy chục binh sĩ bên người!

Adams cũng là người không tầm thường, thủ sáo thánh khí thiếu ngón tay xuất hiện, cũng là đấu khí cửu cấp đỉnh phong, Xích Thủ Không Quyền thình lình chụp lấy chiến phủ của Ariza!

Một kẻ là thổ phỉ, một người là tên ngốc, cứ vậy lao vào nhau đánh giết sinh tử ở chiến phu doanh!

Hai cổ đấu khí cửu cấp đỉnh phong đột nhiên lao vào nhau ở phụ cận đại bản doanh. Đỗ Trần, Tuyết Cơ đang chơi đùa. Còn có tiểu Bối Bối ba người lập tức cảm ứng được tất cả, Đỗ Trần không nói hai lời, Thanh Vân dưới chân bay lên, nhanh như điện bắn ra khỏi trướng bổng. Nhưng Thanh Vân có nhanh cũng cần một thời gian!

Chiếc phủ của Ariza cùng quyền sáo của Adams chạm vào nhau. Một tiếng nổ lớn trầm muộn vang lên, hai quang mang màu vàng xanh đan xen phóng ra. Lại có mấy chục binh sĩ bị chấn bay tứ phía, nhưng hai người đều là tướng quân, các binh sĩ cũng không dám tổ hợp đại trận tới đối phó với bọn họ, chỉ có thể tránh ra xa, đi báo tin cho Đỗ Trần!

Quyền phủ vẫn chưa tách ra. Ariza và Adams trợn mắt nhìn nhau, Ariza cười hắc hắc:

- Khí lực của ngươi so với ta không chênh nhiều nữa! Nói rồi, hai tay của hắn giang ra, lợi dụng chiều cao hiếm thấy đem cự phủ từ bên trên ép xuống, Adams chỉ càm thấy cỗ lực đạo như một ngọn núi ép lên tay, hai chân không tự giác uốn cong, rầm một tiếng quỳ xuống, tiếp đó nửa người đã bị chìm vào trong lòng đất.

Đáng chết, mặc dù đẳng cấp đấu khí tương đương, nhưng Ariza chiếm tiện nghi chủng tộc, lực đạo kia tuyệt không phải nhân loại có thể ngăn cản, mình đáng lẽ phải dụ đấu thủ xảo với hắn mới đúng!

Adams bị ép tới không thở được, nhưng trong lúc đó, không biết sao, trong thân thể hắn vọt ra một cổ sức mạnh, cẩn thận đánh giá... đây là sức mạnh thập cấp đấu thần!

Chẳng lẽ...

Adams không vội ngẫm nghĩ, hai tay lật ra, đấu khí tăng mạnh thêm một cấp, đẩy cự phủ ra thuận tay đấm một quyền vào ngực Ariza, Ariza “ối chao” một tiếng, người bị đánh bay rồi!

Hết thảy phát sinh trong chớp mắt, khi Đỗ Trần đến chính lúc nhìn thấy Adams đánh Ariza bay người:

- Adams, ngươi muốn chết? Vẫy tay ném một đóa liên hoa ra, giật ngã Adams vừa mới thăng lên thập cấp đè ở phía dưới, Thệ Tuyết kiếm lập tức đuổi kịp, hoành kiếm gác lên trên cổ hắn, mặt đầy giận dữ.

Ở trong lòng Đỗ Trần, Adams là thuộc hạ trung thành một dạ, nhưng Ariza... là con trai của Thiên Đao, là huynh đệ của mình!

Huynh đệ bị thuộc hạ đánh bay, giúp ai, chẳng cần nhiều lời!

- Ở nguyên tại chỗ, không được nhúc nhích!

Đỗ Trần quát lớn, đứng trên kim liên kiếm chĩa vào Adams phía dưới:

- Adams, ngươi muốn tạo phản sao?

Adams nóng lòng, nhưng lại bị kim liên ép tới hô hấp không thông:

- Ân, ân công, ta là vì ngài..

- Ngươi là vì ta mà đánh Ariza?

Trong lòng Đỗ Trần toát ra một cổ tà hỏa, nghiến răng quát chói tai, dưới chân phát lực, phụt, ép cho Adams miệng phun máu tươi!

Adams trong lòng cũng toát ra sự giận dữ không cam lòng, Adams ta dù gì cũng là vì tiền đồ của ân công ngài? Ariza là một tên ngu xuẩn, chỉ làm hỏng việc, ta đánh bay Ariza là vì ân công ngài giết hết tù binh có gì mà không đúng? Hơn nữa, ta cũng không hề hạ sát thủ, đại chiến tới gần, không thể nội chiến, Adams ngu xuẩn hơn cũng không hạ sát thủ với chiến hữu của mình!

Nghĩ tới nhiều năm trước bị Constantine hiểu lầm thành phản đồ, hôm nay lại bị Đỗ Trần mắng là tạo phản, từ tận đáy lòng của Adams sự trung thành mạnh mẽ lại làm hắn không thể phản bác điều gì...

- Phụt!

Adams giận tới mức lại phun ra một ngụm máu, trong lòng gầm to:

- Francis, Adams ta có chỗ nào không đúng với ngươi?

Đỗ Trần cảm ứng được sức mạnh dưới chân, hừ nói:

- Được lắm, nguyên lai ngươi đã thăng lên thập cấp rồi. Nếu lập ra chút công tích cho giáo hoàng, liền có thể trở thành phong hào rồi... phong hào đấu thần liền có thể tạo phản sao?

Lúc này Ariza vỗ vỗ mông. Bò dậy, một chút vết thương cũng không có - Thiên Đao Hoàng Kim Bất Diệt thể không rành né tránh lanh lẹ, nhưng phòng ngự mạnh mẽ, đương thời sợ rằng chỉ có thú hoàng thể mới có thể so sánh!

- Thiếu gia, Adams muốn giết trẻ nhỏ!

Ariza ủy khuất đem chuyện trải qua trình bày lại một lần.

- Tuy nhiên là ta đây động thủ trước. Thiếu gia, ta đây không sao! Có điều Adams đột nhiên thành thập cấp rồi sao?

Thấy huynh đệ không có gì đáng ngại, lửa giận trong lòng của Đỗ Trần lập tức cũng tan đi hơn nửa, trong đầu cũng tỉnh táo một chút, đúng vậy, Adams làm sao đột nhiên tấn cấp? Hơn nữa trước đó không hề có dấu hiệu?

Bất quá vừa nghe Adams muốn giết tù binh, lửa giận của Đỗ Trần lại tràn ra, thu lại kim liên. Lạnh lùng nói:

- Adams, ai cho ngươi quyền lợi, làm ngươi tự tiện đồ sát tù binh?

Adams thở liền mấy hơn lớn, cắn chặt răng, không cam lòng nói:

- Đại nhân! Ta như thế này đều là vì ngài! Giết hết những tù binh này, ngày sau lại giết hết Kinh Ức Cốc, ngài, ngài chính là đại nhân vật dưới một người mà trên vạn vạn người! Trong lòng hắn còn có lửa giận, ngay cả hai chữ ân công ngày thường vẫn đeo bên miệng cũng trực tiếp bỏ qua, chỉ gọi là đại nhân!

Đỗ Trần nhướng mày:

- Những lời này, là ngươi tự mình nghĩ ra hay là có người khác nói cho ngươi?

Adams mặc dù có chút tài hoa về mặt quân sự, nhưng một tên thổ phỉ, có thể tự mình làm ra hành vi loại chính khách này sao?

Nghĩ thế nào, việc hôm nay cũng không giống hành vi của Adams!

Ở xa xa, Bairu chứng kiến hết thảy thở dài một hơi:

- Đáng chết, làm sao đột nhiên thò ra một tên Ariza? Bất quá Francis, hôm nay ngươi bảo vệ những tù binh này, ngày mai… Bairu ta còn có trò hay đợi ngươi!

Trước doanh tù binh, Đỗ Trần nghe Adams kể lại lời của Bairu, trong lòng thầm hận, Bairu khốn kiếp! Tên Adams này mặc dù hiếu sát tàn nhẫn, nhưng trung thành không sai, ngươi chẳng ngờ dám lợi dụng sự trung thành của Adams tới hại ta? Thần niệm của hắn nói:

- Ngũ ca, từ hôm nay trở đi, ngươi theo sát Bairu, làm gì ngươi hiểu rõ!

- Hắc hắc, hiểu rồi, bất quá Adams này dù nói thế nào cũng là vì lo nghĩ cho ngươi, đừng làm cho người ta nguội lạnh tấm lòng đấy!

Đỗ Trần tự nhiên hiểu được đạo lý này, hung hăng dậm chân một cái, đỡ Adams dậy:

- Ài, Adams, ngươi để cho Bairu lợi dụng rồi!

Adams đầu đầy sương mù:

- Bairu lợi dụng ta? Đại nhân, ta, ta thật sự tính toán cho ngài mà!

Đỗ Trần vỗ lưng Adams:

- Chuyện không phải do ngươi, đều là tên khốn kiếp Bairu kia! Hừ! Adams... ngươi biết ưu điểm lớn nhất của ngươi là gì không?

Khuôn mặt hắn tỏ vẻ hài lòng, lại tăng cao âm lượng, để tất cả quân tướng đều nghe thấy:

- Trung thành, tuyệt không đổi chủ, trung thành có thể sánh với nhật nguyệt! Nhưng không may Bairu chính là lợi dụng điểm này của ngươi...

Đem chuyện nói rõ ràng cho Adams, Đỗ Trần “hối hận” nói:

- Ài, ta nhất thời hồ đồ, với sự trung thành cảnh cảnh của ngươi, làm sao có thể tạo phản? Đều do tên hỗn đản Bairu kia!

Trái một câu trung thành cảnh cảnh, phải một câu có thể sánh với nhật nguyệt, cỗ hỏa khí không cam lòng của Adams liền điều hòa trở lại, lau đi vết máu trên môi, cười nói:

- Ân công, ta hiểu rồi! *** Bairu, ta sớm muộn gì cũng thu thập hắn!

- Ngươi không trách ta là tốt rồi, đây là liên hoa thánh quang của ta, mau, dùng nó liệu thương củng cố cảnh giới thập cấp, đợi việc Kinh Ức Cốc kết thúc rồi, ta tự mình đi tới giáo đình lấy cho ngươi một cái phong hào. Ha ha, phong hào đấu thần Adams!

Adams hân hoàn ôm lấy liên hoa Đỗ Trần ban cho hắn, cười giống như một đứa bé. Ân công không ngờ lại nhận sai với ta, hắc, Tam gia trước kia dù sai cũng sẽ không nhận, ha ha, Adams ta theo không lầm chủ...

Đỗ Trần xoay người làm an lòng tù binh, dùng nụ cười thân thiết trịnh trọng của hắn hứa hẹn:

- Francis ta không nói sáo rỗng, càng hiểu tình cảnh của các ngươi, lúc này các ngươi muốn nghe một câu - chỉ cần các ngươi không gây chuyện lộn xộn, Francis ta tuyệt sẽ không giết tù binh! Hôm nay ngàn người nghe được lời này, nếu ta nuốt lời, không cần các ngươi chửi ta, ngươi thiên hạ cũng sẽ chửi Francis ta bội tín bất nghĩa!

- Phù!!!

Trong doanh tù binh vang lên tiếng thở phào liên tục...

Đỗ Trần nhếch môi, tù binh dễ nói rồi, nhưng Adams và Ariza sau này không nhớ thù mới tốt - làm lão bản không dễ a!

Đỗ Trần muốn hòa giải quan hệ hai người, Adams đang ôm liên hoa trị thương đột nhiên thần sắc biến đổi:

- Không hay, huynh đệ song sinh Brockman của ta đã thăng lên thập cấp rồi!

Đỗ Trần sửng sốt:

- Ngươi làm sao biết được?

- Ân công, thực lực của ta trong lòng ta tự biết rõ ràng, khoảng cách của ta và thập cấp rất xa, không thể trong một trường chiến đấu đột nhiên tấn cấp, vậy chỉ còn lại một khả năng... Adams càng nói sắc mặt càng tệ:

- Song sinh huyết mạch của gia tộc chúng ta phát động rồi, Brockman tấn cấp, ta cũng theo đó bị ép tấn cấp!

Song sinh huyết mạch?

Chuyện trong doanh tù binh của quân doanh Đỗ Trần rối loạn một hồi, sự hỗn loạn này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt Kinh Ức thành cách đó không xa!

Thomas vốn định nhân cơ hội này tập kích quân doanh của Đỗ Trần, bất quá chủ lực Ted lại không chịu xuất chiến, mấy vị đương gia cũng biết sự coi trọng của Đại đương gia với Ted, mỗi người có tâm tư riêng, một trường hội nghị quân sự vốn nhằm vào việc có tập kích hay không cuối cùng huyên náo không vui mà tan!

Khi Thomas trở lại phòng ngủ của mình còn đang hùng hùng hổ hổ, trong lòng thầm hận Ted lấy được bao nhiêu chỗ tốt, bất quá sau khi đẩy cửa phòng ngủ của mình, hắn đột nhiên thần sắc biến đổi:

- Adams? Hừ, tướng địch ngươi không ngờ dám lẻn vào thành Kinh Ức?

Đối diện có bốn người ngồi, trong đó có một người so với Thomas còn kinh ngạc hơn:

- Ồ, Adams ngay ở quân doanh đối diện? Nhân sinh quả nhiên là không thể dự liệu!

Nói rồi, bên người hắn bò ra một con thú nhỏ, lùn tịt tịt, vành tai to:

- Thomas các hạ hẳn biết, Tyre thú này, nó có thể giúp chúng ta ẩn tàng khí tức, tìm kiếm mật đạo, cho nên các hạ không cần nghĩ vì sao chúng ta xuất hiện trong phòng của ngươi, càng chớ nên lớn tiếng hô lên, mời ngồi, chúng ta đàm luận một chút!

Thomas sửng sốt:

- Ngươi không phải là Adams?

- Ta là đại ca song sinh của hắn, Brockman! Các hạ có thể gọi ta là Brockman nghị viên!

- Nghị viên? Nghị viên cái gì?

Brockman vẫn ưu nhã như xưa, vẫy tay với người bên cạnh, người kia sau khi vận chuyển đấu khí khẽ cắt ngón tay, tách, một giọt máu tươi màu tím rơi trước mặt Thomas!

- Tử huyết nhân nghị viên hội nghị liên tịch tối cao, Brockman miện hạ giá lâm, Thomas, ngươi thân là Tử huyết nhân, còn không tiếp giá sao?

Bạn đang đọc Liên Hoa Bảo Giám của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.