Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi nguồn của chiến tranh thánh khí cùng thánh khí

Phiên bản Dịch · 4212 chữ

Vén màn trướng lên, nhất khinh nhất trọng, hai tiếng bước chân khác nhau truyền vào tai Đỗ Trần! Porter cùng Đỗ Đức tới.

Thiết diện Đỗ Đức sau khi vào cửa liền đứng sau Đỗ Trần, một lời không nói, nhưng thật ra Porter khoác áo lông cừu thì khuôn mặt đỏ bừng, hai tay xoa xay:

- Đã tháng ba rồi, đại thảo nguyên sao còn có tuyết...

Hắn vỗ xuống bàn:

- Uy, vừa rồi mấy tướng lĩnh đệ nhị sư đoàn bị Ariza đáng rớt cả răng! Quân bộ đang chờ ngươi giải thích.

- Ariza?

Đỗ Trần phì cười lắc đầu:

- Là người sư đoàn hai trêu hắn chứ gì?

- Ngươi thật sự hiểu rõ Ariza! Vừa rồi sư đoàn hai phái người tới tìm ta thương lượng, nói Đỗ Đức cướp được hai thánh khí bách kích pháo lại để trong tay hỏa đầu quân là quá lãng phí, không bằng cho bọn hắn sử dụng! Ta không đáp ứng, kết quả bọn họ phái người động thủ cướp đoạt...

- Đánh hay lắm.

Đỗ Trần vỗ án đứng lên:

- Mình không có bản lĩnh đi đoạt, thì đi cướp của ta! Hừ, sau này gặp phải tình huống này, nhất luận đánh cho ta.

Đỗ Đức nói đơn giản:

- Nghĩa phụ, đệ nhị lữ đoàn đích xác cần hai thánh khí pháo.

- Ngươi sao lại nói giúp ngoại nhân?

Đỗ Trần khó chịu nói.

Đỗ Đức lạnh nhạt:

- Hôm nay đại quân xâm nhập cảnh nội Mc Allen, Angius nóng lòng công thành, mà chiến tuyến quá dài, binh lực phân tán! Hôm nay phụ cận bộ chỉ huy trăm dặm chỉ có ba vạn quân đội đồn trú, trong đội một vạn người sư đoàn hai phụ trách bảo vệ trắc dực bộ chỉ huy, quan hệ trọng đại, cần chiến tranh thánh khí trợ giúp! Giao thánh khí pháo cho bọn họ, cũng là bảo vệ bản thân chúng ta.

Porter gật gật đầu:

- Francis, Đỗ Đức thuần túy là từ góc độ quân sự lo lắng, hai khẩu thất cấp thánh khí pháo của ngươi có thể áp chế ba ngàn thú nhân trùng phong, cũng khó trách sao sư đoàn hai trông mong đỏ mắt. Đỗ Đức, cha ngươi không phải quân nhân, hắn lại không muốn bỏ ra thứ gì, cho dù thần hoàng sống lại cũng đừng nghĩ tới lấy được bảo bối từ trong tay hắn.

Đỗ Đức nhắm mắt lạnh nhạt nói:

- Quyết định của nghĩa phụ, là sai lầm.

Đỗ Trần khoát tay cắt đứt lới Porter đang muốn nói, cười ha ha:

- Ta đã nói rồi, việc quân sự do Đỗ Đức quyết định! Nếu hắn nói thánh khí pháo cần phải cấp... vậy đợi lát nữa tống đi cho ta, để bảo vệ tính mạng cho các xú tiểu tử sư đoàn hai, coi như ta làm việc thiện! Bất quá có một điều, không thể cho bọn họ khơi khơi lấy đi. Tuyệt không thể! Dùng xong bọn họ phải trả lại.

Porter nhìn lại, liếc mắt nhìn Đỗ Trần.

Đỗ Đức nhẹ nhàng đặt một tay lên ngực:

- Quyết định này của nghĩa phụ, sẽ làm chúng ta thêm ba thành an toàn! Đỗ Đức lập tức chấp hành mệnh lệnh.

- Chờ chút, ta nói đợi lát nữa hãy đưa đi! Porter ngươi đi ứng phó với người của quân bộ, Đỗ Đức trước tiên mang hai thánh khí pháo tới chỗ ta.

Hai thánh khí pháo này tới tay, Đỗ Trần còn chưa có nghiên cứu qua - hắn vẫn bận làm việc thiện.

Hai chiến tranh thánh khí pháo thân màu đen, pháo có hình trụ tròn. Trên pháo một pháo đồng (ống pháo) thô to như cánh tay, dài hơn một thước, đặt trước mặt Đỗ Trần, như là hai cây sắt lớn, cũng không có chỗ nào thần kỳ.

Nhưng bọn chúng là thất cấp thánh khí pháo cũng có thể nhất pháo oanh thất cấp đấu thần thành nát như tương.

Porter từng thề với ô mai, Đỗ Đức có thể dạ tập hang ổ của đạo tặc đoàn lớn nhất phương nam Lanning, thu được hai khẩu thánh khí pháo, tuyệt đối khiến lực phòng ngự của thành phòng quân Duerkesi lên gấp đôi.

Nghiên cứu chiến tranh thánh khí này, không thể không nói tới khởi nguồn của thánh khí.

Đỗ Trần sau khi chuyển thế ba năm đã sưu tập lượng lớn tư liệu về khởi nguồn của thánh khí, nhưng giả thiết ngàn kỳ bách quái. Trong đó giả thiết của thánh giáo là buồn cười nhất - thánh khí, đó là lễ vật chúng thần ban cho các đấu thần. Mà thuyết pháp đấu thần thế giới công nhận là mờ ảo nhất - thánh khí là nguyên tố trong thiên địa kết tinh...

Trong đủ loại giả thiết bất đồng, còn có pha một chút trí tuệ triết học nhân loại, nhưng thực tế mọi kết luận đều khiến người ta phì cười - thánh khí, là từ những nơi đó tới mà có - đây không phải nói nhảm sao? Nhưng những lời này, đã tái tạo lịch sử, khiến cho mệnh mạch của nhân loại kéo dài cùng với Prince, vạn cổ thần hoàng - vị đấu thần tiến gần nhất tới sự bất diệt.

Vài loại kết luận này mới tới gần chân tướng, Đỗ Trần bây giờ biết, thánh khí như thế nào rơi vào tay đấu thần, lại càng thiên kỳ bách quái.

Như Kinh Ức Thủy Hoàn của Ziege, đó là động đất ở hải để, tiểu đảo sụp đổ, đột nhiên xuất thổ! Thánh khí của Da Tát thánh đồ, đó là tổ tiên truyền lại. Mà vị đấu thần có sắc thái truyền kỳ nhất trong sử sách đấu thần - Charleman, phương thức hắn thu được thánh khí càng khiến người khác không thể tưởng nổi.

Tương truyền, khi Charleman vừa mới tốt nghiệp vì tổ quốc của mình ra sức. Lao khổ công cao, được quốc vương ban cho một tòa trang viên xa hoa nhất trong nước, mà trong trang viên này có một quả thụ, mỗi ngày, Charleman đều tới đó, hái một quả ăn, kết quả hắn làm thế nào nó cũng bất động, cứng ngắc, dùng đấu khí thử một lần...

Thập cấp thánh khí uy chấn tam đại lục, Lưu Tinh Lệ được phát hiện.

Sau này được coi là thần thụ, ba trăm năm trôi qua, ánh mắt Đỗ Trần một lần nữa hạ xuống thất cấp thánh khí pháo trước mặt:

- Đỗ Đức, ngươi là quân nhân, đối với chiến tranh thánh khí hiểu rõ nhất, nói cho ta về chúng.

- Vâng, nghĩa phụ.

Đỗ Đức thanh âm bình hòa lãnh đạm:

- Chiến tranh thánh khí cùng thánh khí của đấu thần có sự khác nhau lớn nhất là bọn chúng không cần đấu khí phát động, chỉ cần đấu khí dẫn đường! Nếu nói thánh khí đấu thần trợ giúp chủ nhân nhanh chóng tụ tập nguyên tố, vậy chiến tranh thánh khí, là người trợ giúp thánh khí nhanh tụ tập nguyên tố.

- Ta có đúng là có thể giải thích thế này, lực lượng căn nguyên của thánh khí đấu thần là người, mà lực lượng của chiến tranh thánh khí đến từ bản thân hắn, người, chỉ bất quá là một công cụ phụ trợ mà thôi.

- Đúng vậy! Đúng là vì chiến tranh thánh khí bản thân mới là chủ đạo, không yêu cầu cao với người sử dụng! Cho nên bọn chúng nhận chủ cũng dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần có thuộc tính tương xứng, đấu khí đủ mạnh để dẫn động chiến tranh thánh khí, vậy trên cơ bản là có thể sử dụng.

Chỉ thánh khí pháo nọ, Đỗ Đức nói:

- Như hai thánh khí pháo này, bọn chúng là thất cấp thánh khí pháo, một băng sương cự pháo, một là hỏa diễm pháo! Chỉ cần người sử dụng lực lượng tương đương thất cấp đấu thần, hơn nữa thuộc tính tương xứng, vậy có thể sử dụng chúng - cũng không nhất định phải thất cấp đấu thần.

Đỗ Trần vỗ vỗ thân pháo:

- Khó trách thánh giáo cùng tam đại lục các nước quản chế chiến tranh thánh khí nghiêm ngặt thế, dân gian lưu tàng thánh khí là bị khép vào độc thần cùng phản quốc hai tội lớn a.

Đỗ Đức tiếp tục nói:

- Đúng vậy, chiến tranh thánh khí bởi vì dễ dùng, uy lực thật lớn, cho nên được các nước coi trọng! Một nước lấy chiến tranh thánh khí làm tượng trưng cho quốc lực.

Đỗ Trần thất vọng đá một cước vào thánh khí pháo, hắn đã nghiên cứu hết. Kết cấu tỏa của thứ này, bất quá thật sự không chứa kỹ thuật gì, nếu nói thánh khí của đấu thần là tinh mật biến hình tiểu tỏa, phải dụng kĩ thuật cực cao mới mở nổi. Vậy chiến tranh thánh khí là đại tỏa thô tháo, chắc chắn, nhưng trình độ kỹ thụât lạc hậu.

Mặt khác Đỗ Trần còn phát hiện chiến tranh thánh khí cùng thánh khí đấu thần có một cái khác biệt nữa - kết cấu của chiến tranh thánh khí quá thô, ngay cả năng lực biến hình đều không có.

- Được rồi, ngươi mang cho sư đoàn hai đi, nhớ kỹ nhất định bắt bọn họ trả lại.

Đỗ Trần lắc đầu nói:

- Trưởng quan sư đoàn hai ta đã gặp qua. tên đó tính tình nóng nảy, nhưng thật ra là một tướng quân tốt trung tâm vì quốc gia, phỏng chừng lần này cướp của ta cũng là vì quân lệnh của Angius bức bách...

- Francis nha!

Porter ôm một lọ nhỏ, cúi đầu tự cười mà không cười đi tới:

- Quân bộ ta đã bãi binh, bất quá còn nhận được một tin, chuẩn tướng Kefen của sư đoàn hai ngay trong hôm qua đã điều nhập binh đoàn tổng bộ, hôm nay người cướp đoạt thánh khí không phải hắn.

- Không phải hắn? Vậy Ariza đánh rớt răng của ai?

Trong phòng tác chiến của nguyên soái Lanning. Angius phẫn nộ nhìn chằm chằm tướng lĩnh trước mặt, phẫn nộ quát:

- Charles, là ai đánh ngươi?

Charles mặc chiến giáp màu đen theo chế thức Lanning, nhưng mặt sưng húp, cúi mặt nói:

- Phụ soái, ta chỉ là trong lúc huấn luyện không cẩn thận bị thương! Ngài tìm ta có nhiệm vụ gì?

Steven gây tội, Charles được bí mật đưa tới cổng biên giới Drowning, giờ phút này sóng êm gió lặng, hắn tự nhiên cũng ở bên Angius giúp sức, hôm nay đã là sư đoàn trưởng, chuẩn tướng rồi.

- Huấn luyện? Huấn luyện có thể bị thương nặng như vậy sao?

Angius vỗ bàn “Rầm”.

- Ngươi nói thật đi.

Thấy Charles còn không chịu nói, Angius hồ nghi nhìn chằm chằm hắn:

- Gọi người quân bộ cho ta, người này rõ ràng là dùng phương thức sỉ nhục đánh, tổng đốc quân kỷ chiến khu quản lý quân pháp, ngươi không nói, bọn họ sẽ nói cho ta biết.

- Phụ soái, ngươi đừng gọi tới! Là ta kém cỏi!

Charles nghiêng đầu, phẫn nộ nhìn chằm chằm bản đồ trên vách tường:

Hôm nay chiến tuyến phân tán, khí trời rét lạnh, chiến huống mặc dù là chúng ta chiếm ưu thế, nhưng tràn đầy ẩn hoạn! Phụ soái định thay đổi chiến cuộc thế nào!

- Ngươi đừng đổi chủ đề! Nói, ai đánh ngươi.

Charles hừ một tiếng, cúi mặt thấp giọng nói:

- Phụ soái chỉ để lại sư đoàn ba phụ cận chỉ huy sở, sư đoàn hai của ta một vạn người phải phụ trách phòng tuyến hai trăm dặm, binh lực cùng chiến tranh thánh khí căn bản không đủ dùng.

Hắn lại hừ một tiếng:

Francis trong tay có hai khẩu thất cấp thánh khí pháo. Ta muốn cướp về, nhưng không nghĩ rằng, bị Ariza đánh.

Hắn hé miệng cúi đầu.

- Tạp chủng Francis này.

Angius phẫn nộ vỗ bàn:

- Charles, ta không phải nói qua với ngươi sao? Francis tạp chủng kia mặc dù ngu ngốc, nhưng có cống hiến rất lớn với hậu cần y liệu! Chúng ta ngày thường xung đột với hắn, nhưng vì đại cục không nhẫn được cũng phải nhẫn. Ngươi sao lại...ai.

Charles lạnh lùng nói:

- Nhưng hai trăm dặm phòng tuyến, trong tay ta một kiện chiến tranh thánh khí đều không có, một vạn huynh đệ có thể thủ được sao?

Hắn hừ vài tiếng, thanh âm nhỏ đi:

- Bây giờ chỉ có Francis dư thừa thánh khí pháo trong tay. Ta không đi cướp nơi hắn, vạn nhất thú nhân đột phá qua phòng tuyến của ta, đánh tới chỉ huy sở của phụ soái thì biết làm thế nào?

Angius đột nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ vai Charles:

- Charles, nhi tử vĩ đại nhất của ta! Ngươi tuổi còn quá trẻ, hơi chậm hiểu.

Charles sửng sốt.

Angius cười nói:

- Ta chính là muốn ngươi không giữ vững được phòng tuyến, thả cho tinh duệ quân đội của thú nhân trùng tiến vào bộ chỉ huy của ta.

- Phụ soái...

Charles ngạc nhiên:

- Xin phụ soái chỉ điểm.

Angius từ ái nắm vai Charles, chỉ một điểm tại bản đồ trên tường:

- Bệ hạ bức ta trong vòng một tháng chấm dứt chiến tranh, muốn làm được điều này, phải binh hành hiểm chiêu! Ngươi vừa rồi cũng nói, ta để chiến tuyến quá sức dài, binh lực cũng phân tán, nhưng không chỉ ngươi, mấy lão tướng quân cũng một mực chỉ trích ta về điểm này.

Charles cả kinh:

- Chẳng lẽ phụ soái cố ý bày ra chiến cuộc thâm mai ẩn hoạn này?

Angius cười nói:

- Thật sự chiến tuyến của chúng ta quá dài, nhưng thú nhân cũng tán dài ra như chúng ta! Chúng ta tán, nhưng thú nhân so với chúng ta ít hơn hai mươi vạn, cho nên binh lực của họ càng tán.

Hắn chỉ vào phương viên ngàn dặm chiến tuyến trên bản đồ:

- Bây giờ sở chỉ huy của ta chỉ còn lại ba vạn quân, ngươi nói thú nhân biết tin này sẽ phản ứng thế nào?

Charles không chút do dự nói:

- Đương nhiên là điều Hoàng Kim Bỉ Mông chiến trận tinh duệ nhất đánh tới, sau đó tấn công phụ soái. Không thể tưởng phụ soái tự dùng bản thân là con mồi.

Charles trước mắt sáng ngời:

- Sau khi đại ca mất tích, phụ soái chỉ còn một người kế thừa, dưới loại tình huống này, thú hoàng Basaba Dayton (Barton) tuyệt không tin ngài dụng nhi tử duy nhất của mình làm mồi nhử! Cho nên hắn muốn rút lui cũng không được.

Angius cười nói:

- Đúng vậy, lần này ta dùng hai mồi lớn. Ta dẫn dụ thú nhân tới, mà ngươi, khiến thú nhân tin tưởng ta không phải thiết kế bẫy, mà là binh lực thật sự quá tản mát, không cần bận tâm tới tổng bộ.

Đầu ngón tay hắn chỉ vào dấu hiệu chỉ huy sở trên bản đồ:

- Nơi này, là phần mộ của chủ lực bộ đội tinh duệ của thú nhân! Chúng ta sẽ thủ thắng ở chỗ này, tiêu diệt Hoàng Kim Bỉ Mông chiến trận, thú nhân sẽ tổn hao toàn bộ nhân lực cùng chiến lực. Sau đó ta tập trung tiêu diệt binh lực Hoàng Kim Bỉ Mông, kích phá phòng tuyến đã tản mát của thú nhân... a a, hiểu được chứ?

Charles gật đầu:

- Cứ như vậy, chúng ta thật sự có thể trong vòng một tháng chấm dứt chiến tranh! Phụ soái yên tâm, tuyến phía trước của ta nhất định hết sức giáo huấn thú nhân, để cho bọn chúng không nhìn ra bố cục của ngài.

Angius vui mừng cười cười:

- Chi tiết đã an bài tốt, ngươi sẽ không chính thức gặp nguy hiểm, nhưng cũng phải cẩn thận hơn.

Hắn nhẹ nhàng thu hồi bản đồ:

- Tốt lắm, hành động lần này có tên là “Song sát”, ngươi đi ra tiền tuyến, phụ soái cũng phải rời đi khỏi đây, bày ra cái bẫy cho thú nhân.

Charles sửng sốt: “Song sát”? Tại sao dụng tên này? Ngoại trừ thú nhân chúng ta còn muốn giết ai?

Angius cười âm lãnh:

- Hành động lần này, ta sẽ không thông tri cho Francis! Hắn sẽ cùng hậu cần ở lại, dụng hai liên đội tinh binh của hắn cùng thương binh giúp ta có đủ thời gian, cũng là hắn tự mình... chui vào miệng thú nhân - bởi vì ngươi sẽ có viện quân trợ giúp, mà hắn, không có.

Nhiệt độ trong sở chỉ huy có chút lạnh đi.

Charles sửng sốt hồi lâu, vội la lên:

- Phụ soái, Francis mặc dù khiến ta nhìn không vừa mắt, nhưng hắn, hắn dù sao cũng là hài tử của ngươi cùng mẫu thân! Ngài, bố cục lần này của ngài cũng muốn giết ngay cả hắn sao?

Mặt Angius nháy mắt biến sắc, gầm nhẹ:

- Hắn không phải hài tử của ta! Charles, lập tức chấp hành quân lệnh! Lúc đi nếu gây ra sơ hở, ta cũng sẽ dùng quân pháp xử trí ngươi.

- Charles?

Đỗ Trần trong trướng bất ngờ, tính toán hồi lâu, bất đắc dĩ phất phất tay:

- Quên đi, ta mặc dù nhìn tiểu tử đó không vừa mắt! Nhưng hắn bây giờ dù sao cũng là vì quốc gia chinh chiến, bình thường xung đột. Nhưng lúc này không cần so đo với hắn.

Có vài phần không cam lòng, hắn vỗ vỗ thánh khí pháo:

- Đỗ Đức, mang đưa cho Charles.

Đỗ Đức im lặng đi ra ngoài trướng, nhẹ nhàng hạ rèm cửa, sau khi binh lính mang thánh khí pháo đi, hắn đi xa xa đột nhiên hướng trướng bồng quỳ xuống.

- Rầm!

Quỳ theo quân thức, hắc giáp thiết diện, hai tay Đỗ Đức run rẩy, đầu run lên, miệng phát ra tiếng kêu không giống loài người.

Hắn vô cùng đau đầu, tinh thần khế ước của tiểu Bối Bối đang trừng phạt hắn, bởi vì, hắn vừa mới nói xạo với Đỗ Trần, phản bội Đỗ Trần.

- Nghĩa phụ. Đỗ Đức có tội.

Hắn cố nén đau đớn, lẩm bẩm:

- Đỗ Đức khi biết Angius phân tán chiến tuyến, từ bố cục chiến tuyến trên bản đồ, cùng cách hành quân đã nhìn ra tất cả... cho nên Đỗ Đức an tâm làm hoả đầu quân này, là chờ cơ hội!

- Mấy ngày trước vài sư đoàn tại bộ chỉ huy đột nhiên rút khỏi danh sách cần bổ cấp, đã cho Đỗ Đức biết Angius muốn làm gì - hắn muốn phân tán binh lực thú nhân, tự nhân dụ địch xâm nhập, tiêu diệt quân chủ lực của địch, cuối cùng kích phá! Nhưng Đỗ Đức lại nhìn ngài cảm thán, các huynh đệ có thể quản bụng của mấy sư đoàn thôi sao...!

- Mới vừa rồi Porter đại nhân mang tới tin tức, nói Angius dụng Charles làm bình chướng cuối cùng, lại chỉ cho binh lực một sư đoàn, điều này cho Đỗ Đức biết, ta không có nhìn lầm! Nhưng Đỗ Đức không có... nói thật với ngài.

- Đông, đông!!!

Dập đầu, đầu đau nhức khiến hắn khó có thể nhẫn nại:

- Nghĩa phụ, kế hoạch của Angius đã bắt đầu, nhưng ngài thân có huyết mạch của hắn, cũng là thủ tịch tướng lĩnh hậu cần y liệu, nhưng một chút tin tức đều không có nghe được, thương binh lại không ngừng đưa đến nơi này! Điều này cho thấy, Angius đã quyết định dùng ngài cùng thương binh làm mồi! Híc, híc híc! Hẳn là còn có một bộ phận quan quan văn chức chỉ huy sở...

Tiếng kêu của Đỗ Đức lộ ra vài phần áy này, trên mặt nạ sắt có vài giọt lệ.

- Nghĩa phụ, Đỗ Đức biết rõ ngài thân trong hiểm địa, nhưng một lời không nói, Đỗ Đức có tội! Nhưng...

Hắn kêu lên một tiếng, ôm đầu, ngửa mặt lên trời quát:

- Cự phong phi thiên, mới có thể là long! Hổ sa ngao du hải để, mới là bá chủ của biển xanh! Đỗ Đức... thầm nghĩ chỉ có trên chiến trường mới tìm lại được trí nhớ đã mất thuộc bản thân... tràng chiến tranh này trong một tháng chấm dứt, Đỗ Đức chỉ có cơ hội này.

Dập đầu trên mặt đất! Đỗ Đức trong đầu có khát vọng mãnh liệt đối với chiến tranh, cũng áp chế tinh thần khế ước của Beiermengde.

Hắn ngạo nghễ đứng lên, mắt nhìn đại trướng của Đỗ Trần:

- Nghĩa phụ yên tâm, ta dưới trướng còn một ngàn năm trăm dũng sĩ, hai ngàn thương binh đã khỏi hẳn, ba ngàn hổ bi, Đỗ Đức mặc cho thú nhân Hoàng Kim Bỉ Mông tới, tất đưa bọn họ toàn diệt, bảo vệ sự bình an cho nghĩa phụ!

Nhìn lại quân trướng nguyên soái của Angius, hắn lạnh lùng cười:

- Nguyên soái đại nhân, hi vọng ngươi thu lưới sớm chút...

Trường kích giắt phía sau, Đỗ Đức nhảy lên chiến mã, tinh hồng phi phong, giáo tuyết tung bay, ngựa hí dài, hàn kích lẫm liệt, như cuồng long phá phong tuyết, tới trước doanh trại lữ đoàn hai:

- Francis đại nhân có lệnh, đệ nhị lữ đoàn tự tổ kiến biên doanh, lập tức bắt đầu, tất cả thương binh đã khỏi hẳn biên nhập vào liên đội ba do ta tổ kiến, không được trở về đơn vị cũ! Liên đội một nghe lệnh, mang chiến tranh thánh khí cho Charles xong quay về, liên đội hai, tối nay diễn luyện chiến trận dưới đất, đào bới...

Lúc Angius đi ra ngoài “Thị sát tiền tuyến” đi ngang qua doanh trại, đột nhiên phát hiện lữ đoàn hai trong trú sở đang làm gì đó, đang đào mồ, vận chuyển nhiều đất cát, có xây tường... nhìn qua bọn họ như bộ đội xây dựng, mà không giống tinh binh.

- Bọn họ làm gì vậy?

Angius hỏi.

Có thân binh tiến lên tìm hiểu, hồi bẩm:

- Nguyên soái, bọn họ đang luyện tập xây dựng công trình! Binh đô nói, năm năm phát triển thành Duerkesi thì phải tu kiến lượng lớn phương trận, cải thiện nông nghiệp, đồng thời trọng kiến thành thị, cho nên bọn họ thừa dịp bây giờ thanh nhàn luyện nhiều chút, cũng là sau này trở về lập tức có thể đầu nhập công cuộc kiến thiết lãnh địa.

Nhìn lại các động tác mau lẹ hữu lực của tinh binh, Angius có chút lắc đầu:

- Đáng tiếc... a, một chi quân đội tốt như vây lại còn là thợ khéo, có đúng là rất đáng tiếc không?

Thân binh của hắn cười to, nhưng chỉ có trời mới biết Angius tiếc cái gì?

Vừa đi, một binh đô của lữ đoàn hai tiến lên ra mắt:

- Nguyên soái, trú địa của chúng ta thật sự quá nhỏ, không đủ để luyện binh. Ngài xem... hắc hắc, dù sao bây giờ thống soái ngài đã đánh tới lãnh thổ Mc Allen, bốn phía đầu là đại thảo nguyên, thiếu công sự phòng ngự, vậy... không bằng để chúng ta tu kiến mấy công sự phòng ngự tại phụ cận chỉ huy sở, như vậy vừa để chúng ta luyện tay nghề, cũng có thể tăng cường sự an toàn cho bộ chỉ huy.

- Lớn mật, phòng ngự công sự của bộ chỉ huy há có thể cho các ngươi tùy ý tu cải?

Angius khoát tay:

- Lữ đoàn hai một lòng vì nước, cứ theo ý kiến các ngươi mà làm. Bất quá chú ý, tuyệt không thể phá hư phòng ngự công sự vốn có!

Hừ, các ngươi xây càng nhiều, mồi càng thơm, bất quá các ngươi tuyệt không thể tưởng được, quá nhiều công sự phòng ngự sẽ biến thành thứ cản đường khi các ngươi chạy trối chết.

Đương nhiên, bọn chúng cũng có thể ngăn trở thú nhân! Cho ta thời gian.

Angius nở nụ cười.

Angius vừa mới rời đi, Porter đã đi bộ tới, vừa đi vừa ăn ô mai, bàn tay nhỏ bé đang ôm khuôn mặt đỏ bừng đi tới doanh trại, vừa thấy bộ dáng lữ đoàn hai, hắn kêu lên một tiếng “Gì?” đẩy mắt kính trên mặt, cúi đầu đánh giá:

- Xảy ra chuyện gì vậy? Đỗ Đức, ngươi muốn làm gì?

Bạn đang đọc Liên Hoa Bảo Giám của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.