Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người bên trong thánh khí

Phiên bản Dịch · 2262 chữ

Đỗ Trần quả thật đang nghĩ chỉ là trộm một món thánh khí nhỏ, nhưng Dịch Cốt đào xuống, đợi tới khi đào được một cái động nhỏ sâu nửa mét, thiết bổng kia còn chưa thấy gốc, nhưng, trên thiết bổng lại nắm…

Một bàn tay!

Bàn tay này mang hắc sắc thiết thủ sáo (bao tay sắt màu đen), rất bình thường, chính là thủ sáo thường thấy của trung phong kị sĩ, lấy da thú nguyên liệu chính, mặt trên khảm vào phiến sắt dày, tại chỗ các đốt ngón tay, còn có gân thú dẻo dai mà giàu tính đàn hồi kết nối.

Trên thủ sáo có rất nhiều vết xước, nhưng đều rất nông, Dịch Cốt vô tình phát hiện bàn tay này. Nhưng Dịch Cốt dùng toàn lực xuất một đao không hủy diệt được chiếc thủ sáo, điều này đủ để chứng mình chất liệu của nó và khối nham thạch màu đen giống nhau, đều là tài bảo thiên địa cực kỳ cao cấp.

Thủ sáo chỉ lộ một phần ra bên ngoài, nắm chặt tân thánh khí, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được, bên trong nham thạch màu đen có một người giơ cao tay phải, trong bàn tay nắm chặt đó rất có khả năng là thập nhất cấp, thậm chí là thập nhị cấp, khiến Chúng Thần Kim Hoàn, Long Thần Quyền Trượng phải bái lạy là tuyệt thế thánh khí.

Chiến giáp khiến cho Dịch Cốt cũng không có cách nào phá hủy, thánh khí khiến thần cũng phải phát cuồng... người này rốt cục là ai?

- Dịch Cốt, ngươi không tiếp tục đào xuống nữa là đúng!

Đỗ Trần lẳng lặng ngồi bên tân thách khí, nhìn hắc sắc thiết giáp thủ sáo, lẩm nhẩm nói:

- Nếu người này còn sống, vậy không phải bị phong ấn trong thánh khí hơn một ngàn năm sao? Nếu một lão quái vật bị chúng ta thả ra, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Hắn quay đầu dùng ngón út quẹt qua cổ, xéo mặt nói:

- Ngươi nói sau khi hắn cởi bỏ phong ấn, sẽ cảm kích ơn cứu mạng của chúng ta, hay là giết chúng ta?

Dịch Cốt hai mắt âm lãnh nhìn vào thủ sáo:

- Nếu hắn là Vẫn Thần anh hùng, chúng ta chính là ân nhân của hắn. Nhưng nếu hắn là Đại tướng thống binh của Ma tộc, giống như nguyên soái Cuban... e rằng Thiên Mục lâm sẽ gặp phải một tai nạn lớn!

Vừa rồi chính là vì sự lo lắng này nên hắn mới không tiếp tục đào xuống.

Trên Liên Hoa đài sáng lấp lánh, khối nham thạch màu đen đặt ở giữa, mặt trên cắm một món thánh khí hình tròn, hai bên thánh khí, Dịch Cốt và Đỗ Trần đứng đối mặt với nhau, đều không biết tiếp theo nên làm thế nào mới tốt.

------------------------

- Thiếu gia bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Thủ sáo của người này cùng chất liệu với nham thạch, ta không có cách nào xuyên qua thủ sáo kiếm tra trạng thái của hắn!

Đỗ Trần dùng Thệ Tuyết khẽ đập vào chiếc thủ sáo, tay kia vuốt mũi:

- Đầu tiên, đầu tiên chúng ta xác định xem hắn còn sống hay không, nếu còn sống, thực lực của hắn cường đại đến mức nào…

Hắn xoay người rời khỏi Liên Hoa:

- Ngươi đợi ở đây, ta tìm Bối Bối và Ariza tới!

Bối Bối vừa thấy thủ sáo, con mắt liền trợn lên thật to, tựa hồ như phát hiện được món đồ chơi mới thú vị! Tiếp theo nàng khẳng định chắc chắn nói cho Đỗ Trần. Người này toàn thân ba động mặc dù mỏng manh, nhưng tuyệt đối tồn tại - hắn, vẫn còn sống!

Quả nhiên là lão quái vật sống hơn ngàn năm.

Đỗ Trần vỗ vỗ nữ nhi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái thủ sáo kia:

- Bối Bối, con xem xem, thực lực của người này rốt cuộc đã tới mức nào, hoặc nói cách khác, cường độ đấu khí của hắn còn nằm trong phạm vi cảm giác của tinh thần lực của con hay không?

- Một cái tay thật là to!

Tiểu gia hỏa hiếu kì chạy vòng quanh thủ sáo kia vài vòng, lại nhảy vào trong hố, từ bên trong chiếc yếm nhỏ trước ngực lấy ra hai khối ma tinh toàn thạch, gõ lên cái thủ sáo rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc ngưng trọng!

- Ba ba, người muốn đào người này ra sao?

Đỗ Trần gật gật đầu:

- Người này và thánh khí đều bị chôn trong nham thạch, lấy được tân thánh khí nhất định sẽ đào hắn theo ra ngoài... Bảo bối, thực lực của hắn rốt cuộc như thế nào? Nếu hắn quá mạnh mẽ, chúng ta tạm thời không thể khống chế được, vậy đợi sau này hãy nói tiếp!

Tiểu Bối Bối cấm lấy bím tóc nhỏ suy nghĩ, nói phi thường chậm:

- Có thể đào hắn ra, nhưng sau khi đào hắn ra, ba ba giao cho Bối Bối, để Bối Bối và đệ đệ Alex cùng nhau xem xét hắn!

Nói rồi, tiểu gia hỏa nằm ngang, người che trước mặt thủ sáo:

- Nếu ba ba không đáp ứng, Bối Bối sẽ không cho ba ba đào hắn!

Mở tay hai mắt, phi thường nghiêm trọng, thập phần khoa trương:

- Bằng không sẽ quá nguy hiểm!

Nữ nhi rất ít khi có biểu hiện khẩn trương như thế, Đỗ Trần trong lòng nặng nề.

- Có thể đào ra phải không? Dịch Cốt tiếp tục đi!

Tiểu gia hỏa kia trở về trong lòng Đỗ Trần, nắm một làn tóc của hắn, lại một lần nữa rất nghiêm túc nói:

- Ba ba, sau khi đào ra, nhất định phải giao cho Bối Bối nhé!

Dịch Cốt lập tức tiếp tục đào lên, nửa ngày sau, kiện tân thánh khi kia và người trong nham thạch xuất hiện trước mặt Đỗ Trần! Trong nháy mắt hắn hoàn toàn giải thoát khỏi trói buộc của nham thạch thì tiểu Bối Bối nhảy lên, ôm chặt đùi của hắn!

Phần trên tân Thánh khí là một hình tròn, mà phần dưới là yển nguyệt đại đao, chuôi đao như một cái châm nhọn, nhìn qua giống như mũi nhọn trọng giáp của trung phong kỵ sĩ dùng trên chiến trường để trùng kích, mà người kia...

Với thủ sáo phối hợp với nhau, hắn toàn thân hắc sắc trọng giáp! Khổ người phi thường cao, cơ hồ cao hơn Dịch Cốt không ít, là kích cỡ hiếm có trong nhân loại! Nhưng so với vóc người gầy gò của Dịch Cốt lại không giống, hắn cực kỳ hùng tráng, eo hùm lưng gấu, hai vai so với Ariza còn phải rộng hơn, cả người vừa đứng trước mặt, lại hợp với vẻ thà chết không chịu buông tân thánh khí, uy phong lẫm lẫm, giống như một vị thống soái vô song điểm binh sa tường, hò hét ngàn quân.

Nhưng người này hai mắt nhắm chặt, giữ vững tư thái khi ra khỏi lòng đất, thánh khí giơ cao, đứng ngạo nghễ.

Bất động, ngay cả hít thở cũng không có....

Nhìn dung mạo của hắn... nhìn không rõ - tóc tai rối loạn màu vàng đất che mất một nửa, trên mặt đeo một chiếc hắc sắc diện cụ (mặt nạ sắt màu đen).

- Hảo gia hỏa, so với ta đây còn mạnh mẽ hơn! Hắc hắc, nhưng hắn không có giỏi bằng ta!

Ariza được sự đồng ý ngầm của Đỗ Trần gõ vào ngực người này, lại tự tay lấy ra mặt nạ của hắn, nhưng vừa lấy mặt nạ của hắn ra, thấy được dung mạo chân chính của người kia, Ariza “Má ơi” một tiếng, lại đeo mặt nạ vào.

Quay đầu lại vẻ mặt đau khổ nói với Đỗ Trần:

- Thiếu gia, ta đây biết hắn vì sao đeo mặt nạ rồi, người này bị hủy dung mạo, hủy đến... ta đây bảo chứng, mẹ hắn cũng chẳng nhận ra!

Đỗ Trần tiến lên hơi hé mặt nạ vừa nhìn... Hắn nhắm mắt lại, đồng thời che lại hướng tới Bối Bối đang giương mắt tò mò:

- Bối Bối, đừng nhìn nữa!

Ariza lại động thủ cởi khải giáp của hắn, khải giáp kia là hắc sắc chiến giáp thường thấy của tướng quân, rất dễ dàng tìm ra được cơ quan sau lưng, nhưng Ariza vừa mở cơ quan, khải giáp không có phản ứng gì, hắn nâng khe hở khải giáp lên, muốn nhìn đến tận cùng...

- Má ơi! Thiếu gia, khải giáp của người này và thân thể của hắn dính vào một chỗ rồi!

Ariza chỉ vào khe hở, không nhẫn tâm lại vén lên vết sẹo của người ta nữa.

Dịch Cốt vội tiến lên xem xét, giọng lạnh lùng nói:

- Thiếu gia, người này nhiều năm trước nhất định khi đang mang trên mình thiết giáp thì lạc vào hỏa diễm đại trận, mặc dù không thiêu chết hắn, nhưng luyện hóa da và thiếp giáp, dung hòa nước thép và da hắn. Sau khi nguội... liền dính vào nhau, hắn đời này đừng nghĩ tới thoát khỏi giáp trụ nữa...

Đỗ Trần đánh giá trên dưới người này một phen, thiết giáp tướng quân vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng đứng, như một vũng nước đọng, nhưng tùy thời có thể cuốn lên sóng lớn ngất trời! Lại như thiên quân vạn mã ẩn núp trong một sơn cốc vào đêm tối, chỉ đợi một tiếng ra lệnh, liền hô chém giết, xả địch nhân thành từng mảnh nhỏ!

- Nói vậy năm đó hắn cũng là một vị tuyệt thế mãnh tướng tung hoành sa trường a! Đáng tiếc, Bối Bối, chẳng phải con nói, sau khi đào người này ra sẽ có nguy hiểm sao? Tại sao đến bây giờ hắn còn không có phản ứng? Là con và Alex áp chế hắn à?

Tiểu Bối Bối vẫn đang ôm chặt đùi tướng quân, nghe vậy nghiêm túc nói:

- Ba ba, hắn đã tỉnh rồi, nhưng không nói! Ừm... Người thử lấy đi thánh khí của hắn thử xem, hình như hắn rất quan tâm đến thứ này!

Dừng một chút, tiểu gia hỏa kia đột nhiên cười hắc hắc.

- Yên tâm đi, bây giờ không có nguy hiểm nữa... Ba ba vừa rồi đã nói rồi nha, người này là của tiểu Bối Bối!

Nói rồi, tiểu gia hỏa buông tay ra, núp ở phía xa!

-------------

- Ta tỉnh rồi sao?

Âm thanh kim qua thiết mã bên tai còn đó, thánh khí vẫn như cũ ở trong tay:

- Quân đội của ta đâu?

Hắn cố gắng ngẫm nghĩ, một bức tranh hiện lên trong đầu.... giống như một cánh tay kia, trong lúc ta cùng quân trận huyết mạch tương liên của mình tung hoành mở toang trận địch, trông nghiêng tám hướng, chân đạp trên máu tươi, chém rụng đầu địch nhân! Quân đồng minh... hừ! Bọn chúng vừa mới ra trận mà thôi!

Âm thanh kim qua không ngừng bên tai, trong gió lẫn mùi máu tươi nồng nặc...

“Một trận này, chúng ta đại phá ba mươi bảy vạn liên quân, chém chết hai thượng tướng bốn sao, bảy trung tướng ba sao, thiếu tướng chuẩn tướng hai mươi tám người, bắt tám vạn tù binh... Tám vạn đánh ba mươi bảy vạn, có thể có chiến quả như thế, chúng ta đã giành được thắng lợi to lớn!”

- Đây là ai nói chuyện với ta?

- Ta? Ta là ai?

- Vì sao, vì sao ta cái gì cũng không nhớ được? Đáng chết, tên của ta là gì?

Hắn mơ hồ cảm thấy đầu âm ẩm đau, mỗi khi một cái tên thoáng hiện ra, đau nhức xuyên tim, lập tức làm cho cái tên thoáng hiện ra lại tiêu tán vô hình...

Tất cả, hắn đều không nhớ được nữa, ngoại trừ... quân trận bất bại cùng hắn huyết mạch tương liên.

Hắn suy nghĩ rất lâu, vẫn luôn đứng yên bất động,

Nhưng lúc đó...

Có người muốn đoạt thánh khí của ta? Hừ, muốn chết!

--------------

Nếu “radar mini” Bối Bối nói không có nguy hiểm nữa, vậy Đỗ Trần để Dịch Cốt tập trung vào thiết giáp tướng quân, mà hắn và Ariza ra sức tách ngón tay tướng quân, muốn lấy kiện tân thánh khí kia!

Xoạt! Hai mắt của hắc sắc diện cụ mở ra, là hai tròng mắt màu đỏ như máu!

- Kẻ phạm quân uy của ta! Chết!

Hắc giáp tướng quân ngạo nghễ gầm lên, trùng kích nhận cán dài trong tay như một cơn gió lốc, chém ngang đầu Đỗ Trần! Đầu gối phải nhấc lên, mũi nhọn trên chiến giáp đâm thẳng vào Ariza!

Tình thế dị biến, Dịch Cốt ra tay sau đến trước, loan đao chém về phía sau cổ thiết giáp tướng quân.

- Bối Bối? Con chẳng nói hắn không có nguy hiểm sao?

Đỗ Trần trong đấu hồn vội nói.

Mà lúc đó, tiểu Bối Bối lại ở một bên ôm bụng, hắc hắc cười rất xấu, nhưng rất đáng yêu...

Bạn đang đọc Liên Hoa Bảo Giám của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.