Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nháo kịch

Phiên bản Dịch · 2545 chữ

Bởi có Á long là Dực long thành niên, sử dụng pháp trận phản trọng lực của thổ hệ, làm giảm sức nặng của kim chúc do đó làm công cụ vận chuyển trên không.

Mượn một câu nói trong kiếp trước của Đỗ Trần, có Á Long liễn, chất lượng cuộc sống hoàn toàn bất đồng. mà Á Long liễn mà mình đang ngồi, số lượng Dực long, trang sức lớn nhỏ biểu hiện thân phận của chủ nhân tôn quý ra sao, ngoài việc tượng trưng cho tài lực siêu cao của bản thân, loại công cụ giao thông xa xỉ này, cho dù là quân chủ của một quốc gia nhỏ cũng không nhất định có được.

Á Long liễn của Brockman chính là do bốn lục cấp Dực long, một cái ma pháp trận trên xa sương (phòng trên xe) tạo thành, mà kim loại để tạo thành ghế ngồi cũng hẳn là thổ hệ “Ô kim” cực kỳ hãn hữu, Á long liên như vậy cơ hồ là cao cấp nhất rồi, loại quy cách này khiến Đỗ Trần hâm mộ muốn có được, hận không thể lập tức trộm đi công cụ giao thông như thế.

Đã cùng ở chung với Đỗ Trần nhiều ngày, đối với tình tình của Đỗ Trần, Dịch Cốt có phần hiểu rõ thủ đoạn làm việc của hắn, thấy Đỗ Trần nhìn chằm chằm Á Long liễn sờ sờ rồi nở nụ cười nhẹ liền cảm thấy lưng phát lạnh.

Bên trong liễn được bố trí giống như một đại sảnh xa hoa, Brockman đang chiêu đãi Đỗ Trần:

- Huân tước các hạ, bản thân có hơn trăm vạn kim tệ, bên người sao lại chỉ có một tùy tùng, một người hầu, nhất là người hầu lại là...

Dù sao đối với một đại quý tộc mà nói, dụng “Tuyết Bỉ nhân” làm người hầu là rất mất thân phận, tự nhiện không có tiện nói thẳng, hắn dùng phong cách “nói đùa” của quý tộc cười nói:

- Ít nhất, ngài bên người cũng hẳn là phải có mấy hầu gái xinh đẹp! Nếu không, ta cho ngài vài người.

Tiểu tử, ngươi lại thử thực lực lão tử sao? Đỗ Trần thuận miệng mê hoặc:

- A, thật không dám dấu, hầu gái của ta có mấy người, bất quá các nàng đều thích múa đao xử gậy, thật sự là khiến người ta không thích, ta để các nàng cách xa ta một chút, có thể quan tâm đến an toàn của ta là được.

Cái gì? Ngươi có mấy hầu gái thôi sao? Ngươi nói quỷ tin, ngươi có mấy trăm vong linh nữ đấu thần a! Đó là thực lực loại gì? Bất quá lần đầu cùng người xa lạ nói chuyện mà lộ ra thực lực, cho dù Đỗ Trần nói thật, Brockman cũng không tin. Nhưng bởi vì Đỗ Trần nói vô cùng hàm hồ, nhất là hắn sau khi thấy Dịch Cốt nửa bước cũng không rời Đỗ Trần, Brockman càng kinh ngạc, lơ đãng nhíu mày.

Đây là chỗ tốt từ con “Tiểu ngư” mà Đỗ Trần đã thả ra, bây giờ Đỗ Trần biết Brockman không có ý tốt, nhưng Brockman lại không biết Đỗ Trần đã biết rõ thân phận của hắn, như vậy... tùy ý Đỗ Trần có thể điều khiển hắn.

Bất quá Đỗ Trần một mặt làm ngơ, một mặt trong lòng vạch tội, các lão tổ mẫu, hoàn hào là các ngươi đã biến thành văn thân (hoa văn trên người), không nghe được ta nói cái gì, vãn bối mượn các ngươi tùy tiện nói lung tung vậy.

- Hầu gái thích vũ lực, thật sự là hiếm thấy, thực lực các nàng nhất định là rất mạnh phải không?

Brockman từng bước thử.

- Thường thường thôi, kỳ thật các nàng là đệ tử của một vị bằng hữu, một thân vũ kĩ đều là do bằng hữu của ta huấn luyện.

- A? Bằng hữu của ngài là một vị.. cửu cấp đấu thần?

- Điều này không phải ta có khả năng biết, ngài biết đấy, cao cấp đấu thần đều có chút quái dị, mà bằng hữu của ta không thích nhiều người biết hắn, hơn nữa, hắn nói hắn không có cấp bậc đấu thần.

Không có cấp bậc? Â, có thể tại Thiên Vương sơn một chiêu đả bại Phillip, cấp bậc đấu thần hiện có thật không thể sử dụng với hắn.

... Brockman tiếp tục dẫn dắt Đỗ Trần.

Hai người hàn huyên nửa ngày, thật là có duyên, ít nhất bên ngoài thoạt nhìn như lão bằng hữu nhiều năm không gặp.

Lúc buổi đêm, Brockman lấy cớ đi xem long liễn rồi ra phòng ngoài. Fancino đang ở bên ngoài, thấp giọng nói:

- Đại nhân chúng ta lúc nào chuẩn bị động thủ?

Brockman cười rất ưu nhã:

- Ta đã cùng Francis kết thành bằng hữu, hắn không có lòng nghi ngờ ta, mà ta cơ bản cũng đã biết rõ về hắn. A , trước mắt lựa chọn không cùng hắn chính diện đối địch là vô cùng chính xác.

Nhìn hai tay mình như nghệ thuật phẩm được hâm mộ bình thường, hắn lại nói:

- Sự thật đã chứng minh, Francis không thể ngăn cản “nghệ thuật cao nhã” của ta, ta cũng có kế hoạch hoàn hảo. Chờ tới trấn York, đất của mạo hiểm giả, chúng ta động thủ lần nữa.

Trong lúc này, nháo kịch bên trong vân vụ sâm lâm bắt đầu.

Demis chạy như điên, ba mụ đàn bà xấu xí đuổi theo không tha, nhưng theo lời lão Bowen nói, vân vụ sâm lâm đối với mỗi người đều như nhau. Ở nơi này, thực lực cao, tốc độ nhanh cũng không nhất định hữu dụng, bởi vì sương mù trong rừng tràn ngập hàng năm, trong tầm trăm thước không thấy bóng người, chỗ này địch nhân truy tung hết sức khó khăn.

Đang đuổi theo, độc nhãn long trong số ba mụ đàn bà đột nhiên nắm lấy tay của hai người kia, thấp giọng nói:

- Hai vị muội muội, chúng ta hình như đã vào lãnh địa của huynh đệ trong tộc.

- Sợ cái gì? Mặc dù quy củ của tộc là không được xông vào lãnh địa nếu không tuyên chiến, nhưng bằng ba tỷ muội chúng ta liên thủ, trên tam đại lục còn có nơi nào không thể đi vào?

Răng to ngạo nghễ nói.

Mặt đậu mùa cũng phụ họa:

- Đúng vậy, chúng ta tiếp tục đuổi, chỉ cần không cướp lãnh địa là được.

Các nàng đang nói, đột nhiên, Demis từ trong sương mù chạy tới:

- Xong hết rồi, ta lạc đường! Trời ạ, ta sao lại chạy đến trước mặt các ngươi chứ?

- Hừ!ngươi là tên lừa lọc, trốn không thoát đâu.

Tam tỷ muội chậm rãi tiến về phía Demis.

- Được rồi!

Demis rất thản nhiên, cũng rất thành thục ngồi xổm xuổng, nói:

- Không nên đánh mặt và tay ta, ta cần bọn chúng để tiếp tục kiếp sống nghệ thuât.

- Hừ, lão nương trước hết phế đi tay ngươi.

Độc nhãn long ra tay như điện, nắm lấy cổ Demis, rất nhẹ nhàng xách hắn lên.

Lúc nàng còn chưa biết có phát lực chấn gãy cổ người này, thì trong rừng rậm vang lên một tiếng quát lớn:

“Ai? Dám xông vào lãnh địa của ta?”

Hô hô.

Một cơn lốc đánh tan sương mù, một đầu cự long màu bạc cao mấy chục thước phóng lên, uy thế bức người, trên mặt đất có hơn mười người nhanh chóng lao tới.

- Các ngươi đã xông vào lãnh đại của ta cự long bì khắc, lập tức cút ra.

Cự long giận dữ hét lên.

- Ngươi bảo chúng ta cút?

Độc nhãn long tiện tay ném Demis xuống đất, con mắt duy nhất liếc phía nhân loại, khinh thường nói:

- Tử tôn của long tộc, khi nào lựa chọn cùng nhân loại ti bỉ mà ở chung?

- Hừ, rất đơn giản! Bọn họ cho ta nhiều kim tệ, kim tệ chói mắt!

Bì khắc cười lạnh:

- Quên đi, các ngươi cũng không đi, để mạng lại! Mấy nhân loại này nói, thực nghiệm phẩm số 5của bọn họ, trước khi thực nghiệm thành công không thể bị ngoại nhân phát hiện... dát dát, cho nên, các ngươi đều đi tìm chết di!

Cự long từ trên lao xuống, đánh về phía ba mụ đàn bá xấu xí, trong lúc này, Demis bị dọa ngất xỉu.

Độc nhãn long đột nhiên cười ha ha, tiếng cười nàng hết sức chói tai:

- Tiểu tử kia, ngươi xem rõ chúng ta là ai?

- Các ngươi?

- Ta là lão tổ mẫu của ngươi!

Trời đất! Ba mụ đàn bà xấu xí biến thành ba con cự long, một đỏ, một trắng, một đầu thì màu ám lục (xanh xám).

- Nhị muội, tam muội, các ngươi giết sạch nhân loại, ta giết tên tiểu nhân này, đáng chết, long tộc cao quý đương nhiên làm thực nghiệm phẩm sao? Giết “Số 5”.

Trên mặt đất, Demis vốn hôn mê mở mắt, đánh giá tình hình trước mắt rồi cười hắc hắc, tiếp tục giả chết...

Một hồi hỗn chiến bắt đầu, cuối cùng, nhân loại chết sạch, độc nhãn cự long màu đỏ cầm lấy thi thể ngân long bì khắc, cả giận nói:

- Ngươi là hậu duệ bất tài, không xứng trong lãnh địa của long tộc, cho dù chết, thi thể cũng không thể ở tại chỗ này.

Nàng phun ra một ngọn lửa, đốt trụi thi thể bì khắc, sau đó hai cánh vỗ, ném thi thể bay xa.

- Trời ạ, long tộc cao quý, điều này có thể sao?

Demis đứng dậy, nhìn tam tỷ muội đã biến thành nhân hình hung ác lao tới phía hắn, vội la lên:

- Không nên giết ta! Các ngươi nghe ta nói một câu, một câu được rồi, ta có một tiểu huynh đệ, gọi là Francis, hắn có rất nhiều châu báu, ánh sáng chói mắt, là châu báu mà cự long các ngươi thích nhất…

Hắn nhìn tam tỷ muội một chút. lại bổ sung:

- Mặt khác hắn rất tuấn tú… phi thường phi thường đẹp trai...

Đỗ Trần đáng thương, bị Demis giáo thụ vô lương tâm bán đứng.

Sâu trong vân vụ sâm lâm, chỉ có duy nhất một toà núi cao. Tòa núi này cao sừng sững, xuyên thấu sương mù, nghênh đón ánh sáng bầu trời.

- Ngao...

Trên đỉnh núi, một cói sói màu tuyết trắng đang hú.

Đây là một con sói rất lớn, nếu không phải là có tiếng sói tru rắm thối, sợ rằng người khác cho rằng nó là một con lợn đang ngắm trăng gọi xuân.

- Nam tử hán đại trượng phu, cái miệng phải lớn, giấc mộng cũng phải lớn.

Sói béo (phì lang) tự đắc nói.

- Mặc dù ta là một tráng lang bất động, mặc dù đồng bào gọi tuyết lang chúng ta là Tuyết Bỉ nhân của lang tộc, nhưng ta có giấc mộng, ta rất có vị khẩu!

Con sói nhìn ánh trăng:

- Nguyệt thần nữ a, sủng nhi của ngài, vương giả của vân vụ sâm lâm, tuyết lang Chis Andy... béo mập không thể chạy, bắt không được thực vật, cầu ngài cho ta một chút đồ ăn.

Hắn ti bỉ vươn móng vuốt, cố gắng lộ ra bàn chân béo tròn, nhìn ánh trăng cười:

- Nguyệt thần nữ xinh đẹp, mặc dù chỉ cần một con thú nhỏ có thể thỏa mãn khẩu vị của Andy, nhưng nếu ngài có thể cho ta một đầu cự long, Andy cũng sẽ không kêu nhiều mà ăn hết.

Uỵch.

Một con cự long nướng hiện ra trước mắt Andy, chính là số 5, thực nghiệm phẩm vừa bị giết chết, cự long bì khắc.

Andy bình bĩnh nhìn hết thảy, đột nhiên gật gật đầu:

- Ân, mơ mộng bao lâu rồi, khẩu vị bao lâu rồi! Đây là chân lý của tuyết lang Andy... lại là một con cự long đã được nướng chín ngon tuyệt, a ô!

Hắn băt đầu thưởng thức, rất nhanh hắn ngừng lại, nhìn một cái khối nhỏ lập phương chẳng biết làm bằng chất liệu gì khiến hắn ngẩn người, thứ này, so với khối trong tay Đỗ Trần giống hệt.

Đây là cái gì, bất quản! Trên người cự long toàn đồ tốt, một miếng ăn luôn.

Không ai biết, “Tổ hợp dị thú” số 5 trong thực nghiệm xếp ngang với vong linh đấu thần có thể chui vào bụng của tuyết lang không thể di động này.

Bên trong Á Long liễn, Brockman quay về bên trong.

Đỗ Trần dang chơi vui vẻ với tiểu Bối Bối, hắn cầm chuỗi vòng cổ mà Brockman tặng, đeo lên cổ nữ nhi:

- Bảo bối nhi, đẹp không?

Nha đầu kia lắc lắc đầu:

- Bối Bối không thích, Bối Bối thích cái khác.

- Được, bảo bối muốn cái gì ba ba đều cho ngươi.

Đỗ Trần từ trong túi lấy ra một cái gì đó - tiền, từ trong tay L’Griffins thắng được thủ sức trân quý, còn có hồn tinh cùng khối lập phương kì lạ không biết tên từ trên người Ngư Nhân vương...

Nhưng, tiểu Bối Bối hình như cái gì cũng không có hứng thú, Đỗ Trần không thể làm gì khác hơn là lấy tất cả các thứ mà mình có trong túi ra.

Brockman nhìn cảnh sắc đẹp mắt này, mắt xanh lộ ra một tia hưng phấn khó thể tả, số 6 quả nhiên trong tay ngươi.

Nhạy cảm nắm bắt sự biến hóa ánh mắt của Brockman, Đỗ Trần vuốt mũi nở nụ cười, nguyên lai là thứ này...

Chờ lúc nghỉ ngơi buổi đêm, Đỗ Trần thừa dịp Brocman vắng mặt, sờ sờ cái mũi, cười nói:

- Chờ tới trấn York, Brockman có thể động thủ, đến lúc đó hắn có thể sẽ có chút động tác nhỏ, các ngươi phối hợp một chút, sau đó.. a a!

Dịch Cốt khó hiểu nói:

- Thiếu gia, ngươi sao không cho ta ra tay giết chết Brockman kia?

- Sao lại thích bạo lực vậy? Chúng ta là quý tộc, chúng ta có thể từ trên người hắn biết được nhiều chuyện.

Đỗ Trần cười nói:

- Brockman thực lực dù không có hoàn toàn bại lộ, bất quá dù hắn là cửu cấp, hơn nữa bên người còn mấy tùy tùng hộ vệ, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của bọn lão tổ mẫu, phải không? Loại đối thủ này tùy thời có thể bóp chết... a a, chậm rãi chơi với hắn! Rất thú vị đó.

- Hơn nữa, ta muốn cho tiểu bằng hữu Brockman một khóa học, một khóa học về “Bất cáo nhi nã” có hậu quả gì.

Bạn đang đọc Liên Hoa Bảo Giám của Du Tạc Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.