Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 3914 chữ

- Xin lỗi, bác gái, cháu đến muộn, bác chờ lâu chưa?

- Không đâu, không đâu, con nhanh ngồi xuống, cẩn thận một chút.

Nhà hàng năm sao cao cấp, Lí Nhã Vân hẹn gặp Lâm Lệ Ngọc, đây là lần gặp thứ hai của hai người từ sau lần bọn họ cùng tới Tân Trúc tìm Ngài Thải Nhi.

Với người sĩ diện như Lí Nhã Vân mà nói, bà có hơi thẹn với Lâm Lệ Ngọc này.

Bà vốn cam đoan chắc chắn với Lâm Lệ Ngọc như thế, bà cam đoan vị trí con dâu này là của Lệ Ngọc, ai ngờ gió lớn cắt cụt đầu lưỡi. Không chỉ có cách giúp cô giữ được vị trí con dâu mà ngay cả đứa con trong bụng cô – cháu của Khương gia cũng bị rơi vào cảnh con tư sinh.

Mất mặt, thật sự là rất mất mặt, bà sao có thể để chuyện này xảy ra?

Nhưng đứa con duy nhất kia không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, ngay cả cha mẹ cũng không cần, chỉ muốn cùng người phụ nữ họ Ngải kia, bà có thể làm thế nào?

Vì con bỏ lại công ty mà gần đây chồng bà bận tới tối mày tối mắt, sứt đầu mẻ trán đến nỗi tính cũng nóng lên, vừa nghe bà nhắc tới chuyện liên quan đến con thì đã phát hỏa, nói ông không muốn nghe.

Vấn đề là, ông không nghe, bà còn có thể nói cho ai nghe được?

Việc xấu trong nhà không thể phơi ra cho người ta xem, chẳng lẽ ông không hiểu sao?

Nghĩ một hồi, bà hẹn Lệ Ngọc nói chuyện, chính là oán hận con không cần cha mẹ với Lệ Ngọc. Khi đó, Khương Kham mới đi được hai ba ngày thôi, bởi lẽ bà và chồng đều tin chưa đầy một tháng con sẽ quay lại nên mới có mặt mũi mà hẹn gặp Lệ Ngọc.

Nhưng là, ai biết nháy mắt đã qua hơn một tháng, con không chỉ ở chỗ người phụ nữ họ Ngải kia như cái gặp nước mà còn mua một biệt thự lớn, xem ra là định sống ở Tân Trúc lâu dài.

Chuyện này bà càng nghĩ càng giận, cũng rất đau lòng, không tìm người mà phun mật vàng thì đúng là sẽ nổi điên.

Bởi vậy, bà mới lại hẹn Lệ Ngọc ra, thuận tiện xem cô, quan tâm thân cô, dù sao đứa bé trong bụng cô cũng là cốt nhục Khương gia.

- Con trông gầy đi đấy, sao vậy? Con không chăm sóc mình thật tốt sao? Lí Nhã Vân quan tâm hỏi.

- Con chỉ là nôn nghén có vẻ nghiêm trọng mà thôi, không có việc gì. Cám ơn bác gái quan tâm. Lâm Lệ Ngọc nhu nhược lắc đầu: - hôm nay bác tìm con có chuyện sao?

- Chúng ta gọi cơm trước đi!

Gật gật đầu, hai người gọi phục vụ, gọi mấy món ăn lên.

- Thật ra, bác chỉ muốn xem con gần đây có khỏe không thôi. Lí Nhã Vân nói.

- Con vẫn khỏe. Bác thì sao?

- Bác à, đừng nhắc tới nữa. Bà thở dài lắc đầu: - con cũng biết bác chỉ có một đứa con trai mà thôi. Kết quả nó lại cùng đứa con gái khác trốn đi, vứt bỏ cha mẹ vất vả nuôi nó khôn lớn, bác khỏe thế nào được?

Máy hát vừa mở ra thì không có điểm dùng.

- Vốn bác còn nghĩ nó từ nhỏ sống trong nhung lụa sẽ không chịu được khổ, giống như năm đó nó vốn kiên trì không chịu ly hôn, kết quả mới cùng cô ta ra ngoài ở vài ngày đã ngoan ngoãn quay đầu về nhận sai, xin chúng ta tha thứ cho nó. Nhưng lúc này, nó như rất quyết tâm, không định trở lại nữa.

- Con biết không? Nó lại mua một biệt thự mà ở cùng cô ta, giống như định ở lại đó sinh sống lâu dài, không về Đài Bắc nữa. Con nói thế có coi được không.

- Tuy rằng cha nó tức đến nói rằng đoạn tuyệt quan hệ cha con, còn đem nhà ở của nó thu hồi về, lại đuổi nó ra công ty. Nhưng hổ dữ cũng không ăn thịt con, tấm lòng cha mẹ chẳng lẽ nó không hiểu nỗi khổ của chúng ta, không biết người đàn bà kia không xứng với nó. Nó đáng giá có một người phụ nữ tốt, giống như con vậy? Chúng ta hoàn toàn là vì muốn tốt cho nó! Con có hiểu được bác không, Lệ Ngọc?

- Con hiểu, bác gái.

- Bác biết con sẽ hiểu. Lí Nhã Vân lập tức lộ ra vẻ yêu thích.

- Xin lỗi. Phục vụ tiến lên mang đồ ăn lên.

Hai người im lặng dùng bữa trong chốc lát, cho đến khi buông dao nĩa, tao nhã uống chút đồ uống rồi mới lại nói chuyện.

- Lệ Ngọc, con có biết bác vẫn rất thích con, cũng một lòng hy vọng con có thể làm con dâu của bác không?

Lí Nhã Vân thành thật nhìn cô ta.

Lâm Lệ Ngọc gật gật đầu.

- Tình huống bây giờ, bác cũng không biết còn hy vọng hay không, nhưng bác có thể cam đoan với con một chuyện, bác và bác trai tuyệt đối sẽ không thừa nhận ai là con dâu Khương gia ngoại trừ con. Nhất là người đàn bà kia, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhận cô ta.

Lâm Lệ Ngọc trầm mặc không nói, Lí Nhã Vân vẫn không ngừng nói.

- Bây giờ con chỉ cần nghĩ xem làm thế nào bình an sinh hạ đứa trẻ là được, bởi vì đứa trẻ này sẽ là người thừa kế duy nhất của Khương gia, nếu cuối cùng Khương Kham vẫn không chịu lấy con, chúng ta sẽ đem tất cả cho đứa trẻ này, con yên tâm.

- Cám ơn bác gái.

- Nói cảm ơn cái gì, vốn là như thế. Chỉ là ủy khuất con phải làm mẹ chưa kết hôn, bị người chỉ trỏ, bác nhất định sẽ bồi thường cho con.

Lâm Lệ Ngọc mỉm cười, nhưng cười lại cứng ngắc giống như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Người mẹ chưa kết hôn?

Bị người chỉ trỏ?

Cô thật sự muốn sống cuộc sống này sao?

Không, cô không cần, hơn nữa cho dù cô muốn cũng không được, vì một khi đứa trẻ sinh ra, lời nói dối của cô sẽ bị lật tẩy.

Đứa nhỏ không phải con của Khương Kham.

Anh nói đúng, anh uống say rồi chỉ ngủ, sẽ không làm chuyện gì khác, ngay cả cô cởi hết quần áo anh, nửa ngày giở trò anh cũng không có chút phản ứng.

Kỳ thật, trước khi cùng anh hẹn hò, cô từng nghe một số tin đồn khó tưởng tượng, nói anh có bệnh tâm lý về tình dục, thậm chí còn nói anh bị yếu sinh lý.

Cô vốn không tin vì anh đã có hai con trai, thể trạng hoàn mỹ như vậy không thể không được.

Nhưng sau khi hẹn hò, cô mới phát hiện anh không phải là không được mà là căn bản không muốn.

Trừ bỏ vài trường hợp xã giao như để cho người khác xem thì anh lãnh đạm tới chỉ đụng môi rồi liền dời đi, còn lại, anh chẳng hề có ý niệm muốn chạm vào cô.

Cô không hiểu vì sao, bởi vì cô vốn rất đẹp. Mỗi người đàn ông có cơ hội hẹn hò cùng cô đều không ngăn được mà muốn ôm cô, chỉ có anh là không.

Nhưng cũng bởi vậy, càng khơi dậy quyết tâm của cô với anh.

Phát hiện mình vì một đêm tình mà không cẩn thận mang thai, kế hoạch săn chồng bắt đầu hiện hình trong cô.

Cô biết, nếu xuống tay từ phía anh, khả năng kế hoạch thất bại sẽ rất lớn, nếu theo cha mẹ anh thì cơ hội thành công sẽ cao đến 90%.

Tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch của cô, cha mẹ hai bên đều đồng ý rồi ở yến tiệc đêm đó mà công bố tin vui, hơn nữa cô còn có thai làm tấm bùa chắn thân.

Cô vốn nghĩ kế hoạch đã rất chắc chắn, không ngờ, kết quả không chỉ khiến cô thất vọng mà còn tự rơi vào cạm bẫy của chính mình, không thoát ra được.

Không thể cứ chờ đợi như thế, bởi lẽ kết quả đã quá rõ, Khương Kham căn bảnẽ không vì đứa nhỏ mà kết hôn với cô.

Trọng điểm là đứa nhỏ căn bản không phải là con của anh, mặc kệ cuối cùng anh có kết hôn với cô hay không, trước tiên cô nên nhanh chóng nghĩ cách làm sẩy thai, vì nếu cứ thế tiếp tục thì sẽ không kịp.

- Con đừng để quá mệt nhọc, nếu nôn nghiêm trọng thì ăn những đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa, thế nào cũng phải ăn ít cơm. Mặt khác nên mặc những đồ chất liệu từ thiên nhiên, quần áo rộng rãi, như thế cho thoải mái. Để bác mua cho con rồi đem tới...

Bên kia bàn ăn, Lí Nhã Vân đang nói tràng giang đại hải những chuyện phụ nữ có thai nên chú ý, nên bảo vệ sức khỏe, thân thể ra sao mà không biết bên này, trong đầu Lâm Lệ Ngọc nghĩ chỉ là làm thế nào để sẩy thai ngoài ý muốn không để người khác biết là mình cố ý.

Nếu có người biết được thuật đọc tâm, thấy hình ảnh này chắc là sẽ cười mà chết mất. ha ha.

Từ buổi sáng, Ngài Thải Nhi đã cảm thấy trong người không thoải mái, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ đoán rằng vì chuyện chuyển nhà mà mệt mỏi nên cũng không nói cho Khương Kham biết.

Thật ra, nếu theo quá khứ, cô chỉ hơi không thoải mái cũng sẽ nói cho anh vì cô thích nhìn cách anh quan tâm tới cô.

Nhưng từ hai ngày trước, khi ở nhà mới, cô nói câu “Lâm tiểu thư kia sinh cho anh”. Không khí giữa hai người trở nên hơi kì quái, cô khó mà nói rõ được.

Kì quái thế nào?

Nên nói thế nào đây? Không phải anh không để ý cô, cũng không nói chuyện với cô. Làm bất kì chuyện gì vẫn cùng cô thương lượng rồi mới quyết định, vẫn ôn nhu, săn sóc, chu đáo, nhưng nụ cười sung sướng của anh đã không thấy.

Đây là sự thay đổi rất nhỏ, người khác sẽ không phát hiện, tựa như hai đứa nhóc hoàn toàn không hay biết.

Nếu Lam Tư còn ở đây, cô nghĩ chắc chăn anh cũng không phát hiện.

Nhưng thân là người yêu anh, sống cả đời bên nhau, một ngày 24h hầu như dính cùng anh một chỗ, cô sao có thể không phát hiện điều đó?

Càng miễn bàn khiến cho anh thay đổi lại chính cô là kẻ đầu sỏ.

Trong lòng hối hận cho nên sự thay đổi này khiến cô rất tự trách mình, không tự chủ mà cũng có chút để ý, xấu hổ, khiến không khí càng quái dị.

Nói đến nói đi cũng là cô ngu ngốc, đáng giận.

Bụng lại đau đớn, cô không nhịn được mà nhíu mày, nhớ lại kì sinh lý tháng trước là ngày mấy, chẳng lẽ nguyệt sự của cô đã tới sao?

Thật sự suy nghĩ một chút, đột nhiên cô trợn to mắt, mặt kinh ngạc vô cùng, trong lòng dâng lên cảm xúc lo lắng và sợ hãi.

Sẽ sao?

Không thể nào?

Có lẽ là cô nhớ lầm ngày; có lẽ là gần đây cuộc sống thay đổi quá lớn; cũng có lẽ là vì thời gian này phát sinh nhiều chuyện khiến cảm xúc của cô thay đổi mới ảnh hưởng tới chu kì sinh lý.

Bụng lại lần nữa truyền đến cảm giác đau đớn khiến mặt cô trắng xanh, lập tức tìm chỗ ngồi xuống, từ từ hít sâu, cố gắng ổn định cảm xúc của mình trước.

- Ông xã!

Chốc lát sau, cô kêu lên, vì không dám dùng sức nhiều nên giọng nói cũng rất nhỏ.

Khương Kham không biết cô ở chỗ nào, cũng có lẽ là anh ở ngoài nhà, sao có thể nghe tiếng kêu như mèo của cô được?

Ngải Thải Nhi nhíu mày, dùng sức mà nghĩ, trừ cách kêu to, có cách gì có thể cho anh biết cô đang tìm anh?

Điện thoại của cô để ở tầng một, cũng không thể gọi điện.

Cô vừa nghĩ cách vừa nhìn quanh, đột nhiên thấy chén cà phê mang lên... nghĩ cô lại còn uống cà phê, thật đúng là muốn tự bóp chết mình.

Cô cầm lấy cái chén kia, tuy rằng đó là cái chén cô yêu thích nhưng trong tình huống này thì cũng đành hy sinh.

Cô lăn cái chén ra ngoài cửa phòng. Ngoài cửa rất gần với cầu thang, nếu may mắn.

“Đông! Thùng thùng thùng......”

Cái chén lăn xuống thang lầu, phát ra tiếng “đông” liên tiếp.

- Bà xã, em làm gì thế? Giọng Khương Kham lập tức vọng lên từ tầng một.

Ngải Thải Nhi không lên tiếng trả lời, bởi vì cô biết nếu anh không nghe thấy cô đáp nhất định sẽ chạy lên xem có chuyện gì.

- Bà xã, em ở đâu?

Giọng anh dần gần hơn, vừa mới ở tầng một, giờ đã lên tới tầng hai.

- Ở đây. Cô đáp lại, vẫn như cũ không dám dùng sức lớn tiếng.

Chỉ chốc lát sau, Khương Kham xuất hiện ở cửa phòng, trên tay cầm cái chén cô vừa quăng đi về phía cô.

- Chén này là thế nào? Anh hỏi cô nhưng lại dừng bước, nhăn mày nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: - em không khỏe sao?

- Vâng.

Anh vội chạy tới bên cô, cẩn thận cầm tay cô, tay kia vội xoa trán cô.

- Sao thế? Sao lại không khỏe? Anh lo lắng, sốt ruột hỏi.

Nhiệt độ cơ thể của cô bình thường, không sốt.

Ngải Thải Nhi nắm tay anh từ trán mình kéo xuống, hơi nghiêng người về phía trước, dựa vào anh.

- Em còn chưa biết. Cô nhỏ giọng nói.

- Không biết vì sao không khỏe à? Khương Kham khó hiểu.

- Không phải. Cô lắc đầu.

- Không phải?

- Làm sao bây giờ? Ông xã, em rất sợ.

Với những lời không đầu không đuôi này, anh hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

- Thải Nhi, rốt cuộc làm sao vậy? Em nói sợ, là đang sợ cái gì? Còn nữa, em cảm thấy không khỏe ở đâu, có muốn đến bệnh viện không?

Anh đỡ vai cô, ngồi xổm xuống nhìn mắt cô, ôn nhu hỏi.

- Bụng em hơi đau. Ngài Thải Nhi khẽ mở miệng, trầm mặc một chút, mới nói cho anh.

Nhưng vừa nói, mắt cô đã không ngăn được mà ửng đỏ lên.

- Làm sao bây giờ, ông xã? Cô hoảng hốt nhìn anh: - Gần đây bận rộn, em không để ý đã chậm chu kì. Em rất sợ mình đã mang thai, nhưng vì bận chuyển nhà mà không phát hiện, giờ bị động thai thần, làm sao bây giờ?

Lời vừa nói ra, ngay cả Khương Kham sắc mặt cũng trắng bệch. Anh đương nhiên không mê tín như thế mà đi tin tưởng chuyện thai thần (chắc là linh hồn của thai nhi) này nọ nhưng Thải Nhi nói bụng cô bị đau, bụng dưới đau....

- Anh đưa em đến bệnh viện. Anh vội dứng dậy, người hơi lảo đảo.

- Ông xã, anh không sao chứ?

Ngải Thải Nhi lo lắng nhìn anh, bộ dạng của anh, thoạt nhìn còn mệt mỏi hơn cô.

Anh lắc lắc đầu, nhắm mắt lại ổn định nỗi lòng của chính mình rồi mới mở mắt, hít sâu một hơi, khôi phục sự bình tĩnh thường nhật.

- Em có thể tự đi không? Anh lo lắng hỏi: - hay để anh bế em?

- Anh bế được sao? Cô đùa một chút cho không khí dịu đi,

- Coi thường ông xã em sao? Khương Kham nhíu mày, cũng lấy giọng đùa vui trả lời, nhưng khi ôm ngang cô lên thì lại vô cùng ôn nhu, cẩn thận.

Cô vòng tay ôm lấy vai anh để giữ cân bằng.

- Khó chịu thì nhất định phải nói cho anh biết. Anh nhẹ giọng nhắc cô.

- Được.

Cô gật đầu, thoải mái để cho anh ôm xuống lầu, đi đến gara, đỡ cô lên xe rồi rời đi.

Khương Kham tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, muốn đi bằng tốc độ nhanh nhất mà đến bệnh viện nhưng vì để cho lão bà ngồi trong xe được thoải mái và an tâm mà anh vẫn cố gắng duy trì sự điềm tĩnh, lái xe tới bệnh viện.

Ngải Thải Nhi thật sự mang thai, tính ra thì thai nhi đã được năm tuần, nhưng giờ có một số dấu hiệu nhỏ của hiện tượng xảy thai.

Nghe thấy hai chữ “sẩy thai”, hai vợ chồng đều hoảng sợ tới mặt không giọt máu khiến bác sĩ cũng hoảng lây.

Bởi vì cô chưa từng thấy người đàn ông nào mặt trắng bệch ra nhanh như thế, hoàn toàn trắng bệch khiến cô sợ tới mức vô cùng lo lắng anh ta sẽ té xỉu ở đây, đến lúc đó muốn đỡ ra ngoài cũng cần phải cố hết sức, bởi vì anh ta rất cao lớn, chắc cũng phải cao hơn 180cm.

Vì để ngừa vạn nhất, tránh khỏi những phiền toái không cần thiết, cô đành phải không ngừng cam đoan với bọn họ, nhấn mạnh “một chút”, hiện tượng “rất ít”, chỉ cần thai phụ nghỉ ngơi tốt, đừng quá mệt nhọc là được.

Thấy bọn họ vẫn vô cùng lo lắng, mặt không giọt máu, bác sĩ đành phải cứ ngồi mà cam đoan rằng tình huống này với phụ nữ mới có thai chỉ là chuyện thường, thật sự chỉ cần nghỉ ngơi tốt thì sẽ không sao.

Nhưng để phòng vạn nhất, có một số nguyên nhân sẩy thai tự nhiên không thể đề phòng như chuyện nhiễm sắc thể bất thường hoặc bệnh thận, cao huyết áp, tử cung dị dạng... là những nguyên nhân bất khả kháng thì cô vẫn phải giải thích cho bọn họ một lần, miễn sau này xảy ra chuyện lại tìm cô gây rối.

Nói suốt bốn mươi phút, mới tống cổ được đôi vợ chồng chuyện bé xé ra to này, bác sĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi, càng nghĩ càng buồn cười.

Vừa rồi, đôi vợ chồng kia còn quá trẻ, thai phụ mới có ba mươi tuổi thôi, dựa theo xã hội hiện tại thì chắc hẳn bọn họ là vợ chồng mới cưới, đây là lần đầu tiên mang thai.

Nhưng trên thực tế, đây không phải là lần thứ nhất bọn họ mang thai, cũng chẳng phải mới cưới mà là sớm kết hôn được 10 năm, có một đôi song sinh chín tuổi.

Buồn cười không?

Nhưng ngoài việc cảm thấy buồn cười cũng khiến người ta thấy thật hâm mộ.

Kết hôn vợ chồng mười năm rồi, có mấy đôi còn ân ái như bọn họ?

Bọn họ nắm chặt tay nhau, một phút cũng không buông ra, chồng thỉnh thoảng ôn nhu ôm vợ, người vợ thì luôn tin tưởng mà dựa vào người chồng, còn có tình yêu toát ra trên người bọn họ khiến không khí xung quanh như nồng ấm hơn, quả thực khiến người nhìn thấy mà khó thở.

Cô nghĩ, có cha mẹ yêu thương nhau như thế, đứa bé trong bụng mẹ kia, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ cố mà được sinh ra để làm con của bọn họ.

Bác sĩ mỉm cười, vừa nghĩ vừa khám thai định kì cho một vài thai phụ khác.

- Tiếp theo, mời cô Lâm Lệ Ngọc. Y tá ngoài cửa gọi.

Bác sĩ nhìn tư liệu của thai phụ này trong máy tính.

Trống rỗng.

Là người lần đầu đến tìm cô, chắc là thai phụ mới.

Cửa phòng khám bị đẩy ra, một người phụ nữ cực kì xinh đẹp, dáng người như model bước vào.

- Mời ngồi. Bác sĩ thân thiết mỉm cười.

- Tôi chờ đã lâu, khi nãy có một đôi nam nữ ngồi ở trong quá lâu.

Vừa mở miệng đã oán giận, có vẻ như đây không phải là một mỹ nữ dễ gần. Bác sĩ đoán trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn thân thiết mỉm cười:

- Đúng, đôi khi tôi gặp phải những cặp vợ chồng có nhiều vấn đề nghi vấn.

- Bọn họ thì có vấn đề gì? Vô sinh sao? Muốn nhờ người sinh hộ nên mới có nhiều vấn đề như thế?

- Không phải, người vợ đó đã mang thai, chỉ là đến kiểm tra thai thôi.

- Mang thai? Sắc mặt Lâm Lệ Ngọc đột nhiên vô cùng khó coi.

Thì ra là mang thai.

Dĩ nhiên là có mang thai!

- Mấy tháng? Cô ta tức giận hỏi.

Bác sĩ không nhịn được nhíu mày:

- Xin lỗi Lâm tiểu thư. Cô nói sang chuyện khác:

- Cô cảm thấy không thoải mái ở đâu?

Tư liệu cá nhân của cô ghi chưa kết hôn, gọi tiểu thư chắc là đúng.

- Bọn họ rất vui đúng không? Tôi thấy anh ta che chở cô ta rời đi, coi cô ta như tờ giấy sợ bị gió thổi mưa rơi vào, người đụng vào...

- Lâm tiểu thư ...

- Sao lại có cách cư xử khác biệt như thế? Tôi kém cô ta ở chỗ nào? Vì sao anh ấy không thương tôi? Cô ta thì có chỗ nào tốt? Cô nói đi, nói cho tôi biết.

- Lâm tiểu thư?

- Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ, tuyệt đối không! Lâm Lệ Ngọc rống lên thề, vẻ mặt vừa điên cuồng vừa lãnh khốc.

Cô đến Tân Trúc muốn tìm Khương Kham để đàm phán lần cuối, không ngờ lại thấy bọn họ ra khỏi nhà, cô theo dõi bọn họ đến đây, không ngờ lại gặp kết quả này.

Bác sĩ bị những lời cô ta nói mà kinh ngạc nói không ra lời, chờ cô phục hồi lại tình thần thì bệnh nhân không biết từ đâu mà đến kia đã nổi giận đùng đùng rời đi.

Cô cùng y tá đứng bên nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều vô cùng ngạc nhiên, tựa như đang hỏi....

- Bệnh nhân khi nãy có phải đến nhầm chỗ rồi không? Cô ta nên đến khoa tâm thần chứ không phải khoa phụ sản?

Bạn đang đọc Li Hôn Lão Ba của Kim Huyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.