Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 59

Phiên bản Dịch · 3944 chữ

Cảm tạ ơn trên, Đơn Bất Quần, tôi chỉ đợi câu hỏi này của hắn nữa mà thôi.

“À, Đơn đại nhân, ngài không nhắc thì ta cũng quên khuấy mất, trí nhớ của ta dạo này tệ quá! Tôm là một thứ vi khuẩn bệnh độc, còn về từ bệnh độc thì qua mặt chữ ta cũng có thể biết rõ rồi, nghĩa là vừa có bệnh lại vừa có độc. Về loài vi khuẩn, để ta nghĩ xem nào... Vi khuẩn dị hình chính là loài vật giống như bọ cạp, rắn rết, côn trùng độc hiện nay, có điều, hình như còn độc hơn chúng gấp trăm ngàn lần.” Tôi ngừng lại đôi lát, nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của mọi người, nhanh chóng nói tiếp: “Mẫu thân của ta nói, vi khuẩn là loại còn ghê gớm hơn bọn kia nhiều, chính vào lúc bọn chúng chưa trưởng thành, còn rất nhỏ thôi, mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng giả dụ bất cẩn chạm vào nó là sẽ gặp vận xui xẻo. Bởi vì chúng có thể truyền đi nhanh trong huyết dịch, thậm chí còn ăn hết cả bộ não của con người... Này, mấy vị đại nhân, các vị làm sao thế? Ta vẫn còn chưa nói hết mà...”

Nhìn những đôi nam nữ lũ lượt chạy ra ngoài, tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười ra cả nước mắt, nằm bò cả ra mặt bàn. Tầm vừa tức giận vừa buồn cười cốc lên đầu tôi một cái, sau đó cùng Thượng Quan Khiêm đuổi theo mọi người ra bên ngoài. Tôi lau mấy giọt nước mắt trên mặt, ngước lên nhìn, đối diện vẫn còn một người đang ngồi tĩnh lặng trước mặt mình - là Thượng Quan Doãn.

Lúc nãy vẫn còn bao nhiêu người, vậy mà bây giờ chỉ còn lại có mỗi hai chúng tôi. Thấy hắn mặt không đổi sắc, lòng không hoang mang ngồi vững chãi trước mặt mình, tôi bắt đầu cảm thấy khâm phục hắn. Mỉm cười lắc đầu vài cái, gắp một con tôm cuộn, đưa lên miệng thưởng thức, tôi nhìn người đàn ông trước mặt mình.

“Thật không ngờ mới có nửa năm mà muội lại thay đổi nhiều như vậy.” Thượng Quan Doãn nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói.

Nghe khẩu khí của hắn thì dường như tôi với hắn là những người bạn lâu năm không gặp. Đại ca, đừng làm như tôi với huynh thân nhau thế!

“Đại ca, huynh đang khen ngợi hay đang cười nhạo muội đây? Hơn ba năm rưỡi nay, người thay đổi nhiều nhất chính là huynh, chứ không phải ta.” Tôi lại ăn thêm một con tôm nữa.

“Thật sao? Có lễ do hoàn cảnh ép con người mà thôi.” Hắn nhìn tôi, cũng gắp một con tôm, nho nhã dùng ngón tay thon dài của mình bóc vỏ, rồi ăn ngon lành.

Lẽ nào tôi bị trúng ta rồi sao? Ngờ nghệch ngồi đây nhìn một người đàn ông ăn tôm, lại còn là một tên đàn ông khiến người ta căm ghét. Nhưng lúc này hắn lại vô cùng nho nhã, phong độ ngời ngời.

“Bây giờ muội đã biết cách chọc ghẹo người khác, ăn nói cũng sắc sảo, lợi hại hơn xưa, tính cách cũng cởi mở, vui vẻ, không còn âm trầm như trước kia nữa. Chuyện thành thân đối với muội đích thực là chuyện tốt lành.” Hắn nhìn tôi mỉm cười dịu dàng.

Tôi đưa tay chống trán, che đi đôi mắt. Chết rồi! Lẽ nào hôm nay tôi phạm vào mệnh đào hoa, tại sao lại thấy người đàn ông này đẹp trai hơn mọi khi nhiều thế? Nhà Thượng Quan chết tiệt này, sao lại sinh ra toàn mĩ nam chứ?

“Thái tử điện hạ, huynh không cảm thấy nên ra ngoài chăm sóc cho thái tử phi sao?” Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt chán nản. Gã đàn ông si tình, mau ra ngoài tìm vợ của mình đi, rảnh rang ngồi đây nói chuyện lăng nhăng với vợ của người ta làm gì chứ, đặc biệt còn là vợ của huynh đệ ruột thịt.

“Còn muội thì sao? Tại sao lại chẳng thấy lo lắng gì cả?” Hắn hỏi vặn tôi một cách khó hiểu.

“Lo lắng cái gì? Lo lắng thì có ích lợi gì chứ? Hà tất phải tự mình tìm buồn khổ? Ăn no rảnh rỗi tự tìm chuyện phiền phức sao?” Tôi lên giọng hỏi lại hắn. Thực ra thì tôi cũng đã nhịn khá lâu rồi, nếu như không phải sợ bị hắn coi thường, tôi đã xông ra ngoài từ lâu rồi. Thượng Quan Doãn, tên đàn ông chết tiệt, toàn thích chọc vào nỗi đau của người ta!

Hắn liếc mắt nhìn tôi, nhoẻn miệng cười nhạt, lau sạch bàn tay, từ từ đứng dậy bước ra ngoài.

Thượng Quan Doãn đi rồi, tôi cũng vội vã đứng dậy đi ra ngoài. Hả, người đâu, tất cả đều chạy đi đâu cả rồi? Bên ngoài không còn một ai.

Phía sau thân cây trước mặt hình như có hai người đang nói chuyện, một giọng nói nghe rất giống Tầm, giọng nói của nữ nhân còn lại, không cần nói nhiều, khẳng định đó là Bạch Ánh Tuyết. Thượng Quan Tầm, tên đàn ông đáng chém ngàn đao, vừa mới rời khỏi tôi, cuối cùng đã tìm ra thời cơ để gặp mặt người tình cũ.

Tôi đang định xông lại bắt gian tình, ai ngờ vừa chạy được vài bước, cổ đã bị thứ gì đó ghì chặt vào, tiếp đó, tôi bị người ta kéo cổ đi vào một bụi cây gần đó.

Tôi sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, liến thoắng lên tiếng: “Xin… xin hỏi là vị… vị huynh đài nào? Tiểu nữ tử… đã mạo phạm… mạo phạm gì đến người?”

“Hừm, sợ rồi sao?”

Giọng nói vang lên từ phía sau lưng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, là Bạch Ánh Đồng.

Tôi từ từ quay người lại, cố gắng nhìn rõ cô ta, nhưng nhận ra ánh trăng không sáng cho lắm. “À, là nhị tẩu sao? Tẩu muốn ta bình giá cây trâm này thì cũng không cần thiết phải đặt sát đến vậy đâu?” Hung khí chắc là một chiếc trâm cài, hình như lần trước cô ta cũng dùng chiếc trâm này để uy hiếp tôi. Bình tĩnh nào, cô ta tuyệt đối không dám hạ thủ tôi ngay trong một ngày đặc biệt thế này đâu.

“Đừng có xưng hô thân thiết như vậy, ta không nhận nổi câu gọi “nhị tẩu” của ngươi đâu!” Giọng nói của Bạch Ánh Đồng tuy rằng rất nhỏ, nhưng nộ khí đùng đùng. “Hạ Chi Lạc, có lẽ ta nên gọi ngươi một câu là “Lục Tiểu Phụng” mới đúng. Nhờ phúc của ngươi mà cuối cùng ta không chết nổi. Tin chắc rằng ngươi vẫn chưa quên mất những lời ta nói vào ngày hôm đó nhỉ?”

Tôi vừa định dùng tay đẩy chiếc trâm đó đi, cô ta liền ấn mạnh hơn chút, đồng thời tay trái cũng tóm lấy vai tôi rồi đánh tiếng dọa dẫm: “Đừng động đậy linh tinh, thứ này không có mắt đâu!”

“Mĩ nữ, ta gọi một câu mĩ nữ chắc là được đúng không? Lần trước ở trong sơn động, dù thế nào đi nữa, tính mệnh này của ngươi cũng là do ta cứu. Tuy rằng lúc đó, ta cũng làm nhiều chuyện không đúng, nhưng người sai trước vẫn là ngươi, phải không? Không những đánh ta lại còn cắn ta, người chịu hại là ta đấy. Còn nữa, ngươi cho rằng đêm nay thích hợp để ngươi báo thù sao? Giết chết ta, ngươi đã từng nghĩ tới Khang Vương phủ sẽ thế nào không? Đại mĩ nữ Kháng Túc!” Hừm, đám người kia chết đi đằng nào rồi, ra ngoài nôn một hồi thì cũng không cần phải biến mất tăm mất tích như vậy chứ!

“Lục Tiểu Phụng, ngươi đừng có xảo biện, người cứu ta là Thất Túc, có liên quan gì đến ngươi? Mối thù ngươi sỉ nhục ta, ta nhất định phải báo, cho dù đêm nay không giết chết được ngươi, sớm muộn cũng có ngày ta sẽ giết chết ngươi! Huống hồ ngươi còn biết bao nhiêu bí mật của ta, ta không thể buông tha cho ngươi được!” Cô ta thì thầm bên tai tôi.

“Mĩ nữ, phiền ngươi dùng đầu suy nghĩ đi, nghĩ xem người ngươi hành thích là ai? Ngươi cho rằng trong tình hình đó, ngươi vẫn có thể chạy thoát được sao? Nếu như không phải là ta, ngươi cho rằng Thất Túc sẽ vô duyên vô cớ chạy ra cứu ngươi sao? Ngươi nghĩ những người trong Tinh Túc Môn các ngươi tình sâu nghĩa nặng vậy ư? Ta cũng không hề có ý muốn hạ thấp thất Túc.” Tôi sợ hãi vô cùng, tại sao vẫn chưa có ai xuất hiện, cổ tôi mỏi chết mất.

Bàn tay của cô ta khẽ buông lỏng ra, cây trâm cũng không còn kề sát như trước nữa.

“Này, ta không thể hiểu nổi ngươi, thân phận cao quý như vậy, tại sao lại chạy đi bán mạng cho Tinh Túc lão quái chứ?” Tôi nhiều chuyện hỏi Bạch Ánh Đồng điều tôi tò mò bấy lâu nay.

“Ta làm gì thì liên quan gì đến ngươi? Lục Tiểu Phụng, ta biết ngươi có tài ăn nói, đừng cho rằng dựa vào mấy câu nói đó có thể khiến ta động lòng, hôm nay dù thế nào đi nữa ta cũng phải cho ngươi một bài học thích đáng!”

Thôi chết rồi, người phụ nữ này đột nhiên dùng tay trái kéo y phục của tôi xuống, tay phải cầm chiếc trâm đưa về phía trước ngực tôi. Trời ơi, lần trước tôi vô lễ với cô ta, hôm nay đổi lại cô ta vô lễ với tôi, hỏi có còn thiên lí nữa không?

“Tiểu Phụng, hai người đang làm cái gì thế?”

Tề ca à Tề ca, giọng nói của huynh đúng là mang lại vô vàn hạnh phúc cho ta đấy!

Nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Khiêm, Bạch Ánh Đồng lập tức thu tay lại, cuối cùng tôi đã có thể hít thở một cách bình thường.

Sau khi chỉnh đốn lại y phục, tôi liền khoác vai Bạch Ánh Đồng, nói chuyện cùng với một bóng người ở phía trước mặt: “Tề ca, ta với nhị tẩu đang nói về chuyện bộ y phục này của ta được đặt may ở đâu?” Cảm nhận rõ cả người Bạch Ánh Đồng cứng sựng lại, tôi vỗ nhẹ vào vai cô ta vài cái, ra hiệu hãy thả lỏng. Hạ Chi Lạc có chiều cao tầm khoảng một mét sáu tám, còn Bạch Ánh Đồng chỉ độ tầm một mét sáu, đưa tay khoác vai cũng rất thuận tay.

“Muốn nói chuyện may y phục thì cũng nên tìm nơi sáng sủa một chút, mau vào phòng đi, không thì thức ăn nguội hết mất!” Tề ca dịu dàng lên tiếng rồi quay người bước vào phòng.

“Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng có tưởng ngươi giúp ta lần nữa ta sẽ cảm kích đấy!” Bạch Ánh Đồng đẩy tay tôi ra, đi thẳng vào phòng mà không thèm quay đầu lại.

Tôi khinh bỉ nhìn cô ta, có bản lĩnh thì đừng có vào phòng nữa!

Tôi cũng chu miệng đi theo vào trong. Vừa vào bên trong, mọi người đều đã quay lại đầy đủ. Chắc là nôn rất sảng khoái! Tôi cũng học theo nụ cười nham hiểm của Đơn Bất Quần, liếc mắt nhìn hết thảy mọi người. Tầm lúc này mặt mày bình thản ngồi về chỗ cũ, tôi nghiến răng, lườm ngọt một cái, tối nay quay về sẽ tính sổ cùng chàng!

Không lâu sau, mấy người bọn họ đều biết vừa nãy tôi chỉ chọc ghẹo họ thôi, liền cố ý hùa vào bắt tôi uống rượu phạt. Có lẽ bắt tôi uống rượu thẳng thừng thì không hay lắm, mọi người liền quay đầu giáo về phía Tầm, Thượng Quan Khiêm cũng nhảy vào cổ vũ, bảo người khác rót ba ly rượu, đặt trước mặt Tầm.

Đôi tai Tầm bỗng dưng đỏ lựng lên, chàng nhìn mấy li rượu trước mặt, không nói uống cũng chẳng nói không.

“Huynh ấy không biết uống rượu.”

Giọng nói này khiến cho tất cả mọi người im bặt đi, mười mấy cặp mắt đều nhìn về phía Bạch Ánh Tuyết, không khí trở nên vô cùng quái dị. Dường như nàng ta cũng ý thức được mình đã thất lễ, bàn tay run run mượn li rượu của Thượng Quan Doãn ngẩng đầu cạn sạch.

Tôi đưa mắt nhìn Bạch Ánh Tuyết, lại quay sang nhìn Tầm, dôi tai chàng đỏ bừng hơn trước. Tôi đã hiểu rồi, thì ra Tầm không biết uống rượu.

“À, đúng rồi, thái tử phi không nhắc thì ta quên khuấy mất. Mã đại nhân, nếu như mọi người cố chấp muốn phạt rượu, đợi chốc nữa bị người ta đánh, Thụy Vương phủ chúng ta không đền tiền đâu đấy!” Tôi mỉm cười đẩy mấy li rượu đến trước mặt Mã Đức Lí.

Ai ngờ ba lão lưu manh này không chịu buông tha, nói hôm nay cho dù bị đánh thì cũng không bỏ qua dễ dàng cho Thụy Vương phủ. Nếu như tôi bằng lòng uống thay, bọn họ sẽ vô cùng nể phục.

Ba con hồ li già, rõ ràng biết Tầm không biết uống rượu, muốn ép tôi uống rượu thì cứ nói thẳng ra, còn bày trò!

Thượng Quan Khiêm cùng Quỷ vui vẻ cũng hùa vào, không khí nhanh chóng trở nên sôi nổi, xem ra hôm nay không uống rượu thì không xong.

Ba lão lưu manh, lúc nãy không khiến các ông nôn mửa đến chết, bây giờ lại tự vác xác đến nộp mạng. Được, hôm nay bà cố đây sẽ cho các ông uống đến chết, nếu không hai chữ “Lạc Bảo” này sẽ viết ngược lại.

“Đợi đã, trước khi uống rượu, ta có một yêu cầu. Hôm nay nhân vật chính là Thụy Vương gia và Thụy Vương phi, phải không nào? Hai chúng ta đã bỏ lỡ đại hôn của hai người, cho nên không muốn bỏ lỡ cơ hội thấy hai người họ uống rượu hợp cẩn.” Tôi lập tức đưa hai li rượu đến trước mặt Thượng Quan Khiêm và Bạch Ánh Đồng rồi nói: “Nhị ca, tin chắc là huynh có thể đáp ứng mong muốn của hai phu thê nhà muội.”

Thượng Quan Khiêm nhìn hai li rượu trong tay tôi, lại nhoẻn miệng mỉm cười tươi rói rồi nói: “Biết ngay là muội nhiều trò mà!”

Anh ta nhận lấy li rượu, tôi liền đưa li còn lại vào tay Bạch Ánh Đồng, cô ta nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy li rượu mà chẳng mấy tình nguyện, cũng không quên trợn trừng mắt lườm tôi.

Hai người mặt đối mặt, chạm li vào nhau, vừa định uống liền bị tôi cắt ngang: “Đợi một chút, cảnh uống rượu hợp cẩn mà muội muốn nhìn không phải thế này. Ở quê của mẫu thân muội có bốn cách uống rượu hợp cẩn, hai kiểu đơn giản, hai kiểu phức tạp, hơn nữa, còn phải làm từng kiểu một. Thanh Thanh!”

Tôi ra hiệu cho Thanh Thanh lại gần, sau đó đưa tay lấy một tờ giấy ở trong người cô bé ra. Trên đó có vẽ bốn kiểu uống rượu hợp cẩn mà tôi nói trước đó, lại còn viết mấy chữ “bốn thức uống rượu hợp cẩn”. Thức thứ nhất, tiểu dao bôi, thức thứ hai, đại giao bôi, thức thứ ba, giao bôi theo điệu waltz, thức thứ tư, giao bôi theo kiểu thiên ngoại phi tiên.

Sau khi nhìn thấy bức họa này của tôi, hai người quay sang nhìn nhau lặng người đi.

Thượng Quan Khiêm mỉm cười khổ sở nói: “Thật không ngờ muội đã chuẩn bị trước khi tới đây!”

“Ha ha, đâu có, đâu có!”

Mọi người đều quay sang nhìn, sau khi nhìn thấy bức họa cũng ngây lặng người đi. Sau một hồi tận tình giải thích, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, rộn ràng hơn cả lúc ép Tầm phải uống rượu.

Dưới sự thúc ép của mọi người, cuối cùng Thượng Quan Khiêm với Bạch Ánh Đồng nhanh chóng hoàn thành tiểu giao bôi và đại giao bôi. Sau khi miễn cưỡng biểu diễn xong thức thứ ba, giao bôi theo điệu waltz, khi nhìn li rượu thứ tư từ tay tôi, Bạch Ánh Đồng liền thì thầm nói: “Lục Tiểu Phụng, ngươi hãy đợi đấy!”

Được thôi, được thôi, ai bảo lúc nãy ngươi làm ta thất kinh khiếp đảm.

Thức thứ tư thật sự khó làm, Bạch Ánh Đồng đứng trên ghế, một chân ngả người ra phía sau, tay phải giang ra, miệng ngậm đáy li rượu, phải đổ hết rượu vào miệng của Thượng Quan Khiêm. Người phụ nữ này không hổ danh là người luyện võ, tìm vị trí rất chuẩn xác, đổ rượu không xót một giọt vào miệng Thượng Quan Khiêm dưới sự hoan hô nhiệt liệt của mọi người. Nếu đổi lại là tôi biểu diễn, đoán chắc mặt Tầm lúc này thấm đẫm đầy rượu.

Sau màn uống rượu hợp cẩn của Khang Vương phủ, đến lượt Thụy Vương phủ lên trận, tôi ngăn lại tất cả rượu kính, chuẩn bị đối phó mọi người. Tầm đột nhiên thì thầm, chỉ mình tôi nghe được: “Cứ để ta uống cho, ta có thể dùng nội lực để ép rượu ra ngoài.”

Tôi nhìn chàng chớp chớp mắt: “Yên tâm đi, biệt danh của ta là “ngàn li không say”, đánh khắp thiên hạ không tìm được địch thủ. Hôm nay ta sẽ cho chàng biết được sự lợi hại của thần rượu như ta, ta sẽ khiến bọn họ đi thẳng vào mà nằm chổng kềnh ra ngoài.”

Nếu như để cho người ta nhìn thấy chàng dùng nội lực ép rượu ra ngoài, thì chẳng phải thanh danh cả đời sẽ bị hủy mất sao? Nhìn thấy chàng vẫn lo lắng, tôi liền vỗ nhẹ lên bàn tay chàng, ra hiệu tôi không sao cả.

Bắt đầu đấu rượu, người đầu tiên tôi chọn chính là Lí Thành An, người này mồm miệng rất độc địa, còn khoa trương hơn cả tôi, thật sự chẳng thể nào nhẫn nhịn được nữa, nếu như hôm nay không “giải quyết” ông ta trước thì đúng là quả có lỗi với bản thân. Kết quả, ông này đích thực chỉ là một con hổ giấy, vừa mới uống được hai li ngất ngây, mê mẩn rồi.

Đơn Bất Quần với Mã Đức Lí cùng nhau xông trận. Li rượu nhỏ được thay bằng bát lớn. Định coi tôi là Võ Tòng đánh hổ chắc, uống bắt để mà chết à?

Thượng Quan Doãn và Thượng Quan Khiêm không tham dự, chỉ đứng một bên chờ đón kịch hay. Thượng Quan Khiêm cũng khéo léo sai người hầu đổi bát lớn thành li rượu nhỏ như trước.

Lúc Đơn Bất Quần ngã xuống, quỷ vui vẻ lại bị đẩy vào trận, thì ra cậu ta làm trợ thủ dưới trướng của Đơn Bất Quần, bây giờ đã trở thành Thị lang rồi. Cậu ta ngại ngùng không dám đấu cùng tôi, đành thẹn thùng kính tôi một li.

Mã Đức Lí là người kiên cường đến cùng, vừa nhìn dáng vẻ của hắn đã biết đây là kẻ nát rượu. Uống một hồi lâu, chẳng còn để tâm đến thân phận nữa, không ngờ hắn còn kéo tôi chơi trò oẳn tù tì. Tên lưu manh già này, định coi tôi là gái làng chơi chắc? Bộ dạng hắn rõ ràng là khách thường xuyên của Hiệt Hương Các. Được thôi, chị đây sẽ giúp hắn toại nguyện, nói không chừng khả năng chiến thắng của tôi càng cao hơn.

“Nhất điểm thông à nhị huynh đệ, tam tinh chiếu à tứ hỉ tài à. Ngũ khôi thủ, lục lục thuận, thất cá xảo à bát thất mã, cửu liên hoàn, tất cả đều tề tựu.”

“Nhất chi mai à, yến song phi, tam kiếm khách à tứ... tứ... tứ...”

“Người thua rồi! Uống, uống, uống!”

Cách chơi dung tục kiểu này chẳng vui chút nào, tôi thua rồi, bị phạt uống ba li. Không được, cứ tiếp tục thế này, người ngã xuống trước chắc chắn là tôi.

Tầm lại lo lắng cầm li rượu trong tay tôi, tôi đoạt về, đưa ngón tay trỏ đặt lên môi xùy một tiếng, ra hiệu chàng đừng lo lắng, tiếp sau đây tôi sẽ cho lão lưu manh này cùng bạn cùng bè với hai tên trước đó.

“Mã đại nhân, cách chơi này tục quá, chúng ta đổi sang kiểu khác đi. Ở quê mẫu thân ta có một cách chơi đếm ếch, khẩu quyết là: Một con ếch bốn cái chân, hai con mắt, một chiếc miệng, bụp một tiếng nhảy xuống nước. Hai con ếch tám cái chân, bốn con mắt hai chiếc miệng, bụp, bụp nhảy xuống nước... Cứ như vậy mà đếm tiếp, thế nào đây? Mọi người đều có thể làm chứng.” Tên ngốc, tôi không tin ông có thể đếm giỏi hơn tôi.

“Được, được, được, kiểu chơi này rất thú vị, chúng ta chơi cái này, ai trước đây?” Mã Đức Lí nhìn vào mặt tôi, càng lúc càng tỏ ra háo sắc. Tôi nhổ vào! Đàn ông kể nào cũng vậy, uống vài ngụm rượu là chẳng khác gì loài cầm thú.

“Mã đại nhân, ngài làm trước đi.” Một con ếch dễ đếm, tôi không tin ông có thể đếm được quá năm con.

Đúng như những gì tôi đoán, Mã Đức Lí đếm đến con thứ năm liền đọc sai, bị phạt ba li. Sau đó, tôi đếm trước, đến lượt ông ta, ông ta đếm đến con thứ tư lại sai, lại uống thêm ba li nữa. Cứ như vậy đếm liên hoàn, ông ta không ngừng bị phạt rượu, còn tôi không phải uống một giọt nào. Không lâu sau, tên lưu manh già này cuối cùng cũng ngã xuống, miệng vẫn không ngừng đếm: “Một con ếch có mấy đường lông mày? Hai đường lông mày... Hai con ếch có mấy đường lông mày? Hai đường lông mày... Ba con ếch có mấy đường lông mày? Hai đường lông mày...”

Sau mấy hồi uống rượu, cả ba lão lưu manh kia cuối cùng đều bị đánh bại bởi thần rượu là tôi, đúng như những lời tôi nói trước đó, đi thẳng vào mà nằm chổng kềnh ra ngoài. Tối nay phải cho bọn chúng biết rõ một điều, nếu một người phụ nữ dám uống rượu cùng đàn ông vậy thì người đàn ông đó chết chắc!

Cuộc đấu rượu của tôi hôm nay cũng giúp cho Hoàng triều Kim Bích xác lập địa vị trạng nguyên uống rượu mới.

Thực ra, tôi cũng đã uống khá nhiều, có lẽ không lâu nữa tôi sẽ bắt đầu hát vang.

Bạn đang đọc Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu của Hoa Thanh Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.