Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 56

Phiên bản Dịch · 2388 chữ

Tôi vừa đứng vững, chàng đã cầm bàn tay tôi lên, nhíu chặt hai đầu mày: “Máu? Nàng bị thương hả? Nàng lấy thứ này từ đâu ra?” Thứ chàng chỉ chính là tấm vải có dính máu được cuốn trên bàn tay tôi, bởi vì nó giống y hệt với thứ vải trên tử thi kia.

Tầm ra hiệu cho Minh sĩ khiêng tử thi kia ra ngoài. Lúc nãy người phụ nữ kia còn thét lớn tiếng muốn giết chết tôi, tại sao mới đó mà đã chết rồi? Lúc tử thi đó được bê qua trước mặt, miệng vẫn còn hơi mở, trên người có nhiều vết thương từ kiếm, chí mạng chính là một đường kiếm cắt ngang hầu.

Lần đầu tiên nhìn thấy người chết khủng bố như vậy, tôi cố gắng kìm nén không để bản thân nôn mửa, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Nếu không phải dáng vẻ khi chết đáng sợ như thế thì có lẽ cũng là một mĩ nữ đáng được ngắm nhìn. May mà, đây không phải là người phụ nữ đáng ghét Bạch Ánh Đồng kia.

“Ngây người ra đó làm gì? Có nghe thấy câu ta vừa hỏi hay không? Đã bảo nàng đừng có dán râu lên mặt nữa, mà vẫn cứ làm, cả ngày ăn mặc trông đàn ông chẳng ra đàn ông, phụ nữ chẳng ra phụ nữ, bây giờ nhìn xem mình giống cái gì?” Tầm tức giận nhéo hai hàng ria mép của tôi ra.

Ria mép? Tứ mi mao Lục Tiểu Phụng? Bạch Ánh Đồng không phải luôn gọi tôi là Lục Tiểu Phụng sao? A, cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao Bạch Ánh Đồng lại mắng tôi là “tên háo sắc”, “kẻ lưu manh”, còn thưởng cho tôi một cái tát nổ đom đóm mắt. Một người phụ nữ bị đàn ông xé rách y phục mà còn nói chuyện tử tế với mình thì chắc chắn cô ta có vấn đề về thần kinh. Nếu tôi gặp cảnh tương tự thì không có chuyện bạt tai đơn giản như vậy đâu, nói không chừng tôi điên lên còn hoạn cả hắn ấy chứ!

Ây da, thực đúng là nghiêm trọng quá, tôi lại còn thừa nước đục thả câu, vừa đạp vừa đánh cô ta, hành vi này của tôi thức đúng như lời cô ta đã nói… không bằng loài cầm thú! Tôi tự gõ mạnh lên đầu mình một cái.

Đến khi định thần lại, Tầm vẫn còn đang cầm lấy cổ tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt như chờ đợi câu trả lời của tôi.

Nhìn miếng vải trên tay phải mình, tôi lập tức thốt ra một câu: “Tình cờ nhặt được.”

Tầm nhanh chóng đáp lại tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, ra hiệu tôi không được ăn nói hàm hồ nữa, còn mọi người cũng nhìn tôi bằng ánh mắt không tin được. Lẽ nào bắt tôi phải thực thà nói đã xé nó từ trên người Bạch Ánh Đồng xuống sao? Phiền phức quá!

“Ta mệt lắm rồi, lúc nãy lại bị kinh hãi, ta muốn quay về nghỉ ngơi trước.” Nói xong, tôi rút tay lại, ra khỏi Thanh Mộc Trúc, bước về phía Tử Mộc Trúc.

Tôi biết Tầm đi theo ra ngoài, hai chúng tôi đều không lên tiếng, một trước một sau tiến vào Tử Mộc Trúc. Vừa bước vào Tử Mộc Trúc, tôi liền nằm trên chiếc giường trúc, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn đang nghĩ liệu Bạch Ánh Đồng có chết trong sơn động đó không?

Bỗng nhiên, tay phải tôi lại bị cầm lên, tấm vải băng bó vội vã trên đó cũng bị tháo ra nhanh chóng, một cảm giác mát lạnh từ mu bàn tay. Tiếp đó là mùi hương thanh nhã bay tới, tôi cuối cùng không nhịn được mà mở mắt ra, thì ra Tầm đang bôi thuốc cho tôi.

Sau khi nhìn thấy tôi mở mắt, chàng cũng lên tiếng: “Tử thi lúc nãy nàng nhìn thấy chính là Cảnh Túc, một sát thủ khác của Tinh Túc Môn. Tối qua, trước khi giao đấu cùng với môn chủ Tinh Túc Môn, chính là ả ta cùng với một sát thủ khác có tên là Kháng Túc đến tập kích ta trước. Ả ta đã chúng một chưởng của ta, còn sát thủ được gọi là Kháng Túc kia thì bị vỏ kiếm của ta đập trúng, lại trúng thêm cả Khí lưu tinh trùy mà bản thân đánh ra. Trên ám khí đó có độc, theo lí mà nó, vết thương của Kháng Túc còn nghiêm trọng hơn Cảnh Túc mới phải, nhưng sáng sớm nay lại chỉ tìm thấy được thi thể của Cảnh Túc, nàng có biết tại sao không?”

Người đàn ông này bây giờ luôn thích kể chuyện cho tôi nghe, mỗi ngày một chuyện, cứ giống như tình tiết trong truyện “Nghìn lẻ một đêm” vậy. Tôi chỉ nhìn chàng không nói gì, dù cho tôi có nói hay không thì chàng vẫn cứ tiếp tục nói tiếp.

“Tinh Túc Môn xưa nay mỗi lần hành động đều phái hai người đi, hơn nữa đều là hai phụ nữ, ít nhất cho đến lúc này, ta vẫn chưa hề điều tra hoặc nhìn thấy một nam sát thủ nào thi hành nhiệm vụ của chúng cả. Khi thi hành nhiệm vụ, tuyệt đối không được thất bại, nếu như thất bại, chỉ một trong hai có thể quay về thì người còn sống đó nếu muốn tiếp tục ở lại Tinh Túc Môn sẽ phải tiếp nhận hình phạt.” Ý của Tầm chính là Kháng Túc đã giết chết người phụ nữ kia, còn Kháng Túc lại chính là Bạch Ánh Đồng. “Hình như nàng luôn thích đi đi lại lại giữa đường đao mũi kiếm của người khác thì phải.” Ngữ khí của Tầm không mấy vui vẻ.

“Chàng nói vậy là có ý gì?” Tôi quay đầu sang hỏi.

“Không sợ chết. Có chuyện gì gấp mà nàng phải vội vã đi đầu thai chuyển kiếp thế hả? Nàng có thể sống sót quay về dưới đường kiếm của Kháng Túc chỉ có thể nói rõ một điều mệnh của nàng cứng hơn ả ta. Nếu như lần sau nàng thấy mạng mình quá dài, hoặc chán sống rồi thì cứ nói thẳng với ta, ta sẽ tiễn nàng đến cầu Nại Hà.”

Hừm, người đàn ông này đang cố ý rủa tôi chết sớm sao? Tôi thật sự phục chàng! Thôi bỏ đi, hôm nay tôi đã làm một chuyện không vui vẻ gì, không muốn tranh cãi cùng chàng nữa, khiến cho tâm trạng lại càng không vui vẻ.

Tôi quay lưng lại với Tầm, sau đó nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Này, dáng vẻ dán ria mép cải nam trang của ta có phải trông rất giống hái hoa đại đạo không?”

Tầm bật cười mấy tiếng rồi nói: “Nếu đúng như vậy tì nàng chính là hái hoa tặc thất bại nhất mà ta từng gặp. Làm thế nào mà hoa không hái được lại còn bị hoa cắn cho chảy máu thế?”

“Ta mà hái cũng chỉ hái thứ cỏ đuôi chó giống như chàng thôi.” Tôi quay người lại nhìn Tầm, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên đùi chàng, nhắm mắt nói: “Tha cho ả ta đi, dù gì ả ta cũng chẳng còn sống được bao.”

Không biết người phụ nữ đáng ghét kia chết hay chưa? Thực ra ở thẳm sâu trong lòng, tôi vẫn hi vọng cô ta có thể sống mà rời khỏi chốn Hoàng lăng quỷ quái này.

Một lúc lâu sau, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, nhưng câu nói của Tầm trước khi rời đi vẫn vang vọng mãi bên tai tôi: “Trước mắt không phải là vấn đề có tha hay không, trên người ả ta có trúng thứ độc giống như Nhược Lan… Tất sát man đà la.”

Ngày hôm sau, Minh sĩ thôi không truy xét ngọn núi này, tôi cũng không còn cải nam trang nữa. Không biết ma quỷ xui khiến thế nào, tôi lại đến sơn động đó, chỉ muốn xem Bạch Ánh Đồng đã chết hay chưa. Bất ngờ là trong động không còn ai, cô ta đi rồi sao? Đi rồi thì hay, dù gì cũng tốt hơn là chết!

Mang theo tâm trạng khoan khoái dễ chịu, tôi quyết định đi tìm Nhược Lan. Vừa đi được vài bước, tôi liền nghe thấy tiếng đánh nhau. Phải chăng là cô ta? Tôi lập tức tiến nhanh về phía phát ra tiếng động.

Từ phía xa, tôi thấy Nhược Lan đang cầm kiếm chỉ vào Bạch Ánh Đồng đang nằm dưới đất, không biết Bạch Ánh Đồng đã thay y phục từ lúc nào, khí sắc trên mặt cũng đã bình thường hơn trước. Độc trên người cô ta đã được giải hết rồi sao? Thật là thần kì!

Bạch Ánh Đồng là con người ngạo mạn, vẫn nói với Nhược Lan bằng khẩu khí hung dữ: “Thất Túc, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn khỏi Tinh Túc Môn hay sao? Ngài ấy sẽ không buông tha cho ngươi đâu? Sở dĩ ta đến hôm nay vẫn còn chưa chết chính là vì có một người khiến ta cầm cự sống tiếp. Còn ngươi thì sao? Nhìn bộ dạng lúc này của ngươi mà xem, chẳng khác gì với xác chết biết đi.”

“Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn nghe, những chuyện quá khứ, ta không muốn nhắc đến nữa! Sau này cũng đừng gọi ta là Thất Túc nữa, Thất Túc đã chết từ hai năm trước rồi. Còn về việc sau này ta sẽ ra sao, cũng không cần ngươi phải lo lắng!” Nhược Lan dường như đang rất tức giận, kiếm trong tay khẽ hạ xuống, nhưng lại nhanh chóng thu về, Nhược Lan vứt một tấm vải đen lên người Bạch Ánh Đồng đang nằm dưới đất rồi lạnh lùng lên tiếng: “Hôm nay ta không giết ngươi là bởi vì có người lên tiếng muốn tha cho ngươi. Mau bịt mắt lại, rồi đi theo ta!”

Bạch Ánh Đồng không lên tiếng, chỉ nhìn Nhược Lan bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.

Nhược Lan nhận ra sự nghi hoặc của Bạch Ánh Đồng, lại lên tiếng: “Không có người dẫn đường, ngươi cho rằng có thể đi ra khỏi Hoàng lăng này sao? Hay là ngươi cho rằng có thể giống như ngài ấy đi lại như bay?”

Nhược Lan định đưa cô ta ra khỏi Hoàng lăng sao? Vậy có nghĩa là còn có một mật đạo khác nữa để ra vào Hoàng lăng này.

Bạch Ánh Đồng không do dự thêm nữa, nhanh chóng bịt mắt lại. Nhược Lan tóm lấy cô ta, thi triển khinh công, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi vẫn luôn nhớ câu mà Tầm từng nói: “Muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu”, có lẽ chính mật đạo đó là nguyên do mà chàng muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. Tuy rằng tôi không thể nào theo sát được Nhược Lan và Bạch Ánh Đồng nhưng tôi có thể phán đoán theo trực giác của mình, mật đạo đó chắc nằm trong thông đạo ở dưới Xích Mộc Trúc. Tối hôm đó, tôi cảm nhận rõ ràng, con đường tối mịt trước mặt vẫn còn khí lưu thổi đến, huống hồ chỗ hai người đó biến mất lại ở gần Xích Mộc Trúc.

Sau khi Bạch Ánh Đồng xuất sơn mấy hôm, chúng tôi nhận được Thánh chỉ có thể rời khỏi Hoàng lăng.

Vào ngày lên đường trở về kinh thành, Nhược Lan không quay về cùng chúng tôi. Hoàn toàn không phải do chỉ có tôi với Tầm mới có thể sống mà bước ra khỏi Hoàng lăng mà chính bản thân Nhược Lan đã nói, bản thân cô đã có thể thoát khỏi vận mệnh chấp chới giữa giết người và bị giết, bây giờ chỉ muốn bình lặng sống nốt cuộc đời còn lại.

Tôi còn nhớ những lời Bạch Ánh Đồng nói với Nhược Lan, ngoài miệng cô ấy tuy nói vậy, nhưng tôi biết trong lòng Nhược Lan vẫn thắp một tia hi vọng. Tôi bất giác nhớ đến một câu nói của nhân vật Tây Độc trong bộ phim điện ảnh Hồng Kông “Đông Tà Tây Độc”, liền nói với Nhược Lan: “Sống trong mộng đẹp, chẳng qua là ông trời đùa cợt với mình mà thôi, có nhiều chuyện, mình càng muốn quên đi thì lại càng nhớ rõ. Khi có chuyện gì đó mà mình chẳng thể nào đạt được, điều duy nhất có thể làm chính là đừng quên lãng.”

Nói xong, tôi liền đưa cây Thượng huyền nguyệt cho Nhược Lan, không cần biết cô ấy có muốn nhận hay không. Tôi thật sự không nhỏ nhen đến mức để cho mĩ nhân băng giá này phải chịu nỗi giày vò đau khổ. Tối qua, sau khi biết cô ấy sẽ không cùng chúng tôi quay về, tôi đã mâu thuẫn, tranh đấu trong lòng rất lâu. Cả buổi tối, tôi ôm chặt lấy cây Thượng huyền nguyệt, ra sức đánh đàn, gẩy đàn, chẳng khác gì tổ chức một show diễn của riêng mình, vừa đàn vừa hát tất cả những bài mà tôi biết. Có những lúc kích động, tôi gảy mạnh đến chạm cả vào vết thương trên tay phải, còn hát những điệu nhạc đau đớn, bi thương lạ thường. Sau cùng, Tầm không thể chịu đựng được sự giày vò đáng sợ này, đã đe dọa khiến tôi chỉ còn biết hôn mấy cái lên cây Thượng huyền nguyệt thay cho lời từ biệt.

Tôi vẫy tay tạ từ Nhược Lan, rồi cùng Tầm lên đường quay về. Có điều, điểm khác biệt so với lúc tới đây chính là phía sau có người giúp chúng tôi đẩy theo một xe đầy tôm và người chỉ thị phải mang theo tôm đi tuyệt đối không phải tôi!

Bạn đang đọc Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu của Hoa Thanh Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.