Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 85

Phiên bản Dịch · 934 chữ

Bàn tay hắn nắm chặt như chưa từng muốn nó rời xa hắn, mọi thứ chỉ mới bắt đầu và hắn không muốn những gian nan khó khăn lại đến quá nhanh như vậy. Ai cũng thừa biết việc hắn và nó có tình cảm với nhau là không thể và bây giờ thì hắn cố gắng muốn chứng minh rằng điều đó là sự thật dù nó vẫn còn chưa tin vào những gì vừa xảy ra.

Nó bị lôi theo và quán tính ấy nó vẫn phải chạy để hắn không phải nổi cọc khi dừng lại và nhìn nó với ánh mắt khó chịu. Nó vẫn khóc như thói quen mà chính hắn đã gây ra cho nó. Ừ thì nó cứng rắn nhưng rồi hắn chẳng phải bảo khóc là sẽ nhẹ nhàng hơn sao, đã như thế thì ngại gì nó phải cố kiềm chế mọi thứ chỉ để thể hiện mình.

Tụi nó chạy đi cũng khá xa và nhìn về phía khách sạn, những ngôi nhà dường như chỉ bằng 1 đốt tay nhỏ mà thôi. Hắn dừng lại khi cả hai đã mệt và bắt đầu thở để lấy lại sức.

Nó thì vẫn chưa kịp tĩnh táo lại, hắn đã nắm lấy tay nó 1 lần nữa vào kéo nó chạy về hướng mặt nước biển.

-Này, anh làm gì thế?

-Phải tắm biển một lần cho ra trò chứ. Ở đây thì sẽ không ai thấy chúng ta, phải không?

Hắn nở nụ cười đậm chất con trai và tiếp tục lôi nó xuống nước, nó cố chạnh lại để không phải tắm biển khi mặt trời vẫn chưa mọc lên như thế này.

-Này là em không muốn, có biết trời lạnh lắm không hả?

-Anh ở đây thì nước biển cũng sẽ ấm lại thôi.


Biển lạnh …

Trời vẫn chưa sáng …

Mặt nước biển lập lờ một màu xanh dương đậm…

“Cá” nào lại bơi giờ này cơ chứ.


-Haha, em đừng bảo rằng là lạnh đến nổi bơi không được nhé, tuyển thủ mà thế ư?

-Này là có tuyển thủ nào điên khùng bơi vào lúc này không hả, chỉ có anh thôi.

-Có em nữa mà.

-Ai lôi kéo hả?

-Ai bảo khóc làm gì?

-…

Hắn lại gần nó hơn vào bất thình lình ôm lấy nó, gương mặt nó áp vào bờ ngực của hắn. Nhịp đập ấy nó cảm nhận được, hơi ấm dần cũng khiến nó hiểu rằng hắn không nói dối. Có hắn ở đây thì nước cũng sẽ ấm lại mà thôi.

-Người ta dễ phát điên lên nếu em cứ khóc vô cớ như vậy đấy.

-…

-Nếu không muốn mọi người biết, mỗi sáng anh sẽ vẫn kéo em ra đây cho đến khi mặt trời lên…

-Nhưng …

-Cá cược, em vẫn còn nợ anh dụ cá cược phải không?

-Này, đừng có ép người khác chớ?

Nó đẩy hắn ra rồi lên giọng. Dù gì thì đó giờ nó không quen bị lệ thuộc với hắn thì lại càng không.

-Này là ai mà ép, cái này chẳng phải là cá cược sao?

Đấy rồi bình yên không được lâu thì lại cãi nhau. Mà quả thật không cãi nhau thì chuyện đâu mà có cho chúng nó nói.

-Ừ thì là cá cược nhưng mà cứ trời chưa sáng thế này một trai một gái đánh lẻ như thế người ta thấy thì thế nào.

-Hay ha, hay là muốn ọi người biết luôn khỏi phải giấu như thế này.

-Anh dám…

Hắn cười lớn rồi đẩy nó té xuống nước, lại cái trò dìm nước nhau. Nó chẳng có yếu để hắn thừa cơ mà dùng sức, đấy rồi hậu quả cuối cùng hắn uống cũng muốn sạch nước ở cái biển Nha Trang này.


5 giờ hơn…

Mặt trời bắt đầu lên và mọi người cũng gần như thức dậy cả. Mèo uể oải đi lại giường của con Boo và Tiểu Quân để gọi cả hai đứa ấy dậy. Rồi thì con bé mở cửa và ra biển trước khi nghe tiếng loa càu nhàu của thấy giám thị.

…………

Trong suy nghĩ của Mèo, bình minh vẫn luôn đẹp và làm cho lòng ta nao núng chờ đợi. Có chăng sự chờ đợi ấy chẳng “hay ho” bằng sự nuối tiếc khi mặt trời buông xuống, hay rằng con bé đã quen về hình ảnh của một buổi chiều hoàng hôn, nay lại là hoàng hôn trên biển. Rồi thì vài chuyện đã xảy ra và hoàng hôn chẳng còn khiến con bé tìm được cảm giác ấm áp nữa, con bé như sợ hãi khi phải nhìn thấy tên con trai ấy dù chỉ là cái nhìn từ xa mà thôi.

Nếu như có một điều ước và điều ước ấy biến thành sự thật ngay lập tức ắt rằng con bé sẽ ước rằng con bé sẽ không bị cậu ta làm cho rối bời như bây giờ nữa.

Nhưng rồi thì Chúa như đã vạch ra một con đường, một đường khiến cậu ta không thể lựa chọn rằng mình sẽ đi vào nơi tăm tối mãi được. Ở ngã ba đường một lần nữa, cậu ấy không được quyền chọn con đường không có ánh sáng trong khi ngã còn lại với những bàn tay rộng mở, với một trái tim đang dành cho cậu ấy. Kenty, tên gọi ấy sẽ không còn được hiểu với cái gọi là “lạnh giá của hoàng hôn” nữa.

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.