Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 77

Phiên bản Dịch · 1343 chữ

Như khó chịu và bực bội rõ, cậu ấy một lần nữa không tiết kiệm lời nói và năng lượng cho đứa con gái đang thật sự muốn một lần tiếp cận cậu ấy.

-Đã bảo là không thích. Nếu cô muốn ngồi ở đây, tôi sẽ đi chỗ khác.

Cậu ấy không nặng lời hay gằng giọng, chỉ đơn giản với những từ buông ra từ miệng, nhẹ nhàng nhưng như một con dao cứa vào lòng người khác.

Tiểu Quân gật nhẹ đầu như đã hiểu mọi chuyện. Con nhỏ lặng lẽ rời đi khi Kenty đã không còn quay lại nhìn con nhỏ nữa.

Trở về với chỗ bọn nó đang nghịch phá, Tiểu Quân ngồi đấy mà đào bới cát biển lên tạo thành một cái hố. Sóng biển chạy vào bờ và cái lỗ ấy lại dần đần được lắp đầy.

“… tình cảm của cậu như cái hố sâu này… ai có thể là sóng biển để dùng cát lắp đầy cái hố ấy… ? Nhưng chắc có lẽ, không phải là mình…”…

Những suy nghĩ vẩn vơ từ Tiểu Quân, con nhỏ vừa bị “đuổi” đi nói theo kiểu rành mạch nhất và để giảm nhẹ nổi buồn, hành động ấy của Kenty như muốn mình thật sự yên không bị một ai xen vào.

Hoàng hôn cứ thế “đậm” màu hơn, biển lúc này càng lúc gió càng lớn và bọn nó đã không đủ kiên nhẫn chờ đến sáng mai. Cả bọn đã xô đẩy nhau xuống nước, nghịch phá và lôi cả giám thị ra xa để mặc sức tra tấn cho những ngày qua, ông ấy đã kỉ luật thẳng tay tụi nó.


-Thầy nhé, này là ngày nào cũng không chịu bỏ qua khi tụi em đi trễ có 1 phút nhé.

Nó vừa đưa ra một lý do thì cả bọn nhấn ông ấy xuống nước rồi lại lôi lên.

-… mấy cái đứa này …

-Thầy chết chắc với tụi em rồi. Tội nữa rằng là thầy không biết giảm nhẹ hình phạt cho tụi em, cứ bắt chép cả ngàn lần nội quy như thế thì 100 đứa như tụi em chép 3 ngày cũng chẳng kịp.

Lại bị chúng nó cho uống nước và suýt như thở chẳng kịp.

-Thầy… xin lỗi tụi em mà… huhu, thả thầy ra đi.

Nói cười khoái chí, con Boo thì nghênh ngao cầm cờ vẫy ra hiệu, một cái vẫy cờ là “lão giám thị” hưởng ngay một ngụm nước muối, haha. Tính ra thì bọn nó còn đang rất vui vẻ trước khi phải giải quyết vài chuyện với bọn A5 bên kia. Biết chắc rằng là sau trận này, chuyến du lịch sẽ chẳng vui vẻ nữa.


Hoàng hôn vẫn còn và tiếng đàn ấy vẫn còn. Bài hát quen thuộc, giai điệu ấy đã khiến con bé điêu đứng, ngày trước cũng thế và bây giờ cũng vậy.

-Có thể ngồi cùng chứ ?

Giọng nói nhỏ nhẹ, đủ khác để cho tên con trai này phân biệt đây là ai. Nhưng rồi có lẽ cậu ấy mãi chìm vào cái thế giới riêng của mình, mãi thả hồn vào những giai điệu buồn này, không nhận ra được ai đang ở gần mình lúc này nữa.

Tiếng đàn ngừng lại một lần nữa, sự nổi giận thật sự lại hiện diện trong cậu ấy. Tức giận vì cậu ta cho rằng Tiểu Quân vẫn đang cố gắng muốn gần cậu ấy hơn.

-Đủ phiền rồi đấy. Cô không thể im lặng được hay sao HẢ?

Những từ ngữ đầu cậu ấy còn dùng những từ nhẹ nhàng, rồi khi kết thúc câu nói, Kenty không còn đủ kiên nhẫn và quay mặt lại gằng giọng những từ ngữ cuối cùng ấy, những từ ngữ khiến trái tim ai đó gần như tan nát.

Ánh mắt ai đó rưng rưng, ánh mắt cậu ấy như ngạc nhiên và lúng túng vì những lời nói của mình. Không phải Tiểu Quân nữa, cậu ấy vô tình mắng ai đó rồi.

-Xin lỗi. Thật sự xin lỗi vì lại quấy rầy cậu.

Những bước chân vội vàng chạy đi, bàn tay cậu ấy đưa lên như muốn giữ lại, cổ họng như muốn nói gì đó nhưng,… người ta chạy đi rồi, còn làm gì được nữa. Trách mình vì sao lại nóng giận vô cớ mà trước giờ ít khi lại như thế.

… “ Mèo à… xin… lỗi…”…

Muộn rồi cậu ạ ! Mắng người ta như thế trong khi người ta chỉ vừa đặt chân ra biển thế này thì thật quá đáng đấy.

Mèo bỏ chạy về khách sạn, nơi con bé vừa đặt chân ra để tìm kiếm cậu ấy, thì lại bị cậu ấy “đuổi” về rồi. Mèo chẳng thèm khóc, chỉ biết chạy thật nhanh để không phải để mọi người chẳng biết con bé đang hiện diện ở biển lúc này.

……………………

Ngày đầu tiên ở biển, chẳng có gì tốt đẹp với Mèo rồi. Chắc rằng cho đến sáng mai con bé chẳng buồn mà bước ra khỏi phòng đâu.

.

Mặt trời dần lặn đi, màu hồng đậm của bầu trời bắt đầu chuyển sang đen và rồi ai cũng biết, trời đã tối…

Kenty bước từng bước với cây đàn trên vai trở về phòng của mình. Những bước chân ấy đi ngang qua nơi phòng của tụi con gái, ánh mắt có vẻ muốn tìm kiếm nhưng rồi Kenty vội quay đi khi thấy Tiểu Quân từ trong phòng bước ra.

-Kenty à !

Con nhỏ gọi cậu ấy.

-…

-Xin lỗi chuyện lúc chiều nhé. Mình đã làm phiền cậu.

-…

Kenty đứng lại nghe cho hết câu nói ấy rồi lại tiếp tục bước, trở về phòng của bọn con trai.

………….

Những ánh đèn nhỏ ở trước mỗi căn phòng hướng ra biển bắt đầu sáng lên. Những ánh sáng nhỏ nhoi trên những thân cây chung quanh khu vực này đủ khiến cho người ta có thể thấy được nước biển vẫn trong xanh mỗi khi xô vào bờ.

Gió đêm lại càng mát mẻ và thổi mạnh khiến tóc của bọn con gái cứ tung bay, những bọn hăng say chạy lòng vòng quậy phá thì tóc lại rối bù lên. Trông tất cả đều vui vẻ tuy rằng hai lớp đều không chơi cùng nhau.

…/…...

-Boo à, sang phòng bọn con trai thông báo tám giờ tập trung ở biển nhé.

-Ừm, chờ chút để tắm xong đã, hehe. Nay thầy giám thị trông tội nghiệp hết sức.

Con Boo vẫn còn đang hưng phấn vì tham gia vào cái trò tra tấn thầy giám thị không thương tiếc. Con nhỏ vội mặc chiếc áo ấm vào, chẳng nghĩ rằng ở biển lại lạnh thế này nên tụi nó đều mang toàn quần sọt với áo thun thôi. Boo nhanh chóng đi bộ sang những phòng bên để gọi tập trung.

-Lạ thật, Zun à, mọi người đâu hết rồi, sao còn mình cậu vậy ?

Zun bước ra với gương mặt bơ phờ, có lẽ sốt cao.

-Tụi nó ngoài biển đấy, nói là đi ngắm trăng.

-Trời, trăng đâu mà giờ này. Mà sao thế, bộ bệnh sao?

-Ờ, ừm, đừng nói cho Quậy biết nhé.

-Ừ, bệnh gì vậy?

-Sốt xuất huyết, chắc vài bữa nữa sẽ khỏi, đừng nói gì hết nhé.

-Ừm, biết rồi, vào nghỉ ngơi đi cho khoẻ.

Boo có phần lo lắng vì trong lớp lại có đứa bệnh khi đi chơi thế này. Con nhỏ quay đi và Zun thì lại mò về giường để ngủ cho qua ngày, hắn chẳng đủ sức đi đâu thậm chí là sang để nhìn mặt nó cho đỡ … … nhớ.

Boo lại tiếp tục đi bộ ra biển với gió lớn. Quần có vẻ ngắn nên nhìn con nhỏ co rúm lại với những bước chân chẳng bước nổi vì lạnh.

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.