Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 73

Phiên bản Dịch · 1568 chữ

-Đã nói rồi là không sao mà.

Hắn cằn nhằn khi Abbu một mực muốn hắn trở lại bệnh viện. Người hắn nổi đầy mẩn đó như thế mà hắn thì lại cứ cứng đầu không muốn vào viện.

-Mày có biết là trán mày lên bao nhiêu độ rồi không hả?

-Tụi bây cứ làm quá vấn đề. Cả Quậy còn biết tao không bị nặng nên chẳng thèm đến, tụi bây thì cứ nằng nặc bắt tao đi là thế nào.

Cả Kenty và Abbu đều muốn hắn đến bệnh viện. Nhỏ Zu thì cũng không biết phải làm thế nào khi thằng anh con bé cứ nằm lì đó chẳng chịu rời khỏi cái giường. Mèo thì sau khi nghe đã cong chân chạy đến bệnh viện xem hắn thế nào, còn nó thì lại cúp máy ngang chẳng nói chẳng rằng, hắn đâm ra có vẻ buồn bực nên đuổi cả Abbu và Kenty về.

-Nếu đã như thế mày nằm hết tối nay ở bệnh viện để các y tá chăm sóc. Sáng mai tụi tao đến, sẽ chẳng để mày ở nhà đâu. Nhưng trước hết là phải …

-Đã bảo tao không đi. Tụi bây thật là dài dòng mà, về nhà ngủ đi, Zu à mở cửa cho hai anh về nhanh nào.

Hắn xua tay và trùm kín chăn lên tận đầu, phủ phàng đuổi cổ hai thằng bạn của hắn về và nằm đấy với cái thân nhiệt chẳng mấy ổn định.

Zu đành ra mở cửa cho Abbu và Kenty về. Con bé không còn cách nào dù rằng con bé bảo gì hắn cũng nghe.

-Hai anh về nhé. Chắc là không sao nên các bác sĩ mới cho về. Anh hai em chắc là rất muốn đi biển cùng cả lớp nên các anh đừng ép anh ấy.

-Ùm, em chăm sóc nó nhé. Anh chỉ lo rằng nó cứng đầu, xảy ra chuyện gì thì lại khổ.

Abbu dặn dò rồi cùng Kenty trở về nhà. Chẳng mấy khi có dịp đi chơi, những thứ bệnh này còn lâu mới ngăn được hắn.


Trời tối dần và các hàng quán bắt đầu dọn ra buôn bán. Nó đã đi bộ được một quãng đường dài và cũng sắp đến nhà hắn rồi. Những hàng cây ven đường đung đưa những cành lá, gió nhẹ nhưng mang hơi lạnh như mọi ngày. Nó không mặc áo ấm nên môi nó dường như dần tím lại.

Suy nghĩ mãi về một vấn đề mà nó vẫn chưa nghĩ ra. Phải làm sao khi nó bắt đầu quên đi sự vô tư của mình và biết dành thời gian cho những suy nghĩ về hắn. Nó tự thấy mình bận bịu cho những đêm trước khi đi ngủ phải nghĩ về hắn. Nó biết rằng việc có cảm tình với hắn là không tránh khỏi, tất cả bọn con gái đều như thế khi phải tiếp xúc với hắn cơ mà, nhưng chắc có lẽ nó là người tiếp xúc với hắn nhiều nhất và nói đúng hơn là gần gũi nhất, sẽ chẳng có lối nào khác. Dù rằng phải nói cho đúng rằng có một người con trai hoàn hảo luôn bên cạnh nó là Abbu, nhưng rồi hình ảnh hắn đã thừa sức đánh bật những hình ảnh của Abbu ra khỏi tâm trí nó. Nó nhận ra dù Abbu có tốt hơn hắn đến gấp trăm ngàn lần nhưng cảm giác với hắn vẫn hằn in trong nó hơn là với Abbu.

Bước chân nó ngày một chậm đi khi nó đang đứng trước cửa nhà hắn. Không mấy thân quen nhưng nó cảm nhận được hơi ấm từ nhà kho với những ánh nến, với bàn tay ấm áp của người con trai đêm hôm ấy. Phải là sao khi trời đã tối và nó phải nói thế nào khi đến nhà hắn. Nó đứng lại trước cổng và ngập ngừng với ngón trỏ không đành nhấn lấy cái nút trên cột.

Những ánh đèn mờ ảo trong khuôn viên nhà hắn. Không phải do sương mù mà là mắt nó như không còn thấy rõ mọi vật khi phải đi bộ một quãng đường dài đến thế, như cái lần ngày gặp lại hắn, nó đã phải giải bày những suy nghĩ ột con đường dài, suốt cả buổi trưa nắng gắt.

Bóng dáng quen thuộc bên chiếc xích đu trong vườn, hắn nhận ra nó đang ở đó với bàn tay đặt lên cây cột ở cổng nhà hắn nhưng rồi lại rụt lại. Chiếc áo thun tay dài mỏng manh từ hắn, hắn cũng không buồn mà mặc áo ấm lúc đêm lạnh thế này, bước ra cổng.

-…

-…

Ánh mắt hắn nhìn về nó với những câu hỏi đặt ra nhưng nó thì chỉ biết đáp trả hắn với ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Nó nhìn về cả thân thể hắn với chiếc áo rộng phùng phình chẳng có lấy chút gì để giữ ấm cơ thể. Rồi nhìn hắn một lần nữa với bờ môi cũng tím lạnh từ hắn, nó như rưng rưng nhưng không phải nó muốn khóc, nó cảm thấy như chính nó đang lo lắng cho người quan trọng đối với nó vậy.

-Đi đâu đấy, tìm tôi sao?

-Nghe nói anh bị bệnh.

-Đến thăm rồi sau đó khuyên tôi nên ở nhà dưỡng bệnh, phải không?

-…

-Vào nhà đi.

Hắn mở cổng và cùng nó đi vào trong. Mọi ánh đèn trong nhà hắn đã tắt trừ cái cửa sổ trên cao, Zu vẫn còn đang miệt mài với cái máy tính, con bé đang cố gắng hoàn thành phần tiếp theo kịp cho thằng Bảo khỏi phải đòi.

-Zu vẫn chưa ngủ à ?

-Ùm, tối nào cũng vậy. Mãi vùi đầu vào những bộ truyện nhảm nhí.

-Nhảm nhí gì mà nhảm nhí. Thật sự là rất hay đó.

Hắn phì cười vì môi thâm tím như thế vẫn cố gắng cãi lại cho bằng được. Cả hai cùng ngồi bên chiếc xích đu, cùng ngắm vầng trăng sáng, lại còn có rất nhiều sao trên bầu trời.

Nó nhìn sang hắn một lần nữa. Sắc mặt hắn quả thật là không ổn và nhợt nhạt hẳn so với những ngày trước đó. Hắn ngã người ra sau và ưỡn ngực tỏ ra mình vẫn còn khoẻ mạnh và đủ sức cho chuyến đi chơi ngày mai.

Nhưng rồi nó không hiểu vì sao lại đưa tay lên trán hắn. Bàn tay nó đã lạnh cóng cả rồi vậy nên xem ra trán của hắn còn nóng gấp bội theo cái kiểu đo nhiệt độ từ nó.

-Anh như thế này, chắc không đi được đâu.

-Có phải là … đang lo cho tôi không ?

Nó vội vàng bỏ tay ra khỏi trán hắn. Một lần nữa hắn lại chẳng nhịn được và cười thành tiếng trước mắt nó.

-Cười gì cơ chứ?

-Lúc này, không chắc rằng ai hiểu cô nhất. Nhưng mà tôi thật sự hiểu cô đang nghĩ gì đấy.

-Đừng có đoán mò.

-Thử không?

-Thế tôi đang nghĩ gì?

Hắn quay mặt đi nơi khác và cười nốt đoạn còn lại để bắt đầu vai diễn đầu tiên trong buổi tối hôm nay.

Ngồi gần nó hơn và hắn quay lại nhìn thẳng vào mắt nó.

-Nhịp tim đập nhanh hơn bình thường. Ánh mắt trở nên lúng túng và cổ họng như muốn nuốt trọn những suy nghĩ về tôi.

Nó đảo mắt đi hướng khác khi hắn vừa bắt trúng tim đen tim đỏ từ nó.

-…

-Còn bây giờ là cố trấn an để chứng tỏ tôi đang đoán sai suy nghĩ và tâm trạng của cô, haha.

Hắn không nhìn nó nữa và đứng lên bước vài bước, mắt hướng về phía ánh trăng sáng trên bầu trời đêm đẹp lung linh.

-…

-Trốn tránh như thế hoài sao. Hay thật sự, phải làm gì đó,… thì mới chấp nhận cái sự thật này… “lỡ thích đối phương rồi”.

Nó bàng hoàng đứng dậy nhưng rồi hắn quay lại vào đẩy nó ngồi xuống. Chân hắn khuỵ xuống và tay hắn thì nắm lấy chiếc xích đu lúc này. Ánh mắt hắn như muốn nói cho nó biết rằng, hắn không thể để mọi chuyện cứ kéo dài mãi như thế được. Một năm trước, hay một năm sau cũng thế, bây giờ không phải sẽ tốt hơn với cả 2 tụi nó hay sao.

-Có phải.. là đã … thích rồi không ?

-…

Nó nhìn về phía khác để níu kéo phần thời gian còn lại mà nó còn khả năng ình không có tình cảm với hắn.

Hắn không nói thêm gì nữa vì cây cỏ muôn vật ở đây đều biết rõ cả rồi. Cả nó cũng biết chính nó thế nào thì làm sao nó có thể giấu được nữa cơ chứ.

Một lần nữa hắn đưa tay qua khe tóc của nó. Gương mặt hắn lại một lần nữa muốn được cảm nhận hơi thở của nó. Cái gương mặt vẫn mang nét trẻ con nhưng sao lại khiến hắn không thể thở đều nhịp được. Cơ thể hắn như càng nóng hơn khi ngày một gần nó hơn.

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.