Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 34

Phiên bản Dịch · 1897 chữ

11 giờ đêm…

Ngồi ở hành lang lầu trên, nó tìm kiếm mặt trăng hay những vì sao, nhưng chẳng có gì cho nó ngắm, buồn bã đi vào phòng lật mớ bài vở ra để học, hiếm khi nào thấy nó như thế này.

Đêm khuya dần, gần 12 giờ, các seur về phòng sau khi đã đọc kinh tối. Nó về và quên bẽn việc phải đọc kinh thánh hằng đêm, bình thường thì vẫn nhớ nhưng có lẽ dạo này học nhiều nên đầu óc không minh mẫn lắm. Seur cả về phòng và thấy nó đã nằm ngủ trên mớ tập vở còn bừa bộn xung quanh giường. Chỉ biết lắc đầu cười, Seur dọn dẹp lại và đỡ người nó nằm lại cho đàng hoàng. Nhưng rồi nó kéo dì lại…

-Dì ngủ với con tối nay đi.

-Sao thế, đó giờ có như thế đâu, tối nay dì còn vài việc chưa làm xong, có gì không con.

-Dạ… không ạ …

Seur hiểu nó đang có tâm sự nên đành ngồi lại và nghe nó nói.

-Tuần sau, con phải quyết định hả dì ?

-Ừm, đợt đăng kí hạng chót là cuối tuần sau. Con sẽ học để trở thành như dì, có chút khó khăn nhưng cách đơn giản nhất để vượt qua là con phải trải lòng và sẵn sàng phụng vụ Chúa.

-… con cũng không biết nữa, nhưng mà con đang mệt mỏi với cuộc sống, con không được thanh thản và thoải mái trong suy nghĩ của mình.

-Con cứ suy nghĩ thật kĩ, các dì không ép con, chỉ cần con sống tốt là được.

-Dạ, 2 tuần nữa là hội trại rồi, cho nên con sợ sẽ không về nhà thờ được. Tối nào cũng phải đưa Mèo về rồi mới về nhà thờ, trời tối và lại vắng. Có lẽ con sẽ ngủ nhà Mèo vài tuần sau khi hội trại kết thúc, được không dì.

-Ừm, con đừng là cà rong chơi là được. Nhớ là luôn làm điều tốt, không được đánh nhau hay gây sự với bất cứ ai nghe chưa.

-Con biết rồi ạ.

Cuộc nói chuyện không mấy lâu nhưng nó cũng nói được phần nào cảm xúc lúc này. Không phải do sự ảnh hưởng từ ai đó, mà là do suy nghĩ và tâm hồn của nó đang nặng nề dần đi. Mọi việc trong 2 tuần sắp tới chồng chất, đây không phải là giấc mơ nên nó chẳng thể biến mọi thứ gói gọn trong từ “fiction” được. Giờ thì mọi chuyện đang vào đường mà ông trời đã vẽ sẵn cho nó, bước và cảm nhận thôi…

… the FACT …

… The FACT …

… the FACT …

Ngày ngày trôi qua, đã bước sang 1 tuần mới. Những ngày này mưa rơi mãi, mỗi sáng thức dậy cứ cố tìm kiếm những tia nắng từ mặt trời nhưng thay vào đó chỉ toàn là mây đen. Mỗi đêm đến tìm về nhà khi con đường phía trước toàn màu trắng do mưa to. Nó cảm thấy sự nặng nề như trùng xuống, sự mệt mỏi cứ bồi đắp theo từng ngày. 7 ngày nữa nó phải đưa ra quyết định nhưng những suy nghĩ hiện tại khiến nó chẳng thể nào tịnh tâm được.


Hôm nay cũng chẳng khác những ngày qua, trời mưa tầm tã, chúng nó đang ngồi trong lớp học và cố gắng tập trung nghe giảng. Tập trung khi trời mưa lớn thế này thật là khó khăn với tụi nó và nhất là nó. Dù vậy nhưng chỉ còn vài tháng nữa thôi là sẽ chẳng còn ngồi nghe giảng trong cái mái trường đầy kỉ niệm này nữa rồi. Cả lớp, ai cũng vậy, đều chăm chú nghe giảng để có thể tiếp thu mọi kiến thức còn thiếu, nó là người lại càng muốn nghe hơn khi điểm số của nó cho thấy khả năng tốt nghiệp đang nằm trong giai đoạn nguy hiểm, tính xa hơn là Đại Học thì ắt nằm trong giai đoạn nguy kịch. Ôi, Chúa lòng lành !

Được chừng 1 tuần, hắn ngồi đằng sau nó, nhưng rồi khi thấy chiến tranh xảy ra liên tục, cô chủ nhiệm của nó phải đành đưa hắn về vị trí cũ của 1 năm trước, cách xa nó và gần Mèo hơn.

Chúng nó chỉ còn phải học hết tuần này nữa thôi, nghỉ Tết tận 3 tuần trong khi hội trại xuân thì kéo dài trong tuần thứ 2. Trước khi nó chuẩn bi ọi hoạt động, nó phải quyết định rằng là sẽ theo nhà dòng hướng đạo hay chỉ ở lại nhà thờ cho đến khi tự có thể sống được mà không cần nương tựa vào các seur nữa.

Trong sự sắp xếp, lên kế hoạch từ dàn ban cán sự lớp, chiều nay phải đi mua các vật dụng cần thiết để chuẩn bị bắt tay vào cho những phong trào trại xuân. Trời mưa lớn thế này ắt sẽ ngán chân tựi nó thôi, rồi sắp xếp thế nào đấy, ai cũng chia nhau đi, còn mỗi nó và hắn là thừa thải lại. Abbu đằng ra quyết xanh rờn rằng là …

-Thế là đủ bộ rồi nhé, Zun với Quậy kiêm phần chuẩn bị cho hội thi Lông Vũ. Giờ thì cố gắng đội mưa, Abbu đã chỉ nhà Kenty rồi, vậy nên mua xong tập trung ở nhà thằng ấy nhé.

Cả lớp lẳng lặng và làm theo vì chẳng còn thời gian đâu mà tính toán nhiều. Nó và hắn thì chẳng kịp mở miệng mà cãi lại, đành cắn răng đi cùng nhau 1 lần.

Mèo thì sẽ đi cùng Abbu và Kenty về nhà dọn dẹp lại để cho việc chuẩn bị sẽ suôn sẻ hơn. Lớp chia nhau ra theo từng ngã đường, trời vẫn đang mưa và thành phố đang chìm dần vào bóng tối của mây đen và bóng tối của màn đêm lạnh lẽo.


.. Lights go on again…

Bài hát trong chiếc xe hơi quen thuộc của hắn, đã lâu không rớ vào cho nên chính hắn cũng thấy lạ lẫm thay vì là nó. Nó đã từng nghĩ rằng là sẽ còn rất lâu mới biết đặt chân lên 1 chiếc xe hơi hạng sang là như thế nào, nhưng mọi thứ đến nhanh chóng và cũng đi nhanh chóng, việc ngồi lên chiếc xe thế này không còn lạ với nó nữa, Abbu đã không còn chạy mô-tô nữa. Vì thế ai cũng biết cậu ấy sẽ chạy chiếc M1 hiếm có dịp ra mắt trong ga-ra. Nó nhớ những ngày trước Abbu vẫn hay đưa đón nó về bằng chiếc M1 khi trời mưa lớn và nó thì không thể về bằng xe đạp. Nhưng rồi chỉ khoảng đây 1 tuần, Abbu mặc trời cũng chẳng bận là sẽ đưa nó về, cố tình chuyển nó cho hắn. Chắc chắn rằng nó sẽ chẳng muốn đi cùng, nếu có hỏi thì câu trả lời sẽ là “thà đi xe đạp còn hơn”, ấy vậy nhưng hôm nay thử đi xe đạp xem nó có đạp nổi về tới không khi mưa làm trắng xoá bầu không gian rộng lớn thế này.

Cả 2 im lặng trong chiếc xe, chỉ có tiếng nhạc cứ mãi vang lên. Quả thật Zun chẳng hứng thứ với dòng nhạc thế này. Chỉ biết rằng đĩa trong chiếc xe này đều do Zu mang vào thôi, BEAST là thần tượng của con bé mà. Có lẽ do vậy 1 tuần qua cậu ấy gần như thuộc tất cả. Rồi khi tất cả bài hát đã kết thúc trong im lặng, tiếng mưa lại “len lõi” xâm nhập vào vòng âm thanh lúc này. Hắn đưa tay và thay 1 chiếc đĩa khác vào nhung …

-Đừng mở nhạc nữa.

Nó nói trong khi ánh mắt chẳng dành cho hắn hay cái đầu đĩa mini được gắn trong xe. Hắn cũng không buồn bỏ vào nữa và tắt luôn theo ý nó.

-Abbu với cô quan hệ vẫn tốt chứ.

-Quan hệ gì ?

-Chẳng lẽ cô không biết người nó thích là ai à.

-Ngày trước thì có, giờ thì không ?

-Là sao ?

-Anh hỏi nhiều làm gì, mau đi tìm chỗ mua cho được lông vũ, trời tối rồi thì chẳng tìm được nơi nào mở cửa đâu.

Hắn im lặng khi biết rằng, nếu có nói thêm cũng sẽ gây ra 1 cuộc cãi nhau mà thôi. Đưa tay tắt máy lạnh khi thấy nó đang co ro dần và môi khô đi vì lạnh. Ghé qua qua các tiệm gần đây hỏi thì không có, chúng nó phải chạy qua các quận khác may ra các khu chợ lớn sẽ có bán. Những thú thế này thì hiếm hơn cả kim cương.

Nó và hắn bàn bạc về việc nên mua loại nào, màu vì cho hợp với chủ đề lần này. Có lẽ vì tập trung cao độ cho nên nó và hắn chẳng bận cãi nhau nữa. Đôi khi hắn dừng lại và suy nghĩ, đã đạt đến mức tình bạn hay chưa, nó đã sẵn sàng trải lòng và xem hắn như mọi người xung quanh, không còn ghét và hận hắn nữa.

Cho đến khi được nơi bán lông vũ đẹp và chất lượng nhất, chúng nó mới biết là đi khá xa rồi, ở đây không mưa và không khí mát mẻ, nhưng cái tiệm này thì không được nằm ở mặt tiền. Đành để xe ở ngoài, cả 2 lội bộ vào trong hẻm sâu để lựa mớ lông vũ cho cái hội thi ăn nhiều điểm nhất lần này.

-Màu gì bây giờ, đỏ được không ?

-Ban đêm, trường ắt dùng đèn vàng cho nên sẽ không nổi đâu, màu khác đi.

-Thế cô chọn đi.

Hắn chẳng bận góp ý hay bàn bạc gì nữa, ngồi im 1 chỗ để nó mặt nhiên lựa chọn. Nó đi tận vào trong, khu này đang cúp điện, nên các bình điện đang yếu pin dần, bà chủ hối thúc tụi nó chọn lẹ để còn đóng cửa tiệm.

-Này, vào mà phụ 1 tay đi, làm sao tui đem nổi ra xe cơ chứ.

Nó gọi hắn trong vẻ bực bội có sẵn rồi. Hắn đi vào trong, cái lối vào còn chợt chẳng đủ để có thể đi thẳng, phải nghiêng người sang 1 bên mới có thể đi vào tận bên trong. Nó lầm bầm đủ cho hắn nghe…

-Chẳng hiểu sao cái “ổ” này lại chứa mớ lông vũ tốt nhất trong thành phố không biết.

-Vậy mà cũng có người đòi vào tận đây để mua.

-Này đừng có mà móc méo nhé, cầm nhanh đi.

Nó quăng cho hắn mớ lông vũ đen, ôm đầy tay đến nổi hắn cứ “hắt xì” mãi vì ngứa mũi.

Rồi cho đến khi đem ra được đến xe, người hắn dính toàn lông mặt hắn thì phờ ra vì hắt xì cở hơn 20 cái rồi. Nó thì chỉ biết quay mặt sang chỗ khác và cười nhếch mép, ắt là vẫn còn hận hắn nhiều chuyện lắm.

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.