Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi cuối

Phiên bản Dịch · 1350 chữ

Sau khi hai tỷ muội Hàn gia lấy chồng, đều được hạnh phúc, công ty Lăng Uy của Lăng gia phát triển ổn định, mà công ty nội thất cũng ngày một phát triển.

Về phần công ty Hàn Thị nhà mẹ của hai chị em, sau khi kiện tụng công ty Lăng Uy thất bại, làm ăn xuống dốc không phanh, vốn bọn họ còn lên mặt nạt người vay tiền Lăng gia, ngay sau khi công ty Hàn Thị buộc phải đóng cửa, cha con Hàn Thị rốt cuộc hiểu rõ thực tế, cũng không đòi tiền con gái nữa, hai cha con lại tìm kiếm cơ hội để xây dựng từ đầu.

Hai tháng sau, Hàn Thấm sắp sinh, người làm mẹ không khẩn trương, mà Lăng Dục Vĩ làm cha lại gấp như kiến bò trên chảo nóng, cái này cũng không được cái kia cũng không được, khiến cô phải thật vất vả mới có thể lén đi gặp muội muội ôn chuyện.

Hai người đến nhà hàng, đây là Hàn Thấm yêu cầu, nếu cô tiếp tục ngồi trong nhà liền mốc meo, vô cùng cần không khí mới mẻ bên ngoài.

Tỷ muội gặp nhau, giống như có nhiều chuyện nói không hết, bữa trưa đã kết thúc nhưng lại kéo dài hơn, Hàn Ngữ đối với sức ăn của tỷ tỷ phục sát đất.

“Tỷ, tỷ đói như vậy sao?” Cô lắc đầu một cái, là để bọn ta ăn no.

“Tỷ hiện tại không phải là một người ăn hai người bổ sao!” Hàn Thấm lại ăn một miếng bánh kem, kỳ diệu chính là, mặc dù cô ăn như vậy, bụng cũng sẽ không to, sẽ vẫn thon thả như lúc chưa mang thai, cũng vì vậy mới khiến cho Lăng Dục Vĩ không yên tâm. “Muội đừng giống như anh rể, hoàng đế không vội mà thái giám đã cuống cuồng, làm cho tỷ cũng không thể thảnh thơi.”

“Anh rể quan tâm tỷ thôi!” Hàn Ngữ nói thay cho anh rể, tỷ tỷ này, cũng vì được anh rể cưng chiều quá nên hay làm nũng.

“Nói cũng phải.” Hàn Thấm cười ha ha, vẻ mặt hạnh phúc. “Tỷ mỗi tối chỉ cần động đậy, hắn cũng sẽ tỉnh giấc, mỗi ngày còn xoa bóp cho tỷ, sợ tỷ ngủ bị chuột rút, hiện tại bụng to thế này, hắn ngay cả cắt móng cũng làm giúp ta.”

Hàn Ngữ lắc đầu một cái, không biết nên khóc hay cười, “Thật không nghĩ tới con trai cả Lăng gia tính tình tiêu sái, nghệ sĩ cũng sẽ như vậy.”

“Còn nói tỷ đây! Chồng muội chẳng lẽ đối với muội không tốt sao?” Bị chế nhạo liền không cam lòng, Hàn Thấm cười hỏi muội muội, “Muội bây giờ thiết kế, xã giao bên ngoài, giúp mẹ chồng thoát khỏi tiếng xấu! Còn có, muội không phải giúp chồng thiết kế đồ nội thất sao? Hiện tại muội so với tỷ càng cường đại hơn!”

Hàn Ngữ sửng sốt, thấy buồn cười, “Muội còn kém xa tỷ! Bất quá Hướng Kình quả thực rất tốt với muội, chỉ cần không có muội trên giường, hắn liền không ngủ được, không phải món muội nấu hắn không ăn, muội có nhu cầu gì, liền muốn gì được nấy, gần đây, quan hệ của hắn và mẹ chồng muội cải thiện rất nhiều, muội nghĩ, tỷ, chúng ta đều được hạnh phúc.”

“Muội còn kém một chút.” Hàn Thấm chỉ bụng mình, “Tỷ nhớ muội rất thích trẻ con, lúc nào mới sinh một đứa?”

Nói đến đây, Hàn Ngữ đỏ mặt vuốt bụng: “Muội nghĩ. . . . .Cũng sắp thôi. . . . . .”

Hàn Thấm lập tức hiểu ra, vui mừng che miệng cười. “Muội có rồi sao? Chúc mừng muội.”

“Tỷ, đừng kích động.” Hàn Ngữ vội vàng trấn an nàng, sợ tiểu thiếu gia họ Lăng trong bụng nàng không chờ được muốn ra. “Muội còn chưa đến bệnh viện kiểm tra, chỉ dùng que thử thai để thử, hẳn là có đi?”

Hai tỷ muội hưng phấn thảo luận kinh nghiệm nuôi con, trời đã dần tối cũng không phát hiện.

Hai người chồng đồng thời đến nhà hàng, thấy hai nữ nhân đang nói không ngừng, nhìn nhau cười khổ.

“Nhất định là vợ cậu làm hư vợ tôi.” Hướng Kình như đinh chém sắt nói, nếu không thì làm sao Hàn Ngữ nhu thuận bỏ lại lão công yêu mến, hàn huyên tới quên cả thời gian.

Lăng Dục Vĩ rất muốn phản bác, nhưng biết rõ tính tình của vợ, hắn cũng chỉ cười gượng. “Nói không chừng là cậu làm phiền vợ, nên cô ấy không muốn về nhà.”

Hướng Kình lườm hắn, “Cậu cho rằng người nào cũng quản chặt như cậu sao? Vợ cậu mang thai, cậu liền quản đông quản tây, tôi sẽ không giống như cậu!”

“Thật không?” Lăng Dục Vĩ không cho là đúng dò xét hắn, “Chờ vợ cậu mang thai cậu sẽ biết, tôi cũng không tin cậu sẽ bình tĩnh như vậy.”

“Cậu cứ nhìn rồi sẽ biết.” Hướng Kình rất tự tin mình có thể tự chủ.

Hai nam nhân đi đến gần bàn lão bà ngồi xuống, Lăng Dục Vĩ thấy hai người vẫn còn tán gẫu không nhịn được muốn cười, “Lão bà, hai tỷ muội rốt cuộc có chuyện gì mà tán gẫu lâu như vậy?”

Hàn Thấm cười thần bí, nhìn xuống bụng, “Tán gẫu về cục cưng!”

“Trò chuyện với nhi tử bảo bối của anh a!” Lăng Dục Vĩ nhân cơ hội làm khó dễ, “Mới vừa rồi Hướng Kình nói, nếu Hàn Ngữ mang thai, nhất định sẽ không khẩn trương giống anh, lão bà, em nói, anh có giống như quản gia không? Anh chỉ quan tâm em mà thôi, đúng không?”

Hàn tỷ muội không nhịn được len lén cười, Hàn Thấm nói: “Lão công, Hướng Kình cười anh a? Anh yên tâm, em nghĩ rất nhanh anh liền có thể cười lại.”

Có ý gì? Hai người nam nhân không hiểu, nghĩ một lúc, Hướng Kình mới bừng tỉnh đại ngộ, khó tin nhìn vợ mình, “Em mang thai?”

“Có lẽ vậy, em mới dùng que thử thai, còn chưa đến bệnh viện kiểm tra. . . . . .” Cô vừa nói vừa quan sát vẻ mặt lão công, dường như rất trấn định, hoàn toàn không mừng như điên giống cô mong đợi, khiến cô có chút thất vọng.

“Chúng ta lập tức đi kiểm tra.” Hướng Kình mặt không đổi sắc cầm tay cô, nắm lấy chùm chìa khóa trên bàn, “Xin lỗi, chúng ta không thể ở lại.”

“Hướng Kình.” Lăng Dục Vĩ bực bội gọi hắn lại, “Đó là chìa khóa xe của tôi!”

Hướng Kình mặt ngoài bình tĩnh, vẫn ung dung thản nhiên đem chùm chìa khóa lại, “Thật ngại quá, cầm nhầm.”

Hắn lại kéo Hàn Ngữ muốn rời đi, lần này Hàn Thấm mở miệng “Hướng đại thiếu gia, phía kia là tới WC, bên kia mới là cửa chính.”

“Phải không?” Hắn vẫn rất bình tĩnh, lơ đễnh vòng vo. “Hàn Ngữ, đi thôi.”

Xa xa, vợ chồng Lăng thị ở lại, vẫn có thể nghe được tiếng hai vợ chồng Hướng Kình cùng Hàn Ngữ.

“Lão công, anh dừng xe ở đâu?”

“Ở cái cầu dưới bãi đậu xe. . . . .Không không không, hình như ô đậu xe bên đường. . . . .Hay là ở trước ngân hàng. . . . . .”

“Hẳn là ở bãi đậu xe của nhà hàng.”

“. . . . . .”

Nghe đến đó, bọn họ thiếu chút nữa bật cười.

Hàn Thấm đẩy lão công một cái, “Này, em nghĩ chúng ta nên chở bọn họ đi! Em sợ Hướng Kình bây giờ không thể lái xe.”

“Thật sâu sắc đồng cảm.” Lăng Dục Vĩ cùng vợ đuổi theo, trong lòng không ngừng suy nghĩ: Hướng Kình quả nhiến sĩ diện đến cực điểm.

Không khẩn trương? Hướng Kình yêu Hàn Ngữ như vậy, không té xỉu tại chỗ đã là may.

END

Bạn đang đọc Lấy Nhầm Anh Chồng Nhiều Tiền của Phan Anh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.