Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1514 chữ

- Catherine, nói thật đi. Nào, nói tớ nghe, người đàn ông ấy là ai hả?

Cố Hiểu Ảnh nhìn Jennifer vẫn lẽo đẽo lải nhải bên tai mình lại nhìn sang Leslie- cái vị đã bắt gặp cô ở nhà hàng kia đang cười híp mắt xem trò vui.

Cô đi qua người Jennifer bước về phía máy photo

- Thật mà. - Nhìn vẻ mặt hai người rõ ràng không tin, lại thấy những người trong phòng mắt nhìn màn hình nhưng vẫn vểnh tai lên nghe. Cố Hiểu Ảnh biết lần này cô không giải thích rõ ràng thì sẽ chẳng thể nào thoát được. Vừa bỏ giấy vào trong máy, nhấn nút. Cố Hiểu Ảnh quay lại:

- Cái hôm mình bị cảm, đã ngất xỉu, anh ấy chỉ tình cờ thấy được nên giúp mình thôi. Bữa tối là để mình cảm ơn anh ấy.

Jennifer lấy tay ôm miệng

- Cái này người Trung Quốc các cậu gọi là gì nhỉ?- Cô ấy gõ gõ trán- À, là anh hùng cứu mỹ nhân, nhất kiến chung tình.

- Hey, Catherine, lãng mạn quá đi mất- Leslie đẩy vai cô

Cố Hiểu Ảnh chưa kịp phản bác, Jennifer đã nói:

- Khoan đã, thế còn anh chàng lái xe thì sao, cái người đưa cậu đi làm ấy.

- Ôi trời, Catherine. Em bắt cá hai tay sao.- Leslie nhìn cô với bộ dạng không thể tin nổi

- Catherine,..- Jennifer lắc lắc ngón tay sơn đỏ chót, cô nàng chu môi. - Đàn ông đáng sợ lắm, cậu không thể đùa được với lòng tự trọng của họ được đâu.

Cố Hiểu Ảnh đau đầu nhìn hai người:

  • Đều là một người mà...

- Hơn nữa..- Cô ngăn lời Jennifer định phát ra - Bọn mình không có gì hết, không như hai người nghĩ đâu.

- Ôi trời - Jennifer và Leslie nhìn cô, vẻ mặt của họ rõ ràng chẳng mấy tin tưởng - Anh ta giúp cậu xong rồi hằng ngày lái xe đưa cậu đi làm, đừng chối Catherine tớ đã thấy cậu ngồi trong chiếc xe ấy sáng nay, và cậu nói hai người không có gì. Có Chúa mới tin cậu, Catherine.

Cố Hiểu Ảnh nhún vai tỏ vẻ bất lực, cô chẳng thể nói được gì thêm nữa để giải thích với những con người này. Lấy giấy ra khỏi máy, cô bỏ về chỗ ngồi. Đúng lúc ấy điện thoại trong túi vang lên, là tin nhắn của William, anh nói: "Đợi anh, tối nay cùng về". Cố Hiểu Ảnh không trả lời, cô đút máy vào trong túi. Cố Hiểu Ảnh quyết định hôm nay sẽ về sớm.

-----------------------------

Nhìn tủ lạnh trống không, Cố Hiểu Ảnh thở dài đóng lại, đồng hồ đã gần 7 giờ, ngoài cửa sổ trời đã khá tối. Cầm lấy ví tiền, khoác thêm áo, Cố Hiểu Ảnh quyết định đi mua thức ăn về nấu cơm. Vừa bước ra khỏi nhà, cô đã bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, Cố Hiểu Ảnh khẽ nheo mắt lại. là một chiếc ô tô, tiếng mở đóng cửa xe vang lên, Cố Hiểu Ảnh nhìn thấy người đàn ông bước về phía mình.

William cúi đầu nhìn cô nhóc bướng bỉnh đã cho anh leo cây kia

- Sao không đợi anh, hửm?

Chữ cuối William ngân dài, nghe có chút nguy hiểm, ai quen anh đều biết lúc này anh đang rất không vui. Cố Hiểu Ảnh vuốt tóc, cô không nghĩ anh sẽ đợi lâu như vậy, cô chưa biết phải dùng lý do gì. Trong lúc Cố Hiểu Ảnh im lặng, William nhìn cô:

- Chưa ăn tối?

- Không phải. - Cố Hiểu Ảnh theo bản năng phủ nhận, nói xong cô liền thấy hối hận. Quả nhiên, William híp mắt lại:

- Không? Bộ dạng này của em... - Anh liếc nhìn cô - Là muốn đi mua đồ ăn về cho ngày mai sao?

Chưa kịp để Cố Hiểu Ảnh trả lời, anh nói:

- Đi nào, em còn nợ tôi một bữa đấy

Nói rồi anh quay đi, Cố Hiểu Ảnh vẫn ngơ ngác, không hiểu gì, đứng yên đấy. Cảm nhận được phía sau không có bước chân, William quay lại, nhìn cô: " Đi"

Cố Hiểu Ảnh nhanh chân chạy sau anh, William mở cửa xe cho cô. Nhìn đường phố bên ngoài di chuyển, cuối cùng Cố Hiểu Ảnh cũng phá vỡ sự im lặng từ nãy đến giờ, cô quay sang nhìn William:

- Chúng ta đi ăn ở đâu?

- Không đi ăn

- Sao?

William liếc cô, anh đánh tay lái:

- Không phải định ra ngoài mua đồ ăn sao, chúng ta đi mua đồ, em trả tiền, về nhà nấu

Cố Hiểu Ảnh lúng túng, một lúc sau cô nói:

- Em nấu ăn không tốt lắm

- Không bắt em nấu

- Dạ?

- Anh nấu.

Đi vào siêu thị, Cố Hiểu Ảnh vẫn không thể tin những gì mình vừa nghe được. Nhìn William thành thục chọn rau và thức ăn, cô mới tin rằng những điều mà anh nói đều là thật.

Đi với một người đàn ông như William luôn thu hút sự chú ý, Cố Hiểu Ảnh đã thấy mấy người nhìn về phía này. Lúc xếp hàng tính tiền, bác gái đứng bên cạnh nhìn hai người mấy lần, cuối cùng không nhịn được nói:

- Hai đứa đẹp đôi quá, cháu gái chồng cháu tốt với cháu ghê.

Cố Hiểu Ảnh định giải thích nhưng thấy William không chút quan tâm, cô nghĩ nếu mình giải thích sẽ lại càng kì lạ. Cuối cùng cô im lặng, đi theo anh, vậy mà Cố Hiểu Ảnh lại nghe thấy William ở đằng sau cô nói với bác gái vừa nãy:

- Cám ơn

Cố Hiểu Ảnh: "...."

----------------------------------

Cố Hiểu Ảnh nhìn cách bài trí trong nhà William, cô nghĩ đây quả nhiên là nhà của đàn ông độc thân, rất tinh tế nhưng lại thiếu sự ấm áp. Cô đi vào phòng bếp, William đang nấu ăn, cách cầm dao của anh rất tốt, từng lát thịt được cắt dưới tay anh đều dày mỏng vừa phải kích cỡ không khác nhau là mấy. Thấy cô đi vào, anh nói:

- Đói rồi? Đợi chút, anh nấu nhanh thôi, ra mở tivi xem đi

Bị đuổi ra ngoài, Cố Hiểu Ảnh không biết phải làm sao, cô muốn giúp đỡ, cứ ngồi không như vậy rồi ăn sẽ rất ngại, nhưng tình hình trước mắt cho cô thấy nếu như cô vào cũng sẽ chỉ làm vướng tay anh. Cố Hiểu Ảnh đành ra ngoài xem tivi. William nói không sai, anh nấu rất nhanh. Nhìn các món ăn trên được bày trên bàn, Cố Hiểu Ảnh bỗng thấy đói bụng.

- Thử đi.- William cười nhìn cô

-Thế nào? Ăn được không?

Anh hỏi, Cố Hiểu Ảnh không nhìn vẻ mặt anh, cô chỉ cảm thấy mùi vị trong miệng mình bây giờ có thể sánh với đầu bếp của nhà hàng 5 sao.

- Tuyệt lắm! - Cố Hiểu Ảnh giơ ngón cái

William khẽ thả lỏng, anh cười tỏ vẻ nghi ngờ:

- Thật sao? Anh không quen nấu món Trung. Em nói thật chứ.

- Làm gì có ăn ngon lắm. Mùi vị rất giống. - Cố Hiểu Ảnh gắp thêm mấy miếng, nhận ra William vẫn chưa động đũa, cô nói - Anh ăn đi.

- Sao anh lại biết nấu ăn. - Cố Hiểu Ảnh không nhịn được hỏi, cô nghĩ những người như anh sẽ có người bưng bê rót nước cho.

- Học xa nhà, có nhiều thứ không biết vẫn phải tự tìm hiểu thôi, anh không thích ăn ở bên ngoài lắm. - William không để ý nói

- Nếu thích ăn thì thỉnh thoảng sang đây ăn cùng anh. Chỉ có một mình anh cũng ngại nấu.

- Sao có thể. - Cố Hiểu ảnh xua tay- Em cũng không thể bắt sếp thường xuyên nấu cơm cho mình được.

William ngạc nhiên:

- Sếp? Sao em đã biết rồi

- Mọi người trong công ty đều biết.- Cô nhún vai

- Đúng là vậy, nhưng mà...- William múc một miếng cơm, nuốt xuống, anh nói - Tuần sau anh mới nhận chức, lúc này anh chỉ là một tên vô công rồi nghề thôi.

"Vậy anh hay trở em đến công ty làm gì?" Cố Hiểu Ảnh muốn hỏi nhưng cô biết có những thứ không nên chạm tới. Câu hỏi này cô vẫn chưa muốn tìm hiểu.

Sau khi ăn xong, Cố Hiểu Ảnh tranh đi rửa bát, William cũng mặc cô. Cất chiếc bát cuối cùng lên tủ, Cố Hiểu Ảnh bước ra ngoài, William đang ngồi xem tivi, cô nhìn đồng hồ cũng đã muộn.

- Em phải về rồi

William không ngăn cản, anh đứng dậy

- Để anh tiễn em

Cố Hiểu Ảnh tạm biệt William, bước vào trong nhà. Cô lấy laptop xem tin tức và nói chuyện với bọn Lệnh Man, cô biết Diệp Tâm đã mang thai rồi, Lý Trác Dương sắp được làm cha. Cố Hiểu Ảnh không đau lòng nhiều như cô tưởng, đóng laptop lại, Cố Hiểu Ảnh tắt đèn, cô nhắm mắt, đi ngủ.

Bạn đang đọc Lẩu Cay Tứ Xuyên 2 sáng tác bởi LyHng46

Truyện Lẩu Cay Tứ Xuyên 2 tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyHng46
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.