Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1123 chữ

Cố Hiểu Ảnh tỉnh dậy do tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mở mắt thấy mình vẫn còn ngồi trong xe, trên người là chiếc áo khoác của William, có hương chanh thoang thoảng.

- Được, con biết rồi.

William cúp máy, anh quay sang nhìn Cố Hiểu Ảnh tỏ vẻ hối lối

- Đánh thức em rồi à?

- Không sao.- Cố Hiểu Ảnh ngồi dậy, trời bên ngoài tối đen chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt của bóng đèn đường, cô nhìn điện thoại đã hơn 10 giờ. - Sao anh không gọi em dậy?

- Trông em có vẻ mệt nên anh để em ngủ thêm chút nữa.

Cố Hiểu Ảnh nhìn sang bên ngoài, xe đã đỗ trước nhà cô, cô mở cửa xe

- Đến nhà em rồi, cảm ơn anh.

- Áo của anh.- Cô đưa chiếc áo cho William.

Anh cầm lấy áo. Cố Hiểu Ảnh chào William, cô bước về phía nhà mình.

Cơn buồn ngủ qua đi, Cố Hiểu Ảnh thấy cả người nhớp nháp, cô cởi quần áo vứt xuống dưới đất. Nước nóng chảy khắp người Cố Hiểu Ảnh cảm thấy cả cơ thể trở nên dễ chịu. Hơi nóng bốc lên bao phủ cả căn phòng, tầm nhìn của Cố Hiểu Ảnh trở nên mờ mịt. Cô tắt nước, quấn khăn tắm bước ra ngoài. Cố Hiểu Ảnh từng nghe nói ngủ nude sẽ có lợi cho sức khỏe, cô cảm thấy thật trùng hợp cô đang rất lười mặc đồ. Kéo khăn tắm vứt xuống đất cùng đống quần áo vừa thay ra. Cố Hiểu Ảnh lấy chăn đắp lên bao lấy làn da trắng nõn ửng hồng. Đêm nay cô ngủ rất ngon.

-------------------------------------------------

Sáng nay Cố Hiểu Ảnh đã cố ý thức dậy sớm để bắt kịp chuyến xe bus. Tuy nhiên cô vẫn "trùng hợp" gặp William. Nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện với mình, Cố Hiểu Ảnh có cảm giác không biết phải làm sao.

- Lên xe đi, cùng đường mà, em có thể tiết kiệm bao nhiêu thời gian.- William nhắc lại.

- Thật không cần đâu, không thể làm phiền anh mãi được, giờ này em đón xe bus vẫn kịp.

William nhìn cô, anh cười tỏ vẻ xấu hổ:

- Thật ra hôm qua anh có uống chút rượu bây giờ đầu vẫn còn đau. Lái xe không an toàn, em biết mà, nên...

-...

- Đành nhờ em lái xe hộ vậy.- William cười. Nhìn khóe mắt híp lại của anh, Cố Hiểu Ảnh bỗng thấy anh rất vô lại.

Cô cúi đầu, thỏa hiệp mở cửa xe. William di chuyển sang ghế bên cạnh. Cố Hiểu Ảnh không biết là anh có thể nhiều lí do như vậy, cô đánh tay lái, chiếc xe di chuyển ra đường lớn rời khỏi khu chung cư.

Nhìn đèn chuyển sang màu đỏ trước mặt, Cố Hiểu Ảnh dẫm chân phanh dừng xe lại, cô liếc nhìn William bên cạnh thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lông mày khẽ nhíu lại. Có lẽ điều mà William vừa nói là đúng, anh thật sự mệt. Tiếng còi của xe đằng sau nhắc nhở Cố Hiểu Ảnh, cô nhìn đèn đã chuyển sang màu xanh, chiếc xe tiếp tục di chuyển. Chẳng mấy chốc đã đến công ty, Cố Hiểu Ảnh lái xe vào gara, cô quay sang, William đã tỉnh dậy.

- Đến rồi?

Cố Hiểu Ảnh gật đầu, cô tháo dây an toàn:

- Em lên trước đây, tạm biệt. - Cố Hiểu Ảnh mở cửa xe, xách túi bước ra ngoài.

- Nhóc con lạnh lùng. William nhìn theo bóng Cố Hiểu Ảnh khuất dần rồi biến mất. Anh lái xe ra khỏi gara đi về phía ngược lại.

--------------------------------------------------

William bước vào nhà, người quản gia thấy anh vô cùng vui mừng

- Cậu chủ, cậu về rồi!- Nói rồi người quản gia chạy vào trong - Phu nhân cậu chủ về!

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân, William ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đã gần năm mươi, khí chân thanh tao, xinh đẹp bước xuống từ cầu thang. Thẩm Chí Ninh mỉm cười lại gần anh

- Đã biết đường về rồi. - Bà ngẩng đầu nhìn William, lấy tay kéo anh đi về phía ghế sofa, vừa đi vừa nói- Vú Lâm bà đi gọt ít hoa quả cho William đi.

- Được, phu nhân. - Người quản gia được gọi là Vú Lâm vui mừng đi vào nhà bếp

Thẩm Chí Ninh kéo anh ngồi xuống sofa, bà hờn giận nói:

- Về bao lâu rồi mới biết đường thăm mẹ, hả! Có phải nếu mẹ không gọi thì con cũng không về cái nhà này có phải không.

William nghĩ đến cuộc gọi không đúng lúc kia, anh bất đắc dĩ nói:

- Đâu có, không phải là vì con bận chuyển nhà hay sao

-Thế mới nói- Thẩm Chí Ninh tức giận đập vào tay anh - Mẹ đã bảo về đây ở mà con không nghe. Chỗ này thiếu phòng cho các con sao.

William biết bà là nói cả anh trai anh, cái người sau khi lấy vợ liền chuyển luôn ra ngoài để tận hưởng cuộc sống hai người kia. Anh nghĩ đến cô nhóc nào đó, khẽ mỉm cười. William nhìn bà:

- Không tiện mẹ ạ

- Sao lại không tiện, con cũng chẳng có...- hai chữ " bạn gái" còn chưa kịp nói ra, lại nhìn thấy vẻ mặt cười cười của William. Thẩm Chí Ninh giật mình, bà tò mò. - Sao hả, có rồi?

William biết mẹ mình đang nói đến điều gì, dù rất muốn nói " Vâng" nhưng nghĩ đến việc chưa thành, anh đành nói:

- Chưa mẹ ạ. Nhưng sẽ có

- Hoa quả đây, phu nhân, cậu chủ. - Vú Lâm đặt đĩa hoa quả tinh xảo xuống bàn. Thẩm Chí Ninh đâu còn quan tâm đến điều này, bà đang mừng muốn chết. Cuối cùng thằng con của bà cũng không phải gay, sau bao nhiêu năm cũng có người làm nó động lòng. Thấy William định với tay lấy hoa quả, bà vỗ vào tay anh, kéo lại:

- Nói mẹ nghe, vẫn chưa theo đuổi được sao? Xinh đẹp không?- Rồi nghĩ đến điều gì, bà dùng vẻ mặt nghi ngờ hỏi anh- Là con gái đúng chứ?

William dở khóc dở cười:

- Mẹ nghĩ gì vậy, đương nhiên là con gái rồi. Rất xinh đẹp. Bao giờ dẫn về cho mẹ xem.- Rồi anh nhanh chóng lấy một quả nho bỏ vào miệng, chạy lên lầu.

-Hừ, có được hai thằng con trai thì đều có vợ là quên mẹ. - Thẩm Chí Ninh nói với Vú Lâm. Dù giọng điệu là tức giận, nhưng vú Lâm vẫn thấy được trong mắt bà đều là ý cười.

Bạn đang đọc Lẩu Cay Tứ Xuyên 2 sáng tác bởi LyHng46
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyHng46
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.