Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1044 chữ

William phải đi mấy vòng mới tìm thấy một nhà hàng có lẩu Tứ Xuyên, dù sao để tìm được một quán đồ Trung bên này có chút khó.

Cô bé phục vụ đứng bên cạnh cứ liếc mắt nhìn William suốt. Cố Hiểu Ảnh phải nhắc đến hai lần cô nhóc mới dời mắt đi để ghi tên món vào trong sổ. Đến lượt William gọi món, cô bé như đổi thành một người khác cây bút cầm trên tay như có thể sẵn sàng ghi bất cứ lúc nào mà anh nói.

- Như cô ấy đi. Cảm ơn

William đóng cuốn menu vào. Cô bé phục vụ có chút tiếc nuối quay đi. William nhìn Cố Hiểu Ảnh, anh nói khẽ:

- Anh không biết nhiều về món Trung lắm.

Nói rồi anh khẽ nhăn mày, bĩu môi. Biểu cảm của anh khiến Cố Hiểu Ảnh phải bật cười. Cô cầm cốc nước bên cạnh để uống che đi sự lúng túng của mình.

Món ăn được bê lên rất nhanh. William bỏ đồ ăn vào trong nồi, chẳng mấy chốc mà thức ăn đã chín anh gắp ra đĩa rồi đẩy về phía Cố Hiểu Ảnh ra hiệu cho cô có thể ăn. Cố Hiểu Ảnh gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

- Thế nào? - William hỏi cô

- Không bằng quê em được

William gắp một miếng, anh nhăn mày, gật đầu

- Đúng thật. Anh đã từng ăn món gốc quả là ngon hơn nhiều.

Nói rồi anh ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Ảnh

- Em là người Tứ Xuyên?

- Vâng.

- Mẹ anh cũng là người Tứ Xuyên

Cố Hiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, dường như hiểu cô muốn hỏi gì. William nói

- Bà sang đây rồi gặp lấy bố anh, ông là người Anh. Thế nên mới có anh bây giờ. - William dang tay ra, anh nhìn Cố Hiểu Ảnh.

Mắt William rất đẹp rất sâu, đàn ông có đôi mắt như vậy thường đào hoa đa tình. Cố Hiểu Ảnh dời mắt cô cúi đầu xuống.

- Vậy còn nhà của mẹ anh thì sao. - Cố Hiểu Ảnh khẽ nghiêng đầu - Ý em là, mẹ anh sống ở đây vậy những người ở bên ấy...

- Thỉnh thoảng anh cũng về... - William gắp một miếng rau bỏ vào miệng, nhai hết anh nói tiếp -... để thăm ông bà ngoại anh, dưới mẹ anh còn có một chú nữa.

Anh nhìn Cố Hiểu Ảnh cười

- Em thì sao?

Cô nhún vai

- Thường thì những ngày lễ em sẽ về... năm mới, hè... v..v..

- Vậy chắc sẽ nhớ nhà lắm

- Không hẳn...- Cố Hiểu Ảnh chọc chọc đũa vào miếng thịt. - .... không hẳn.

Cô bỏ đũa xuống, với lấy cốc nước bên cạnh

- Em đã quen rồi.

Cố Hiểu Ảnh bưng cốc nên uống

- Em ở đây bao lâu rồi?

- 5 năm. - Cô đặt cốc xuống - Không quá dài cũng không quá ngắn, đủ để làm quen với lối sống ở đây mà vẫn chưa quên được Trung Quốc.

Bữa tối kết thúc khá muốn, lúc nhìn giờ Cố Hiểu Ảnh cảm thấy ngạc nhiên, cô nghĩ thời gian trôi qua thật nhanh. Bữa ăn không hết nhiều tiền, trong khi Cố Hiểu Ảnh lấy tiền. William đã trả trước, cô quay lại nhìn anh khó hiểu

- Không phải nói để em trả sao?

- Bữa này anh trả coi như chúc mừng anh chuyển nhà. - Anh cất tiền thừa vào ví. Quay sang Cố Hiểu Ảnh. - Em hãy để lần sau đi.

Còn lần sau gì nữa, Cố Hiểu Ảnh khẽ nhíu mày.

- Đợi chút anh đi lấy xe.

Cố Hiểu Ảnh nhìn theo bóng anh đi ra cửa, rồi cô bước theo.

- Catherine!!

Cố Hiểu Ảnh quay lại là một đồng nghiệp cùng phòng với cô.

- Em có hẹn với ai sao?

- Là một người bạn. Cố Hiểu Ảnh cười với cô ấy

- Đàn ông?

-....- Cố Hiểu Ảnh có thể đoán được ngày mai mình sẽ bị mọi người tra hỏi như thế nào. Cô bất đắc dĩ nói:

- Thật sự chỉ là bạn thôi

- Một người bạn đàn ông, là người đưa em đến sáng nay sao?

Cố Hiểu Ảnh còn muốn giải thích, điện thoại trong tay đã rung lên, là William. Cô tắt máy, nói với người kia

- Em phải đi rồi. Gặp lại sau

- Chơi vui vẻ nhé

Tiếng nói ở đằng sau. Cố Hiểu Ảnh không quay đầu lại, cô có thể đoán được vẻ mặt của người đồng nghiệp kia là như thế nào.

Cố Hiểu Ảnh có uống chút rượu, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ để gió thổi vào.

- Trời lạnh đấy, em vừa mới cảm không phải sao đóng cửa lại đi thôi.

Cố Hiểu Ảnh đã tỉnh hơn phân nửa. Nghe anh nói vậy cô bắt đầu cảm thấy lạnh. Cố Hiểu Ảnh nghe lời đóng cửa sổ lại.

- Nghe nhạc không?

Cảm thấy trong xe quá yên tĩnh có chút ngột ngạt, Cố Hiểu Ảnh gật đầu

- Được

William đưa tay bật nhạc. Tiếng nhạc vang lên là một bản ballad âu mỹ rất dễ chịu. Cố Hiểu Ảnh cảm thấy giọng ca rất quen có lẽ là một ca sĩ nổi tiếng mà cô biết. Cơn buồn ngủ ập đến, mắt của cô khẽ díp lại. Cố Hiểu Ảnh che miệng ngáp một cái. Nhận ra cô buồn ngủ, William nói:

- Nghỉ một chút khi nào đến anh sẽ gọi.

Cố Hiểu Ảnh mắc bệnh khó ngủ đặc biệt là khi có người lạ như vậy. Nhưng có lẽ William dễ dàng mang lại cho người ta cảm giác an toàn. Chẳng bao lâu ý thức của Cố Hiểu Ảnh đã có chút mơ hồ. Không thể chống lại cơn buồn ngủ, cô nhắm mắt lại. Trong xe bài hát cứ vang lên.

.....

So i say a little prayer,

and hope my dreams will take me there,

where the skies are blue to see you once again,

My love,

overseas from coast to coast,

to find the place I love the most,

where the fields are green to see you once again,

my love.

I try to read,

I go to work,

I'm laughing with my friends,

but I can't stop to keep myself

from thinking(oh no).....

(My love - Westlife)

Bạn đang đọc Lẩu Cay Tứ Xuyên 2 sáng tác bởi LyHng46
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyHng46
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.