Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta cho rằng nhiều tiền vẩn tốt hơn là ít

Phiên bản Dịch · 2121 chữ

Đám người hung hăng đến đòi nợ, không ngờ đã bị rương bạc sáng loá trước mắt làm cho lặng câm. Là tên xạo sự nào nói rằng quân đoàn Tây Viên sắp sửa phá sản rồi. Chẳng phải vẫn đang dồi dào kinh phí đó sao.

- Ta không biết các ngươi nghe kẻ nào xúi dục. Nhưng đường đường là một quân đoàn hùng mạnh nhất bổn triều, thì làm sao có chuyện thiếu nợ, quỵt tiền của các ngươi được. – Lạc Thiên ngồi ngạo nghễ trên ngai gấm, khinh khi nhìn xuống đám thương nhân bị tiền làm cho mờ mắt. – Chẳng qua bổn tướng tân nhiệm, có nhiều việc vẫn còn chưa nắm hết. Nay sổ sách đã tra rõ rồi, các ngươi mau đến cầm tiền về hết đi, sau này vật tư cung cấp cho quân đoàn không cần các ngươi nữa.

Nghe hắn nói thế, các thương gia lần lượt kêu ca ồn ào. Dù sao quân đoàn Tây Viên cũng là một nhánh quân lớn, lại sử dụng vật tư xây dựng rất nhiều, đơn hàng của Tây Viên chính là thu nhập chính của mấy chục cửa hàng bọn họ. Mất đi nguồn thu lớn này, mấy cửa hàng bọn họ thật sự lao đao.

- Tướng quân, việc làm ăn qua lại cũng vẫn thật là tốt. Cớ sao lại ngưng? – Lão hủ của tiệm gạo lên tiếng. Lương thực của Tây Viên quân trước giờ cũng là lấy ở chỗ lão, bán cho quân đoàn này bằng bán cho cả phủ cùng ăn.

- Ta không muốn làm ăn với mấy thương gia chỉ vì mấy đồng bạc lẻ mà đến quấy phá ồn ào ở chỗ bổn tướng. Các ngươi chia nhau tiền đi, cũng chỉ là mấy con số nhỏ, Tây Viên quân không phải là trả không nổi. – Hắn tỏ vẻ giống như bực bội lắm.

- Tướng quân, việc gì cũng có thể thương lượng. Đừng vì mấy món tiền nhỏ mà mất đi hoà khí. – Ông chủ mỏ đá thêm vào.

- Thương lượng như thế nào? Bổn tướng sau này chỉ thương lượng với mấy cửa hàng chịu bán gối đầu thôi. Giao hàng trước, xài xong giao hàng tiếp thì mới lấy tiền. – Lạc Thiên bắt đầu đưa ra yêu sách của mình.

- Ách, việc này trước giờ chưa có tiền lệ. – Chủ nhân của cửa hàng công cụ than van.

- Đây là cách bán hàng phổ biến của các đảo phía tây các ngươi không biết sao. Giao hàng gối đầu như vậy thì khách hàng buộc phải sử dụng liên tiếp hàng hoá của một chỗ, rất khó thay đổi nhà cung cấp. Như vậy coi như có lợi cho các ngươi rồi, sau này quân đoàn sẽ sử dụng liên tục, không đổi nhà cung cấp nữa. Các ngươi suy nghĩ nhanh lên, sau này không còn cơ hội nữa. Ai không muốn bán nữa thì tiến lên lấy tiền đi.

Lạc Thiên nói chuyện như doạ nạt. Đám thương nhân lao xao bàn tán. Nếu không nhận điều kiện này thì sẽ mất mối hàng lớn, mà vĩnh viễn sau này cũng không còn cơ hội làm ăn với quân đoàn. Có mấy lão giả bắt đầu dao động, “Lợi nhỏ trước mắt hay là lợi ích lớn sau này?” Hắn gương mặt nhàn nhã bất cần, nhưng kỳ thực trong lòng đang hồi hộp. Nếu ai để ý kỹ sẽ thấy trên trán Lạc Thiên đang túa ra mấy giọt mồ hôi.

Đôi mắt đen, sâu thăm thẳm đang quan sát kỹ đám chủ nợ đang ồn ào bàn tán. Bất cứ sự thay đổi thái độ nào trên gương mặt mọi người, đều không thoát khỏi sự cảnh giác của Lạc Thiên. Thương lượng làm ăn chính là một cuộc chiến tâm lý, là so tài tính toán của đôi bên.

Có một gã thanh niên, có lẽ là một chủ hàng thiếu kinh nghiệm nào đó dợm chân bước đến rương bạc. Giọt mồ hôi trên trán Lạc Thiên đọng lại, nặng nề rớt xuống.

- Sau này lấy một tháng là thời hạn giao hàng và trả tiền. Nếu trả chậm sẽ tính thêm tiền lời cho các người. Dù sao tiền thu về cũng chỉ để vào ngăn kéo, nếu để ở chỗ chúng ta thì sẽ tăng thêm lời. Đây là nhượng bộ cuối rồi, ai đồng ý thì lại đây ghi danh vào sổ. Chúng ta lại hợp tác vui vẻ.:045:

Đây đã là chiêu bài cuối của hắn rồi. Vào lúc bấy giờ, nợ bao nhiêu phải trả bấy nhiêu. Chủ nợ kỳ kèo đòi mãi mới thu được tiền, như vậy là mừng lắm rồi, làm gì có nghĩ tới sẽ thu thêm tiền lời. Nay tướng quân đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy, thì làm sao mọi người không bị thuyết phục cho được.

“Dù sao một quân đoàn lớn như vậy, đơn hàng mỗi lần đều rất nhiều. Dù không có tiền trả, chúng ta trực tiếp đến cấp trên của hắn là ‘quân cơ bộ’ mà đòi tiền cũng được!”

Suy tính như vậy, nên bọn chủ hàng ngay lập tức nhao nhao tranh giành ghi tên vào sổ bộ. Lạc Thiên khinh khỉnh chỉ bọn họ qua tiếp bàn bên cạnh, cấp cho một tờ công văn chứng nhận có làm ăn với cửa hàng, có ngày tháng, có ấn quan trông thật là uy nghiêm. Các ông chủ cầm tờ công văn vui mừng còn hơn cầm được tiền, vui vẻ cuối chào, hẹn tới ngày giao hàng tiếp theo mới lại thu tiền.

Đi đòi tiền chỉ thu được một tờ giấy, ấy vậy mà bọn họ đều vui vẻ hân hoan như vừa thắng bạc lớn. Hết lời ca ngợi tướng quân thật là tài giỏi anh minh.

Tiễn xong người cuối cùng ra khỏi trại, Lạc Thiên mới nhẹ nhõm thở phào. Tình hình lúc nãy thật là căng thẳng, “Xém chết mà!” Hắn lấy chân đá mạnh vào hòm gỗ, miếng ván kê bị bật ra khiến số bạc trắng rơi tỏm vào hòm. Thật sự đó không phải là một rương bạc đầy ắp như mọi người thấy. Chỉ có lớp phiá trên là bạc thật thôi, phía dưới dùng ván kê lên để trông có vẻ tràn đầy. Nếu có bất cứ người nào tiến tới lấy bạc sẽ phát hiện ra ngay. Vì vậy thấy có người tiến lên hắn mới phải quăng ra tuyệt chiêu cuối, nhượng bộ cấp tiền lời trả chậm cho bọn họ.

Một ải đã qua. Bây giờ không kêu cấp vật tư sẽ không có ai tới đòi tiền nữa. Bước tiếp theo là phải đi kiếm tiền. Hắn không ngờ cả một quân đoàn lớn, kết hết sổ sách, gom hết ngân quỹ chỉ được một nhúm bạc như thế này. Tây Viên quân thật sự là nghèo nàn quá thể.

^_^

Sáng sớm hôm đó, đột nhiên Hộ Sứ tướng quân, đại thống lãnh của Tây Viên quân ra một bảng bố cáo quan trọng.

Đầu tiên là việc thu hồi quyền quản lý sổ sách của phó tướng Phan Nghinh Phong. Người này phạm tội thất trách, khiến tiền bạc thất thoát, làm phúc lợi của binh sỹ giảm sút. Phạt bổng lộc ba tháng. Sau này sổ sách do đích thân thống lãnh quản lý. Binh sĩ nghe đến việc này thì vô cùng đồng tình. Thì ra điều kiện sinh hoạt của anh em khó khăn như vậy, cũng là do Phan phó tướng gây ra.

Việc thứ hai là chính sách dinh dưỡng của doanh trại. Ăn cơm nhiều thật sự là rất ít chất dinh dưỡng, ăn thịt nhiều mới tốt. Sau này quân doanh cắt cử ra một đội đi săn thú rừng làm thực phẩm chính cho mọi người, gạo chỉ để dành để nấu rượu. Khỏi phải nói quyết sách này được sự ủng hộ mạnh mẽ đến cỡ nào. Không ngờ tướng quân nhìn mỏng manh yếu đuối như vậy, mà thật sự rất tâm lý, là một trang nam nhi hào hiệp trong số những trang nam nhi.

Việc thứ ba chính là quân dân thân thiết một nhà. Tây Viên quân ngoại trừ làm đường theo kế hoạch của triều đình, sẽ nhận luôn làm các con đường tiếp giáp với các thôn làng khi có yêu cầu. Cũng tức là hễ ai có tiền thuê bọn họ sẽ làm đường cho mà đi. Tuy bọn binh lính bên dưới không hiểu lắm kế sách này, nhưng nghe nói có dịp đi đến các thôn làng làm việc thì cực kỳ hưng phấn. Có thôn làng tức là có nữ nhân đó nha. Nếu cứ suốt ngày làm đường trong rừng hoang núi vắng như thế này, ngày ngày chỉ toàn một bọn đực rựa với nhau chắc cả bọn sẽ trở thành bọn biến thái hết. Vả lại việc làm thêm này cũng sẽ có thêm tiền thưởng nữa.

Nhìn vào bản bố cáo, Tây Viên quân chỉ thấy trăm lợi không có hại. Càng lúc càng yêu mến thống lãnh mặt xinh như hoa, tấm lòng như bồ tác này.

Còn vị bồ tác gương mặt như hoa của bọn họ thì tâm trạng cực kỳ hưng phấn, đang ngồi đếm tiền trong doanh trại. Không ngờ rằng vừa mang bố cáo đi rao khắp nơi thì có nhiều người chạy đến nhờ làm đường đến như vậy. Đa số thôn làng hẻo lánh chỉ con những con đường mòn ra vào thôn, bọn họ lại không biết làm thế nào để mở rộng lộ ra được. Kỹ thuật làm đường lớn chỉ có quân triều đình mới nắm vững thôi. Vì vậy vừa nghe tin Tây Viên quân sẽ mở rộng phục vụ dân chúng, yêu cầu liền gửi tới ào ào như nước lũ.

Bây giờ tiền đã thu trước, đã có kinh phí mua vật tư làm tiếp được rồi. Quân binh thì nhận bổng lộc triều đình, đi làm thêm tức là hắn đã chiếm dụng của công một nửa rồi. Lại thêm việc sau này sẽ bớt được khẩu phần lương thực, bắt chúng tự đi săn thức ăn thì chi phí lại dôi ra thêm. Thật sự kinh phí hàng tháng triều đình cấp cho Tây Viên quân không hề thiếu thốn, chỉ vì quản lý kém nên thất thoát nhiều. Bây giờ quản lý tài chính đã vào tay Lạc Thiên, hắn không tin mình sẽ không tiết kiệm được bốn phần chi phí.

^_^

Có kinh phí, việc đầu tiên Lạc Thiên làm chính là chỉnh đốn hình ảnh cùa quân binh. Đồng phục được thay mới hoàn toàn, sạch sẽ phẳng phiu, nếu ai làm dơ sẽ bị phạt. Vì thế mỗi ngày sau khi lao động, toàn bộ Tây Viên quân sẽ kéo nhau đi giặt đồ, tắm gội sạch sẽ. Lệnh của tướng quân, ai không sạch sẽ thì không được cho ăn.

Tiếp theo chính là chỉnh đốn kỷ cương. Thiết lập trật tự hệ thống cấp bậc quy cũ. Tây Viên quân tuy thuộc quân đội nhưng lại là quân đoàn kỷ luật lỏng lẻo nhất. Ai bảo bọn họ suốt ngày chỉ làm đường trong rừng trong núi, tuỳ tiện phóng túng một chút thì có sao. Lại chẳng phải cầm đao đi đánh giặc, anh em hoà đồng đến độ không còn lớn nhỏ. Thế là cuộc đời phóng túng của Tây Viên quân vĩnh viễn chấm dứt ở đời của Hộ Sứ tướng quân. Trong lịch sử Triệu Đảo sau này, quân đoàn Tây Viên vĩnh viễn đã trở thành quân đoàn kỷ luật nghiêm minh nhất, hoạt động hiệu quả nhất.

Tây Viên quân vào tay Lạc Thiên chỉ mới có một tháng mà hầu như thay đổi cả tâm hồn lẫn thể xác. Con người chẳng những rượu thịt đầy đủ, quần áo mới tinh tươm, mà nhu cầu tâm lý cũng được thoã mãn hoàn toàn.

Các vùng ven ngoài kinh thành đều biết đến đội công binh Tây Viên toàn những trang tuấn kiệt đương thời. Chẳng những thân thể cường tráng, quần áo lúc nào cũng chỉn chu, đầu tóc gọn gàng sáng láng, nhìn xa thì phong độ, nhìn gần thì dễ mến. Trở thành đối tượng được yêu thích của nữ nhân khắp vùng. Tây Viên quân đi tới đâu cũng tạo ra những câu chuyện tình truyền kỳ, kinh động lòng người.:eye_wide:

Bạn đang đọc Lập Quốc Ký Iii của Người Qua Đường A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.