Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất lão gia (thượng):

Phiên bản Dịch · 2385 chữ

“Ta tìm một mẫu thân cho mấy đứa nha?”

Trên bàn ăn, Triển Quang Phong vừa nói ra lời này, đứa con cả mười bảy tuổi – Triển Tư Hoàn lập tức một miệng trà nghẹn trong cổ họng, ho khan cả nửa ngày, Tả Tễ Nguyệt buông nhanh bát cơm, giúp hắn vỗ vỗ lưng, mặt khác bốn đứa còn lại thì há hốc mồm dại ra.

Triển Tư Hoàn thật vất vả hoãn khí, trước cám ơn Tả Tễ Nguyệt, sau chuyển hướng phụ thân mắng to: “Cha! Cha đã ba mươi ba tuổi, không phải mười ba tuổi a! Đừng có trẻ con như thế có được hay không?”

Triển Quang Phong nhướn nhướn mày, gương mặt anh tuấn lộ vẻ bất mãn. “Ta đã nói thì đương nhiên lo đến kết quả, hoàn toàn không phải nhất thời xúc động.”

Con thứ hai Triển Mộ Liễu, mười sáu tuổi, xoay xoay chén trà, khẽ cười ra tiếng, “Cha, ta một chút cũng không nghĩ ngài có cân nhắc quá, cho tới bây giờ cũng chưa từng, nói thật ta còn thực sự hoài nghi ngài có từng nghĩ đến cái gọi là ‘cân nhắc’ hay không kìa.”

Cá tính gần giống Triển Quang Phong – lão tam Triển Hoài Quân, mười sáu tuổi, nhíu mày trách mắng: “Nhị ca, không nên nói cha như vậy.”

“Quên đi, quên đi!” Song bào thai lão tứ hòa lão ngũ đều mười sáu tuổi – Triển Niệm Linh và Triển Niệm Hoa không hẹn mà cùng cười trứ khoát khoát tay, trăm miệng một lời: “Lão cha thường cái dạng này thôi!”. Người trước nói tiếp: “Không thế cũng không phải hắn!”. Người sau cười đáp: “Chuẩn!”

“Nào có ai lớn đến thế còn trẻ con như vậy!” Triển Tư Hoàn chỉ kém không đứng lên quát.

“Được rồi, mấy đứa, đừng ầm ĩ.” Mắt thấy tất cả mọi người muốn mở miệng, Tả Tễ Nguyệt vội vàng ngăn lại, ôn hòa cười nói: “Trước nghe xem cha các con nói gì đi?”

Năm hài tử đều rất nghe lời hắn, ngay tức thì im lặng chờ đợi.

Triển Quang Phong cũng không thèm để ý đệ đệ kết nghĩa so với chính mình còn có uy nghiêm, dẫu sao tình trạng này cũng đã duy trì hơn mười năm, nếu trên bàn cơm đã an tĩnh, hắn liền ho nhẹ một tiếng, vui vẻ nói: “Ta nghĩ cả nửa ngày a, tụi nhỏ không có mẫu thân là không được, ngày hôm qua ta nghe phu tử nói đứa nhỏ như vậy tính cách sẽ khiếm khuyết, cho nên liền lập tức quyết định tìm cho mấy đứa một mụ mụ!”

Triển Tư Hoàn đập bàn đứng lên rít gào: “Chúng ta từ khi sinh ra vốn không có mẫu thân, cá tính sớm đã trật hết rồi, đã hơn mười năm cha còn muốn tìm cho chúng ta mẫu thân gì chứ!?”

Bốn đệ đệ còn lại, người nhịn cười cố nhịn cười, người thở dài tiếp thở dài.

Nói đến Triển Quang Phong một thân, tại trên giang hồ khen chê nửa nọ nửa kia. Hắn là một thiên tài võ học, đã từng bái lạy ba sư phụ, người thứ nhất dạy hắn tám năm, người thứ hai dạy hắn ba năm, người thứ ba dạy hắn một năm, tất cả đều tán dương hắn là kì tài trăm năm khó gặp. Hắn mười lăm tuổi thì nhập giang hồ, kiếm chấn cửu châu, một đường bước vào hàng thập đại cao thủ, danh tiếng “Phá hiểu kiếm” Triển Quang Phong chỉ trong một tháng không người không biết. Nhưng hắn mặc dù công lực cực cao, cũng có lòng hào hiệp, thích hành hiệp trượng nghĩa, có điều cá tính nói là không giỏi thiện biến, chi bằng nói không thông thế sự, không rành nhân tình, chỉ bằng điểm ấy cũng mang đến cho người xung quanh không ít phiền phức.

Tính cách Triển Quang Phong cực kỳ xung động, tỷ như hắn mười tám tuổi gặp được Tả Tễ Nguyệt năm đó mới mười ba tuổi, tên hai người ghép lại ý thành “trời quang trăng sáng”, Triển Quang Phong vui mừng, cho rằng đây là duyên phận, liền lập tức cùng nhau kết bái huynh đệ. Tả gia là thư hương thế gia (dòng dõi quan lại, nho gia), cả đời không qua lại cùng giang hồ nhân sĩ, bỗng dưng lại toát ra một cái “Phá hiểu kiếm” làm đại ca, không những thế tất cả kẻ thù của đại ca đều cũng tìm tới cửa, Triển Quang Phong kinh hãi, lôi kéo Tả Tễ Nguyệt nói muốn dẫn hắn đi ngao du giang hồ thuận tiện tránh đầu sóng ngọn gió, cứ như thế mà mang người đi, từ nay về sau Tả gia coi như đã đánh mất con trai, mỗi năm tam tiết (Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán) mới có thể gặp lại con một mặt. Kết bái, giao du, toàn bộ quá trình so với cường thưởng dân nữ cũng chẳng khác là bao.

Lại nói năm đứa con của Triển Quang Phong.

Triển Quang Phong mười lăm tuổi thì tiếng tăm đã lừng lẫy giang hồ, bỗng nhiên nghĩ kiếm khách xứng giai nhân cũng thực bình thường, chính mình hẳn cũng nên tìm một nữ nhân cưới làm vợ. Triển gia phụ mẫu đương nhiên vui mừng khôn xiết, thế là ném con ra ngoài xung quanh kén chọn, mỗi ngày đều xuất môn, chưa được một năm hắn đã bế đứa nhỏ trở về, Triển gia phụ mẫu kinh ngạc dại ra, cằm cũng muốn rớt xuống.

Hỏi hắn mẫu thân của đứa nhỏ này là ai, hắn thở dài nói không thể nói, còn giam mình trong phòng hậm hực hơn nửa tháng, con nhỏ ném cho thầy u chăm, đợi nửa tháng sau đi ra, tâm pháp lại tiến thêm một tầng, bỏ lại một câu “Nó tên Triển Tư Hoàn”, liền hùng hùng hổ hổ xuất môn so kiếm.

Triển gia nhiều đời kinh thương, Triển gia phụ mẫu đều là hạng khôn ngoan, nhạy bén, vừa nghe hắn nói đã trắng bệch mặt.

Tư Hoàn, Tư Hoàn, cách đây không lâu trong cung truyền ra Hoàn phi bị thất sủng lại bỗng dưng có thai, chỉ sợ không phải long tử của Hoàng thượng, lẽ nào đứa nhỏ này là Triển Quang Phong cùng Hoàn phi!? Cái này chỉ sợ phải rơi đầu!

Triển Quang Phong vừa ra khỏi cửa chưa được mười tháng, Triển gia còn đang lo mạng già khó giữ, hắn lại đã hậm hực trở về, còn mang theo một đứa trẻ nữa giao cho thầy u: “Thằng bé kêu Triển Mộ Liễu”. Rồi lại chán nản lẩm bẩm: “Tiêm Tiêm không lấy ta ta cũng có thể hiểu được, vì cái gì ngay cả Tố Tố cũng không chịu đâu…” Nói xong lại như du hồn đi bế quan đi.

Triển phụ thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép, Tiêm Hồng là khuê danh của Hoàn phi, xem ra lời đồn không phải giả, tuy không hiểu vì sao lại bị đè xuống, nhưng vẫn là tùy thời rơi đầu a!

Về phần mẫu thân của Triển Mộ Liễu, trên giang hồ cũng đồn đãi không ít, nói y tiên “thánh thủ” Liễu Tố Tiên cùng Triển Quang Phong từng có một đoạn duyên tình, bất quá người ta chí tại hành y tế thế (hành y cứu người), không chịu xuất giá cũng không có gì là lạ…

.

Triển gia phụ mẫu xoay ngang xoay dọc chăm sóc hai đứa cháu sơ sinh, sau một tháng, Triển Quang Phong còn chưa xuất quan, có người đã tìm tới cửa, Triển gia như lâm đại địch bởi đối phương là nữ ma đầu nổi danh giang hồ “Nhất kiếm vô ưu” Quân Vô Ưu.

Ai ngờ đối phương lại ném thêm một đứa nhỏ nữa cho Triển gia, cười lạnh nói: “Đây là con trai của Triển Quang Phong, nói cho vương bát đản, trước khi bản cô nương xưng bá giang hồ, giết hết võ lâm chính phái thì chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện gả cho hắn!” nói xong phất tay áo bỏ đi.

Triển gia phụ mẫu trợn tròn mắt, hai đứa biến thành ba, chính đang đau đầu không biết nên làm sao nói cho Triển Quang Phong, nửa tháng sau lại đã có người tìm tới, lần này là linh quan (nhạc sư, đào kép) được xưng tụng “Nhạc tiên” – Cung Linh Hoa, trên tay ôm một đôi song bào thai.

Triển phụ đã tuyệt vọng, xám mặt hỏi: “Là của Quang Phong?”

Cung Linh Hoa thần sắc đạm nhiên gật đầu, mỉm cười nói: “Trong lòng ta chỉ có vũ đạo hòa âm nhạc, khi ngao du thì nguyện vị kết, sao có thể xuất giá?”

Sau khi Triển Quang Phong xuất quan, mắt thấy hai đứa con trai biến thành năm, cũng bị kinh dọa một hồi, lại nghe đến Quân Vô Ưu lẫn Cung Linh Hoa đều không muốn gả cho hắn thì thương tâm gần chết, phân biệt gọi ba đứa còn lại là Triển Hoài Quân, Triển Niệm Linh, Triển Niệm Hoa rồi lại nhấc kiếm xuất môn.

“Con ơi là con! Mày rốt cuộc còn bao nhiêu người nữa đây!? Đã thế vì cái gì mày chuyên tìm cái loại nữ nhân vừa nhìn đã biết là sẽ không thương mày thế này!?” Triển gia lão phụ cuối cùng chịu không nổi, túm lấy cổ áo đứa con độc nhất gầm lên.

“Thế nhưng ta yêu các nàng mà!” Triển Quang Phong nặng thở dài, suy tư nói: “Ta chỉ cùng vài người các nàng quan hệ quá, hẳn là không còn đứa nào nữa đâu.”

Triển gia phụ mẫu đang muốn thở ra hơi, Triển Quang Phong lại cười nói: “Cha yên tâm, lần này ta nhất định kiếm nàng dâu về cho ngài!”

Triển gia lão phụ trợn trắng mắt, ngất ngay tại chỗ.

.

Không có nhi tử thứ sáu cũng coi như là công của Tả Tễ Nguyệt, Triển Quang Phong tới Tả gia vốn là vì mộ danh Tả gia đại tiểu thư, kết quả là vừa nghe tên Tả Tễ Nguyệt, hứng thú liền chuyển hướng sang hắn, bởi vậy cũng giải cứu cho vị cô nương một chút cũng không muốn gả cho hiệp khách giang hồ kia. Cho nên mới nói tình yêu của Triển Quang Phong thực kỳ quái, hắn luôn yêu nữ nhân không mấy thương hắn, cũng không hẳn là không thương, chỉ là không có nguyện ý gả cho hắn mà thôi.

Lúc con lớn nhất bảy tuổi, Triển Quang Phong mới về nhà định cư, trước đó đều là thỉnh thoảng mới về. Hơn nữa lần này về còn mang theo Tả Tễ Nguyệt, Triển gia lão phụ thấy hắn, phản ứng đầu tiên là khóc lớn: “Sao lại sinh thêm một đứa nữa!”

“Ông cứ bình tĩnh cái đã nào!” Triển mẫu vội vàng an ủi: “Thằng bé này nhìn thế nào cũng phải mười tám, chắc chắn là không phải của Quang Phong nha!”

.

Sự xuất hiện của Tả Tễ Nguyệt đối giang hồ nhân sĩ mà nói là một tin vui lớn, nói vậy tuy hơi nhẫn tâm nhưng cũng là sự thực. Tả Tễ Nguyệt sẽ động não, Triển Quang Phong thì không, nhưng Triển Quang Phong đối nghĩa đệ hầu như đã tới cảnh giới nói gì nghe nấy, giả dụ nếu hắn muốn giết người nào đó, chỉ cần Tả Tễ Nguyệt kêu một tiếng “Dừng tay”, kiếm đều sẽ ngay tức khắc dừng trước mũi người nọ một tấc. Cho nên nếu Tả Tễ Nguyệt suy xét, Triển Quang Phong cũng sẽ suy xét, bởi vậy từ đấy về sau Triển Quang Phong sơ ý, xung động phạm lỗi ít đi rất nhiều, võ lâm bớt được không ít tai nạn.

Thậm chí ngay cả năm đứa con của Triển Quang Phong, căn bản đều do một tay Tả Tễ Nguyệt nuôi nấng. Nếu Triển, Tả hai người song song nói, toàn bộ nhất định là nghe theo Tả Tễ Nguyệt.

Hiện tại lão cha đã lâu chưa động ý niệm cưới vợ lại bỗng nhiên nói muốn tìm lão bà, Triển Tư Hoàn đau đầu, e rằng võ lâm lại sắp gặp phải kiếp nạn, chuyển hướng Tả Tễ Nguyệt nói: “Nguyệt thúc, ngài khuyên nhủ cha thôi!”

Tả Tễ Nguyệt chần chừ một lúc mới đàm đạm cười nói: “Nhưng cha các con độc thân cũng mười sáu năm, nếu muốn cưới vợ, cũng là bình thường…”

“Chỉ có Nguyệt đệ hiểu ta!” Triển Quang Phong vui vẻ, lớn tiếng tuyên bố: “Cho nên đêm nay, con gái của môn chủ Lăng tiêu môn – Sở Y Tình sẽ tới bái phỏng, thuận tiện gặp mặt mấy đứa!”

“Cái gì!?” Mọi người kinh hãi, sớm biết tính quyết đoán cùng hành động của Triển Quang Phong đều thuộc hạng nhất, nhưng giờ cả công phu tiền trảm hậu tấu lại cũng tăng lên hạng nhất sao?

“Sở Y Tình đều không phải mới mười tám tuổi ư?” Triển Mộ Liễu khoái trá cười to, “Lão cha, công phu trâu già gặm cỏ non của ngài cũng quá cao đi! Nàng hơn đại ca cũng chỉ có một tuổi nha!”

Triển Hoài Quân lắc đầu nói: “Môn chủ Lăng tiêu môn cùng cha ngang hàng, việc này vu lễ giáo không hợp.”

Song bào thai trăm miệng một lời cười nói: “Ác ác! Lão cha ngài là sắc lang a! Lão hán muốn cưới thiếu nữ làm vợ!”

“Đều câm miệng, nói chung chiều nay nàng sẽ tới, mấy đứa toàn bộ đều chuẩn bị tốt cho ta!” Triển Quang Phong hừ nói.

Năm người nhất trí nhìn về phía Tả Tễ Nguyệt.

Tả Tễ Nguyệt khẽ thở dài, thần sắc đạm mạc: “Cứ như vậy đi, đừng để người ta nói Triển gia không có lễ nghi.”

Năm người không thể làm gì khác hơn là tâm không cam tình không muốn vâng theo.

Bạn đang đọc Lão Gia Hệ Liệt Hợp Tập của Nhã Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.