Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọt ngào như thế

Phiên bản Dịch · 2229 chữ

“Tiểu Thực, chị cảm thấy được em so với anh trai em mạnh hơn nhiều.” Bắc Đường Yên mới tán dương Viêm Thực một câu, mà sắc Viêm Liệt lại càng thêm mất tự nhiên, hắn nắm chặt tay Bắc Đường Yên lại, cha mẹ và em trai đều đang nhìn hắn cũng nghiêm chỉnh nói cái gì đó ra thôi.

“Khụ khụ… cái này..tôi…” Viêm phụ muốn nói chuyện, nhưng không biết nên xưng hô với Bắc Đường Yên như thế nào.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

“Bá phụ, ngài cứ gọi con là Yên nhi được rồi, cha mẹ con đều là con như vậy.” Bắc Đường Yên khéo hiểu lòng người đón lấy ý của Viêm phụ.

” Yên nhi, các con có tính toán gì không, nghe tiểu Liệt nói 2 con đã ở cùng một chỗ?” Viêm phụ cũng là một người thành thật, nên nói lời này sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.

Bắc Đường Yên cảm thấy người trong gia đình hắn đều thành thật rất đáng yêu, toả ra một loại hương vị chất phác làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Nàng nhìn thấy Viêm Liệt tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.

“Bá phụ, bá mẫu, con cùng Viêm Liệt dự định sau khi anh ấy tốt nghiệp rồi sẽ đính hôn, không biết bá phụ bá mẫu có gì chỉ bảo thêm?” Chuyện này Bắc Đường Yên đã sớm cân nhắc, bất quá chưa có nói cho Viêm Liệt, vừa nói nãng cũng vẫn nhìn hắn.

Viêm Liệt sững sờ, việc này hắn là lần đầu tiên nghe được, nhưng lại lập tức liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, nắm tay Bắc Đường Yên thật chặt định muốn hỏi gì đó nhưng bị ánh mắt Bắc Đường Yên ra hiệu, Bắc Đường Yên nhìn Viêm phụ, Viêm mẫu ý là cha mẹ anh còn ở đây có cái gì đợi lát nữa nói sau.

Viêm Liệt gật đầu nhẹ, đem ánh mắt nhìn vào cha mẹ đầy mong đợi.

“A… 2 con nếu bàn bạc như vậy thì rất tốt… ha ha ha, các con lên kế hoạch là được chứ vợ chồng già chúng ta không có ý kiến gì … cha còn sợ các con không muốn ấy chứ… cha cao hứng còn không kịp đây.” Nhìn ra được Viêm phụ rất vui vẻ tươi cười, ông vốn là cho rằng con trai cùng Bắc Đường Yên cùng một chỗ rất không nỡ, lại không nghĩ rằng này bọn nó muốn đính hơn, dù sao đính hôn cùng kết hôn là xác định rồi, đều là đại sự rất nghiêm túc.

“Đúng vậy đúng vậy, đính hôn sau đó có thể nhanh kết hôn, đến lúc đó có đứa bé…” Viêm mẫu cũng ở một bên cười, bất quá lời này nói lại bị Viêm Liệt cắt đứt, hắn thấy ngại:

“Mẹ, đừng nói nữa…bọn con còn chưa có kết hôn mà.”

Viêm Liệt vừa nói vừa len lén nhìn Bắc Đường Yên, lời nói là thật hắn cũng sợ Bắc Đường Yên tức giận, hắn không biết Bắc Đường Yên có nguyện ý tiếp nhận cha mẹ hắn không mà mẹ đã tưởng tượng nhanh vậy rồi, sợ Bắc Đường Yên phản cảm, mặc dù tình cảm của hai người ngày càng thắm thiết nhưng đối với đại sự tương lai này… hắn sợ…. hắn nghĩ sợ làm cho Bắc Đường Yên hoảng, nói thật Bắc Đường Yên hôm nay đột nhiên tại cha mẹ trước mặt cha mẹ hắn đề xuất chuyện sẽ đính hôn thật là làm cho hắn vừa mừng vừa sợ.

“Ha ha ha…. là mẹ nhiều lời, các con nghĩ kỹ là được.” Viêm mẫu cũng nghiêm chỉnh nhìn Bắc Đường Yên 1 chút. Trong phòng bệnh năm người đều cười vui vẻ, toát ra một bầu không khí ấm áp.

Trên đường về nhà, Viêm Liệt rốt cục nhịn không được, hắn dè dặt nhìn Bắc Đường Yên.

“Yên, lời em nói đều là thật sao, em thật sự nguyện ý cùng anh đính hôn?”

“Tại trước mặt người lớn trong nhà anh nghĩ rằng em sẽ đem loại chuyện như vậy nói giỡn?” Bắc Đường Yên không đáp hỏi ngược lại, cố làm ra vẻ nghiêm túc.

“Yên…. điều này làm cho anh thấy rất đột nhiên, bất quá em cũng biết anh thật sự rất vui vẻ, bất quá anh còn chưa có cầu hôn… không biết hiện tại có còn kịp hay không… Yên! Em nguyện ý gả cho anh nhé?” Viêm Liệt cảm giác mình hiện tại có chút lung túng, ai bảo hắn trở tay không kịp đây… hơn nữa đụng phải Yên thì mọi cảm giác của mình luôn chậm nửa nhịp.

“Anh không trách em không có nói trước cho anh biết?” Bắc Đường Yên hai đầu lông mày mang theo một tia nghịch ngợm, từ lúc nàng đithăm người nhà hắn ra thấy thái độ của hắn có chút cảm thấy không thoải mái, bất quá nàng vẫn hỏi nàng là một người luôn mạnh dạn, mà Viêm Liệt ở phương diện khác có chút trì độn nên Bắc Đường Yên cảm thấy có một số việc có lẽ phải 2 bên nói chuyện cho ăn ý, có lẽ về sau phát sinh chuyện gì thì nàng không mong hắn bị mất hứng.

“Sẽ không, sẽ không…Yên, anh tin tưởng em, anh tin tưởng sự lựa chọn của em là vì tốt cho chúng ta.”

Xe đang lúc đèn đỏ ngừng lại, Bắc Đường Yên đưa mắt nhìn trên người hắn, anh mắt nhu hòa giống như là nước chảy sau đó nghiêng người nhẹ đặt trên môi Viêm Liệt một cái.

“Ban thưởng.” Cười lui về tại chỗ, đèn đỏ đổi thành đèn xanh, Bắc Đường Yên tiếp tục lái xe, Viêm Liệt động tác muốn hôn lại cứng đờ nguyên tại chỗ, có chút bất đắc dĩ nhìn Bắc Đường Yên.

“Yên.” Giọng bất đắc dĩ mang theo một sự sủng ái nhàn nhạt bất quá thanh âm có chút khàn khàn chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nhưng như vậy đủ làm hắn dâng lên ham muốn.

Bắc Đường Yên nghe được giọng Viêm Liệt nội tâm xáo động, hiển nhiên phát hiện khác thường, nhẹ nhàng cười cười, một cái tay duỗi tới cầm tay Viêm Liệt.

Hai người nắm chặt tay nhau. Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, hai người về đến nhà liền không thể chờ đợi được ôm chặt nhau, một cái hôn nóng bỏng kịch liệt làm cho hai người hô hấp không khỏi dồn dập đứng lên.

“Yên… có thể chứ…anh muốn em.”

Hơi thở của Viêm Liệt gấp, tay hắn ôm Bắc Đường Yên rất nóng. Bắc Đường Yên không trả lời, mà là 1 nụ hơn sâu hơn mà cùng lúc đó nụ hôn này cũng đốt cháy tất cả nhiệt tình, lý trí 1 người hoàn toàn biến mất.

Viêm Liệt ở trên giường thức dậy thì Bắc Đường Yên còn đang ngủ, nhìn Bắc Đường Yên an tĩnh nằm tại trong ngực mình, hắn lộ ra nụ cười hạnh phúc sau đó hắn lần nữa nghĩ đến mỗi buổi sang sau này sẽ như vậy….vì bảo vệ cái hạnh phúc này hắn nguyện ý trả trả giá hết thảy. Bắc Đường Yên là 1 người mạnh mẽ hắn đã sớm biết. Bất quá, khi ngủ Bắc Đường Yên lại tản ra 1 hơi thở làm cho người ta cảm giác cần được che chở, bảo hộ.

“Em đói bụng.” Bắc Đường Yên mở mắt, mắt mang nụ cười đối mặt với Viêm Liệt tràn đầy nhu tình.

“Anh cũng đói bụng.” Viêm liệt thanh âm khàn khàn.

Bắc Đường Yên sững sờ, trên mặt nhàn nhạt đỏ ửng, sau đó chủ động vòng lên cổ Viêm Liệt, một hồi triền miên tình ý vô hạn.

Một giờ sau…

“Em thật sự đói bụng.” Bắc Đường Yên thanh âm nghe tựa hồ có chút đáng thương, ánh mắt cũng mang theo vẻ làm nũng.

“Anh cũng định nói như vậy… bất quá để anh làm cho em.” Viêm Liệt vén lên những sợi tóc rối của nàng vào sau tai, lại đè trên người Bắc Đường Yên ôn nhu nhìn nàng.

“Biết rõ còn không mau lấy cái gì cho em ăn một chút.” Bắc Đường Yên vươn tay gõ Viêm Liệt 1 cái, sau đó duỗi ra chân đem hắnđạp xuống giường. (L: @@)

“Mau mang chút gì ăn tới đây, nếu không về sau cũng đừng mong được nằm trên giường của em.… hừ!” Bắc Đường Yên cười nhìn hắn vừa chạy ra ngoài, sau đó chính mình bộ dạng chậm chạp đi vào phòng tắm, khi nàng tắm xong đi ra thì đã thấy 1 tô cháo. Đây là so với cái món sở trường gì đó của Viêm liệt ít nhất còn có thể ăn.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

Hai người ngồi cạnh bàn, ăn cháo trắng với 1 chút đồ ăn đơn giản mà lại ấm áp.

Sau bữa sáng, hai người cùng nhau đi làm, cùng nhau dùng cơm trưa, khi nào không làm thêm giờ thì cùng nhau tan tầm, chuyện công việc Viêm Liệt có chỗ nào không rõ sẽ sẽ tìm Bắc Đường Yên hỏi sau đó xem mình như học sinh ngoan ngoãn như nghe lão sư giảng bài bình thường, từ Bắc Đường Yên học được càng nhiều phương pháp hữu dụng bất quá có lúc thật là sâu sắc, nhưng có chỗ lại làm cho hắn á khẩu, bày tỏ bội phục, trong lòng vẫn không khỏi toát mồ hôi, nhỏ giọng nói một câu ‘ thật lợi hại ’.

Nhân viên công ty rất nhiều nhưng cơ hồ không ai không biết quan hệ của 2 người, Viêm Liệt cũng không phải nghĩ như vậy hiển nhiên nói yêu thương nhưng không quan tâm ánh mắt của người khác, về phần Bắc Đường Yên nàng căn bản cũng không quản người khác chết sống, hơn nữa nàng thích tất cả mọi người biết rõ người nam nhân kia là của nàng!

Hơn nữa công ty này là vương quốc của Bắc Đường Yên nơi này nàng là cao nhất không có bất kỳ người nào dám không nể mặt mũi, Viêm Liệt cũng biết càng dễ dàng cho công việc của hắn, hơn nữa Bắc Đường Yên nói cho hắn biết người chân chính có năng lực sẽ không để ý loại chuyện như vậy, hơn nữa nhân tài cũng là một loại tài nguyên, muốn thành công liền phải hiểu được ưu thế và biết dùng cách để sử dụng nó.

Năng lực của Viêm Liệt quá rõ ràng, vài hạng mục đề ra đã có được khen ngợi, đối với thị trường rất chuẩn xác, đối với thay đổi con số rất nhạy cảm, đương nhiên Viêm Liệt đã trở thành 1 trong những nhân viên có triển vọng của Bắc Đường tập đoàn bất quá cũng là 1 trong nam nhân có lực sát thương nhất bởi vì không có một nữ nhân nào dám bởi vì việc riêng đến gần hắn.

Viêm Liệt vui mừng nhẹ nhàng, nam nhân viên trong công ty cũng vui vẻ giảm bớt một đối thủ cạnh tranh điều này làm cho nhân duyên của hắn cũng không tệ lắm, cũng có vài người bằng hữu nhưng hắn rất cẩn thận hắn tuyệt đối sẽ không đem chuyện riêng cùng công việc xem với nhau, kỳ thật cũng có một chút người muốn thông qua hắn làm những thứ gì nhưng là chính bản thân hắn cũng không muốn trong việc công cùng Bắc Đường Yên có liên can vào, đương nhiên bạn bè cùng thế.

Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi lễ tốt nghiệp gần đến, chủ nhật, không cần xin nghỉ Viêm Liệt cùng Bắc Đường Yên đều dậy sớm, Viêm Liệt đã rất ít khi mặc quần jean cùng áo sơ mi, nên hôm nay hắn rất có dáng vẻ sinh viên, chỉ là nhiều hơn sự chững chạc.

Bắc Đường Yên đứng ở bên cạnh hắn cũng là một bộ dáng hoạt bát xinh đẹp, soi gương cẩn thận nhìn, khóe miệng có chút cười cổ quái.

“Viêm Liệt, anh nói xem chúng ta xứng đôi sao?” Bắc Đường Yên soi gương hỏi.

“Không xứng…em quá đẹp, để cho anhsợ hãi em bị người khác cướp đi.” Viêm Liệt nhìn Bắc Đường Yên hồi đáp.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

“Ha ha, được rồi…. em tiếp nhận lời khen ngợi của anh, hôm nay anh là nhân vật chính chúng ta mau lên đường đi, sau hôm nay anh hoàn toàn không còn là thân phận của 1 sinh viên nữa.”

“Ok, chúng ta xuất phát!”

Bạn đang đọc Lão Công Thực Tập của Miệng Cười Thường Mở
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.