Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt cóc ( hạ )

Phiên bản Dịch · 2285 chữ

Viêm Liệt là bị đánh ngất xỉu mang vào phi cơ , cho nên khi hắn lần nữa tỉnh lại đã phát hiện mình ở một căn phòng mà chẳng biết nó ở đâu.

Viêm Liệt giật giật tay chân, phát hiện mình trên người không có bất kỳ trói buộc, bốn phía nhìn nhìn phát hiện mình ở trong một cái phòng ngủ, phòng ngủ bố trí rất xa hoa, có kiến trúc của quý tộc của châu Âu, hắn suy đoán đây chính là nơi ở của Hoàng Phủ Dật Đình đi, cũng không biết Hoàng Phủ Dật Đình hiện tại ở nơi nào, Bắc Đường Yên có phải hay không biết tin tức hắn ở chỗ này … trong lòng lo lắng, hắn tiếp tục quan sát xung quanh, hắn nhì nhìn đối diện nhíu nhíu mày cảm thấy ngoài cửa này nhất định có người coi chừng, tạm thời bỏ qua nghiên cứu cửa, đưa mắt nhìn một bên cửa sổ từ nơi này nhìn, sắc trời bên ngoài đã tối xuống, giống như là tầm 4 -5 giờ buổi chiều, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ lầu ba độ cao không cao không thấp, nhưng cứ như vậy nhảy xuống cũng có khả năng ngã chết, hơn nữa hắn còn thấy mấy tên mặc y phục đen ở trong đình viện đi lại, nơi xa cửa chính cũng có thủ vệ đứng này làm cho hắn rất nhức đầu.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

Hơn nữa cẩn thận quan sát qua trong phòng phát hiện phòng ngủ hẳn là có trang bị máy theo dõi, cái loại cảm giác bị giám thị làm cho hắn nhíu mày.

Tiếng mở cửa làm hắn chú ý, hắn bất động thanh sắc xem hướng người tới là một người đàn ông trung niên quần áo chỉnh tề.

“Tiên sinh, bữa tối của ngài.” Nam nhân kia đem trong cái mâm tay cái để tại bên trên bàn, sau đó xoay người rời đi.

Viêm Liệt trừng mắt nhìn người nam nhân kia từ khi xuất hiện đến khi biến mất, tâm dần dần rơi xuống, hắn cảm thấy hắn đào thoát rất khó khăn.

Còn bên kia, Bắc Đường Yên sắc mặt khó coi nhìn tin tức hồi báo trong tay, là nhờ mạng lưới tin tức của Hỏa Viêm. Nam nhân chết tiệt, không nghĩ tới hắn thế nhưng sẽ làm ra loại chuyện như vậy, Bắc Đường Yên vẻ mặt âm u.

“Văn Mẫn đi chuẩn bị máy bay, cha lập tức muốn đi tìm cái tên chết tiệt kia tính sổ!”

“Dạ, tổng tài!” Văn Mẫn trong lòng run sợ đi chuẩn bị, trong lòng không khỏi tưởng tượng thấy một hồi bão táp đang tiến đến.

Nhìn Văn Mẫn đi ra ngoài, Bắc Đường Yên lại gọi vài cuộc điện thoại, có Hỏa Viêm, có Hoàng Phủ Hiên, còn có mấy thế lực không biết, dám động vào người của nàng, hãy chờ ta giải quyết nhà ngươi đi.

Bắc Đường Yên xuống máy bay liền nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Dật Đình.

“Yên, hoan nghênh em tới vương quốc thuộc anh, hiện tại đã là nửa đêm, không biết anh có may mắn được mời em chứng ta cùng nhau ăn khuya?” (L: tên này thần kinh…. yêu điên rồi…)

“Hoàng Phủ Dật Đình, nể mặt Hoàng Phủ Hiên tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, ngay bây giờ đem Viêm Liệt trả lại cho tôi, chuyện này còn có thể hòa bình giải quyết nếu không cũng đừng trách tôi không khách khí.”

Nếu như là dưới tình hình bình thường, Bắc Đường Yên có lẽ còn sẽ có chút ít hứng thú ứng đối nhưng sự tình liên quan đến Viêm Liệt nàng không muốn lãng phí thời gian, câu kia là lời cảnh cáo vì nàng cùng Hoàng Phủ Hiên nhiều năm làm bạn, nếu không Hoàng Phủ Dật Đình bây giờ còn có thể sống mà nói chuyện sao!

Bắc Đường Yên quanh người tản ra một loại sát khí, theo sát ở sau lưng nàng đi xuống phi cơ tất cả mọi người không khỏi rét run.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

“Yên, anh biết rõ em lợi hại nhưng này là địa bàn của anh, thế lực của anh dù có lớn hơn nữa cũng ngoài tầm tay, nếu như em nghĩ muốn gặp Viêm Liệt tốt nhất cùng anh phối hợp một chút, hơn nữa cũng không cần dùng Hoàng Phủ Hiên đàn áp anh, lần này ta có thể làm ra loại chuyện này cũng đã cho mình đường để rút lui !” Trái ngược sự ôn tồn tao nhã thân sĩ, giọng Hoàng Phủ Dật Đình lộ ra một tia tự giễu điên cuồng.

Hắn cả đời trôi chảy không có gặp cái gì quá đau khổ, từ nhỏ chính là hắn không có đồ vật hắn muốn mà lại không có được, chỉ có nữ nhân này làm cho hắn cố gắng thế nào theo đều đuổi không kịp. Nếu như bên Bắc Đường Yên là nam nhân so với hắn ưu tú hơn có lẽ hắn sẽ buông tha nhưng là người nam nhân kia chỉ là 1 người bình thường, hơn nữa còn là một sinh viên đây quả thực là hoang đường.

“Tôi bảo đảm tôi ở đây và làm gì Hoàng Phủ Hiên tuyệt đối không biết chuyện này!” Bắc Đường Yên giọng lạnh lùng nói làm cho Hoàng Phủ Dật Đình kinh ngạc mà nói.

“Em có ý gì?”

“Hừ…anh lập tức sẽ biết!” Bắc Đường Yên đã cúp điện thoại, quay đầu hướng mọi người nói:

“Hành động!”

Mà cùng lúc đó, ba nóm người đã hướng biệt thự tiến đến.

Mà bị nàng cúp điện thoại Hoàng Phủ Dật Đình sắc mặt khó coi, lập tức nghĩ tới điều gì vội vã rời đi công ty, trên đường gọi điện thoại.

Hoàng Phủ Dật Đình nói bên kia tăng cường đề phòng, nhưng vẫn không yên tâm thái độ của Bắc Đường Yên quá mức cường ngạnh, căn bản không giống như là bị uy hiếp, chẳng lẽ là không quan tâm Viêm Liệt… không… không, nếu như không quan tâm tại sao sẽ ở đây, hay là đã biết cậu ta ở nơi nào!

“Mau trở về.” Hoàng Phủ Dật Đình nghĩ tới đây thúc giục lái xe mau chạy trở về.

Trên đường đi Hoàng Phủ Dật Đình lại nhận được điện thoại báo cáo nói là phát hiện có người ở hướng biệt thự tới điều này làm cho hắn lập tức biết suy đoán của mình đã trở thành sự thật .

Mà khi hắn trở lại nơi nhốt Viêm Liệt thì biệt thự đã bị Bắc Đường Yên khống chế út.

Khi Bắc Đường Yên đuổi tới thì nhìn thấy Viêm Liệt từ lầu ba theo ga giường bò xuống, rất nguy hiểm nàng vội vã chạy tới, phất tay ra lệnh những người kia tiếp ứng.

Viêm Liệt nhìn thấy Bắc Đường Yên mừng rỡ, trong lúc nhất thời đã quên mình đang ở giữa không trung, không cẩn thận thế nhưng từ không trung rớt xuống!

“Viêm Liệt!” Bắc Đường Yên bị dọa không nhẹ, cũng không trông coi chính mình người mảnh khảnh, chạy vọt tới, Viêm Liệt chứng kiến Bắc Đường Yên hướng mình xông tới có chút kinh hoảng nghĩ phải bắt được cái gì đó….bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt thì hắn đã rơi trên mặt đất, Bắc Đường Yên khẩn trương kiểm tra thương thế của hắn.

“Viêm Liệt…..anh thế nào, có bị đau ở đâu không?”

“Khụ khụ khụ, không có việc gì…Yên chớ khẩn trương, anh không có việc gì.” Mặc dù toàn thân đều đau nhức, nhưng nhìn Bắc Đường Yên vội vã như thế hắn có đau chết cũng sẽ không dám nói đau, hơn nữa nhìn Bắc Đường Yên quan tâm hắn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

“Thật sự không có việc gì…. cao như vậy té xuống… làm sao sẽ không có việc gì đây, anh thật là đần… lầu ba cũng dám bò xuống, không thể chờ em tới đây sao!” Bắc Đường Yên thay đổi sự tỉnh táo như mọi ngày trong giọng nói mang theo sự bất an nóng nảy, vừa rồi chứng kiến hắn ngã xuống, lòng của nàng đều ngưng lại, nàng là thật rất quan tâm hắn!

“Yên…anh không sao, em đừng lo lắng.” Viêm Liệt nhìn Bắc Đường Yên lộ ra nụ cười sáng lạn, đưa tay đem Bắc Đường Yên ôm ở trong ngực của mình.

“Này… Liệt, về sau nếu là lại gặp loại chuyện nguy hiểm như vậy ngàn vạn lần đừng như vậy biết không?” Bắc Đường Yên nghiêm mặt dạy bảo, ánh mắt lại dị thường ôn nhu.

“Ừ…anh sẽ chờ nữ vương tới cứu anh.” Viêm Liệt nụ cười sáng lạn như cũ, cô gái trước mặt này là thật lòng quan tâm hắn.

“Khụ, có thể đứng lên không…. anh thật sự không có chuyện gì chứ?” Bắc Đường Yên ánh mắt sáng lên, đối với câu trả lời như vậy hiển nhiên rất hài lòng, nàng lôi kéo tay hắn muốn kéo hắn từ trên mặt đất dậy.

Viêm Liệt nghĩ mình không có việc gì, nhưng là chân trái vừa dùng lực lại đau đến nhíu mày.

“Đau !” Viêm Liệt nhíu lại mặt, có chút đáng thương nhìn Bắc Đường Yên.

Bắc Đường Yên sững sờ, cảm thấy Viêm Liệt đáng yêu ghê gớm.

“Không có việc gì…. giờ đừng có dùng lực…để em xem một chút.” Bắc Đường Yên ngồi xổm xuống bên chân vén lên ống quần hắn, phát hiện có sưng đỏ.

“Hẳn là ngoài da, chắc không có thương tổn đến xương cốt, không có việc gì…anh đừng dùng sức, em đỡ anh đi.” Bắc Đường Yên cẩn thận đem hẵn đỡ dậy, Viêm Liệt tận lực cố gắng để không làm Bắc Đường Yên bị dìu hắn mà quá nặng.

“Không có việc gì, em không phải là cái loại người tay trói gà không chặt, không phải cô gái yếu đuối, không đến mức đỡ không được.” Bắc Đường Yên tự nhiên phát hiện hắn như vậy có chút quá cảm kích trừng hắn một cái, đã như vậy còn cậy mạnh.

“Yên, anh rất nhớ em, anh liên tục suy nghĩ khi nào mới có thể nhìn thấy em.” Viêm Liệt trong lúc đó lại ôm lấy Bắc Đường Yên, đem tâm trạng bất an kia ôm nàng thật chặt, kể từ khi biết mình bị bắt cóc hắn luôn luôn nhớ Bắc Đường Yên, hắn biết rõ nữ nhân này đã sớm đã trở thành 1 phần quan trọng trong sinh mệnh của hắn, hắn đã không thể không có nàng.

“Này… nói sang chuyện khác…. anh chừng nào thì học giảo hoạt như thế hả….?” Bắc Đường Yên nghe được lời nói của hắn như vậy trong nội tâm một hồi rung động, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, lộ ra một tia nhu tình khó có được.

“Anh nói đều là thật tâm nói, em phải tin tưởng anh.” Viêm Liệt chăm chú nhìn Bắc Đường Yên, hi vọng nàng tin tưởng mình, lại thấy được 1 màn làm cho hắn cả đời cũng sẽ không quên, Bắc Đường Yên dị thường ôn nhu nhìn mình, tình ý trong mắt kia làm cho hắn rất cảm động.

“Yên…anh thật sự rất yêu em nhưng mà anh lại rất vô dụng, anh không xứng với em, tại trước mặt em anh luôn có chút ít tự ti, không phải là anh không tốt mà là em quá hoàn hảo , cho nên tha thứ cho những sai làm trước kia của anh…. có lẽ em không biết… nhưng là anh đã thích em 4 năm, kể từ khi anh lên đại học lựa chọn tài chính hệ sau, thần tượng của anh là em, em là mục tiểu để anh nỗ lực, anh luôn đem hình tượng của em so với mỗi người con con, lại phát hiện các côp ấy đều không bằng em, căn bản không cách nào làm cho anh đối với họ sinh ra cảm giác, anh trước kia không biết chỉ là nghĩ đó là thói quen….nhưng bây giờ anh phát hiện thì ra là anh thích em đã rất lâu rồi…. lâu đến mức anh chính mình cũng không biết…Yên, anh thật sự rất thích em, anh yêu em, anh biết rõ em cũng là lo lắng anh có thích em hay không đúng không?” (Liên : choáng, lời tỏ tình này dài dữ… ta gõ chữ bở hơi tai… nghe này sướng nhỉ, ta ngưỡng mộ , hu hu…)

Viêm Liệt có chút kích động, đem lời ẩn giấu trong lòng đã lâu đều nói ra…4 nam…. nữ nhân này đã sớm thẩm thấu đến trong lòng của hắn, chỉ là hắn không có phát hiện mà thôi.

“4 năm? Viêm Liệt anh đang nói gì đấy..anh có phải hay không có bí mật gì không nói cho em biết.” Bắc Đường Yên sững sờ, nghe lời hắn nói làm cho nàng cảm thấy có chút kinh ngạc, tựa hồ còn có cái gì nàng không biết.

Bạn đang đọc Lão Công Thực Tập của Miệng Cười Thường Mở
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.