Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy tắc trò chơi đã định

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

“A lô, tôi Viêm Liệt xin nghe.”Tiếng của Viêm Liệt là hắn tận lực làm cho mình rất bình thường nhưng thật là thì chính hắn cảm giác được tim mình đập dị thường, đến chính hắn còn hoài nghi tiếng nói kia có truyền tới người đang nghe hay không.

“Viêm Liệt, lần này chỉ là cảnh cáo về sau nếu như còn có chuyện như vậy phát sinh, tôi cũng sẽ không khách khí như vậy.” Giọng Bắc Đường Yên rất lạnh, làm cho tim của Viêm Liệt dị thường nhảy lên mạnh một chút.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

“Chị rốt cuộc là có ý gì?”

“Ý rất rõ ràng, tôi đã nói rồi cậu là ựa đối tượng tôi chọn để kết hôn, vì vậy tôi chỉ hi vọng cậu có thể lưu lại cùng tôi kết hôn, nhưng là cậu cự tuyệt đề nghị đầy thiện ý của tôi thì hiện tại tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp của mình để cho cậu biết mà làm, tôi giải thích như thế cậu hiểu chưa?”

Không hề nói yêu, cũng không suy nghĩ tới tâm tình của hắn, nàng vốn là bá đạo, như vậy hết thảy dựa theo phương pháp của nàng để làm, nàng sẽ chờ Viêm Liệt trở lại cầu xin nàng, đây là trừng phạt, hơn nữa trừng phạt này chỉ mới bắt đầu.

“Không hiểu…tôi không hiểu… tại sao phải là tôi, từ lúc mới bắt đầu tôi luôn hoài nghi chị vì cái gì sẽ chọn tôi, tôi vốn cho là chị thích tôi, cho là chị đối với tôi là thật lòng nhưng là vì cái gì chị phải làm ra chuyện như vậy, chị làm như này khiến cho tôi cảm thấy kinh khủng, tôi không phải là 1 món đồ chơi, tôi cũng có bằng hữu của mình làm sao chị có thể làm như vậy, hơn nữa bây giờ còn… Tôi căn bản cũng không thích 3 người bọn họ, chị không cần dính líu đến người vô tội được không?”

Viêm Liệt có chút điên mất, vì cái gì nàng vẫn không chịu buông tha hắn, hắn chỉ là một người bình thường, không chơi nổi trò chơi này quá nguy hiểm, cho nên hắn buông tha nhưng là vì cái gì nàng như cũ không buông tha hắn, chẳng lẽ chỉ có chờ nàng chơi đủ sao!

“Vô tội sao? Cậu thật sự cho là mấy cô ấy là vô tội, nếu như các cô ấy đích thực vô tội thì cậu tại sao lại phản ứng như này, cậu tại sao lại đem điều lệnh nhân viên đó liên quan tới tôi…không, đối với tôi mà nói, phàm là kẻ ngấp nghé người của tôi thì cũng sẽ không là vô tội, Viêm Liệt chẳng lẽ cậu cho tới bây giờ vẫn không rõ hành động của tôi rốt cuộc là vì cái gì sao?”

Vừa hay Viêm Liệt kích động ngược lại trong giọng nói của Bắc Đường Yên toát ra có chút tiếc nuối, rồi lại nhàn nhạt trào phúng lạnh như băng làm cho người ta cảm thấy không có tình cảm.

“Viêm Liệt, trò chơi bắt đầu rồi lần này dựa theo quy tắc của tôi, cậu có thể lựa chọn tiếp tục như thế nhưng sẽ chỉ làm cho nhiều người vô tội bị liên luỵ, nếu như khi nào kiên trì không nổi hãy tới cầu xin tôi đi… đến lúc đó anh là của em, chỉ là của em!”

Giống như là tuyên thệ bình thường, Bắc Đường Yên đem từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng, sau đó không đợi hắn phản ứng liền cúp điện thoại!

Viêm Liệt ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, không hiểu chuyện tại sao lại trở nên như thế.

Bắc Đường Yên để xuống di dộng, sắc mặt lạnh như băng, đôi môi nhếch lên.

Nàng biết rõ nàng làm như vậy là có chút tùy hứng, chuyện cũng không có nghiêm trọng đến nỗi thế này giải thích sẽ xong nhưng là nàng không muốn giải thích, khi đầu tiên lựa chọn Viêm Liệt chỉ trích nàng thì thời điểm đó nàng cũng không muốn giải thích bất cứ chuyện gì, nàng muốn yêu rất chân thành, hai bên tín nhiệm tuyệt đối giống như là lúc trước, khi nàng nhìn thấy những tin nhắn ảnh chụp đó nàng mặc dù tức giận nhưng không hoài nghi, nàng lựa chọn tin tưởng Viêm Liệt cùng tin vào ánh mắt của mình, cũng tin tưởng tình cảm hai bên nhưng hắn thì sao…, cách làm của hắn làm cho nàng rất thất vọng!

Bất quá, nàng cũng sẽ không bởi vì thất vọng rồi buông tha tình yêu của mình, nếu đã yêu như vậy nàng sẽ không dễ dàng buông tha, Viêm Liệt không phải là không yêu nàng chỉ là của hắn yêu có quá nhiều hỗn độn không để cho nàng thoải mái, cho nên nàng hiện tại muốn làm chính là dạy hắn, cái gì mới là yêu chân thành!

Có đôi khi, vận mệnh con người thật sự rất thật đáng buồn, bởi vì nàng không phải nắm giữ ở trong tay mình, mà là nắm giữ trong tay người khác, bất quá cũng rất lâu, vận mệnh của chính mình thật đáng buồn cũng là bởi vì chính mình sở tác sở vi, chẳng trách người khác, chỉ có thể nói khi bạn đứng ở một nơi có độ cao, thì bạn có càng nhiều gì đó muốn nắm giữ mà bạni đứng ở chỗ thấp nhất giãy giụa sẽ lộ vẻ đến vô lực.

Lệnh điều động của công ty làm cho người ta khiếp sợ, đương sự của điều lệnh càng như vậy, ba người bọn họ khi biết chuyện này trước tiên tìm tới bộ phận nhân sự, sau đó rất khéo gặp phải nhau.

Quản lí bộ phận nhân sự là một người đàn ông trung niên, hắn nhìn lên ba người lắc đầu, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói:

“Ba vị tiểu thư, các cô cho rằng tìm tôi có tác dụng sao đó là đích thân tổng tài tự mình ra lệnh, về phần nguyên nhân cụ thể tôi nghĩ ba vị biết rõ đi.”

Trương quản lí của bộ phận nhân sự đối với nguyên nhân điều đi của ba người này đã rất rõ đây không phải là bí mật, hoặc là Bắc Đường Yên không muốn cho chuyện này trở thành bí mật, tổng tài thế nhưng là không có giấu, ngài ấy làm như vậy không chỉ muốn cho Viêm Liệt một cái cảnh cáo, mà cho tất cả người trong công ty một cái cảnh cáo, Viêm Liệt chỉ là của Bắc Đường Yên, những người khác đều là không được!

Mà Trương quản lý là người biết sau Văn Mẫn, cũng bị Văn Mẫn cố ý khai báo ý tứ chính là chuyện nháo càng lớn càng tốt, tốt nhất là người của toàn bộ công ty cũng biết ba người này tại sao bị điều đi, nhân viên Bắc Đường tập đoàn mấy vạn, sinh tử chỉ nằm tỏng 1 câu nói của Bắc Đường Yên mà thôi, Bắc Đường Yên cũng không sợ to chuyện gì cả!

Nghe Trương quản lý nói ba nữ nhân nhìn nhau, sắc mặt âm trầm.

Lúc này, rất nhiều chuyện cũng không cần phải nói rõ, các cô này phải tự hiểu.

“Trương quản lí, việc này không có biện pháp vẹn toàn nào sao? Chúng tôi có thể bảo đảm không phát sinh chuyện như vậy nữa!” Tôn Giai Giai mở miệng trước, mặc dù tình yêu rất trọng yếu, nhưng 1 tình yêu không có đáp lại so với cong việc thì ocong việc quan trọng hơn.

“Thật đáng tiếc chính tài nói là muốn giết gà dọa khỉ, chuyện của ba cô là không thể sửa lại được!”

Sắc mặt ba nữ nhân xám ngoét, hối hận có, tức giận cũng có, không cam lòng nhưng các nàng dù không muốn thì có thể thế nào đây, ngu ngốc cũng là một loại sai, mặc dù ái mộ một người nhưng là ai kêu các nàng yêu người không nên yêu!

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

Bản tính con người là ích kỷ, đối với Bắc Đường Yên mà nói những nữ nhân này tồn tại làm cho nàng không thoải mái, cho nên nàng liền ra tay giải quyết, cái gọi là ỷ thế hiếp người chỉ là bị oán hận mà thôi, nếu như có quyền thế không sử dụng , như vậy người còn muốn có quyền để làm gì!

Bạn đang đọc Lão Công Thực Tập của Miệng Cười Thường Mở
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.