Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình

Phiên bản Dịch · 1482 chữ

Ngày hôm sau là ngày thứ ba trước thang máy tổng tài tiếp tục biến mất, mọi người suy đoán nguyên nhân lời nói như cũ là phân vân gì đều có bất quá có lẽ cũng chỉ có Viêm Liệt biết rõ nguyên nhân, nàng đã nói qua sẽ không để hắn nhìn thấy trong ba ngày.

Bất quá người là không có thấy nhưng cơm trưa vẫn như cũ đến giờ lại đến, đồng nghiệp quanh Viêm Liệt cũng đã náo động, liên tục đuổi theo hắn thăm dò tin tức, mà Âu Nhược Nhã liên tục chú ý Viêm Liệt đương nhiên cũng biết rõ, tại trưa ngày thứ ba nàng đã đi tìm hắn

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

“Viêm Liệt đại suất ca, thành thật khai báo lại có thiếu nữ nào ngu ngốc bị cậu lừa gạt tâm hồn đi!”Buổi trưa, Viêm Liệt đang hưởng thụ món ăn của Bắc Đường Yên đưa tới, liền thấy được Âu Nhược Nhã tới bức cung.

Sắc mặt có chút lúng túng, nhất là đang nghe Âu Nhược Nhã nói làm hắn lại càng luống cuống, thiếu nữ ngu ngốc… hắn cảm giác… cảm thấy… cần phải đảo một chút là thiếu niên đơn thuần như hắn bị người ta lừa đi tâm hồn đây. (L: ha ha)

“Tiểu Nhã, ăn cơm chưa cùng nhau ăn.”

Bốn món một canh, có thịt có rau, có nóng có lạnh còn mang một phần điểm tâm, ba ngày món ăn cơ hồ không có lặp lại.

Âu Nhược Nhã gia thế tốt, nhà hàng sang thế nào cơ hồ đều đi qua chỉ là liếc mắt liền nhìn ra xuất xứ của những món ăn này, đều là từ nhà hàng năm sao mà ra.

Hội quán Caesar là hội quán nổi danh cả nước, mặc dù nhà hàng nhỏ tỏng đó không phải là chính nhưng tuyệt đối đều là thuê đầu bếp nổi danh, hội viên hạn chế cực ít không có danh tiếng cho dù nhà có tiền mấy cũng không được, chỉ phục vụ khách quý cao cấp mới có được.

Âu Nhược Nhã nhìn Viêm Liệt, trên mặt vẻ nghi hoặc hết sức rõ ràng, từ cơm trưa này có thể nhìn ra được người theo đuổi Viêm Liệt tuyệt đối không phải nữ nhân bình thường chẳng lẽ thật như tin đồn của công ty.

“Viêm Liệt, cậu thành thật nói cho mình biết cái này có phải hay không là người tên Bắc Đường Yên đưa tới.” Âu Nhược Nhã cũng không muốn nói nhảm, trực giác của nàng nói cho nàng biết suy đoán của nàng là chính xác.

“Đúng.” Viêm Liệt không rất ưa thích nói dối hơn nữa cũng không cần thiết nói dối, chỉ là hắn cũng biết chuyện này sẽ mang đến cho hắn một chút phiền hà không thể tránh khỏi.

“Thật sự là chị ta! Chị ta là ý gì, các người thật sự ở cùng một chỗ? Không…không thể nào..mình không tin này căn bản cũng không thể là thật.” Viêm Liệt trả lời khẳng định suy đoán của Âu Nhược Nhã, nhưng Âu Nhược Nhã lại cảm thấy rất hoang đường, mặc dù vẫn luôn có hoài nghi nhưng hoài nghi là hoài nghi, nàng ở trong lòng liên tục cũng cảm thấy rất không có khả năng, thân phận không nói, số tuổi còn kém nhiều như vậy.

“Chúng tôi còn không có cùng một chỗ, nhưng là trên cái thế giới này không có gì là không thể… tiểu Nhã, mình hi vọng cậu có thể tỉnh táo một chút.” Viêm Liệt khẽ nhíu mày, không rất thích Âu Nhược Nhã có thái độ như vậy, bất quá cũng có một tia bất đắc dĩ, có lẽ người bình thường cũng sẽ cảm thấy như vậy đi kỳ thật hắn cũng là cảm thấy như vậy…hắn và tổng tài thật sự rất không thực tý nào.

Quyết định nhận lấy đả kích nhưng còn chưa đủ để bị dao động.

“Đây là ý gì?” Âu Nhược Nhã cảm thấy lời Viêm Liệt có ám hiệu rất rõ.

“Chị ấy muốn theo đuổi mình, mình mặc dù chưa có đáp ứng nhưng cũng đang chuẩn bị đáp ứng.” Khuya hôm nay chính là thời gian định ra của bọn họ, hắn đã quyết định đáp ứng nàng, hơn nữa là mang theo một loại tâm tình tung tăng như chim sẻ mong đợi.

“Viêm Liệt, cậu điên rồi… cậu làm sao có thể đáp ứng loại chuyện như vậy, có phải hay không là nàng ta uy hiếp cậu, cậu hãy nói cho mình biết có vấn đề gì chúng ta cùng nhau giải quyết.”

Viêm Liệt có chút muốn ngất.. gì vậy kìa

“Không có… không có bất kỳ uy hiếp gì…mình là tự nguyện, tiểu thư… cậu đừng quên mình là nam nhân được không, muốn hay không muốn thì cũng không thể như tiểu cô nương bị ác bá bức hôn đi.”

“Cậu… tự nguyện? Ý của cậu là… cậu thích nàng ta?” Âu Nhược Nhã hỏi như vậy nhưng vẻ mặt rõ ràng mang theo ý không tin.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

“Chúng ta cùng một chỗ biết gần bốn năm, cậu cần phải hiểu rõ mình chứ… nếu như không phải là chuyện mình nguyện ý, ai uy hiếp thì đều là vô dụng.” Ánh mắt thoạt nhìn hết sức quật cường, chỉ cần hắn quyết định thì liền sẽ không dễ dàng thay đổi, lúc đại học sở dĩ không có kết giao qua một người bạn gái nào cũng là bởi vì hắn kiên trì chỉ có yêu mới có thể cùng một chỗ, không phải người trong lòng, hắn cũng sẽ không tiếp nhận, Âu Nhược Nhã chính là ví dụ điển hình, cô gái này rất tốt nhưng mà đi không vào trái tim của hắn.

“Viêm Liệt, cậu không biết là cậu rất tàn nhẫn sao? Mình theo đuổi cậu hơn ba năm, một cơ hội cũng không cho mình nhưng nữ nhân kia chỉ là xuất hiện vài ngày cậu liền phải đáp ứng cùng nàng lui tới…vì cái gì nàng so với mình xinh đẹp hơn…hay là so với mình gia thế tốt hơn, hoặc là nàng ta so với mình yêu cậu hơn… cậu vì cái gì lựa chọn nàng ta mà không phải là mình…cậu nói đi…nói cho mình biết một lý do!” Sắc mặt của Âu Nhược Nhã trở nên tái nhợt, trong giọng nói là bất mãn lên án!

“Tiểu Nhã cậu rất tốt, rất đẹp, cũng rất ôn nhu, rất nhiều chàng trai đều thích cậu, nhưng mình chỉ là… mỗi người thích 1 người ý không giống nhau… cậu cần phải hiểu người cậu thích thì chưa chắc người đó đã thích cậu…. tin tưởng mình đi… cậu nhất định sẽ tìm được một nam nhân thích cậu mà cậu cũng thích anh ta.” Viêm Liệt nhìn sắc mặt cô bạn tái nhợt cảm thấy có chút khổ sở, chỉ là chuyện tình cảm ai nói hiểu đây…. hắn cũng không biết mình vì sao không thích cô gái trước mặt này, chỉ coi nàng như bằng hữu đối đãi nếu như có thể hắn ngược lại hi vọng đơn giản thì tốt…. ít nhất không cần phải thích nữ nhân như Bắc Đường Yên hắn cảm thấy thích Bắc Đường Yên có thể nói là trong cuộc đời của hắn là 1 trong những thử thách lớn nhất.

“Không…mình không cần người khác, Viêm Liệt, mình ghét cậu!” Âu Nhược Nhã khó đi khỏi phòng làm vệc của Viêm Liệt, Viêm Liệt đầu mày cau lại suy nghĩ một chút, quyết định thế sẽ làm cho nàng ta tĩnh táo một chút.

( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)

“Ai… huynh đệ, ca xem như phục em, em hoa đào cũng quá tràn lan thật là làm cho người ta ghen ghét.” Đồng nghiệp công ty Tôn ca vừa nhạo báng vừa đi đến.

“Tôn ca, anh về rồi ư… đừng trêu chọc em.” Tôn ca đã ở đó hắn khuyên bảo Âu Nhược Nhã, lời nói lúc trước có thể không nghe được nếu chuyện của hắn và tổng tài sẽ bị vỡ lở.

Sau đó hai người lại nói chuyện vài câu, Viêm Liệt cũng không có tâm trạng, nhanh chóng liền bắt đầu tiếp tục công tác.

Bạn đang đọc Lão Công Thực Tập của Miệng Cười Thường Mở
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.