Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 6108 chữ

“Ông nội, cháu và Diệc Vĩ trở về gặp ông.”

Tề Diệc Vĩ đi theo bà xã vào trong phòng khách, nhìn đến khuôn mặt thoạt nhìn có chút cứng ngắc của lão nhân gia, anh có chút run sợ lại có chút đăm chiêu nhưng vẫn bất động thanh sắc miệng cười hỏi. “Ông nội, ông có khỏe không?”

“Ừ.” La Dung Tam thản nhiên trả lời.

Lúc này Cảnh thúc vui vẻ mang đồ uống vào cho tiểu thư và cô gia. Từ khi tiểu thư kết hôn, biệt thự này liền trở nên ngày càng lạnh lẽo.

“Tiểu thư, cô gia, thỉnh dùng trà.”

“Cám ơn ngài, Cảnh thúc.”

La Duẫn Hàm mỉm cười. Từ nhỏ đến lớn, Cảnh thúc không những là quản gia của La gia mà còn giống như là trưởng bối yêu thương cô.

La Dung Tam nhìn Tề Diệc Vĩ nói:“Thật sự kỳ quái, làm sao cậu lại có thời gian rảnh rỗi như vậy thường xuyên cùng vợ mình trở về nhà mẹ đẻ nhìn lão nhân như ta chứ?”

“Ông nôi, hôm nay là ngày nghỉ đương nhiên Diệc Vĩ anh ấy rảnh rỗi ròu.”

La Duẫn Hàm không hiểu rõ lắm ý tứ lời này của ông nội nhưng thật ra Tề Diệc Vĩ ở bên cạnh miệng xả môi cười, đại khái anh cũng hiểu được ý tứ sâu xa của lời lão nhân gia cố ý nói.

La Dung Tam kêu rên lên một tiếng, bộ dạng cười như không cười.

“Bác sĩ ông quen biết cho dù là ngày nghỉ cũng xã giao rất nhiều, đương nhiên, đó là chủ nhiệm hoặc là viện trưởng mới có thể xã giao, bác sĩ nhỏ giống như cậu đương nhiên có thời gian rảnh bồi vợ trở về nhà mẹ đẻ rồi.”

“Ông nội!” Nguyên lai ông nội muốn nói chính là chuyện này, cư nhiên vừa rồi cô còn không hiểu rõ ngây ngốc tiếp lời ông.

Cô biết đối với ông nội mà nói hoặc là ít nhất ở trong mắt lão nhân gia thì phải là chủ nhiệm hoặc viện trưởng mấy thứ cấp bậc linh tinh mới được xem là bác sĩ nhưng mà ông nội lại nói như vậy, đối với Diệc Vĩ tựa hồ có chút quá đáng.

Cô lo lắng nhìn chồng mình ở bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt dễ nhìn kia biểu tình có chút quái dị.

“Diệc Vĩ?” Anh làm sao vậy, biểu tình là lạ, không giống như là đang tức giận lại có vẻ như là lo lắng?

Tề Diệc Vĩ đúng thật là đang lo lắng.

“Ông nội, hiện tại ông có phải hay không cảm thấy ngực đau đớn?”

La Dung Tam ánh mắt sắc bén nhìn thẳng anh, mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt lộ vẻ hơi rối rắm, giờ phút này thân thể ông xác thực không khoẻ lắm.

Nghe được ông xã hỏi như vậy, La Duẫn Hàm kinh ngạc không thôi, quay đầu nhìn về phía ông nội.

“Ông nội, ông không thoải mái ở đâu vậy?” Một bên Cảnh thúc cũng thực khẩn trương

.“Lão gia, ngài lại đau nữa sao?” Trái tim của lão gia không tốt thường xuyên đau đớn.

La Dung Tam mím môi hừ lạnh.“Ta không sao.”

“Ông nội, tim ông thắt lại được bao lâu rồi? Được 10 phút rồi sao? Nếu vậy thì lập tức đến bệnh viện đi.”

“Ta nói ta không sao……” Lời nói còn chưa dứt, ngực La Dung Tam liền đau đến nỗi làm cho ông cơ hồ không thở nổi, cả người phút chốc đều ngã vào trên sô pha.

Tề Diệc Vĩ lập tức tiến lên cấp cứu, một bên phản ứng ngay cả La Duẫn Hàm và Cảnh thúc đều sợ hãi, thế mới biết nguyên lai lão nhân gia thật sự không thoải mái.

“Không…… Ta không muốn đi bệnh viện, ta không muốn phẫu thuật.” La Dung Tam dùng sức lực cuối cùng kêu thấp lên.

“Ông nội!”

“Lão gia!”

“Cháu đã biết rồi, không đi bệnh viện.”

Tề Diệc Vĩ ôm lấy lão nhân gia, lập tức trở về trong phòng sau đó hỏi Cảnh thúc:“Cảnh thúc, trong nhà có túi chườm nước đá sao?”

“Có.” Cảnh thúc khẩn trương có điểm gật đầu.

“Vậy giúp cháu mang túi nước đá lại đây.”

“Tôi lập tức đi lấy.”

Trong chốc lát, Cảnh thúc mang theo túi chườm nước đá trở lại phòng. Tề Diệc Vĩ đem túi chườm nước đá đặt ở phía dưới đầu lão nhân gia, dùng nước đá lạnh để làm chậm lại độ ấm não bộ, giảm bớt lượng máu về não bộ, làm như thế sẽ làm cho bệnh nhân bảo trì ý thức thanh tỉnh cũng có thể làm cho bệnh nhân có khả năng hôn mê hồi phục ý thức. Sau đó anh nhẹ nhàng mát xa trái tim của lão nhân gia, thư giãn cho ông bởi vì cơ tim thiếu ôxi mà khiến cho tim đau thắt lại.

Nhìn đến hô hấp ông nội dần dần thông thuận, biểu tình trên mặt không còn giống như lúc trước cứng ngắc, thống khổ, Tề Diệc Vĩ thế này mới nhẹ nhàng thở ra.“Đã không còn chuyện gì nữa.”

Sau khi La Duẫn Hàm thả lỏng cảm xúc buộc chặt, không khỏi lo lắng hỏi:“Ông nội, vừa rồi ngực ông rõ ràng đau đớn vì sao ông lại không nói?”

“Đúng rồi, lão gia, thiếu chút nữa bị ngài hù chết, may mắn là có cô gia ở trong này.”

Cảnh thúc vừa rồi cũng bị dọa đến, cô gia vừa rồi hỏi lão gia có thoải mái hay không, kết quả là sau khi lão gia gục xuống thật sự là làm cho người ta đổ một phen mồ hôi lạnh.

La Dung Tam không để ý đến, nhìn Tề Diệc Vĩ hỏi:“Làm sao mà cậu biết ta không thoải mái?”

Ngay cả A Cảnh đi theo bên người ông hơn mười năm cũng không hề phát hiện, không nghĩ tới thằng nhóc này cư nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra.

“Ông nội ngài đừng quên, cháu là bác sĩ khoa tim mạch.” Tề Diệc Vĩ trả lời, tuy anh là một bác sĩ nhỏ: nhưng là bác sĩ chuyên nghiệp.“Ông nội, cháu muốn hỏi ngài, bệnh của ngài là bệnh động mạch vành tim sao (1)?”

La Duẫn Hàm đối với việc ông xã có thể nói ra bệnh tim thật của ông nội, cảm thấy thực kinh ngạc.

“Đúng vậy, bác sĩ phụ trách của ông nội Hứa chủ nhiệm cũng nói như vậy.” Ông nội chuẩn đoán bệnh ở bệnh viện T đại, bác sĩ chữa trị của ông là Hứa chủ nhiệm.

“Bác sĩ nhỏ, cậu ở trong bệnh viện nhìn lén bệnh án của ta?”

“Cháu không có.”

Tề Diệc Vĩ vẻ mặt bình thản, đối mặt với việc lão nhân gia lên án anh nhìn lén bệnh án cũng không hề tức giận.

“Khi cháu du học ở Mỹ, cháu chính là chuyên về bệnh động mạch vành trái tim cho nên mới biết được nguồn gốc bệnh tình của ngài cũng giống như vậy.”

Loại bệnh tình này có khi sẽ cảm thấy trái tim đau thắt lại, nếu để thời gian quá dài hoặc uống thuốc vẫn chưa giảm bớt thì liền lập tức đưa đến bệnh viện.

La Duẫn Hàm lo lắng hỏi:“Diệc Vĩ, kia ông nội hiện tại……”

“Ông nội hiện tại không có việc gì nhưng tốt nhất vẫn nên phẫu thuật, có thể do thần kinh căng thẳng nên khí cầu qua động mạch vành vỡ ra cho nên phương pháp tốt nhất chính là giải phẫu.”

Tề Diệc Vĩ vẻ mặt kiên định, phi thường chuyên nghiệp nói xong, giờ phút này anh không chỉ là cháu rể còn là một bác sĩ chuyên nghiệp.

“Cô gia, ngài thật sự thật là lợi hại, chính là chỉ nhìn thấy như vậy liền biết bệnh tình của lão gia là gì, Hứa chủ nhiệm cũng nói như vậy.” Cảnh thúc thật khâm phục cô gia, tiểu thư gả cho một người chồng thật giỏi.

La Dung Tam nhìn Tề Diệc Vĩ, giọng điệu vẫn cứ như trước đạm mạc nhưng vẻ mặt đã ôn hòa rất nhiều.

“Ta không sao, ta muốn nghỉ ngơi, hai người các cháu trở về đi.”

“Ông nội, cháu xin ông đấy, hãy chấp nhận phẫu thuật đi.” Vừa nghe chồng mình nói như vậy, La Duẫn Hàm lập tức đã muốn thuyết phục lão nhân gia đi mổ.

“Ông nói rồi ông không muốn phẫu thuật.”

“Ông nội……”

“Duẫn Hàm, được rồi, trước cho ông nội nghỉ ngơi thật tốt đi, có cái gì muốn nói thì lần sau hãy nói.”

Tề Diệc Vĩ nhìn ra biểu tình vô cùng phản đối giải phẫu của lão nhân gia, có lẽ là vì nguyên nhân gì đó không chừng, dù sao thái độ của ông vô cùng cường ngạnh, chỉ sợ là không phải nhất thời nửa giây có thể thay đổi được.

Tiếp tục lo lắng nhưng La Duẫn Hàm cũng hiểu được ông nội không muốn nghe khuyên bảo.

“Ông nội, vậy thì ông cứ nghỉ ngơi thật tốt, chúng cháu về trước.”

Sau khi tiểu thư và cô gia ra khỏi phòng, Cảnh thúc rót ly nước ấm cho La Dung Tam.

“Lão gia, ngài không biết là cô gia tuy rằng tuổi nhỏ nhưng mà vô cùng lợi hại sao? Cậu ta vừa nhìn thấy liền biết lão gia ngài không thoải mái.”

La Dung Tam liếc mắt nhìn lão quản gia một cái nhưng lúc này lại không nói gì cả.

Cảnh thúc tiếp nhận ly nước uống xong của ông, nghĩ rằng khó khi lão gia cư nhiên không có phản bác không cho là đúng giống như trước kia, dĩ vãng lão gia đều cho rằng cô gia chính là một bác sĩ nhỏ mà thôi.

Nằm trở lại trên giường, La Dung Tam thoải mái than nhẹ.

“Con nhóc kia tìm được người tốt dựa vào rồi.”

“Lão gia, ngài vừa mới nói cái gì?”

Cảnh thúc vừa mới đem cái ly đặt xuống, không có nghe rõ ràng lời ông nói.

“Không có chuyện gì.” La Dung Tam nhắm mắt lại.

(1) Bệnh mạch vành thường liên quan đến tình trạng tắt nghẽn trong lòng mạch vành ( nguyên nhân do mảng xơ vữa gây hẹp tắt hoặc do cục máu đông gây lấp mạch ) hoặc co thắt mạch vành. Bệnh mạch vành có thể chỉ biểu hiện bằng cơn đau thắt ngực, có thể nặng nề và nguy hiểm hơn là nhồi máu cơ tim.

La Duẫn Hàm cùng Tề Diệc Vĩ đi ra khỏi phòng của ông nội, vẻ mặt cô lộ vẻ vô cùng lo lắng.

“Duẫn Hàm, không cần lo lắng, ông nội hiện tại không có việc gì.”

Tề Diệc Vĩ an ủi nhẹ nhàng vỗ về lưng vợ mình. Nhìn ông xã, vẻ mặt cô trở nên vui mừng hơn.

“Diệc Vĩ, vừa rồi cám ơn anh đã cứu ông nội em.”

“Cảm ơn cái gì, ông nội em cũng là ông nội của anh không phải sao?”

“Nhưng mà ông nói anh chính là một bác sĩ nhỏ……” Nhớ tới lời ông nội nói, cô cảm thấy đau lòng thay cho ông xã.

“So với rất nhiều tiền bối lớn tuổi, anh quả thật là một bác sĩ nhỏ.” Tề Diệc Vĩ cười nói.

“Nhưng mặc kệ là bác sĩ lớn hay nhỏ, đối với anh mà nói việc có thể cứu được sinh mệnh của bệnh nhân trở về mới là quan trọng nhất.”

Nhớ tới bộ dáng thật sự vừa rồi của anh cấp cứu ông nội, La Duẫn Hàm khắc sâu cảm nhận được lời anh nói lúc này tất cả đều là phát ra từ trong lòng, cô có thể cảm giác được anh thật sự đem ông nội cô trở thành ông nội của chính mình, điều này làm cho cô thực cảm động, người đàn ông xuất sắc vĩ đại như vậy cư nhiên lại là ông xã của cô!

Nhìn người đàn ông so với lúc trước thoạt nhìn còn tuấn suất hơn, trái tim của cô bùm bùm đập không ngừng.

“Làm sao vậy?” Nhìn bà xã không nói lời nào, Tề Diệc Vĩ hỏi.

“Em cảm thấy anh rất tuấn tú.”

Cô ẩn ý liếc mắt đưa tình nhìn anh. Ông xã thân ái của cô mặc kệ ở phương diện nào đều biểu hiện đến độ vô cùng tuấn tú, mà cô cũng trở nên càng ngày càng thích anh.

Tề Diệc Vĩ nở nụ cười, hôn cô một chút.

“Em cũng rất đẹp.” Anh thật sự yêu biểu tình trên mặt bà xã lúc này đến muốn chết, tựa như cô vợ nhỏ mới kết hôn thẹn thùng nói tình ý với chồng mình, mặc cho ai nhìn thấy tâm đều động.

Tình huống đột ngột xảy ra như vậy khiến cho tình yêu hai người đối với nhau càng thêm chắc chắn cùng sâu đậm.

“Em không cần quá lo lắng cho ông nội, ngày mai anh đến bệnh viện sẽ hỏi Hứa chủ nhiệm về bệnh tình của ông nội.” Anh mỉm cười trấn an cô.

Sau đó di động của Tề Diệc Vĩ vang lên, anh đi đến bên cạnh tiếp nghe mà Cảnh thúc cũng vừa đi ra khỏi phòng.

“Cảnh thúc, ông nội của cháu……” La Duẫn Hàm vẫn có chút lo lắng, nhìn Cảnh thúc muốn hỏi thăm.

“Tiểu thư, lão gia không có việc gì, ông ấy đang nghỉ ngơi.” Cảnh thúc cũng rất nhanh chóng trả lời.

“Được rồi…… vậy cháu đi về trước, nếu có chuyện gì, thúc nhất định phải lập tức gọi điện thoại cho cháu.” Cô luôn mãi dặn dò.

“Được rồi, tiểu thư, cô cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ đi bệnh viện lấy thuốc cho lão gia.” Cảnh thúc nói như vậy.

“Cảnh thúc, cháu nghĩ ngày mai vẫn là cháu lấy thuốc cho ông nội đi, cháu muốn thuận tiện đi tìm Hứa chủ nhiệm.”

Tuy rằng Diệc Vĩ nói anh sẽ giúp đỡ hỏi thăm bệnh tình của ông nội, nhưng cô vẫn muốn tự mình đến bệnh viện một chuyến, ngoại trừ lấy thuốc, cô cũng hy vọng Hứa chủ nhiệm có thể tiếp tục khuyên ông nội phẫu thuật.

Buổi chiều hôm sau, La Duẫn Hàm đi vào bệnh viện T đại.

Sau mười phút nói chuyện cùng Hứa chủ nhiệm – bác sĩ chủ nhiệm của ông nội , cô mới biết được nguyên lai lúc trước Hứa chủ nhiệm đã từng đề nghị ông nội phẫu thuật, hiện tại cũng giống như thế. Chẳng qua là lần kiểm tra tinh vi trước đã muốn hơn một năm, nếu có thể, Hứa chủ nhiệm vẫn hy vọng ông nội có thể đến để kiểm tra lại một lần nữa.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Hứa chủ nhiệm, La Duẫn Hàm tới nhận thuốc ở chỗ bác sĩ, mới lấy ra di động gọi điện thoại cho ông xã nhưng bất quá di động lại không có ai tiếp nghe.

Anh đang làm việc sao?

Nhưng mà anh nói buổi chiều hôm nay không có xem bệnh chỉ sẽ ngồi ở trong văn phòng xem nghiên cứu báo cáo…… Văn phòng của anh nằm ở đâu nhỉ?

Sau khi hỏi vài nhân viên phục vụ, cô nhanh chóng đón thang máy đến lầu 15.

Đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy vài nữ y tá mặc đồng phục đi ở phía trước khiến cho cô không khỏi muốn lên tiếng hỏi nhưng khi nghe được lời các cô ấy nói, chân cô không khỏi dừng lại cước bộ.

Giống như cô nghe được các cô ấy đang nhắc tới bác sĩ Tề khoa tim mạch, cô liền biết trong khoa tim mạch chỉ có mình ông xã cô là họ Tề.

“Tôi cảm thấy sau khi bác sĩ Tề kết hôn dường như trở nên ngày càng thành thục kèm theo mị lực nữa.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, cả người siêu tuấn tú, y thuật lại giỏi, hơn nữa lần trước trên tạp chí y học không phải đã có bầu chọn bằng phiếu, bác sĩ Tề cũng trúng cử đạt giải bác sĩ đáng tin cậy nhất sao, quả thực có thể nói là một người đàn ông hoàn mỹ tiêu biểu.”

“Bác sĩ Tề hiện tại đã trở thành bác sĩ nổi tiếng trong bệnh viện chúng ta rồi.”

La Duẫn Hàm khẽ mỉm cười, xem ra ông xã cô thực vĩ đại cũng thực được hoan nghênh.

“Chính là mấy tháng trước bác sĩ Tề vẫn còn độc thân nhưng không nghĩ tới hiện tại đã muốn trở thành người có vợ, hơn nữa bà xã của anh ấy lai lịch không nhỏ đâu là tổng tài của Nhân Anh đó nha.”

“Đúng rồi, bác sĩ Tề kết hôn, vậy còn bác sĩ Phạm Y An nửa năm trước đi thực tập ở Mỹ thì làm sao bây giờ? Không phải cô ta cũng sắp trở về rồi sao? Lúc trước cô ta còn ồn ào nói muốn về sau trở thành Tề phu nhân nữa chứ.”

“Có thể làm sao bây giờ, bác sĩ Tề người ta đã kết hôn rồi, chờ cô ta trở lại thì thời gian cũng đã muộn rồi……”

Phạm Y An? Cô ấy là ai? Vì sao các cô ấy lại nói đối phương la hét muốn trở thành Tề phu nhân? Cô ấy có quan hệ gì với Tề Diệc Vĩ?

La Duẫn Hàm bản thân đang suy tư, đột nhiên lại có người vỗ vai cô khiến cho cô sợ đến mức nhảy lên, quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau, biểu tình kinh ngạc trong nháy mắt lại chuyển sang xấu hổ, là Lương Tín Dân.

“Duẫn Hàm, em làm sao lại có thể ở trong này?” Nhìn thấy cô, trên mặt Lương Tín Dân lộ vẻ kinh hỉ.

“Nha, tôi đến tìm người.” Vì sao lại gặp Lương Tín Dân ở chỗ này chứ?

“Còn anh thì sao, như thế nào cũng ở trong này?” Nơi này không phải là khu văn phòng sao?

“Anh và một người bạn từ nước ngoài tiến cử một loại thuốc y học cho nên hôm nay muốn đến đây bái phỏng một vị chủ nhiệm.”

Anh lưu luyến si mê nhìn La Duẫn Hàm. Anh thích cô, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã rất thích, rõ ràng là một đại tiểu thư vừa là tổng tài tập đoàn nhưng trên người cô lại hoàn toàn không có gì gọi là kiêu ngạo tự mãn hoặc ngạo mạn, hơn nữa khuôn mặt thản nhiên không trang điểm vẫn rất xinh đẹp khiến cho người ta cảm giác thực thoải mái.

Tuy rằng anh cảm giác được thái độ của cô đối với anh lãnh đạm bao nhiêu nhưng cha anh đã cùng La gia gia có ý làm đám hỏi cho hai nhà, anh cũng vui vẻ mong chuyện này được thực hiện bởi vì anh thật sự rất thích cô.

Nhưng bắt đầu chưa được bao lâu, cô lại cùng một vị bác sĩ tuôn ra chuyện xấu lại nói bọn họ đã muốn nửa sống chung, điều này làm cho cha anh luôn luôn sĩ diện giận đến tím mặt, hôm đó buổi chiều anh chợt nghe được cha gọi điện thoại cho La gia gia, nói bọn họ trèo cao không dậy nổi cửa hôn sự này, sau đó liền gọn gàng dứt khoát nói cho anh cửa hôn sự này không cần bàn lại, về sau cũng đừng nhắc lại.

Tuy rằng anh thực thích Duẫn Hàm, cũng cho rằng một chút chuyện xấu kia đối với anh mà nói thì không có ảnh hưởng gì, anh căn bản là không cần nhưng công việc trước mắt của anh đều còn phải dựa vào tiền chi viện của cha anh, cho nên mới không thể không buông tha cho, anh cũng không dám nhắc lại chuyện đám hỏi cùng La gia.

Sau đó cha lại sắp xếp xem mắt cho anh, khi cùng đối phương cùng nhau ăn cơm anh ở nhà hàng gặp được Duẫn Hàm và Uông Tử Thiên, nhưng buổi trưa hôm sau anh và đối phương kia liền chấm dứt.

Mỗi lần đi tiếp đón vị thiên kim tiểu thư của phái đoàn rất lớn kia, anh lúc nào cũng phải chờ đợi cô ta hơn một giờ, chờ đến khi cô ta cảm thấy bản thân vô cùng xinh đẹp mới bằng lòng đi ra ngoài, anh thật sự chịu không nổi. Sau khi gặp lại Duẫn Hàm, anh càng xác định được phụ nữ mình thích là dạng gì, cho nên ngày đó sau khi đưa đối phương về nhà, anh liền không hề lui tới với vị đại tiểu thư kia.

Nếu lúc ấy anh không có buông tha cho vẫn cố ý muốn kết hôn cùng La Duẫn Hàm, cho dù cha anh không đồng ý nhưng ít ra La gia gia sẽ duy trì anh, như vậy hiện tại cô là bà xã của anh.

La Duẫn Hàm không hiểu vì sao Lương Tín Dân lại nhìn thẳng chính mình mà không hề nói gì, điều này làm cho cô thực sự không được tự nhiên cho nên cô liền đánh vỡ yên lặng nói:“Tín Dân, chuyện trước kia tôi thật xin lỗi, hy vọng anh về sau có thể gặp được đối tượng thích hợp với mình hơn.”

“Anh cảm thấy em thực thích hợp với anh.” Lương Tín Dân nhìn cô nói.

A? La Duẫn Hàm kinh ngạc không thôi, nhất thời không biết nói gì.

“Em nhất định không biết, ngày đó xem mắt, lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã rất thích em.” Hiện tại cũng giống như vậy.

A? Ánh mắt La Duẫn Hàm mở to hơn, cả người đều hoàn toàn sửng sốt, không biết nên nói cái gì.

“Bà xã!”

Nghe được âm thanh quen thuộc, cô nhanh chóng xoay người lại chỉ thấy chồng mình chạy tới bên người cô, bàn tay to vô cùng thân thiết ôm lấy thắt lưng cô sau đó hôn lên mặt cô một cái. Điều này làm cho cô cảm thấy có chút thẹn thùng bởi vì bọn họ rất ít khi thân thiết như thế ở bên ngoài huống chi còn có người bên cạnh.

“Bà xã, em đến tìm anh sao?” Tề Diệc Vĩ đem bà xã xinh đẹp dẫn đến bên người, đưa mắt nhìn người đàn ông biểu tình cứng ngắc.

“Bà xã, vị này là bạn của em sao?”

“Ách……” La Duẫn Hàm không biết nên giới thiệu như thế nào tuy rằng cô từng cùng anh đề cập qua chuyện xem mắt lúc trước nhưng cuối cùng cũng không thể nói thẳng Lương Tín Dân chính là đối tượng xem mắt trước kia của cô đi? Hơn nữa, anh làm chi lại ôm cô lâu như vậy thân thể hai người đều muốn dán với nhau cùng một chỗ.

Lương Tín Dân không phải không nhìn ra ý tứ trong mắt của người đàn ông trước mắt này, đó là ánh mắt thị uy đương nhiên hành động của anh ta cũng giống như vậy, rõ ràng biểu tình trên mặt ôn hòa nhưng lại làm cho người ta cảm giác áp bách không hiểu, hơn nữa còn vô cùng mãnh liệt.

Anh biết ý tứ của người đàn ông này, La Duẫn Hàm là của anh ta mà chính mình vĩnh viễn không có cơ hội.

“Duẫn Hàm, anh đi trước.” Như là gà trống bị thua, Lương Tín Dân bất đắc dĩ mất mát rời đi.

La Duẫn Hàm nhìn theo thân ảnh của anh, chân thành hy vọng anh sẽ tìm được nữ nhân vật chính thuộc về chính mình.

“Nhìn cái gì, hắn ta đã muốn đi rồi, đi vào văn phòng của anh.” Tề Diệc Vĩ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bà xã hướng đến văn phòng của anh mà đi.

Vẻ mặt cô có điểm hoang mang. Giọng điệu ông xã như thế nào nghe qua có điểm là lạ, bộ dáng có điểm giận dữ, biểu tình cũng giống như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu tình tức giận của anh.

Đi vào trong văn phòng có đề chữ “bác sĩ Tề Diệc Vĩ”, cửa vừa mới mở ra một nửa, người đàn ông này liền đưa tay ôm lấy cô, cúi đầu xuống cho cô một nụ hôn thật nóng bỏng nồng nhiệt.

Hôn cho đến khi không còn hít thở nổi, cô thở ra gấp gáp, phát ra âm thanh kháng nghị anh mới chịu buông cô ra.

Mồm hít vào một khẩu khí sâu, La Duẫn Hàm không rõ hôm nay ông xã bị làm sao vậy, bộ dáng vừa rồi dường như đang tức giận hiện tại lại đem cô hôn đến hai chân như nhũn ra, liên tục thở hổn hển.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, anh lại nói chuyện trước.

“Anh không thích ánh mắt Lương Tín Dân nhìn em.”

La Duẫn Hàm giật mình.“Anh có biết anh ta là ai không?”

“Hình như hai người đang nói tới xem mắt, anh đoán anh ta chính là đối tượng xem mắt trước kia của em.”

Vừa rồi anh đứng ở phía sau, nghe được một ít cuộc đối thoại của bọn họ cho nên mới biết người đàn ông nói chuyện cùng bà xã anh chính là đối tượng xem mắt lúc trước của cô Lương Tín Dân.

Chuyện Duẫn Hàm xem mắt với Lương Tín Dân trước khi kết hôn, anh tuyệt đối không để ý, huống chi anh biết Duẫn Hàm cũng không thích đối phương nhưng vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt Lương Tín Dân chẳng những thâm tình nhìn bà xã anh thậm chí cuối cùng còn nói thực thích cô, điều này làm cho anh vô cùng mất hứng.

Tuy rằng hiểu được đối phương chính là đơn phương tình nguyện nhưng loại cảm giác bảo bối quý nhất của mình bị người khác mơ ước vẫn làm cho anh không khỏi nổi giận.

La Duẫn Hàm thật kinh ngạc khi ông xã biết người nói chuyện với cô chính là Lương Tín Dân, như vậy anh vừa rồi là cố ý ở trước mặt đối phương vừa kéo lại vừa ôm hôn cô là vì sao? Nhìn bộ dáng không còn hờn giận nữa của người đàn ông trước mắt, cô nguyên bản nghĩ đến anh chính là đang tức giận nhưng tựa hồ cũng không phải, chẳng lẽ anh là đang…… ghen sao?

Không có khả năng đi? Anh cũng sẽ biết ghen ư?

Nhưng nhìn bộ dạng của anh hiện tại hoàn toàn không còn biểu tình trầm tĩnh ổn trọng giống ngày thường ngược lại còn cau mày, một bộ dáng mất hứng giống như một đứa trẻ bị người khác cướp mất kẹo khiến cho cô có chút giật mình.

“Nhìn anh như vậy làm gì?” Người nào đó vẫn còn đang mất hứng.

“Ông xã, anh…… không phải là đang ghen đi?” Cô không chắc chắn hỏi dù sao anh vẫn luôn thành thục lại hào phóng ôn nhu.

“Đúng vậy, anh chính là đang ghen.” Tề Diệc Vĩ không hề phủ nhận.

“Ông xã……” Anh thoải mái thừa nhận như vậy, ngược lại càng khiến cho La Duẫn Hàm cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

“Có lẽ em sẽ cảm thấy anh thực nhàm chán lại ăn loại dấm chua ngây thơ này nhưng mà anh không thích Lương Tín Dân dựa vào người em quá gần còn nói rằng anh ta thích em! Anh ta rốt cuộc có biết hay không chúng ta đã muốn kết hôn, em đã trở thành bà xã của anh? Nếu có thể, anh muốn ở trên danh thiếp của em viết ba chữ ‘Tề phu nhân’.”

Nguyên lai anh thật sự đang ghen cho nên vừa rồi mới có thể ở trước mặt Lương Tín Dân thân thiết ôm lấy cô như vậy? Người đàn ông trước mắt này giống như một đứa trẻ nhỏ cáu kỉnh, anh đúng thật là vị bác sĩ Tề hoàn mỹ vĩ đại trong miệng nhóm y tá sao?

Ngày đó mẹ chồng đã nói cho cô nghe, đàn ông ở địa phương bà sẽ đặc biệt kiên trì, có khi tính tình không khác gì một đứa nhỏ nguyên lai là sự thật.

Nhớ tới anh vừa rồi nói muốn ở trên danh thiếp của cô viết ba chữ “Tề phu nhân” khiến cho cô nhịn không được bật cười.

Nguyên lai anh cũng sẽ nói ra lời nói đáng yêu như vậy tuy rằng có điểm ngây thơ nhưng bởi vì anh biểu hiện tình cảm bên ngoài quá kém làm cho người ta cảm thấy thực uất ức, thực ngọt ngào, một cỗ hạnh phúc nồng đậm gợn sóng nhất thời ở trong lòng cô nhộn nhạo mở ra.

Đối với anh, cô càng tiến thêm một bước hiểu biết.

Nhìn thấy bà xã nở nụ cười, Tề Diệc Vĩ cũng hiểu được thái độ vừa rồi của chính mình là có điểm ngây thơ.

“Được rồi, anh chính là ngây thơ, em cứ tận lực giễu cợt anh đi.”

La Duẫn Hàm chủ động ôm lấy anh, hôn lên khuôn mặt vẫn còn đang mất hứng của anh, cười đến ngọt ngào.

“Em hiện tại mới biết được anh không thích em nói chuyện cùng Lương Tín Dân, em đáp ứng anh, về sau khi gặp anh ta nhất định sẽ bảo trì khoảng cách rất xa rất xa với anh ta.”

Nhìn đến dung nhan ngọt ngào mỉm cười kia, khuôn mặt cứng ngắc vừa rồi của người đàn ông rốt cục cũng giãn ra.

“Thật sự sẽ bảo trì khoảng cách rất xa rất xa với anh ta?”

Cô cười đến sáng lạn.

“Ừ, ít nhất là mười mét, không, hai mươi mét được chưa hay vẫn là một trăm mét…… Ô –” Lời của cô đã bị đôi môi nóng rực chặn lấy.

La Duẫn Hàm chủ động dựa vào người anh, vươn ra đầu lưỡi cùng chiếc lưỡi ấm áp trong miệng người đàn ông gắt gao giao triền, không chỉ anh muốn hôn cô, cô cũng muốn hôn anh.

Nụ hôn thâm tình nồng nhiệt giằng co một thời gian cho đến khi bị điện thoại trong văn phòng truyền đến đánh gãy. Tề Diệc Vĩ mới đi qua tiếp nghe điện thoại.

“Viện trưởng…… Hiện tại? Hảo, tôi hiện tại liền đi qua.” Anh đóng điện thoại lại,

“Duẫn Hàm, viện trưởng có việc tìm anh, hiện tại anh phải đến phòng viện trưởng còn em thì sao?”

“Em chỉ muốn tới thăm anh một chút, em còn phải trở về công ty nữa.” La Duẫn Hàm nhớ tới có chuyện muốn hỏi anh.

“Diệc Vĩ, em muốn hỏi anh cái kia Phạm –”

“Ừ, em muốn hỏi anh cái gì?”

Nhìn ánh mắt anh chăm chú nhìn chính mình, cô nghĩ đến vừa rồi ông xã thân yêu của cô mới vừa ăn dấm chua Lương Tín Dân chẳng lẽ bây giờ chính mình cũng muốn làm như vậy? La Duẫn Hàm lập tức đánh mất ý niệm trong đầu, cô tuyệt đối tin tưởng tình yêu ông xã đối với cô, việc này hẳn là tin đồn trong bệnh viện, không cần phải để ý cho nên cô nhẹ lắc đầu.

“Không có việc gì, anh cứ đi đến phòng viện trưởng, em cũng phải trở về công ty nữa.”

“Được rồi, bản thân cẩn thận một chút.”

“Dạ.”

Lưu viện trưởng đảm nhiệm chức viện trưởng của bệnh viện T đại đã được nhiều năm vừa nhìn thấy Diệc Vĩ đúng giờ tiến vào, cười đến thực vui vẻ, cũng hướng anh chúc mừng.

“Diệc Vĩ, chúc mừng cậu.” Tề Diệc Vĩ có thể nói trước mắt chính là một thế hệ bác sĩ trẻ tuổi xuất sắc nhất trong bệnh viện, ông thật cao hứng khi Đài Loan cũng có thể bồi dưỡng ra nhân tài vĩ đại như vậy.

Tuy rằng Lưu viện trưởng cười đến thật cao hứng, nhìn ra là có chuyện tốt xảy ra nhưng Tề Diệc Vĩ cũng không hiểu rõ.

“Viện trưởng, ngài chúc mừng cái gì?”

“Đến đây, đây là thư mời tôi mới nhận được dành cho cậu.”

Tiếp nhận tư liệu, chỉ thấy dấu ấn công văn gửi đi chính là của đại học Heidelberg trung tâm nghiên cứu y học ở nước Đức.

“Diệc Vĩ, chúc mừng cậu, cậu được mời trở thành nghiên cứu viên đầu tiên thật sự là đáng chúc mừng, ha ha.”

Từ sau khi đại học Heidelberg ở Đức và bệnh viện Mannheim cùng nhau kết hợp trở thành viện nghiên cứu y học nổi tiếng toàn cầu, đặc biệt chuyên về nghiên cứu nội khoa tim mạch toàn cầu, có thể được mời đến làm nghiên cứu viên đều là nhân tài y học đứng đầu các quốc gia trên thế giới. Lần này nhằm vào nghiên cứu thuốc mới cho bệnh tim, bọn họ đem một tổ nghiên cứu gồm mười người thành một tổ, Tề Diệc Vĩ chính là bác sĩ người Châu Á được mời duy nhất.

“Tôi thấy nên bảo thư kí đem tin tức đáng chúc mừng này đưa lên trang web để cho mọi người cùng nhau chia xẻ tin tức vui vẻ này.”

Sau khi nghe viện trưởng muốn đem tin tức truyền ra ngoài, Tề Diệc Vĩ lập tức ngăn cản. “Viện trưởng, có thể trước không công bố tin tức này ra ngoài được hay không?”

“Cái gì?” Lưu viện trưởng tươi cười nhất thời cứng đờ.

“Vì sao không cần công bố, đây là sự kiện đáng giá để cho mọi người vui vẻ, cũng là vinh quang của bệnh viện chúng ta.”

“Tôi biết đây là việc làm cho mọi người vui vẻ nhưng mà lời mời này tôi phải suy nghĩ thật kĩ một chút.”

Thật sâu nhìn thư mời trên tay, anh mân mân đôi môi, mặc dù im lặng trên mặt không nhìn ra được biểu tình đặc biệt gì nhưng đáy mắt lại chợt lóe qua kinh ngạc.

“Suy nghĩ?” Nghe được anh nói muốn suy nghĩ lại, Lưu viện trưởng quả thực không dám tin.

“Diệc Vĩ, cần phải suy nghĩ cái gì chứ? Được vào trung tâm nghiên cứu y học này là giấc mộng của rất nhiều bác sĩ khoa tim mạch, một khi nghiên cứu chế tạo thuốc thành công, cậu thậm chí còn có khả năng đạt được giải thưởng Nobel, cậu có biết không vậy?”

“Tôi biết.” Lúc trước anh cũng đã từng có giấc mộng như vậy.“Bất quá tôi vẫn phải suy nghĩ thật kĩ mới có thể ra quyết định được.”

Trước kia, anh xác thực rất muốn tiến vào trung tâm nghiên cứu này nhưng đây là do lúc trước anh không có ở cùng một chỗ với Duẫn hàm, hiện tại, anh đã không phải là một người, bên người còn có người cần phải che chở cho nên anh phải suy nghĩ thật kĩ.

“Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Lúc trước không phải cậu đối với việc nghiên cứu thuốc mới cho bệnh tim rất hứng thú sao, hiện tại cơ hội liền tới vì sao còn phải suy nghĩ? Chẳng lẽ liên quan đến vợ cậu sao? Vậy thì kêu cô ấy cùng cậu đi đến Đức không phải là được rồi sao.”

Ông biết Tề Diệc Vĩ mới kết hôn không được bao lâu, nếu đi đến Đức ít nhất cũng phải hơn ba năm, chắc là thời kì đầu tân hôn nên mới không nỡ chia cách.

“Viện trưởng, tôi thật sự rất muốn suy nghĩ kĩ, bất quá thỉnh ngài tạm thời trước đừng công bố tin tức này được không?”

“Ai…… Được rồi, tôi hy vọng cậu sẽ suy nghĩ kĩ.”

Bạn đang đọc Lão Bà Bất Kính Nghiệp của Loan Bảo Quần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.