Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 46-47-48

Phiên bản Dịch · 4141 chữ

Chương 46

Hoàng Bắc Thiên, Thiếu Cửu quỳ xuống tiếp chỉ, Hữu Hi cũng xuống xe, mà quỳ, cúi đầu, tâm lý một trận bất an.

Nghe vị thái giám nọ tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, do Bắc Vương có công với triều đình, đặc biệt mời Bắc Vương nghênh đón sứ thần Tây La Quốc, tham gia tiệc rượu, chiết nhật rời đi, khâm thử!”

Khi nghe thánh chỉ của hoàng đế nói như vậy? Ba người ai cũng thấy nghi vấn.

Thái giám tuyên đọc hết, Hoàng Bắc Thiên cao giọng tạ ơn, nâng tay tiếp thánh chỉ.

Ba người đứng dậy.

Thái giám nhìn Hoàng Bắc Thiên nhỏ giọng nói: “Thánh chỉ đã ban xuống, lão nô phải trở về cung phục mệnh rồi”.

“Công công đi cẩn thận!”- Hoàng Bắc Thiên đưa tay xin mời.

Thái giám gật đầu, vung phất trần, xoay người rời đi.

Hoàng Bắc Thiên dùng sức nắm thánh chỉ trong tay, quay đầu nhìn Hữu Hi, con ngươi trầm lắng, bạc môi mím chặt.

“Hoàng Bắc Thiên, có chuyện gì xảy ra phải không?”- Hữu Hi hấp tấp hỏi, lòng của nàng vốn rất mẫn cảm, vì vội vàng muốn rời khỏi nơi này cho nên sợ hãi sẽ phát sinh biến cố.

Hoàng Bắc Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của Hữu Hi, ánh mắt bất an, tay nhẹ nhàng vỗ lên vai Hữu Hi: “Đừng lo lắng, chỉ là trùng hợp hoãn lại một ngày, không có việc gì.”

Hữu Hi gật đầu, khuôn mặt tươi cười: “Vậy chúng ta nên ở đâu đây?”

“Hoàng thượng có chỉ, Bắc Vương có thể ở lại vương phủ hai ngày, sau đó lại tiếp tục lên đường”

Một đạo âm thanh trầm thấp từ đại môn vương phủ vang lên, Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi đồng thời quay lại.

Hữu Hi thất sắc không nhịn được lùi lại, nhìn hai tròng mắt đen kịt của Lăng Khiếu Dương cực kỳ lạnh lẽo tàn khốc, chung quy cảm giác là hắn không muốn buông tha nàng.

Hoàng Bắc Thiên chú ý đến nét mặt sợ hãi Hữu Hi, dịu dàng nắm lấy tay nàng: “Đa tạ thịnh tình của vương gia, nhưng vẫn là không dám quấy rầy vương gia”- Âm thanh lạnh lùng không hề mang theo chút hơi ấm, hắn biết Hữu Hi không muốn bước vào cửa trở lại vương phủ.

Hữu Hi nhìn nhìn hai bàn tay bị Hoàng Bắc Thiên nắm chặt, bất an cùng sợ hãi cũng biến mất, tựa hồ chỉ cần nắm tay sẽ làm cho nàng cảm thấy yên tâm và an toàn.

Lăng Khiếu Dương nhìn tay Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên đan vào một chỗ lôi kéo nhau, con mắt đen âm trầm không lộ ra chút biểu hiện, mặt đau đớn, còn có cả trái tim hắn…

“Đi!”- Hoàng Bắc Thiên chỉ đơn giản nói với Hữu Hi một chữ, sau đó kéo Hữu Hi lên ngựa, ôm lấy thắt lưng đỡ nàng lên trên xe.

Hữu Hi cũng không hề quay đầu lại mà thẳng tiến vào xe ngựa, lo lắng không dám nhìn tới sắc mặt của Lăng Khiếu Dương.

Màn phủ xuống che mắt gương mặt thuần mỹ của Hữu Hi, nhưng lại mang theo âm thanh ứ đọng của Lăng Khiếu Dương, vốn dĩ bức màn chỉ có thể che đi ánh mắt phẫn nộ và sắc huyết của Lăng Khiếu Dương.

Hoàng Bắc Thiên ôm quyền: “Hẹn gặp lại ở tiệc rượu của sứ thần, xin cáo từ!”- Hoàng Bắc Thiên nói xuống, chân kéo lên ngồi trên xe.

“Tiểu nhân cáo từ!”- Thiếu Cửu cũng hành lễ, nhảy lên xe ngựa, nắm dây cương, đuổi theo sau, bỏ đi… rời xa tầm mắt của Lăng Khiếu Dương.

Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương đứng ở đó, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt giống như có cuồng phong mưa to bão lớn.

Thiết quyền nắm chặt, cách cách rung động, trái tim co rút đến đau đớn, nhưng không biết tại vì sao, Lãnh Dạ Hủy, ngươi cho rằng như vậy có thể rời khỏi bàn tay ta sao? Vĩnh viễn đừng mong có được điều đó, ai thua ai thắng vẫn còn chưa đi đến cuối cùng…

Hữu Hi ngồi trong xe ngựa một lát sau xe dừng lại, nàng vén màn lên, nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Hoàng Bắc Thiên, sau đó là chuyển tới mặt hắn, không biết Thiếu Cửu đi đâu rồi.

“Nhộn nhịp quá!”- Hữu Hi di chuyển tầm mắt rời khỏi người Hoàng Bắc Thiên, phố xá náo nhiệt không nhịn được mà nói nhỏ.

“Gia, mọi việc đã an bài, có thể vào trong rồi”- Thiếu Cửu từ trong đám người đi ra, cung kính nói.

Hoàng Bắc Thiên nhảy xuống xe ngựa, Hữu Hi cũng đi ra, Hoàng Bắc Thiên ôm lấy nàng bế xuống, sau đó cùng hắn hướng về khách điếm, Thiếu Cửu vội vàng đưa xe ngựa đi ra phía sau hậu viện.

Khách điếm vừa an tĩnh, lại rất sạch sẽ, trừ bọn họ ngay cả một người khách cũng không có, tựa hồ có điểm vắng vẻ.

“Hai vị khách quan xin mời lên lầu”- Chủ quán gật đầu cúi người, lấy lòng, thân thủ dẫn đường.

Hoàng Bắc Thiên nhìn thoáng qua Hữu Hi, hia người đi theo sau chủ quán lên lầu, chủ quán đẩy cửa mở ra cái phòng: “Mời vào, đây là gian phòng tốt nhất, còn lại mấy phòng, mấy vị thích ở phòng nào cũng được”

“Lui xuống đi”- Hoàng Bắc Thiên phất tay ý bảo, chủ quan lập tức im miệng, lui xuống.

Khách điếm, Hữu Hi tiêu sái đi đến trước mở cửa sổ, nhìn xuống dưới là một đám người nhốn nháo, nàng hít thật sâu, ra khỏi vương phủ giống như là một thế giới khác, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, tất cả đều là do Hoàng Bắc Thiên mang lại, nàng muốn cảm tạ hắn, Hữu Hi cảm động trong lòng, cao hứng xoay người lại, nhưng phát hiện, Hoàng Bắc Thiên đang đứng rất gần, nàng muốn nhìn mặt hắn phải ngẩng đầu lên.

“Thích không”- Sắc mặt Hoàng Bắc Thiên không hề thay đổi hỏi.

Hữu Hi gật đầu, vẻ mặt tươi rói: “Thích, cảm giác thật vui vẻ, cám ngươi Hoàng Bắc Thiên, là người làm cho ta cảm giác được thế này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp như vậy, thật sự cám ơn ngươi.”

“Có muốn đi ra ngoài một lát không!”

“Tốt quá!”- Hữu Hi cao hứng muốn nhảy dựng lên, đến đây lâu như vậy, nàng muốn đi khắp nơi quan sát mọi thứ.

“Đi thôi”- Hoàng Bắc Thiên đi đầu hướng ra ngoài, Hữu Hi theo sau Hoàng Bắc Thiên.

Hai người ra khỏi khách điếm, một người cao lớn tuấn mỹ, một người nhỏ nhắn, xinh đẹp, dịu dàng hồn nhiên, đi xuyên qua đám người, thu hút vô số ánh mắt.

Hữu Hi đối với nơi này tràn ngập tò mò, xem cái này sờ cái kia, Hoàng Bắc Thiên mua cho nàng nhiều thứ trò chơi nhưng nàng lại cự tuyệt, vốn dĩ chỉ là tò mò mà thôi.

Dọc theo đường, Hoàng Bắc Thiên chỉ yên lặng đi theo sau nhìn Hữu Hi nhảy nhảy nhót không thôi, nhìn nàng vui vẻ hắn cũng thỏa mãn.

Chương 47

Rốt cuộc đi dạo đủ rồi, Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên, Thiếu Cửu dùng qua bữa tối, sớm đi nghỉ ngơi. Chờ ngày mai qua đi, thì có thể hướng về phía Bắc mà đi, mang theo Hữu Hi, mang theo hy vọng.

Sáng sớm, Hữu Hi tỉnh lại, xoa xoa hai mắt, nhìn căn phòng sạch sẽ, mới nhớ ra mình đang ở khách điếm.

Vương phủ, vĩnh biệt mày, tâm tình Hữu Hi trở nên rất tốt, không nhịn được cười nhẹ, thân đứng lên, tầm mặt nhẹ nhàng di chuyển, phát hiện trong phòng trưng bay rất nhiều đồ vật thượng hạng, bàn bát tiên.

Vật gì thế này? Hữu Hi đi tới, trên bàn đặt vật gì đó, Hữu Hi lại một lần nữa cảm động, bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt chạm vào chúng, trái tim cảm thấy ấm áp. Hôm qua cùng Hoàng Bắc Thiên đi dạo, mấy thứ này đều là những thứ nàng rất thích khi ở trên phố, trong đó có búp bê gỗ, mặt nạ, túi tiền, món đồ chơi nhỏ hắn, khoan đã ngay cả thứ đồ chơi như vậy hắn cũng nhớ rất rõ ràng.

Sau khi rửa mặt thì nghe Thiếu Cửu nói Hoàng Bắc Thiên đã vào cung tham gia tiệc rượu chào mừng sứ thần.

Hữu Hi rãnh rỗi không có việc gì làm liền đi một vòng bên ngoài, ngước mắt đã thấy là giữa trưa, vội vàng trở về khách điếm, uể oải trở về phòng mình, cúi đầu đẩy cửa đi vào, cảm giác trong phòng có điểm kì lạ, Hữu Hi ngẩng lên nhìn. Chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đang ngồi kế bàn bát tiên, ngón tay thon dài của hắn đem cái trống lắc ra chơi đùa.

“Vương gia…”- Hữu Hi không nhịn được kinh hô.

“Nhìn thấy ta sao lại giật mình như vậy?”- Lăng Khiếu Dương chậm rãi đứng lên, con ngươi đem âm trầm, sâu thẳm không thể đoán được.

“Ngươi tới đây làm gì?”- Hữu Hi không nhịn được lui về sau, ánh mắt mang theo sự cấm cản không muốn Lăng Khiếu Dương tiến tới.

Lăng Khiếu Dương cười lạnh đi về phía trước từng bước một, thân hình cao lớn của hắn làm cho Hữu Hi có cảm giác mình bị áp chế.

“Ngươi chuẩn bị đi, ta chỉ đến đây đưa lễ vật tiễn ngươi”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nói, bạc môi cong lên lãnh đạm cười khiến người khác lạnh sống lưng.

“Mời ngươi đi ra khỏi đây ngay lập tức, ta không cần lễ vật của ngươi!.”- Lăng Khiếu Dương đi đến, làm cho trái tim của Hữu Hi vừa bối rối vừa bất an.

“Lễ vật này nhất định phải đưa, nó rất đặc biệt, ngươi không xem sẽ hối hận!”- Thân thể Lăng Khiếu Dương mang theo sự chèn ép vô hình, hắn đã đến gần Hữu Hi, thanh âm lạnh lùng mê mị, âm trầm.

“Ngươi đi đi!”- Hữu Hi chặn lại, con ngươi hoảng sợ nhìn vẻ mặt âm trầm của Lăng Khiếu Dương.

Lăng Khiếu Dương từ trong lòng móc ra một sổ tay nhỏ, quơ quơ trước mặt Hữu Hi, sau đó nắm lấy tay Hữu Hi, đem nó bỏ vào tay nàng.

“Thật phải đi sao?”- môi Lăng Khiếu Dương dừng lại bên tai Hữu Hi nói nhỏ: “Ngươi biết không, hoàng đế Tây La Quốc năm nay đã năm mươi tuổi, hiện giờ vẫn chưa có hoàng hậu”

Lăng Khiếu Dương vừa đến gần đã làm cho Hữu Hi trở nên phát ốm, nàng kinh hoàng lui về sau, chỉ vào cánh cửa: “Ngươi, ngươi lập tức đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi”

Lăng Khiếu Dương chắp hai tay ra sau, cuồng vọng nói: “Nhìn vào sổ trước đi, để quyết định lại ngươi nên đi hay không đi.”

“Đi ra ngoài, ta không nghĩ muốn gặp lại ngươi”- Vương gia thì sao chứ, nàng căn bản không muốn cùng hắn có bất kì quan hệ nào.

Lăng Khiếu Dương cong môi cười lạnh, đi ra ngoài, ngay khi bước qua Hữu Hi, hắn cúi đầu thì thầm: “Ngươi chắc chắn sẽ không bỏ chạy được!”

Nói xong cả thân hình Lăng Khiếu Dương đứng thẳng, mang theo sự bình tĩnh cộng đắc ý đi nhanh ra ngoài.

Hữu Hi trong lòng khẩn trương tay nắm chặt quyển sổ nhỏ, mắt nàng dán chặt theo thân ảnh Lăng Khiếu Dương cho đến khi biến mất, Hữu Hi lúc này mới hoàn hồn, vật này là gì?

Mở ra, đã nhìn thấy bên trong có rất chữ nhưng không biết nó có nghĩa gì? Tại sao Lăng Khiếu Dương lại nhất quyết giao cho nàng quyển sổ này, chắc chắn bên trong có lưu nội dung ám chỉ chuyện gì đó?

Nỗi bất an ngày một dâng cao, Hữu Hi cầm cuốn sổ nhỏ, chạy ra khỏi phòng, tới phòng Thiếu Cửu, không chút nghĩ ngợi đẩy cửa vào.

“Này này, phụ nữ vào mà không biết gõ cửa sao!”- Thiếu Cửu đang thay quần áo, nhìn thấy Hữu Hi đi vào liền cuốn quít mặt quần áo.

“Thiếu Cửu, ngươi mau xem trên đây viết gì”- Hữu Hi vội vàng đặc quyển sổ trước mặt Thiếu Cửu.

Thiếu Cửu hoài nghi tiếp nhận, nhìn trên mặt quyển sổ có viết vài chữ, lên tiếng đọc: “Danh sách hòa thân…!”

“Danh sách hòa thân?”- Lăng Khiếu Dương đưa cho nàng cái này làm gì, chưa kể việc hoàng đế Tây La Quốc năm mươi tuổi. “Hắn sao lại đưa ta cái này?”

Thiếu Cửu không hỏi là ai, trực tiếp mở ra bên trong, tinh tế nhìn danh sách tên, sắc mặt đại biến.

“Làm sao vậy Thiếu Cửu?”- Hữu Hi chú ý tới thần sắc của Thiếu Cửu trở nên âm u tối kịt, vẻ mặt giống như trước khi xảy ra phong ba bão táp.

“Hèn hạ!”- Thiếu Cửu mắng một câu.

Hữu Hi cảm giác được tình thế nghiêm trọng, vội vàng hỏi: “Trong đó viết cái gì, mau nói cho ta biết, làm sao vậy.”

++ Bàn Bát tiên:

Chương 48

“Ba” một tiếng, Thiếu Cửu dùng sức bóp sổ nhỏ, vẻ mặt hàn ý, tức giận nói: “Vương gia mà lại đi dùng thủ đoạn như vậy”.

“Cái gì?”- Hữu Hi sốt ruột hỏi.

“Trong danh sách hòa thân có muội muội của Bắc Vương, ý của hắn là muốn chủ tử đem gả quận chúa Bắc Song đi Tây La Quốc hòa thân, gả cho lão hoàng đế đã năm mươi tuổi kia!”

Thiếu Cửu oán hận nói xong, đem cuốn sổ phiến phức ném xuống đất, giấy bạc từ đó rơi ra.

Đầu óc Hữu Hi một trận hỗn loạn, lý trí chậm chạp suy nghĩ cho rõ ràng, hoàng thượng muốn bắt muội muội của Bắc Vương đi hòa thân, trách không được hắn lại tự nhiên nhắc đến hoàng đế Tây La Quốc 50 tuổi và vân vân… Tất cả những việc này đều là kiệt tác của Lăng Khiếu Dương.

Nàng đã hiểu, nàng đã biết tất cả, Lăng Khiếu Dương là cố ý làm riêng ra danh sách hòa thân, dùng nó để uy hiếp nàng và cả Hoàng Bắc Thiên, cho nàng hai lựa chọn một đi hai ở lại. Nếu như nàng cùng Hoàng Bắc Thiên rời đi, Lăng Khiếu Dương sẽ dựa vào danh sách đem Hoàng Bắc Song đi hòa thân, gã cho lão đầu 50 tuổi kia. Nếu nàng lưu lại, hắn sẽ thủ hạ lưu tình, tuyển người khác đi.

Lăng Khiếu Dương thật ti tiện, hắn lại dùng thủ đoạn như vậy uy hiếp nàng cùng Hoàng Bắc Thiên, buộc hai người phải lựa chọn, Hữu Hi vừa hận lại không có cách nào giải quyết.

“Vương gia đúng là đang ép chủ tử, xem chủ tử sẽ chọn ngươi hay muội muội, thủ đoạn như vậy thật hèn hạ, quận chúa mới mười ba tuổi, làm sao có thể đem đi đến một nơi hoang dã gả cho lão hoàng đế già yếu, cho dù là làm hoàng hậu đi nữa.”- Thiếu Cửu cực kì tức giận, hai nắm tay nện xuống bàn.

Mười ba tuổi, nhỏ hơn cả nàng, sinh ra trong một gia đình cao quý, có rất nhiều người che chở nàng, mười ba tuổi, người như vậy đáng ra phải lấy một phu quân yêu thương nàng, cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp, lại còn là bảo bối ở trong tay mọi người.

Nếu cứ như vậy gã cho hoàng đế năm mươi tuổi, chẳng khác nào đem cả quãng đời hạnh phúc còn lại của nàng sống trong hoàng cung cùng lão già.

Tất cả những chuyện này, chung quy đều là vì An Hữu Hi nàng, nàng làm sao có thể để chuyện này xảy ra, Hữu Hi không chút do dự đưa ra quyết định, nàng sẽ không để Hoàng Bắc Thiên khó khăn lựa chọn. Trái Tim từ từ đông cứng, bình tĩnh lại, nàng có gì hay, có tài cán gì mà để cho Hoàng Bắc Song hi sinh đổi lấy tự do chính mình.

Hữu Hi cười lạnh, thủ đoạn của Lăng Khiếu Dương thật cao tay, đem nàng và cả Hoàng Bắc Thiên đẩy vào chỗ tiến thoái lưỡng nan.

Hữu Hi có chút mê muội, cầm lấy giấy bạc nằm bên cạnh cuốn sổ nhỏ, khom lưng nhặt lên.

“Hữu Hi!”

Còn chưa kịp để Thiếu Cửu đọc nội dung trong tờ giấy bạc, liền nghe có người hô tên nàng.

Hữu Hi quay đầu, liền nhìn thấy ngay lập tức, trong mắt có chút ghen tuông, một làn mây mù hơi mỏng bao lấy gương mặt phí phách của Hoàng Bắc Thiên, con ngươi của hắn bình tĩnh như không hề có sống nổi lên, nhưng Hữu Hi cảm nhận được nỗi thống khổ cùng mâu thuẫn chôn tận đáy lòng của hắn.

Hữu Hi trong lòng đau khổ, bất lực, nhưng cố gắng mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Tiệc rượu… kết thúc rồi sao?”

Hoàng Bắc Thiên bước rộng về phía trước, đứng bên người Hữu hi, tầm mắt dừng lại trên cuốn sổ nhỏ: “Ngươi đã biết?”- Thanh âm trầm thấp thống khổ có chút không cam lòng.

Hữu Hi khẽ gật đầu.

Thiếu Cửu nhìn Hoàng Bắc Thiên cùng Hữu Hi, hắn lén lút đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Bắc Thiên cùng Hữu Hi.

Tay Hoàng Bắc Thiên theo thói quen đặt lên vai Hữu Hi, an ủi nàng: “Đừng lo lắng, mọi việc đều có ta lo!”- Con ngươi đen của Hoàng Bắc Thiên âm trầm mang theo chút quyết đoán, thanh âm lạnh lùng, nhưng vẫn như cũ mang đầy ắp hi vọng cho Hữu Hi.

Mọi việc đều có ta, lời nói này làm cho người khác an tâm đến bật khóc, Hữu Hi nhìn ánh mắt Hoàng Bắc Thiên, nàng biết, hắn sẽ không buông tay, nhưng nàng càng biết chính mình làm gì: “Chuyện này không có biện pháp tốt nào để giải quyết có phải không?”

Hoàng Bắc Thiên nhìn tròng mắt Hữu Hi, biết rõ ý nghĩ trong lòng nàng, lòng cực kì nóng vội, tay nắm lấy cơ thể nhu nhược của Hữu Hi kéo vào trong lòng, bất an gầm nhẹ: “Ta không cho ngươi nghĩ lung tung, không cho ngươi lùi bước, không cho ngươi đầu hàng.”

Nghe lời nói bá đạo của Hoàng Bắc Thiên, làm cho lòng nàng không hiểu sao lại đau đớn, cũng cảm động từ tận đáy lòng, giờ phút này, hắn vẫn như cũ nghĩ cách không để nàng đều hàng, Hữu Hi trừ cảm động, còn có tâm tình khác, chỉ là nàng không dám nghĩ đến, cánh tay mảnh khảnh chậm rãi vòng lấy thắt lưng Hoàng Bắc Thiên, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ:

“Ta vẫn cảm giác cuộc sống này rất không may mắn, nhưng kỳ thật trời cao đã đối xử với ta rất tốt, làm cho ta gặp được một người nam nhân tốt như ngươi. Trên đời này không có thứ gì tuyệt đối, cũng như không có thứ hạnh phúc tuyệt đối, càng không có sự công bằng tuyệt đốt, ta tin rằng vận mệnh sẽ không vứt bỏ, ta sẽ sống tốt hơn, mặc dù có cực khổ, nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ chấm dứt”

“Không đâu, hạnh phúc của ngươi đang ở ngay trước mắt, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, để ngươi trở về nơi đó chịu đau khổ, hãy tin tưởng ta”- Song chưởng Hoàng Bắc Thiên hữu lực ôm chặt Hữu Hi, làm cho nàng trong lòng hắn cảm giác chân thật, sợ rằng chỉ cần buông tay sẽ biến mất.

Sẽ không bỏ rơi nàng, sẽ không, những lời này, khắc sâu vào tâm trí nàng, khắc sâu đến rõ ràng.

Hoàng Bắc Thiên cám ơn ngươi đối với ta rất tốt, gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hi đầy lệ ngân, áp vào trên ngực Hoàng Bắc Thiên, rất an bình, thậm chí có cả niềm hạnh phúc.

Hữu Hi nhặt tờ giấy bạc lên không cho Hoàng Bắc Thiên xem, dùng tay bọc lấy chúng đi ra.

Trên đó viết rõ, thời gian cho phép nàng đưa ra quyết định, tự động hồi phủ.

Ngày mai Lăng Khiếu Dương sẽ đem người được chọn giao lên cho hoàng đế, khi đó mọi thứ đều đã định, cùng Tây La Quốc kí kết, xác định chọn người, Hoàng Bắc Song trở thành vật hi sinh, Lăng Khiếu Dương vội vàng làm như vậy nhưng lại rất thành công…

Nhìn Hoàng Bắc Thiên trấn tĩnh, hắn không muốn làm cho Hữu Hi bất an, nhưng hữu Hi nhìn theo bóng lưng của hắn đã thấy rất rõ những mâu thuẫn cùng nôn nóng.

Hữu Hi biết Hoàng Bắc Thiên đang nghĩ cách, nhưng cách gì đây, trước mặt phải đối diện hai việc, mà thời hạn chỉ còn một ngày.

Ngày thứ hai, Hoàng Bắc Thiên sáng sớm đã ra ngoài, đi vào hoàng cung, hắn muốn gặp hoàng thượng, hy vọng còn con đường khác, nhưng ai nấy đều biết rõ, tất cả chỉ uổng công, nhưng không cam lòng, hoàng đế đem thủ tục hòa thân giao cho Lăng Khiếu Dương làm.

Khách điếm chỉ còn lại Hữu Hi cùng Thiếu Cửu. Đứng ở bên cửa sổ, nhìn dòng người qua lại, buồn bã nói: “Thiếu Cửu, ngươi nói xem hoàng thượng sẽ gặp Hoàng Bắc Thiên sao?”

“Ta nghĩ sẽ không!”- Thiếu Cửu cô đơn lên tiếng.

Hữu Hi quay đầu nhìn: “Hoàng Bắc Thiên bảo ngươi ở lại trông coi ta phải không?”

Thiếu Cửu liếc mắt nhìn Hữu Hi một cái: “Uh, hắn sợ ngươi sẽ quay về…”

“Nhưng chỉ có trở về, vương gia mới bỏ qua cho Hoàng Bắc Song”

“Nhưng chủ tử không bỏ qua ngươi, càng không chấp nhận bỏ rơi quận chúa Bắc Song, chờ chủ tử trở về rồi tính”

“Không còn thời gian nữa…”- Hữu Hi đơn độc nói, từ trong ống tay áo rút ra từ giấy đưa cho Thiếu Cửu. “Nếu như hôm nay ta không về, Lăng Khiếu Dương sẽ cứ như thế mà quyết định”.

Thiếu Cửu tiếp nhận tờ giấy, nhìn thời hạn Lăng Khiếu Dương để lại, hắn hoảng hốt: “Làm sao bây giờ?”

“Biện pháp chỉ có một, là ta phải trở về”.

“Không được, chủ tử đã dặn, không thể cho ngươi trở về”.

Hữu Hi đến gần Thiếu Cửu, ánh mắt bình tĩnh: “Ta trở về rồi, mọi chuyện sẽ được hóa giải, đi hay ở lại, sau này còn có thể quyết định lại, nhưng nếu ta không về, cả đời Bắc Song sẽ bị hủy trên tay ta, Thiếu Cửu ngươi nhẫn tâm sao?”

“Nhưng mà…”

“Đừng nói nữa”- Hữu Hi cắt đứt đi sự do dự của Thiếu Cửu: “Ngươi ta nói với Hoàng Bắc Thiên, ta sẽ kiên cường mà sống, nói hắn tự bảo trọng chính mình”.

Hữu Hi nói xong, kiên định đi ra phía ngoài, Thiếu Cửu trong lòng hoảng hốt ngăn cản Hữu Hi: “Ngươi trở về tiếp tục cho hắn hành hạ sao…”

“Ta không sợ, ta chỉ cần biết nếu còn sống thì một ngày nào đó sẽ có hi vọng”- Hữu Hi mỉm cười, dịu dàng nói: “Nhưng Hoàng Bắc Song, một khi đã gả sang Tây La Quốc thì không còm đường sống, Thiếu Cửu, ngươi cũng biết rõ bên nào nặng bên nào nhẹ”- Hữu Hi đẩy cánh tay Thiếu Cửu đang ngăn nàng, kiên định bước đi

Thiếu Cửu đứng yên ở đó, đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Hữu Hi, hắn chính là không dám mạnh mẽ can ngăn nàng, nếu làm như vậy, Bắc Song quận chúa phải thế nào, hắn không muốn nàng bị ả ột lão hoàng đế già như vậy, nhưng Hữu Hi… trái tim Thiếu Cửu tràn ngập thống khổ lẫn mâu thuẫn. Giờ khắc này hắn chọn lựa bảo vệ Bắc Song

Bạn đang đọc Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1) của Hồ ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.