Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Chủ Quốc Duy

Tiểu thuyết gốc · 1812 chữ

Bạch Lão Hổ thoáng sững sờ, nhưng lập tức định thần lại, nở nụ cười cợt nhả:

- Ô! đây chẳng phải là công tử của Diệp Lão huynh hay sao, lão phu thất kính, thất kính.

Thảo Linh nghe được giọng điệu cợt nhả của hắn, định bước lên sỉ vả một phen. Quốc Duy đưa tay cản nàng lại, chấp tay nói:

- Tiểu điệt xin ra mắt Bạch thế thúc.

- Duy công tử như vậy là có ý gì, tự nhiên lại xen vào chuyện của lão phu.

Bạch Lão Hổ không hề để ý hành động cúi người đó. Lập tức truy vấn, giọng điệu đầy bất mãn. Quốc Duy vẫn chấp tay cười, nhưng giọng nói vẫn đầy kiên định:

- Bạch Lão tiền bối, tuy ta đường đột cản trở là sai, nhưng tiền bối đây cư nhiên làm hành vi đồi bại giữa thanh thiên bạch nhật có phải là quá đáng hay không. Lão không sợ....

Lời nói chưa hết, Bạch Lão Hổ đã hung hăn cắt ngang:

- Tên nít ranh như ngươi thì biết gì, chuyện của lão phu không tới phiên ngươi quản. Ta không nghĩ tình lão Diệp thì đã cho ngươi chết từ lâu rồi.

Lúc này, Thảo Linh đã nhịn hết nổi, nàng đâu thể chịu đựng thiếu chủ của mình bị sỉ nhục, tiến lên chỉ vào mặt lão:

- Bạch Lão Hổ, ngươi đừng quá ngông cuồng, hôm nay ta chết củng phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

Mộng Tuyền cũng tiến lên nói:

- Ngươi dám sỉ nhục người của Thánh Đạo Tông, ta sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn thây.

Bạch Lão Hổ vung tay, một luồng khí trắng tỏa ra, một lượng kình lực lớn bộc phá, chấn hai nàng văng ra xa, nơi khóe miệng ứa máu, cả người chật vật gượng dậy. Bạch Lão Hổ cười ha ha:

- Dạy ta, lũ con nít ranh các ngươi chưa đủ tư cách, về nhà mà bú sữa mẹ đi.

Hắn là cao thủ Trúc Cơ đỉnh phong, Thảo Linh và Mộng Tuyền chỉ là Luyện Khí 6 thì đâu thể nào là đối thủ. Quốc Duy cũng đã nhẫn nại hết nổi, trầm giọng:

- Bạch Lão đây là ngươi sỉ nhục Thánh Đạo Tông ta, ta đây không tha cho ngươi.

Nói rồi hắn rút thanh "kiếm xương" ra, truyền ý niệm vào. Một luồng ánh sáng xanh lóe lên, cả người hắn tràn ngập kình lực, sẵn sàng chiến đấu. Đám đệ tử Vạn Lôi Thiên Cung cũng rút đao ra, bao quanh Quốc Duy. Bạch Lão Hổ cười ha ha:

- Chà khẩu khí khá lắm, hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết chữ chết viết thế nào.

Rồi hắn ra lệnh đám đệ tử:

- Giết hết chúng, bắt Phạm Ngọc Chi và Lâm Linh Tuyết lại, hai con kỹ nữ còn lại tùy các ngươi xử lý.

Bọn đệ tử Vạn Lôi Thiên Cung xông lên. Vung đao tuốt kiếm, nhắm vào đám người Quốc Duy và Lãng Tử Vô Tình.

- Dừng tay!

Một đám thị vệ đi lại, vung tay can ngăn. Một tên tóc hoa râm, có bộ râu rậm rạp, trên người mặt một bộ đồ tím đen. Vừa nhìn đã biết người của Hắc Ám Chi Địa, lên tiếng:

- Các ngươi muốn làm loạn hay sao, "rừng luyện chưa mở cửa mà đã gây sự rồi. Muốn chúng ta tước hết tư cách của các ngươi hay không, giải tán hết cho ta.

Bạch Lão Hổ tuy hung hăn cợt nhả, nhưng lão sao có đủ tư cách đấu với Hắc Ám Chi Địa. Lão vừa nghe nói vậy liền sợ sệt, hậm hực mang theo đám đệ tử rời đi. Trước khi đi còn trừng mắt cảnh cáo đám người Lãng Tử Vô Tình. Đám thị vệ thấy hết chuyện rồi, tên tóc hoa râm cũng dẫn người đi tuần tra phía khác.

Họ đi rồi, Lâm Linh Tuyết và Phạm Ngọc Chi tiến lên nâng đỡ Thảo Linh và Mộng Tuyền dậy. Hai nàng có vẻ bị thương nặng, do chênh lệch cấp độ quá lớn, lại thêm Bạch Lão Hổ trong lúc tức giận đã dồn hết sức đánh. Lãng Tử Vô Tình tiến lên, chấp tay:

- Đa tạ huynh đài đã ra tay tương trợ, không biết tính danh huynh là gì.

- Taị hạ là Quốc Duy, chuyện nhỏ vậy huynh không cần để tâm, giúp người gặp nạn là chuyện nên làm mà.

Quốc Duy từ tốn nói. Lúc này Huyết Băng mới lên tiếng hỏi Quốc Duy:

- Huynh có phải là thiếu chủ của Thánh Đạo Tông, thất lễ, thất lễ.

Nói xong cúi người hành lễ. Phạm Ngọc Chi và Lâm Linh Tuyết nghe vậy cũng sửng sốt lập tức cúi người làm một lễ chữ phúc. Cũng phải thôi, Thánh Đạo Tông uy vọng quá lớn, gặp thiếu chủ của họ mà không hành lễ là một đại bất kính ah. Quốc Duy từ tốn nâng Huyết Băng lên:

- Mọi người đừng như thế, chúng ta có duyên gặp nhau, lại điều là tu sĩ thì không cần phải khách khí như thế. Cứ xưng huynh gọi đệ không phải thân thiết hơn hay sao?

Mọi người khẽ cười. Còn tên Lãng Tử Vô Tình thì từ nãy giờ vẫn còn ngẩn tò te, hắn thấy mọi người hành lễ, tỏ vẻ rất kính ngưỡng Quốc Duy thì không hiểu gì, tiến đến cạnh Phạm Ngọc Chi hỏi nàng:

- Tiểu Chi Chi, tên đó là ai mà các nàng cung kính thế.

Lãng Tử Vô Tình cũng không phải là tên hạng vừa, trước mặt mọi người đâu thèm kiêu tỷ tỷ. Phạm Ngọc Chi liếc trắng gã, nhưng lại có hứng thú với câu hỏi của hắn hơn. Nàng nhìn Lãng Tử Vô Tình từ trên xuống y như là quái vật từ ngoài hành tinh vậy.

- Ngươi có phải là người từ sao hỏa không vậy, đến ngay cả Quốc Duy thiếu chủ cũng không biết. Người ta là con trai của Diệp tiền bối. Thiếu chủ uy danh thiên hạ của Thánh Đạo Tông mà ngươi củng không biết, thật lạ đời mà.

Lãng Tử Vô Tình gật đầu cười hề hề liên tục. Mà cũng không thể trách hắn, hắn là người xuyên không thì làm sao hiểu được tình hình của Đại Lục YY chứ. Lần trước Huyết Băng nói cho gã cũng chỉ là nói tổng thể chứ đâu có nói chi tiết. Gã chỉ biết Thánh Đạo Tông chứ nào biết thiếu chủ Thánh Đạo Tông là thứ gì.

Quốc Duy cũng chú ý đến Lãng Tử Vô Tình, thấy hắn thờ ơ với mình cũng hiếu kỳ. Lại nghe hắn hỏi Phạm Ngọc Chi về mình thì thiếu chút là té ngã, cười khổ trong lòng. Đường đường là thiếu chủ Thánh Đạo Tông uy danh thiên hạ mà lại có tên chẳng biết gì về mình.

- Chẳng hay huynh đài đây là....

Quốc Duy hướng về Lãng Tử Vô Tình hỏi. Dù sao thì điều là người sống trong Tu Sĩ Thành, Quốc Duy đối với Huyết Băng, Lâm Linh Tuyết và Phạm Ngọc Chi sù chưa từng gặp mặt nhưng cũng đã nghe nói về nhau. Chỉ có Lãng Tử Vô Tình là hoàn toàn xa lạ:

- À! tại hạ là Vương Lãng, là người của một thôn nhỏ mới đến Tu Sĩ Thành nên không biết gì về thiếu chủ, xin thứ lỗi.

Lãng Tử Vô Tình thu lại vẻ cợt nhả, chân thành nói. Quốc Duy cũng mỉm cười:

- Đừng khách sáo thế, điều là huynh đệ cả mà. Chẳng hay Lãng huynh đến Tu Sĩ Thành là để du ngoạn hay sao?

- Tu vi thấp kém, ngân lượng không có thì lấy gì du ngoạn. Tại hạ chỉ đến lịch luyện, tìm cơ hội thăng tiến tu vi.

"Ta nói ta đến cua gái ngươi có tin không?" Lãng Tử Vô Tình thầm nghĩ nhưng không biểu lộ ra mặt. Quốc Duy cũng gật gù:

- À! ra là thế....

Lúc này Lâm Linh Tuyết lên tiếng:

- Mấy người nam nhân các ngươi ở đó nhảm gì thế.

Rồi chỉ Quốc Duy:

- Còn ngươi nữa, thiếu chủ gì gì đó, nữ nhân của ngươi bị thương mà còn ở đó cười nói, đồ vô lương tâm, hừ.

Ba nam nhân giật mình, quay lại thấy quả thật Thảo Linh và Mộng Tuyền bị thương nặng. Thảo Linh khẽ kéo tay Lâm Linh Tuyết:

- Công nương đừng nói thế, bảo vệ thiếu chủ là nhiệm vụ của chúng tôi.

Rồi này quay sang Quốc Duy, quỳ xuống:

- Thuộc hạ vô năng, không bảo vệ được thiếu chủ, xin người trách phạt.

Mộng Tuyền cũng dậy khỏi tay Phạm Ngọc Chi, quỳ xuống nói:

- Xin thiếu chủ trách phạt.

Phạm Ngọc Chi và Lâm Linh Tuyết cuống cuồng đỡ dậy, nhưng hai nàng vẫn quật cường không chịu đứng lên. Quốc Duy thở dài:

- Đứng lên đi, đây không phải là lỗi các ngươi, Bạch Lão Hổ qúa mạnh các ngươi không là đối thủ, hai người hảo hảo cẩn thận dưỡng thương thế đi.

Lâm Linh Tuyết "hừ" một tiếng, coi như ngươi còn có lương tâm. Thảo Linh và Mộng Tuyền lúc này "dạ" một tiếng, nói tạ ơn thiếu chủ rồi mới chịu đứng lên. Huyết Băng lấy ra hai viên thuốc trị thương cho hai nàng:

- Ở đây tại hạ có chút đan dược trị thương, hai vị cô nương dùng đi cho mau chóng phục hồi sức khỏe.

Hai nàng không dám nhận, quay ra nhìn Quốc Duy:

- Hai người cứ lấy đi, đa tạ Huyết Băng huynh vậy.

Quốc Duy nói rồi cảm tạ Huyết Băng. Bây giờ hai nàng mới nhận và ngồi xuống dưới sự giúp đỡ của Lâm Linh Tuyết và Phạm Ngọc Chi trị thương.

Giờ Ngọ đã đến, người của Hắc Ám Chi Địa mở cửa cho tu sĩ vô truy tìm "Tử Hà Linh Trang". Đám người ùn ùn kéo vào. Nhóm của Lãng Tử Vô Tình sau khi chờ cho Thảo Linh và Mộng Tuyền trị thương xong thì cùng với Quốc Duy tiến vào. Thế là bảy người họ hợp lại thành một nhóm cùng nhau truy tìm bảo vật. Một cuộc tranh đấu bắt đầu.

P/s: Ta mà là Quốc Duy là xử tử con Thảo Linh rồi. Ta hận nó lắm mới lấy tên nó để làm thuộc hạ. Sỉ nhục đó. khà khà.

Lời cuối chương: Xong chương này ta drop 1 tuần nhé, đạo hữu nào đang theo dõi thì thông cảm, bởi vì tuần sau là ta phải thi học kỳ nên không thể viết tiếp. Thi xong ta hứa hẹn sẽ trả đủ vốn lẫn lời, up chương điều điều.

Bạn đang đọc Lãng Tử Phiêu Lưu YY Ký sáng tác bởi HuyếtBăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyếtBăng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.