Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Đến "Rừng Luyện" (2)

Tiểu thuyết gốc · 1767 chữ

Sau hơn nửa ngày đường, cuối cùng nhóm của Lãng Tử Vô Tình chỉ còn cách "rừng luyện" không đến nửa dặm đường. Hiện giờ họ đang ngồi ở quán trà ven đường nghỉ ngơi, Lâm Linh Tuyết than:

- Biểu ca, chân muội đau quá, đi hết nổi rồi.

Ba người điều phá lên cười, Huyết Băng nói:

- Ta có bảo muội đi theo sau, lúc đầu năn nỉ đòi đi rồi giờ than.

- Người ta chỉ muốn đi theo huynh thôi mà.

Lâm Linh Tuyết tỏ vẻ uất ức. Lãng Tử Vô Tình cũng cất tiếng hỏi:

- Huyết Băng huynh, đi cũng đã lâu rồi, còn bao xa nữa mới đến.

- Huynh có thấy khu rừng dưới chân núi kia không, là nơi đó đấy, cũng sắp đến rồi.

Huyết Băng hướng về phía cánh rừng xa xa, đưa tay chỉ. Rồi hắn quay sang hỏi Phạm Ngọc Chi:

- Phạm cô nương có nhận thấy gì không, hôm nay khi chúng ta đi đường đã gặp rất nhiều tu sĩ, hình như hướng đi của họ cũng là "rừng luyện", thật kỳ lạ.

Phạm Ngọc Chi trả lời:

- Ta cũng thấy là lạ, hay là hỏi chủ quán thử xem.

Thế là họ gọi chủ quán lại và hỏi. Chủ quán trả lời:

- Các vị không biết hay sao, "rừng luyện" xuất hiện dị tượng, nghe nói là bảo vật "Tử Hà Linh Trang" xuất thế. Trước các vị đã có nhiều người đến rồi. Mà các vị cũng nên cẩn thận. Nghe nói người của Vạn Lôi Thiên Cung cũng đến, hai vị cô nương đây xinh đẹp như hoa, nên cẩn thận là hơn.

Tên chủ quán hảo tâm nhắc nhở, rồi lại tiếp tục làm việc. Bốn người nghe xong điều kinh hãi. Lãng Tử Vô Tình cười bảo:

- Xem ra là ta may mắn rồi, lần đầu lịch luyện lại gặp dị bảo xuất thế. Ta phải lấy "Tử Hà Linh Trang" gì gì đó mới được.

Ba người còn lại chỉ khẽ cười rồi trầm mặc. Bỗng Phạm Ngọc Chi "A !" lên một tiếng, khuôn mặt nàng tái nhợt đi. Huyết Băng thấy thế vội hỏi:

- Phạm cô nương sao thế.

- Người của Vạn Lôi Thiên Cung cũng đến, họ đang truy tìm ta, lỡ như gặp họ....

Phạm Ngọc Chi trả lời, giọng nói đầy lo lắng. Huyết Băng thấy thế thở dài bảo:

- Là họa thì không phải phúc, Phạm cô nương trốn tránh mãi không là cách. Chúng ta cứ đi, gặp người của họ thì tránh một chút là được.

Lâm Linh Tuyết củng nói:

- Phải đó Ngọc Chi tỷ tỷ, có biểu ca của muội thì không ai dám ăn hiếp tỷ đâu.

- Tỷ tỷ yên tâm đi, Lãng Tử ta dù phải liều cái mạng này thì cũng phải bảo vệ tỷ ah!

Lãng Tử Vô Tình vừa nói xong, mọi người cùng cười. Không khí cũng bớt khuẩn trương đi. Huyết Băng nhìn Phạm Ngọc Chi đầy thâm ý. Phạm Ngọc Chi thấy họ khuyên nhủ như vậy cũng gật đầu đồng ý. Thế là họ lên đường tiến đến "rừng luyện".

Lại đi thêm gần nửa canh giờ (chắc là khoảng một tiếng quá) cuối cùng họ cũng đã đến trước lối vào "rừng luyện". Hai bên cổng vào điều có thị vệ canh gác cẩn mật. Ngày thường tu sĩ đến tập luyện thì chỉ cần báo danh tính là được vào, nhưng hôm nay do dị bảo xuất thế nên Hắc Ám Chi Địa phái một đội canh gác ở cổng không cho ai vào. Vì để đảm bảo tính công bằng nên giờ ngọ ngày mai sẽ mở cửa cho tất cả cùng vào, đây là muốn tạo cơ hội cho những tu sĩ đến sau có cơ hội cạnh tranh công bằng. Trước khi nhóm Lãng Tử Vô Tình đến thì đã có rất nhiều người đến trước, phần đông họ điều ngồi nghỉ ngơi, tán dóc, bàn luận về "Tử Hà Linh Trang", còn một số ít thì tìm mỹ nữ làm quen, hy vọng tìm được một cô qua đêm thì sẽ rất tuyệt vời ah.

Đêm xuống, những người đến sớm điều tập trung thành từng nhóm, quây quần bên từng đống lửa nhỏ nói cười rất vui. Nhóm của Lãng Tử Vô Tình cũng chọn một bãi cỏ cạnh sông, đốt một đống lửa nhỏ, Lâm Linh Tuyết nướng những con cá vừa mới bắt được.

- Tay nghề lâm cô nương thật giỏi ah.

Lãng Tử Vô Tình vừa ăn vừa khen, Phạm Ngọc Chi củng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Huyết Băng thì vẫn bảo trì im lặng vì hắn đã được hưởng thụ tay nghề của nàng rồi. Lâm Linh Tuyết đắc ý nói:

- Tất nhiên, người ta bảo muốn giữ chân nam nhân thì đầu tiên phải giữ được cái bụng hắn trước, hi hi.

- Huyết Băng huynh thật có phúc ah.

Lãng Tử Vô Tình châm chọc. Huyết Băng cũng không chịu thua:

- Lãng huynh đâu thua gì ta, đã có một đại mỹ nữ "cưu mang" rồi nha!

Huyết Băng muốn ám chỉ việc Phạm Ngọc Chi đã từng dẫn Lãng Tử vô tình rời khỏi rừng mưa. Lâm Linh Tuyết và Phạm Ngọc Chi điều ngượng chín mặt. Lâm Linh Tuyết ngượng ngùng vì tâm tư đã bị người khác biết được. Còn Phạm Ngọc Chi thì chỉ có chút hảo cảm với Lãng Tử Vô Tình thôi, chưa thể gọi là yêu sâu đậm được. Nghe Huyết Băng châm chọc mà không thể giải thích, chỉ đành ngồi ngượng ngùng đầy mặt.

Đêm khuya, khí trời ngày càng thấp, mọi người điều tựa vào nhau để sưởi ấm và chìm dần vào giấc ngủ. Lâm Linh Tuyết làm một biểu tinh cực kỳ đáng thương:

- Biểu ca ~ ~, muội lạnh quá, huynh ôm muội ngủ nhé.

Huyết Băng nào chịu được nàng làm nũng như thế, chỉ đành nhẹ gật đầu. Lâm Linh Tuyết đại hỷ, nhào vào lòng Huyết Băng, tìm tư thế thích hợp nhất và chìm vào giấc ngủ. Huyết Băng ôm người ngọc trong lòng cũng cảm thấy rúng động chân tâm, nhưng rất nhanh, hắn định thần lại và nhắm mắt ngủ.

Chỉ còn lại Lãng Tử Vô Tình và Phạm Ngọc Chi hai người vẫn bảo trì một khoảng cách để ngủ. Phạm Ngọc Chi dù rất lạnh nhưng vẫn cố chịu đựng, chứ không thể không biết liêm sỉ mà dựa vào ngực nam tử chỉ quen vài ngày. Nhưng càng khuya càng lạnh, Phạm Ngọc Chi mơ màng dựa theo bản năng xích lại gần hơi ấm. Một chút, lại một chút, cuối cùng nàng hoàn toàn dựa vào ngực Lãng Tử Vô Tình và ngủ say. Cả quá trình, Lãng Tử Vô Tình điều cảm nhận được nhưng hắn vẫn im lặng để nàng tựa và chìm vào giấc ngủ. Một đêm trôi qua bình yên.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, Phạm Ngọc Chi thấy mình dựa vào Lãng Tử Vô Tình mà ngủ nguyên đêm thì ngượng ngùng không thể tả. Lại thêm Huyết Băng luôn châm chọc nhìn nàng. Còn nha đầu Lâm Linh Tuyết ác ôn hơn, luôn đi theo ghé tai nàng hỏi "cảm giác" khi tựa vào Lãng Tử Vô Tình khiến nàng hận không thể tìm chỗ mà chui xuống. Còn Lãng nhà ta thì thế nào, đương nhiên là chỉ im lặng, được ôm mỹ nữ ngủ một đêm thì có thể nói gì, tận hưởng diễm phúc trời cho khiến nam nhân thấy mà ghen tỵ. Họ ăn sáng trong sự im lặng và không khí đầy ngượng ngùng.

Cuối cùng thì điều họ sợ nhất đã đến. sau khi ăn sáng đang ngồi chờ đến giờ thì họ lại đụng mặt Bạch Lão Hổ và nhóm đệ tử đi ngang qua. Củng thật xui xẻo cho họ là con mắt háo sắc của hắn đã nhìn thấy Phạm Ngọc Chi và Lâm Linh Tuyết, hắn tiến lại gần:

- Chà, hai vị nữ, có muốn theo ủ ấm giường một đêm không, hà hà. Ủa....

Bỗng dưng hắn sửng sốt dừng lại rồi cười:

- Đây không phải tiểu Chi mỹ nhân của ta hay sao. Ta luôn tìm nàng mãi, hôm nay nàng lại đến trước mặt ta, đổi ý rồi sao tiểu mỹ nhân của ta.

Phạm Ngọc Chi khinh bỉ nhìn gã:

- Còn lâu, Bạch Lão xin tự trọng. Người đã có tuổi rồi xin tha cho Ngọc Chi, kiếp này Ngọc Chi luôn nhớ ơn người.

- Nhớ ơn ta à, chi bằng không thị tẩm ta sẽ tốt hơn không.

Nói rồi hắn đưa tay định sờ mặt Phạm Ngọc Chi. Lúc này Lãng Tử Vô Tình chận ngang giữa gã và Phạm Ngọc Chi, gạt tay lão ra.

Bạch Lão Hổ biến sắc, đám thuộc hạ của hắn cũng xông lên. Hắn chỉ vào Lãng Tử Vô Tình:

- Tên nhóc nào đây, muốn sống thì cút chỗ khác, đừng có bày đặt làm anh hùng rơm.

Lúc này Huyết Băng cũng lên tiếng nói:

- Bạch Lão, xin tự trọng, hà tất phải ép người cùng đường như thế.

Bạch Lão Hổ nghe Huyết Băng nói, quay qua, làm bộ dạng bất ngờ:

- A ui! đây chẳng phải là công tử của tên nhóc Thanh Nhàn hay sao. Ngươi lo nhiều rồi đó. Cỡ ngươi còn chưa đủ tư cách nói chuyện với Bạch Hổ này đâu.

Rồi hắn nhìn sang Lâm Linh Tuyết đang trốn sau lưng Huyết Băng, đôi măt đâm dê sáng lên, quay sang bảo đám đệ tử:

- Các người đánh phế hai tên này cho ta, hai mỹ nữ bắt về, không được thương tổn, ta chơi trước rồi sẽ đến các ngươi, ha ha.

Đám đệ tử Van Lôi Thiên Cung xông lên. Lâm Linh Tuyết và Phạm Ngọc Chi dung nhan thất sắc, trốn sau lưng Lãng Tử Vô Tình và Huyết Băng. Hai tên này cũng đang thủ thế chuẩn bị liều mạng với chúng.

- Dừng tay !!!

Một âm thanh trong trẻo vang lên, mọi người cùng nhìn lại thì thấy một nữ nhân thanh tú, gương mặt đẹp đẽ nhưng đang nổi giận, phía sau nàng là hai người một nam một nữ. Thì ra đó là hộ vệ Thảo Linh, phía sau nàng là Quốc Duy và Mộng Tuyền. Ba người vừa đi đến đây thì nhìn thấy đệ tử Vạn Lôi Thiên Cung đang hiếp đáp người nên ra tay ngăn cản.

Bạn đang đọc Lãng Tử Phiêu Lưu YY Ký sáng tác bởi HuyếtBăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyếtBăng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.