Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

\

Phiên bản Dịch · 2542 chữ

Lê Tuyết lạnh lùng nói: \"Ở trong gia tộc của chúng ta ngoại trừ lão tổ tông sáng chế ra công pháp này thì chưa từng có một ai có thể luyện vượt quá Kinh Long thần công tầng thứ mười, không nghĩ đến ngươi không ngờ tiến cảnh nhanh đến vậy!\"

\" Kinh Long thần công tầng thứ mười, cùng tầng thứ mười một và tầng thứ mười hai đều đã sớm bị thay đổi toàn bộ. Cho dù tư chất ngươi có tốt hơn nữa thì cũng không có cách nào luyện hết được, tu luyện càng nhanh thì khả năng tẩu hỏa nhập ma cũng càng lớn. Cái này là ta cũng vô ý nghe nói. Nhưng mà hiện giờ ngươi chỉ dựa vào một bộ công pháp không trọn vẹn luyện mà có thể đạt đến tầng thứ chín của Kinh Long thần công, việc này quả thực là kỳ tích! Nhưng lúc này ngươi đã đến đỉnh phong, nếu như cứ ấn theo công pháp này mà cường hành đột phá Kinh Long thần công tầng thứ mười, sợ rằng lập tức sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!\"

Lăng Thiên thở ra một hơi khẩu khí, bình tĩnh nói: \" Nguyên lai là như thế\" rồi không nói gì nữa. Trách không được bình thường chính mình khi tu luyện luôn cảm giác được có chút gì đó không thích hợp. Lăng Thiên có thiên phú võ học tuyệt thế, trong lòng ghi nhớ vô số võ công mật phổ, mỗi khi gặp phải chỗ không giải quyết được thì liền tham khảo công pháp khác, chung quy có thể dùng đó mà khám phá vượt qua khó khăn nhưng công pháp càng lúc càng cao thâm, Lăng Thiên cũng càng lúc càng không thể lần ra được. Cuối cùng đành dừng lại tại bình chướng đột phá Kinh Long thần công tầng thứ mười!

Lê Tuyết trong lòng vốn muốn mượn sự kiện này hảo hảo khiến hắn cấp bách lo lắng một phen, cũng nhân tiện xem dáng vẻ hắn khi cấp bách như thế nào, không nghĩ đến Lăng Thiên chỉ nói mỗi một câu ‘Thì ra là như thế’ khiến nàng thất vọng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: \" Chẳng lẽ ngươi một điểm cấp bách cũng không có sao? Võ công của ngươi sẽ rất khó có thể tiến cảnh đó !\"

Khóe miệng Lăng Thiên khẽ nhếch lên lộ ra một tia tiếu ý: \" Nếu là người khác nói thì ta khẳng định là sẽ rất sốt ruột, ta phi thường quan tâm đến võ công của ta! Nhưng nghe ngươi nói, ta lại không sốt ruột, ngược lại rất yên tâm.”.

\"Tại sao?\" Lê Tuyết thật sự là tò mò. Vì sao Lăng Thiên không ngờ lại có kiểu suy nghĩ như thế ?!

\"Nhớ lại thời gian đó, nữ tử trong gia tộc không được tiếp xúc với Kinh Long Thần Công. Đây là truyền thống trong gia tộc, tuyệt học chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, chính vì thế nên ngươi đáng ra không có cơ hội tiếp xúc với Kinh Long Thần Công, càng đừng nói có thể tu luyện võ học trong đó.\". Lăng Thiên hắc hắc cười nói: \" Vậy nhưng ngươi thế mà lại biết ta luyện Kinh Long Thần Công có khiếm khuyết, lại thông hiểu khinh công thân pháp tinh diệu nhất trong Kinh Long Thần Công. Nha đầu, ngươi không nhanh đem công pháp chuẩn giao ra, còn đợi khi nào?\"

\"Ngươi làm sao biết ta nhất định có công pháp chuẩn?\" Lê Tuyết giống như mèo bị giẫm đuôi nhảy dựng lên: \" Ta không có, ta không có...\"

\"Không cần phải sốt ruột giải thích, giải thích chính là che đậy mà che đậy chính là xác thực! Ngươi không có? Ngươi không có thì tại sao cố ý nói ra để làm cho ta sốt ruột?\" Lăng Thiên cười cười chế nhạo nói: \"Kỳ quái thật đấy. Tiểu nha đầu, từ nhiều năm nay, mỗi lần chỉ cần thấy ngươi ngươi quệt quệt cái mông là ta đã biết ngươi...\"

Lê Tuyết vội giơ tay che miệng hắn, mặt đỏ bừng nói: \"Tốt, tốt lắm, ta phục ngươi rồi , đừng nói nữa, ngươi vừa mới mở miệng ra là ta đã biết không nói được gì hay ho mà!\"

Lăng Thiên hắc hắc cười nói: \"… là ta nói, ngươi quệt quệt cái mông là ta đã biết ngươi muốn …chuyển hướng phi thân sang hướng nào. Ngươi nghĩ đến cái gì vậy? Ai nha, tư tưởng của ngươi, nha đầu này thật là không lành mạnh đấy.\"

\"Lăng… Thiên!\" Lê Tuyết giẫm chân rống to.

\"Ưm? Có việc gì vậy\". Lăng Thiên có chút thú nhìn nàng nhún vai hỏi.

Lê Tuyết mười phần rất không cam lòng thất bại thở dài nói : \" Phải nói tiền thế ngươi chung quy ít nhiều còn có chút phong thái quân tử, còn lúc này ngươi, từ đầu đến chân đều là …vô lại\".

Lăng Thiên ánh mắt lạnh đi, hừ một tiếng nói: \"Phong thái quân tử? Tiền thế nếu không phải ta muốn duy trì cái phong thái quân tử đáng chết này thì Lăng Gia sớm đã bị ta tiêu diệt rồi mà ta cũng đâu có tao ngộ bi thảm như thế chứ?! Tại sao ta lại đến nơi này?? Trên đời này, bọn đáng chết nhất chính là chân chính quân tử, đại anh hùng! Bọn hắn đáng chết mà không oán trách được người khác! Đám người chó chết này toàn đem nhược điểm phô bày hết trước mặt địch nhân, thậm chí còn mù quáng đem địch nhân coi như tâm phúc, không chết mới gọi là lạ!! Ngươi không định ngây thơ khờ khạo bắt chước mấy diễn viên trong tiểu thuyết đấy chứ!\"

Lê Tuyết im lặng không nói gì, nửa ngày sau mới nói: \"Ta hiển nhiên không ngây thơ khờ khạo nhưng là... Tại tiền thế ngươi xác thực chính là một đại anh hùng, quân tử chân chính mà!\"

Lăng Thiên cười khổ một tiếng nói: \"Ngươi ca ngợi ta sao? So với việc chỉ vào mũi ta mà mắng còn dễ chịu hơn. Ngươi cứ trực tiếp gọi ta là liệt sĩ còn dễ nghe hơn một chút! Tại thế giới này ta không còn muốn làm đại anh hùng, chân quân tử gì nữa, ta chỉ muốn là chúa tể, duy ngã độc tôn!\"

Lê Tuyết khẽ cười một tiếng nói: \" Tốt lắm, nhàn rỗi ta cũng muốn nói lại. Lúc này xác thực ta có khẩu quyết Kinh Long Thần Công, ngươi cũng hảo hảo muốn nghe. Mặc dù lúc này ngươi đã đến cảnh giới tầng thứ chín đỉnh phong nhưng do công pháp khuyết thiếu, kinh mạch nhất định đã bị tổn hại. Cũng may ngươi có tiên thiên chi khí mẫu thể thánh thai tinh khiết nên kinh mạch ngay cả có tổn hại thì cũng có thể được chữa trị nhanh chóng. Nhưng nếu cứ theo công pháp này mà tu luyện lâu dài thì nhất định là không chịu đựng được. Nếu như ngày đó thực sự đến thì lúc đó đã muộn rồi. Chính vì vậy hãy nhanh chóng tu luyện theo công pháp hoàn chỉnh đi, việc này không thể trì hoãn được, càng sớm càng tốt! \"

Lăng Thiên ha ha cười: \"Cái chúng ta đầy đủ nhất hiện nay chính là thời gian nên không cần sốt ruột. Ngươi cứ cấp cho ta bản viết tay đi, việc này cũng tốn nhiều thời gian, đến lúc đó ta cứ trực tiếp cầm giấy mà tu luyện từng điểm một là được rồi.\"

Lê Tuyết trừng lớn mắt tức giận nói: \"Ngươi quả thực là tiện nghi quá nha, Lăng đại công tử! Ngươi coi bản tiểu thư là nha hoàn sai khiến hả ? Thực sự là rất quá phận rồi!\"

Lăng Thiên hắc hắc cười nói: \" Coi ngươi là nha hoàn sai khiến sao? Ta không có dũng khí, không có dũng khí, vạn vạn lần không có dũng khí! Bất quá, chúng ta ngay lúc này xác thực là có rất nhiều sự tình phải làm, mà theo như lời ngươi những việc này đều là công việc trường kỳ. Ngươi cho rằng ta chỉ cần một hai ngày là liền có thể điều chỉnh hết tất cả sao? Như vậy thì ngươi cũng rất xem trọng ta, thực sự coi ta là thần tiên rồi.\"

Lê Tuyết cau mày suy nghĩ một lúc. Nàng cũng là đại hành gia nên rõ ràng Lăng Thiên nói có đạo lý. Nàng thúc dục Lăng Thiên đại để là do trong lòng lo cho thân thể của Lăng Thiên. Lăng Thiên cũng không phải là người không biết cân nhắc nặng nhẹ, hắn đã quyết định sau này từ từ tu luyện lại thì Lê Tuyết cũng không phản đối mà nói: \" Nhưng mà ngươi phải bắt đầu ngay từ bây giờ, từng bước từng bước một.”

“Điều đó là đương nhiên, ngươi tưởng ta không sợ chết sao?” Lăng Thiên mở to miệng đáp ứng.

\"Chúng ta sẽ ly khai nơi này sao? Đầu tiên là muốn đi chỗ nào?\". Lê Tuyết nhìn cảnh sắc chung quanh, thần sắc có chút quyến luyến không thôi. Dù sao đây cũng là nơi nàng ở từ nhỏ đến giờ.

Lăng Thiên hơi trầm ngâm lãnh đạm nói: \"Tạm thời ta nghĩ không thể quay về Thừa Thiên, một khi Giang sơn lệnh truy sát chưa chấm dứt và một ngày chưa xác định được hành tung củaThiên Lý thì chúng ta cũng không thể khinh thường, thực lực của hắn thật sự rất kinh khủng! Hai là, Lăng Thần và Lăng Kiếm bọn hắn ngay lúc này mới vừa bắt đầu tập tự mình xử lý mọi chuyện không có ta, nếu giờ ta mà quay về thì việc muốn nhân dịp này huấn luyện bọn họ sẽ uổng phí hết. Ba là, Tiêu Gia và Thiên Thượng Thiên đối với ta khẳng định là chưa chấm dứt ý định đánh trộm, chúng ta vì thế mang bọn hắn quanh quẩn vui đùa một phen, thuận tiện đi xem lão bằng hữu Ngọc Gia và Đông Phương Gia này một chút. Thứ tư là… \" Lăng Thiên xoa cằm mỉm cười: \"Ta đến thế giới này nhiều năm mà còn chưa thực sự được thoải mái chơi đùa trong khi phải gánh cái danh đệ nhất hoàn khố! Lần này coi như là đi nghỉ ngơi, phải nghỉ ngơi xả láng cho đã ghiền mới được\".

\"Nghỉ ngơi? Cho đã ghiền?\" Lê Tuyết cười phì một tiếng \"Lăng đại công tử nghỉ ngơi thật là tốt a. Dưới sự truy sát của toàn bộ sát thủ trong thiên hạ mà muốn nghỉ ngơi à? Ngươi cẩn thận kẻo khéo quá hóa vụng, vạn nhất bị mười tám người Thiên Thượng Thiên vây công thì ngươi cũng chỉ có kêu trời mà thôi, khi đó ngươi sẽ biết thế nào là chân chánh đã ghiền \"

\"Vây công ta?\" Lăng Thiên ha ha cười to nói: \"Nếu như bọn hắn chân chánh vây công ta thì ngày chết của bọn hắn đã đến! Ngươi nhìn ta có ngu như Tống Quân Thiên Lý nọ không mà cùng bọn hắn công bình quyết đấu? Nói đùa! Ta chơi đùa mà không khiến bọn hắn chết thì ta không gọi là Lăng Thiên!\"

\"Nói vậy cũng có lý… \" Lê Tuyết đồng cảm khẽ gật gật đầu nói: \" Dưới tầng tầng âm mưu quỷ kế của ngươi, tính mạng của đám người này thật sự là đáng lo lắng! Nhưng mà ta thấy rất lạ, với tu vi ám khí xuất thần nhập hóa của ngươi vậy mà không hiểu tại sao gã ngu Thiên Lý kia có thể tránh hết được, chẳng lẽ ngươi chưa phát huy toàn lực sao?!”

\"Kỳ thật cũng không phải, tất cả chiêu số vương bài của ta cơ hồ đã dùng hết trên người Tống Quân Thiên Lý này rồi. Hắn có thể ngốc nhưng lại là một kẻ quân tử ngốc khả ái, cũng là một quả dưa ngốc có thực lực khó mà tưởng tượng được! Nếu như hắn có thể không từ một thủ đoạn nào thì cho dù có ba gã Lăng Thiên cũng đã chết từ lâu rồi!\" Lăng Thiên lắc đầu nói.

\"Trên sườn núi kia xác thực là ta đã đánh giá thấp thực lực siêu tuyệt của hắn, quả nhiên chúng ta không bằng được nhưng không phải là ngươi đã có kế hoạch vạn toàn sao? Chân chính đại khai sát giới sao? Ngươi không sợ giết chóc quá nhiều có thể bị trời phạt hay sao?\" Lê Tuyết nói.

\"Bị trời phạt sao?! Ha ha ha ha…\" Lăng Thiên cười to cao giọng ngâm:

“Làm nam nhi, phải bạo lệ

Khi gặp chuyện không lưỡng lự

Nam nhi một khi đã giết người,

Sẽ giết người không lưu tình

Cơ nghiệp ngàn thu bất hủ

Đều có được từ trong giết người!

Ba bước giết một người

Tâm dừng mà tay không dừng.

Máu chảy thành sông!

Thây chất như núi!

Giết một người là có tội!

Giết vạn người là anh hùng!

Giết chín trăm vạn là anh hùng trong anh hùng!

Anh hùng trong anh hùng

Không cùng đạo, trăm vạn người chửi

Ngàn vạn người căm hận nghiến răng

Dù vậy, đưa mắt nhìn thế gian ngàn năm qua

Có anh hùng nào mà không giết người?

Ha ha ha…\"

Trong tiếng ngâm dài, Lăng Thiên sải bước mà đi, thân hình anh tuấn lại tựa hồ như bị bao phủ trong một phiến mây đen bi thảm, mang theo một trận huyết vũ tinh phong!

Lê Tuyết dần dần đi xa cuối cùng biến mất tại ngã rẽ.

Thương Sơn tịch tịch, cây cối rậm rạp cùng cái hố to nơi sườn núi đều đã chứng kiến một trường đỉnh phong chi chiến!

Bắc Ngụy.

Ngọc Gia.

Chỉ Điểm Giang Sơn Các!

Ngọc Mãn Lâu vẻ mặt âm trầm đứng trước cửa sổ, bên ngoài cửa sổ bầu trời phong vân cuồn cuộn, mây đen đầy trời, đột nhiên gió thổi ào ào tựa như cục diện Bắc Ngụy trước mắt, khắp nơi đều là mưa gió, vạn phần hỗn loạn!

Bắc Ngụy hoàng thất chỉ trong một ngày đêm bị diệt mặc dù lúc mới nghe khiến cho người ta phải sợ hãi nhưng do có sự quản lý của Ngọc gia nên trong Minh Ngọc thành kỳ thật thì cũng không có gì gọi là quá mức hỗn loạn. Dù sao có Ngọc Gia ở đây thì có hoàng thất hay không cũng không vấn đề gì. Cũng một phần do tại trận chiến trước, Bắc Ngụy gần như toàn quân bị tiêu diệt khiến cho thực lực của Bắc Ngụy hoàng thất bị tổn hại lớn mà uy tín cũng đã tới mức thấp nhất!

Bạn đang đọc Lăng Thiên Truyền Thuyết của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 1386

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.