Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên tài giết người

Phiên bản Dịch · 2241 chữ

\"Rắc rắc\", trong cổ họng Nam Cung Thiên Long truyền ra tiếng xương cốt ***g vào nhau, không khí trong lành ở bên ngoài căn bản không thể hấp thu được vào phổi, cảm giác uất nghẹn xen lẫn với sự sợ hãi của tử vong, từng chút từng chút truyền vào trong đầu gia chủ của một trong bát đại gia tộc này. Vào thời khác tử vong gần kề này, Nam Cung Thiên Long đột nhiên giống như được giải thoát, sắc mặt không ngờ lại trở nên bình tĩnh. Nhưng Lăng Thiên lại không chú ý tới điểm này, đột nhiên, Lăng Thiên thả tay ra, không khí ùa vào, Nam Cung Thiên Long đột nhiên tử lý đào sinh, bất giác há miệng hít thở, mắt nhìn đối thủ trẻ tuổi đáng sợ này với vẻ kỳ dị.

\"Có một chuyện ta quên mất chưa nói cho ngươi nghe. Có điều cho dù ta nói cho ngươi biết, Nam Cung Nhạc ở hoàng tuyền vẫn sẽ hướng tới ngươi mà khóc lóc kể lể thôi!\" Trong thanh âm của Lăng Thiên có một chút áy náy: \"Kỳ thực Dương gia bị oan, lệnh công tử Nam Cung Nhạc quả thực không phải là do Dương gia giết.\" Nam Cung Thiên Long đột nhiên hai mắt trợn tròn, thần trí gần về tới não, tựa hồ như ý thức được gì đó, đột nhiên thở dốc kịch liệt như dã thủ.

\"Nam Cung Nhạc là do ta giết.\" Trong thanh âm của Lăng Thiên hơi có chút thương hại, \"hắn đã làm món đồ hi sinh đầu tiên trong cuộc đấu tranh giữa ta và Dương gia, có lẽ, đây là chỗ duy nhất mà Lăng Thiên ta không đúng với các người. Tuy nhiên, nếu sự tình lặp lại một lần nữa, ta cũng vẫn sẽ làm vậy! Đáng tiếc, ta không có cách nào để bồi thường cho các người, chỉ có thể để cho ngươi được chết một cách minh bạch mà thôi.\" Lăng Thiên nhắm mắt lại: \"Anh tâm lên đường đi nhé, Nam Cung Thiên Long. Nếu có kiếp sau, chớ có làm kẻ địch với ta.\"

Nam Cung Thiên Long đột nhiên rống lên một tiếng, thân hình đang nằm trên đất đột nhiên bay lên, cách mặt đất một thước, rồi lại rơi xuống, hai mắt trợn lớn, khóe mắt không ngờ còn rách cả ra.

Hai dòng máu chảy xuống, đột nhiên thân hình của hắn mềm oặt, tứ chi duỗi thắng rồi không còn nửa điểm thanh tức. Hai mắt vẫn trợn trừng nhìn về phía trời cao, tràn đầy vẻ phẫn nộ và bất cam, tựa hồ như đang chất vấn gì đó.

Một cước lúc trước của Lăng Thiên đã đá trúng đan điền của hắn, tạo cho hắn nội thương nghiêm trọng, hiện giờ dưới sự đả kích của tin tức này, sinh khí trong huyết mạch toàn thân của Nam Cung Thiên Long nổ tung, cho dù là Đại La Kim Tiên tới cũng không có cách nào cứu chữa nổi!

Gia chủ của Nam Cung thế gia, Nam Cung Thiên Long, chết!

Lăng Thiên thở dài, mệt mỏi đứng dậy, bóng lam trước mắt lóe lên, Lê Tuyết đã lặng lặng đứng trước mặt hắn, trong đôi mắt này đầy vẻ quan tâm.

Nàng ta đưa cho hắn một chiếc khăn trắng tinh.

Lăng Thiên cười ha hả, cấp cho nàng ta một ánh mắt trấn an, không khách khí nhận lấy tấm khăn, đưa lên lau mặt. Lê Tuyết mỉm cười, lại đưa tay ra nhận lấy khăn mà Lăng Thiên trả lại, nhẹ nhàng gấp lại rồi đút vào trong ngực.

Lúc trước, Lê Tuyết đã giết chết tám người mà tay cũng không động, sau khi giết người, đồng dạng cũng rút ra một chiếc khăn ra lau tay rồi không chút lưu luyến ném đi ngay. Nhưng dù tấm khăn mà sau khi Lăng Thiên lau mặt đã hơi dính máu, nàng ta lại trân trọng thu lại. Nếu để Lăng Thiên nhìn thấy, nhất định sẽ có hoài nghi. Đáng tiếc, Lăng Thiên lúc đó lại đang xử trí Nam Cung Thiên Long, không nhìn thấy màn quỷ dị này.

Lăng Thiên quay người lại thì đã phát hiện ra tám thi thể chồng lên nhau. Lập tức, mắt Lăng Thiên co lại, chầm chậm quay đầu nhìn Lê Tuyết, là tiểu nữ tử này làm ư. Trong lòng Lăng Thiên không khỏi hình thành một lớp sương mù dày đặc hơn.

Thủ pháp giết người cỡ này, tuyệt đối lại cao minh. Vậy sao còn nói là chưa từng giết người. Con mẹ nó, không cần phải chuyện nghiệp đến vậy chứ.

Cho dù là Lăng Kiếm xuất thủ, cũng quyết không sạch sẽ lưu loát được hơn Lê Tuyết hiện tại.

Mạnh như Lăng Thiên, ở tiền thế sau lần đầu tiên giết người, cũng buồn nôn đủ nửa tháng. Cho đến khi hắn chấp hành hơn mười lần nhiệm vụ mới dần dần mất đi loại phản ứng này. Cho dù là Lăng Kiếm, người hiện tại được nhân thế công nhận là mavương giết người, lần đầu tiên giết người cũng nôn mửa suýt chút nữa thì ngất đi.

Mà tiểu nữ tử nhu nhu nhược nhược tự nói là chưa từng giết người này, một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, sau khi giết chết tám cao thủ võ lâm, không ngờ vẫn rất hờ hững, giống như là đã làm quen tay lắm rồi. Thậm chí, ánh mắt trước và sau khi giết người đều không có chút biến hóa nào.

Thiên tài giết người, sát nhân vương trời sinh. Có quỷ mới tin được.

Lăng Thiên đầy một bụng hoài nghi cười khổ trong lòng, xem ra vị muội muội lai lịch thần bí này của mình, trên người mang không ít bí mật đây, mình sau này phải lưu ý mới được.

Có điều nếu nói Lê Tuyết có ý đồ bất chính với mình, Lăng Thiên lại là người đầu tiên không tin, Kinh Long thần công của Lăng Thiên sau khi bước vào tiên thiên chi địa, trùng tu tâm. Cảm giác an toàn mà Lê Tuyết tạo cho Lê Tuyết là trước giờ chưa từng có, cũng là Lăng Thiên lần đầu tiên từ trên người người khác cảm nhận được. Cho nên Lê Tuyết tuyệt đối sẽ không làm gì bất lợi đối với mình, điểm này, Lăng Thiên tin chắc về điều này.

Nhìn bốn cao thủ còn lại của Nam Cung thế gia vẫn quỳ trên đất, run rẩy sợ hãi, Lăng Thiên nhíu mày, định động thủ giết chúng thì đột nhiên trong lòng máy động, dư quang ở khóe mắt quét qua người Lê Tuyết, lập tức trong lòng có định kế khác. Nhìn bốn người này, lạnh lùng nói: \"Ta không muốn nói gì với các người, cũng không muốn buông tha. Các ngươi tự giải quyết đi!\"

Lời nói của Lăng Thiên rất bình đạm, nhưng truyền vào tai Lê Tuyết đang đứng bên cạnh một cách rất rõ ràng.

Lê Tuyết nghe thấy vậy, không khỏi nhíu mày, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng lại cố nhịn, thấy Lăng Thiên không ngờ vẫn đứng chắp tay sao lưng ngẩng mặt nhìn trời, cuối cùng cũng không nhịn nổi, nói: \"Huynh nói xem, bọn họ sao có thể tự tận được. Bọn họ vì muốn sống, đã phải làm ra hành động nhục nhã là quỳ xuống cầu xin rồi. Huynh cho rằng bọn họ có dũng khí tự tận ư?\"

Mắt Lăng Thiên nhíu lại, khinh bỉnh nói: \"Bán chủ cầu sinh, hành vi ti tiệt như vậy, giết cũng chỉ làm bẩn tay của ta thôi, còn nếu thả thì lại tiết lộ cơ mật. Theo ý kiến của muội thì nên làm thế nào bây giờ\"

Lê Tuyết cười ha ha, nói: \"Lăng đại công tử, nhân mệnh được siêu độ trên tay của huynh cho dù không có một vạn thì cũng có tám ngàn! Huynh nếu như có lòng muốn giết ai, huynh sẽ bởi vì hắn không có năng lực hoàn thủ mà tha cho hắn ư? Huynh cho rằng vì chuyện mà hắn làm quá ghê tớm, giết hắn thì làm bẩn tay huynh nên sẽ cho hắn một con đường sống ư? E rằng không thể đâu! Huynh sở dĩ để bọn họ tự tận, chỉ chẳng qua là không muốn họ phản kháng để giết được dễ dàng hơn mà thôi! Nhưng huynh không biết để đạt được như vậy thì phải tốn bao nhiêu thời gian và miệng lưỡi sao? Đã muốn giết họ, mà thực lực của họ lại không bằng huynh thì nhất định là họ muốn chạy cũng không thoát, như vậy đã chẳng khác nào là một người chết rồi! Giết người thống thống khoái khoái nhanh gọn sạch sẽ có phải là tốt hơn không? Có đáng vì mấy người chết này mà chậm trễ thời gian như vậy không, huynh có nhiều thời gian để dây dưa lắm à?\" Lời nói của Lê Tuyết rất sắc bén, thậm chí là rất khắc bạc, chỉ kém chỉ thẳng vào mũi Lăng Thiên mà mắng rằng hắn đã là kỹ nữ rồi mà còn muốn lập miếu thờ trinh tiết à.

Lăng Thiên cười nói: \"Tuyết nhi nhi muội muội nói rất đúng, cũng rất có đạo lý. Ngu huynh thụ giáo rồi.\" Lê Tuyết hừ một tiếng, bĩu môi nói: \"Cái cách làm buồn chán này của huynh, thuần túy là giống như cách làm của đám ngụy quân tử tự xưng là cao nhân đại hiệp gì đó, giết người như ma rồi lại có muốn mua danh dự, để người ta thấy mà kinh tởm. Nam tử hán đại trượng phu, giết thì giết, thả thì thả, sát phạt quả quyết chỉ ở một ý nghĩ, việc gì mà phải cố kỵ nhiều như vậy?\" Lăng Thiên mỉm cười luôn miệng vâng dạ, trong lòng lại nghĩ: Nha đầu này đúng là không đơn giản.

Hành sự quyết đoán thủ đoạn độc ác, không hề dưới mình, nếu là một nam nhi, e rằng thế gian này lại có thêm một nhân vật có thể lật tay làm mây, úp tay làm mưa rồi. Nếu nàng là nam nhi, chỉ cần hơi có ý nghĩ bất lợi đối với mình, mình cho dù có bất nhẫn đi chăng nữa cũng phải toàn lực giết nàng ta. Nàng ta rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao lại tạo cho mình một cảm giác an toàn mạnh mẽ như vậy?

Trong những nữ tử mà Lăng Thiên đã gặp kể từ khi tới thế giới này, chỉ luận về phần tâm tính quyết đoán này, e rằng không có ai có thể sánh bằng nàng ta. Cho dù là Lăng Thần tâm tư cẩn mật, linh xảo đa trí, võ công siêu trác, hay là dạng túc trí đa mưu như Ngọc Băng Nhan, thậm chí là nhất đại anh thư như Thủy Thiên Nhu của Thủy gia Thiên Phong, tâm kế mưu trí có lẽ là hơn được, nhưng luận về sự độc ác quyết đoán, cũng còn lâu mới có thể bằng được Lê Tuyết.

Loại nhân vật này, bất kể là nam hay nữ, nếu là địch, tất sẽ là tâm phúc đại hoạn.

Rốt cuộc là dạng thế gia gì đây.

Dạng nhân vật gì mới có thể dạy ra một nữ tử như thế này.

Cho dù là Vô Tượng Thiên cũng vị tất cả thể dạy ra dạng nhân vật này.

Trừ phi, nghĩ tới đây, Lăng Thiên tự cảm thấy cực kỳ không hợp lý, sao có thể như vậy được? Không khỏi khẽ lắc đầu.

Lăng Thiên suy nghĩ rất nhanh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: \"Chúng ta đi thôi.\" Khi thân hình bay lên, tay áo phải phất một cái, bốn tia sáng cắm thẳng vào trán bốn người đó, mấy tiếng rên đồng thời vang lên, thân hình của bốn người còn chưa ngã xuống đất, hô hấp đã đoạn tuyệt rồi! Mà Lăng Thiên và Lê Tuyết hai người đã không còn thấy bóng dáng. Lăng Thiên trước khi biến mật, vô ý nhìn thấy ở chỗ cách mình không xa, một tấm khăn trắng đang treo trên cành cây, đón gió chập chờn lay động.

Trong nháy mắt, Lăng Thiên trong lòng như bị đánh một chùy mạnh, tựa hồ như tất cả đều trở nên hỗn loạn. Trong sát na này, hắn tựa hồ đột nhiên nhớ tới gì đó, lại tựa hồ như không nhớ gì cả. Nhất thời đột nhiên dâng lên cảm giác vi diệu giống như mộng ảo, nhưng tới khi thần trí thanh tỉnh hơn một chút, muốn nghĩ lại kỹ càng chuyện này thì cảm thấy ý nghĩ vừa rồi chợt lóe lên đã biến mất tăm. Lăng Thiên có đào rỗng đầu cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là gì vậy?

Nhưng bất kể là thế nào, Lăng Thiên đã cảm thấy linh quang đột nhiên xuất hiện rồi biến mất này, đối với mình mà nói là rất quan trọng. Vô cùng quan trọng!

Mình rốt cuộc đã quên gì rồi.

Bạn đang đọc Lăng Thiên Truyền Thuyết của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 1290

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.