Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỏ đá xuống giếng!

Phiên bản Dịch · 2318 chữ

Đoàn xe đi, không bao lâu sau mọi người đã thuận lợi về đến Lăng phủ. Sau khi an bài thỏa đáng, người của Lăng gia và hai trưởng lão Ngọc gia cùng chia ngôi chủ khách ngồi ở đại sảnh Lăng phủ. Thị nữ bưng trà lên, mỗi người ở đây đều có tâm sự riêng, không khí trong đại sảnh bỗng có chút trầm xuống…

“Chắc rằng Lăng lão gia chủ sẽ lấy làm lạ vì sao Ngọc gia chúng ta lại vội vã xúc tiến chuyện hôn sự của Băng Nhan tiểu thư..” Ngọc Trảm Thủy cười ha hả hai tiếng xé tan không khí nặng nề, đưa tay vuốt râu nói :”Mọi người đã có thể coi như là thông gia, đều là người nhà cả, có gì cũng nói thẳng. Ngọc gia ta cùng với kẻ địch là Thiên Phong chi Thủy nay mai sẽ có một trận chiến sinh tử, đến lúc đó ai thắng ai thua cũng chưa thể biết được. Mà Thủy gia gần đây chiêu hiền nạp sĩ, thực lực tăng vọt, tình hình hiện giờ đúng là khó mà lạc quan được…”

Ngọc Trảm Thủy cũng than một tiếng, trầm trọng nói :”…Cho nên ý của gia chủ chúng ta là trước khi đại chiến xảy ra, phải an bài mọi chuyện thân sự của tiểu bối trong nhà cho thoải đáng, sau này đỡ một mối lo. Ha ha, còn về của hồi môn, cũng chỉ là chút tài vật thôi, đưa sang sớm cho tiện, nếu như không vừa mắt của Lăng gia, cũng mong mọi người hiểu được kính ý của gia chủ đối với Lăng gia”

Mấy câu này là do 2 vị trưởng lão sau khi thương lượng dùng để đánh tan sự băn khoăn của Lăng gia. Hư hư thực thực, thuật nói dối cao cấp nhất chính là 9 thật 1 giả. Mấy lời vừa rồi mặc dù không được 9 phần thật, nhưng ít ra cũng được 5,6 phần. Tin rằng người Lăng gia nghe được dù không tin hoàn toàn nhưng cũng có thể tiêu tan bớt vài phần băn khoăn…

Dù vậy Lăng lão phu nhân cùng Sở Đình Nhi phu nhân hai người đều nhìu mày, vẻ như đang đăm chiêu suy tư. Còn về phần Lăng Chiến và Lăng Khiếu thì hai cha con đã sớm cười tít cả mắt, vô cùng nhiệt tình…

“Không biết Tam gia nhà ta và Tiểu công chúa lúc này ở đâu? Lão hủ cùng mọi người muốn đi chào Tam gia một tiếng, lần hôn sự này người chủ sự thực sự chính là Mãn Thiên Tam gia” Ngọc Trảm Thủy đạo mạo nói.

“Tam gia cùng Tiểu công chúa ở tạm phía hậu viện. Người đâu, đưa hai vị trưởng lão đi gặp Ngọc Tam gia” Lăng lão phu nhân an bài nói.

“Đa tạ lão phu nhân!” Hai vị trưởng lão ôm quyền hành lễ, rời cửa mà đi.

Trong sảnh, Lăng lão phu nhân than một tiếng dài, ánh mắt già nua nhìn ra ngoài, lo lắng nói :”Hai ngày nay không thấy Thiên nhi, hắn đi đâu rồi không biết? Sao chẳng thấy bóng dáng đâu thế!”

Sở Đình Nhi nói :”Nghe Lăng Thần nha đầu nói là đi theo hai người Vô Thượng Thiên Diệp lão xuất hành ra ngoài. Có hai cao thủ tuyệt thế ở bên, bản thân Thiên nhi võ nghệ cũng bất phàm, tuyệt đối không có vấn đề gì! Qua một vài ngày ắt hẳn sẽ quay về. Thiên nhi dù sao cũng vẫn là một hài tử 15,16 tuổi, hiện giờ mọi việc yên ổn cũng nên ra ngoài thư giãn tâm hồn. Những năm gần đây tâm tư Thiên nhi phải lo lắng chịu nhiều áp lực, ta nghĩ đi du ngoạn đối với Thiên nhi không phải là không tốt đâu”

Lăng lão phu nhân lắc lắc đầu, vẻ mặt âm trầm cất tiếng nói :”Chưa chắc chưa chắc!” Cũng không nói là chưa rõ việc Lăng Thiên đi ra ngoài dạo chơi hay là việc thả lỏng tâm trí…

Trong lòng Sở Đình Nhi bỗng động, trong óc bỗng hiện lên hình ảnh Lăng Thần mệt mỏi, cặp mắt sưng đỏ, đột nhiên cảm thấy lo lắng.

“Đại trưởng lão, tam trưởng lão, các ngươi đến rồi” Ngọc Băng Nhan lãnh đạm bắt chuyện, sắc mặt bình thản nhìn không thấy có vẻ gì là vui mừng.

Lại nói việc để hai vị trưởng lão vì nàng mà hộ tống của hồi môn, đúng ra Ngọc Băng Nhan phải cảm thấy vui mừng hãnh diện mới đúng. Hoặc chí ít cũng phải lễ phép cảm tạ. Nhưng Ngọc Băng Nhan nghĩ đến giờ này Lăng Thiên sống chết chưa rõ nên cũng chẳng còn lòng dạ nào mà để ý nữa.

“Tiểu công chúa ở đây đã quen chưa? Mãn Thiên Tam gia ở chỗ nào?” Ngọc Trảm Thủy cẩn thẩn nhìn quanh trái phải, trừ thị nữ phía sau ra thì vài trượng xung quanh đúng là không còn người nào. Lúc này hắn mới yên tâm trầm giọng hỏi, trong lời nói không hề có chút ý quan tâm nào, mà vô cùng lạnh lẽo.

“Tam thúc lúc trước cùng người luận bàn không cẩn thận bị thương, giờ đang dưỡng thương trong phòng hắn” Ngọc Băng Nhan sắc mặt không đổi vẫn ngồi trên ghế gọi người bưng trà. Hai vị trưởng lão này cũng thuộc loại có dã tâm trong Ngọc gia, lòng dạ độc ác, trước giờ không hề cố kỵ chuyện gì. Trong gia tộc trừ gia chủ Ngọc Mãn Lâu ra, không hề để người nào khác trong mắt cả. Thậm chí cả phụ thân Ngọc Băng Nhan là Ngọc Mãn Đường cũng vậy. Cho nên Ngọc Băng Nhan đối với hai người này chẳng hề có chút hảo cảm nào, thậm chí còn cảm thấy chán ghét. “Tam gia bị thương?” Tam trưởng lão Ngọc Trảm Không trong mắt lộ vẻ cười kỳ lạ “Bị thương dưới tay của Vô Thượng Thiên Tống Quân Thiên Lý đúng không? Quả là không tự lượng sức, trước giờ làm việc không suy nghĩ bao giờ, đáng bị giáo huấn!”

Ngọc Băng Nhan nhìn ánh cười trong mắt hắn, bất giác tức giận, không nhịn được nói :”Đúng, Tam thúc học nghệ không tinh thì bại là đúng. Chẳng qua nếu là tam trưởng lão đối đầu với Tống Quân Thiên Lý, kết cục chắc chắn là sẽ khác xa. Chẳng qua cái tài tiên tri của tam trưởng lão quả là số một!”

Nói đến đây Ngọc Băng Nhan mới đột nhiên nghĩ đến một việc. Ngọc Mãn Thiên bị thương dưới tay Tống Quân Thiên Lý đã được hai ngày, lúc đó hai vị trưởng lão đúng ra là đang trên đường đi, sao bọn hắn lại biết được? Trừ phi bọn hắn đã biết được mọi chuyện… Lòng Ngọc Băng Nhan trầm xuống, sắc mặt càng khó nhìn hơn.

Ngọc Trảm Không hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cũng trở nên khó nhìn. Hắn mặc dù tự phụ, nhưng cũng không tự đại đến mức cuồng vọng, ít ra vẫn còn có vài phần biết mình biết người. Hiện tại trên thế gian này, người có dũng khí nói bản thân mình đối chiến Tống Quân Thiên Lý có thể dành thắng lợi, sợ rằng tìm không ra, nói chi là hắn? Thực sự là chưa tính Thiên Lý, chỉ riêng đối mặt với Ngọc Mãn Thiên, hắn tự hỏi chưa chắc mình đã thắng được!

Ngọc Trảm Thủy nói :”Chút chuyện nhỏ cần gì phải tính toán. Tiểu công chúa, ngươi thân là Ngọc gia đệ tử, hôm nay gia tộc có mệnh lệnh quan trọng muốn giao phó cho ngươi, ngươi phải tận tâm tận lực hoàn thành tốt” Chỉ một câu nói hắn đã đưa câu chuyện về đề tài chính, đẩy sự nghi vấn của Ngọc Băng Nhan sang một bên.

Trong lòng Ngọc Băng Nhan chấn động, hỏi :”Mệnh lệnh quan trọng gì?” Trong lòng nàng nghĩ đến đây là mục đích thật sự của việc đưa của hồi môn của gia tộc sao, bất giác nàng thấy khẩn trương hẳn.

Ngọc Trảm Thủy cười ha ha hai tiếng, lạnh lùng nói :”Lăng Thiên bị Giang Sơn Lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý truy sát, tuyệt đối không có hi vọng thoát được. Sớm thì vài ngày, chậm thì một hai tháng, nhất định truyền đến tin tức cái chết. Giờ đây ngươi đã là nữ tử duy nhất của Lăng Thiên có danh phận chính thức, là góa phụ duy nhất của Lăng gia. Ngươi nhất định phải lợi dụng tốt thân phận này, gom tất cả lực lượng của Lăng gia về tay Ngọc gia chúng ta. Sự tình nếu như thành công, coi như ngươi đã lập công đầu!”

“Lập được công đầu?” Ngọc Băng Nhan thê lương cười, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lại, khuôn mặt xinh xắn cũng đỏ bừng.

“Tuyệt không có hi vọng gì…” “Nhất định truyền đến tin tức cái chết…” “Lăng Thiên một khi chết..” “là góa phụ…” Những câu nói đó tàn nhẫn đâm vào trái tin Ngọc Băng Nhan, làm cho nàng bỗng có cảm giác như đất trời sụp đổ, cảm giác cực độ xấu hổ khiến cho Ngọc Băng Nhan chỉ muốn rút kiếm ra tự sát luôn!

“Vô Thượng Thiên” “Giang Sơn Lệnh” mấy chữ này là cấm kỵ lớn nhất của Ngọc gia. Tất cả mọi người trong Ngọc gia không ai dám tùy tiện nói mấy chữ này. Nguyên nhân vì đó là thứ mà ngàn năm thế gia Thiên Tinh chi Ngọc cũng không trêu chọc nổi. Nhiều năm nay, Ngọc gia thừa sức thôn tính cả Bắc Ngụy nhưng cũng chỉ “Giang Sơn Lệnh” tồn tại khiến cho Ngọc gia không có dũng khí vọng động! Vì thế từ nhỏ Ngọc Băng Nhan đã biết, Ngọc gia tuy là ngàn năm thế gia, là thiên hạ đệ nhất thế gia, nhưng cũng phải sợ hãi một thế lực – Vô Thượng Thiên!

Mà kẻ dám trêu chọc đến người của Vô Thượng Thiên chỉ có một kết quả - đi xuống suối vàng không có đường về!

Lăng Thiên gặp phải chuyện thập tử nhất sinh như vậy, gia tộc mình không giúp giải quyết thì thôi, mình cũng không để ý. Nhưng gia tộc mình không ngờ lại định thừa cơ mưu đồ cướp đoạt cơ nghiệp của Lăng gia! Bỏ đá xuống giếng, thừa dịp người khác lâm nguy…Mấy từ đó còn không đủ để hình dung hành động ti tiện của gia tộc mình, thực sự là hèn hạ vô sỉ đến cực điểm!

Mà càng thêm giận chính là dùng thủ đoạn hèn hạ đó trên một tiểu bối trẻ tuổi, nữ nhi duy nhất của Ngọc gia, đẩy nàng phải đứng mũi chịu sào trong kế hoạch đó. Hạnh phúc cả đời, danh tiết, thanh danh…tất cả đều bị gia tộc triệt để lợi dụng hết!

Để được coi là lập công đầu sao?

“Đại trưởng lão, Băng Nhan có một vấn đề không biết có hỏi được không?” Ngọc Băng Nhan cố gắng kiềm chế nội tâm đang sôi trào như nham thạch núi lửa của mình, giọng nói có chút run run, thân thể mềm mại cũng đang run lên, khuôn mặt sinh xắn giờ đã biến thành màu xanh bi thảm!

“Cứ hỏi không sao cả” Ngọc Trảm Thủy vẫn ung dung ngồi trên ghế nói.

“Băng Nhan từ nhỏ đã được biết, phụ nữ có tam tòng: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” Ngọc Băng Nhan hít sâu một hơi “Hiện giờ hai nhà thân sự đã định xong, Băng Nhan giờ có thể nói đã là người của Lăng gia. Giờ gia tộc có quyết định như vậy, cuối cùng đặt Băng Nhan ở chỗ nào đây? Cha ta đối với chuyện này không nói gì sao?”

“Nhị gia đương nhiên rất tán thành” Ngọc Trảm Không cười hắc hắc nói :”Sự tình liên quan đến đại nghiệp của Ngọc gia ta, Nhị gia sao lại dám dị nghị? Còn việc thân sự với Lăng gia, suy cho cùng cũng chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi, sao phải coi là thật? Cho dù thế, vì gia tộc hi sinh một chút, có gì đáng nói?!”

“Một loại thủ đoạn? Cần gì coi là thật?” Môi Ngọc Băng Nhan run rẩy :”Thiên hạ đều biết Ngọc Băng Nhan ta sắp được gả làm vợ Lăng Thiên. Với địa vị của hai nhà, chuyện này không còn người nào là không biết! Vậy mà có thể nói là không cần coi là thật??? Các ngươi nói thế mà được sao?”

“Ngu xuẩn!” Ngọc Trảm Thủy hét lớn một tiếng, khuôn mặt như bao phủ một tầng sương lạnh lẽo, trầm giọng nói từng chữ :”Tiểu công chúa, ngươi một ngày là Tiểu công chúa Ngọc gia, chung quy vẫn là Ngọc gia Tiểu công chúa, là người của Ngọc gia ta! Vì gia tộc mà hi sinh, là vinh quang và vinh hạnh của ngươi! Há có thể để ngươi nói bừa được sao!”

“Ta hiện tại đã không còn là Ngọc gia Tiểu công chúa!” Ngọc Băng Nhan kiêu ngạo ngẩng đầu :”Ta hiện giờ có một thân phận duy nhất, đó là con dâu của Lăng gia! Là phụ nữ của Lăng Thiên! Lăng Thiên là người mà ta yêu nhất, không kẻ nào cũng như không lực lượng nào có thể thay đổi điều đó!” Nói mấy lời này ra, trên mặt Ngọc Băng Nhan không ngờ lại xuất hiện vẻ vui mừng tự hào!

Bạn đang đọc Lăng Thiên Truyền Thuyết của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 1299

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.