Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuân thu toả hồn

Phiên bản Dịch · 2387 chữ

Thủy Thiên Nhu vẻ mặt bỗng nhiên đỏ bừng, cảm thấy thẹn thùng. Loại thần thái này đối với một cô gái mạnh mẽ như Thủy Thiên Nhu mà nói là cực kỳ hiếm thấy xuất hiện, cũng chính vì thế mà cực kỳ động lòng người. “Lăng công tử đã thu miếng ngọc này, vậy có thể tin tưởng thành ý của tiểu muội chứ?” Thủy Thiên Nhu nói nhỏ, đầu hơi cúi thấp, không ngờ nàng lại không có dũng khí nhìn Lăng Thiên. Nhìn qua có thể thấy đến cả mang tai của nàng cũng đang đỏ lên…

“Tin tưởng? Không có đâu!” Lăng Thiên kinh ngạc nói: “Ta có nói sẽ tin tưởng bao giờ? Đây chẳng qua chỉ là một khối ngọc, cùng lắm thì cũng hơi trân quý thôi! Đừng nói là ước định, cho dù đã là vợ chồng rồi, với lòng trung thành của Thủy cô nương với gia tộc mình mà nói, trong đêm tân hôn vung đao ‘xin’ cái đầu chồng một cách không hề do dự, kiểu ‘vì đại nghĩa diệt thân’ thì sao?! Giống như lúc trước Điệp nhi cô nương đã có nói, Thủy cô nương sớm đã có một mối thâm tình với tại hạ, nhưng khi ở Mính Yên Lâu dùng ‘nhân kiếm hợp nhất’ không hề lưu tình! Nếu không phải tại hạ cũng có chút ‘nghề’, giờ này có lẽ đã đến gặp Diêm Vương để kể khổ rồi..”

“Ngươi…!” Thủy Thiên Nhu bỗng nhiên giận đến mức run cả người, khuôn mặt xinh xắn trở nên tái nhợt. Chính mình đã đem thứ tượng trưng cho hạnh phúc cả đời của mình là Thiên Tâm ngọc bội giao cho hắn mà hắn lại nói ra mấy lời như vậy nữa! Trời ơi là trời! Lăng Thiên, ngươi không xứng là…đàn ông!

“Lại nói thêm, tại hạ đã có..vài vị hồng nhan tri kỷ rồi. Cho dù các nàng không đề ý, ta cũng không rõ về phần cô nương thế nào. Một khi sự việc tiến triển đến vậy thì sao đây? Thủy cô nương, ha ha, ta nói điều này có chút bất kính, ‘ngài’ nguyện ý làm tiểu thiếp của ta sao?” Lăng Thiên thành khẩn nói.

“Đồ vô sỉ! Ngươi muốn gì vậy hả?” Thủy Thiên Nhu vừa xấu hổ vừa tức giận.

“Lăng Thiên! Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?!” Điệp nhi cũng không chịu nổi nữa, căm phẫn ‘tuôn’ ra một tràng :”Dám để cho đường đường Thủy gia tiểu công chúa làm tiểu thiếp của ngươi! Ngươi nằm mơ đó hả? Cho dù là vị trí chính thê, đối với Lăng Thiên ngươi đã là quá với cao rồi đó!”

Lăng Thiên không giận chút nào, lắc lắc đầu cười nói :”Cho nên, ta cũng không dám với cao! Lại nói, khoảng cách giữa tại hạ với tiểu công chúa nhà ngươi quả thực quá xa!” Nói xong sắc mặt Lăng Thiên trầm xuống, nói :”Càng huống chi, Thủy cô nương luôn lấy sự việc gia tộc làm trọng, cái gọi là ‘nhi nữ tình trường’ căn bản không thể ước thúc được Thủy cô nương! Mà tại hạ mặc dù không tự hạ thấp mình nhưng cũng tự nhận thấy mình không có đủ khả năng hấp dẫn để thay đổi điều đó! Cho nên Thủy cô nương muốn đi ra ngoài, lại phải để cho ta an tâm, chỉ có một biện pháp..”

Nghe đến đó, Thủy Thiên Nhu vốn đã mất đi hi vọng đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Lăng Thiên lấy từ trong lòng ra một cái bình ngọc nhỏ :”Đây là Xuân Thu Tỏa Hồn đan, là do ta đặc biệt luyện chế. Ý nghĩa giống như cái tên của nó, đây là một loại cực phẩm độc dược! Xuân Thu hai chữ này cũng có ý nghĩa như tên, đó là độc dược này nằm trong thân thể 1 năm không phát tác, nhưng một khi đến kỳ hạn mà không dùng thuốc giải, khẳng định nhất định sẽ …cực kỳ thảm! Sau đó chính là đầu óc sẽ trở nên ngu muội mơ hồ, không hiểu mình đang nói gì, có vô tình làm ra chuyện gì ‘tốt đẹp’ không biết chừng! Hơn nữa, Tây Môn Thanh công tử đã từng dùng qua một lần, chẳng qua là ta dùng dược vật kích thích thêm một bước nên phát tác sớm hơn một chút. Tin rằng Thủy cô nương cũng từng nghe qua sự lợi hại của Xuân Thu Tỏa Hồn đan…”

Lăng Thiên nói đến đây, Thủy Thiên Nhu cùng Điệp Nhi hai người mặt đã không còn giọt máu nào, cả người lạnh đến phát run. Chuyện mà Tây Môn Thanh ngày đó làm ở Mính Yên Lâu để lại sự xấu hổ nhục nhã ngàn đời, ai cũng tự mình nhìn thấy, lẽ nào không sợ chứ? Nếu vận mệnh kiểu đó rơi vào trên người mình, hai nàng quả thật không có dũng khí tưởng tượng tiếp…”

“Chỉ cần chủ tớ hai người Thủy cô nương đồng ý dùng đan dược này vào, ta lập tức để cho hai vị tự do! Hai vị có thể lập tức rời đi!” Lăng Thiên giơ lên 2 ngón tay :”Ta chỉ cần thời gian 2 năm, trong vòng 2 năm này chỉ cần Thủy cô nương không tiết lộ bí mật, chúng ta có thể chân thành hợp tác. Đương nhiên ta cũng sẽ không bắt Thủy cô nương phải làm chuyện ảnh hưởng nguy hại đến gia tộc nàng, điều này Thủy cô nương có thể yên tâm. Ta Lăng Thiên mặc dù không phải người tốt nhưng cũng không làm mấy chuyện kiểu đó. Ta mỗi năm sẽ chuẩn bị cho Thủy cô nương một phần thuốc giải độc. Đến 2 năm sau, sẽ hóa giải toàn bộ độc tính, ta cũng có thể tin tưởng được Thủy cô nương. Còn hiện giờ, nếu Thủy cô nương tin ta thì xin mời uống nó vào, còn nếu không tin thì Lăng Thiên ra cũng không ép, xin cáo từ!”

Thủy Thiên Nhu nhăn đôi mi thanh tú. Nếu tự mình dùng đan dược này vào, không phải sẽ trở thành nô lệ của hắn sao? Nếu 2 năm sau hắn vẫn không giải hoàn toàn thuốc cho mình, tiếp tục khống chế, lúc đó mình phải làm sao?

Nhìn ra được sự nghi ngờ của Thủy Thiên Nhu, Lăng Thiên thở dài nói :”Thủy cô nương, chuyện lần này cũng là bất đắc dĩ. Ngay cả Thủy gia của các ngươi, kể cả ca ca Thủy Thiên Huyễn của ngươi cũng đã có ý hợp tác với ta. Mà ta, không giấu gì cô nương, ta dù sao cũng thế lực mỏng manh, căn cơ yếu kém, khó mà đương đầu được với thế gia ngàn năm mạnh mẽ được. Đương nhiên ta phải có ý đồ mượn lực các ngươi trợ giúp. Nhưng ta và các ngươi giờ vẫn chưa thể thành thật với nhau rõ ràng, nguyên nhân là vì sao? Nguyên nhân chính là mặc dù chúng ta có ý hợp tác nhưng lại không tin tưởng lẫn nhau và cũng chưa có cơ hội để hợp tác! Nhưng hôm nay có Thủy cô nương tham gia, ta lại cũng coi như quen biết với cô nương, thông qua điều này có thể đạt thành khả năng hợp tác với nhau mà không còn sự lừa lọc lẫn nhau nữa, điều này rõ ràng là không tốt cho cả hai bên..”

Thủy Thiên Nhu dường như không hề nghe Lăng Thiên nói gì cả, cặp mắt nàng chăm chú nhìn mặt Lăng Thiên, trong mắt nàng là sự ‘tan nát cõi lòng’, miệng nàng thì thào nói :”Ngươi…thực sự muốn ta nuốt thứ đó sao?”

Lăng Thiên đột nhiên cảm giác thấy khó xử, một luồng áp lực không rõ từ đâu đến đè nặng lòng hắn. Không hiểu vì sao một khắc này hắn không ngờ lại không có dũng khí đối mặt với ánh mắt ‘tan nát cõi lòng’ của Thủy Thiên Nhu, thậm chí còn có ý muốn lấy lại khỏa độc dược kia nữa. Nhưng cuối cùng Lăng Thiên đã dùng định lực mạnh mẽ của mình kìm nén được. Giờ khắc này tuyệt đối không được có có lòng dạ mềm yếu phụ nữ được. Nhưng dù vậy hắn cũng không tự chủ được, phải tránh ánh mắt của mình đi chỗ khác, trong miệng lạnh nhạt nói :” Thủy cô nương, giờ trên tay ta nắm tính mạng của cả trăm vạn người, không thể không cẩn thận làm việc được, mong Thủy cô nương thông cảm!”

Ngay lúc ánh mắt Lăng Thiên tránh né sang một bên, khoảnh khắc đó trong mắt Thủy Thiên Nhu bỗng lóe lên một tia sáng, cả người cũng có sức sống trở lại..Nàng khẽ gật đầu, chầm chậm nói :”Được rồi, ta uống!”

Chữ này vừa nói ra khỏi miệng, cả trong và ngoài phòng 3 người còn lại đều giật mình nhìn nàng. Cho dù là Lăng Thiên cũng không ngờ được nàng lại quyết định như vậy.

Thủy Thiên Nhu cười buồn, cầm đan dược trên tay, mắt nhìn một hồi, sau đó bình tĩnh đưa lên đôi môi đỏ mọng. Sau khi đưa vào miệng nàng còn nhấm thử, dường như đang thưởng thức mùi vị vậy, sau đó liền nuốt xuống.

“Tiểu công chúa!” Điệp nhi cả kinh kêu lên.

Trong lòng Lăng Thiên bỗng cảm thấy rung động! Ánh mắt ‘tan nát cõi lòng’ đó, nụ cười buồn đó…Giờ khắc này Lăng Thiên đột nhiên cảm giác được Thủy Thiên Nhu đồng ý uống đan dược này hình như không phải là vì nàng muốn được tự do! Vậy thì đến cùng là vì đâu? Chẳng lẽ mình đã tính toán sai gì đó?

“Điệp nhi mặc dù là nô bộc nhưng cũng nguyện cùng sống chết với Tiểu công chúa!” Điệp nhi nước mắt lăn dài, cầm lấy đan được lên rồi cũng nuốt luôn vào miệng, động tác vô cùng kiên quyết! Uống đan dược xong, nàng bèn nhào vào lòng Thủy Thiên Nhu khóc lóc. Nàng rõ ràng có thể cảm nhận được lúc Thủy Thiên Nhu đồng ý với điều kiện này, trong tim đau đớn đến mức nào! Không phải vì vận mệnh của nàng, mà lý do chính là vì người mà nàng trao trái tim thiếu nữ không ngờ lại dùng thủ đoạn này để đối phó với nàng! Lăng Thiên dứng dậy, lạnh nhạt nói :”Trong vòng 3 ngày dược tính sẽ tan hết trong thân thể sẽ có cảm giác nóng như lửa thiêu vậy. Ở đan điền của các ngươi sẽ xuất hiện một ấn ký màu đỏ. Chẳng qua mấy ngày sau đó sẽ tự tan đi. Ta để cho nhị vị một tháng thời gian, các vị có thể đi tìm người khác thử giải độc. Nếu lúc các người nhận thấy không có khả năng giải được, vậy thì ta hi vọng Lăng gia cùng Thủy gia có thể tạm thời triển khai hợp tác. Người liên lạc của mỗi lần hợp tác, ta hi vọng chính là Thủy cô nương mà không phải người khác!” Lăng Thiên đứng hẳn dậy quay người đi ra cửa, lúc hắn sắp bước ra ngoài đột nhiên dừng bước, quay lưng nói với Thủy Thiên Nhu :”Từ giờ trở đi, các ngươi có thể tùy ý rời đi” Nói xong, Lăng Thiên dứt khoát bước ra ngoài.

“Lăng Thiên” Sau lưng hắn vang lên tiếng Thủy Thiên Nhu :”Ta thực sự thất vọng về ngươi” giọng nói nhẹ như gió thoảng, tràn ngập oán hờn cùng mất mát…

“Giống nhau cả thôi!” Lăng Thiên bỗng thốt ra vài chữ, sau đó cũng không quay đầu lại bước đi mất.

“Công tử, loại quái dược nọ…Sao muội chưa từng nghe công tử nói qua? Lần trước thứ mà Tây Môn Thanh uống đâu có giống vậy?” Lăng Thần có chút hồ nghi hỏi. Sự thực là khi Lăng Thiên vừa cầm bình dược đó, Lăng Thần đã cảm giác có vấn đề gì đó. Nhưng để phối hợp với Lăng Thiên, dù không hiểu nhưng lúc đó nàng cũng không hỏi thêm gì, nhờ đó mới không lộ ra điều gì.

“Ha ha, muội đương nhiên chưa nhìn thấy qua” Lăng Thiên nói :”Đó là một loại phó dược lần trước lúc ta thí nghiệm luyện chế Đại Hoàn Đan tình cờ mà có được”

“Vậy..công tử, loại dược này tưởng phải là…” Lăng Thần chớp chớp mắt.

“Ừ, không độc chút nào, đối với thân thể phụ nữ thậm chí còn rất tốt là khác!” Lăng Thiên chớp chớp mắt :”Trước khi đến đây ta lại còn thêm vài vị thuốc như lộc nhung, lộc thai…toàn đồ bổ vào” Nói xong Lăng Thiên kề tai Lăng Thần nói nhỏ :”Mấy thứ đó làm cho nữ nhân mỗi khi đến kỳ hàng tháng không còn bị đau nữa…”

“Huynh! Đáng ghét!” Lăng Thần vừa cười vừa xấu hổ :”Vậy sao huynh còn nói là sau khi dùng ở đan điền sẽ xuất hiện một ấn ký nhỏ màu hồng?”

Lăng Thiên cười thần bí, nói :”Lý do là vì ta đã đặc biệt cho thêm một vị dược vật gọi là Huyết Thiềm Sa. Thứ này có một công hiệu đặc biệt, nếu là hoàng hoa xử nữ, sau khi điểm lên người cho tới chết cũng không biến mất, hay còn gọi là Thủ Cung Sa. Nhưng Huyết Thiềm Sa này khác với Thủ Cung Sa bình thường, sau khi dùng rồi sẽ theo sự vận hành nội lực một chu thiên lại quay về đan điền. Bất kể là nam nữ, đều xuất hiện một ấn ký màu đỏ nhỏ ở đan điền. Mà ngoài Huyết Thiềm Sa còn cho thêm Tuyết Liên Tử nữa, sau khi dùng người sẽ có cảm giác toàn thân nóng lên, giống như trúng một loại kỳ độc vậy. Mà cảm giác này mỗi tháng sẽ xuất hiện một vài hôm, cho đến khi dược tính phát tác ra hết, ha ha ha”

Bạn đang đọc Lăng Thiên Truyền Thuyết của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 1540

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.